k_ngọc
02-09-2008, 04:36 AM
Bộ Xếp Hình
Author: Hydrangea hoặc Lenicka
Genre : General
Status:on-going
Rating : 3+
Sumary: Một bộ xếp hình có nhiều mảnh ghép rời rạc.Những mảnh ghép thoáng nhìn tưởng chừng như không liên quan gì tới nhau nhưng khi ghép chúng lại và sắp xếp hợp lý thì chúng ta sẽ có được một bức tranh hoàn chỉnh và rất đẹp.
Note: Tác giả là một kẻ lười có bằng chứng nhận nên đừng mong tác giả post đều đặn ^^ À quên tiếp,lần đầu viết long-fic nên đừng mong tớ viết hay ^^ viết xả ý tưởng nhưng rất cần những lời khuyên ^^ thanks
I-Những mảnh ghép
Một bức tranh đẹp luôn cần những hình ảnh đẹp được sắp xếp một cách khéo léo.Muốn có được những mảnh ghép đẹp thì luôn luôn phải chú ý quan sát khung cảnh mà mình muốn vẽ.Mà muốn quan sát được những mảnh ghép đó thì phải đi sâu vào trong chúng.Hành trình đi tìm những mảnh ghép bắt đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Căn hộ tôi sống có một cửa sổ được mở ra hướng cầu Charles nên những ngày hè nóng bức tôi rất thích đứng ở đây hướng mặt ra cầu đón chút gió và hít thở không khí trong lành mà nó mang lại.Nhưng điều ấn tượng nhất và khiến việc tôi đứng ở đây hàng ngày không phải là vì gió,bầu không khí trong lành hay khung cảnh đẹp của thành phố mà là một mái tóc đen.Mái tóc đen tuyền đó đã đi sâu vào tâm trí tôi từ lúc tôi bắt đầu nhìn thấy nó lần đầu tiên,khi tôi mệt nhọc với cuộc sống bon chen.Mái tóc dài,đen tuyền và luốn được thả tự cho cho gió mơn man,một hình ảnh đẹp và gợi cho tôi cảm giác nhớ quê,một vùng đất xinh đẹp nằm ở Đông Nam Á.Vì khoảng cách từ căn hộ của tôi tới nơi mà chủ nhân của mái tóc đó đứng khá xa nên tôi chẳng thể phân biệt được chủ nhân của nó là người Châu Á hay người một châu lục nào khác.Và cũng vì khoảng cách ấy khá xa nên đôi khi tôi còn tự hỏi mình câu hỏi ngớ ngẩn rằng người đó là nam hay nữ.
Chiều hôm ấy vì một vài việc liên quan tới việc cư trú tại đất nước này nên tôi phải bỏ cái thói quen ngắm mái tóc ấy từ cửa sổ phòng mình mà bước chân qua cây cầu ấy,sang bờ bên kia sông để giải quyết công việc.Khi quay trở về nhà tôi lại bắt gặp cái hình dáng in đậm trong tâm trí tôi từ hơn ba tháng nay trên cầu.Đã quá 30' phút rồi cái giờ mà mái tóc ấy biến mất trên cầu vậy mà sao mái tóc ấy vẫn còn đây.
Có thể mọi người cho rằng tôi quá điên khi chỉ nhìn thấy như vậy thôi mà đã chắc chắc rằng đó là người mà mình nhìn thấy hàng ngày nhưng nhầm làm sao được cơ chứ.Vẫn cái dáng đứng hơi hướng người về phái trước như đinh lao mình vào dòng sông,vần vị trí bên cạnh tượng Chúa ấy và vẫn mái tóc đen ấy thì làm sao mà nhầm lẫn được cớ chứ.Nhưng đúng là hôm nay có một chút khác biệt thật,khác ở chỗ người đó hôm nay mặc một màu đen tuyền và mái tóc cũng được túm gọn lại bằng một dải ruy băng đen.Có thể đối với mọi người thì một người mặc một bộ toàn màu đen cũng chẳng có gì là lạ nhưng với chủ nhân của mái tóc thì đó là một điểm rất lạ.Ba tháng quan sát người đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy người ấy mặc màu đen,chỉ một màu trắng,duy nhất một màu trắng mà thôi.
Mang trong mình sự tò mò cùng những suy nghĩ không mấy sáng sủa nên tôi thầm nghĩ,phải chăng người ấy vừa mất đi người quan trọng nhất với mình. Một cái gì đó thôi thúc tôi,một cái gì đó thúc đẩy đôi chân tôi bước tới bên người ấy và khiến tôi bật ra tiếng nói.
_Xin lỗi!
Quay lại nhìn tôi là một gương mặt thanh tú được kết hợp rất hài hoà giữa những nét thanh lịch của người đàn ông Âu Châu và những nét dịu dàng của một người phụ nữ Á Đông,có lẽ người ấy là con lai và mái tóc đen đó là di truyền từ người mẹ.Một chàng thanh niên đẹp.Tôi đoán chừng anh ta chỉ khoảng 20-22.
_Vâng,tôi có thể giúp gì được cô,thưa quý cô!
Sự thanh lịch của một người đàn ông Anh,nét quý phái của một người đàn ông Pháp và giọng nói ân cần,lịch lãm của một người đàn ông Italia,có lẽ con người anh ta là sự kết hợp của các tinh hoa.Mảnh ghép đầu tiên cho bức tranh của tôi đã được tìm thấy!
_Uhm.Xin lỗi khi đã làm phiền anh ngắm cảnh nhưng tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút thôi,được không?Nhà tôi ở phía bên kia đường và tôi thường thấy anh đứng ở đây ngắm cảnh.Hôm nay có chút việc ra ngoài và khi trở về gặp anh ở đây nên đánh bạo muốn mời anh đi uống cafe được không?Nếu anh bận hay không có hứng thú thì tôi xin lỗi.
_Ồ,cô gái.Sao chưa nghe câu trả lời của tôi mà cô đã nói xin lỗi chứ?Rất vui khi nhận được lời mời cafe của cô.Chúng ta sẽ tới quán đằng kia được chứ,thưa cô!
_Vâng,đương nhiên là được!À,tên tôi là Nina!
_Còn tôi là Alex.Rất vui được làm quen với cô!
_Hân hạnh làm quen với anh!
<tbc>
Đã được post dưới nick Hydrangea nhưng sau đó xoá vì cảm thấy không viết được nữa :D nhưng bây giờ khi cảm thấy viết lại được rồi nên post lên thôi :hihi:
Author: Hydrangea hoặc Lenicka
Genre : General
Status:on-going
Rating : 3+
Sumary: Một bộ xếp hình có nhiều mảnh ghép rời rạc.Những mảnh ghép thoáng nhìn tưởng chừng như không liên quan gì tới nhau nhưng khi ghép chúng lại và sắp xếp hợp lý thì chúng ta sẽ có được một bức tranh hoàn chỉnh và rất đẹp.
Note: Tác giả là một kẻ lười có bằng chứng nhận nên đừng mong tác giả post đều đặn ^^ À quên tiếp,lần đầu viết long-fic nên đừng mong tớ viết hay ^^ viết xả ý tưởng nhưng rất cần những lời khuyên ^^ thanks
I-Những mảnh ghép
Một bức tranh đẹp luôn cần những hình ảnh đẹp được sắp xếp một cách khéo léo.Muốn có được những mảnh ghép đẹp thì luôn luôn phải chú ý quan sát khung cảnh mà mình muốn vẽ.Mà muốn quan sát được những mảnh ghép đó thì phải đi sâu vào trong chúng.Hành trình đi tìm những mảnh ghép bắt đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Căn hộ tôi sống có một cửa sổ được mở ra hướng cầu Charles nên những ngày hè nóng bức tôi rất thích đứng ở đây hướng mặt ra cầu đón chút gió và hít thở không khí trong lành mà nó mang lại.Nhưng điều ấn tượng nhất và khiến việc tôi đứng ở đây hàng ngày không phải là vì gió,bầu không khí trong lành hay khung cảnh đẹp của thành phố mà là một mái tóc đen.Mái tóc đen tuyền đó đã đi sâu vào tâm trí tôi từ lúc tôi bắt đầu nhìn thấy nó lần đầu tiên,khi tôi mệt nhọc với cuộc sống bon chen.Mái tóc dài,đen tuyền và luốn được thả tự cho cho gió mơn man,một hình ảnh đẹp và gợi cho tôi cảm giác nhớ quê,một vùng đất xinh đẹp nằm ở Đông Nam Á.Vì khoảng cách từ căn hộ của tôi tới nơi mà chủ nhân của mái tóc đó đứng khá xa nên tôi chẳng thể phân biệt được chủ nhân của nó là người Châu Á hay người một châu lục nào khác.Và cũng vì khoảng cách ấy khá xa nên đôi khi tôi còn tự hỏi mình câu hỏi ngớ ngẩn rằng người đó là nam hay nữ.
Chiều hôm ấy vì một vài việc liên quan tới việc cư trú tại đất nước này nên tôi phải bỏ cái thói quen ngắm mái tóc ấy từ cửa sổ phòng mình mà bước chân qua cây cầu ấy,sang bờ bên kia sông để giải quyết công việc.Khi quay trở về nhà tôi lại bắt gặp cái hình dáng in đậm trong tâm trí tôi từ hơn ba tháng nay trên cầu.Đã quá 30' phút rồi cái giờ mà mái tóc ấy biến mất trên cầu vậy mà sao mái tóc ấy vẫn còn đây.
Có thể mọi người cho rằng tôi quá điên khi chỉ nhìn thấy như vậy thôi mà đã chắc chắc rằng đó là người mà mình nhìn thấy hàng ngày nhưng nhầm làm sao được cơ chứ.Vẫn cái dáng đứng hơi hướng người về phái trước như đinh lao mình vào dòng sông,vần vị trí bên cạnh tượng Chúa ấy và vẫn mái tóc đen ấy thì làm sao mà nhầm lẫn được cớ chứ.Nhưng đúng là hôm nay có một chút khác biệt thật,khác ở chỗ người đó hôm nay mặc một màu đen tuyền và mái tóc cũng được túm gọn lại bằng một dải ruy băng đen.Có thể đối với mọi người thì một người mặc một bộ toàn màu đen cũng chẳng có gì là lạ nhưng với chủ nhân của mái tóc thì đó là một điểm rất lạ.Ba tháng quan sát người đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy người ấy mặc màu đen,chỉ một màu trắng,duy nhất một màu trắng mà thôi.
Mang trong mình sự tò mò cùng những suy nghĩ không mấy sáng sủa nên tôi thầm nghĩ,phải chăng người ấy vừa mất đi người quan trọng nhất với mình. Một cái gì đó thôi thúc tôi,một cái gì đó thúc đẩy đôi chân tôi bước tới bên người ấy và khiến tôi bật ra tiếng nói.
_Xin lỗi!
Quay lại nhìn tôi là một gương mặt thanh tú được kết hợp rất hài hoà giữa những nét thanh lịch của người đàn ông Âu Châu và những nét dịu dàng của một người phụ nữ Á Đông,có lẽ người ấy là con lai và mái tóc đen đó là di truyền từ người mẹ.Một chàng thanh niên đẹp.Tôi đoán chừng anh ta chỉ khoảng 20-22.
_Vâng,tôi có thể giúp gì được cô,thưa quý cô!
Sự thanh lịch của một người đàn ông Anh,nét quý phái của một người đàn ông Pháp và giọng nói ân cần,lịch lãm của một người đàn ông Italia,có lẽ con người anh ta là sự kết hợp của các tinh hoa.Mảnh ghép đầu tiên cho bức tranh của tôi đã được tìm thấy!
_Uhm.Xin lỗi khi đã làm phiền anh ngắm cảnh nhưng tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút thôi,được không?Nhà tôi ở phía bên kia đường và tôi thường thấy anh đứng ở đây ngắm cảnh.Hôm nay có chút việc ra ngoài và khi trở về gặp anh ở đây nên đánh bạo muốn mời anh đi uống cafe được không?Nếu anh bận hay không có hứng thú thì tôi xin lỗi.
_Ồ,cô gái.Sao chưa nghe câu trả lời của tôi mà cô đã nói xin lỗi chứ?Rất vui khi nhận được lời mời cafe của cô.Chúng ta sẽ tới quán đằng kia được chứ,thưa cô!
_Vâng,đương nhiên là được!À,tên tôi là Nina!
_Còn tôi là Alex.Rất vui được làm quen với cô!
_Hân hạnh làm quen với anh!
<tbc>
Đã được post dưới nick Hydrangea nhưng sau đó xoá vì cảm thấy không viết được nữa :D nhưng bây giờ khi cảm thấy viết lại được rồi nên post lên thôi :hihi: