PDA

Xem đầy đủ chức năng : Vở bi kịch lòng tui!



hbcomic
28-02-2008, 03:37 AM
Trăm năm trước Huấn Cao (HC) ko ngại ngần chốn dơ bẩn tù ngục, để viết nên dòng chữ lưu lại ngàn năm tên tuổi 1 anh hùng tài hoa, một nét chữ xuất chúng! Trăm năm sau, HB ko ngại ngần chốn đi tiêu hôi hám ko mầm sống để nghĩ ngợi hình ảnh người con gái HB mê! Và hình ảnh đó đã lưu lại ngàn năm tên tuổi 1 chàng trai si tình thầm lặng, 1 người con gái chúng xuất. Cứ rảnh là tui lại nghĩ, nghĩ đến cái mặt thúi tha của cô đã làm tui thương nhớ, không cần biết đó là đâu, cho dù có là nhà vệ sinh ko 1 chút thơm tho. Tui cười, cười 1 mình, cười vì cô đang xuất hiện trong đầu của tui. Tui vui, vui lắm. Cô nhẹ nhàng bước đến cánh cửa lòng tui, cô nhẹ nhàng ngõ cửa, cô nhẹ nhàng lú đầu vào và nói khẽ "Bảo à, cậu mở cửa cho tớ đi, tớ đến gõ cửa trái tim cậu nè!, Híhí". Tếng "Híhí" ấy vọng đi vọng lại như tiếng cười "kakaka, ta là ma". Tui ... nghe ... sợ rồi hoảng hốt. Tui nấp, nấp kĩ lắm. Nhưng cô đâu có để yên cho tui. Cô đạp văng cánh cửa xông vào, cô cóc cần chủ nhà mở cửa nữa. Cô túm lấy cổ áo của tui, cô bắt tui mở cửa cho cô vào, trong khi cánh cửa đã vỡ. Tức nước thì vỡ bờ, bị dồn đến đường cùng ko còn lồi thoát, tui mạnh mẽ đứng dậy và hung hăn ... nói nhẹ nhàng "Mở thì mở, ai sợ ai". Vậy là cô bước vào ngôi nhà được xây bằng trái tim. Cô ngủ lại 1 đêm rồi phần nào ăn được thì ăn sạch, ăn ko được cô cũng vơ vét, vơ vét tất cả ra khỏi căn nhà của tui.Và biệt tích, để lại 1 ngôi nhà sơ sát chỉ còn tui và 4 bức tường. Tui trống rỗng... còn cô thì lại đến nhà của 1 đứa con trai khác. Cô gõ cửa bước vào và ở mãi trong nhà của người ta. Tui đâu có để yên, tui rình rập đứng ngoài, tui chờ đợi 1 giây phút sẩy tay cô ném quả bóng hay 1 cái gì đó ra đường phải bước ra nhặt. Tui sẽ nhảy ra, tui sẽ nắm chặt tay cô mãi, tui sẽ lấy lại những gì thuộc về trái tim của tui mà cô đã từng lấy đi, trong đó bao gồm cả cô. Nhưng cô lì lắm, cô khôn ngoan lắm, cô biết cách để ko bao giờ làm rơi vãi bất kì thứ gì ra đường, để mắc bẫy của tui... cô ở mãi trong nhà người ta luôn. Tui ko nản, tui vẫn cố gắng, tui vẫn nằm chờ trong 1 lùm cây gần đó, đợi cô ra. Cô mà có ra là tui kéo cô vào lùm và rồi "gạo nấu thành cơm" tại chỗ cho nhanh, để trên đường về nhà cô bỏ trốn thì lại khổ. Trong quá khứ, đã có 1 người con gái từng làm điều vô nhân đạo hệt như cô. "Gõ cửa lòng tui, vào nhà người khác". Tui tự hỏi phải chăng thượng đế đang cho diễn xuất lại vở bi kịch lòng tui như người ta thường tái bản cho 1 bộ phim hay. Nhưng tui thấy bi kịch lòng tui đâu có hay. Nó dở và tẻ nhạt lắm, nam diễn viên chính chỉ mãi là kẻ thất tình, ngồi chờ đợi vào 1 cái gì đó vu vơ nhất trần gian, mộng mơ những thứ không tưởng nhất địa cầu. Còn nữ diễn viên chính hạnh phúc bên người yêu mà có biết gì đến tui. Biết bao giờ vở bi kịch lòng tui sẽ được thêm vào tình tiết "tui hét mãi khúc tình si cho cô nghe" để trở thành bộ phim hay. Biết bao giờ sự tẻ nhạt sẽ được thay bằng những trang hồng vẽ vời tình yêu của tui và cô. Tui cứ mộng mơ như thế, tui cứ bay bổng với 1 kết thúc có hậu cho tui. Tui đang chờ đợi 1 phép mầu đến từ người đàn ông có nhìu râu được gọi là "Thượng đế". Trong quá khứ, tui đã từng 1 lần chờ đợi màu nhiệm, chờ đợi những trang hồng của bộ phim. Nhưng thượng đế đã ruồng bỏ tui, phép mầu đã quay mặc với tui. Người con gái năm xưa đã biết tui chờ em trong bụi rậm nhưng em nào thèm ra để "gạo nấu thành cơm" với tui, để trả lại những gì em đã lấy đi. Tui tổn thất nặng, tui cố mua sắm lại tất cả. Tui lại bị lấy đi tất cả bởi cô. Tui lại chờ đợi phép mầu, chờ đợi cô sẽ quay về ngôi nhà ấm áp của tui. Tui tự hỏi biết bao giờ màu nhiệm sẽ đến với đời tui ...!