Maple
09-02-2009, 05:59 AM
- Một cơn gió lạnh, khẽ thoảng qua và mang đi một cái rùng mình nhẹ. Em nhìn theo gió, chẳng buồn vuốt lại mái tóc đang rối tung của mình, chợt nghĩ “Gió hào hứng lướt qua, nhưng gió sẽ chẳng bao giờ quay lại…”
Gửi Anh…!
Em nghĩ chắc anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng viết này. Mà có lẽ cũng ko nên đọc, thậm chí ko nên biết là nó tồn tại thì hơn. Cái j đã qua thì hãy cho qua đi, giống như gió vậy, chúng ta chỉ có thể cảm nhận và bắt lấy những khoảnh khắc khi nó đến; và rồi đứng lại nhìn theo khi nó đi…
Nhưng hình như trời đất đang đảo lộn thì phải. Cơn gió đã trở về, nhưng ko trong hình hài một cơn gió mát như một năm về trước nữa, nó lạnh buốt. Cơn gió đi đến đâu, mọi thứ đều trở nên trống trải và vô vị. Em ko chịu đựng nổi, và lại phải viết, viết thật nhiều mà cũng ko hiểu mình đang viết j; lại vẽ, vẽ thật nhiều mà ko hoàn thành nổi một bức nào…
Thời gian trôi qua thật nhanh. Đã có lúc em tưởng mình sẽ ko thể nào chấp nhận nổi, nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cuộc sống của em vẫn tiếp diễn thôi. Em tự thấy mình thật là dũng cảm. Đúng, dũng cảm để buồn, để khóc, để đau khổ và rồi bỏ lại sau lưng tất cả. Giống như một đứa trẻ con, đang chạy nhảy thì bất chợt vấp ngã một cái thật đau. Ngồi khóc chán chê cho đỡ đau, hết rồi lại lục tục đứng dậy, phủi quần và bước tiếp những bước chậm rãi và cảnh giác hơn.
Đã có lúc em muốn quên anh, và em đã quên thật. Đó là khi em học thi, là khi em làm việc thật mệt, là khi em đang vui vẻ đú đởn với đám bạn thân, là khi em cảm thấy hạnh phúc sung sướng vô cùng khi đội tuyển VN đạt cúp vô địch. Nhưng dường như lúc nào em cũng cảm thấy thiếu vắng một cái j đó, một khoảng trống nhỏ nhoi nhưng chẳng j có thể lấp đầy được.
Đó là khi em nhớ đến anh.
Đúng, em vẫn còn nhớ. Tiềm thức em vẫn còn nhớ. Trái tim em vẫn còn nhớ. Nhiều lúc em chỉ muốn nhấc điện thoại lên và gọi ngay cho anh. Nhưng để làm j chứ, ngoài việc được nghe giọng anh, và biết rằng anh vẫn luôn ở một nơi nào đó chứ ko phải là biến mất khỏi cuộc đời em hoàn toàn. Rồi em dừng lại. Vì em biết hành động đó sẽ chỉ đào xới lại nỗi đau mà em đang cố lấp đi bấy lâu nay thôi.
Ngay từ ban đầu em đã sai rồi, em đã sai khi đối diện với anh bằng một lớp vỏ bọc, em đã sai khi cố gắng suy nghĩ giống anh, và càng sai hơn khi để tình cảm của mình phát triển trong sự thiếu thoải mái và lo sợ. Em đã ko sống đúng với bản thân mình khi ở bên anh. Em sợ anh sẽ ko chấp nhận khuyết điểm của em. Buồn cười thật. Em là em mà, dù xấu dù đẹp thì cũng luôn là thế. Sao em lại che đậy nó và đi sợ mất thứ mà mình chưa có chứ?! Dù biết rằng thế giới của chúng ta quá khác nhau, nhưng điều duy nhất em đã làm là càng khắc sâu thêm sự khác biệt ấy. Ôi, tại sao em lại làm thế, thật ko thể hiểu nổi!
Đúng là ko đơn giản để bắt đầu một mối quan hệ theo một cách thức bình thường.
Và giờ đây...
Thật may mắn vì em chưa có quá nhiều kỷ niệm với anh, thật may mắn vì em chưa là j với anh, nếu ko, chẳng biết đến bao giờ em mới thoát khỏi những ngày tháng ấy. Anh đã từng nói với em rằng, con gái mà, họ đâu thể cứ trông chờ mãi nơi một ng` ko thuộc về mình, họ sẽ quên và đi tìm hạnh phúc mới thôi. Lúc ấy em chỉ cười…
Anh ah, những điều quan trọng lại thường bắt đầu bởi những j tình cờ, nhưng lại ko dễ j kết thúc một cách nhẹ nhàng và đơn giản như vậy cả. Khi em ko “đề phòng” nhất, anh đã xuất hiện. Và cũng như vậy, anh đã bỏ đi. Thôi thì cứ coi như tất cả những thứ đó là của riêng em, là một giấc mơ của mình em thôi. Dù mơ thì cũng thật ngượng khi công nhận rằng đúng là em đã yêu anh rồi, dù mơ thì cũng mong muốn mình sẽ có một kết thúc thật tốt đẹp.
Một năm mới lại đến… Giờ anh đang thế nào nhỉ. Anh có khỏe ko? Anh có sống vui vẻ ko? Nhiều khi em muốn được nhìn thấy anh, 1 chút thôi, cũng giống như những lúc em muốn nhấc điện thoại gọi cho anh í mà, nhưng rồi em lập tức nhìn thấy ngay hậu hoạ của những suy nghĩ điên rồ ấy. Nếu “bàn tay ấy đang ấm áp bên bàn tay khác”, thì thà rằng, anh hãy cứ là một cơn gió, vô tình lướt qua và ko bao giờ quay trở lại còn hơn…
Dù thực tế là, em vẫn đang đóng vai một đám mây mải miết trôi theo anh...
Gửi Anh…!
Em nghĩ chắc anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng viết này. Mà có lẽ cũng ko nên đọc, thậm chí ko nên biết là nó tồn tại thì hơn. Cái j đã qua thì hãy cho qua đi, giống như gió vậy, chúng ta chỉ có thể cảm nhận và bắt lấy những khoảnh khắc khi nó đến; và rồi đứng lại nhìn theo khi nó đi…
Nhưng hình như trời đất đang đảo lộn thì phải. Cơn gió đã trở về, nhưng ko trong hình hài một cơn gió mát như một năm về trước nữa, nó lạnh buốt. Cơn gió đi đến đâu, mọi thứ đều trở nên trống trải và vô vị. Em ko chịu đựng nổi, và lại phải viết, viết thật nhiều mà cũng ko hiểu mình đang viết j; lại vẽ, vẽ thật nhiều mà ko hoàn thành nổi một bức nào…
Thời gian trôi qua thật nhanh. Đã có lúc em tưởng mình sẽ ko thể nào chấp nhận nổi, nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cuộc sống của em vẫn tiếp diễn thôi. Em tự thấy mình thật là dũng cảm. Đúng, dũng cảm để buồn, để khóc, để đau khổ và rồi bỏ lại sau lưng tất cả. Giống như một đứa trẻ con, đang chạy nhảy thì bất chợt vấp ngã một cái thật đau. Ngồi khóc chán chê cho đỡ đau, hết rồi lại lục tục đứng dậy, phủi quần và bước tiếp những bước chậm rãi và cảnh giác hơn.
Đã có lúc em muốn quên anh, và em đã quên thật. Đó là khi em học thi, là khi em làm việc thật mệt, là khi em đang vui vẻ đú đởn với đám bạn thân, là khi em cảm thấy hạnh phúc sung sướng vô cùng khi đội tuyển VN đạt cúp vô địch. Nhưng dường như lúc nào em cũng cảm thấy thiếu vắng một cái j đó, một khoảng trống nhỏ nhoi nhưng chẳng j có thể lấp đầy được.
Đó là khi em nhớ đến anh.
Đúng, em vẫn còn nhớ. Tiềm thức em vẫn còn nhớ. Trái tim em vẫn còn nhớ. Nhiều lúc em chỉ muốn nhấc điện thoại lên và gọi ngay cho anh. Nhưng để làm j chứ, ngoài việc được nghe giọng anh, và biết rằng anh vẫn luôn ở một nơi nào đó chứ ko phải là biến mất khỏi cuộc đời em hoàn toàn. Rồi em dừng lại. Vì em biết hành động đó sẽ chỉ đào xới lại nỗi đau mà em đang cố lấp đi bấy lâu nay thôi.
Ngay từ ban đầu em đã sai rồi, em đã sai khi đối diện với anh bằng một lớp vỏ bọc, em đã sai khi cố gắng suy nghĩ giống anh, và càng sai hơn khi để tình cảm của mình phát triển trong sự thiếu thoải mái và lo sợ. Em đã ko sống đúng với bản thân mình khi ở bên anh. Em sợ anh sẽ ko chấp nhận khuyết điểm của em. Buồn cười thật. Em là em mà, dù xấu dù đẹp thì cũng luôn là thế. Sao em lại che đậy nó và đi sợ mất thứ mà mình chưa có chứ?! Dù biết rằng thế giới của chúng ta quá khác nhau, nhưng điều duy nhất em đã làm là càng khắc sâu thêm sự khác biệt ấy. Ôi, tại sao em lại làm thế, thật ko thể hiểu nổi!
Đúng là ko đơn giản để bắt đầu một mối quan hệ theo một cách thức bình thường.
Và giờ đây...
Thật may mắn vì em chưa có quá nhiều kỷ niệm với anh, thật may mắn vì em chưa là j với anh, nếu ko, chẳng biết đến bao giờ em mới thoát khỏi những ngày tháng ấy. Anh đã từng nói với em rằng, con gái mà, họ đâu thể cứ trông chờ mãi nơi một ng` ko thuộc về mình, họ sẽ quên và đi tìm hạnh phúc mới thôi. Lúc ấy em chỉ cười…
Anh ah, những điều quan trọng lại thường bắt đầu bởi những j tình cờ, nhưng lại ko dễ j kết thúc một cách nhẹ nhàng và đơn giản như vậy cả. Khi em ko “đề phòng” nhất, anh đã xuất hiện. Và cũng như vậy, anh đã bỏ đi. Thôi thì cứ coi như tất cả những thứ đó là của riêng em, là một giấc mơ của mình em thôi. Dù mơ thì cũng thật ngượng khi công nhận rằng đúng là em đã yêu anh rồi, dù mơ thì cũng mong muốn mình sẽ có một kết thúc thật tốt đẹp.
Một năm mới lại đến… Giờ anh đang thế nào nhỉ. Anh có khỏe ko? Anh có sống vui vẻ ko? Nhiều khi em muốn được nhìn thấy anh, 1 chút thôi, cũng giống như những lúc em muốn nhấc điện thoại gọi cho anh í mà, nhưng rồi em lập tức nhìn thấy ngay hậu hoạ của những suy nghĩ điên rồ ấy. Nếu “bàn tay ấy đang ấm áp bên bàn tay khác”, thì thà rằng, anh hãy cứ là một cơn gió, vô tình lướt qua và ko bao giờ quay trở lại còn hơn…
Dù thực tế là, em vẫn đang đóng vai một đám mây mải miết trôi theo anh...