bupbechuayeuai88
21-08-2005, 07:01 PM
Thật xấu hổ khi phải thú nhận rằng tâm hồn tôi không được trong sang cho lắm. Hồi còn bé tí, tôi đã tự hỏi không biết làm sao mà một đứa con trai có thể quen và yêu một đứa con gái được. Bạn nói đi, làm sao nào? Như tôi bây giờ chẳng hạn, tôi đang để ý Phương. Nhưng không lẽ tôi cứ xán lại gần Phương mà rằng: “Phương ơi, tui thương Phương lắm. Phương có yêu tui hông?”. Tôi biết chắc rằng Phương sẽ cho tôi một bạt tai chí mạng, dẫu cô bé có thân tôi, có là bạn suốt cả thời thơ trẻ của tôi tại xóm Trảng cơ cực này đi chăng nữa.
Đó là câu hỏi hết sức “nhức nhối” của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình rất ư bình thường. Ba tôi làm ruộng, mẹ tôi buôn bán; tôi là anh đầu của ba đứa em lóc chóc. Vậy đó. Tôi không thể nào đem cái tâm sự “biết hỏi cùng ai” đó mà hỏi ba mẹ, càng không thể hỏi mấy đứa em tôi được.
Nhưng rất may là trời còn cho tôi một người anh họ. Anh tên Năng, con của cậu Ba, ở thành phố mới về chơi. Anh Năng vừa học xong lớp 11 và chỉ nhỉnh hơn tôi một tuổi. Ngay bữa gặp đầu tiên, anh em đã tỏ ra rất tâm đầu ý hợp.
Buổi tối, tôi và anh Năng ngủ chung. Hai anh em rì rầm đủ chuyện trên trời dưới đất. lát sau, hứng chí tôi bạo miệng hỏi:
- Hỏi thật nghe, anh Năng có…bạn gái chưa vậy?
Anh xì một tiếng rõ to, trả lời rất tự tin:
- Có rồi!
Tôi há hốc miệng:
- Chà, ghê nghe, anh mới học 11 mà đã có bạn gái rồi .
Miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi rất thán phục anh. Anh nheo mắt, cười cười:
- Chuyện đó có gì ghê gớm lắm đâu!.
Kể từ lúc đó, tôi đinh ninh anh Năng là người “lọc lõi”. Anh đã biết yêu rồi. Tôi thì chưa. Tôi bỗng thấy anh Năng trở nên vĩ đại quá. Anh ấy mới thật là người lớn, còn tôi thì con nít làm sao.
<con tiep>
Đó là câu hỏi hết sức “nhức nhối” của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình rất ư bình thường. Ba tôi làm ruộng, mẹ tôi buôn bán; tôi là anh đầu của ba đứa em lóc chóc. Vậy đó. Tôi không thể nào đem cái tâm sự “biết hỏi cùng ai” đó mà hỏi ba mẹ, càng không thể hỏi mấy đứa em tôi được.
Nhưng rất may là trời còn cho tôi một người anh họ. Anh tên Năng, con của cậu Ba, ở thành phố mới về chơi. Anh Năng vừa học xong lớp 11 và chỉ nhỉnh hơn tôi một tuổi. Ngay bữa gặp đầu tiên, anh em đã tỏ ra rất tâm đầu ý hợp.
Buổi tối, tôi và anh Năng ngủ chung. Hai anh em rì rầm đủ chuyện trên trời dưới đất. lát sau, hứng chí tôi bạo miệng hỏi:
- Hỏi thật nghe, anh Năng có…bạn gái chưa vậy?
Anh xì một tiếng rõ to, trả lời rất tự tin:
- Có rồi!
Tôi há hốc miệng:
- Chà, ghê nghe, anh mới học 11 mà đã có bạn gái rồi .
Miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi rất thán phục anh. Anh nheo mắt, cười cười:
- Chuyện đó có gì ghê gớm lắm đâu!.
Kể từ lúc đó, tôi đinh ninh anh Năng là người “lọc lõi”. Anh đã biết yêu rồi. Tôi thì chưa. Tôi bỗng thấy anh Năng trở nên vĩ đại quá. Anh ấy mới thật là người lớn, còn tôi thì con nít làm sao.
<con tiep>