pepro_acmathoi@
03-09-2008, 04:04 AM
Trận chiến giữa Thần thánh và Ác quỷ ...
Tranh giành giữa ước mơ và sự sống vĩnh hằng...
....Khát khao nguyện ước là tội lỗi của lòai người ,vì thực hiện ước mơ mà chìm sâu trong bóng tối tuyệt vọng....
Khi ấy, 7 vị thần sẽ thức tỉnh, thay đổi vòng quay của vận mệnh,cầm lưỡi hái cắt đứt đi duyên số của con người.......đó cũng là lúc thiên sứ thức tỉnh, xua đuổi bóng
tối.......với đôi cánh đen của mình.......Hắc Thiên sứ đem đến sự cứu rỗi cho loài người.........
Trong bóng tối, ta hướng bước chân trên con đường sỏi đá......... nơi nhân loại đắm chìm trong dục vọng và ham muốn .........sự sống và cái chết............nơi ta có thể tìm
thấy ánh sáng cho mình........ Lời tiên tri đã được thực hiện liệu .....một ngày nào đó ...cuộc chiến này sẽ kết thúc không..............
Tồn tại song song với Thế Giới Loài Người là một thế giới khác. Một Thế Giới - nơi tồn tại một thứ trừu tượng, mê tín mà loài người cho là phi hiện thực : Phép Thuật.
Đó là : Thế giới của những sinh vật huyền bí.
Tại đây có 7 dòng dõi hùng mạnh nhất, họ là : Thiên Thần - Người Sói - Hunter - Vampire - Wizard - Dragon - Black Angel.
Thiên Thần, đúng với cái tên của họ, họ mang trên mình một đôi cánh trắng muốt và luôn là "phương tiện di chuyển" từ Thế Giới Ma Thuật đến Thế Giới Loài Người. Nhiệm vụ của họ là cứu rỗi những linh hồn lạc lối ( không siêu thoát ), tiêu diệt những yêu ma chuyên làm hại con người và bảo vệ, phù hộ cho một người lương thiện. Từ đầu Thế Kỷ Thứ Nhất, họ đã tuyên bố không dính vào cuộc chiến của Thế Giới Ma Thuật, mà dù họ không tuyên bố, cũng không một ai dám gây chiến với họ, họ có những Thánh Sứ và Đại Thiên Sứ mang sức mạnh Thần Thánh sẽ giải trừ bất cứ sinh vật có khái niệm xấu xa nào.
Người Sói, như bao câu chuyện mà Thế Giới Loài Người vẩn thường kể - người sói chỉ chết bởi Viên Đạn Bạc và bị giết khi ở hình dạng con người. Những Thánh Sói ( người sói cấp cao ) có khả năng điều khiển Trạng Thái của họ, họ có thể biến thành Sói bất cứ lúc nào, cho dù không phải đêm trăng rằm ... nhưng số lượng Thánh Sói đã giảm sút sau chiến tranh Thế Kỷ Thứ 14... họ chỉ còn lại một số ít, lẩn trốn đâu đấy trong bóng tối, biến mọi người thành Người Sói Lai ... và lẳng lặng chờ một cuộc chiến mới để trả thù ...
Hunter, chính là dòng dõi lai giữa Loài người và Vampire. Họ có vỏ bọc của một con người, không mang theo "sinh khí" của Thế Giới Ma Thuật, có khả năng nhanh nhẹn, mạnh mẽ không thua gì Vampire ... nhưng họ không hút máu, họ là một dòng dõi riêng, sanh ra để căm thù dòng máu Vampire chảy trong người và căm thù Vampire. Nhưng dòng dõi của họ cũng giảm sút sau chiến tranh thế Kỷ Thứ 14 - cuộc chiến tranh đã mang lại hoà bình cho cả Thế Giới Ma Thuật.
Phù Thủy( Wizard): họ là những con người mang trong mình phép thuật. Họ là những sinh vật tốt bụng hiền lành nhưng đôi khi cũng rất gian xảo. Họ dùng những câu thần chú để đánh bại những sinh vật khác. Họ cũng tuyên bố rằng sẽ không bao giờ dính dáng đến các cuộc chiến của thế giới Hắc Ám. Và họ sinh sống trong thế giới loài người, họ chẳng khác con người là mấy, ở họ không có tà khí nên có thể dễ dàng ẩn mình trong thế giới loài người. Ngay cả người Sói cũng không thể nào đánh hơi được.
Dragon: Như tất cả mọi câu chuyện về họ, được loài người ca ngợi như là những vị thần. Họ mang trong người dòng máu mà bất cứ sinh vật nào cũng thèm khát cả: sự bất tử. Họ là những sinh vật hiền lành và tất nhiên họ có một vẻ ngoài trời phú. Cũng giống với phù thủy, Dragon cũng sống trong thế giới loài người nhưng họ được giao một sứ mệnh thiêng liêng đó là bảo vệ loài người. Tuy nhiên họ cũng đang phải chiến đấu để bảo vệ mình khỏi Rồng Bóng Tối. Nhưng cho đến nay cuộc chiến này vẫn xảy ra mỗi năm một lần vào lúc Mặt trăng - Mặt Trời và Trái đất thẳng hàng.
Vampire, là dòng dõi hùng mạnh hơn cả. Họ đông đảo, nhanh nhẹn và có rất nhiều cấp Vampire riêng biệt, mỗi cấp mang một sức mạnh khác nhau và họ chính là dòng dõi có nhiều Truyền Thuyết Thánh nhất. Cấp nhỏ nhất, Vampire Người - đúng với cái tên của họ, những Con Người vì Vampire mà biến thành một sinh vật huyền bí của Thế Giới Ma Thuật, họ không có nhiều địa vị trong dòng dõi của mình, chủ yếu là đóng vai trò Quân Đội, họ phải uống máu con người 2 tuần một lần để duy trì sự sống và tuổi thọ. Vampire Thường, chỉ lớn bậc hơn Vampire Người nhưng cũng thuộc một tầng lớp không có địa vị, họ chỉ làm nô lệ, người hầu ... trong một gia đình Vampire quyền quý, uống máu vào ngày cuối tháng để duy trì "sinh khí" và tuổi thọ. Vampire Quý Tộc, là những Vampire có sức mạnh đặc biệt, họ có thể điều khiển một quyền năng trong Ngũ Hành ( Kim - Mộc - Thuỷ - Hỏa - Thổ ), và đúng như cái tên của họ, họ sống trong nhung lụa, sung sướng và sở hữu một sắc đẹp trời phú ( dùng để làm gì nhỉ, kưa con mồi àh :rain: ), họ có thể chỉ một hay hai năm mới phải uống máu. Vampire Thuần Chủng, là cấp Vampire lớn nhất trong dòng dõi, có sức mạnh của Phong ( Gió ), đóng vai trò Vua Chúa của những cuộc chiến, họ có thể không cần uống máu mà vẩn sống được, có khả năng tiên tri và nhìn thấu suy nghĩ con người, tuy nhiên, tất cả các cấp Vampire đều không thể di chuyển trong ánh sáng nếu không uống máu của Thiên Thần và đấy lại càng là điều không thể. Vampire Hoàn Hảo, là giống loài cao hơn cả Vampire Thuần Chủng, chỉ 100 năm mới xuất hiện một lần, khả năng của họ được giữ bí mật và không đóng bất cứ vai trò nào trong chiến tranh, họ có chức vị và có khả năng bắt các Vampire dưới cấp tuân lệnh, một điều rõ ràng hơn cả, Vampire Hoàn Hảo có thể di chuyển được trong ánh sáng.
Và cuối cùng là Black Angel, họ là một dòng dõi hùng mạnh, đôi khi còn hơn cả Vampire. Họ mang trong mình dòng máu cao quý, họ được sinh ra nhờ máu Chúa và tinh hoa của đất trời. Họ cũng nghiễm nhiên được xếp ở vị trì cao nhất trong thế giới Hắc Ám, tuy nhiên Chúa Quỷ Lucifer không đồng ý việc mình xếp sau họ mặc dù ông ta được cai quản Hỏa Ngục nhưng lòng tham vô đáy của ông ta là nguyên nhân xảy ra cuộc chiến . Mặc dù vậy hội đồng 12 Thiên Sứ đã quyết định cứ 1000 năm cuộc chiến sẽ xảy ra một lần. Và chu kỳ đó vẫn cứ xảy ra, và ngày mà nhân loại gọi là ngày tận thế đã sắp kề cận.
Và tôi Gabriel, một Black Angel, một hunter chuyên săn ma quỷ . Các bạn đừng hiểu lấm tôi với bọn Hunter. Mặc dù trong học viện lũ Hunter luôn làm tôi tức giận mỗi khi có đứa nào đó lên giọng trêu đùa. Vì là một thành viên tối cao nên tôi được phép giữ kín bí mật thân thế. Nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngao ngán bởi tôi đã mười bảy tuổi rồi mà đôi cánh của tôi vẫn chưa mọc. Nó cứ ở trên lưng chẳng khác j` một hình xăm. Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ vể bản thân mình.
- Gab àh dậy đi, tụi Vampire dậy hết rồi kìa. Ái chà ban mai đem đến lời chào ngọt ngào hay cái con nhỏ bạn thân đáng ghét dám phá đám giấc ngủ của tôi. Tôi giật mình nhìn nhỏ.
- J` . Tôi tức giận và quăng cho nhỏ cái nhìn chết người.
- Rose ơi làm ơn cho tớ ngủ đi, hôm qua tớ đi săn tới khuya với zdề lận. Rose nhún mình nhưng vẫn ngồi đó
Tôi lên giọng trêu đùa:
- Sao hả hay là đang khát máu, xin lỗi nhá học viện này hết máu cho cậu rồi, trong tủ tớ có vài viên máu đấy lấy mà dùng.Rose là một Vampire thuần chủng nhưng từ nhỏ
Rose đã có bệnh nên phải thường xuyên dùng máu
- Chán phèo, nó nhạt nhẽo quá. Tớ thix uống máu hơn. Rose ngoe nguẩy cái đầu, nhìn nhỏ lúc này thực sự rất xinh.
- Vậy còn ai cậu chưa thử qua chứ.
Thì cậu chứ ai.
- Ah đúng rồi từ trước đến nay chưa ai dám đụng đến máu của tôi, Rose cũng không ngoại lệ, bởi nếu Rose hút máu tôi thì chắc chắn tôi sẽ mất cô ấy mãi mãi.
- Thôi tụi mình đi ăn trưa đi không khéo tụi Hunter giành mất chỗ.
Tôi hiện đang học lớp 11, học viện Wallham, đây là học viện dành cho các sinh vật huyền bí. Như mọi ngôi trường khác chúng tôi đều phải học các chương trình vớ vẩn. Ngoài ra còn thêm các tiết phép thuật. Đôi lúc tôi thực sự ganh tị với lũ Vampire, chúng được trường đặc ân cho học buổi tối, và chương trình học của chúng cũng dễ dàng hơn chúng tôi. Tuy nhiên chúng cũng không được ưu ái như Hunter hay là Dragon. Và đôi khi tôi thật sự rất mệt mỏi, các giáo viên dạy tôi thường nói rằng tôi săn ma giỏi hơn là học bài.
Tôi lê bước dài trên hành lang dẫn tới căn tin và hi vọng hôm nay tôi không phải đối mặt với tên Hunter nào cả. Đôi khi tôi thực sự ghét chúng.
Căn tin hôm nay náo nhiệt hẳn lên vì Cain-thần tượng của hầu hết mọi cô gái trong học viện này- hôm nay lại xuất hiện ở đây.Tôi không quan tâm lắm, vì sao nhỉ. Có lẽ tôi
quá chai lỳ với lũ Hunter( đứa nào đứa nấy đẹp trai y như trong phim Hàn). Đối với tôi Cain là người anh trai tốt, từ nhỏ tôi thường hay bị lũ Hunter hay Vampire bắt nạt
Cain luôn ở bên tôi. Mặc dù đôi lúc tôi thật sự ngây người ra trước vẻ đẹp của anh ấy( thông cảm đi tôi cũng là con gái mà). Nhưng tình cảm tốt đẹp ấy lại bị tụi Hunter
chọt mỏ vào:
- Trời sao Cain cứ phải dính với cô ta thế. Chẳng bik cô ta là thần thánh phương nào. Dám cướp mất Cain của chúng ta. Ái chà chà lại là cái con nhỏ Sho đáng ghét, lần
nào tôi cũng bị như thế này. Có lẽ số tôi nó phải chịu như thế này.
Và thế là cả học viện nhốn nháo lên, lại một ngày không bình yên.
Tôi rảo bước đến bàn và ngồi định xơi cái hambueger to tướng thì
- Cho anh ngồi chỗ này nha. Giọng Cain thật ấm áp và thật .......dễ thương.
Nói không cho thì cũng không phải nhưng đôi lúc tôi thật sự hối tiếc vì quyết định của mình, tôi ngước lên và quăng cho Cain một cái nhìn mê hồn.
Thế là chúng tôi ngồi ăn cùng, và rồi có nhiều lúc tôi bất giác ngước lên và bất chợt đón nhận cái cười của Cain và cái nhìn hào phóng từ tụi fan. Làm ơn tha cho tôi đi tôi
chỉ muốn yên bình thôi. Ngồi đó như tôi như muốn nổ tung cái đầu ra, tôi cắn một miếng thật to, và nhai ngấu nghiến. Bỗng nhiên Cain giật miếng bánh của tôi:
- Này bộ chiếc bánh này có j` đặc biệt sao mà em ăn trông có vẻ ngon lành dữ vậy. Cho anh ăn thử nha.
- Này anh có bánh của mình mà sao lại giành của em. Tôi đưa tay giật lại cái bánh nhưng
- Tại bánh của em trông có vẻ ngon hơn bánh của anh chứ bộ.Cain đưa tay lên giật lại
- Cuối cùng sức tôi không làm lại Cain bèn:
- Ngoàm, ngon quá. Cain cắn một miếng rõ to, còn cố gắng nói thiệt to nữa chứ.( hôn gián tiếp)
Sau khi có một bữa trưa không mấy tốt lành, tôi lên phòng làm nốt chỗ bài tập.Có lẽ thầy cô nói đúng, tôi đi săn giỏi hơn là đi học. Chán chường tôi la lên:
-CHÁN QUÁ ĐI, CHÁN CHẾT ĐI ĐƯỢC.
Bỗng từ phía cửa có người bước vào và bất chợt vòng tay qua cổ tôi:
- Này đừng chán nữa có anh đây. Tôi ngước nhìn lên, thì ra là Cain. Lại cho tôi một nụ cười mà tôi không thể cưỡng được.
-Này tại sao anh cứ bám theo em thế. Kỳ quá đi.
- Có j` đâu mà kỳ. Quan hệ của chúng ta cả trường bik cả rồi.
- Này anh lại đây em bảo.
- Hử.
- Cái vẻ mặt hồn nhiên của anh đôi lúc làm em muốn đấm cho anh vài cái đấy.
- Vậy em đấm đi, nếu nó làm em hết buồn.
- Pó tay. Hay là anh làm bài hộ em đi.
- Ừh, đưa đây.
Về khoản này thì tôi rất thix, từ nhỏ mỗi khi tôi làm biếng thì Cain luôn júp tôi làm bài tập. Cain là một Thầy Pháp rất tốt bụng, học giỏi lại đẹp trai, là con gái nghiễm nhiên tôi cũng rất thix Cain nhưng các bạn bik đấy tôi chưa muốn chết. Cain là ký ức duy nhất còn sót lại trong tôi, ngoài ra những chuyện khác tôi chẳng nhớ j` cả nhưng nhớ làm j` cho mệt tối nay tôi còn phải đi săn nữa. Đêm nay sẽ là một đêm dài.
đây là lần đầu tiên mình post có j` sơ xuất mong các bạn góp ý
Tranh giành giữa ước mơ và sự sống vĩnh hằng...
....Khát khao nguyện ước là tội lỗi của lòai người ,vì thực hiện ước mơ mà chìm sâu trong bóng tối tuyệt vọng....
Khi ấy, 7 vị thần sẽ thức tỉnh, thay đổi vòng quay của vận mệnh,cầm lưỡi hái cắt đứt đi duyên số của con người.......đó cũng là lúc thiên sứ thức tỉnh, xua đuổi bóng
tối.......với đôi cánh đen của mình.......Hắc Thiên sứ đem đến sự cứu rỗi cho loài người.........
Trong bóng tối, ta hướng bước chân trên con đường sỏi đá......... nơi nhân loại đắm chìm trong dục vọng và ham muốn .........sự sống và cái chết............nơi ta có thể tìm
thấy ánh sáng cho mình........ Lời tiên tri đã được thực hiện liệu .....một ngày nào đó ...cuộc chiến này sẽ kết thúc không..............
Tồn tại song song với Thế Giới Loài Người là một thế giới khác. Một Thế Giới - nơi tồn tại một thứ trừu tượng, mê tín mà loài người cho là phi hiện thực : Phép Thuật.
Đó là : Thế giới của những sinh vật huyền bí.
Tại đây có 7 dòng dõi hùng mạnh nhất, họ là : Thiên Thần - Người Sói - Hunter - Vampire - Wizard - Dragon - Black Angel.
Thiên Thần, đúng với cái tên của họ, họ mang trên mình một đôi cánh trắng muốt và luôn là "phương tiện di chuyển" từ Thế Giới Ma Thuật đến Thế Giới Loài Người. Nhiệm vụ của họ là cứu rỗi những linh hồn lạc lối ( không siêu thoát ), tiêu diệt những yêu ma chuyên làm hại con người và bảo vệ, phù hộ cho một người lương thiện. Từ đầu Thế Kỷ Thứ Nhất, họ đã tuyên bố không dính vào cuộc chiến của Thế Giới Ma Thuật, mà dù họ không tuyên bố, cũng không một ai dám gây chiến với họ, họ có những Thánh Sứ và Đại Thiên Sứ mang sức mạnh Thần Thánh sẽ giải trừ bất cứ sinh vật có khái niệm xấu xa nào.
Người Sói, như bao câu chuyện mà Thế Giới Loài Người vẩn thường kể - người sói chỉ chết bởi Viên Đạn Bạc và bị giết khi ở hình dạng con người. Những Thánh Sói ( người sói cấp cao ) có khả năng điều khiển Trạng Thái của họ, họ có thể biến thành Sói bất cứ lúc nào, cho dù không phải đêm trăng rằm ... nhưng số lượng Thánh Sói đã giảm sút sau chiến tranh Thế Kỷ Thứ 14... họ chỉ còn lại một số ít, lẩn trốn đâu đấy trong bóng tối, biến mọi người thành Người Sói Lai ... và lẳng lặng chờ một cuộc chiến mới để trả thù ...
Hunter, chính là dòng dõi lai giữa Loài người và Vampire. Họ có vỏ bọc của một con người, không mang theo "sinh khí" của Thế Giới Ma Thuật, có khả năng nhanh nhẹn, mạnh mẽ không thua gì Vampire ... nhưng họ không hút máu, họ là một dòng dõi riêng, sanh ra để căm thù dòng máu Vampire chảy trong người và căm thù Vampire. Nhưng dòng dõi của họ cũng giảm sút sau chiến tranh thế Kỷ Thứ 14 - cuộc chiến tranh đã mang lại hoà bình cho cả Thế Giới Ma Thuật.
Phù Thủy( Wizard): họ là những con người mang trong mình phép thuật. Họ là những sinh vật tốt bụng hiền lành nhưng đôi khi cũng rất gian xảo. Họ dùng những câu thần chú để đánh bại những sinh vật khác. Họ cũng tuyên bố rằng sẽ không bao giờ dính dáng đến các cuộc chiến của thế giới Hắc Ám. Và họ sinh sống trong thế giới loài người, họ chẳng khác con người là mấy, ở họ không có tà khí nên có thể dễ dàng ẩn mình trong thế giới loài người. Ngay cả người Sói cũng không thể nào đánh hơi được.
Dragon: Như tất cả mọi câu chuyện về họ, được loài người ca ngợi như là những vị thần. Họ mang trong người dòng máu mà bất cứ sinh vật nào cũng thèm khát cả: sự bất tử. Họ là những sinh vật hiền lành và tất nhiên họ có một vẻ ngoài trời phú. Cũng giống với phù thủy, Dragon cũng sống trong thế giới loài người nhưng họ được giao một sứ mệnh thiêng liêng đó là bảo vệ loài người. Tuy nhiên họ cũng đang phải chiến đấu để bảo vệ mình khỏi Rồng Bóng Tối. Nhưng cho đến nay cuộc chiến này vẫn xảy ra mỗi năm một lần vào lúc Mặt trăng - Mặt Trời và Trái đất thẳng hàng.
Vampire, là dòng dõi hùng mạnh hơn cả. Họ đông đảo, nhanh nhẹn và có rất nhiều cấp Vampire riêng biệt, mỗi cấp mang một sức mạnh khác nhau và họ chính là dòng dõi có nhiều Truyền Thuyết Thánh nhất. Cấp nhỏ nhất, Vampire Người - đúng với cái tên của họ, những Con Người vì Vampire mà biến thành một sinh vật huyền bí của Thế Giới Ma Thuật, họ không có nhiều địa vị trong dòng dõi của mình, chủ yếu là đóng vai trò Quân Đội, họ phải uống máu con người 2 tuần một lần để duy trì sự sống và tuổi thọ. Vampire Thường, chỉ lớn bậc hơn Vampire Người nhưng cũng thuộc một tầng lớp không có địa vị, họ chỉ làm nô lệ, người hầu ... trong một gia đình Vampire quyền quý, uống máu vào ngày cuối tháng để duy trì "sinh khí" và tuổi thọ. Vampire Quý Tộc, là những Vampire có sức mạnh đặc biệt, họ có thể điều khiển một quyền năng trong Ngũ Hành ( Kim - Mộc - Thuỷ - Hỏa - Thổ ), và đúng như cái tên của họ, họ sống trong nhung lụa, sung sướng và sở hữu một sắc đẹp trời phú ( dùng để làm gì nhỉ, kưa con mồi àh :rain: ), họ có thể chỉ một hay hai năm mới phải uống máu. Vampire Thuần Chủng, là cấp Vampire lớn nhất trong dòng dõi, có sức mạnh của Phong ( Gió ), đóng vai trò Vua Chúa của những cuộc chiến, họ có thể không cần uống máu mà vẩn sống được, có khả năng tiên tri và nhìn thấu suy nghĩ con người, tuy nhiên, tất cả các cấp Vampire đều không thể di chuyển trong ánh sáng nếu không uống máu của Thiên Thần và đấy lại càng là điều không thể. Vampire Hoàn Hảo, là giống loài cao hơn cả Vampire Thuần Chủng, chỉ 100 năm mới xuất hiện một lần, khả năng của họ được giữ bí mật và không đóng bất cứ vai trò nào trong chiến tranh, họ có chức vị và có khả năng bắt các Vampire dưới cấp tuân lệnh, một điều rõ ràng hơn cả, Vampire Hoàn Hảo có thể di chuyển được trong ánh sáng.
Và cuối cùng là Black Angel, họ là một dòng dõi hùng mạnh, đôi khi còn hơn cả Vampire. Họ mang trong mình dòng máu cao quý, họ được sinh ra nhờ máu Chúa và tinh hoa của đất trời. Họ cũng nghiễm nhiên được xếp ở vị trì cao nhất trong thế giới Hắc Ám, tuy nhiên Chúa Quỷ Lucifer không đồng ý việc mình xếp sau họ mặc dù ông ta được cai quản Hỏa Ngục nhưng lòng tham vô đáy của ông ta là nguyên nhân xảy ra cuộc chiến . Mặc dù vậy hội đồng 12 Thiên Sứ đã quyết định cứ 1000 năm cuộc chiến sẽ xảy ra một lần. Và chu kỳ đó vẫn cứ xảy ra, và ngày mà nhân loại gọi là ngày tận thế đã sắp kề cận.
Và tôi Gabriel, một Black Angel, một hunter chuyên săn ma quỷ . Các bạn đừng hiểu lấm tôi với bọn Hunter. Mặc dù trong học viện lũ Hunter luôn làm tôi tức giận mỗi khi có đứa nào đó lên giọng trêu đùa. Vì là một thành viên tối cao nên tôi được phép giữ kín bí mật thân thế. Nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngao ngán bởi tôi đã mười bảy tuổi rồi mà đôi cánh của tôi vẫn chưa mọc. Nó cứ ở trên lưng chẳng khác j` một hình xăm. Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ vể bản thân mình.
- Gab àh dậy đi, tụi Vampire dậy hết rồi kìa. Ái chà ban mai đem đến lời chào ngọt ngào hay cái con nhỏ bạn thân đáng ghét dám phá đám giấc ngủ của tôi. Tôi giật mình nhìn nhỏ.
- J` . Tôi tức giận và quăng cho nhỏ cái nhìn chết người.
- Rose ơi làm ơn cho tớ ngủ đi, hôm qua tớ đi săn tới khuya với zdề lận. Rose nhún mình nhưng vẫn ngồi đó
Tôi lên giọng trêu đùa:
- Sao hả hay là đang khát máu, xin lỗi nhá học viện này hết máu cho cậu rồi, trong tủ tớ có vài viên máu đấy lấy mà dùng.Rose là một Vampire thuần chủng nhưng từ nhỏ
Rose đã có bệnh nên phải thường xuyên dùng máu
- Chán phèo, nó nhạt nhẽo quá. Tớ thix uống máu hơn. Rose ngoe nguẩy cái đầu, nhìn nhỏ lúc này thực sự rất xinh.
- Vậy còn ai cậu chưa thử qua chứ.
Thì cậu chứ ai.
- Ah đúng rồi từ trước đến nay chưa ai dám đụng đến máu của tôi, Rose cũng không ngoại lệ, bởi nếu Rose hút máu tôi thì chắc chắn tôi sẽ mất cô ấy mãi mãi.
- Thôi tụi mình đi ăn trưa đi không khéo tụi Hunter giành mất chỗ.
Tôi hiện đang học lớp 11, học viện Wallham, đây là học viện dành cho các sinh vật huyền bí. Như mọi ngôi trường khác chúng tôi đều phải học các chương trình vớ vẩn. Ngoài ra còn thêm các tiết phép thuật. Đôi lúc tôi thực sự ganh tị với lũ Vampire, chúng được trường đặc ân cho học buổi tối, và chương trình học của chúng cũng dễ dàng hơn chúng tôi. Tuy nhiên chúng cũng không được ưu ái như Hunter hay là Dragon. Và đôi khi tôi thật sự rất mệt mỏi, các giáo viên dạy tôi thường nói rằng tôi săn ma giỏi hơn là học bài.
Tôi lê bước dài trên hành lang dẫn tới căn tin và hi vọng hôm nay tôi không phải đối mặt với tên Hunter nào cả. Đôi khi tôi thực sự ghét chúng.
Căn tin hôm nay náo nhiệt hẳn lên vì Cain-thần tượng của hầu hết mọi cô gái trong học viện này- hôm nay lại xuất hiện ở đây.Tôi không quan tâm lắm, vì sao nhỉ. Có lẽ tôi
quá chai lỳ với lũ Hunter( đứa nào đứa nấy đẹp trai y như trong phim Hàn). Đối với tôi Cain là người anh trai tốt, từ nhỏ tôi thường hay bị lũ Hunter hay Vampire bắt nạt
Cain luôn ở bên tôi. Mặc dù đôi lúc tôi thật sự ngây người ra trước vẻ đẹp của anh ấy( thông cảm đi tôi cũng là con gái mà). Nhưng tình cảm tốt đẹp ấy lại bị tụi Hunter
chọt mỏ vào:
- Trời sao Cain cứ phải dính với cô ta thế. Chẳng bik cô ta là thần thánh phương nào. Dám cướp mất Cain của chúng ta. Ái chà chà lại là cái con nhỏ Sho đáng ghét, lần
nào tôi cũng bị như thế này. Có lẽ số tôi nó phải chịu như thế này.
Và thế là cả học viện nhốn nháo lên, lại một ngày không bình yên.
Tôi rảo bước đến bàn và ngồi định xơi cái hambueger to tướng thì
- Cho anh ngồi chỗ này nha. Giọng Cain thật ấm áp và thật .......dễ thương.
Nói không cho thì cũng không phải nhưng đôi lúc tôi thật sự hối tiếc vì quyết định của mình, tôi ngước lên và quăng cho Cain một cái nhìn mê hồn.
Thế là chúng tôi ngồi ăn cùng, và rồi có nhiều lúc tôi bất giác ngước lên và bất chợt đón nhận cái cười của Cain và cái nhìn hào phóng từ tụi fan. Làm ơn tha cho tôi đi tôi
chỉ muốn yên bình thôi. Ngồi đó như tôi như muốn nổ tung cái đầu ra, tôi cắn một miếng thật to, và nhai ngấu nghiến. Bỗng nhiên Cain giật miếng bánh của tôi:
- Này bộ chiếc bánh này có j` đặc biệt sao mà em ăn trông có vẻ ngon lành dữ vậy. Cho anh ăn thử nha.
- Này anh có bánh của mình mà sao lại giành của em. Tôi đưa tay giật lại cái bánh nhưng
- Tại bánh của em trông có vẻ ngon hơn bánh của anh chứ bộ.Cain đưa tay lên giật lại
- Cuối cùng sức tôi không làm lại Cain bèn:
- Ngoàm, ngon quá. Cain cắn một miếng rõ to, còn cố gắng nói thiệt to nữa chứ.( hôn gián tiếp)
Sau khi có một bữa trưa không mấy tốt lành, tôi lên phòng làm nốt chỗ bài tập.Có lẽ thầy cô nói đúng, tôi đi săn giỏi hơn là đi học. Chán chường tôi la lên:
-CHÁN QUÁ ĐI, CHÁN CHẾT ĐI ĐƯỢC.
Bỗng từ phía cửa có người bước vào và bất chợt vòng tay qua cổ tôi:
- Này đừng chán nữa có anh đây. Tôi ngước nhìn lên, thì ra là Cain. Lại cho tôi một nụ cười mà tôi không thể cưỡng được.
-Này tại sao anh cứ bám theo em thế. Kỳ quá đi.
- Có j` đâu mà kỳ. Quan hệ của chúng ta cả trường bik cả rồi.
- Này anh lại đây em bảo.
- Hử.
- Cái vẻ mặt hồn nhiên của anh đôi lúc làm em muốn đấm cho anh vài cái đấy.
- Vậy em đấm đi, nếu nó làm em hết buồn.
- Pó tay. Hay là anh làm bài hộ em đi.
- Ừh, đưa đây.
Về khoản này thì tôi rất thix, từ nhỏ mỗi khi tôi làm biếng thì Cain luôn júp tôi làm bài tập. Cain là một Thầy Pháp rất tốt bụng, học giỏi lại đẹp trai, là con gái nghiễm nhiên tôi cũng rất thix Cain nhưng các bạn bik đấy tôi chưa muốn chết. Cain là ký ức duy nhất còn sót lại trong tôi, ngoài ra những chuyện khác tôi chẳng nhớ j` cả nhưng nhớ làm j` cho mệt tối nay tôi còn phải đi săn nữa. Đêm nay sẽ là một đêm dài.
đây là lần đầu tiên mình post có j` sơ xuất mong các bạn góp ý