Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : One story



bunnj
08-08-2008, 09:47 AM
Mình mới tập tành viết truyện, biết trình độ hạn hẹp, không bằng ai nên mình post lên có gì mọi người góp ý cho. Và nếu không hay thì mong cũng com để mình biết còn hok post nha. Thanks mọi người nhiu.. :X
----------------------------------------------------------------------------------
Chap 1: Vy - Tự lập
Trưa hè nóng kinh khủng! Cái ánh sáng như muốn hun đốt những con người ra đường vào giờ này. Nó cũng phải ngoại lệ. Tâm trạng nó bây giờ cũng ngang ngang với cái nóng 35 độ. " Mà tại sao tìm một căn nhà ở cái đất Hà thành này lại khó thế nhỉ???" - Nó hậm hực - " Chẳng nhẽ lại không có ư???" . Chán nản, nó ngồi bệt xuống cái ghế đá.
Chợt con điện thoại rung bần bật trong túi quần làm nó giật cả mình. Nhấc máy lên, nó nói:
- Alô
- Vy hả? Anh đây. Mày đang ở đâu thế?
- Ngoài đường
- Con này dám nói trống không với ông anh yêu quý của mày thế ah! Thế thì anh mày cũng khỏi cần báo cho mày một tin quan trọng đâu nhỉ.
- Có gì thì anh nói luôn đi... Em đang mệt lắm! Không cóa thời gian để đôi co với anh đâu.
- Mày chuẩn bị đãi anh mày một bữa đi.
- Này, đừng nói là anh, anh tìm được nhà cho em rùi nhá!!!
Nó hét toáng lên khiến người đi bộ cũng phải ngoái lại nhìn nhưng bây giờ thì no problem. Vì nó đang vui mà!!!
- Chứ còn gì nữa. Thôi không nói chuyện nữa, tốn tiền điện thoại lắm. Mày đến ngay hàng kem tươi nhá. Tao chờ.
- Okie, đến ngay đây.
Leo lên xe, nó phóng như bay. Đúng là ông trời vẫn còn thương nó mà!!! Heheheh...Vừa đến nơi, đang loay hoay dựng xe, nó đã nghe ngay cái giọng oang oang của ông anh nó:
- Đây nè nhóc!
Chạy lại chỗ ngồi, nó không quên gọi cho mình một ly Chocolate trước khi bắt đầu câu chuyện.
- Ê này, anh nói thật hok đó? Đừng có mà thèm ăn kem không mún trả tiền rùi lừa trẻ con đấy nhá!!!
- Tao mà thèm nói dối mày để ăn kem ah. Bao nhiêu đứa mời còn chưa được kia kìa.
- Tự kiêu quá đấy! Thế nó ở đâu? Như thế nào???
- Mày từ từ đã nào, làm gì mà vội thế! Nghe cho kỹ nhá: Nó là một khu chung cư gần ngay trường mày học, chủ nhà là một cặp vợ vào độ tuổi trung niên - rất dễ tính. Nhà thì đẹp khỏi nói, giá cả có thể chấp nhận. Nói chung là đẹp. Thế nào, được chưa hả bà tướng???
- Okie... Thanks ông anh iu quý của em nhiều lắm!!!
- Thôi thôi, bỏ cái trò nịnh nọt cảu mày đi. Ăn cho nhanh lên rùi còn đi xem nhà.
- Yeah!!!
Bây giờ nó và ông Kiz đang vi vu và chỉ chưa đầy 30' sau, hai anh em nó đã đứng trước một cái cổng sắt kiểu cổ.
- Thế nào, vào đi chứ! Mày định đứng đây cả ngày ah...
Thầm lẩm bẩm nhưng nó không thể nào không ngạc nhiên vì khu nhà quá đẹp. Nhìn trông như một tòa lâu đài kiểu cổ với còn đường lát đá, những khóm hoa dọc lối đi. Còn có cả những con đường nhỏ dẫn vào khu vườn và hồ. Những chiếc ghế đá còn được ẩn dấu dưới dàn hoa dâm bụt. No cảm thấy như đang đi trong mơ vậy!!! Và khi nhìn thấy khu nhà thì nó thực sự choáng. Ngôi nhà đẹp một cách giản dị. Tường nhà màu xanh lá cây nhạt được che phủ sau dàn dây leo bám dài. Chỉ thế thôi cũng đủ để nó quyết tâm ở lại đây rồi.
- Sao mày im thế hả Vy... Mày không bị đứt dây thần kinh thanh quản rùi chứ!!!
- Nhà đẹp quá anh Kiz ạ...
- Xời, dĩ nhiên. Toa đã chấm thì phải biết. Thế là mày Okie rùi chứ gì!!!
- Tất nhiên!!!
Phòng của nó có tên là phòng Lavender với màu chủ đạo là màu tím uất kim hương. Bước vào phòng, một không gian tràn đầy ánh sáng hiện ra qua cái cửa sổ to rộng ngay chính phòng khách. Tổ ấm của nó có một phòng ngủ, một nhà bếp với không gian mở, một WC. Đơn giản nhưng cũng quá đủ cho nó.
- Thế bây giờ mày định tính sao?
Ông Kiz cắt ngang suy nghĩ của nó với một câu hỏi ... lãng nhách!
- Còn tính gì nữa. Nhà thế này quá ổn rồi. Chỉ còn việc xin bố mẹ và chuyển đồ sớm thôi...
6p.m
Nó cùng ông Kiz cùng bước vào nhà thì đã nghe thấy tiếng mẹ nó:
- Cả hai đứa đi đâu mà giờ này mới về? Lên tắm rửa nhanh lên rồi xuống ăn cơm đi.
- Dạ - Cả hai anh em nó cùng đồng thanh rồi trèo ngay lên phong.
Tắm rửa, thay quần áo xong, nó hi ngay xuống nhà. Vừa tới lưng chừng cầu thang đã thấy giọng ông Kiz rõ là to:
- Vy, mày nhanh lên không anh ăn hết này... Hôm nay dì tám nấu nhiều món ngon ghê!!!
Quả đúng như vậy, hôm nay toàn món mà nó thích làm nó phải thay đổi kế hoạch. Dù gì thì " trời đánh còn tránh miếng ăn" và nếu nói trong bữa ăn thì tỉ lệ phụ huynh bị nghẹn là rất cao...
Bây giờ thì cơ hội của nó đã đến. Nó liền lên tiếng:
- Bố mẹ, con có chuyện muốn nói.
- Sao, con có vấn đề gì? - Bố nó lên tiếng
- Con... con muốn được tự lập.
- Là sao? Bố mẹ vẫn chưa hiểu!
- Thì là con muốn dọn ra ngoài ở. - Nó nói, thu hết cam đảm trong mình
- Con nói cái gì cơ! Ra ngoài ở ah? Chẳng nhẽ ở nhà bố mẹ không chu cấp đầy đủ cho con để con phải ra ngoài ah? - Mẹ nó nói... ah không, gần như là quát lên
- Mẹ! Ở nhà con rất vui vì bố mẹ rất thương con và cho con rất đầy đủ. Nhưng cũng chính vì thế mà con muốn thử tự lập một lần.
- Rồi con sẽ sống ở đâu, ăn uống như thế nào nếu mà không có bố mẹ chứ? Mẹ không đồng ý đâu.
- Thôi mà mẹ. Mẹ cũng biết con có ý định đi du học và bố mẹ cũng đồng ý. Cứ coi như đây là con thực tập trước đi.
Nó ngồi và năn nỉ hết nước hết cái. Mẹ nó thì vẫn cứ nhất quyết không thông qua. Còn bố nó ư... Nó chẳng thấy ông nói gì cả. Điều này khiến nó không biết là ý kiến của ông thế nào cả!!!
Và rồi một hồi lâu xong, khi nó đã gần như cạn kiệt mọi sức lực + ý chí thì bố nói bỗng lên tiếng:
- Vy, con đã nhất quyết rồi đấy chứ!
Mừng như bắt được vàng, nó nói thật nhanh như thể cơ hội này sẽ theo gió thôi đi mất.
- Con đã quyết định rồi ạ!!!
- Thế con định ở đâu?
- Dạ, anh Kiz đã tìm nhà cho con rồi ạ, cũng ngay gần trường con học luôn.
- Thế thì được rồi. Bố đồng ý cho con ra ngoài ở. Nhưng nhớ này, chỉ cần có một chuyện gì thôi thì bố sẽ bắt con về đấy!
- Con nhớ mà... Con yêu bố nhất nhà!!!
- Hai bố con thì vui rồi, chỉ còn cái bà già này thì chẳng ai quan tâm.
Buồn cười vì cách phản ứng của mẹ nó, nó choàng tới ôm cổ mẹ và nói:
- Tí quên mất mẹ thân yêu của con đấy!!! Bố thứ nhất nhưng mẹ còn là đặc biệt luôn... Hì hì
- Vâng, cô thì giỏi lắm. Nhớ tự chăm sóc bản thân đấy! Thế định bao giờ thì dọn nhà.
- Con định mai ạ.
- Thế thì bảo anh Kiz dọn cùng nhé. Mai mẹ có một cuộc họp rồi. Có gì mẹ sẽ đến đó sau.
- Được rồi mà mẹ. Thế thôi, con lên phòng đây. Nhường lại không gian riêng cho bố mẹ nhá!!!
Thế rồi nó chạy tót lên phòng. Nó muốn lên cái blog thân yêu để báo tin này cho tất cả mọi người, all friends nữa!!!

Chap 2: Khoa - Một ngày bình thường như bao ngày không bình thường khác
Sáng, nó đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông từ con Nokia. Vừa bò dậy vừa thầm rủa đứa chết tiệt nào lại đánh thức nó vào cái giờ này. Vừa nghe còn chưa kịp " Alo " cho nó lịch sự thì nó đã nghe tiếng oang oang của thằng bạn chí cốt:
- Đang ngủ hả mày, thôi dậy đi! Đến ngay Roxy Caffe nhá. Anh em đang chờ.
Và cũng chưa kịp để nó ngáp xong thì thằng bạn đã "cụp" cái rụp. Vươn vai mấy cái cho tỉnh ngủ, nó phi ngay vào WC. Nửa giờ sau nó bước ra với một dáng vẻ khác hẳn, thật xứng với danh hiệu "Sát gái" mà lũ bạn đặt cho. Bước xuống nhà, vừa thấy nó chị giúp việc đã nói:
- Cậu chủ dậy rồi hả! Cậu có ăn sáng, à ăn trưa không để tôi làm cho.
- Thôi, khỏi cần. Tôi đi bây giờ đây. Bye chị nhá!
Dắt con PS ra ngoài, nó phóng ngay đến Roxy Caffe.
Vừa đến nơi, nó đã thấy đầy đủ anh em trong hội ở đó. Kéo ghế ngồi xuống, nó hỏi luôn:
- Hôm nay có chuyện gì mà mọi người tụ tập đông đủ thế?
Thằng Tùng - bạn nó - cũng nhanh mồm nói luôn:
- Hôm qua có một lũ dám thách nhảy Bboy với hôi mình.
Nghe xong, nó không thầm rủa cái bọn "chíp hôi" không biết sợ là gì mới dám làm thế. Đã vậy còn làm lỡ mất giấc ngủ của nó.
- Thế bọn nó hẹn mấy giờ?
- 3h chiều mai tại "Bãi đất trống". Bây giờ tính sao?
- Còn tính sao nữa. Phải chơi cho bon nó biết thế nào là "Power" chứ. Đúng không anh em?
Cả hội đều tán thành với quyết định của nó. Cảm thấy có điều gì là lạ. Nó hỏi:
- Anh Kiz đâu? Sao không thấy.
- Hôm nay anh bận. Phải dọn nhà cho đứa em gái. Anh bảo là giao vụ này cho mày đấy.
- Ừ. Biết thế!
Nó gật gù và thầm cười khi nghĩ đến chiến thắng cùng hình phạt dành cho bọn chíp hôi kia vào chiều mai...

Chap 3: Vy- Dọn nhà
6a.m
Tiếng chuông điện thoại đang vang lên cùng với nhịp rung như cố đánh thức nó dậy để làm cái kế hoạch mà nó đã đặt hôm qua. Chuông báo thức còn chưa kịp làm xong nhiệm vụ của nó thì một tiếng chuông khác đã bắt đầu đổ dồn. Với tay lên chiếc điện thoại, nó bấm nút và nói:
- Alo... Sao gọi sớm vậy?
- Trời ơi, đừng nói với tui là bà còn ở trên giường nhá! Sao tôi lại làm bạn với một đứa như bà nhỉ!
Buồn cười vì cái giọng điệu của Ly - con bạn thân, nó trả lời lại:
- Bởi vì tui quá ư là dễ thương chứ sao! Mà bà đang ở đâu đấy?
- Dạ thưa chị em, em là em đang đến trước ngõ nhà chị rồi đây. Chị có nhanh lên không thì bảo! Dọn nhà cho chị mà cứ như là dọn nhà cho em vậy.
- Hahah... Được rồi, được rồi. Chị xong ngay đây. Em cứ chờ chị ở dưới nhà nhá!!!
Nói xong nó cúp máy, không để cho Ly nói thêm được câu nào cả. Trải cái chăn cho nó phẳng rồi nó nhảy xuống giường và đi vào WC.Đánh răng và rửa mặt xong, nó quyết định sẽ mặc chiếc áo phông Baby Milo và cái quần ngố cho nó đúng tinh thần của một ngày dọn nhà. Xong đâu đấy, nó chạy như bay xuống tầng một vì không muốn thấy gương mặt bí xị của con bạn thân chút nào cả. Vừa đặt chân đến tầng 1, nó đã nghe cái giọng choe chóe không thể lẫn vào đâu:
- Giỏi nhỉ, dám để bổn cô nương này chờ những... 2 phút ak. Láo, láo quá!
- Thôi đi mợ. Mới sáng ra mợ đã hét vào tai con rồi. Bây giờ hét nữa chắc chết con nhà người ta rồi còn đâu. - Cười cười, nó giả vờ than khổ.
- Ai bảo để tui chờ lâu. Thôi, có gì ăn không? Vội sang nhà bà chưa ăn được cái gì nè!
- Uk, để tui thử hỏi dì Tám xem. - Quay vào bếp, nó gọi to - Dì Tám ơi, có gì cho con với cái Ly ăn không dì?
Dì Tám thấy thế ló mặt ra và bảo nó:
- Cha bố cô, dậy là đòi ăn rồi. Thôi, vào bàn đi. Để tôi làm cho cô cái trứng ăn với bánh mỳ.
- Dạ, dì làm luôn cho con đi - Nhìn sang Ly - Bà có định vào không hay là ngồi ở đấy để tui ăn hết cho.
- Có chứ. Ngu sao không vào.
Thế rồi cả hai đứa cùng ngồi vào bàn ăn sáng và cùng bàn chuyện dọn đồ. Vy nói:
- Những đồ lớn lớn thì hôm qua papa tao đã cho người mang rồi. Bây giờ chỉ còn cái vali quần áo, sách vở, laptop, và mấy con gấu thôi. Còn các đồ khác thì cứ để ở nhà thôi.
- Uhm. Nhưng xem ra nếu chỉ có hai đứa mình là không đủ nhỉ. Hay là gọi thêm mấy đứa trong Hội.
- Thế cũng được. Thế mày gọi hay tao gọi đây?
- Để tao goi cho.
Nói rồi Ly rút cái điện thoại ra và gọi cho con Gà:
- Gà ak, đang làm gì đấy. Triệu tập Hội khẩn cấp ở nhà con Vy nhá! Uh... Mày gọi cho tất cả lũ nhá. Rồi, làm luôn đi. Tao cụp máy đây.
Buồn cười vì cái giọng điệu sợ tốn tiền của Ly, nó tủm tỉm rồi hỏi:
- Sao?
- Nó bảo uk. Nghe giọng điệu con nhỏ còn ngái ngủ lắm. Chắc đang nằm trên giường.
Ăn xong, nó và Ly cùng ra ghế ngồi xem hoạt hình trong khi chờ mấy đứa bạn. Ngồi được một lát thì nó nghe tiếng tiếng chuông cửa rồi tiếng xe máy ồn ào. Thầm cười vì Hội nó có mặt ở đâu là chỗ đó không yên. Nó ra cửa chờ sẵn. Thế rồi cả lũ nhao nhao đi vào, rồi thêm cả mấy cái miệng nhao nhao lên.
- Có chuyện gì mà hai đứa mày đứa mày gọi bọn tao sớm thế?
- Có nước không, xin một hụm nào. Toa phải phóng xe như bay đến đây đấy!
- ...
Khẽ nhăn mặt vì sự ồn ào, nó hét:
- Bọn mày có bớt bớt cái mồm không. Từ từ từng đứa nói một chứ! Cứ ầm ầm lên ông Kiz xuống quát cho phát giờ.
Nghe nói đến ông Kiz, cả lũ liền im bặt. Gì thì nói chứ bọn nó cũng được vinh dự một lần thấy được thấy ông Kiz nhà nó nổi giận nên đứa nào cũng thấy ớn. Thấy lũ bạn có vẻ im, nó mới bắt đầu từ tốn nói:
- Đứa nào có nhu cầu về ăn uống gì thì đi vào gặp dì Tám. Còn hôm nay tao gọi bọn mày đến là muốn bọn mày chuyển hộ tao mấy thứ sang nhà mới.
- Cái gì? NHÀ MỚI??? - Cả lũ đồng thanh.
To be cont....

kero&yue
08-08-2008, 10:09 AM
đọc chưa đã bạn ơi

cho chap mới nhanh nhanh nhá

xin cái tem cái nhi?

bunnj
08-08-2008, 11:19 PM
Thanks Kẻro vì đã ủng hộ nha... Vì mình còn đang viết nên có lẽ là không được dài lắm, thông cảm nha.
_o0o_

Chap 3: Vy- Dọn nhà

6a.m
Tiếng chuông điện thoại đang vang lên cùng với nhịp rung như cố đánh thức nó dậy để làm cái kế hoạch mà nó đã đặt hôm qua. Chuông báo thức còn chưa kịp làm xong nhiệm vụ của nó thì một tiếng chuông khác đã bắt đầu đổ dồn. Với tay lên chiếc điện thoại, nó bấm nút và nói:
- Alo... Sao gọi sớm vậy?
- Trời ơi, đừng nói với tui là bà còn ở trên giường nhá! Sao tôi lại làm bạn với một đứa như bà nhỉ!
Buồn cười vì cái giọng điệu của Ly - con bạn thân, nó trả lời lại:
- Bởi vì tui quá ư là dễ thương chứ sao! Mà bà đang ở đâu đấy?
- Dạ thưa chị em, em là em đang đến trước ngõ nhà chị rồi đây. Chị có nhanh lên không thì bảo! Dọn nhà cho chị mà cứ như là dọn nhà cho em vậy.
- Hahah... Được rồi, được rồi. Chị xong ngay đây. Em cứ chờ chị ở dưới nhà nhá!!!
Nói xong nó cúp máy, không để cho Ly nói thêm được câu nào cả. Trải cái chăn cho nó phẳng rồi nó nhảy xuống giường và đi vào WC.Đánh răng và rửa mặt xong, nó quyết định sẽ mặc chiếc áo phông Baby Milo và cái quần ngố cho nó đúng tinh thần của một ngày dọn nhà. Xong đâu đấy, nó chạy như bay xuống tầng một vì không muốn thấy gương mặt bí xị của con bạn thân chút nào cả. Vừa đặt chân đến tầng 1, nó đã nghe cái giọng choe chóe không thể lẫn vào đâu:
- Giỏi nhỉ, dám để bổn cô nương này chờ những... 2 phút ak. Láo, láo quá!
- Thôi đi mợ. Mới sáng ra mợ đã hét vào tai con rồi. Bây giờ hét nữa chắc chết con nhà người ta rồi còn đâu. - Cười cười, nó giả vờ than khổ.
- Ai bảo để tui chờ lâu. Thôi, có gì ăn không? Vội sang nhà bà chưa ăn được cái gì nè!
- Uk, để tui thử hỏi dì Tám xem. - Quay vào bếp, nó gọi to - Dì Tám ơi, có gì cho con với cái Ly ăn không dì?
Dì Tám thấy thế ló mặt ra và bảo nó:
- Cha bố cô, dậy là đòi ăn rồi. Thôi, vào bàn đi. Để tôi làm cho cô cái trứng ăn với bánh mỳ.
- Dạ, dì làm luôn cho con đi - Nhìn sang Ly - Bà có định vào không hay là ngồi ở đấy để tui ăn hết cho.
- Có chứ. Ngu sao không vào.
Thế rồi cả hai đứa cùng ngồi vào bàn ăn sáng và cùng bàn chuyện dọn đồ. Vy nói:
- Những đồ lớn lớn thì hôm qua papa tao đã cho người mang rồi. Bây giờ chỉ còn cái vali quần áo, sách vở, laptop, và mấy con gấu thôi. Còn các đồ khác thì cứ để ở nhà thôi.
- Uhm. Nhưng xem ra nếu chỉ có hai đứa mình là không đủ nhỉ. Hay là gọi thêm mấy đứa trong Hội.
- Thế cũng được. Thế mày gọi hay tao gọi đây?
- Để tao goi cho.
Nói rồi Ly rút cái điện thoại ra và gọi cho con Gà:
- Gà ak, đang làm gì đấy. Triệu tập Hội khẩn cấp ở nhà con Vy nhá! Uh... Mày gọi cho tất cả lũ nhá. Rồi, làm luôn đi. Tao cụp máy đây.
Buồn cười vì cái giọng điệu sợ tốn tiền của Ly, nó tủm tỉm rồi hỏi:
- Sao?
- Nó bảo uk. Nghe giọng điệu con nhỏ còn ngái ngủ lắm. Chắc đang nằm trên giường.
Ăn xong, nó và Ly cùng ra ghế ngồi xem hoạt hình trong khi chờ mấy đứa bạn. Ngồi được một lát thì nó nghe tiếng tiếng chuông cửa rồi tiếng xe máy ồn ào. Thầm cười vì Hội nó có mặt ở đâu là chỗ đó không yên. Nó ra cửa chờ sẵn. Thế rồi cả lũ nhao nhao đi vào, rồi thêm cả mấy cái miệng nhao nhao lên.
- Có chuyện gì mà hai đứa mày đứa mày gọi bọn tao sớm thế?
- Có nước không, xin một hụm nào. Toa phải phóng xe như bay đến đây đấy!
- ...
Khẽ nhăn mặt vì sự ồn ào, nó hét:
- Bọn mày có bớt bớt cái mồm không. Từ từ từng đứa nói một chứ! Cứ ầm ầm lên ông Kiz xuống quát cho phát giờ.
Nghe nói đến ông Kiz, cả lũ liền im bặt. Gì thì nói chứ bọn nó cũng được vinh dự một lần thấy được thấy ông Kiz nhà nó nổi giận nên đứa nào cũng thấy ớn. Thấy lũ bạn có vẻ im, nó mới bắt đầu từ tốn nói:
- Đứa nào có nhu cầu về ăn uống gì thì đi vào gặp dì Tám. Còn hôm nay tao gọi bọn mày đến là muốn bọn mày chuyển hộ tao mấy thứ sang nhà mới.
- Cái gì? NHÀ MỚI??? - Cả lũ đồng thanh.
1'... 2'.... rồi 3' trôi qua trong yên lặng cùng với những gương mặt nhìn đâu cũng thấy chữ 0. Thế rồi đến phút thứ 4 thì sự yên lặng đó được thay bằng những câu hỏi tới tấp vào nó.
- Mày quyết định khi nào thế?
- Nhà ở đâu?
- Nhị vị phụ huynh cho chưa?
- ...
Thấy lũ bạn nói hăng và to quá nó đành quát lên một lần nữa:
- Im nào! Bây giờ bọn pà nghe tui nói này. - Nghỉ một chút lấy hơi - Trước hết mấy đứa tạm thời ngậm cái miệng vào rồi lên phòng tui. Mang hộ tui mấy thứ đồ xuống đây để mang sang nhà mới. Mà nhớ đứa nào đứa nấy đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên đấy nhá!!!
- Yes sir....
Thế rồi cả Hội nó lục đục lên gác. Khi đi thì thảnh thơi thế mà khí xuống đứa nào đứa nấy tay xách nách mang cả lượt. Nìn mặt đứa nào cũng nhăn nhăn nhó nhó làm nó phải bật cười. Toàn con ông cháu cha cả đấy, thế mà bây giờ phải đi làm khuân vác cho nó. Sau một hồi vất vả thì cả bọn nó cũng mang được hết những đống đồ còn lại xuống. Mới đầu nói có vẻ ít nhưng lên rồi mới thấy bao nhiêu thứ phải mang đi lmaf cả lũ chạy lên chạy xuống bốn tầng lầu lên tục. Nhìn quang một lượt xem còn thiếu gì không, lúc này nó mới tiếp:
- Okie, thế là đủ rồi đấy nhỉ! Bây giờ thì lên đường nào. Let's go!!!

Sweet Bulding
Bây giờ bọn nó đang đứng trước cánh cổng sắt như hồi nào. Đứa nào cũng quá bất ngờ vì giữa thành phố Hà Nội xô bồ này mà cũng có một khu nhà quá đẹp, lại còn có vẻ rất trầm mặc chứ. Thế rồi cả lũ lục đục kéo nhau vào. Trong khi lên phòng, nó không quên qua chỗ của cặp vợ chồng kia chào hỏi. Dù sao thì đó cũng là chủ nhà mà nó cũng rất mến cặp vợ chồng đó. Cầm chiếc chìa khóa trong tay, nó biết từ giờ mình đã có một cuộc sống riêng của chính nó. Tra khóa vào ổ trong sự hồi hộp của lũ bạn. Và rồi cánh cửa mở ra. Một mùi hương nhẹ nhàng trào ra trong sự ngỡ ngàng của hội bạn.
- Vy ơi, tao không ngờ đó! Quá đẹp luôn.... - Con Gấu kêu lên.
- Uk. Lại còn có tên nữa chứ! Lavender. Quá hợp với căn phòng - Chym phụ họa.
Phổng mũi nó nói:
- Chuyện, mày nghĩ tao là ai chứ hả. Dù gì cũng là thành viên của Hội Secret chứ! Mà bọn mày có định vào không hay là cứ đứng đây vậy?
- Phải vào chứ - cả lũ nó đồng thanh.
- Thế thì mời.
Nói rồi nó đi vào trước ông thêm con gấu còn đống còn lại để lũ kia tự xử. Nhìn căn phòng không có đồ đạc đã đủ ngất mà bây giờ đồ đạc đầy đủ còn làm nó thích hơn. Thầm cảm ơn ông Kiz đã lo cho nó chu đáo tất cả. Căn phòng bây giờ như bừng sáng trong nắng.
- Tao phải công nhận là quá đẹp luôn đấy Vy ak.
- Ờ, thanks. Mày khỏi nói thì tao cũng biết nhà. Mà bọn mày vứt đồ của tao thế ak. Mang xếp hộ tao.
- Eo, bóc lột! Điệu này khéo tao phải kiện mày ra tòa mất thôi. Sáng ra đang ngủ thì bị lôi dậy. Dậy rồi lại phải sang đây làm thân trâu bò cho mày sai... blah...blah....
- Thôi thôi đi mấy bà. Kể khổ vừa thôi. Có dọn nhanh nhanh rồi tôi cho đi ăn. Không thì thôi nè!
Câu nói của nó có hiệu quả tức thì, đứa nào đứa đấy chăm chú không thể tả. Loáng một cái, căn phòng đã đầy đủ từ A - Z. Thấy bạn mình ngồi thở mệt, nó cũng thấy tội lỗi nên lăng xăng đi rót nước cho từng đứa một. 15' sau, thấy có vẻ sức khỏe đã phục hồi, nó gợi ý:
- Thế nào, nghĩ đã chưa bọn mày. Đi ăn không?
- CÓ! - Nghe đến ăn cả lũ liền quay phắt lại trả lời rõ nhanh.
- Thế thì đi đâu ăn đây?
- BBQ
- Okie đi nào. Hôm nay tao chủ chi!
Cả Hội nó lục đục kéo nhau đi trong tiếng cười vang cả một khoảng trời. Và nó, nó cũng đâu biết rằng tất cả chỉ mới là bắt đầu mà thôi

bunnj
09-08-2008, 12:07 AM
Hixxxx, lần đầu mở hàng ở trên mắt nâu mà ế ẩm quá a... :((

babylovely_0408
09-08-2008, 12:10 AM
Từ từ mí nhiều người đọc chứ bạn
Bĩnh tĩnh đi
Xin cái tem
Đọc sau :D
Topic của tớ mí gọi là ế kia kìa :((

bunnj
09-08-2008, 01:25 AM
Thanks Baby vì lời an ủi nha... Nhưng khéo pải close topic thật đó...
_o0o_
Chương 4: Khoa - Gặp gỡ part 1
Hôm nay thì dù cho nó có không muốn dậy sớm cũng không được. Lí do rất đơn giản là vì hôm nay là ngày khai giảng. Uể oải đi vào WC nhưng chỉ 15' sau nó đã lại là một con người khác hẳn. Mái tóc hơi dài, bồng bềnh trong nắng. Chiếc áo sơ mi trắng với hai chiếc nút để ngỏ, chiếc cà vạt xanh đen và quần âu. Nhìn nó trông có chút gì đó nghịch ngợm, ngang tàng nhưng thật cuốn hút. Thầm hài lòng với mình trong gương, đeo chiếc cặp quai chéo, nó bước nhanh xuống lầu.
- Bố tôi đâu hả?
- Dạ, ông chủ đã đến công ty rồi ạ.
- Thế thôi, tôi đến trường đây. Trưa nay khỏi làm cơm cho tôi. Tôi đi chơi.
Thế đấy, cuộc sống của nó là chỉ có ăn với chơi. Sao lại không thế khi mà nó có một ông bố chỉ biết có công ty cơ chứ. Không một lời hỏi thăm, quan tâm. Tất cả chỉ như người xa lạ. Cười khẩy, nó thầm nghĩ sao mình lại ủy mị như thế nhỉ. Dù sao thì nó cũng đã quá quen với chuyện này rồi. Leo lên xe phóng đi, trong tâm trí của nó chỉ còn trận đấu chiều nay.
Dựng xe vào nhà để xe, nó sải bước đi về phía dãy nhà học. Cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo, nó nở một nụ cười mà biết chắc rằng sẽ làm số lượng fan của nó tăng một cách đáng kể. Đang đi, chợt thấy một cái đập vai. Không cần quay lại nó cũng có thể đoán được là ai.
- Mày làm cho con gái trường này chết hết rồi kìa - Giọng Tùng vang lên.
- Hahah... Mày làm như tao là tên khủng bố xả một loạt đạn vào các em không bằng. "Chết", nghe ghê quá đấy!
- Mày còn trên cả khủng bố ý chứ. Tiện thể mày có cần tao quay lại truyền bá cho mấy em mày là người như thế nào không nhỉ? - Tùng nói đầy giễu cợt
- Thôi đi mày. Sáng ăn nhầm cái gì hay sao mà lải nhải kinh thế. Có đi vào hội trường hay là đứng đây cà kê?
Nói rồi nó bước thẳng vào hội trường. Nó rất thích ngôi trường này. Có những thiết kế rất đẹp. Một chút hiện đại pha với cổ điển, rất hài hòa. Sảnh đường rộng, mái vòm cao được trạm trổ hoa lá. Từng hàng ghế dài xếp ngay ngắn như trong nhà thờ.
- Đẹp quá mày nhỉ?
- Ờ - Nó đáp hờ hững... vì còn mải ngắm.
Ngồi đại vào băng ghế đầu tiên nó khép mắt và ... ngủ. Dù gì thì sáng nay nó đã dậy quá sớm.
Đang ngủ, nó chợt tỉnh giấc vì tiếng gọi của Tùng. Nheo nheo mắt vì chói, nó nói:
- Đang ngủ ngon, gọi tao dậy làm gì? Buổi lễ bắt đầu ah???
- Thôi đi bố, xong đâu đó rồi mà bố còn hỏi bắt đầu. Bố biết là bố ngủ bao lâu rồi không?
- Uh, nghe giọng con nói thì chắc bố ngủ lâu rồi. Mà buổi lễ khai giảng thì có cái gì đâu cơ chứ!
Phá lên cười vì cái giọng điệu của nó, Tùng phán:
- Thế thì thông báo cho mày biết trong lúc mày ngủ mày đã bỏ lỡ một bé xinh cực kì!
Đứng dậy vươn vai cho nó tỉnh táo, nó cùng thằng đi về dãy lớp học. Nhưng dường như Tùng vẫn chưa dứt câu chuyện.
- Tao nói thật đấy! Bé xinh lắm nhé, lại học giỏi. Đứng trên bục phát biểu hẳn hoi. Giá mà tao được học cùng lớp với bé thì hay phải biết!
Cười cười vì cái tính dại gái của Tùng, nó nói:
- Nhắc mới nhớ, tao với mày học lớp nào đấy? Lúc nãy ngủ, có nghe gì đâu.
- Tao với mày học khác lớp. Tao học 10A3 còn mày là 10A8.
- Thế thôi, tao về lớp đây. Lúc nào tan thì nháy tao. Còn nhớ vụ chiều này chứ?
- Rồi, sao quên được. Anh Kiz đã dặn thế rồi mà.
Nói rồi hai đứa nó về lớp. Lớp 10A8 của nó ở ngay đầu hồi hành lanh, cũng khá là dễ tìm. Lững thững bước vào lớp, nó nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của lũ con gái trong lớp. Tỉnh bơ, nó ngồi vào chiếc bàn ở góc lớp, đeo tai nghe lên, nó lim dim. Được khoảng 5', nó nghe hình như có tiếng ai gọi, thầm nghĩ chắc là tiếng nhạc vì trong lớp này nó đâu quen ai. Và rồi bất chợt, một cú đá vào đúng cái ghế nó đang ngồi làm nó giật bắn mình. Bực mình, nó lớn tiếng quát:
- Đứa nào đấy?
Mở mắt ra để xem đứa nào to gan lớn mật dám làm phiền nó thì... Ơ kìa, trước mắt nó là một đứa con gái. Một đứa con gái rất xinh là đằng khác. Dù cho nó có là người khắt khe thì cũng phải thầm công nhận như vậy. Nhưng chưa kịp ngắm hết, đứa con gái ấy đã nói:
- Tôi đấy thì sao?
- Thì sao ah? - Lấy lại sự bình tĩnh nó tiếp - Thì phải bồi thường chứ sao?
- Bồi thường??? Hahah... Vì cái gì cơ chứ?
- Cô đã làm tôi giật mình, rất có hại cho quả tim yếu ớt của tôi.
- Uhm, nghe cũng có vẻ tội nghiệp đấy nhưng ông anh có nghĩ là phải đến bù cho cái chân của tôi trước không?
Nhướng mày, nó nói:
- Cái chân của cô thì có liên quan gì?
- Để gọi ông anh dậy thì cái chân của tôi đã bị một cục sưng rất là to - con nhóc đó bình thản trả lời - thế nên ông anh phải bồi thường cho tôi trước chứ!
- Hoang đường. Cô phải bồi thường cho tôi thì có!
- Ông!
- Cô!
- Ông!
- Cô!
- ...
Cứ thế cuộc cãi nhau nổ ra giữa nó và con nhóc ngang bướng đó. Cả hai người không ai chịu nhường ai cả. Và cuộc cãi nhau sẽ không kết thúc nếu không có sự xuất hiện của một người. Đó là thầy giáo chủ nhiệm.

bunnj
09-08-2008, 07:20 PM
Chương 5: Vy - nhiệm vụ bất khả thi???
- Các em, có chuyện gì vậy?
- DẠ KHÔNG Ạ - cả hai đứa nó hét.
Thế rồi hắn đứng dậy, không quên ném cho nó một cái ánh nhìn sát thủ. "Nhìn đểu cơ đấy!" và nó cũng nhìn lại một cái ra vẻ ta đây không sợ đâu nhá. Cuộc đấy mắt giữa hắn và nó được 5' thì bị cắt ngang bởi tiếng của thầy giáo:
- Chào tất cả các em, tôi là chủ nhiệm của lớp này trong năm nay. Tôi tên là Cường. Tôi mong rằng giữa tôi và lớp sẽ có một sự hợp tác tốt. Được chứ?
- Vâng ạ - cả lớp đồng thanh đáp lại.
Theo những gì nó thấy và cảm nhận thì thầy giáo có vẻ dễ tính đây, trường học lại đẹp. Quá tuyệt! Nhưng, trở ngại duy nhất đó chính là cái thằng đầu dựng ngược, tai đeo headphone ngồi bên cạnh nó. Rõ ràng là hắn ta có ý thù hằn với nó mà. Bực mình thật!!!
Đang mải nghĩ, nó không chú ý cho đến khi thầy giáo gọi đến tên nó:
- Vy, em sẽ đảm nhận chức vụ này chứ?
- Dạ, cái gì cơ ạ? - nó ngơ ngác.
- Thì làm lớp trưởng chứ gì.
- Hả?
Bây giờ cả mặt nó chỉ toàn hình tròn: mắt chữ O, mồm cũng chữ O luôn. Cái quái gì vậy? Làm lớp trưởng ư?
- Thầy có nói đùa không đấy ạ? Em mà làm lớp trưởng á?
- Nói đùa gì chứ. Thật đấy!
- Dạ, thầy chọn bạn khác đi ạ, em không làm được đâu ạ! - nó năn nỉ
- Không em thì ai? Thôi, thầy đã quyết định thế rồi, em ngồi xuống đi.
Hix, tự nhiên sao lại có sao quả tạ chiếu xuống đầu nó vậy trời. Làm lớp trưởng. Nếu thế thì cuộc sống tự do của nó chấm hết tại đây à? Nó bị xoay bởi một đống câu hỏi mà nó tự
Nó bị xoay bởi một đống câu hỏi mà nó tự đặt ra...
- À, giờ ra chơi em lên phòng giáo viên gặp thầy nhé!
- Vâng ạ. - Nó ểu oải nói.
Ba tiết đầu trôi qua thật nhàm chán. Nó chẳng có ý định muốn học gì cả. Dù sao những điều này nó đều biết, phần vì nó đang chán vì cái chức vụ vừa nhận nữa. Nó nằm bò ra bàn, nó vẽ linh tinh, ngắm trời, ngắm đất. Chẳng có việc gì làm trong khi mấy đứa khác thì ngồi buôn chuyện. Nó chưa quen ai để có thể buôn như thế cả. Chẳng lẽ lại quay sang để nói với kẻ đang ghét kia? Thật buồn cười!
Rốt cuộc thì cũng đến giờ ra chơi. Bây giờ nó đang bước những bước nặng nề đến phòng giáo viên. Không hiểu thầy định nói gì nữa!
- Dạ, thầy Cường có ở đây không ạ?
- A, Vy. Em vào đây.
- Dạ. Thầy gọi em có chuyện gì không ạ?
- Ừ, em biết Nguyễn Anh Khoa chứ?
- Dạ, không. Em vẫn chưa quen được bạn nào trong lớp cả.
- Chính là người ngồi cạnh em đấy!
Hả, lại chuyện gì đây?
- Vậy thì sao ạ? - nó hỏi đầy cảnh giác.
- Chuyện là thế này: Gia đình Khoa rất giàu, cậu ta quen chơi bời từ nhỏ nên chẳng chịu học hành dù khá thông minh. Bố cậu ta thì đưa cậu ta vào trường này là muốn cậu ta cố gắng học để kế thừa sản nghiệp. Vì vậy em giúp thầy nhé!
- CÁI GÌ CƠ Ạ??? - nó hỏi, dường như không tin vào tai của mình.
- Em hãy giúp thầy nhé. Thầy biết em là một học sinh giỏi mà. Ở trường này chỉ có em mới có thể giúp thầy thôi.
- Nhưng...
- Em hãy coi như giúp trường mình đi.
Nghe thầy nói nói, nó rất khó xử. Muốn từ chối nhưng lại không muốn làm khó thầy. Phải giải quyết như thế nào đây? Còn cả cái chức lớp trưởng kia nữa chứ. À đúng rồi, tại sao nó không nhân cơ hội này để mà giải quyết bớt gánh nặng nhỉ. Nghĩ vậy nên nó không còn đắn đo gì nữa, nó ngẩng lên, nói rõ ràng:
- Vâng, em sẽ giúp thầy.
Thầy giáo nghe nó nói, ngẩn ra một lúc rồi một nụ cười vui vẻ hiên lên trên gương mặt đã bắt đầu nhăn nheo vì thời gian. Và cũng chỉ trong thoáng chốc, nó thấy dường như có lỗi vì đã đặt điều kiện với thầy.
- Dạ. Nhưng có một chuyện em muốn thưa với thầy.
- Chuyện gì? Em cứ nói đi.
Hít một hơi thật sâu, nó nói:
- Em muốn thầy cử bạn khác làm thay vị trí lớp trưởng của em.
- Sao cơ? - Thầy ngẩng lên với vẻ ngạc nhiên tột độ - Em không muốn làm ư?
- Dạ. Thầy cũng biết em là một học sinh không có năng khiếu trong việc này và thực ra thì em cũng không muốn. Thế nên mong thầy cử bạn khác làm thay cho em. Em chỉ có thể giúp thầy việc của Anh Khoa thôi. Mong thầy thông cảm.
Nó kết thúc lời giải thích. Trong một khoảng khắc, nó và thầy đều không nói gì. Xung quanh chỉ là tiếng quạt trần chạy, tiếng học sinh nô đùa. Sự im lặng này tưởng chừng như kéo dài mãi mãi nhưng không, rốt cuộc thì thầy cũng nói:
- Được rồi, thầy sẽ chọn bạn khác để làm thay em.
Nó mở to mắt, dường như không tin vào tai của mình. Phải nói sao nhỉ? Một cảm giác sung sướng của một kẻ vừa thoát nợ nhưng cũng thoáng qua một cảm giác tội lỗi.
- Em cảm ơn thầy vì đã chấp nhận ý kiến của em. Và em cũng xin lỗi thầy vì đã làm thầy thất vọng. Mong thầy không giận em.
Thầy cười hiền từ:
- Không sao. Thầy rất thích cá tính thẳng thắn của em. Dù sao thì nếu bị bắt ép làm điều mình không thích thì em cũng không thể làm tốt được. Nhưng em nhớ cố gắng giúp thầy việc kia đấy.
- Dạ được ạ.
- Thế thôi, em về lớp đi.
- Vâng, em chào thầy.
Ôi, thầy giáo tâm lí thật đấy, lại hiền nữa. Thế là rảnh bớt rùi, bây giờ chỉ còn vụ kia nữa thôi. Cả mấy tiết học sau đó, tâm trí của nó không thể tập trung vào bài giảng. Anh Khoa là một tên ăn chơi nên nó không thể làm quen theo kiểu : " Chúng mình là bạn nhé ! " được. Phải có cách khác chứ. Miên man theo dòng suy nghĩ, tự nhiên bị đứt phụt phát vì tiếng chuông điện thoại.
- Alô.
- Anh đây. Tan học chưa?
Thì ra là ông Kiz
- Hỏi lạ. Nếu chưa tan học mà anh gọi được cho em à?
- Thế thì tốt. Đi ăn không?
- Ăn gì?
Nó hỏi, không khỏi thắc mắc tại sao ông anh mình hôm nay lại hào phóng thế.
- Ăn gì mày hỏi nhiều thế. Tóm lại là có đi không? Đi thì lên Hot Caffe nhá!
- Rồi. Ăn pizza thì cứ nói hẳn, có gì mà bí mật. Ở đấy chờ em. Lên luôn đây.
Tắt máy, nó đi ra bãi gửi xe và phóng liền một mạch lên Hot Caffe. Dường như không còn chuyện gì có thể nó làm vướng bận bằng ý nghĩ xem mình nên ăn bánh pizza gì... Có lẽ là Four Season hay là Bolognaise chăng. Dù gì thì cứ lên đó rồi tính.
Hot Rock
Xem ra quán này vẫn đông như mọi khi. Ngay khi nó định bấm máy để xem ông Kiz ở đâu thì đã nghe tiếng rõ to"
- Đây này Vy!!!
Mỉm cười, nó bước nhanh về phía mọi người ngồi. Có đầy đủ những anh em trong Hội nhưng ơ kìa... Ai vậy nhỉ? Chưa kịp để nó phải thắc mắc, con người mới lạ ấy đã tự giới thiệu:
- Chào Vy, tớ là Tú. Hân hạnh được làm quen với cậu.
- Ừ. Còn tớ thì chắc cậu biết rồi. Bỏ qua phần giới thiệu nhé.
- Ai lại không biết cô em gái yêu quý của anh Kiz chứ!
Tú nói, kèm theo một nụ cười mà theo mức độ đánh giá của nó thì đủ để quảng cáo kem đánh răng Colgate và làm nhịp tim nó xao động mất một nhịp.
- Yêu quý gì chứ. Thôi, ngồi xuống đi. Mày ăn gì hả Vy? - ông Kiz nói.
- Four Season.
Một buổi ăn pizza thật tuyệt. Ông Kiz và hội bạn bao giờ cũng có nhiều trò và nhiều chuyện đủ để mọi người bò lăn ra cười, và còn người bạn mới quen nữa. Tất cả đều tạo nên perfec afternoon. Ăn xong, cả Hội định đi chơi tiếp và nó cũng không có gì để từ chối cả nếu nó không gặp một người. Đó chính là: Nguyễn Anh Khoa.
Nó dường như không tin vào mắt mình khí nhìn thấy cậu ta ở trên đường. Bộ đồng phục giờ đây đã được thay, mái tóc chải dựng lên và lái một con PS. Không chần chừ, nó nhảy phốc lên xe, không quên nói lại một câu:
- Em có việc đi trước nhé.
Có lẽ vì đang nghe điện thoại nên Khoa đi khá chậm, đủ để nó đuổi kịp sau vài pha lạng lách...

rimikio
09-08-2008, 08:01 PM
heheheh, mới sáng ra mà đã póc được con tem òi !
truyện này hay đếy nhé bạn nhưng đọc mún rã con mắt !

bunnj
10-08-2008, 10:37 PM
Chương 6: Khoa - Accept or Refuse
Ngay khi nó vừa cho cái điện thoại vào trong túi. Chợt cảm thấy có một ánh mắt nào đó cứ nhìn chằm chặp vào nó, quay đầu sang. Không thể tin được! Kề bên nó là một cô nhóc, mặc đồng phục học sinh, đi con Ves vàng chanh. Tất nhiên là sẽ không sao nếu con nhóc đó không phải là con nhóc đáng ghét ngồi bên cạnh nó. Nhăn mặt, nó hỏi:
- Sao cô lại ở đây?
Bằng một vẻ mặt tỉnh bơ, con nhóc đó nói:
- Tôi không được ở đây à?
- Dĩ nhiên là không.
- Đường là của chung chứ có phải của riêng nhà ông đâu mà không được.
- Được, có giỏi thì cứ đi đi.
Nói rồi, nó nhấn ga, phóng nhanh. Được một lát, chắc mẩm con nhóc đó sẽ không theo được, nó giảm ga, đi chậm lại, Nhưng ơ kìa, ngay đằng sau nó vẫn là chiếc Ves vàng chanh bám sát nút. Ngán ngẩm, nó đi ra chỗ hẹn cùng lũ bạn.

gooddythin_nd1996
22-10-2008, 10:23 PM
truyện hay vậy sao bạn ko post tiếp đi!

firey_and_windy
22-10-2008, 11:54 PM
Truyện hay mà Tg post cũng hào phóng ghê!
Tiếp đi, mình sẽ ủng hộ :)