yeu_anh_4ever
26-08-2008, 09:50 PM
Gửi quá khứ !
Em chẳng bjk em cần gì và mún j ở anh lúc này nữa! Thế là hết, tại sao anh hok biến mất khỏi cuộc sống của em đi, để em được yên ổn với người yêu hiện tại của em? Uk, người yêu ý mà! Có rồi, nhưng sao vẫn nhớ anh nhìu thế? Mỗi lần gặp anh online, em đã dặn lòng đừng pm njck anh làm gì! Em chỉ ước njck anh đừng bao h sáng đèn. Ước gì mỗi lần vào blog hok thấy những entry mới của anh tha thiết dành cho người ấy. Em đã ước vậy. Chẳng bjk em cố gắng chờ đợi điều gì ở anh, chẳng bjk phải nhớ anh tới h nào, phút nào nữa? Em phải DEL njck anh, cần làm ngay điều đó, dù nó hok làm em hết nghĩ tới anh thì ít ra nó cũng hok làm em phải thầm mong anh là người pm njck em trước. Anh lun được các cô gái vây quanh, điều đó làm em đau lắm. Giá mà ngày đó em hok cố chấp, em hok dối lòng rằng hết yêu anh rồi thì hôm nay em đâu thế này.Giá mà chấp nhận lời xjn lỗi của anh, giá mà chịu tha thứ cho anh thì mọi chuyện đã khác. Nhưng em của ngày đó lì lợm và bướng bỉnh.Em đã hok cho anh cơ hội và hok chịu nghe anh giải thjk. Rồi mọi chuyện kết thúc. Anh hok tha thiết van xjn em way lại nữa.Anh im lặng, em chợt nhận ra mình cần anh đến mức nào. Và đến lượt em mong rằng anh bỏ wa tính trẻ kon ngu ngốc của em. Nhưng em đã nhận lại những lời chưa bao h vô tình đến thế. Anh đã hết yêu em rồi, anh hok cần em nữa. Và sĩ diện của em dâng lên tột độ. em lôi những kỉ niệm cũ ra để đổ lỗi cho anh, rằng em hj sjnh quá nhìu mà chẳng nhận được gì! Em bjk mình hơi quá đáng, và anh hok chấp nhận. Tất kả được đẩy lên cao trào khj em nói mình quá ngu khj yêu anh và anh cũng trả lời em bẳng 1 câu tương tự như thế. Bjk nói gì đây, em bất ngờ, trái tjm em xót xa. Anh của ngày xưa yêu chiều em đâu rồi, anh của ngày xưa luôn nhường nhịn em đâu rồi? Anh hok còn là anh kể từ lúc em quyết liệt hok nghe anh xjn lỗi. Ukm! Anh đâu thể mãi cam chịu nín nhịn em thế được! Em hiểu mà! Em ghj nhận tất kả những cố gắng em đã và đang làm để quên anh! Em đã yêu 1 người khác, nhưng sao đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh của anh? Em way lại với người yêu cũ chỉ để hok phải bước đi 1 mình khj hok còn ạnh Những cố gắng dần trở nên vô ích. Quên anh thôi, quên anh thôi, nhưng sao khó thế này? Anh thờ ơ quá? Em cố gắng tự nhiên hết mức có thể khj nói chuyện với anh.Em tìm kiếm những h phút hạnh phúc bên anh trước kja mà quên đi 1 điều rằng gương đã vỡ thì làm sao lành lại được? Em phải tập cuộc sống 1 mình , hok anh. Em phải chấp nhận thực thế. có thể em sẽ sống là kon người thật của em, vẫn cố chấp, vẫn bướng bỉnh như ngày nào. Em chẳng mún thay đổi vì ai, vì bất cứ điều gì! Yêu là chấp nhận tất kả, yêu là dù hok ở bên nhau nhưng lòng ta lun nhớ đến nhau.. Và em đã yêu 1 người như thế !!!!!!!!1
Em chẳng bjk em cần gì và mún j ở anh lúc này nữa! Thế là hết, tại sao anh hok biến mất khỏi cuộc sống của em đi, để em được yên ổn với người yêu hiện tại của em? Uk, người yêu ý mà! Có rồi, nhưng sao vẫn nhớ anh nhìu thế? Mỗi lần gặp anh online, em đã dặn lòng đừng pm njck anh làm gì! Em chỉ ước njck anh đừng bao h sáng đèn. Ước gì mỗi lần vào blog hok thấy những entry mới của anh tha thiết dành cho người ấy. Em đã ước vậy. Chẳng bjk em cố gắng chờ đợi điều gì ở anh, chẳng bjk phải nhớ anh tới h nào, phút nào nữa? Em phải DEL njck anh, cần làm ngay điều đó, dù nó hok làm em hết nghĩ tới anh thì ít ra nó cũng hok làm em phải thầm mong anh là người pm njck em trước. Anh lun được các cô gái vây quanh, điều đó làm em đau lắm. Giá mà ngày đó em hok cố chấp, em hok dối lòng rằng hết yêu anh rồi thì hôm nay em đâu thế này.Giá mà chấp nhận lời xjn lỗi của anh, giá mà chịu tha thứ cho anh thì mọi chuyện đã khác. Nhưng em của ngày đó lì lợm và bướng bỉnh.Em đã hok cho anh cơ hội và hok chịu nghe anh giải thjk. Rồi mọi chuyện kết thúc. Anh hok tha thiết van xjn em way lại nữa.Anh im lặng, em chợt nhận ra mình cần anh đến mức nào. Và đến lượt em mong rằng anh bỏ wa tính trẻ kon ngu ngốc của em. Nhưng em đã nhận lại những lời chưa bao h vô tình đến thế. Anh đã hết yêu em rồi, anh hok cần em nữa. Và sĩ diện của em dâng lên tột độ. em lôi những kỉ niệm cũ ra để đổ lỗi cho anh, rằng em hj sjnh quá nhìu mà chẳng nhận được gì! Em bjk mình hơi quá đáng, và anh hok chấp nhận. Tất kả được đẩy lên cao trào khj em nói mình quá ngu khj yêu anh và anh cũng trả lời em bẳng 1 câu tương tự như thế. Bjk nói gì đây, em bất ngờ, trái tjm em xót xa. Anh của ngày xưa yêu chiều em đâu rồi, anh của ngày xưa luôn nhường nhịn em đâu rồi? Anh hok còn là anh kể từ lúc em quyết liệt hok nghe anh xjn lỗi. Ukm! Anh đâu thể mãi cam chịu nín nhịn em thế được! Em hiểu mà! Em ghj nhận tất kả những cố gắng em đã và đang làm để quên anh! Em đã yêu 1 người khác, nhưng sao đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh của anh? Em way lại với người yêu cũ chỉ để hok phải bước đi 1 mình khj hok còn ạnh Những cố gắng dần trở nên vô ích. Quên anh thôi, quên anh thôi, nhưng sao khó thế này? Anh thờ ơ quá? Em cố gắng tự nhiên hết mức có thể khj nói chuyện với anh.Em tìm kiếm những h phút hạnh phúc bên anh trước kja mà quên đi 1 điều rằng gương đã vỡ thì làm sao lành lại được? Em phải tập cuộc sống 1 mình , hok anh. Em phải chấp nhận thực thế. có thể em sẽ sống là kon người thật của em, vẫn cố chấp, vẫn bướng bỉnh như ngày nào. Em chẳng mún thay đổi vì ai, vì bất cứ điều gì! Yêu là chấp nhận tất kả, yêu là dù hok ở bên nhau nhưng lòng ta lun nhớ đến nhau.. Và em đã yêu 1 người như thế !!!!!!!!1