PDA

Xem đầy đủ chức năng : Sinh tế



Lovely Strawberry
18-11-2008, 09:50 AM
Sinh tế

http://i538.photobucket.com/albums/ff350/Bluebell_bay/Fan-art/Sinh%20te/main-poster.jpg

Author: Lovely Strawberry / Dâu shjnh/ Christy

Rating: M

Warning: Những ai bỏ qua rating cũng như lời cảnh báo này thì bé Dâu ko chịu trách nhiệm! ^_^ Suy nghĩ kỹ kỹ nha!

Category: Romance / Fantasy / Fluff (tin dc ko? ^^) và drama.

Status: on going

Summary: Câu chuyện không dựa trên bất kỳ một sự thật nào trong lịch sử, xảy ra ở thế giới thần thoại ở hai thời kỳ khác nhau.

Phần đầu mở ra một trận chiến giằng xé giữa tình yêu và thù hận, nhưng tất cả không dừng lại ở đây...

"Người yêu và kẻ thù đôi khi chỉ là một. Nhưng trên hết tất cả những ngang trái vẫn là một tình yêu không thể hủy diệt. Tuổi thơ và kỷ niệm trong sáng như pha lê, tình yêu mãnh liệt nồng nàn hơn tất cả, tất cả được vẽ nên trong bức tranh mang màu sắc thần thoại "Sinh tế". Ở đó, phía sau những toan tính, âm mưu, tà thuật là những phút giây nồng ấm không bao giờ phai nhạt..."

Phần cuối là kết thúc của tất cả vè số phận của những con "sinh tế".

"Những kẻ bán linh hồn cho quỷ để đạt được mục đích không chỉ đánh mất linh hồn, những con sinh tế tội nghiệp bị giáng lời nguyền khủng khiếp: Không bao giờ tìm được tình yêu. Nhưng có một kẻ đã tuyên bố trước những thế lực của bóng đêm: "Dù không có trái tim, không phải là người thì ta vẫn biết yêu!" Đây không phải là câu chuyện kể lại từ trang sách cổ huyền bí, không phải là truyền thuyết được truyền miệng qua nhiều thế hệ, đó là câu chuyện bước ra từ cánh cổng Goldaz - nơi giao nhau giữa Thiên Đàng và Địa Ngục!"

Lời nhắn nhủ nho nhỏ với người đọc: Nếu có thể, bạn hãy góp ý chân thành cho tớ nha. Thanks all ! ^_^





~~~~~o0o~~~~~



Chapter 1:




- Hỡi quyền lực của bóng đêm, hãy giúp ta chiến thắng! Hãy nổi sóng lên và dìm hết những kẻ kia xuống cõi âm ti đời đời…

Nàng vũ công trút bỏ lớp áo chòang lông mềm mại, dần cởi từng cúc áo màu tím kiêu sa, để lộ ra ánh sáng làn da trắng ửng hồng, mịn màng căng tràn sức sống. Hơn nửa bầu ngực được phơi ra dưới ánh đèn màu đỏ huyễn họăc. Có âm thanh vọng ra phía sau cánh cửa thần bí, bám đầy rong rêu và gỗ đã mục nát tự khi nào:

- Ta không chấp nhận sinh tế là đàn bà…

Đôi môi cong lên, ánh mắt màu đen tuyền sắc sảo sáng rực lên, ở giữa hai hàng lông mày là những rãnh nhỏ xíu hiện dần ra, không quá sâu cũng không hẳn là mờ:

- Ta là trinh nữ.

Người con gái đẹp vừa dứt lời thì một bàn tay khổng lồ cực gớm ghiếc nhầy nhầy mỡ thối hoắc đấm mạnh xuyên cánh cửa và vung mạnh về phía nàng. Lớp áo còn lại trên người nàng bị xé tọac thành nhiều mảnh, trong chốc lát người con gái kia như trở thành một bức tượng bằng sứ có dung mạo và hình dáng hệt như nữ thần. Những ngón tay có vuốt dài và bén như những thanh kiếm thép tinh luyện lướt đều trên những ngọn núi cao, và ngay đỉnh núi, nơi có vầng hào quang của ánh mặt trời tụ lại, thanh kiếm cắm vào đó thật sâu. Vô số giọt đỏ như mắc ma phun trào khỏi đỉnh núi chạm đất khi thanh kiếm ấy rút nhanh ra một cách vô tình. Lớp mỡ chảy ra từ trên bàn tay khổng lồ kia loang khắp thân thể trắng ngần của cô gái, mỡ lan đến đâu thì làn da trắng mịn như thiên sứ biến mất, bởi nó đang được phủ lên một thứ dung dịch hôi hám đến lạ lùng.

- Tốt, tốt lắm. Hahhahaha….

Giọng cười man rợ vang lên dồn dập, tất cả cửa kính trong tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang hơn thế kỷ đều đồng lọat vỡ nát. Âm thanh của những mảng thủy tinh vỡ hệt trái tim và linh hồn của ai cũng không còn, vỡ tan và bị những mảnh thủy tinh vô hồn kia găm vào. Một cơn lốc xóay từ bên dứơi lòng đất trỗi lên, xới tung từng lớp đất và cuộn lấy bức tượng thần nữ đã nhuốm màu ô uế vào trong vòng xoáy, nhanh như tia chớp lóe sáng rồi vụt tắt trong không gian.




* * *
* *
*


Bóng đêm bao trùm khu rừng âm u chỉ có tiếng rú của những bầy sói và tiếng trù ẻo của những con cú mèo. Ánh trăng khuya đang trôi dạt về phương Bắc xa xôi, những cánh dơi mỏi mệt không màng đến mùi máu tươi của những xác chết mới còn phơi thây giữa chiến trường Dolorosa... Từng đàn dơi bay về hướng Nam kèm theo những tiếng kêu rợn người… Sắc đêm u ám làm sao! Thi thỏang trong gió là mùi khét của những đám cháy nổ đã tàn rụi sau cuộc chiến… Ngột ngạt, bức bối, thấp thỏm, sợ hãi là những gì có thể miêu tả về tâm trạng của những chiến binh may mắn sống sót đang băng rừng để về đến pháo đài…

- Don, chúng ta hãy đi tiếp, đừng ở lại đây thêm phút giây nào nữa…

- Xin lỗi Rachel, nhưng ta không còn sức để đi tiếp. Hãy nghỉ lại qua đêm, sáng sớm mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.

- Chàng điên rồi, Don! Qua đêm ở đây? Cấm địa của địch đấy, thưa chiến binh áo đỏ! Không những thế…

- Đủ rồi, Rachel! Ta không muốn nghe nữa.

Don Moen mệt mỏi tựa đầu vào một thân cây, nhắm nghiền mắt lại và chỉ trong chôc lát chàng đã chìm hẳn vào giấc ngủ. Rachel - nữ thuộc hạ thân tín nhất và cũng là bạn của chàng bất lực vì không thể khuyên can. Sau cùng nàng cũng đặt lưng xuống bãi cỏ mịn gần gốc cây nơi Don ngủ và thả hồn vào những giấc mơ dài…


**********

Don bỗng thấy tòan thân nhẹ hẫng như thể đang bay lên. Chàng đột nhiên mở mắt và không khỏi ngạc nhiên. Chàng đang ở giữa đồng cỏ xanh tươi một màu xanh mát dịu của thiên nhiên. Hương cỏ thơm phảng phất đều trong làn gió, bầu trời trong xanh vời vợi.

- Phải chăng chỉ là giấc mơ?

Không. Cảm giác rất thật. Thật đến nỗi con tim chàng rung lên từng hồi, chàng tự hỏi thầm với chính mình rằng người con gái ấy đang ở đâu? Don có cảm giác nàng đang ở rất gần đây, ánh mắt nàng đang dõi theo từng bước chân của chàng.

Boong…. Boong… boong…

Từng hồi chuông đổ dài, ngân vang khắp một vùng, âm thanh của tuổi thơ, của những tháng ngày hạnh phúc. Giáo đường Martin ngày xưa và những lời cầu nguyện ngây thơ nhất. Ôi! Don nhớ từng lời một như khắc vào tim. Ngôi thánh đường hiện ra trước mắt, cảnh vật vẫn vẹn nguyên như mười năm về trước, không có gì thay đổi. Tượng Đức Mẹ trang nghiêm ôm Chúa Hài Đồng trong lòng cùng hướng mắt về chân trời phía Đông xa vợi… Đôi mắt Người hiền từ, từng đường nét vẫn còn nguyên, không hề tồn tại một dấu vết thời gian…

Từng băng ghế dài còn thơm mùi sơn mới, nhưng lớp sơn không thể át đi hương thơm nồng nàn, dễ chịu của gỗ Karan – lọai gỗ quý hiếm nhất trần gian. Don bước từng bước chậm rãi tiến đến băng ghế đầu tiên gần bục giảng nhất. Chàng khẽ chạm tay vào thành ghế, tay chàng run nhẹ, cảm giác bồi hồi như chạm vào kỷ niệm tinh khôi, rất đáng trân trọng và sợ nó sẽ tan biến như một giấc mơ… Chàng khẽ gọi thầm trong vô vọng:

- Lynn…

- Don! Don!

Don giật mình. Chàng quay phắt về phía sau. Chính là giọng nói ấy, không thể lẫn vào đâu được! Là Lynn, đúng là Lynn!

Nhưng là Lynn của năm 10 tuổi.

Cô bé đang nhìn về phía bục giảng, đôi mắt đen láy ánh lên niềm vui vô tận, nữ tiên tri tài giỏi nhất của vương triều Vantiz xúng xính trong bộ đầm dài vừa qua gối, để lộ ra đôi chân trắng nõn. Cô bé nhoẻn miệng cười thật tươi. Don bất giác dang rộng đôi tay chờ đón Lynn, và cô bé vụt chạy tới…

Một lần nữa, Lynn trượt khỏi vòng tay Don, như cái đêm đầy máu và nước mắt ấy…

Cô bé nhắm thẳng hướng bục giảng mà chạy, lướt ngang qua Don như lướt qua một người vô hình. Lynn dùng tay cố gắng đẩy bục giảng sang một bên, và hình hài bé nhỏ khác ngã nhào ra khỏi hộc tủ rộng phía sau bục giảng.

- Biết ngay là cậu sẽ trốn ở đây!

Don sững người.



(to be continued)

josephjne
18-11-2008, 10:27 AM
póc tem ^^ jose thích nhhng câu truyện phép thuật, rất hay và bí ẩn, post nhiều 1 tí jose sẽ nhận xét thật nhiệt tình ^,...,^

Lovely Strawberry
20-11-2008, 04:23 PM
@ Thanks Jose nhìu nhìu!:fi:

----------------------

Chapter 2



Cậu bé thấp chủm, thua hẳn Lynn một chỏm tóc, thân hình khá gầy và làn da có phần xanh xao. Thời gian như chưa bao giờ đổi thay, Don bật ra câu nói cùng lúc với chính cậu bé nọ:

- Don trốn ở đây vì sợ Lynn không tìm ra…

Don đứng như chôn chân xuống nền gạch nhà thờ. Trước mắt chàng là những kỷ niệm đẹp nhất của thời thơ ấu mà suốt đời chàng cũng không thể nào quên. Ánh mắt long lanh và nụ cười tinh nghịch của Lynn đã in sâu trong trái tim Don suốt những năm tháng bình yên. Thậm chí, trên chiến trường, trong thời khắc sinh tử phải đối diện với cái chết, trong khói lửa và máu rơi, tiếng than khóc và gào thét của muôn người ngập trong không gian thì tâm trí Don lại nghĩ đến Lynn. Hình ảnh người con gái ấy hiện rõ mồn một chưa lúc nào phai nhạt.




http://i538.photobucket.com/albums/ff350/Bluebell_bay/Fan-art/Sinh%20te/Lynn15.jpg

(Mái tóc mềm và đôi mắt đen, những kí ức đẹp nhất, tinh khôi nhất...)

Tiếng cười trong trẻo của hai đứa trẻ ngây ngô khiến lòng Don ấm lại. Chàng từ tốn ngồi xuống băng ghế thứ hai để thấy lại kí ức một lần. Cậu bé nắm chặt lấy tay Lynn dẫn đến băng ghế đầu tiên, cả hai cùng cuối khom người để kéo tấm thảm bông mềm phía dưới ra, rồi cùng quỳ gối cầu nguyện. Đôi hàng mi cong khép hờ cùng giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương của bé Lynn khiến một kẻ ngẩn ngơ. Cậu bé Don vẫn đang chắp tay trước ngực, những ngón tay gầy dần đan vào nhau và cậu khẽ cúi đầu. Tuy nhiên đôi mắt cậu bé không tài nào khép lại được, cứ mãi nhìn sang thiên sứ bé nhỏ cạnh bên. Ánh nhìn của trẻ thơ, trong sáng, ngây ngô và chưa nhuốm màu tang thương.

- A men!

Nhà tiên tri nhỏ hô to lên sau khi kết thúc lời cầu nguyện, cô bé đứng vội dậy, nhỏen miệng cừơi tươi khoe đôi má lúm đáng yêu vô ngần.

- Này, cậu có cầu nguyện không đấy?

Lynn nháy mắt tinh nghịch với Don, cậu bé ấp úng:

- À,.. à.. có chứ. Dĩ nhiên!

- Không được nói dối. Chúa biết tất, Ngài sẽ rất buồn khi cậu nói dối.

- Nhưng…

Cô bé nheo mắt, ánh nhìn đầy ngờ vực:

- Thật ra thì, tớ biết cậu nói dối. Hi hi hi…

- Cậu dùng quyền năng tiên đóan để ăn hiếp bạn bè!

Don lắc đầu nguầy nguậy, cúi gằm mặt xuống ra bề giận dỗi. Thấy thế nàng thiên sứ nhỏ không thể làm ngơ, đành xuống nước năn nỉ. Nhưng sau khi biết mình mắc mưu và tên lừa phĩnh kia mặc sức cười thỏai mái thì Lynn rất tức giận. Hai đứa trẻ rựơt đuổi nhau vòng quanh giáo đường, tiếng cười gìon tan, trong trẻo như lũ chim gọi nhau khi mùa xuân ngự trị đất trời. Khi hình bóng tuổi thơ khuất dần về phía mặt trời vừa khuất dạng cũng là lúc cánh cổng giáo đường khép lại.

Ánh sáng trước mặt Don mỗi lúc bị thu hẹp dần giữa hai mảng sắt khổng lồ đang tiến về phía nhau. Nắng vàng cuối ngày chợt tắt, chút tia sáng cuối cùng còn vương lại trên nền đất cũng biến mất hẳn.

Don chợt mỉm cười, thầm cảm tạ các vị thần đã cho chàng cơ hội để tìm về những khỏanh khắc tinh khôi nhất trong đời. Dù đây là sự thật hay chỉ là giấc mơ, đối với Don, là giấc mơ hòan hảo nhất, rất đỗi ngọt ngào…




http://i538.photobucket.com/albums/ff350/Bluebell_bay/Fan-art/Sinh%20te/Don-Lynnpic1.jpg

(Những khoảnh khắc này sẽ kéo dài trong bao lâu? Cánh đồng hoa...)

Nhưng dư vị ngọt ngào của món quà thần tiên vẫn chưa tan thì mọi cảnh vật chợt nhòe đi trước mắt Don. Chàng rơi tõm vào một luồng xóay kỳ lạ, thân thể như rã rời, hòan tòan bất lực, không thể chống cự lại những gì đang diễn ra… Lại một trò đùa của những tay phù thủy bệnh họan chăng? Hay thử thách của những tên pháp sư hắc ám? Don không thể nghĩ nhiều hơn nữa vì đầu óc chàng đã nhanh chóng trở nên trống rỗng, những suy nghĩ đều bị một ma lực vô hình quét sạch, mọi thứ trong nhận thức và cảm giác trở thành hư không…




Trong thế giới hư ảo đó, Don mơ hồ nhận ra mình đang nằm trên bờ cát, màu trời đỏ ọach như màu của máu, trăng sáng vằng vặc nhưng đó là thứ ánh sáng khiến người ta kinh sợ, như một điềm báo chẳng lành. Phía trước là biển khơi, quay lưng lại là rừng sâu hun hút, những hàng cây nối dài vô tận, tựa công trình kiến trúc hùng vĩ, kiên cố nhưng tỏa ra sức hút ma quái đến lạ lùng… Các cụm mây màu xám bị hắt vào một phần sắc đỏ của màu trời xếp chồng lên nhau, bao quanh vầng trăng khiến Don liên tưởng đến ngay một sự kiện - một cơn ác mộng đã thay đổi cuộc đời chàng.

Cũng vào một đêm sắc trời rực đỏ, bàn tay người đã không còn thánh sạch, đã bứơc chân vào tử địa thì không thể quay lại được nữa. Không còn những tháng ngày hạnh phúc, không còn tình yêu thuần khiết, không còn tia nắng mặt trời soi bước đường phía trước.

Bất ngờ thay, từ dứơi lòng đại dương dâng lên một con sóng cao trắng xóa. Bức tường nước mỗi lúc một dâng cao hơn, màu trắng bạc của chiếc gương soi khổng lồ hiện rõ giữa nền trời nhuộm màu huyết, cảnh tượng trông hệt như hai thế giới đan xen lẫn nhau. Không có ranh giới. Số phận con người trong thế giới Dolorosa cũng gần gần như thế. Con người luôn muốn tìm thấy bản thân mình qua tấm gương bởi nó phản chiếu hình ảnh của họ trong cuộc đấu tranh sinh tồn với những quyền lực đen tối mà cái giá phải trả là chính dòng máu nóng đang chảy trong người mình.

Don không ngỡ ngàng khi nhìn thấy hình ảnh chàng bên kia chiếc gương của đại dương… Âm thanh của tiếng sóng vỗ dồn dập không ngừng, hòa lẫn với tiếng bước chân của hàng vạn binh lính trong đội binh tinh nhuệ của hoàng gia Vantiz… Bọt sóng tung trắng xóa ở trên đỉnh đầu ngọn sóng cao, tuyệt nhiên bức tường nước vẫn trụ vững trên mặt nước, và hình ảnh phản chiếu kia rõ đến mức tàn nhẫn…

- Cha, con xin cha, hãy tha cho gia đình họ…

- Người đâu, dẫn nó về lâu đài nhốt ngay!

- Rồi cha sẽ hối hận. Cha! Hãy ngừng lại đi cha…

Nét mặt vị tướng già đanh lại, vô cảm. Chòm râu trắng run nhẹ, nhưng rất nhanh, ông ta kéo chiếc mặt nạ trên mão trụ xuống, che kín khuôn mặt. Chỉ có sát khí trong ánh mắt đang bùng cháy!

- Nếu ngươi vẫn cứng đầu như thế,… tốt… Đêm nay ta sẽ dạy cho ngươi bài học đầu tiên của một chiến binh áo đỏ chiến đấu vì đế chế Vantiz hùng mạnh.

Gió và âm thanh vỡ vụn của bọt sóng không thể át đi giọng nói đều đều nhưng đầy ám ảnh kia…

Don của năm 16 tuổi, quá ngây thơ để hiểu việc gì sắp diễn ra. Chàng biết rằng người cha chàng kính sợ nhất sắp ra tay tàn sát gia tộc của những nhà tiên tri huyền thoại Vantiz. Lý do ư? Ông ta ghét tiên tri. Ghét phải nghe những lời sấm truyền rằng ông ta sẽ tử trận trên sa trường, sẽ bị vùi thây xuống lớp đất bùn dơ bẩn của Dolorosa bởi vó ngựa chinh phạt của bọn Gomez. Ghét phải nhìn thấy những chiếc nón có đỉnh nhọn hoắc hình chóp ngày ngày ra vào lâu đài hoàng gia, gặm nhấm dần quyền lực của những vị tướng tài ba như Oz’ Moen. Căm thù!

Tên vua trụy lạc đã không chần chừ, đắn đo khi ký ngay vào án tử hình các nhà tiên tri.. Đắn đo làm gì khi hàng loạt những con búp bê chân dài trắng nõn, bờ môi mọng mời gọi với cái lưỡi uốn cong đầy ma lực đang ưỡn bộ nhũ trắng hồng chờ đợi, căng tròn dưới ánh sáng ma mị của những ngọn nến vàng… Chần chừ ư? Suy nghĩ thêm? Không cần, cứ để thứ men nồng dâng ngập nơi cổ quyết định thay.

Roẹt.

Ký xong. Giấy trắng mực đen. Tắm máu bọn tiên tri chỉ còn là thời gian!

Don không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó diễn ra. Lý do ư? Một đứa con trai mới lớn không muốn nhìn thấy cha giết người ư? Có thể. Nhưng đó là chỉ huy của những chiến binh áo đỏ hùng mạnh, giết người không còn là từ ngữ đáng sợ… Chàng không muốn suốt cuộc đời này mãi mãi không còn được nhìn thấy đôi mắt đen lóe sáng đầy tinh nghịch. Mối tình đầu tinh khôi và trong sáng như nước hồ thu xanh trong, như giọt sương sớm còn ngủ quên trên cánh hoa hồng đỏ mịn…

Nhưng giá mà chàng biết trước được kế hoạch thật sự của vị chỉ huy ấy, có lẽ đối với bản thân chàng, mọi thứ không là cơn ác mộng.

Giá mà thời gian quay ngược lại lần nữa, chàng sẽ trốn về lâu đài, nhốt mình trong bốn bức tường.

- Thời gian đang quay lại, không phải sao?

Don giật mình. Những âm thanh của đại dương vẫn không ngừng gào thét. Tiếng bước chân rầm rập của những bộ giáp đỏ vẫn chưa biến mất. Don không quay lại, trong chàng xuất hiện một ảo vọng, và chàng đợi…

- Làm sao ngươi đến đây được? Kẻ nào đã đưa ngươi đến?

- Đồ phù thủy. - Ảo vọng của Don tan biến như bọt biển ngoài khơi…

Im lặng. Không trả lời. Rồi từ phía sau, Don giật nảy người khi một bàn tay có đủ năm móng vuốt nhọn bấu chặt lấy một bên ngực trái của Don, xuyên cả bộ giáp đỏ trên người chàng. Đau nhói!

Rồi giọng nói trong trẻo như pha lê mỏng manh vang nhẹ bên tai chàng, đủ chậm để chàng có thể nghe và nuốt từng chữ một:

- Biết ngay là cậu sẽ trốn ở đây!

Tim Don như ngừng đập…





(to be continued)

------------------------------

P/S: Những hình ảnh sử dụng trong fic chỉ nhằm mục đích minh họa, mọi sự trùng hợp là ngoài ý muốn. Chap sau sẽ nhiều hình hơn ^^ Cố gắng lúm mới tìm dc mí cái hình phù hợp với không khí fantasy, dạo này pics Korean style nhìu wo' =_=

josephjne
21-11-2008, 02:38 AM
hehehee post hình nữa àk, thú vị ghê ^^ hjz Don bị làm sao thế nhỡ ? Nhưng mà ... tội nghiệp Don, những kí ức lúc bé đẹp quá, trong trẻo quá, nhưng mà .... cha Don giết Lynn phải ko ? Lynn là 1 tiên tri mà hjz nếu thế thì sock thật