pé Sỏi
31-08-2008, 07:12 AM
1. Năm ấy nàng 15 và tôi 18 tuổi, hai nhà cách nhau một con sông, mùa hạ dưới nước sông trong vắt, thấy cả đàn cá con tung tăng đuổi nhau thoăn thoắt.
Lòng sông lúc ấy nước vơi chỉ còn một nửa, tôi có thể lội sang giữa dòng nhìn nàng gánh nước tưới rau và chỉ cần một tiếng gọi với là tôi được nhìn thấy nụ cười của nàng làm lộ rõ lúm đồng tiền một bên má trái...
Lần nào cũng vậy, lúm đồng tiền ấy xao xuyến cả lòng tôi. Mỗi ngày đi học, tôi đi qua con đập nhỏ, nàng đợi tôi để cùng đi ngược lại đến trường học. Mùa nước lớn, nước tràn qua đập tôi lại mong muốn khi được đưa tay cho nàng vịn, tay còn lại tôi giữ đôi guốc nhỏ nhắn xinh xinh của nàng.
Lòng con trai mới lớn rộn ràng, tôi tự hứa với lòng là tôi sẽ đưa tay cho nàng vịn suốt đời, không phải chỉ đi qua con đập nhỏ ấy mà đi qua cả một đời người.
Hết mùa hè năm ấy tôi ra tỉnh học, nàng một mình đi qua con đập, không sợ hãi khi nhìn nước sông trôi vì mắt nàng đã đầy ứ nước mắt. Tôi dặn nàng phải cẩn thận mỗi khi đi học, nàng hứa với tôi là sẽ rủ bạn đi cùng mỗi khi nước lớn.
Tôi nói đủ thứ về một tương lai vời vợi khi chúng tôi đã đủ lớn để đến cùng nhau. Tôi xa quê, lòng đầy ắp hình ảnh của người con gái có lúm đồng tiền một bên má và lời nói bất ngờ của cô bé 15 tuổi “Em sẽ tập đi qua đập một mình, vì em chỉ thích tựa vào anh mà thôi”.
Tôi về thăm nhà mỗi năm chỉ đôi lần, mỗi lần được ít ngày, đủ để nhìn nàng đang lớn lên, mái tóc dài quá lưng và nụ cười đằm thắm hơn. Dòng sông vẫn chảy ngang hai nhà lúc đầy lúc vơi.
Một hai năm trôi qua và tôi bắt đầu dám nói tới chuyện tình yêu nhưng cô bé hàng xóm chỉ cười e ấp nhắc tôi “Chúng mình còn trẻ mà anh!”. Mẹ tôi lại nghĩ khác. Năm tôi vừa tốt nghiệp đại học, về nhà nghỉ đợi việc làm, cảm giác của người vừa trả xong nợ sách đèn thật tuyệt vời.
Nhưng tôi không kịp hưởng thụ hết cảm giác của người vừa hoàn thành xong công trình lớn nhất đời mình. Một đêm mẹ gọi tôi lại bảo rằng: “Mẹ đã lo hỏi vợ cho con rồi. Một đứa con gái ở thành phố, làm ăn giỏi giang, con có thể nhờ vả được”.
Tôi không thể cãi lại lời mẹ như bao người anh em khác trong nhà. Sai lầm lớn nhất của đời tôi là không đủ can đảm nói với mẹ về mối tình của mình, cả khi tôi hèn nhát lánh mặt nàng cho đến ngày tôi cưới vợ.
Khi chiếc xe hoa đi ngang con đập, tôi không thể ngăn mình ngoái nhìn lại, nàng đứng bên bụi tre, nón cầm trên tay, đôi mắt sững sờ nhìn theo. Nắng hôm đó vàng rực rỡ, vì cả những thân tre già nghiêng ngả, vì cả những chiếc lá tre nhỏ xíu chao đảo theo cơn gió.
Ngày mùa thu mà nước tràn qua con đập, nhẹ nhàng là thế mà tôi nghe như tất cả đang giận dữ tràn qua lòng tôi, dằn vặt trái tim vô tình, hèn nhát của tôi.
Tôi trốn biệt không dám về quê nhiều năm, tôi sợ phải gặp lại nàng, tôi sợ phải có lúc biện bạch với nàng về sự lỗi hẹn của mình. Tôi sống chỉn chu như bao người đàn ông có vợ khác, vợ tôi đúng là người phụ nữ giỏi giang, siêng năng như mẹ tôi lựa chọn.
Chúng tôi ở cùng gia đình vợ trong một căn nhà không rộng lớn lắm, những năm đầu tôi đi dạy học, vợ tôi trông coi một cửa hàng cung cấp bia, thỉnh thoảng giúp đỡ vợ đôi việc lặt vặt.
Một lần cô ta bảo: “Lương anh ba cọc, ba đồng, chẳng đáng, nghỉ việc về phụ em buôn bán còn hơn…”. Cuộc đời tôi từ đấy được lấp đầy bằng từng ngày đơn điệu, vô vị. Tôi không hiểu tôi đã trải qua nhiều năm tháng như thế bằng cách nào.
(Còn)
Lòng sông lúc ấy nước vơi chỉ còn một nửa, tôi có thể lội sang giữa dòng nhìn nàng gánh nước tưới rau và chỉ cần một tiếng gọi với là tôi được nhìn thấy nụ cười của nàng làm lộ rõ lúm đồng tiền một bên má trái...
Lần nào cũng vậy, lúm đồng tiền ấy xao xuyến cả lòng tôi. Mỗi ngày đi học, tôi đi qua con đập nhỏ, nàng đợi tôi để cùng đi ngược lại đến trường học. Mùa nước lớn, nước tràn qua đập tôi lại mong muốn khi được đưa tay cho nàng vịn, tay còn lại tôi giữ đôi guốc nhỏ nhắn xinh xinh của nàng.
Lòng con trai mới lớn rộn ràng, tôi tự hứa với lòng là tôi sẽ đưa tay cho nàng vịn suốt đời, không phải chỉ đi qua con đập nhỏ ấy mà đi qua cả một đời người.
Hết mùa hè năm ấy tôi ra tỉnh học, nàng một mình đi qua con đập, không sợ hãi khi nhìn nước sông trôi vì mắt nàng đã đầy ứ nước mắt. Tôi dặn nàng phải cẩn thận mỗi khi đi học, nàng hứa với tôi là sẽ rủ bạn đi cùng mỗi khi nước lớn.
Tôi nói đủ thứ về một tương lai vời vợi khi chúng tôi đã đủ lớn để đến cùng nhau. Tôi xa quê, lòng đầy ắp hình ảnh của người con gái có lúm đồng tiền một bên má và lời nói bất ngờ của cô bé 15 tuổi “Em sẽ tập đi qua đập một mình, vì em chỉ thích tựa vào anh mà thôi”.
Tôi về thăm nhà mỗi năm chỉ đôi lần, mỗi lần được ít ngày, đủ để nhìn nàng đang lớn lên, mái tóc dài quá lưng và nụ cười đằm thắm hơn. Dòng sông vẫn chảy ngang hai nhà lúc đầy lúc vơi.
Một hai năm trôi qua và tôi bắt đầu dám nói tới chuyện tình yêu nhưng cô bé hàng xóm chỉ cười e ấp nhắc tôi “Chúng mình còn trẻ mà anh!”. Mẹ tôi lại nghĩ khác. Năm tôi vừa tốt nghiệp đại học, về nhà nghỉ đợi việc làm, cảm giác của người vừa trả xong nợ sách đèn thật tuyệt vời.
Nhưng tôi không kịp hưởng thụ hết cảm giác của người vừa hoàn thành xong công trình lớn nhất đời mình. Một đêm mẹ gọi tôi lại bảo rằng: “Mẹ đã lo hỏi vợ cho con rồi. Một đứa con gái ở thành phố, làm ăn giỏi giang, con có thể nhờ vả được”.
Tôi không thể cãi lại lời mẹ như bao người anh em khác trong nhà. Sai lầm lớn nhất của đời tôi là không đủ can đảm nói với mẹ về mối tình của mình, cả khi tôi hèn nhát lánh mặt nàng cho đến ngày tôi cưới vợ.
Khi chiếc xe hoa đi ngang con đập, tôi không thể ngăn mình ngoái nhìn lại, nàng đứng bên bụi tre, nón cầm trên tay, đôi mắt sững sờ nhìn theo. Nắng hôm đó vàng rực rỡ, vì cả những thân tre già nghiêng ngả, vì cả những chiếc lá tre nhỏ xíu chao đảo theo cơn gió.
Ngày mùa thu mà nước tràn qua con đập, nhẹ nhàng là thế mà tôi nghe như tất cả đang giận dữ tràn qua lòng tôi, dằn vặt trái tim vô tình, hèn nhát của tôi.
Tôi trốn biệt không dám về quê nhiều năm, tôi sợ phải gặp lại nàng, tôi sợ phải có lúc biện bạch với nàng về sự lỗi hẹn của mình. Tôi sống chỉn chu như bao người đàn ông có vợ khác, vợ tôi đúng là người phụ nữ giỏi giang, siêng năng như mẹ tôi lựa chọn.
Chúng tôi ở cùng gia đình vợ trong một căn nhà không rộng lớn lắm, những năm đầu tôi đi dạy học, vợ tôi trông coi một cửa hàng cung cấp bia, thỉnh thoảng giúp đỡ vợ đôi việc lặt vặt.
Một lần cô ta bảo: “Lương anh ba cọc, ba đồng, chẳng đáng, nghỉ việc về phụ em buôn bán còn hơn…”. Cuộc đời tôi từ đấy được lấp đầy bằng từng ngày đơn điệu, vô vị. Tôi không hiểu tôi đã trải qua nhiều năm tháng như thế bằng cách nào.
(Còn)