PDA

Xem đầy đủ chức năng : - Ngang - Qua - Mà - Nhớ -



Hàn Cát Nhi
27-08-2008, 07:21 PM
Ngang qua mùa Gió - mùa mà người ta vẫn thường gọi là huyền hoăc. Đến và đi thật nhẹ nhàng - Gió mang lời yêu thương tới người yêu dấu! Thì thầm - thì thầm thật khẽ.
Gió vất vưởng - Gió chẳng bao giờ trở lại nơi đã từng đi qua...


Vầng Trăng - Ai ngang qua.
Vô cảm và lạnh lẽo - Vẹn nguyên đến hụt hẫng, Trăng đi tìm nửa kia cho trái tim - Một lời ru...

Ngang qua ánh Sao khuya - Lạc lõng giữa hào quang chói lóa, nghẹn ngào đến tức tưởi - Sao bật khóc - vỡ òa.
Đến bao giờ Sao mới được ở bên người...
Triền miên...


Ngang qua một ngọn Núi - Trơ trọi và gan lỳ, Núi dửng dưng trước tình yêu của Gió, của Trăng để rồi những vết xước trong thẳm sâu trái tim làm cho nó đau đớn.
Núi yếu mềm
Chờ một Dạ khúc riêng...

Em ngang qua Biển lớn
Bình yên và lặng lẽ, Biển dạt dào vỗ về ôm lấy Sóng.
Sóng đùa giỡn cùng Gió, Sóng dập dơn trong vòng tay ấm áp, Sóng tìm về bến bờ...
Cát buồn trong - Cát đợi chờ...nhưng con Sóng không bình yêu như trước - Ồn ào và mạnh mẽ - Bọt biển vỡ tan...
Biển yêu Sóng - Sóng yêu Gió - Cát bồng bềnh trong tháng năm gợi nhớ...
Em - ngang qua...


Lang thang áng Mây nhỏ - Vô định trôi trong hư hao. Em quang qua mơ màng...
Xin một lần đón lấy yêu thương. Mây chạy trốn tình yêu của Gió
Mây sợ...Mây đổi thay

Em ngước nhìn- Nơi đó có một bông hoa Nắng - Nắng dịu dàng lướt qua mái tóc, qua bờ vai Em rồi tinh nghịch ẩn sau vòm lá -
Nắng - bâng khuâng...


Em ngang qua cơn Mưa - Vội vã trong chơi vơi, tí tách rơi từng hạt..
Mưa ngang qua Em - Em ngang qua hời hợt...
Ướt đẫm cả con đường - Mưa nghiêng nghiêng trong vũ khúc của đất trời...

Qua Nắng - Qua Mưa - Em thấy Cầu Vồng
Giá như được đi qua Cầu Vồng một lần, một lần thôi cũng được...hay là ngồi vắt vẻo, chân đung đưa, tóc buông hờ...


Em chới với - Mặt Trời ngang qua Em
Mặt trời nóng bỏng nhưng trái tim băng giá. Em ghét Mặt Trời, ghét đến mức không thể không nhớ tới. Mặt Trời có trái tim nhưng trái tim đó không dành cho Mưa - Trái tim nó bao dung ôm trọn mọi thứ...Còn tim Em thì nhỏ bé...
Em chỉ có mặt trời.

Ngang qua những Giấc Mơ - Có bóng hình ai đó, chập chờn quá, xa vời quá !...
Em bước tới - Như là cổ tích...


Xào xạc Nắng - Xào xạc Lá - Gió lạnh lùng cướp Lá trong vòng tay cây.
Em không biết... Lá rời cây rồi Lá sẽ về đâu !!!
Em không muốn Lá bay mộ cách vô định để rồi rơi xuống.
Lá...héo úa - yêu thương nhạt nhòa..
Em ngang qua mùa Lá bay...

Có một Khoảng Trắng - Vô tình thôi - Em ngang qua.
Trong màn đêm - qua ô cửa nhỏ - một ánh sáng mơ hồ mang cảm xúc đi mất.
Khoảng Trắng - trống rỗng.


Em ngang qua Hạnh Phúc,
Em ngang qua Khổ Đau.
Muôn đời vẫn thế có Hạnh Phúc là phải có Khổ Đau, có Khổ Đau thì không thể thiếu Hạnh Phúc.
Em không mang lại Hạnh Phúc cho ai - Em chỉ mang lại Đau Khổ ....- Dám không? Cùng Em suốt cuộc đời...
Em ngang qua Cảm Xúc...

Lạ lắm - Em ngang qua một Mùa.
Bảo là cuối Thu thì không đún, bảo là đầu Đông thì cũng không phải...Mùa đó luôn hiển hiện trong Em - Bâng khuâng và man mác...
Yêu thương Em ngang qua...


Em ngang qua - Em kiếm tìm
Em ngang qua - Em khắc khoải
Nơi đó có Anh - Em ngang qua

Ngang qua Anh - Ngang - Qua - Mà - Nhớ

Hàn Cát Nhi
09-09-2008, 04:14 AM
Gió bắt đầu từ đâu? Gió sẽ đi về đâu và đâu sẽ là nơi Gió dừng chân…

Gió ngang qua cánh đồng – hương cỏ hoa làm Gióngây ngất - Gió dừng chân…Gió vờn qua cỏ dại, Gió cảm nhận được sự tinh khiết của đất trời khi sương vẫn còn đọng trên lá buổi sớm mai. Gió đau nhói khi quấn quýt cạnh bông hồn, trái tim Gió rỉ máu...Gió ra đi...

Gió ngang qua một miền quê - Yên tĩnh quá, Gió tìm được bình yên cho tâm hồn...Gió trôi vô định trong khoảng khắc tuyệt diệu hiếm có...

Bất chợt Gió thảng thốt- Gió không muốn làm xáo động hay phá hỏng nơi đây - Gió lại tiếp tục cuộc hành trình của mình trong hụt hẫng...

Gió không hiểu nỗi mình - Gió không biết phải đi về đâu...?

Gió rã rời - Gió mệt mỏi !!!

Nhẫn tâm hay chỉ là vô tình- Gió cướp mất Lá trong vòng tay cây để rồi bỏ Lá cô đơn trên mặt đất trơ troi. Gió vô cảm đến đáng sợ - Em không hiểu !!!

Da diết đến khắc khoải, Gió mang tiếng sáo phiêu bồng trải dài trong đêm vắng, Gió lướt qua hoa quỳnh như một lời thách thức...Gió đa tình quá phải không?

Cũng có đôi khi Gió ngang qua tóc rối, ngang qua những nụ cười bắt gặp - vẫy tay chào...Gió lang thang..

Không thể hay chỉ là sự giả tạo- Gió ước ao ai đó có thể giữ được trái tim mình.

Gió...khao khát.

Dường như mọi thứ đến với Gió quá dễ dàng. Muốn là được, Gió có thể đánh gục tất cả mọi thứ. Gió không biết tôn trọng và Gió cũng không muốn vướng bận...


Gió không khi nào trở lại nơi Gió đã đi qua, mà họa chăng có có thì chỉ là một cơn Gió khác chứ không phải là Gió của ngày xưa...Gió đi mãi...đi mãi...

Rồi một ngày...

Gió ngang qua Biển lớn. Mới lạ đến bất ngờ - Gió thích thú đùa vui cùng Biển...Giókhông thể đi hết chiều sâu trong tâm hồn Biển...Có lẽ vì thế mà Biển giữ được chân Gió...

Nhưng...

Hình như không có gì là toàn vẹn. Một ngày kia Biển không thấy Gió, không cảm nhận được yêu thương nơi Gió...

Gió đâu rồi - Em ngang qua...

Hàn Cát Nhi
18-09-2008, 08:40 AM
Không biết nên bắt đầu từ đâu nữa …

Từ hụt hẫng hay từ man mác…

Tìm cho mình một mùa của Xúc Cảm – Em Ngang Qua.

Có nhiều thứ tưởng chừng như quên lãng nhưng thực sự không phải thế. Nó vẫn hiện diện đâu đó quanh Em nhưng Em không nhận ra. Em đánh mất thật nhiều yêu thương – Ai nhặt nhạnh cất giữ dùm Em?
Em muốn - muốn nói thật lớn, muốn cho cả thế giới này biết rằng Em có Anh. Và Em cũng hiểu rằng bất kỳ ai cũng muốn nghe những lời ngọt ngào từ người mình yêu chứ chẳng muốn cảm thấy hờ hững …


Người ta vẫn thường nói cuộc sống hay tình yêu là một thể thống nhất của hai mặt đối lập - Nếu như Anh lạnh lùng thì Em sẽ nồng nàn, nhưng giờ đây Em chẳng muốn thế nữa. Trao đi yêu thương mà chẳng được nhận lại, một cảm giác trống trải vô cùng.

Em vẫn thường khuyên người ta rằng: “Yêu là cho đi mà không mong được nhận lại – Yêu là cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên người mình yêu” – Không, không phải thế đâu Anh. Bởi Em yêu Anh nhưng Em mong nhận lại từ Anh nhiều hơn những gì Em cho đi – Em không ở gần Anh nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến Anh, mặc dù đôi khi hạnh phúc ấy xen lân những nỗi đau ngọt ngào.

Xúc cảm thì có nhiều nhưng Anh chỉ có một – trái tim Em cũng chỉ nghĩ về một người.

Nhiều lần, nhiều lần – Em Ngang Qua.

Em chẳng thể chủ động tìm hay chọn lựa cho mình một cảm xúc nào đó để che đi cảm giác thật sự của mình, bởi như thế là dối lừa…

Nhưng…

Em cũng không thể cho người ta biết trong trái tim, trong dòng cảm xúc của mình đang có những dòng chảy nào…

Em Ngang Qua …

Đôi khi Em tự hỏi: “Ngang qua Cảm Xúc rồi Em sẽ được gì ngoài những chênh chao? Ngang qua Cảm Xúc rồi Anh có cảm nhận được trái tim Em nó như thế nào và thổn thức vì Anh nhiều đến bao nhiêu không? …Em hỏi, ừ thì Em hỏi đó, nhưng Em chưa bao giờ đi tìm cho mình một câu trả lời.

Nơi đó- Anh xa quá.

Nơi này- Em …

Em- Em không biết phải nói thế nào nữa. Bất chợt thôi nhưng sao khó có thể nói thành lời,
“Có khi nào?” và “Đến bao giờ?” – Em mới thực sự là Em – Dám nhớ, dám yêu và dám nói.

Đâu đó trong cuộc sống – Có mà như không – Không mà như có…

Người ta bảo hạnh phúc phải có khổ đau – đau khổ mới có hạnh phúc – Có cay đắng mới có ngọt ngào – Có buồn rồi mới có vui …Có yêu mới có Xúc Cảm …

Em Ngang Qua - Một ngày vô tình thôi …gợi nhớ …:)

Hàn Cát Nhi
12-10-2008, 08:11 AM
Rỗng mất một trái tim,
Yêu thương thành xa lạ.
Một nụ cười héo úa,
Em rỗng mất niềm vui.

Rỗng thật rồi hy vọng,
Em chơi vơi tìm lại,
Giọt nước mắt chảy ngược,
Trong một chiều mưa bay.

Rồi có một nỗi buồn,
Vô tình - ai đánh cắp,
Nên đôi khi khắc khoải,
Em rỗng mất bồi hồi.

Đêm mơ hồ - trống rỗng,
Rỗng bàn tay giá buốt,
Rỗng niềm yêu chôn dấu,
Rỗng mất ...một bờ vai.


Những vần thơ vô định trong một lần chênh chao...

Em ngang qua khoảng trắng - Rỗng - Trống rỗng ...

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Em trải qua cảm giác này nữa...

Vần là mơ hồ chẳng chịu kìm nén...

Vẫn là tự an ủi trái tim để có đôi chút ấm áp cho nhẹ lòng...

Vẫn là nguỵ biện để che dấu nỗi nhớ vô bờ...

Vẫn là thế - Em của xa xôi...

Với người ta - người ta có khoảng trắng không nhỉ? Đôi khi em tự hỏi rồi lại lãng quên đi mất bởi khoảng trắng của riêng Em lớn quá. Nó bao trùm tiềm thức - Ôm trọn trái tim Em ..

Ừ...thì nhớ đó

...

Nhưng ...biết làm sao ...

Khoảng trắng có từ khi nào? Bắt đầu từ đâu và tại sao lại lớn lên nhanh đến vậy? Phải chăng Nó chính là nỗi nhớ không tên mà Em không dám gọi...

Bồi hồi...

Những ca từ thân thương lại vang lên đâu đó: "Sợ lắm khi yêu ai tim dại khờ, sợ lắm tình chưa thấy đã vội bay. Tình anh đó luôn nồng cháy, vẫn yêu em như ngày xưa, người còn đây đừng buồn thêm chi hỡi em...". Hình như số phận đang trêu đùa con tim mong manh trong những bước chập chững đầu tiên biết thổn thức và nhung nhớ.

Bởi vì nhớ nên trống rỗng.
Bởi vì rỗng nên khoảng trắng ngày một lớn lên.
Bởi vì yêu nên phải sống trong đợi chờ.
Bởi đợi chờ nên hụt hẫng khi không có Anh kề bên ...

Bởi vì..
Bởi vì..

Em không đủ sức để đập tan khoảng trắng ấy. Em cũng không thể chịu được cái cảm giác lạnh lẽo khi biết mình không thể thoát ra khỏi mớ bòng bong này ...Có khi nào Anh thấy - dù chỉ một lần thôi - cái - khoảng - trắng - vô - hình - ...này không? Chắc không đâu Anh nhỉ . Chỉ có Em - dại khờ đắm mình trong nỗi buồn vội vã - Vẫn mỉm cười cho dù lòng quặn đau ...

Em ngang qua - Em ngang qua khoảng trắng.

Người ta bảo thử thách sẽ làm cho tình yêu lớn lên và bền vững theo năm tháng nhưng người ta vẫn nói không có tình yêu vĩnh cửu ...Vậy là sao hả Anh - nghịch lý quá ...

Em là thế - hay ngang qua những khoảng trống và rồi nhận ra mình chẳng có nỗi 5 phút yếu mềm. Chỉ phút chốc cảm thấy nhỏ bé, lạc lõng và rồi thật nhanh - Em - can đảm - bước qua Xúc Cảm - bước qua gai nhọn của nước mắt.

Nhiều khi cũng muốn nói những lời ngọt ngào lắm - cũng muốn nói là thương là nhớ lắm ...

Nhưng ...

Một lần thôi là quá đủ - chẳng thể chịu được cảm giác hững hờ của ai đó được ...

Đành vậy - chôn sâu - thật sâu ...

Không có Em thì cũng sẽ có người khác - hết người này đến người kia - cứ thế lướt qua trái tim Anh. Người ta hiện hữu còn Em thì vô hình...

Chưa bao giờ Anh hiểu được cảm giác của Em.

Nếu một ngày nào đó -ngày mai - hoặc có thể là sẽ rất lâu - Một lần - một lần thôi, thử đặt chân vào khoảng trắng ấy ...được không Anh?

Bàn chân lạnh nhưng trái tim thì ...

Khoảng trắng - Em ngang qua...

Hàn Cát Nhi
16-10-2008, 07:23 AM
Ảo tưởng – Đó là cái tên duy nhất mà Em có thể đặt tên cho những Giấc Mơ.

Em từng nói nhiều về Giấc Mơ, cũng không ít lần nhớ đến Giấc Mơ đầu - Giấc Mơ có cái tên “Mơ Hoang” lạ lẫm - Giấc Mơ có duyên mà không có nợ …

Em Mơ gì??? Biết không người yêu dấu!!!!!!

Đơn giản thôi – Em Mơ…

Em vẫn thường hay mơ , mơ thật nhiều Anh ạ ! Em mơ mình gặp nhau ở một bờBiển xanh dài vô tận , Anh dắt tay Em đi qua những con Sóng , cõng Em đi nhặt những vỏ sò xinh xinh ...Cátthật êm , Gió nhè nhẹ , Sóng bình yên , Anh bên Em . Em còn mơ thấy hai đứa mình sánh vai nhau dưới những hàng cây xanh trong những cơn Mưa bất chợt - Thấy Anh đưa Em đến thật nhiều nơi , hai đứa mình dựa lưng nhau cùng đếm Sao trời ...nhưng thật lạ , Em chỉ nhìn thấy một vì Sao duy nhất - Vì sao mang tên Anh . Em còn mơ thấy Anh siết tay Em , Em dựa vào vai Anh và khóc cho bỏ những ngày xa cách .

Giấc Mơ đó quen không Anh ?
Giấc Mơ đó Anh còn nhớ không Anh ?

Giấc Mơ không thể nào là sự thật – Em – Chẳng giữ được trái tim Anh

Hiện hữu trước mặt nhưng chỉ là hư ảo.

Cảm nhận Xúc Cảm bằng đôi mắt và nghe bằng cả trái tim …

Em nghe – Em đang nghe…

Em nghe Gió - thì thầm ngang lối cũ,
Nơi Mưa về - bất chợt một mùa xa.
Em nghe Mưa – êm đềm… rơi thật khẽ,
Ngơ ngác nhìn – kiếm tìm ai vội vã…

Em đang nghe – nghe tiếng thời gian trôi,
Trong khoảnh khắc …nghe tim mình rạo rực.
Em nghe nhớ - thương lắm một miền yêu,
Nơi Giấc Mơ không bao giờ kết thúc…

Em lại nghe – yêu thương dần lỗi nhịp,
Mưa lạnh lùng - làm ướt cả trái tim.
Xào xạc Lá– nơi đường quen xa vắng,
Em nghe buồn – nơi Gió vừa ngang qua…

Em lại nghe – nghe Nắng về bẩt chợt,
Mang nỗi nhớ…huyền hoặc trong kỉ niệm.
Phút giao Mùa có khi nào Anh nhớ,
Nghe không Anh ? Em nghe – Em đang nghe…



Giấc Mơ – Em ngang qua…

Hàn Cát Nhi
20-10-2008, 02:53 AM
Bây giờ và cả sau này nữa ...

Có lẽ Mưa sẽ là Mưa -nguyên vẹn như Mưa chỉ trong mùa này - Mùa Mưa

Lạnh đến gai góc.

Không giống như Mưa Xuân - ấm áp trong yêu thương.
Không giống như Mưa Hạ - nồng nàn trong bất chợt.
Không giống như Mưa Thu - man mác trong đợi chờ.
Mưa - Mưa Đông ...lạnh lẽo trong băng giá.

Mưa đã đi qua thật nhiều nơi - Em đã ghé qua những kỉ niệm.

Có một lần Mưa ngang qua yêu thương - Trên vòng tròn của thời gian ấy Mưa trở lại điểm xuất phát của ngày xưa. Mưa kiếm tìm một lời yêu nhưng người hờ hững..,

Mưa khóc - tức tưởi…
Em ngang qua Mưa

Có một lần Mưa chìm ngập trong nỗi nhớ da diết. Vô hồn nhìn Mưa.
Mưa hắt vào mái hiên.
Mưa làm rối tóc ướt.
Mưa lao xao trong tiềm thức miên man.

Mưa làm cho trái tim yếu mềm để rồi lạc bước nơi lạnh lẽo.
Hôm qua…Có lẽ không phải là Mưa - mà chỉ là những - giọt - nước trút xối xả từ đâu đó phía bầu trời.

Mất thật rồi - Mưa mất đi niềm tin thật rồi…

Tự đón nhận hạnh phúc và cũng tự mình phát hiện ra đó chỉ là hạnh phúc giả tạo - Mặt Trời không yêu Mưa …

Trong bóng đêm - Mưa khóc - Mặt Trời ở đâu!!!
Mặt Trời ở đó - kề bên nhưng Mặt Trời quay lưng…Mà họa hoằn chăng Mặt Trời bên Mưa khi co cả Nắng - tình yêu của Mặt Trời rộng lớn quá, Mưa chẳng thể sánh cùng.

Mưa không khóc - chỉ là uất nghẹn trong nỗi đau phũ phàng.
Tại sao lại dối lừa Mưa? Tại sao không nói một lời nào đó - đủ để cho Mưa hiểu rằng Mặt Trời không còn yêu Mưa như ngày xưa…

Mặt Trời đã từng yêu Mưa --- Có lẽ thế…

Lóe lên - Vừa đủ để cảm nhận được tình cảm của Mưa - những tưởng là Mặt Trời về bên Mưa nhưng không phải, đó chỉ là ánh sáng của một chiếc xe lướt qua trong đêm vắng.

Từ trên cao nhìn xuống - Nếu như Mưa, cứ tìm đến mặt đất mà lao xuống thì có sao không nhỉ …

Ngang qua - Em ngang qua Mưa…


Mưa âm thầm trở về trong bóng tối giá buốt.

Phải, lúc đầu chỉ là để mặc cho Xúc Cảm tự trôi …

Nhưng…cũng có những giây phút yêu rất thật lòng . Mặt Trời dối gian để trái tim Mưa lạnh giá.

Mưa giả dối - giả dối.

Tại sao? Tại sao chỉ có duy nhất một cơn Mưa đầu? Tại sao lạnh lùng đến tàn nhẫn…

Có là trong một lúc nào đó Mặt Trời mỏi mệt ghé chân dừng lại nơi Mưa để rồi khi tìm được hạnh phúc cho mình… Mặt Trời lại ra đi.

Tại sao cứ để cho Mưa ngóng trông? Tại sao cứ làm cho Mưa cảm thấy hạnh phúc dù chỉ là một câu hỏi thăm giản đơn? Tại sao? Tại sao?

Mưa cũng có trái tim - cũng biết vui biết buồn.
Mưa khước từ thật nhiều yêu thương để rồi trở thành một kẻ bất cần.

Ngàn năm vẫn thế…
Mặt Trời không bao giờ yêu Mưa,
Mưa không có được tình yêu của Mặt Trời …
Nhưng Mưa vẫn mãi yêu Mặt Trời …


Ngang qua Mưa - Ngang qua mà nhớ

Hàn Cát Nhi
20-12-2008, 02:40 AM
“Có ai hay mùa Thu đang bật khóc,
Giọt lệ sầu hòa với nắng nhân gian.”


Có thời Em đã từng mơ màng như thế - từng cảm nhận nỗi đau của kí ức như thế…

Và…

Em – hơn một lần bước qua - qua những mùa Lá.


Em - nhớ - là

Lá mùa Hạ xanh lắm – Xanh hơn những bỡ ngỡ ban đầu, xanh hơn những cơn Mưa bất chợt ghé qua – Xanh hơn những ngọt ngào.

Lá mùa Thu vàng lắm – Vàng hơn cả tia nắng, vàng hơn những sớm mai, vàng qua nửa hoàng hôn- Vàng hơn cả nỗi nhớ.


Xa hơn những hanh hao của Mùa , xa hơn cả vòng tay – trong nghẹn ngào nỗi nhớ - Lá mùa Đông … xa lắm


Xanh hơn những hy vọng, xanh thật nhiều nước mắt – Lá mùa Xuân vụng dại.


Đâu rồi những bâng khuâng se sắt.
Đâu rồi những trầm ngâm lơ đãng.
Đâu rồi chút hồn nhiên.
Đâu rồi một nụ cười.

Lá bây giờ xơ xác.


Có một câu thơ cho người quên hò hẹn.
Có một nỗi nhớ chôn sâu trong lạnh giá.
Có một chiếc Lá bơ vơ trong chơi vơi.


Chỉ là một cơn Gió thoảng qua, thế rồi Lá đi mất.

Không một lời níu giữ, không một chút cảm xúc. Lá héo úa từ đó.


Giá như bình yên một chút, giá như lạnh lùng một chút – có lẽ Lá đã không đau. Hết cơn Gió này đến cơn Gió khác – Lá buông trôi.

Lá không thích những chuyến phiêu du cùng Gió, cũng không thích đi trong Mùa gợi nhớ.


Lá không thể sống khi rời xa cây…

Nhưng…

Trôi vô định trong đất trời mãi được chăng ?

Không thể…

Rồi – cũng – có – một – ngày.

Lá về với nỗi đau.

Lá – yêu – Mặt Trời.

Có một ngày Em ngang qua – Ngang qua mùa Lá.

Hàn Cát Nhi
21-12-2008, 09:19 PM
Mùa có màu gì nhỉ ?

Màu vàng – màu trắng – màu xanh – màu hồng hay là xám.

Trong một đời người – con người ta đã đang và sẽ bước qua bao nhiêu Mùa.

Nhưng….

Có Mùa nào – được gọi là “Mùa Nhớ” để Em đi qua. Để Em trở về vòng tròn của duyện phận, trở về với xuất phát điểm trong dửng dưng.

Có Mùa nào – được gọi là “Mùa Gió” để tóc rối và vai hao gầy, để cảm thấy lạnh và để cần một cái ôm thật chặt. Để về với Biển – để nghe nỗi đau nhẹ nhàng.

Rồi “Mùa Mưa” – bất chợt ngang qua – Nỗi đau vô hình nhưng sao vẫn hiển hiện. Nước Mắt sẽ không nhòe, tim sẽ thôi thổn thức….Lạnh !!!

Nghe đâu đó ai bảo có “Mùa Trăng” – Trăng trắng đục băng giá. Trăng tròn làm gì để rồi lại khuyết. Hạnh phúc làm gì để rồi hụt hẫng…

“Mùa Xa” – Em bắt gặp…vội vã và đắng cay. Mất nhau thật sao ?

Rồi “Mùa Lạnh” ùa đến, bất ngờ…Em – băng giá…

Nhiều Mùa – nhiều Mùa như thế đã qua đi và sắp sửa trở lại…

Nhưng

Có lẽ…Một Mùa – Em không rời xa…

“Mùa Yêu”…


Anh ạ ! Có một Mùa – Em trìu mến gọi như thế.
Anh ạ ! Có một người – Em chỉ gọi là Anh…

“Mùa Yêu” …- Ban đầu là trống trải đến thênh thang, sau rồi ngọt ngào đến ấm áp…
Và bây giờ - lạ lẫm đến vô tình.

Đôi khi muốn vùng vẫy, muốn thoát ra nhưng khó quá – Trái tim yêu không chung lối với nhịp đập yêu thương. Lý trí loạn lạc trong “Mùa Hoang” chóng vánh.

Lại trằn trọc rồi phải không Em !

Có một Mùa khi trái tim lạnh giá - Bàn tay băng và vô hồn đôi mắt…


Mùa – Em thao thức
Mùa – Em ngang qua

Hàn Cát Nhi
31-01-2009, 09:29 PM
Có lẽ là hơi gượng gạo khi ngang qua một cách vội vã.
Và cũng có quá hụt hẫng khi phải khép hờ cảm xúc trong mơ hồ như thế này.


Qua mùa Gió – Qua cơn Mưa - Qua Giấc Mơ – Qua mùa Lá – Qua Cảm Xúc – Qua một Mùa.

Em qua được chừng đó rồi sao Em ...
Bất ngờ không Em hay là thấy quá bình thường – Bình thường như những cung bậc khác nhau của một trái tim.

Một phần ba chặng đường - Thật lòng hay giả tạo.
Một phần ba chặng đường – Cho Em hay cho Người.
Em biết – chỉ mình Em biết thôi Em nhé.

Em vẫn bước đi trên dòng đời bất tận –
Em vẫn đi như Em đã từng chọn –



Vầng Trăng có nguyên vẹn đến hụt hẫng như thế nào đi chăng nữa
Sao khuya kia có lạc lõng đến uất nghẹn như thế nào đi chăng nữa
Núi có trơ trọi hay gan lỳ, có dửng dưng thế nào đi chăng nữa ...Có thầm hát cho riêng mình một dạ khúc riêng ....như thế nào đi chăng nữa ....

Xin Em hãy nhớ một điều:

Biển xanh kia với những con sóng ngầm – Con Sóng kia với hời hợt yếu mềm và Hạt Cát kia mãi băng giá ngàn năm – đó mới chính là cảm xúc thật của Em - Từ kiếp trước, kiếp này, kiếp sau và muôn đời vẫn thế ....

Áng Mây kia lang thang vô định – Năng đa tình trong bâng khuâng để rồi e thẹn bước qua Cầu Vồng và tan ra trước Mặt Trời nóng bỏng.

Nơi cuối con đường – Em không chờ và cũng không đợi. Tất cả cứ mặc nhiên như thế, bây giờ và mãi mãi.

Không việc gì phải tô màu cho lý trí cũng không vất vưởng chọn màu cho trái tim.
Em sẽ lại mơ - sẽ lại nhớ - sẽ thảng thốt và sẽ miên man trong xa vắng ...
Em sẽ lại một mình trong Tự Khúc Đêm – Không mượn riêng một bóng hình xa lạ.

Anh à ! Hẹp gặp anh nơi yêu thương thật sự bắt đầu.
Những gì Em đã ngang qua là kết thúc của kết thúc ...Mà Em không muốn kết thúc Anh à !
Bắt đầu của bắt đầu – Nơi đó ta sẽ Ngang qua nhau.


Em sẽ viết cho Anh – cho một người chưa bắt gặp. Thật đấy Anh ạ !
Để Em nhớ - để Em mong và để Em mơ ...

- Ngang - Qua - Mà - Nhớ

Hàn Cát Nhi
25-02-2015, 02:22 AM
http://2.bp.blogspot.com/-MQ-Z-dKZRdE/U6Z1GzdaLLI/AAAAAAAAAO4/rOA9bCegfMw/s1600/naymnkpe.jpg


Anh!

Có bao giờ Anh nghĩ...

Rằng sẽ âm thầm đi bên cạnh cuộc đời Em. Chở che, yêu thương, chiều chuộng và nâng niu Em. Rằng sẽ bao dung và thứ tha trước những hờn dỗi vô cớ của Em. Dang rộng vòng tay và dắt Em về lại miền yêu nếu như Em lạc lối.

Và Anh?!... Có khi nào tình yêu trong Anh vẫn lớn dần từng ngày nhưng yêu thương ấy lại dành cho một người con gái khác chứ không phải là Em?

Những nghĩ suy trong Anh, Em không thể nắm bắt mặc dù rất muốn, bởi mỗi lần nhìn vào mắt Anh, Em chẳng thấy rõ mình trong đó.

Là Em thương Anh - Thương cái tính hiền lành, ngốc nghếch, chân thành hết mức của Anh. Và tất nhiên là Em thương, thương lắm khi Anh trăn trở trước những chuyện hết sức bình thường... nhưng lại thản nhiên khi đối diện với nỗi đau.

Không biết ở Anh tồn tại thứ tình cảm ấm áp gì... mà mỗi khi buồn Em lại muốn nói chuyện, muốn kể cho Anh nghe những đau thương Em luôn cố che đi khi đứng trước người khác.

Anh biết không? Nghe có vẻ buồn cười, nhưng đến bây giờ, tim Em chưa một lần lỗi nhịp vì Anh, thứ tình cảm mà Em dành cho Anh chỉ là THƯƠNG.

Nhưng Em, chính Em đang tự ru mình, đang tự đắm chìm trong cái mớ xúc cảm hỗn độn này.

Là Em, chính Em đang không hiểu rõ bản thân mình muốn nói gì với Anh, bản thân nghĩ về Anh có như người Anh trai... hay là hơn thế nữa?

Có phải Em đang huyễn hoặc về Anh? Có phải Em đang tự hình tượng hóa Anh? Có phải là Em đang dùng những từ hoa mỹ nhất để nói về Anh? Và có phải là Em – Em đang ép bản thân mình nghĩ về Anh.

Em không rõ.

Nếu Anh yêu một người... không phải là Em?! - Ồ! Em đang nghĩ gì vậy?

Anh! Chính bản thân Em, chưa bao giờ, dù chỉ một lần, nghĩ rằng sẽ gắn bó cuộc đời mình với Anh. Trong thâm tâm, Em luôn cầu chúc cho Anh gặp được một cô gái tốt, hiền lành, yêu thương Anh hết mực... Trọn cuộc đời sẽ chỉ biết đến Anh, mang cho Anh những an nhiên của cuộc đời.

Nhưng Anh hiền quá! Hiền lành và khờ khạo đến lạ... nên Em cứ nghĩ suy, rằng khi mở lời đưa Anh đến với người khác, Anh sẽ thế nào? Vài lần Em gặp những cô gái tốt, công việc cũng như gia thế rất ổn... nhưng các cô ấy buồn vui thất thường quá, thành thử Em sợ Anh sẽ đau đầu và bất an nếu yêu họ. Cũng có lần Em gặp những cô gái tốt ơi là tốt... nhưng tim các cô ấy cứ hay lỡ nhịp với nhiều người quá. Em lại lo.

Em tự thấy bản thân mình rất nực cười, không yêu Anh, chỉ là thương thôi nhưng lại lo lắng những chuyện thế này cho Anh. Lo rằng Anh sẽ tổn thương, lo rằng Anh sẽ rơi vào những nỗi đau vô bờ khi vấp váp. Em, từ trong tim, luôn mong thấy Anh mỉm cười.

Anh! Nếu Anh yêu một người không phải là Em...

Tình thương trong Em dành cho Anh vẫn không thay đổi. Vẫn là Em – hay bắt nạt, hay gieo vào Anh những nỗi lo vẩn vơ để được nhìn thấy khuôn mặt ngây ra của Anh. Là Em, mỗi khi gặp khó khăn gì là lại gọi điện nhờ vả Anh [Mà buồn cười, Em cứ nghĩ là cái gì trên đời này Anh cũng biết, cũng có thể giải quyết... trừ vấn đề cảm xúc]. Nhưng những khi không thể nén được những nỗi đau, Em sẽ không tìm Anh như bây giờ... vì Em sợ...

Anh!
Có biết vì sao những nghĩ suy vẩn vơ này lại lẩn quẩn trong đầu Em không? Không phải vì hình bóng Anh có trong những giấc mơ, cũng không phải vì Em bắt gặp một hoàn cảnh tương tự như Anh với Em đã từng để rồi phát hiện ra không ai tốt hơn Anh...

Có thể chỉ là cơn “say nắng” tạm thời, có thể là thế... bởi dạo này tự nhiên Em cứ nghĩ “Nếu Anh yêu một người không phải là Em...”, là Em, Em sẽ thế nào?

Không muốn giữ bước chân Anh nhưng cũng không muốn Anh rời xa... Vừa muốn Anh tìm được hạnh phúc... nhưng lại không nỡ từ bỏ những xúc cảm đẹp mà bản thân có mỗi khi gần bên Anh.

Là Em thương Anh – Vì Em thương Anh.

Nhưng Anh này! Anh nghĩ thế nào nếu Anh yêu một người... không phải là Em?



Tháng 6 - 2014

Hàn Cát Nhi
25-02-2015, 02:22 AM
https://scontent-sin.xx.fbcdn.net/hphotos-xap1/v/t1.0-9/10417712_742774569114418_4513207015468162020_n.jpg ?oh=42bd1c0b31e684fa759cefb5443ba95b&oe=55488EE1


Em gặp Anh, nơi nào đó giữa chốn trần gian đầy dối trá lọc lừa. Không phải là tiếng sét của ái tình, cũng không phải là cơn say nắng bất chợt - Là Anh, dắt Em đi qua những tổn thương của ngày cũ, đưa Em đến với an nhiên của cuộc đời này.

Bỏ lại những hiểu lầm, những khó khăn, đau khổ và chông gai trên con đường thử thách để đến với hạnh phúc, Em bây giờ chỉ chờ đến ngày mai, khi đôi bàn tay này thực sự chạm vào hạnh phúc.

Ngày mai! Sau những ngày đợi chờ, nhung nhớ, Em sẽ là cô dâu, sẽ mặc áo dài theo chồng - là Anh, người mà bao ngày Em luôn mơ về.

Đám cưới nhỏ thôi vì tình yêu lớn rồi. Và trong đám cưới ấy, chỉ cần có gia đình hai bên, có bạn bè... những người cùng khóc cùng cười cùng lo lắng và tìm cách bảo vệ cho tình yêu chúng ta ở đó, là nhân chứng cho tình yêu này thôi là quá đủ.

Sẽ luôn cười thật hạnh phúc, như Em đang, Anh nhé! Vì ngày mai, ta được ở bên nhau, dù cho khó khăn hay hạnh phúc chờ đợi phí trước.

Ngày mai - Em là cô dâu mới, xúng xính trong bộ váy màu trắng tinh khôi, cùng Anh bước trên con đường dài của cuộc đời này.

Chung một mái nhà, bình yên trong ngôi nhà yêu thương... nhưng một ngày không xa chắc hẳn sẽ có những biến cố ập đến. Ví như những lúc hờn giận vì Anh về muộn, rồi những xích mích trong gia đình, chuyện họ hàng, chuyện công việc... những thứ rối ren phức tạp sẽ bủa vây con người đơn giản của Em - Anh sẽ vẫn bên Em chứ?

Những ngày đầu chung sống, sẽ có những trở ngại, Em phải tự giải quyết những việc trong nhà, sẽ gặp phải những va vấp đầu đời. Hiểu nhầm, lời qua tiếng lại, cũng có khi ba mẹ sẽ chẳng còn yêu thương Em như trước nữa. Anh sẽ khó xử, sẽ nhọc lòng suy nghĩ, vừa không muốn mẹ buồn lại không thể để Em tủi thân. Em không mong Anh sẽ lên tiếng bênh vực Em trước mẹ, chỉ cần Anh từ từ nói cho mẹ hiểu, Em cũng sẽ cố gắng để lấy lại tình yêu thương mẹ dành cho... Nhưng mỗi khi đêm về, bên Em, cho Em đôi vai để dựa, cho Em lồng ngực rộng để nép vào, hãy nói lời an ủi, hãy vỗ về động viên Em. Được không?

Em chắc chắn còn nhiều thiếu sót trước cách đối nhân xử thế, cũng không thể chiều lòng được người này kẻ nọ. Nhưng vì tình yêu mà Anh dành cho, vì có Anh bên cạnh cuộc đời này, Em sẽ làm được.

Người thương của Em! Trọn cuộc đời này Em sẽ chỉ gọi Anh là Anh, chứ không là "Anh yêu" hay là một từ gì đó hoa mỹ. Những từ đại loại như "Anh yêu, Ông xã, Chồng yêu... " tất nhiên là tùy trường hợp, Em vẫn sẽ nói... nhưng sẽ không nhiều đâu, bởi những năm tháng ở bên nhau, ta sẽ chẳng thể dành cho nhau những lời ấy. Anh cứ nghĩ xem, giả sử ta cãi nhau, Anh nghĩ là Em có thể cáu gắt nói: "Anh yêu! Anh nghĩ sao mà làm vậy?", hoặc là "Chồng yêu! Anh điên rồi..." không? Em đảm bảo là không. Nhưng từ "Anh" luôn thường trực, chỉ cần để ý đến ngữ điệu là có thể biết được sắc thái cảm xúc. Và trọn cuộc đời này, Em mong rằng sẽ cất lời gọi Anh thật nhẹ nhàng và thương yêu.

Anh! Em biết tình yêu là vĩnh cửu nhưng tình đó liệu có thể dành cho Em trọn đời hay không thì Em không chắc. Nhưng khi bên nhau, hãy mang cho Em một tình yêu chân thành.

À! Em bảo này, chắc hẳn sẽ có nhiều người ghen tỵ vì tình yêu đẹp của hai ta, họ sẵn sàng làm mọi thứ để phá vỡ cái mà họ không thể có. Những lúc như thế Em mong Anh hãy thật sáng suốt, hãy dùng cả con tim và trí óc để nhìn nhận, bởi không cẩn thận, có thể ta sẽ phải xa rời nhau.

Để có được hạnh phúc như hôm nay, chúng ta đã rất vất vả, nhưng để giữ được hạnh phúc này thì còn nhiều chông gai và khó khăn lắm. Anh phải cùng Em, vì một mình Em sẽ chẳng làm được gì, sẽ không cứu vãn được hạnh phúc, sẽ không níu giữ được bước chân Anh và cả trái tim Anh, Em cũng sẽ đánh mất.

Mỗi năm, kỷ niệm ngày cưới, Em không hi vọng sẽ có hoa hồng, chỉ cần Anh nhớ, cùng Em ăn bữa cơm gia đình do hai ta cùng chuẩn bị. Rồi sinh nhật Em, sinh nhật Anh, nếu ở cùng nhau thì đó là điều thật hạnh phúc, nhưng nếu vì một lý do nào đó, ví dụ như công việc chẳng hạn, ta không thể cùng nhau, chỉ cần một lời chúc, một câu nói yêu thương thôi là được. Đừng bày biện ra nhiều thứ, bởi khi không có một nửa yêu thương bên cạnh thì ngọn nến lung linh, chiếc bánh kem hay là những món quà không là gì cả. Lúc nào cũng thế, gia đình luôn là chốn yêu thương cho mỗi chúng ta tìm về.

Và dù bận rộn đến đâu, trong một ngày, ít nhất là bữa tối, gia đình chúng ta sẽ sum vầy bên mâm cơm. Để được nghe Anh kể về một chuyện vui nào đó khi làm việc, để nhìn ánh mắt rạng ngời của Mẹ khi kể về một nhóc tì con nhà hàng xóm nào đó, và tất nhiên là Em biết, Mẹ mong có những đứa cháu. Rồi Ba, Ba cũng to nhỏ dặn dò vợ chồng mình cuối tuần về nhà thăm gia đình Em, bảo chúng ta đừng lo, vì ở đây đã có Ba lo cho Mẹ rồi. Em cũng sẽ kể về những niềm vui của Em, nhưng những nỗi buồn, khi ta ở bên nhau, nằm kề bên Anh, Em sẽ nói, bởi Em không muốn Ba Mẹ phải nhọc lòng lo lắng thêm nữa.

Mỗi lần bạn bè gặp mặt, rồi thì dâu rể giao lưu, Anh sẽ cùng Em đến phải không? Và lúc ấy, Anh chỉ nên quan tâm Em vừa đủ, ví như kéo ghế cho Em trước khi Anh ngồi xuống, lấy nước uống mà Em thích. Nếu bên bạn bè Anh tổ chức, Anh sẽ không để Em phải ngồi một mình, sẽ dắt Em đi giới thiệu một vòng, ánh mắt Anh sẽ không rời khỏi Em vì sợ Em lạc lõng, phải không? Anh sẽ luôn quan tâm đến Em, đến cảm xúc của Em - như khi ta còn hẹ hò Anh nhé!

Anh! Em đã từng nói với Anh rồi đó, đừng bao giờ quan tâm đến mỗi mình Em khi trước Anh còn có những người Anh thương yêu. Trong bữa cơm, có món gì ngon, hãy gắp cho Ba Mẹ trước khi gắp cho Em. Rồi những khi cùng Em dùng cơm với bạn bè, gắp thức ăn cho Em thôi là được, chứ đừng gỡ xương cá như khi ta ở nhà, cũng đừng đút cho Em ăn như khi chỉ có hai ta. Những quan tâm Anh dành cho, chỉ nên ở mức độ vừa đủ, để người khác có thể cảm nhận về Anh - một người chồng thương yêu vợ mà không có chút ghen tỵ, như thế hạnh phúc của gia đình nhỏ chúng ta sẽ bớt đi một mối lo.

Rồi khi ốm đau, hãy chăm sóc nhau như thể đó là lần cuối, vì làm sao biết được ngày mai có đến hay không. Anh ốm, Em sẽ cuống quýt lo lắng, không biết phải làm thế nào. Anh đau, Em còn đau hơn Anh gấp trăm lần. Những lúc như thế Em sẽ khóc thật nhiều, vì Em sợ sẽ chẳng có Anh bên đời nữa. Anh khi ấy, đừng la mắng Em, chỉ cần nói: "Không sao đâu, bệnh thường ấy mà, Anh nghỉ vài ngày là khỏe thôi", chỉ cần Anh động viên một tí là được. Thực ra, Em biết nhiều thứ, cũng biết cách chăm sóc người khác khi bệnh, nhưng vì người ốm là Anh nên Em trở nên mụ mị, mất phương hướng.

Em ấy, lúc ốm thường hay khóc, vì những cơn đau hành hạ, Em chỉ có thể vượt qua bằng cách đó. Em cũng không thích uống thuốc, chính vì thế đừng bắt ép Em, từ từ, Em sẽ tự uống hết, vì Em cũng đâu thích bị bệnh. Lúc ấy, tay Anh có thể đặt lên lưng Em, vỗ về Em, để Em có một giấc ngủ thật êm, hoặc là bờ vai ấy, cho Em dựa vào mà khóc thỏa thuê không? Anh lúc ấy, đừng bỏ mặc Em, vì khi ốm, con người Em yếu mềm, tâm tư chẳng khác gì đứa con nít lên ba, cứ thích có người một bên mới chịu.

Vì gia đình là chốn yêu thương, những mệt mỏi trong công việc xin Anh đừng mang về trong bộ mặt cáu kỉnh. Em luôn bên Anh, luôn lắng nghe những nỗi niềm Anh mang, vì thế, Anh đừng im lặng chịu đựng, cho Em biết, vì Em là vợ Anh. Anh đừng bao giờ nghĩ Em sẽ hạnh phúc nếu như Anh bảo bọc, yêu thương nhưng chính Em lại chẳng thể giúp được gì cho Anh.

Rồi khi có những đứa Con, một mình Em chẳng thể chăm lo. Con khóc, Con ốm... Em sẽ mệt mỏi lắm. Anh sẽ thức trắng đêm vì sợ Em sẽ thức giấc sau một ngày dài chăm Con. Anh sẽ pha sữa cho Con, chơi đùa cùng Con để Em có thể có những giây phút nghỉ ngơi chứ? Khi Con lớn, đi nhà trẻ, Em sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, Anh sẽ thay áo quần cho Con, mỗi người một việc, cùng nhau, gia đình ta sẽ hạnh phúc phải không Anh?

Khi Con bắt đầu đi học, dù là công việc bận rộn đến đâu, mỗi buổi tối, hãy dành thời gian trò chuyện cùng Con, dạy Con học. Con người không ai là hoàn hảo, và tất nhiên và Con chúng ta cũng vậy, nhưng Anh và Em hãy dạy con biết cách yêu thương và trân trọng yêu thương, cũng sẽ dạy con phân biệt đúng sai, phải trái, dạy con cách làm người, bao dung và vị tha... nhưng cũng đừng quá nhu nhược, cả tin. Và ít nhất, phải dạy cho Con cách tự bảo vệ bản thân và đối đầu với cuộc sống. Chúng ta sẽ không quản Con quá chặt, sẽ cho Con tham gia các trò chơi, lăn lộn trong đất cát, để cho Con biết được mùi vị của thất bại và thành công, cũng là một cách giúp Con tự trưởng thành.

Con làm việc gì sai, phải dạy Con cách xin lỗi, dù cho người kia nhỏ tuổi hơn Con, và khi ta làm sai, ta cũng phải xin lỗi Con, hãy là tấm gương sáng cho Con noi theo, được không Anh?

Rồi cuối tuần, gia đình chúng ta sẽ dành nhiều thời gian hơn mọi ngày để bên nhau, cùng ăn cơm, đi thăm họ hàng, bạn bè, cùng vui chơi. Làm việc cũng có chừng mực thôi, về sớm, hoặc là cáo từ trước những lời mời của bạn bè, bởi cuối tuần, về bên gia đình thôi.

Con ngày sẽ một lớn khôn, ta chỉ định hướng, nghề nghiệp sẽ do Con lựa chọn. Sau này lấy vợ, lấy chồng cũng thế, để Con tự lựa chọn, bởi Em tin ở cách giáo dục của chúng ta, Con sẽ biết tự chọn cho mình một nửa phù hợp, như Em và Anh.

Em biết là cuộc đời này chẳng để cho ai có được hạnh phúc dễ dàng, chính vì thế, Em sẽ trân trọng những giây phút bên nhau. Nhưng Anh à! Đôi khi Em không điều khiển được lý trí mình, sẽ chán ghét, lạnh lùng và có thể là căm hận Anh. Chỉ là vì Em yêu, Em sợ Anh sẽ quên mất lối về yêu thương nếu ngày kia Anh bắt gặp một người con gái khác, hơn Em.

Cuộc sống gia đình, trách nhiệm và những nỗi lo sẽ làm Em già đi, cái tươi trẻ của một cô gái đang tuổi thanh xuân sẽ nhường chỗ cho những điều rất tệ. Ví như, Em sẽ càu nhàu, tỏ ra khó chịu mỗi khi Anh về nhà muộn. Em cũng sẽ thôi hờn dỗi, trái lại, sẽ là im lặng không nói chuyện cùng Anh khi ta to tiếng. Và Em biết, Anh cũng không thể như xưa, cuống quýt vì sợ Em nghĩ quẩn, sợ Em buồn, sợ Em khóc. Anh đôi khi quá mệt mỏi, sẽ bỏ mặc một mình Em trong đơn côi. Em sợ.

Anh! Cuộc sống gia đình sẽ là thiên đường nếu cả hai biết nhường nhịn, tha thứ cho nhau... nhưng cũng sẽ là địa ngục nếu một trong hai u mê với những suy nghĩ tiêu cực. Và biết đâu đó, khi giận dữ chất chứa, uất ức bấy lâu đè nén nay bỗng vỡ ra vì đi quá giới hạn... Em sợ ta sẽ làm tổn thương nhau.

Anh! Phụ nữ không giống như đàn ông, có thể trước khi kết hôn họ mơ mộng, họ yêu đương, họ có bao giấc mơ cổ tích... nhưng khi xác định được bến đỗ cuộc đời mình, họ luôn hi sinh vô điều kiện để bảo vệ hạnh phúc đó. Đàn ông thì khác, đôi khi họ đòi hỏi nhiều hơn thứ họ đang có. Ví như, họ muốn vợ mình trẻ, đẹp, biết chiều chồng thương con, biết cách sống được lòng mọi người, biết cái này cái nọ... Nhưng sự thật là không phải ai cũng làm được thế đâu Anh. Bởi khi dành thời gian chăm lo cho gia đình, thời gian dành cho bản thân sẽ chẳng còn chứ đừng nói là làm đẹp. Rồi những lo toan, những lời xì xầm, mắng nhiếc... ập lên đầu họ, họ sẽ chẳng thể nói những lời nhẹ nhàng. Và khi ấy, đàn ông... muốn, à không, họ khao khát tìm được một cô gái hiểu được lòng mình. Hình như lúc đó, người đàn ông quên mất rằng, trước kia vợ mình cũng như cô gái đó, tràn trề nhựa sống. tươi vui trong sắc xanh của cuộc đời. Chỉ có điều, từ khi kết hôn, họ dần thay đổi.

Nói thế, không hẳn là Em chê bai gì cánh đàn ông, chỉ là lúc nào, con gái, phụ nữ luôn dành về mình những thiệt thòi mà thôi.

Anh! Ngày mai - Em là cô dâu mới!

Là Em lo xa quá phải không Anh? Khi mà ngày mai Em bước những bước đầu vào nhà Anh.

Anh có hiểu tâm tư này của Em không? Anh có cùng nghĩ suy như Em không?

Ngày mai - Em là cô dâu, cũng như Anh - sẽ là chú rể. Cuộc đời của chúng ta sẽ thay đổi. Nếu ví như hôn nhân là một quyển vở, thì chúng ta, ngày mai, sẽ đặt bút viết lên trang giấy đầu tiên. Lúc nào cũng vậy, ta thường nắn nót những nét đầu, sẽ chăm chút giữ gìn. Nhưng càng về sau, nếu ngày nào cũng viết đều đều như thế, sẽ nhàm chán và có lúc muốn vứt đi.

Anh! Những lần viết sai, hãy gạch bỏ thay vì cố xóa đi hay xé hẳn trang giấy đó, cũng đừng dùng bút đỏ tô đậm gạch chân hay nhấn mạnh chúng. Hãy cứ để yên, như là nỗi đau, thời gian sẽ xoa dịu, sẽ làm lành vết thương mà thôi. Bởi vì không hoàn mĩ nên chúng ta mới gặp nhau, không ai tài giỏi gì để có thể một mình làm nên tất cả.

Khi yêu thương nhau, nguyện ước cùng chung sống dưới một mái nhà là khi hai tâm hồn hòa làm một. Anh cũng nghĩ như Em phải không? Yêu thương nhau tức là có trách nhiệm với nhau, bỏ qua cho nhau trước những sai lầm, khoan dung, tha thứ trước những vấp váp... và vòng tay, luôn cho nhau những cái ôm ấm áp, bờ vai sẽ làm điểm tựa cho nhau.

Em cùng Anh, bước những bước đầu trong cuộc sống này là Em tự nguyện. Em cũng biết rằng con đường này chẳng phải rải toàn hoa hồng mà còn có gai của nó nữa. Hạnh phúc nhiều và đớn đau không phải sẽ không có. Là Em, chỉ cần có Anh, cùng Anh là Em sẽ có đủ dũng khí để đương đầu và vượt qua.

Ngày mai - Em là cô dâu mới!

"Viết tặng cho những cô nàng sắp sửa thành Cô dâu và những cô nàng, vào một ngày không xa sẽ trở thành Cô dâu"

Hàn Cát Nhi