PDA

Xem đầy đủ chức năng : Tuổi 13 _ Nguyen Sa



linh_crazy
09-02-2008, 10:47 AM
Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng ?
Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
Trời nắng ngọt ngào ... tôi ở lại đây
Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng
Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba
Tôi phải van lơn ngoan nhé, đừng ngờ ...
Tôi phải dỗ như là ...tôi đã nhớn
Tôi phải đợi như là ....tôi đã hẹn
Phải thẹn thò như sắp cưới hay vừa sêu
Phải nói vu vơ vào rất vội: người yêu
Nếu ai có hỏi thầm ai thế ?
Tôi nói lâu rồi ....nhưng ngập ngừng khe khẽ
Để giận hờn chim bướm chả dùm tôi
Nhưng rồi lòng an ủi "nắng chưa phai
Tình chưa cũ bởi vì tình chưa mới ..."
Má vẫn đỏ, đỏ một màu con gái
Với những lời hiền dịu tuy chua ngoa
Lòng vẫn ngỡ ngàng: tóc ướp bằng thơ
Sao hương sắc lên mắt nhìn thi tứ ?....
Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ
Đôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng
Tôi biết nói gì ? Cả trăm phút đều thiêng
Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng
Chân díu bước và mắt nhìn vương vướng
Nàng đến gần tôi chỉ dám ....quay đi,
Cả những giờ bên lớp học, trường thi
Tà áo khuất thì thầm: "chưa phải lúc ..."
Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím ....
Chả có gì ...sao lòng mình cũng thẹn
Đến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai ?....
Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi
Mà nét chữ còn run (dù rất nhẹ)
Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yêm kể
Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa ?
Nêm đêm vui sao cũng chớm buồn thưa
Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗi ...
Rồi trách móc: trời không gần cho tay với
Và cả nàng hư quá, sao mà kiêu ...
Nên đến trăm lần: "nhất định mình chưa yêu"
Hôm nay nữa ....
.................................nhưng lòng mình sao lạ quá ....

Nguyên Sa là con của một Đại Gia tên thật là Trần Bích Lan . Ông sô'ng ở một ngôi nhà rất giàu như một biệt thự Ở Hà Nội trước năm 1975 trên đường có tên gọi là Tràng Tiền, sinh ra đầu thập niên 30, được cha mẹ gửi đi học trường Pháp và đặc biệt là được đi du học bên Phạp vào khoảng 1948 . Điều ngạt nhiên là ông ta học tiếng Việt khi học ở bên Phap . Ông đã cặp kè với người con gái tên Nga rồi có lần viết:

Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ nằm trên tay anh
Con mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao chả là nước biển

Là một người viết thơ tình lãng mạng, đồng thời còn là một giáo sư triết học khó có người sánh kịp . Ông đã đỗ bằng ở Pháp và về lại quê hương Việt Nam dạy cho rất nhiều trường mà tiêu biểu là trường Chu Văn An mà học trò của ông ấy có khi lớn hơn 5-7 tuổi vì chiến tranh nên đi học lại trong khi tuổi hơi lớn . Trong những năm đất nước ngập lửa đạn, ông cũng tham gia quân đội được phong chuẩn úy và cũng đã gặp lại những học trò của ông . Rồi tháng 4 năm 1975, lớp người đổ xô ra biển trong đó có ông .

Trần Bích Lan trống không, ông bỏ lại người thi sĩ đã một thời được yêu quý, cuộc sống xứ người là một ông thợ điện:

Ta vô dòng điên hai chiều
Xẹt ngang cũng đủ cháy xèo thịt da
Em nằm ngay chỗ điện ra
Chỗ đuôi con mắt đèn hoa muôn màu
Nghề thơ anh bỏ đã lâu ....

Nguyên Sa tức Trần Bích Lan là một thi sĩ rất trữ tình và rất quê hương, ông ra đi mang theo cả một phố phường thơ mộng của Hà Nội rồi lại quay về quê nhà để dạy dỗ trao lại cái vốn học cho kẻ sau . Thế rồi ông đã phải trả một cái giá buồn tủi là phải mât ở ngoài quê hương, ông mất ở