PDA

Xem đầy đủ chức năng : Điều con không thể !!! cảm động !!



lạc chi thu
20-05-2009, 12:21 AM
http://3.bp.blogspot.com/__0TebLLW6cs/SedkVz6KLlI/AAAAAAAAAEo/cyLB6ZfP2To/s320/mother.jpeg

Con nhìn mẹ và mỉm cười với mẹ. Con nghĩ rằng mẹ biết, nhưng mẹ đã không nhìn thấyCon nói "Con yêu mẹ", và đợi chờ một lời đáp trảCon mong mẹ trả lời, nhưng mẹ nào nghe thấy

Con rủ mẹ ra sân cùng con chơi bóng

Hy vọng mẹ theo bước, nhưng con đợi hoài mà chẳng thấy mẹ đâu

Con vẽ dành tặng mẹ một bức tranh

Con nghĩ mẹ sẽ giữ nó, nhưng mẹ đã không làm như thế

Con xây một pháo đài bằng gỗ trong rừng

Con muốn mẹ cùng cắm trại với con, nhưng mẹ lại không thể

Con đào trùn đất cho buổi câu cá

Rủ mẹ cùng chơi, nhưng mẹ muốn ở nhà

Con muốn trò chuyện tâm tình với mẹ

Con nghĩ mẹ sẽ sẵn lòng, nhưng mẹ còn nhiều việc phải lo âu

Con đợi mẹ đến, nhưng rồi đến lúc về cũng chẳng thấy mẹ đâu

Con mong mẹ là người bạn chia sẻ cùng con trong suốt quãng đời thanh niên nông nổi

Con hy vọng mẹ hiểu, nhưng thật ra mẹ không thể, mẹ ơi!

Đất nước chiến chinh gọi con nhập ngũ

Mẹ bắt con hứa sẽ trở về bình an bên mẹ

Nhưng mẹ ơi, lần này, con lại không thể.

- Stan Gebhardt


"Cái chết chỉ là sự thử thách. Nó nhắc nhở chúng ta đừng lãng phí thời gian và hãy bày tỏ tình yêu thương với nhau ngay từ bây giờ."

- Leo Buscaglia

Trung Nguyên @

lạc chi thu
20-05-2009, 12:25 AM
Ngày hôm nay,tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn.Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.
Ngày hôm nay,tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi,bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.
Ngày hôm nay,tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình.Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.
Ngày hôm nay,tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết,bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.
Ngày hôm nay,trong cách ứng xử,tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ,để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.
Ngày hôm nay,tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng.Một cái siết tay,một nụ cười,một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.
Ngày hôm nay,tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình.Tôi cảm ơn cuộc sống và mọi người đã cùng tôi sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống này.
Ngày hôm nay,tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu,cay dắng và thất bại,khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất.Tôi sẽ sống với những khát khao,mơ ước mà mình luôn ấp ủ.
Và hôm nay,tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới-bất kể ngày hôm qua như thế nào.Bạn cũng vậy nhé!

Trung Nguyên @

lạc chi thu
20-05-2009, 12:29 AM
http://2.bp.blogspot.com/__0TebLLW6cs/SedpRTuj-iI/AAAAAAAAAFQ/FnBsOaL3bdg/s320/thieunutam.jpeg

Dẫu Henri Matisse trẻ hơn Auguste Renoir gần hai mươi tám tuổi, cả hai nhà họa sĩ vĩ đại này luôn là đôi bạn chân tình và gắn bó với nhau. Khi Renoir lâm bệnh và giam mình trong căn nhà suốt hơn 10 năm cuối cùng của cuộc đời, Matisse mỗi ngày đều ghé qua thăm bạn.

Renoir - gần như bị tê liệt bởi chứng bệnh phong thấp rất nặng - vẫn tiếp tục vẽ trong tình trạng đau đớn đó. Một ngày kia, khi quan sát người bạn già làm việc trong phòng vẽ, cố gắng chống lại cơn đau đang giày vò thể xác qua từng nét cọ, Matisse thảng thốt la lên rằng: "Auguste ơi! Tại sao anh không nghỉ ngơi mà cứ vẽ khi phải chịu đau đớn như thế?" Renoir khẽ nhìn bạn, trả lời rằng: "Nỗi đau rồi sẽ qua đi nhưng cái đẹp vẫn còn ở lại".

Và cứ thế gần như cho đến ngày qua đời, Renoir tiếp tục kéo những nhát cọ lên khung vải. Một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của ông, Những người phụ nữ đang tắm, đã được hoàn thành hai năm trước khi ông qua đời, tức là mười bốn năm sau khi ông bắt đầu chịu đựng căn bệnh quái ác này.

- The Best of Bits & Pieces


Sự yếu đuối trong tính cách mới chính là khuyết điểm lớn nhất không thể nào thay đổi được.

- Francois de la Rochefoucald



*Enlish :

The beauty remains; The pain passes

Although Henri Matisse was nearly twenty-eight years younger than Auguste Renoir, the two great artists were dear friends and frequent companions. When Renoir was confined to his home during the last decade of his life, Matisse visited him daily. Renoir, almost paralyzed by arthritis, continued to paint in spite of his infirmities.

One day, as Matisse watched the elder painter working in his studio, fighting tortuous pain with each brush stroke, he blurted out: "Auguste, why do you continue to paint when you are in such agony?" Renoir answered simply: "The beauty remains; the pain passes." And so, almost to his dying day, Renoir put paint to canvas. One of his most famous paintings, the Bathers, was completed just two years before his passing, fourteen years after he was stricken by this disabling disease.

- The Best of Bits & Pieces

Weakness of character is the only defeat which cannot be amended.

Hồ Nguyệt Đường

lạc chi thu
20-05-2009, 12:30 AM
Giá Trị của Nụ cười

Nụ cười chẳng mất vốn, mà lợi thật nhiều.

Nụ cười không làm nghèo người phát nó mà còn làm giàu cho người nhận nó.

Một nụ cười chỉ nở trong khoảnh khắc, nhưng có khi làm cho ta nhớ tới suốt đời.

Kẻ phú quý tới bậc nào mà không có nó thì cũng vẫn còn nghèo, kẻ nghèo hèn tới đâu mà sẵn có nó thì vẫn còn cái vốn vô tận.

Nụ cười tạo nên hạnh phúc trong gia đình, là nguồn gốc của những hảo ý trong công việc và là dấu hiệu của tình bè bạn.

Nụ cười bồi dưỡng kẻ mệt nhọc, là bình minh cho kẻ ngã lòng, là nắng xuân cho kẻ buồn rầu và là thuốc màu nhiệm nhất của tạo hóa để chữa lo âu.

Nụ cười không thể mua hay xin được. Ta khư khư giữ nó thì nó chẳng có giá trị gì, nhưng nếu ta dùng nó một cách hào phóng thì giá trị nó vô cùng.

Khi bạn gặp một người mệt nhọc, không còn sức tươi cười với bạn được, hãy mỉm cười với người đó đi. Vì người nào không còn lấy một nụ cười để tạng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết.

TQVN sưu tầm :so_funny:

lạc chi thu
20-05-2009, 12:34 AM
http://3.bp.blogspot.com/__0TebLLW6cs/SedgxOt5d0I/AAAAAAAAAEY/rRBHueehP7E/s320/redshirt.jpeg

Công việc của tôi là chăm sóc những đứa trẻ mang trong người vi-rút gây ra căn bệnh AIDS. Những mối quan hệ tôi có được với những đứa trẻ đặc biệt này chính là món quà vô giá đối với tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về lòng can đảm của một cậu bé tên là Tyler.

Khi mới sinh, Tyler đã bị lây nhiễm HIV từ người mẹ. Từ lúc còn là một đứa bé sơ sinh, em sống được là nhờ vào rất nhiều loại thuốc. Đôi khi, em cũng cần phải được trợ giúp thở bằng ôxy.

Thế nhưng, Tyler không chịu gục ngã trong bất kỳ một phút giây nào trước căn bệnh chết người này. Chúng tôi vẫn thường thấy cậu chơi đùa hay chạy nhảy dưới sân, vừa mang trên vai chiếc ba lô trĩu nặng thuốc men, vừa kéo lê theo mình chiếc xe đẩy chứa bình ôxy để thở. Niềm vui trẻ thơ của Tyler đã mang lại cho cậu bé sức mạnh và khiến tất cả chúng tôi, những người biết cậu đều rất đỗi ngạc nhiên và xem đây là một kỳ tích. Mẹ của Tyler nhận thấy cậu bé chạy quá nhanh nên bà mặc cho cậu bộ đồ màu đỏ. Bằng cách ấy, mỗi khi nhìn ra cửa sổ để trông chừng Tyler chơi đùa trên sân, bà đều có thể dễ dàng nhận ra cậu ngay.

Căn bệnh đáng sợ ấy cuối cùng rồi cũng hạ gục ngay cả một cậu bé đầy nghị lực như Tyler. Cậu yếu dần, và bất hạnh thay, cả mẹ cậu cũng trong tình trạng như vậy. Đến lúc thấy cậu bé sống không được bao lâu nữa, mẹ Tyler trò chuyện và an ủi rằng bà cũng sắp chết và bà sẽ sớm bên cạnh cậu nơi Thiên đường.

Vài ngày trước khi qua đời, Tyler ra hiệu cho tôi đến gần bên giường của cậu và thì thầm rằng: "Con sắp chết rồi cô ạ. Nhưng con không sợ đâu. Khi con chết, xin cô hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ. Mẹ đã hứa là cũng sẽ đến Thiên đường với con. Khi mẹ đến, có lẽ lúc ấy con đang chơi với các bạn, và con muốn mẹ dễ dàng nhận ra con ngay."

*Enlish:
Please dress me in red

In my profession, I have worked with children who have the virus that causes AIDS. The relationships that I have had with these special kids have been valuable gifts in my life. Let me tell you a story about the courage of Tyler.

Tyler was born infected with HIV from his mother. From the very beginning of his life, he was dependent on medications to enable him to survive. At times, he also needed supplemental oxygen to support his breathing.

Tyler wasn't willing to give up one single moment of his childhood to this deadly disease. it was not unusual to find him playing and racing around his backyard, wearing his medicine-laden backpack and dragging his tank of oxygen behind him in his little wagon. Tyler's pure joy in being alive gave him energy that caused all of us who knew him to marvel. Tyler's mom often recognized that he moved so fast, she dressed him in red. That way, when she peered out the window to check on him playing in the yard, she could quickly spot him.

This dreaded disease eventually wore down even the likes of a little dynamo like Tyler. He became quite ill and, unfortunately, so did his mother. When it became apparent that he wasn't going to survive, Tyler's mom talked to him and she comforted him by telling Tyler that she was dying, too, and that she would be with him soon in heaven.

- Cindy Dee Holms

lạc chi thu
20-05-2009, 12:37 AM
Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."
Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"


TQVN sưu tầm

lạc chi thu
20-05-2009, 12:38 AM
Khi bạn lên một, mẹ chăm sóc bú mớm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quấy khóc suốt đêm.

Khi bạn lên hai, mẹ dạy bạn chập chững tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy thật xa khi mẹ gọi.

Bạn lên ba, mẹ sửa soạn cho bạn những bữa ăn ngon với tất cả lòng yêu thương. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hất tung thức ăn xuống sàn.

Bạn được bốn tuổi, mẹ cho bạn những mẩu bút chì. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên bàn ăn.

Bạn được năm tuổi, mẹ mặc cho bạn thật đẹp để đi nghỉ. Bạn cảm ơn bằng cách rơi tỏm vào vũng nước bẩn.

Khi bạn được sáu tuổi, mẹ dẫn bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào toáng lên: "Không đi! Không đi!"

Khi bạn được bảy tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng. Bạn cảm ơn bằng cách ném nó vào cửa kính nhà bên.

Khi bạn tám tuổi, mẹ cho bạn một que kem. Bạn cảm ơn bằng cách để kem dây bẩn đầy váy áo.

Khi bạn chín tuổi, mẹ cho bạn học đàn piano. Bạn cảm ơn bằng cách chẳng khi nào màng đến việc luyện tập.

Khi bạn tròn mười tuổi, mẹ luôn mang bạn theo cùng, từ sân chơi thể thao đến những bữa tiệc sinh nhật. Bạn cảm ơn bằng cách nhảy ra khỏi xe chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại bao giờ.

Khi bạn mười một tuổi, mẹ dẫn bạn và cả bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn bằng cách đòi ngồi ở dãy ghế khác.

Khi bạn mười hai, mẹ khuyến cáo bạn không được xem một vài chương trình truyền hình. Bạn cảm ơn bằng cách chờ cho mẹ đi khỏi là xem cho thỏa thích.

Khi bạn mười ba, mẹ muốn tự cắt tóc cho bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng mẹ không khéo tay gì cả.

Khi bạn mười bốn, mẹ cho bạn được đi cắm trại hè cả tháng dài. Bạn cảm ơn bằng cách quên không viết cho mẹ một dòng nào.

Khi bạn mười lăm, mẹ chỉ mong được ôm con khi từ sở làm trở về. Bạn cảm ơn bằng cách luôn khóa cửa phòng riêng im ỉm.

Khi bạn mười sáu, mẹ dạy bạn lái xe. Bạn cảm ơn bằng cách giành lấy xe mỗi khi có dịp.

Khi bạn mười bảy, mẹ đang chờ một cuộc gọi quan trọng. Bạn cảm ơn bằng cách gọi phone cho bạn bè suốt tối.

Khi bạn mười tám, mẹ sung sướng reo to ở lễ tốt nghiệp trung học của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách mải vui chơi với bè bạn đến tận sáng hôm sau mới trở về.

Khi bạn mười chín, mẹ trả tiền học phí cho bạn, chở bạn đến tận trường đại học, mang vác giỏ xách cho bạn đến tận ký túc xá. Bạn cảm ơn bằng cách chào mẹ tít bên ngoài cổng để khỏi phải xấu hổ trước bạn bè.

Khi bạn đã hai mươi, mẹ dò hỏi bạn có để ý đến ai chưa. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Đó không phải là việc của mẹ".

Khi bạn hai mươi mốt, mẹ gợi ý một vài nghề nghiệp chuẩn bị cho tương lai. Bạn cảm ơn bằng cách đáp lại rằng: "Con không muốn làm nghề giống mẹ".

Khi bạn hai mươi hai tuổi, mẹ ôm chặt bạn trong lễ tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn bằng cách hỏi xem mẹ có thể thưởng bạn một chuyến du lịch
châu Âu.

Khi bạn hai mươi ba, mẹ sắm sanh vật dụng cho căn hộ riêng của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói với bạn bè chúng thật xấu xí.

Khi bạn hai mươi bốn, mẹ gặp mặt người bạn đời tương lai của bạn và hỏi han bạn về kế hoạch mai sau. Bạn cảm ơn bằng cách nổi cáu rền rĩ: "Thôi mà, mẹ, xin mẹ...".

Khi bạn hai mươi lăm, mẹ giúp bạn trang trải chi phí tiệc cưới, và mẹ vừa khóc vừa nói rằng mẹ yêu bạn biết chừng nào. Bạn cảm ơn bằng cách đi hưởng tuần trăng mật một vòng đất nước.

Khi bạn đã ba mươi, mẹ gọi điện cho bạn để khuyên bảo về chuyện con cái. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Thời nay mọi việc đã khác xưa!"

Khi bạn bốn mươi, mẹ gọi điện cho bạn để nhắc nhở sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng bạn đang bận rộn ghê lắm.

Khi bạn năm mươi, mẹ cảm thấy tuổi già cần được sự chăm nom của con cái. Bạn cảm ơn bằng cách đọc cho mẹ nghe về gánh nặng cha mẹ già đối với con cái như thế nào.


Và rồi, một ngày, mẹ đi xa. Và mọi điều bạn chưa kịp làm như một cái gì thật khủng khiếp dội vào tim bạn.

Nếu mẹ vẫn còn, đừng bao giờ quên yêu mẹ hơn bao giờ hết...

Nếu mẹ không còn nữa, hãy luôn nhớ đến tình yêu vô điều kiện của mẹ và hãy mãi khắc ghi... Hãy luôn kính yêu mẹ, bởi vì chúng ta chỉ có duy nhất mẹ trong đời.


Trung Nguyên @

lạc chi thu
20-05-2009, 12:41 AM
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế. Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét: phải nhìn mọi người " chào " và " tạm biệt ". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.

Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt ". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.

Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy. Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: " Ba yêu con, ba chúc con đủ ".Rồi cô gái đáp lại: " Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ "
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:

- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa ?

+Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông ? Tại sao vây ?

-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất -Người cha nói -Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.

+Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: " Ba chúc con đủ ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không ?

Người cha già mỉm cười: Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: " Ba chúc con đủ ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.

Rồi ông lẩm nhẩm đọc: " Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vược qua được lời "tạm biệt " cuối cùng. Ông khóc và quay lưng bưóc đi. Tôi nói với theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "


Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ.


Trung Nguyên @

Guess Vương
22-05-2009, 06:46 PM
hay lắm :) thanks for posting

mưa_buồn
24-05-2009, 06:11 PM
Thích câu chuyện đầu nhất...thankx bạn :rain:...

saicmf
04-06-2009, 12:49 AM
Cám ơn bạn đã chia sẽ !
Nó rất hay đối với tôi !!!
Rất vui khi nhận được nhiều hơn nữa từ bạn !