tienu
13-05-2008, 10:32 AM
Đối với bạn, đối với tôi, đối với những người dư cơm dư áo, có thể hộp cơm trưa ko quan trọng, cũng chỉ là 1 hộp cơm, nhịn 1 bữa đâu chết bạn? Đâu chết tôi? Đâu chết những kẻ no đủ? Nhưng đối với Trư Bát Giới và những đứa trẻ "nạn nhân" của màn bóc lột ngày qua ngày, hộp cơm trưa lại là...linh hồn, là nguồn khí, nguồn sinh lực tiếp sức cho cả buổi ngồi đấu tranh với trang sách giấy tập, với những lời ru êm đềm của các "ca sĩ" khoẻ giọng...trường tụi nó, để đủ sức căng tai nghe "hát", hoặc "rống", hoặc nhịp nhàng lời ru, với đúng nghĩa của nó. Và vì hộp cơm trưa quan trọng, tụi nó...ráng sống ráng chết để giữ lại bên mình, khi có kẻ lúc nào cũng rượt theo hăm dọa, trấn lột "hồn khí" chúng nó cách bạo lực....
..........
- Đưa hộp cơm cho tao!!! - Thằng Trư Bát Giới hầm hừ chìa tay ra, mặt giận giữ hùm hổ trông chẳng khác gì mấy tên ác quỷ mày ngài mắt đỏ trên Phim Hoạt Hình là mấy, tay nắn thành củ đấm hăm dọa.
Thằng bé nạn nhân run lẩy bẩy, miệng lăp bắp thốt ra từng chữ nặng nhọc:
- Hồi....hồi nãy....mày có của thằng...thằng Còi rồi mà - Nó nhìn trái cà chua đỏ lựng căng phồng như muốn bùng nổ trước mặt.
- Thằng Còi mày thấy nó "Tăm xỉa răng" thế nào mà mày cho hộp cơm trưa của nó...đầy đủ chất dinh dưỡng cho tráng sĩ như tao? Đầu óc mày bã đậu à? - Trư Bát Giới gầm lên, giọng khàn khàn (có lẽ do mập, thịt đè lên cổ họng nên giọng nó ko đc may mắn thánh thót sơn ca như mấy đứa kia) văng nước dãi tứ toé làm thằng Suy Dinh Dưỡng phải nheo mắt tránh "mưa xuân" đầu thu.
- Ơ...ơ...Em là...Suy dinh dưỡng ạ - Suy Dinh Dưỡng ôm hộp cơm còn ấm của mình vào lòng - Cơm tao cũng đâu có...đủ cho mày ăn.
- Câm mồm, đồ điêu ngoa!!! - Trư Bát Giới mất bình tĩnh, tiến lên 1 bước lại gần thân hình còm cỏi đang bần bật run như mèo ướt ngày đông, tay dứ dứ - Tao thấy rồi, hôm nay cơm mày có chả rế, thịt bò rất ngon!!! Đưa đây mau!!! Hoặc đừng trách tao vô tình!!!
- AAAAAAA
Vừa hét thất thanh, thằng Suy Dinh Dưỡng tội nghiệp ôm hộp cơm chạy biến mất, mắt đảo tứ phương tám hướng cầu cứu từ những đứa khác trong lớp, cũng đang nơm nớp lo cho "sinh khí" của mình ko kém, và tất cả bọn chúng đều có chung đặc điểm: Thân Hình Gió Đưa, đến có lẽ trẻ Châu Phi phải lừ mắt ghen tị nếu đc giáp mặt với Những Kẻ Khốn Cùng thật sự của Victor Hugo này. Cực chẳng đã, Suy Dinh dưỡng trốn tọt vào trong...Phòng Vệ Sinh khóa chặt cửa lại, mắt nhắm tịt sợ hãi nghe thằng Trư Bát Giới tức tối liên tiếp văng chửi, đá cửa phòng tắm rầm rầm làm cả căn phòng lụp xụp rung lên dưới sức mạnh của bàn chân Siêu Mạnh của Trư Bát Giới.
1 lúc sau, nó thấy bóng họ Trư kia hậm hực bỏ đi. Nó thở phào, tay ôm tim, mắt đảo quanh nhìn...khung cảnh quyện mùi hương "thơm tho", giấy vệ sinh lềnh phềnh, và mùi nước tiểu Acmoniak nồng nặc bốc lên. Nghĩ tới cái bụng, nó thấy thương. Nghĩ tới...các giác quan khi phải hoạt động quá mức: Nhìn - nghe - nếm, nó thấy tội. Ngoài kia, nó nghe tiếng tên béo nạt nộ những đứa khác, nó dặt dè mở hộp cơm, bắt đầu...bịt mũi giải quyết "sinh khí" của mình.
........
- Tụi bay có thấy thằng Bát Giới quá đáng ko chứ? - Thằng Còi nghiến răng ken két đầy phẫn nộ - Trưa nào mấy đứa gầy trơ xương tụi mình cũng bị nó cướp cơm trưa là sao?
5 đứa ngồi chổng mông, thậm thụt sau phòng kho cửa sau trường, rên rít những tiếng than...ai oán chửi tên Trộm ban ngày bất lương.
- Mày ngu thế? - Suy Dinh Dưỡng nạt - Mấy đứa kia Con Ông cháu cha, có cho bạc tỉ nó cũng chẳng dám đụng vào. Chỉ có 5 đứa tụi mình là thân cô thế cô, ko có ai bao bọc nên nó mới Ý mạnh hiếp yếu!!!
- Cầu trời cho thằng Trư ấy kiếp sau thành heo. Và tao làm chủ nhà sát heo. Chém nó ra từng mảnh. Phập, phập, phập - Que Tăm hấp háy mắt mơ mộng về...kiếp sau.
- Chúng ta phải làm gì đó!!! - 1 đứa đứng lên phấn khởi.
- Phải, chúng ta phải làm gì đó!!! - Đứa khác hùa theo, nhiệt tình chẳng kém.
- Vì hộp cơm trưa muôn năm, chúng ta phải đòi chủ quyền đc ăn no và đc ăn ngon!!!
....
Trư Bát Giới sinh ra trong 1 gia đình nghèo, hoặc ko hẳn nghèo, nhưng có lẽ nghèo từ lúc...nó chào đời bằng những tiếng oe oe, có lẽ nghèo vì...nghiệp ăn của nó. Ba nó nát rượu, má nó mê Tứ Sắc, mê lê đôi mách xóm này đến xóm nọ. Nó ko biết nấu ăn, nên nó đành ăn thứ...người khác nấu. Chẳng mấy chốc, người ta khi đi ngang qua căn nhà, à quên, căn chòi ọp ẹp nhà nó, cũng phải thốt lên: "Thánh gióng hiện thân!!", hoặc lắc đầu tội nghiệp cho cái tỉ lệ nghịch cách nhau chới với, giữa Hậu bối, và tiền bối, giữa Trư bát giới, và nhị vị phụ huynh của nó. Nói cũng phải khen ba má nó đặt tên xác chuẩn ghê!!! Tên Trư ko những mập, ko những ăn khoẻ, mà còn ngủ...ko ai sánh bằng.
Bọn Còm - Còi - Suy dinh dưỡng - Cây Tăm - Cây Sậy hãi Trư hơn hãi cọp từ rừng xuống núi. Cái bụng tụi nó, có lẽ vì huấn tập nhịn ăn, lên tiếng báo động nhiều, mỗi lần thấy Trư lấp ló "Tao xin mày hộp cơm" phải thót lên như ma ban ngày mới trong góc nhảy ra và sắp cắt đầu tụi nó. Tình thương má tụi nó đặt trong hộp cơm trưa ngày ngày đến trường, tụi nó chưa kịp "hưởng" miếng nào, đã phải hoặc ngoan ngoãn dâng lên cho Chúa Hợi hưởng dùm và thòm thèm chiêm ngưỡng Chúa Hợi tộc vào mồm cách thô bạo, nhanh chóng, hoặc vừa hưởng, vừa ấm ức nghe mùi...hương nồng nặc, như thằng Suy Dinh Dưỡng. Tụi nó đọc trong báo, thấy báo nói rằng Bữa Ăn trưa rất quan trọng trong ngày, người ta làm việc công suất cao, công suất thấp, cũng là nhờ nguồn năng lượng cung cấp từ bữa trưa. Tụi nó đâu muốn...năng suất kém? Đâu muốn đội sổ trình mấy con điểm xấu với má, với ba? Đâu muốn...búa đập vào ngón cái hoặc ngủ gục trên bàn như Quảng Cáo tụi nó vẫn coi trên TV?
Và vì thế...tụi nó quyết định đãi thằng Trư tham lam kia 1 trận linh đình.
Phải, ăn đi con!!! Ăn cho bội thực!!! Cho hãi, cho khiếp đồ ăn luôn đi con!!!
......
Buổi trưa gay gắt, khi cả xóm thiu thiu ngủ, 5 đứa hồ hởi cầm bao, bọc, xô, chày, hẹn nhau cây phượng đầy ngõ, có mặt đủ đày từ lúc 12g trưa, khi bữa ăn trưa Chủ Nhật vừa kết thúc và khi ba má chị em nhà tụi nó vừa "đi chợp mắt 1 tí cho tỉnh táo", tụi nó rón rén chuồn ra ngoài.
- Điểm danh!!! Còi?
- Có!
- Còm?
- Có!!
- Tăm - Sậy?
- Có chúng em!!!
- Ok, lên đường!!!
Đạp xe băng qua các khu nhà, bọn trẻ lạc vào khu cánh đồng heo hắt tiếng ếch kêu ồm ộp. Miệng mỉm cười hân hoan đắc chí, "thủ lãnh" Suy Dinh Dưỡng hướng mắt đầy hy vọng về những thửa ruộng mênh mông sình lầy lõm bõm kia, tay mảnh khảnh ra lệnh cho "quân" bắt đầu triển khai kế hoạch: Bước 1 - Nguyên liệu, thực phẩm.
- Cố lên anh em!!! Gián cóc nhái ếch thằn lằn bọ châu chấu nhện....Càng phong phú, bữa ăn càng...đẹp mắt!!! Nhớ ngắt vài cọng cỏ dại làm...trang trí !!!
- Tuân lệnh.
Và thế, tuy ko phải những tay "chộp" kiệt suất như trẻ nhà quê, tuy tụi nó gà mờ nhiều lần e ngại với mấy cái hố, ngọn lửa hăng hái, viễn cảnh no nê hưởng tình yêu má tụi nó và lòng hả hê khi trả đc thù, tụi trẻ lao đầu vào những mảnh ruộng như Quân Binh lao đầu vào bom đạn khi nước nhà lâm nạn.
......
<cont>
Viết choa dzui. Hé hé hé!!! ^^ Dạo này Tiên Điên với đúng nghĩa Điên thật, nên cho phép cốt truyện của mình Bất-bình-thường ^^
..........
- Đưa hộp cơm cho tao!!! - Thằng Trư Bát Giới hầm hừ chìa tay ra, mặt giận giữ hùm hổ trông chẳng khác gì mấy tên ác quỷ mày ngài mắt đỏ trên Phim Hoạt Hình là mấy, tay nắn thành củ đấm hăm dọa.
Thằng bé nạn nhân run lẩy bẩy, miệng lăp bắp thốt ra từng chữ nặng nhọc:
- Hồi....hồi nãy....mày có của thằng...thằng Còi rồi mà - Nó nhìn trái cà chua đỏ lựng căng phồng như muốn bùng nổ trước mặt.
- Thằng Còi mày thấy nó "Tăm xỉa răng" thế nào mà mày cho hộp cơm trưa của nó...đầy đủ chất dinh dưỡng cho tráng sĩ như tao? Đầu óc mày bã đậu à? - Trư Bát Giới gầm lên, giọng khàn khàn (có lẽ do mập, thịt đè lên cổ họng nên giọng nó ko đc may mắn thánh thót sơn ca như mấy đứa kia) văng nước dãi tứ toé làm thằng Suy Dinh Dưỡng phải nheo mắt tránh "mưa xuân" đầu thu.
- Ơ...ơ...Em là...Suy dinh dưỡng ạ - Suy Dinh Dưỡng ôm hộp cơm còn ấm của mình vào lòng - Cơm tao cũng đâu có...đủ cho mày ăn.
- Câm mồm, đồ điêu ngoa!!! - Trư Bát Giới mất bình tĩnh, tiến lên 1 bước lại gần thân hình còm cỏi đang bần bật run như mèo ướt ngày đông, tay dứ dứ - Tao thấy rồi, hôm nay cơm mày có chả rế, thịt bò rất ngon!!! Đưa đây mau!!! Hoặc đừng trách tao vô tình!!!
- AAAAAAA
Vừa hét thất thanh, thằng Suy Dinh Dưỡng tội nghiệp ôm hộp cơm chạy biến mất, mắt đảo tứ phương tám hướng cầu cứu từ những đứa khác trong lớp, cũng đang nơm nớp lo cho "sinh khí" của mình ko kém, và tất cả bọn chúng đều có chung đặc điểm: Thân Hình Gió Đưa, đến có lẽ trẻ Châu Phi phải lừ mắt ghen tị nếu đc giáp mặt với Những Kẻ Khốn Cùng thật sự của Victor Hugo này. Cực chẳng đã, Suy Dinh dưỡng trốn tọt vào trong...Phòng Vệ Sinh khóa chặt cửa lại, mắt nhắm tịt sợ hãi nghe thằng Trư Bát Giới tức tối liên tiếp văng chửi, đá cửa phòng tắm rầm rầm làm cả căn phòng lụp xụp rung lên dưới sức mạnh của bàn chân Siêu Mạnh của Trư Bát Giới.
1 lúc sau, nó thấy bóng họ Trư kia hậm hực bỏ đi. Nó thở phào, tay ôm tim, mắt đảo quanh nhìn...khung cảnh quyện mùi hương "thơm tho", giấy vệ sinh lềnh phềnh, và mùi nước tiểu Acmoniak nồng nặc bốc lên. Nghĩ tới cái bụng, nó thấy thương. Nghĩ tới...các giác quan khi phải hoạt động quá mức: Nhìn - nghe - nếm, nó thấy tội. Ngoài kia, nó nghe tiếng tên béo nạt nộ những đứa khác, nó dặt dè mở hộp cơm, bắt đầu...bịt mũi giải quyết "sinh khí" của mình.
........
- Tụi bay có thấy thằng Bát Giới quá đáng ko chứ? - Thằng Còi nghiến răng ken két đầy phẫn nộ - Trưa nào mấy đứa gầy trơ xương tụi mình cũng bị nó cướp cơm trưa là sao?
5 đứa ngồi chổng mông, thậm thụt sau phòng kho cửa sau trường, rên rít những tiếng than...ai oán chửi tên Trộm ban ngày bất lương.
- Mày ngu thế? - Suy Dinh Dưỡng nạt - Mấy đứa kia Con Ông cháu cha, có cho bạc tỉ nó cũng chẳng dám đụng vào. Chỉ có 5 đứa tụi mình là thân cô thế cô, ko có ai bao bọc nên nó mới Ý mạnh hiếp yếu!!!
- Cầu trời cho thằng Trư ấy kiếp sau thành heo. Và tao làm chủ nhà sát heo. Chém nó ra từng mảnh. Phập, phập, phập - Que Tăm hấp háy mắt mơ mộng về...kiếp sau.
- Chúng ta phải làm gì đó!!! - 1 đứa đứng lên phấn khởi.
- Phải, chúng ta phải làm gì đó!!! - Đứa khác hùa theo, nhiệt tình chẳng kém.
- Vì hộp cơm trưa muôn năm, chúng ta phải đòi chủ quyền đc ăn no và đc ăn ngon!!!
....
Trư Bát Giới sinh ra trong 1 gia đình nghèo, hoặc ko hẳn nghèo, nhưng có lẽ nghèo từ lúc...nó chào đời bằng những tiếng oe oe, có lẽ nghèo vì...nghiệp ăn của nó. Ba nó nát rượu, má nó mê Tứ Sắc, mê lê đôi mách xóm này đến xóm nọ. Nó ko biết nấu ăn, nên nó đành ăn thứ...người khác nấu. Chẳng mấy chốc, người ta khi đi ngang qua căn nhà, à quên, căn chòi ọp ẹp nhà nó, cũng phải thốt lên: "Thánh gióng hiện thân!!", hoặc lắc đầu tội nghiệp cho cái tỉ lệ nghịch cách nhau chới với, giữa Hậu bối, và tiền bối, giữa Trư bát giới, và nhị vị phụ huynh của nó. Nói cũng phải khen ba má nó đặt tên xác chuẩn ghê!!! Tên Trư ko những mập, ko những ăn khoẻ, mà còn ngủ...ko ai sánh bằng.
Bọn Còm - Còi - Suy dinh dưỡng - Cây Tăm - Cây Sậy hãi Trư hơn hãi cọp từ rừng xuống núi. Cái bụng tụi nó, có lẽ vì huấn tập nhịn ăn, lên tiếng báo động nhiều, mỗi lần thấy Trư lấp ló "Tao xin mày hộp cơm" phải thót lên như ma ban ngày mới trong góc nhảy ra và sắp cắt đầu tụi nó. Tình thương má tụi nó đặt trong hộp cơm trưa ngày ngày đến trường, tụi nó chưa kịp "hưởng" miếng nào, đã phải hoặc ngoan ngoãn dâng lên cho Chúa Hợi hưởng dùm và thòm thèm chiêm ngưỡng Chúa Hợi tộc vào mồm cách thô bạo, nhanh chóng, hoặc vừa hưởng, vừa ấm ức nghe mùi...hương nồng nặc, như thằng Suy Dinh Dưỡng. Tụi nó đọc trong báo, thấy báo nói rằng Bữa Ăn trưa rất quan trọng trong ngày, người ta làm việc công suất cao, công suất thấp, cũng là nhờ nguồn năng lượng cung cấp từ bữa trưa. Tụi nó đâu muốn...năng suất kém? Đâu muốn đội sổ trình mấy con điểm xấu với má, với ba? Đâu muốn...búa đập vào ngón cái hoặc ngủ gục trên bàn như Quảng Cáo tụi nó vẫn coi trên TV?
Và vì thế...tụi nó quyết định đãi thằng Trư tham lam kia 1 trận linh đình.
Phải, ăn đi con!!! Ăn cho bội thực!!! Cho hãi, cho khiếp đồ ăn luôn đi con!!!
......
Buổi trưa gay gắt, khi cả xóm thiu thiu ngủ, 5 đứa hồ hởi cầm bao, bọc, xô, chày, hẹn nhau cây phượng đầy ngõ, có mặt đủ đày từ lúc 12g trưa, khi bữa ăn trưa Chủ Nhật vừa kết thúc và khi ba má chị em nhà tụi nó vừa "đi chợp mắt 1 tí cho tỉnh táo", tụi nó rón rén chuồn ra ngoài.
- Điểm danh!!! Còi?
- Có!
- Còm?
- Có!!
- Tăm - Sậy?
- Có chúng em!!!
- Ok, lên đường!!!
Đạp xe băng qua các khu nhà, bọn trẻ lạc vào khu cánh đồng heo hắt tiếng ếch kêu ồm ộp. Miệng mỉm cười hân hoan đắc chí, "thủ lãnh" Suy Dinh Dưỡng hướng mắt đầy hy vọng về những thửa ruộng mênh mông sình lầy lõm bõm kia, tay mảnh khảnh ra lệnh cho "quân" bắt đầu triển khai kế hoạch: Bước 1 - Nguyên liệu, thực phẩm.
- Cố lên anh em!!! Gián cóc nhái ếch thằn lằn bọ châu chấu nhện....Càng phong phú, bữa ăn càng...đẹp mắt!!! Nhớ ngắt vài cọng cỏ dại làm...trang trí !!!
- Tuân lệnh.
Và thế, tuy ko phải những tay "chộp" kiệt suất như trẻ nhà quê, tuy tụi nó gà mờ nhiều lần e ngại với mấy cái hố, ngọn lửa hăng hái, viễn cảnh no nê hưởng tình yêu má tụi nó và lòng hả hê khi trả đc thù, tụi trẻ lao đầu vào những mảnh ruộng như Quân Binh lao đầu vào bom đạn khi nước nhà lâm nạn.
......
<cont>
Viết choa dzui. Hé hé hé!!! ^^ Dạo này Tiên Điên với đúng nghĩa Điên thật, nên cho phép cốt truyện của mình Bất-bình-thường ^^