PDA

Xem đầy đủ chức năng : Có tìm em không anh



tieu cong chua
26-01-2009, 07:43 PM
Mình muốn đổi nhan đề truyện này mà chả bik làm cách nào....thôi thì thế này.....

VÌ NƠI ĐÓ CÓ EM....

Nó thường hay hỏi mẹ rằng mẹ đã yêu ba như thế nào để rồi bao giờ cũng nhận được một câu trả lời duy nhất rằng “Yêu đương gì….phụ nữ tốt nhất là tìm cho mình một người thật tốt, biết chăm sóc, lo toang cho gia đình…sống với nhau lâu thì nghĩa nhiều hơn tình con ạ”. Vậy mà lần nào nó cũng mong mẹ sẽ trả lời khác, rằng ba mẹ đã yêu nhau lãng mạn ra sao, nói với nhau những câu yêu thương thế nào, rồi nó lại tự tưởng tượng ra những câu chuyện tình yêu lãng mạn đến điên rồ…..
Nó gặp anh, chẳng phải vào một chiều mưa hay một đêm trăng đầy sao như những câu chuyện nó vẫn đọc. Anh đến bên nó nhẹ nhàng như một cơn gió khiến nó đôi lúc tưởng như là giấc mơ. Anh yêu nó bằng một tình yêu chận thật đến nỗi khiến nó phải vài lần hoài nghi. Ừ…..không hoài nghi sao được, ai tin nổi một người như anh lại yêu nó đến thế. Anh _ với một ngoại hình và công việc chuẩn trong cái xã hội luôn lấy đồng tiền và hình thức làm đầu này, rất ít nói, cười thật hiền, đôi lúc hay cốc đầu nó vì những câu hỏi ngô nghê. Hoàn toàn trái ngược với anh, Nó_ một con nhỏ hoang tưởng đến lạ kì, nói nhiều đến kì lạ và sẵn sàng giận anh ngay chỉ vì anh cốc đầu nó. Anh và nó ở bên nhau khiến người ta cảm thấy ái ngại. Sao một người đàn ông đường hoàng như anh lại yêu được một đứa dở hơi như nó. Nó hay bắt anh làm những điều vô lí, nói những thứ còn vô lí hơn và chỉ cần nó vờ giận dỗi thôi, người ta sẽ bắt gặp anh buồn lắm bên một chiếc ghế đá nhỏ trong công viên, nơi hai đứa thường ngồi để rồi sau đó đứng hàng giờ dưới mưa trước cửa nhà nó dù cho đến lúc nó chạy ra, anh cũng chỉ biết nói với nó rằng: “Đừng giận anh mà nhóc, anh yêu em.” Anh đưa nó đi qua những ngày mưa, dắt nó qua những ngày nắng, chăm sóc nó khi nó ốm hay dù chỉ là lúc nó đói, cười với nó khi nó mệt mỏi, ôm nó vào lòng khi trái tim nó buồn đau. Đôi lúc nó ngỡ anh như là thiên sứ…
Nhưng con nhóc là nó đây đâu bao giờ biết cảm ơn những gì mình đang có, nó tự hỏi sao tình yêu của nó đơn giản đến thế, chẳng có chông gai, không một chút trắc trở. Anh yêu nó, nó yêu anh, hai đứa yêu nhau, có giận cũng nửa ngày là cùng, anh chẳng bao giờ biết trách móc, dường như bao giờ cũng xem nó là một đứa trẻ cần được bảo vệ.
“Anh này, chúng mình xa nhau một tuần anh nhé”….”Sao vậy nhóc, lại giận anh nữa đấy à?”….”Không anh ạ, em chỉ muốn thế thôi, thử xem sau một tuần anh có còn yêu em không”….”Ngốc ơi, sau một thế kỉ nữa thì vẫn yêu em thế này thôi”….” Ứ, em chả biết, cấm anh đến nhà em một tuần đấy”….”Làm thật hả em? Sao mà anh chịu nổi?”…”Em quyết định đấy, sau một tuần còn yêu em thì đến tìm em ở chỗ anh vẫn tìm, thế nhé”…..Nói vậy rồi nó đi một nước, để anh lại với hàng trăm câu hỏi. Nó mặc kệ, phải có chút sóng gió như trong phim chứ. Không có sóng thì nó sẽ góp vào chút gió, để biết đc. tình yêu của nó và anh lớn đến thế nào.
Ngày đầu tiên….. Chà, bắt đầu những ngày không có anh. Không có anh nghĩa là phải tự đi ăn sáng mà chẳng thể gọi địu đàng “Anh ơi, nhóc dậy rồi , đang đói nèn…”. Không có anh nghĩa là tự bò ra xe buýt đi học. Không có anh nghĩa là tan học chẳng có ai đợi trc’ cổng. Không có anh nghĩa là tối đi dạo một mình trong công viên, là ngủ mà không có ai hát ru dù chỉ là trong điện thoại…là….Thôi, không nghĩ nữa, cũng chỉ là không có anh thôi mà.
Ngày thứ hai….. Giờ anh đang làm gì nhỉ? Có nhớ con nhóc này không? Mặc kệ anh đấy….nó vẫn sẽ không gặp anh một tuần, dù đi xe buýt hơi chán thật, ăn cơm không anh hơi dở thật, nhưng không sao, chỉ là không có một tuần thôi mà….
Ngày thứ ba….Trời, sao ngày nào thức dậy mày cũng nhớ đến anh cả thế hả nhóc kia? Hôm nay rảnh buổi sáng, phải rủ lũ bạn đi chơi cho quên đời mới đc. ….Nó vào siêu thị mua nguyên một núi hàng hoá, giờ mà có anh thì chẳng phải khuân nặng thế này đâu nhỉ…”Lại thế nữa rồi”, nó tự nghĩ và cốc vào đầu mình.”Này, sao nhóc ngốc thế, tự đánh mình”…” Ôi, anh, sao mà anh linh thế”…Nó bỗng thật vui khi nghĩ rằng anh đang ở đây, rất gần nó…. cười thật tươi, nó nhìn lên….Tiu nghỉu, chả phải anh, chỉ là một anh khoá trên… Nó thất vọng gì thế, chẳng phải nó tự muốn xa anh đấy sao? Tự nó thì nó phải chịu chứ…Rõ một con ngốc mà….
Ngày thứ tư….Lại nhớ anh rồi đấy, giờ thì biết là yêu anh nhiều thế nào rồi chứ gì…. Đồ ngốc! Sao anh không gọi cho nó nhỉ? Bình thường chỉ cần không thấy nó nửa ngày là anh đã nhớ đến cuống quýt gọi tìm nó rồi. Giờ thì chả thấy đâu….ghét anh…
Ngày thứ năm….Mưa…Mưa đầu hạ cưa ào ào như muốn cuốn trôi tất cả bụi bặm và nắng nóng, vậy mà chẳng cuốn đi nỗi nhớ anh trong nó….mưa chỉ làm nó nhớ anh hơn. Tự nó nghĩ ra thì nó phải chịu đựng, nhớ anh mà chả dám đến tìm, sợ anh bảo không thèm gặp nó vì chưa đủ một tuần. Lang thang trên đường mưa. Nhớ anh cháy lòng… Ở nơi này nó đã gặp anh lần đầu tiên… Nó khẽ cười…Lúc đấy nó đang mua kem, bỗng dưng anh đến và bảo: “Nhóc ăn gì nhìu kem thế, mua cả 5 que, không hết thì anh sẽ ăn giúp cho, nhé”…Nó lẳng lặng bỏ đi một hơi, ng` gì đâu vô duyên, ng` ta ăn bao nhiêu kệ ng` ta chứ. Từ ngày đó lúc nào đến mua kem cũng gặp anh cả…Rồi thân nhau, yêu nhau bao giờ chẳng hay. Sau này anh mới thú nhận với nó rằng đã thik nó từ lâu và cố tình đến ghẹo nó như thế. Vì anh đã tìm hiểu và bik nhóc của anh là một con bé cứng đầu, chỉ thik những thứ lãng mạn….Anh của nó là như thế đấy. Lúc nào cũng đến bên nó bất ngờ, sưởi ấm bàn tay nó, hôn nhẹ lên trán nó và thì thầm thật nhỏ đủ chỉ mình nó nghe thấy”Anh yêu nhóc của anh”…Hôm nay ăn kem mà lại không có anh….Nhớ anh thật. Nó tự cười mình, chả lẽ lại là nhớ giả vờ…. Bỗng dưng nước mắt rơi làm que kem đắng ngắt…Anh ơi…Lấy tay quệt hai hàng nước mắt, giờ có anh ở đây, anh sẽ lau cho nó…. Rồi nó bỗng sững sờ…không tin vào thực tại…Anh đang lướt qua nó…Anh đang đi trên đường, ngang qua quán kem nó đang đứng, một cô gái ngồi sau và ôm eo anh thật chặt. Nó chưa bao giờ ôm anh chặt đến thế…Họ đang cười với nhau trông thật hạnh phúc. Tuy hai ng` đã mặc áo mưa nhưng nó vẫn nhận ra anh, chẳng thể lẫn anh vào đâu đc…Cái dáng ấy, cái áo sơ mi ấy, nụ cười ấy…Vừa mới giây trc’ thôi nó đã nghĩ sẽ mãi là của nó. Sao lại như thế…Tại sao lại như thế….Chạy thật nhanh về nhà, như chưa bao giờ đc. chạy dưới mưa…Nước mắt cũng tan cả vào mưa rồi…Nó mệt mỏi rúc vào trong chăn, nguyên bộ quần áo ướt sũng, nó gọi cho anh trong tiếng nấc: “Anh, không cần tìm em nữa…Em nghĩ rồi, có lẽ không phải một tuần đâu, chúng ta có lẽ phải xa nhau cả đời anh ạ” “Nhóc sao vậy, nói rõ đi” “Có gì phải nói rõ, em thấy cả rồi, chiều nay đấy, anh không phải giấu nữa, chị ấy đẹp…hơn em nhiều, rất nhiều…” “Em điên à? Lại giận dỗi trẻ con, em chẳng hiểu gì cả, một tuần chưa đủ với em sao?” “Vâng , chưa đủ anh ạ, cả đời đấy, em điên rồi, em cũng ngu ngốc lắm, tạm biệt anh”… Cắt máy, nó lại khóc…Mất anh thật rồi…nó thiếp đi trong nước mắt…Dường như nó mơ thấy anh…đi xa nó, thật xa…chẳng thể gọi lại đc. nữa….

nhoczing
26-01-2009, 08:23 PM
.......
ko biết cm gì nữa :|
truyện bạn đọc hay á ^^ hồi hộp quá
rãnh post típ nha bạn

tieu cong chua
27-01-2009, 12:39 AM
Ngày thứ sáu….Nó tỉnh dậy trong tiếng chuông cửa inh ỏi…Ai vậy…Nó định ra mở, đầu óc quay cuồng, mệt lả, chẳng thể nhích nổi ng`….Rồi tiếng chuông điện thoại reo, là anh…Chẳng muốn nghe mà sao lại nhớ anh quá…”Nhóc, mở cửa cho anh, em làm gì trong đó vậy…Nghe anh giải thik đã”…”Em không thể..” Rồi nó lại khóc…Chẳng biết phải làm gì nữa cả, nhớ anh, nhưng sao anh lại nỡ đối xử với nó như thế…Tẩt cả chỉ là giả dối, là trò đùa thôi ư, mà sao lòng nó đau thế này. Có lẽ là do nó đã quá ngu ngốc khi đề nghị anh chơi trò xa nhau…để giờ đây xa nhau mãi mãi…Dường như nó lại thiếp đi thì phải, dường như nó chưa tắt di động nên đã để anh nghe cả tiếng khóc của nó…Dường như nó lại mơ…Trong mơ, có lẽ là mơ, anh đã phá cửa phòng nó, bế nó trên tay, chạy thật nhanh…Là mơ thôi, mà sao hơi ấm này quen quá, mà sao nó cảm thấy như mình đang bay…Nếu đây là mơ, nó mong sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, để chẳng phải đau lòng, phải cách xa….

Ngày thứ bảy….Nó tỉnh dậy khi xung quanh toàn là màu trắng.. Ôi, nó ghét cái mùi ở đây, mùi bệnh viện…Đầu nó đau, ng` nó nặng trĩu…Mà sao cánh tay nó chẳng cử động được thế này, có vật gì đó đang đè lên…Là anh…Anh đang ngủ trên cánh tay nó…Là anh đấy, mái tóc ấy chẳng thể nhầm với ai đc….Nước mắt lại rơi, sao anh lại ở đây? Anh phải ở bên ai kia chứ? Anh đâu còn là của nó, nó không đc. như thế, anh đã nói rồi, trẻ con và không hiểu gì cả. Không thể mãi là nhóc của anh đc. nữa….Nó phải tập lớn lên thôi…Nó rút tay ra khỏi anh làm anh choàng tỉnh “Em dậy rồi à?”…Nước mắt lại rơi, chẳng bao giờ nó có thể quên đc. giọng nói ấm áp ấy…”Sao tôi lại ở đây? Anh ngồi đây làm gì….Về đi”..”Sao anh đi đc. khi nhóc của anh đang ốm thế này”…”Ai là nhóc của anh, tôi không quen anh…Nếu anh không đi thì xin lỗi, tôi đi”….Nói rồi nó lấy tay rút mạnh ống kim chuyền dịch ra…Đau…máu đang rỉ ra từ chỗ ấy, nó ghét máu…Anh hốt hoảng đứng dậy gọi y tá, anh nói thật vội…”Anh sẽ đi, em đừng như thế, em ghét máu và sợ đau mà..” Rồi anh bước thật nhanh…Sao nó bỗng thấy dáng anh thật cô đơn, dường như trong mắt anh nó đã thấy anh thật buồn…Nhưng nó….không thể nào…anh đã có người con gái khác rồi…Nó chỉ là một con ngốc, mãi mãi chỉ là một con ngốc đối với anh mà thôi……

hoahoccho
27-01-2009, 01:53 AM
Truyện của bạn cảm động quá . Không biết người ngồi sau anh này là ai

tieu cong chua
27-01-2009, 07:34 AM
hix........ tiếc rằng không phải là tớ viết đâu! Của chị gái tớ viết đấy, chị ấy không có nick trong matnauhoctro nên dùng đỡ của tớ thôi. Mội ng` thấy ss of tớ viết có hay không, com cho tớ vài dòng nhé! ( Đấy là ss sinh đôi của tớ đấy)

♥nAnA_kOmAtsU♥
27-01-2009, 08:35 AM
Hay đấy :D

cảm động

bạn post tiếp đi chứ :D

sunshine9
27-01-2009, 01:46 PM
ah ss cùa bạn viết hay quá ,còn hok bạn pót típ cho mọi người cùng xem với , nếu truyện này đến đây là hết thì bùn lắm còn nếu chưa hết thì mình mong là anh của nó hok còn bùn vì nó nữa

tieu cong chua
08-02-2009, 10:01 AM
Mệt mỏi với những suy nghĩ của chính mình, nó lại thiếp đi trong nước mắt….Nó nhìn thấy anh, thấy anh của ngày xưa hay nắm tay nó thật dịu dàng trong những đêm đông dài…. Nó và anh đã cùng nhau trải qua 4 mùa đông rồi, từ khi nó còn là một con bé lớp 12…bây giờ đã học năm cuối đại học…nó đã ngỡ rằng sẽ bên anh đến trọn đời… Nó nhớ anh hay bảo nó là ngốc, anh đã nói rằng vì nó ngốc nên nó cần có anh ở bên…mãi mãi….mà sao giờ anh lại cách xa…Ôi, sao nhớ anh đến vậy… Phải rồi, sao nó lại như thế…Anh đã từng hỏi nó rằng: “Nhóc này, nếu một ngày nào đấy…chỉ là giả dụ thôi, tất cả những điều nhóc thấy, hết thảy những gì nhóc biết đều quay lưng lại với anh, đều chứng tỏ rằng anh lừa dối… Nhóc có còn tin anh không?” Ừ, anh đã hỏi như thế, nó nhớ mà…Và con nhóc là nó đây đã không ngần ngại gật đầu rồi chui vào lòng anh thật nhẹ…Vậy mà bây giờ nó lại nghĩ rằng anh không thật lòng, anh phản bội. Đã gật đầu như thế mà giờ lại quên đi. Đâu phải anh lừa dối, chỉ là nó thay đổi thôi. Sao mày không tin anh hả nhóc? Sao chỉ vì một chuyện như thế thôi mày lại đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình, trong khi mày là ng` hiểu rõ nhất…chỉ riêng anh là cuộc đời mày đấy thôi. Anh vẫn là anh của ngày xưa, chỉ có nó đã không còn là nhóc của anh nữa rồi, đã nghi ngờ anh, đã không tin vào anh. Nó đâu còn xứng đáng với anh nữa…
Khi nó tỉnh hoàn toàn thì trời đã tối sầm….bệnh viện yên tĩnh đến phát sợ, nỗi sợ cô đơn. Xung quanh sặc mùi thuốc khó chịu và một màu trắng, trắng đến đau lòng. Nó chẳng muốn ở đây nữa. Qua đêm nay thôi, đêm thứ bảy…Nó chỉ nhớ về anh đêm nay nữa thôi, và sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến nữa. Vì nó không xứng đáng, hoàn toàn không….
Lang thang trên phố đêm lạnh đến tê người. Khẽ mỉm cười…Ở nơi đây nó đã bắt anh cõng về nhà. Lúc đó nó tưởng rằng anh sẽ không làm đâu, vì nơi này cách thật xa nhà nó. Vậy mà anh vẫn cõng, anh còn nói: “Anh sẽ cõng nhóc cả đời…” Ở nơi đây nó và anh đã cũng đón mùa giáng sinh đầu tiên hai đứa ở bên nhau, nó đã quàng vào cổ anh chiếc khăn len nó đan vụng về, xấu đến nỗi chính nó còn phải e ngại, vậy mà vẫn hay bắt gặp anh quàng chiếc khăn ấy vào những đêm giá lạnh, giống như đêm nay…. Ôi…biết đến bao giờ mới quên anh đc. khi mà ng` ta đã có câu: “Bạn cần 1 ngày để biết mình yêu ai đó và cần cả 1 đời để quên ng` ấy”.. Ừ…cả đời…nó sẽ nhớ về anh đến cuối cuộc đời…
Nó đã đi lâu lắm, mãi suy nghĩ mà chẳng biết mình đang đi về đâu… Khi ngẩng lên đã thấy mình đứng ở nơi ấy... một ngôi nhà kiểu Pháp cổ…là thứ nó đc. thừa hưởng trong di chúc ông nó để lại. Có lúc nó đã thầm cảm ơn ông rất nhiều vì điều đó. Nơi này nó vẫn hay trốn vào những lúc buồn, những lúc muốn khóc mà chẳng có ai ở bên. Tối nay nó đến đây có lẽ vì nó muốn khóc và nó sẽ chẳng có anh ở bên nữa rồi… Đồng hồ chỉ 11h30, dù sao cũng đã khuya lắm, nó chẳng muốn đi đâu thêm nữa, nơi đâu cũng ắp đầy hình bóng anh…nó sẽ vào đây nghỉ…Sẽ chẳng ai bắt gặp đc…chỉ có nó và anh biết nơi này…Nó lặng lẽ bước vào nhà, bật đèn…Điều đầu tiên đập vào mắt nó, là anh… Anh đang đứng ngay trc’ mặt nó, anh vẫn mang chiếc khăn nó đan từ ngày nào. Gương mặt ấy, dáng hình ấy, ánh mắt ấy…là anh thật rồi. Trí óc bảo phải quay đi, mà sao trái tim lại nức nở, mà sao nước mắt lại rơi. Sao anh lại đến đây, nó ngỡ anh sẽ chẳng bao giờ tìm nó ở nơi này nữa. Sao trông anh hao gầy đến thế, mà đôi mắt anh nhìn nó vẫn ngập tràn yêu thương như thưở ban đầu… “Em….em chỉ muốn…nghỉ lại đây…xin lỗi…” Khi nó nói chưa hết câu đã thấy anh đến bên nó, gần, thật gần. Đến nổi nó có thể cảm nhận đc. mùi hương của anh, hơi ấm của anh…”Có phải nhóc muốn hỏi anh tại sao lại ở đây, muốn biết ng` phụ nữ chiều hôm ấy là ai, em đang muốn bỏ chạy…phải không?”…Nó chẳng biết nói gì nữa, trc’ những lời của anh….không, chẳng muốn biết gì cả, em tin anh….tin anh…mà sao chẳng thể cất thành lời….”Đó là dì út của anh, em còn nhớ anh đã kể cho em nghe anh có một ng` dì bằng tuổi mình vì bà anh sinh muộn không?....Nhóc đừng bỏ chạy, anh sẽ đi, em đang ốm mà, cứ nghỉ ở đây đi…” Rồi anh bước ra phía cánh cửa, lướt qua nó, thật nhanh. Muốn giữ anh lại, nó đâu muốn biết điều đó, dù đó là ai, dù nó đang như thế nào…nó tin anh, hơn bao giờ hết….và muốn anh chỉ là của nó, riêng nó, lại ở bên nó như ngày xưa…có ích kỉ quá không sau bao nhiêu điều nó đã làm, đã khiến anh buồn, đau khổ, nó không biết. Nhưng nó biết nó phải làm một điều…”Em nhớ anh…bảy ngày qua, em biết em nhớ anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều. Em sẽ chỉ mãi là một con ngốc không….” Chẳng thể nói đc. nữa….vì anh đang ôm nó, thật chặt….”Nhóc biết vì sao anh ở đây không? Sao em lại nghĩ mình không xứng với anh….Anh đã nghĩ sẽ cho em bảy ngày để lớn lên….nhưng giờ thì anh biết rồi, nếu như thế, nhóc sẽ chẳng còn là nhóc của anh nữa… vì có một con nhóc rất ngốc, chỉ riêng nó thôi, ngốc đến nổi luôn cần anh bảo vệ, cần anh đến suốt đời…anh ở đây, vì anh biết, em sẽ đến đây, vì nơi đây có em…nhóc của anh…”
Tình yêu là khi ta giữ đc. cái nhìn về ng` mình yêu như là ngày đầu. Và hạnh phúc là điều gì đó có đc. thật dễ dàng khi ta biết yêu thương. Nó yêu anh, anh yêu nó….đơn giản vậy thôi, và nó sẽ bên anh, hạnh phúc đến trọn đời….

uyennguyen92
08-02-2009, 05:58 PM
hay we' pạn ơi gửi lời cảm ơn sis bạn nhìu nhá

tháng mười hai
24-02-2009, 05:24 AM
truyện hay ghê ak
nhưng tiếc là kết thúc có hậu wa'.tôi thích cho 2 nv hiểu lầm rùi ctay lun.Mãi sau này cô gái mới nhận ra nhưng đã muộn, tình iu đẹp thế là tan biến chỉ bởi cô gái ko cho chàng trai 1 cơ hội giải thích:P
Cũng chỉ là ý thix cá nhân thui chứ quyền kết là do tác giả mah ^^

gooddythin_nd1996
23-03-2009, 11:17 PM
kết thúc có hậu thật, tớ thích những kết thúc thế này nhưng lại ko thích những kết thúc buồn ----> đau lòng lắm
Thz chị gái của ấy nhá, đã cho tớ hiểu đó là tình yêu, và mình cần nhiều thời gian để khôn lớn lắm ^^