PDA

Xem đầy đủ chức năng : Thư cho người lính ….!



[An]
30-01-2009, 09:31 AM
http://i52.photobucket.com/albums/g38/phong_lan_tim_13/Dragonfly_by_Geyzerrr.jpg


Hà thành những ngày gió …


Cánh cửa sổ khép hờ bật tung để lộ ra những mảng màu tối sẫm . Tiếng gió rít lên từng hồi, những cánh hạc giấy run bần bật sau trấn song cửa sắt . Đêm đặc quánh – y hệ như những giọt cà phê đã nguội ngắt tự bao giờ .Kéo lại chiếc khăn quàng màu xanh lá, cô gái sắp xếp lại những bì thư của một mùa đã cũ , có những lá thư dài 3 trang giấy, có những lá thư ngắn ngủi chỉ vài dòng, có những nụ cười ….có cả nước mắt. Có những lá thư muôn đời rồi cũng chỉ là những dòng chữ còn dở dang ….


Những ngày này biển lặng sóng ko anh ?
“ Không em ạh - Biển cồn cào nỗi nhớ “ ….
Tình yêu em vẫn ngọt ngào muôn thuở
“Lính đa tình ….yêu biển – và yêu em ….”

(ĐTH-TXA)


Thư cho người lính ….!


Thương lắm Trường Sa ơi ! Thương biển, thương nắng , thương những cánh hải âu chợp chờn trong cánh gió, thương những con tàu, thương sóng và ….thương anh- người lính đảo…

Ai đã nói rằng lời xin lỗi không tồn tại cho đến lần thứ 2 ? Ai đã nói rằng khoảng cách chẳng có nghĩa lí gì khi trái tim hai người luôn đồng cảm ? Em đã nghe người ta nói rằng cuộc sống như một viên xúc xắc, mặt này là nỗi buồn,mặt này là niềm vui, mặt kia là nụ cười , còn mặt này là nước mắt . Để em thấy rằng những mảng màu tình cảm của 2 người cũng biến chuyển và xoay vần theo thời gian . Hai năm – quãng thời gian đã đủ dài chưa nhỉ…?

Gió mùa đông bắc về rồi anh ạh, Hà Nội của em bỗng trở nên nhỏ bé và hiền lành quá đỗi. Hà Nội vẫn một mình đi qua 2 mùa gió . Hà Nội cũng can đảm đấy chứ ?
Không có sóng, không có cát, không có vị mặn mòi của biển cả, không có cả những giờ luyện tập trên thao trường. Hà Nội của em chỉ nhẹ nhàng là một chút nắng, gió và cái rét rất đặc trưng của mùa, là những chiều đạp xe thong dong trên phố , là nỗi nhớ - là em ….

Quen nhau được bao lâu rồi nhỉ ? Cứ ngỡ như mọi chuyện chỉ vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Vẫn nhớ như in những ngày đầu ta biết về nhau. Trong xưởng may, anh lọt thỏm giữa đám người đang bàn tán, bông đùa …Anh ít nói và trầm một cách khó tả, em thì lại quá tò mò ….Bởi vì thế …ta biết đến nhau ?

“Hai năm - chỉ như một giấc ngủ “.Yêu thương mong manh …yêu thương giữa em và anh chỉ có thể tính bằng những lá thư cứ dày lên theo năm tháng, là những tấm thiệp tự tay làm, là những tin nhắn thông báo rằng anh đang trực . Là những cuộc điện thoại ngắn chỉ để cho em nghe tiếng súng khi các đồng đội đang diễn tập ….ừ - đấy –yêu thương ko lời . Từng ngày, em vẫn đi về một mình trên con phố đông hay qua những đoạn đường vắng vẻ , đôi lúc em cảm thấy tủi thân ghê gớm , rồi bất chợt cái màu xanh thân thương ấy thoáng lướt qua, em chợt giật mình …cứ ngỡ là anh …..

Rồi, anh lại đi tiếp, đi miết . Anh gửi lại sau lưng mình tình cảm và cả người mà anh yêu thương nhất .Những khúc mắc tồn tại trong em bắt đầu được hình thành , em luôn ngốc nghếch và tự cho rằng những điều mình làm là đúng…..Khoảng cách giữa 2 đứa xa dần, những cánh thư cứ mờ dần theo thời gian.Em cũng đủ nhạy cảm để hiểu rằng mọi thứ đang mờ nhạt . Cú điện thoại cuối cùng thông báo “ mai anh ra đảo “ , em cũng hiển nhiên trả lời “ vâng, chúc anh vui” , rồi tắt máy. Có lẽ anh ko bao giờ biết rằng sau lời nói ấy là những giọt nước mắt …Mặc định - một nỗi buồn trong em .

Giấc ngủ dài quá, em như kẻ mộng du không hề biết phương hướng…Em dần trở nên khép kín hơn. Em sợ phải đối diện mọi thứ, sợ đối diện với bóng đêm , sợ những lời hỏi han từ phía bạn bè, sợ cả cái màu xanh áo lính ….Em trốn mình bằng những bản tình ca không lời, bằng những giọt café đắng ngắt …

“Cuộc sống cũng như tình yêu có những lúc đầy bão giông mà con người không phải lúc nào cũng đủ sức mạnh và nghị lực để vượt qua nó “*. Em cần yêu thương, cần người hỏi han quan tâm em trong cuộc sống, anh lại quá xa vời . Anh cứ mải miết đuổi theo cuộc sống của anh, công danh và sự nghiệp , còn em - đắm chìm trong nhịp sống của bản thân mình ….Ranh giới giữa yêu thương và chia cách mong manh lắm, cuộc sống thì vẫn cứ mải miết trôi đi theo cái guồng quay quen thuộc, vô tình – ta lạc mất nhau! Chia tay – trong cái hờ hững của những người xa nhau quá lâu và vì đã quá mỏi mệt khi cứ phải đuổi theo một thứ tình cảm chưa rõ ràng bến đích .

Anh Lam về, anh ấy kể cho em nghe rất nhiều điều về cuộc sống, về người lính và cả về anh nữa. Em ngỡ ngàng nhận ra những điều em suy nghĩ về anh từ trước đến giờ là hoàn toàn ko có thật. Có muộn không anh ? khi lời xin lỗi đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Thảng hoặc, em rơi vào trạng thái trống và rỗng đến không ngờ.Trong những cơn mơ, em vẫn thường nghe thấy tiếng anh lẫn vào trong tiếng gió …. Ah, thì ra em vẫn còn yêu anh - chỉ tiếc là em chưa nói với anh điều đó bao giờ …




Còn tình yêu ấy, lỗi lầm sẽ qua …. (?)
Còn tình yêu ấy ….Lỗi Lầm - sẽ qua …!



Ở đó – anh có hạnh phúc không ?

sevenloves
30-01-2009, 10:21 AM
nghe cũng hay đấy !! Tớ là lính này , nhưng tớ thấy thơ và thư tình của lính thường mộc mạc lắm !

[An]
31-01-2009, 05:54 AM
Ừ, nhưng đây là thư cho người lính, tớ không phải là người lính nên tớ ko viết được những dòng mộc mạc như thế ....^^

Dù sao cũng cảm ơn bạn đã đọc nó ^^

muathutim
01-02-2009, 08:57 AM
Ranh giới giữa yêu thương và chia cách mong manh lắm, cuộc sống thì vẫn cứ mải miết trôi đi theo cái guồng quay quen thuộc, vô tình – ta lạc mất nhau! Chia tay – trong cái hờ hững của những người xa nhau quá lâu và vì đã quá mỏi mệt khi cứ phải đuổi theo một thứ tình cảm chưa rõ ràng bến đích

Hình như cho đến khi ta tìm được người gắn bó với ta suốt cuộc đời thì tình yêu luôn là thế thì phải :)

Trang Sassy
02-02-2009, 12:50 AM
Cảm ơn chị đã cho em đọc bài viết này và hiểu ra quá nhiều điều :)

[An]
02-02-2009, 06:15 AM
"Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ - tiếng nhạc trầm du dương buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc, lặng im đau, lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh mắt ngước nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu. Anh nhìn cô, nở một nụ cười gượng gạo. Cô im lặng nghoảnh mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời gió thổi, những ngọn gió xôn xao... Những ngọn gió không có mấy ngọt ngào..."







"Em không thể dối lòng mình bằng những nỗi nhớ, bằng cảm giác cô đơn trống trải như bây giờ, khi tất cả đã vắng anh, và chúng mình đã chẳng còn “thử yêu nhau lại một lần nữa”. Đó chỉ là sự thiếu vắng, cô đơn, khi người ta phải từ bỏ những gì thân thuộc, những thói quen vốn có mà thôi. Rồi đến một lúc nào đó, em sẽ đi café một mình, lang thang một mình, quên mất cảm giác điện thoại reo vào lúc nửa đêm… Em sẽ không còn nhớ nữa…"






Đừng chờ đợi khi hải âu vỗ cánh.
Vì chần chừ Nỗi Nhớ sẽ chia đôi


ST

phonglantim
04-02-2009, 07:30 AM
blue sky, sunny, but without you. Beach was very beautiful, but without you. I lived in sweet memory, but without you. And now my heart remains unchanged, but without you. I'm morning dew and you're the sun. The morning dew will be dissolved in sun, but without sun ....

.March
18-02-2009, 10:54 AM
Đêm - ko ngủ được. Lật lại những gì đã từng biết, gặp lại nhau trong từng con chữ. NHớ - đến nghẹn lòng......

[An]
20-06-2009, 08:09 AM
Em nhớ anh !

Đơn giản thế thôi người ạh....!


****



Mình đang tồn tại như một kẻ mộng du, làm những điều mà bản thân không tự chủ được rằng mình đang làm gì. Cũng có thể nói mình đang như 1 kẻ say, chẳng thể kiểm soát được những suy nghĩ và hành động của mình. Muốn hét thật to, muốn xổ tung những suy nghĩ ngổn ngang này, muốn 1 người nào đó trọc mình để mình có cái cớ mà chửi rủa. Thiết nghĩ, điên cũng là một hạnh phúc, bởi lúc đó sẽ chẳng còn ai quan tâm, để ý đến mình. Không soi mói, không xét nét những gì mình nói.

Dạo này mệt mỏi và trống rỗng đến cùng cực. Mọi thứ trở nên nhạt nhẽo qua cái nhìn của mình. Không muốn níu giữ cũng chẳng buồn đưa đẩy. Mọi thứ tồn tại hay không tồn tại cũng mặc. Ngày chỉ là cái khái niệm mà người ta đặt tên cho nó thôi....Bản chất nó vốn vẫn là lặp đi lặp lại những công việc hàng ngày. Tẻ nhạt quá !

Có một thời gian dài nghĩ rằng cuộc sống này người với người sống chỉ để yêu nhau. Thực sự thèm yêu và cần được yêu. Nhưng hiện tại thì sao? Có lẽ tình yêu vẫn là một khái niệm đặc biệt, hoặc là nó vẫn tồn tại đặc biệt như cái tên của nó, chỉ khác rằng suy nghĩ trong con người mình đã thay đổi. Theo thời gian, nhiều thứ thay đổi thế sao?

http://c.uploadanh.com/upload/0/351/0.223743001245513469.jpgCàng lớn càng nhận thấy rằng con người ta thật phức tạp. Hoặc thể là mình luôn phức tạp hoá vấn đề, cũng có thể rằng mình chẳng đủ thời gian để hiểu hết - ngay cả bản thân mình nữa. Con người luôn ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình trước nhất, hơi đâu mà để ý quan tâm đến những người xung quanh?
Thời gian cứ trôi, con người cứ lớn, luôn có những con người đi ngang qua cuộc sống của mình và để lại những suy nghĩ chẳng bao giờ giống nhau. Có những người vui vẻ niềm nở, nhìn là muốn nói chuyện. Có những con người nhạt nhẽo đến độ tầm thường, nhạt nhẽo và vô vị. Lại có cả những người đã xa rồi mà vẫn để lại trong lòng một vết cứa...Đau nhói đến tê người. Yêu - ghét bây giờ cũng chẳng khác nhau là mấy nữa.!

Đã lâu rồi không còn cái cảm giác bình yên và ấm áp nữa. Cuộc sống dường như đã làm cho mình chai sạn đi rất nhiều. Lòng mình như 1 tờ giấy nháp và trên đó là những dòng nguệch ngoạc. Buồn , vui, tủi hờn và tất cả những cung bậc cảm xúc trong con người mình. Chúng có thể vỡ oà ra bất cứ lúc nào. Cười - ai dám chắc rằng mình đang vui? Lo toan cuộc sống có lẽ là mối bận tâm lớn nhất của mình lúc này. Sự nghi ngờ dần chiếm hữu con người mình. Chẳng còn trẻ nữa để mà vô tư, mà ngây thơ, mà thả lòng mình với đất trời mặc kệ mọi thứ. QUa rồi, còn đâu....

Dạo này thích nhẩn nha, thích nghe những bản nhạc không lời và vẽ vời trong nhật kí. Dạo này hay cafe và tâm sự. Cảm giác lòng mình nhẹ nhàng hơn - mặc dù đôi lúc thật sự là không biết nên nói hay không. Dẫu sao thì cũng thoát cái cảnh nghẹt thở vì những câu hỏi bỏ lửng mà không có sự sẻ chia. Bạn bè luôn là những người kéo ta ra khỏi vũng lầy của những dằn vặt và suy nghĩ.....

Tự nhiên muốn ôm 1 ai đó - dù là xa lạ. Muốn được mượn nhờ 1 bờ vai nào đó để tìm lại cảm giác bình yên. Muốn được nghe 1 ai đó thủ thỉ hoặc đơn giản chỉ là một tiếng nói - có cảm giác đó là sự sẻ chia. Muốn được cầm tay một ai đó hoặc chỉ là đố họ một câu rằng " tại sao giữa những ngón tay lại có kẽ hở ". Khi đó họ sẽ lắc đầu không biết và mình sẽ nhẹ nhàng mà nói rằng " chúng sẽ được lấp đầy bởi một bàn tay khác ". Dạo này hay nhắc đến một lời hứa đã qua khá lâu rồi và hiển nhiên chẳng muốn đề cập đến một cái gì đó gọi là tương lai....

Mình có quá cô đơn khi viết những dòng chữ như thế này?

.March
20-06-2009, 09:17 AM
" Hạnh phúc như cánh chuồn quá mỏng
Ngẩn ngơ bay chờ bão thổi về
Em cuối cùng gói đời cất vội
Sợ mai này hồn ngập rong rêu....."

(st)

Messenger..
21-06-2009, 10:29 PM
Điều duy nhất khiến em lo sợ lúc này chính là nghĩ đến chuyện ngày anh không trở về nữa ! Điều duy nhất khiến em mỉm cười, một nụ cười nhỏ nhoi nhưng chứa đựng hàng vạn kí lô hạnh phúc chính là nghĩ đến ngày anh trở về !

Cuộc sống bận rộn hàng ngày không thể nào và hoàn toàn không có cách nào kéo em ra khỏi những suy nghĩ về anh ! Như thế có quá ác nghiệt với em hay không - khi phải đối mặc với sự lặng lẽ của thời gian !
Những lúc thế này - cảm thấy sao lại cần một ai đó đến thế ! Khi một ai đó không ở đây - trong khi em rất cần - chỉ cần một ánh mắt và một câu nói gọi tên em thôi - chẳng cần một bàn tay hoặc là một cái ôm đâu !
Sự im lặng như thế này - có thể sẽ giết chết được một người - mà sau này mọi người sẽ khám nghiệm ra được rằng - chính sự cô độc là nguyên nhân ! Sự cô độc ăn mòn thân xác lúc nào không hề hay biết và chẳng ai biết !

Anh này !
Dường như mọi nỗi đau đều có nỗi niềm riêng của nó ! Thời gian không thể nào làm em chùn chân hoặc thay đổi suy nghĩ - không - thể - nào !

Một điều mà em có thể yên tâm - đó là hiện giờ anh không ở Korea ! Nếu ngược lại chắc có thể em sẽ gầy nhom đi vì lo lắng gấp trăm ngàn lần thế này !
Đã ba năm - không là nhiều nhưng như thế nghĩa là em sẽ vẫn có thể tiếp tục chờ đợi được !

Chờ đợi - à không - đón đợi anh trở về !


http://i130.photobucket.com/albums/p254/UnI_018/erbstueck__by_hundehuettenmieter.jpg

[An]
28-07-2009, 09:50 AM
Người ta yêu nhau để làm gì?...

Để những lúc như thế này có người cùng chia sẻ.

Thế....em với anh thì sao?

Có thể chẳng phải là tình yêu đâu, chỉ là một vài điều tương tự thế - và đôi khi - chính bản thân mình đang lầm tưởng....!

Khi cô đơn, khi mệt mỏi nhất vẫn chỉ có mình em giải quyết vấn đề. Tại sao những lúc thế này không nhận được 1 cú điện thoại? Nếu có thể, em sẽ kể nhiều - thậm chí là khóc òa lên ấy chứ. Nhưng cuộc sống vốn không công bằng mà, và em tin rằng khi mọi chuyện đã êm dịu hơn - lúc ấy chắc anh mới gọi - và hiển nhiên em chẳng còn cái nhã hứng để mà kể lể nữa đâu.....

Con bạn thân nhất đi Trung Quốc rồi và thế là em trở nên cô độc một cách thảm hại, hình như là đáng thương lắm ấy =)). Lần đầu tiên đi cafe một mình như thế này, cafe đắng 1 cách lạ thường, và hình như đi 1 mình thì những người khác hay nhìn với con mắt ngạc nhiên hay sao ấy. Lạ thật !

Khuya rồi anh biết không? Và thật khó để mà nhắm mắt được. À mà ko phải, cũng leo lên giường nằm 1 lúc rồi, trằn trọc lại quay ra mở PC và than vãn 1 vài dòng. Vì rằng NKi' em viết là chưa đủ....Em thấy thương hại cho chính bản thân mình...anh biết ko? Và tự hỏi mình nhắn tin đến cái số cũ rích đó làm gì nhỉ? Người sở hữu nó bây giờ có phải là anh đâu?
Biết không? Đã kiềm chế hết mức có thể để chẳng làm phiền ai nữa. Không nhắn tin cầu cứu đên 1 người nào, cũng chẳng bấu víu vào 1 sự quan tâm ủi an từ những người quen ảo...Có chăng cũng chỉ là nhắn tin và gửi...vào cái số cũ rích của mình - nó bị khóa rồi. Hay nhỉ? điên đến mức độ đó cơ mà =))

Anh biết không? Em đang trở nên thực dụng quá thể đấy. Cái lối suy nghĩ của em ko còn mơ mộng như trước nữa đâu. Bây giờ cái gì cũng phải thực tế, như thế mới sống được. Và hiển nhiên phải đặt cái lợi ích của mình lên hàng đầu , em ích kỉ hơn....

Và, chính vì cái lối suy nghĩ thực tế ấy mà em thấy rằng câu chuyện giữa em và anh nên có hồi kết thúc. Ko thể cùng nhau khi mà lối suy nghĩ của em luôn " thực tế quá đáng " như thế này....Thật đấy - hãy tin đó là sự thật.

Thế nhé, tạm dừng ở đây, sẽ cố nhắm mắt cho giấc ngủ mau đến. Bởi mai còn phải đi làm. Em sẽ cố gắng cười nhiều hơn để mọi người không còn thắc mắc, để không còn thấy cái tôi kém cỏi và mềm yếu đến như thế....

Biết không?

Em khác trước rồi - 1 chút !

Cười lên nào - ngày mai nắng lại lên !