Khóc
11-11-2008, 04:11 AM
- Một chút cảm giác ấm áp lạ thuờng...
- Một cái gì đó mơ hồ lắm...nhưng tôi chẳng thể nào gạt bỏ được !
...một trang giấy trắng dài vô tận...để tôi trải những suy nghĩ miên mang của mình...ko e dè...ko khép kín...
...một bờ biển rộng mênh mông...để tôi thỏa sức la hét mà ko fải kìm nén...để tôi có ánh nhìn thật xa mà ko bức tường nào ngăn cản...
...một cái kính chiếu hậu...để tôi biết đằng sau tôi còn có rất nhiều người...tôi ko cô độc trên con đường dài...
...một nụ cười bí ẩn của một ai đó...làm cho tôi cứ fải tò mò...tìm kiếm...
...một nỗi đau thầm kín...một nụ cười nửa miệng...
...những giọt nước mắt mặn đắng cho vết thương đang chảy máu...mà tôi biết rằng...tôi fải tự chữa lành...
Còn nhiều lắm...
cám ơn anh , đã làm tôi như thế whynot ạ.
Có thể...
...tôi là một con người nhàm chán...
trong tôi rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian...
Khó có cảm xúc nào...có thể diễn tả bằng lời...và khó có cảm xúc nào...sẽ còn tồn đọng mãi mãi...
Nhưng tôi biết chắc rằng , anh mãi mãi là người mà tôi nhớ nhất , thật đấy.
- Một cái gì đó mơ hồ lắm...nhưng tôi chẳng thể nào gạt bỏ được !
...một trang giấy trắng dài vô tận...để tôi trải những suy nghĩ miên mang của mình...ko e dè...ko khép kín...
...một bờ biển rộng mênh mông...để tôi thỏa sức la hét mà ko fải kìm nén...để tôi có ánh nhìn thật xa mà ko bức tường nào ngăn cản...
...một cái kính chiếu hậu...để tôi biết đằng sau tôi còn có rất nhiều người...tôi ko cô độc trên con đường dài...
...một nụ cười bí ẩn của một ai đó...làm cho tôi cứ fải tò mò...tìm kiếm...
...một nỗi đau thầm kín...một nụ cười nửa miệng...
...những giọt nước mắt mặn đắng cho vết thương đang chảy máu...mà tôi biết rằng...tôi fải tự chữa lành...
Còn nhiều lắm...
cám ơn anh , đã làm tôi như thế whynot ạ.
Có thể...
...tôi là một con người nhàm chán...
trong tôi rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian...
Khó có cảm xúc nào...có thể diễn tả bằng lời...và khó có cảm xúc nào...sẽ còn tồn đọng mãi mãi...
Nhưng tôi biết chắc rằng , anh mãi mãi là người mà tôi nhớ nhất , thật đấy.