HacPhongLong
23-01-2008, 05:16 PM
ĐẾ CHẾ CỦA MÁU
__ Hắc Phong Long __
<ongoing>
Category: war.
Rating: PG 13 (yếu tố bạo lực và yếu tố …).
Type: original fiction.
Author: Hắc Phong Long.
Warning: dark, bloody.
Summary:
“18 năm. Cách đây 18 năm, ta ra đời. Một món nợ máu, ta trả cho ngươi trong 8 năm sau.
8 năm. Lý tưởng và tham vọng. Ta chiếm hữu. 8 năm của sự lợi dụng. 8 năm của lòng tin mờ ảo. 8 năm, ta giết người, không kiêng nể.”
Đế quốc Ikeya. Vakimir, 1 nước nhỏ bé. Và ta, ta làm nên 1 Đế chế.
Nhưng rồi thì sao? Đế chế và nợ máu. Ta trả đủ. Nhưng… ta không có ngươi.”
********************
****************
**************
“Ánh sáng và bóng đêm không thể hòa chung. Ánh sáng có thiên bẩm của ánh sáng. Bóng đêm có trị vì của bóng đêm. Mãi mãi không thể nhập làm một.
Cũng như chính nghĩa và phi nghĩa, chúng không thể đi đôi với nhau.
Nhưng chúng có thể xóa nhòa ranh giới, nếu như…
Nếu như…
Lý tưởng là một sự đồng nhất.”
“Còn điều này nữa, ngươi muốn nghe không?
Lý tưởng mà ta đang nói đến. Lý tưởng mà ta và ngươi cùng chung. Là gì?
…
Là tham vọng.”
PHẦN MỞ ĐẦU: LỊCH SỬ.
Kinh thành.
Len lỏi trong từng ngóc ngách của kinh thành này là một mùi thối rữa. Mùi hôi thối đến kinh tởm. Mùi bốc ra từ từng con người có mặt trên đất kinh đô này. Vậy mà, không một xác chết. Phải, thối rữa và kinh tởm, nhưng dân chúng vẫn đang cười nói vui vẻ và sung túc. Tấp nập, ồn ào và tràn đầy những âm thanh hỗn tạp.
Mùi thối, mùi của sự giả tạo. Mùi của sự hào nhoáng bên ngoài. Mùi của sự mục nát bên trong mọi thứ. Mùi của hòa bình chớp nhoáng.
Thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
***************
Lâu đài.
Rì rầm rì rầm những tiếng than vãn của nữ tì. Lào xào lào xào những tiếng bàn tán của quan lại. Tiếng cười trong vắt và vô lo của các hoàng tử, công chúa. Cả sự im lặng chết người của lâu đài và các cung điện. Tất cả đều là những âm thanh hỗn tạp y như ngoài kia.
Ngày Quân và Thần họp bàn, là ngày của sự mẫu mực. Mẫu mực. Bốc mùi đến tệ.
Thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
**************
Tàn cuộc. Tiệc ngưng. Tẩy rửa. Kết thúc.
Thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
**************
Xưng vương.
Thời trị vì của Mitann Đại Đế.
**************
Thời trị vì của thần linh.
**************
Đó là lịch sử.
HẾT PHẦN MỞ ĐẦU
PHẦN MỘT: ĐẾ CHẾ MITANN.
CHƯƠNG 1: NGỤC.
“Máu sinh ra giữa trời và đất
Mặt trăng rỉ nhỏ giọt mùa khô
Mặt trời đốt ngọn cờ lửa cháy
Triều đêm lạnh đại thời khúc giao.”
(trích đề từ Phần IV - Khúc lãng mạn của máu
Tác phẩm Trường Ca Đế Chế Máu)
THỦ ĐÔ OLSAN – IKEYA.
Khoảnh khắc giao thời giữa ngày và đêm. Khoảnh khắc của ranh giới mờ nhạt. Khoảnh khắc của sự chập chờn. Bùng nổ.
Ảm đạm và thê lương. Máu chảy từng dòng. Tiếng thét, tiếng hò la, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng. Tiếng ngựa hí vang hồi thảm thiết.
Mặt trời hé dần, đốt lên ngọn đuốc đầu tiên bắt đầu ngày mới. Chói lọi và huy hoàng. Những tàn quân có thể ngẩng cao đầu bước về trong vinh quang chiến thắng. Không có tù binh. Tướng lĩnh thong dong thúc ngựa về thành trong tiếng hò reo. Thắng trận.
Không có tù binh. Chẳng thể có tù binh. Tại chiến trường. Máu chưa khô, thấm nhuần xuống mảnh đất khô cằn tội nghiệp. Máu chưa khô, chảy dần ra các nhánh sông gần đấy. Máu chưa khô, máu chảy, nhưng người đã chết. Xác chết và những bộ áo giáp đẫm máu, bị xuyên thủng. Xác chết và những gương mặt thảng thốt, mắt mở trừng trừng mà bất động. Những thanh kiếm và vũ khí rơi vãi. Xác ngựa cũng bị ruồi bu quanh. Tàn tích.
Máu sinh ra giữa trời và đất. Máu sinh ra giữa con người.
Bắt đầu thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
*********************
Bên ngoài lâu đài, cuộc sống của người dân vẫn sung túc. Thời bình, không loạn. Con không giết cha dành quyền thế. Anh không hại em chiếm gia tài. Em không nhốt chị chiếm người yêu. Thời bình, không loạn.
Bên trong lâu đài. Máu không rơi, đầu không chảy. Tiếng cười nói vẫn có, sự u buồn cũng có. Ngăn nắp, quy củ. Thời bình, nhưng loạn. Em giết anh, chiếm ngôi. Em giết chị, chiếm chức. Chú ra lệnh truy nã cháu. Giết. Thời bình, nhưng loạn.
Bên ngoài lâu đài, cuộc sống vẫn yên bình. Chẳng ai quan tâm đến ai đang cai trị đất nước này. Họ đang sống sung sướng.
Bắt đầu thời trị vì của Mitann Đại Đế.
*********************
- Cứ giết hết cho ta! – Giọng của vị vua đang chễm chệ ngồi trên lưng ngựa vang lên. Ngài đang đi săn.
- Có cần thiết phải thế không thưa Bệ Hạ? – vị tướng trẻ thúc ngựa theo và kính cẩn hỏi.
- Ngươi có nghe gì về hậu họa chưa? – vị Hoàng đế vẫn giương cung và nói – trong gia đình của ta. Anh họ ta, ta không sợ, dù hắn là 1 tướng lĩnh tài ba và mưu lược. Thứ mà ta ghìm nhất, chính là con mụ đàn bà đó và đứa con gái của mụ.
Giọng vị vua ngày càng thé, rít lên ngay khi nói câu cuối cùng. Giương cung nhắm 1 con chim trên cao. Mũi tên vút đi. Ngay giữa cánh con chim nhỏ, con chim nhỏ lảo đảo và rớt xuống. Vài tên cận thần lăng xăng chạy đi nhặt con chim vừa bị hạ gục. Vị vua lại giương cung nhắm một con nai khác từ phía xa đang mất cảnh giác và nói:
- Ngươi có biết trên đời này, thứ gì đáng sợ nhất không? – vị vua vẫn nói, giọng the thé – đó là thứ đàn bà con gái tham gia việc triều chính. Là thứ đàn bà con gái không chịu ở yên trong nhà, thích cầm thanh gương và cây cung múa bậy. – giọng vị Quốc Vương càng ngày càng rít lên một cách giận dữ - là thứ đàn bà con gái giết người mà mặt vẫn cười tươi. Là cái thứ… - mũi tên vút đi. Không trúng.
Con nai thấy động hoảng hốt bỏ chạy. Vị tướng trẻ vẫn im lặng, còn vị vua thì bực mình quăng mạnh cây cung xuống đất, quay qua nhìn thẳng vào vị tướng:
- Hãy cẩn thận với loại phụ nữ đó, sâu mọt của đất nước. Ta ra lệnh đưa con bé đó vào tử ngục, chọn ngày tốt mà hành hình. Dù sao, cũng nên chọn 1 ngày thật tốt, nó là cháu ta cơ mà. Đáng tiếc, nếu nó không quá giống mẹ nó như vậy, thì nó đã có thể sống và làm tì nữ cho ta.
- Tuân lệnh. – vị tướng kính cẩn cúi đầu.
- Hôm nay dừng ở đây, không săn nữa, về lo công việc, mới lên ngôi khá là vất vả. – vị vua nói và thúc ngựa đi.
Vị vua đó chính là Mitann Đại Đế, em họ của Wolnes. Triều đại này đang được trị vì bởi Mitann Đại Đế, vẫn phồn thịnh và hùng mạnh, như thời trị vì của Wolnes Đại Đế. Mitann Đại Đế có 1 gương mặt của một con rắn, gian xảo và đầy nguy hiểm. Mitann Đại Đế trước khi lên ngôi không được 1 ai chú ý đến. Ngài sống yên phận dưới chức danh em trai Quốc Vương, không đòi hỏi và yên bình. Nhưng khi lên ngôi, Ngài không còn là Mitann trước kia. Ngài là một người nhiều mưu mô và thâm hiểm nhất mà con người ở thời đại này biết đến.
- Không đổ máu vô ích, ta muốn bảo toàn lực lượng. – Ngài đã tuyên bố trước khi tiến hành chiếm ngôi.
Và Ngài đã hạn chế đổ máu đến mức tối thiểu. Hoàng tộc, trừ gia đình của Ngài, tất cả đều êm đềm ra đi. Quốc Vương băng hà, đó là thông tin được truyền ra ngoài. Quốc Vương đã thật sự băng hà, cùng với các người khác trong Hoàng tộc, trừ gia đình luôn sống yên phận của Ngài. Tất cả tì nữ, người hầu và cận vệ, cũng như quan thần thân cận của Quốc Vương lần lượt ra đi vào khoảng thời gian trước lúc Quốc Vương băng hà cho đến sau ngày tổ chức đám tang cho Quốc Vương 1 cách long trọng. Trong lâu đài, chỉ còn lại những người thân cận của Mitann Đại Đế, những người được Ngài đích thân tuyển lựa làm thuộc hạ.
Sau khi Quốc Vương cũ ra đi, tất cả các nước giếng và nguồn nước cho Hoàng tộc đều được thay. Mitann Đại Đế huy động hàng trăm người hầu và binh lính chuẩn bị âm thầm cho việc thay nước. Vì sao? Vì trước đó, các nguồn nước đều bị pha 1 lượng thuốc độc nhỏ, nhưng đáng kể đủ để không 1 ai sống sót.
Nói thế cũng không đúng, vẫn còn người sống sót. Một cô Công chúa. Một cô Công chúa nhỏ vừa đến tuổi trăng rằm, con gái yêu của Quốc Vương Wolnes. Dáng người mảnh và nhỏ, gương mặt đáng yêu luôn nở một nụ cười trên môi. Đặc biệt, cô Công chúa này không sống với Cha, mà ở trong 1 lâu đài riêng với mẹ và chỉ có vài người hầu trong tòa lâu đài ấy.
Đêm hôm Quốc Vương băng hà, khi cô vừa nhận được tin, cũng là lúc tòa lâu đài đang bốc lửa ngùn ngụt. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đã ngốn sạch tòa lâu đài, chỉ để lại chút đất đá lổn ngổn. Người hầu đều mất mạng. Chỉ duy nhất 1 người sống sót, chỉ duy nhất Công chúa sống sót. Thương tích đầy mình vì những vết phỏng. Chạy trốn. Bị bắt. Tử ngục.
**************************
“Thế giới này là 1 thiên đường con ạ, mọi thứ đều thật sự tuyệt vời. Con gái của ta, nếu như con không thể thấy được điều đó, thì con không phải là con gái ta rồi.”
“Nhưng mẹ ơi, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Không sao cả. Tất cả rồi sẽ ổn con à. Nếu như nó không ổn, con hãy làm cho nó tốt hơn.”
“Không ổn, hoàn toàn không ổn” – Công chúa nghĩ – “Mẹ à, con chỉ thấy cay đắng thôi!”. Nàng nghĩ trong trong lúc bị tên cai ngục lôi đi xềnh xệch.
Cót két! – tiếng cửa sắt nhức nhối vang lên. Cửa ngục bật mở. Tên cai ngục quăng nàng vào trong. Mệt mỏi, nàng không chống cự. Nhìn xung quanh, nàng bật cười 1 tiếng chua chát. Tởm lợm! Nàng rón rén bước vào trong góc tường ngồi xuống đống rơm khô xơ xác. “Mẹ sai, hay con không đủ sức làm cho mọi chuyện tốt hơn?” – nàng nghĩ. Hiện giờ nàng chẳng thấy chuyện gì ổn cả, tất cả mọi sự lừa lọc và phản bội ập đến bất ngờ, và đổi lại nàng phải ngồi đây, trong cái nhà lao lạnh lẽo dơ bẩn này. Bao nhiêu cặp mắt soi mói và hoang dã đang thèm thuồng chĩa vào nàng. Những con người sống nơi đây đã không còn là người nữa rồi.
Phòng lao đối diện vừa có 1 tên ói tung tóe ra sàn và đang nằm giãy chết. Không gian chỉ là sự dửng dưng. Nàng quay mặt đi và bực bội nhắm nghiền mắt lại. Loạt soạt đâu đó tiếng cai ngục lôi cái xác ra ngoài. Nàng hiểu, cuối cùng cũng đã hiểu được 2 tiếng “tử ngục”. Những người này biết chắc rằng trước sau gì mình cũng chết, và họ chẳng thèm sống nữa. Tử tù của Đế quốc này quá mức nghiêm ngặt, không thể trốn.
Bỗng, nàng có cảm giác như ai đang đặt tay lên vai nàng. Nàng quay người lại thì bỗng giật bắn người và hét toáng. Một bàn tay đen sì, đầy đất dơ bẩn và khô đét đang túm lấy vai áo nàng. Một gương mặt không rõ hình thù thò tay qua song sắt ngăn cách giữa 2 phòng lao, đang chạm vào vai nàng, níu kéo. Nàng hoảng hốt lùi ra xa nhưng bị túm quá chặt nên vai áo bị rách một mảng. Sức tàn của một người sắp chết giựt rách vai áo nàng. Rồi con người đó gục xuống tắt thở.
Tiếng thét kinh hoàng của nàng đánh động đến những tên tù nhân cùng phòng lao. Lũ chúng nó cười lên sằng sặc và từ từ tiến lại gần nàng. Lũ dơ bẩn ấy sắp chạm và cơ thể của Công chúa.
Gớm ghiếc!
“Keng!”
Tiếng kẻng nổi lên cứu nàng thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm vừa rồi. Cửa lao mở. Tù nhân thi nhau ùa ra, giẫm đạp lên nhau tranh đường. Giờ ăn đến.
Cai ngục thúc nàng ra khỏi nhà lao thô bạo như đối xử với một con chó. Đàng sau nhà tù là 1 bãi đất hoang đặt đầy những máng ăn của lợn dọc theo bờ tường. Đám tù nhân lại tranh giành nhau đến chỗ cái máng. Chúng lấy cả đá đập đầu nhau để giành thức ăn. Tàn sát.
Một tên cai ngục đặt trước mặt nàng 1 tô thịt và 1 cái muỗng bảo:
- Công chúa hẳn chưa quen nơi này, phần thịt này dành riêng cho Công chúa! Là Công chúa, không nên chui vào những nơi dơ bẩn thế kia.
Nói rồi hắn đi lại ngồi cùng những tên cai ngục khác.
“Công chúa” – nàng cay đắng nghĩ – “các ngươi còn xem ta là công chúa hay sao?”
Nàng từ từ nâng tô thịt lên, trông khá sạch sẽ. Nàng ăn 1 muỗng nhỏ. Rất khó nuốt. Nhưng không ăn thì không thể sống.
- Ngon chứ Công chúa? – tên cai ngục hỏi vọng lại sau khi nàng đã cố nuốt miếng thịt đầu tiên.
Nàng nhìn hắn không nói gì. Nàng chẳng thể mở miệng chê nấu dở như lúc còn ở lâu đài. Tên cai ngục nói tiếp:
- Chắc không ngon rồi. hay tại đầu bếp rửa không sạch mùi ói nhỉ?
Ói? Nàng bỗng giật mình.
- Thịt mà Công chúa đang ăn đấy – hắn tiếp – là thịt của tên vừa chết ban nãy. Hơi tệ nhỉ.
Rồi lũ cai ngục phá lên cười sằng sặc.
Nàng sững sờ nhìn tô thịt và bỗng thấy dợn trong cổ. Ngay lập tức, nàng cuối xuống và nôn ra tất cả những thứ gì còn trong bụng hay ở cổ họng nàng. Bất kỳ thứ gì, để cái thứ tởm lợm kia không còn nằm trong dạ dày nàng.
Đó là ngày đầu tiên Công chúa ở trong tù.
*****************
(còn tiếp)
__ Hắc Phong Long __
<ongoing>
Category: war.
Rating: PG 13 (yếu tố bạo lực và yếu tố …).
Type: original fiction.
Author: Hắc Phong Long.
Warning: dark, bloody.
Summary:
“18 năm. Cách đây 18 năm, ta ra đời. Một món nợ máu, ta trả cho ngươi trong 8 năm sau.
8 năm. Lý tưởng và tham vọng. Ta chiếm hữu. 8 năm của sự lợi dụng. 8 năm của lòng tin mờ ảo. 8 năm, ta giết người, không kiêng nể.”
Đế quốc Ikeya. Vakimir, 1 nước nhỏ bé. Và ta, ta làm nên 1 Đế chế.
Nhưng rồi thì sao? Đế chế và nợ máu. Ta trả đủ. Nhưng… ta không có ngươi.”
********************
****************
**************
“Ánh sáng và bóng đêm không thể hòa chung. Ánh sáng có thiên bẩm của ánh sáng. Bóng đêm có trị vì của bóng đêm. Mãi mãi không thể nhập làm một.
Cũng như chính nghĩa và phi nghĩa, chúng không thể đi đôi với nhau.
Nhưng chúng có thể xóa nhòa ranh giới, nếu như…
Nếu như…
Lý tưởng là một sự đồng nhất.”
“Còn điều này nữa, ngươi muốn nghe không?
Lý tưởng mà ta đang nói đến. Lý tưởng mà ta và ngươi cùng chung. Là gì?
…
Là tham vọng.”
PHẦN MỞ ĐẦU: LỊCH SỬ.
Kinh thành.
Len lỏi trong từng ngóc ngách của kinh thành này là một mùi thối rữa. Mùi hôi thối đến kinh tởm. Mùi bốc ra từ từng con người có mặt trên đất kinh đô này. Vậy mà, không một xác chết. Phải, thối rữa và kinh tởm, nhưng dân chúng vẫn đang cười nói vui vẻ và sung túc. Tấp nập, ồn ào và tràn đầy những âm thanh hỗn tạp.
Mùi thối, mùi của sự giả tạo. Mùi của sự hào nhoáng bên ngoài. Mùi của sự mục nát bên trong mọi thứ. Mùi của hòa bình chớp nhoáng.
Thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
***************
Lâu đài.
Rì rầm rì rầm những tiếng than vãn của nữ tì. Lào xào lào xào những tiếng bàn tán của quan lại. Tiếng cười trong vắt và vô lo của các hoàng tử, công chúa. Cả sự im lặng chết người của lâu đài và các cung điện. Tất cả đều là những âm thanh hỗn tạp y như ngoài kia.
Ngày Quân và Thần họp bàn, là ngày của sự mẫu mực. Mẫu mực. Bốc mùi đến tệ.
Thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
**************
Tàn cuộc. Tiệc ngưng. Tẩy rửa. Kết thúc.
Thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
**************
Xưng vương.
Thời trị vì của Mitann Đại Đế.
**************
Thời trị vì của thần linh.
**************
Đó là lịch sử.
HẾT PHẦN MỞ ĐẦU
PHẦN MỘT: ĐẾ CHẾ MITANN.
CHƯƠNG 1: NGỤC.
“Máu sinh ra giữa trời và đất
Mặt trăng rỉ nhỏ giọt mùa khô
Mặt trời đốt ngọn cờ lửa cháy
Triều đêm lạnh đại thời khúc giao.”
(trích đề từ Phần IV - Khúc lãng mạn của máu
Tác phẩm Trường Ca Đế Chế Máu)
THỦ ĐÔ OLSAN – IKEYA.
Khoảnh khắc giao thời giữa ngày và đêm. Khoảnh khắc của ranh giới mờ nhạt. Khoảnh khắc của sự chập chờn. Bùng nổ.
Ảm đạm và thê lương. Máu chảy từng dòng. Tiếng thét, tiếng hò la, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng. Tiếng ngựa hí vang hồi thảm thiết.
Mặt trời hé dần, đốt lên ngọn đuốc đầu tiên bắt đầu ngày mới. Chói lọi và huy hoàng. Những tàn quân có thể ngẩng cao đầu bước về trong vinh quang chiến thắng. Không có tù binh. Tướng lĩnh thong dong thúc ngựa về thành trong tiếng hò reo. Thắng trận.
Không có tù binh. Chẳng thể có tù binh. Tại chiến trường. Máu chưa khô, thấm nhuần xuống mảnh đất khô cằn tội nghiệp. Máu chưa khô, chảy dần ra các nhánh sông gần đấy. Máu chưa khô, máu chảy, nhưng người đã chết. Xác chết và những bộ áo giáp đẫm máu, bị xuyên thủng. Xác chết và những gương mặt thảng thốt, mắt mở trừng trừng mà bất động. Những thanh kiếm và vũ khí rơi vãi. Xác ngựa cũng bị ruồi bu quanh. Tàn tích.
Máu sinh ra giữa trời và đất. Máu sinh ra giữa con người.
Bắt đầu thời trị vì của Wolnes Đại Đế.
*********************
Bên ngoài lâu đài, cuộc sống của người dân vẫn sung túc. Thời bình, không loạn. Con không giết cha dành quyền thế. Anh không hại em chiếm gia tài. Em không nhốt chị chiếm người yêu. Thời bình, không loạn.
Bên trong lâu đài. Máu không rơi, đầu không chảy. Tiếng cười nói vẫn có, sự u buồn cũng có. Ngăn nắp, quy củ. Thời bình, nhưng loạn. Em giết anh, chiếm ngôi. Em giết chị, chiếm chức. Chú ra lệnh truy nã cháu. Giết. Thời bình, nhưng loạn.
Bên ngoài lâu đài, cuộc sống vẫn yên bình. Chẳng ai quan tâm đến ai đang cai trị đất nước này. Họ đang sống sung sướng.
Bắt đầu thời trị vì của Mitann Đại Đế.
*********************
- Cứ giết hết cho ta! – Giọng của vị vua đang chễm chệ ngồi trên lưng ngựa vang lên. Ngài đang đi săn.
- Có cần thiết phải thế không thưa Bệ Hạ? – vị tướng trẻ thúc ngựa theo và kính cẩn hỏi.
- Ngươi có nghe gì về hậu họa chưa? – vị Hoàng đế vẫn giương cung và nói – trong gia đình của ta. Anh họ ta, ta không sợ, dù hắn là 1 tướng lĩnh tài ba và mưu lược. Thứ mà ta ghìm nhất, chính là con mụ đàn bà đó và đứa con gái của mụ.
Giọng vị vua ngày càng thé, rít lên ngay khi nói câu cuối cùng. Giương cung nhắm 1 con chim trên cao. Mũi tên vút đi. Ngay giữa cánh con chim nhỏ, con chim nhỏ lảo đảo và rớt xuống. Vài tên cận thần lăng xăng chạy đi nhặt con chim vừa bị hạ gục. Vị vua lại giương cung nhắm một con nai khác từ phía xa đang mất cảnh giác và nói:
- Ngươi có biết trên đời này, thứ gì đáng sợ nhất không? – vị vua vẫn nói, giọng the thé – đó là thứ đàn bà con gái tham gia việc triều chính. Là thứ đàn bà con gái không chịu ở yên trong nhà, thích cầm thanh gương và cây cung múa bậy. – giọng vị Quốc Vương càng ngày càng rít lên một cách giận dữ - là thứ đàn bà con gái giết người mà mặt vẫn cười tươi. Là cái thứ… - mũi tên vút đi. Không trúng.
Con nai thấy động hoảng hốt bỏ chạy. Vị tướng trẻ vẫn im lặng, còn vị vua thì bực mình quăng mạnh cây cung xuống đất, quay qua nhìn thẳng vào vị tướng:
- Hãy cẩn thận với loại phụ nữ đó, sâu mọt của đất nước. Ta ra lệnh đưa con bé đó vào tử ngục, chọn ngày tốt mà hành hình. Dù sao, cũng nên chọn 1 ngày thật tốt, nó là cháu ta cơ mà. Đáng tiếc, nếu nó không quá giống mẹ nó như vậy, thì nó đã có thể sống và làm tì nữ cho ta.
- Tuân lệnh. – vị tướng kính cẩn cúi đầu.
- Hôm nay dừng ở đây, không săn nữa, về lo công việc, mới lên ngôi khá là vất vả. – vị vua nói và thúc ngựa đi.
Vị vua đó chính là Mitann Đại Đế, em họ của Wolnes. Triều đại này đang được trị vì bởi Mitann Đại Đế, vẫn phồn thịnh và hùng mạnh, như thời trị vì của Wolnes Đại Đế. Mitann Đại Đế có 1 gương mặt của một con rắn, gian xảo và đầy nguy hiểm. Mitann Đại Đế trước khi lên ngôi không được 1 ai chú ý đến. Ngài sống yên phận dưới chức danh em trai Quốc Vương, không đòi hỏi và yên bình. Nhưng khi lên ngôi, Ngài không còn là Mitann trước kia. Ngài là một người nhiều mưu mô và thâm hiểm nhất mà con người ở thời đại này biết đến.
- Không đổ máu vô ích, ta muốn bảo toàn lực lượng. – Ngài đã tuyên bố trước khi tiến hành chiếm ngôi.
Và Ngài đã hạn chế đổ máu đến mức tối thiểu. Hoàng tộc, trừ gia đình của Ngài, tất cả đều êm đềm ra đi. Quốc Vương băng hà, đó là thông tin được truyền ra ngoài. Quốc Vương đã thật sự băng hà, cùng với các người khác trong Hoàng tộc, trừ gia đình luôn sống yên phận của Ngài. Tất cả tì nữ, người hầu và cận vệ, cũng như quan thần thân cận của Quốc Vương lần lượt ra đi vào khoảng thời gian trước lúc Quốc Vương băng hà cho đến sau ngày tổ chức đám tang cho Quốc Vương 1 cách long trọng. Trong lâu đài, chỉ còn lại những người thân cận của Mitann Đại Đế, những người được Ngài đích thân tuyển lựa làm thuộc hạ.
Sau khi Quốc Vương cũ ra đi, tất cả các nước giếng và nguồn nước cho Hoàng tộc đều được thay. Mitann Đại Đế huy động hàng trăm người hầu và binh lính chuẩn bị âm thầm cho việc thay nước. Vì sao? Vì trước đó, các nguồn nước đều bị pha 1 lượng thuốc độc nhỏ, nhưng đáng kể đủ để không 1 ai sống sót.
Nói thế cũng không đúng, vẫn còn người sống sót. Một cô Công chúa. Một cô Công chúa nhỏ vừa đến tuổi trăng rằm, con gái yêu của Quốc Vương Wolnes. Dáng người mảnh và nhỏ, gương mặt đáng yêu luôn nở một nụ cười trên môi. Đặc biệt, cô Công chúa này không sống với Cha, mà ở trong 1 lâu đài riêng với mẹ và chỉ có vài người hầu trong tòa lâu đài ấy.
Đêm hôm Quốc Vương băng hà, khi cô vừa nhận được tin, cũng là lúc tòa lâu đài đang bốc lửa ngùn ngụt. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đã ngốn sạch tòa lâu đài, chỉ để lại chút đất đá lổn ngổn. Người hầu đều mất mạng. Chỉ duy nhất 1 người sống sót, chỉ duy nhất Công chúa sống sót. Thương tích đầy mình vì những vết phỏng. Chạy trốn. Bị bắt. Tử ngục.
**************************
“Thế giới này là 1 thiên đường con ạ, mọi thứ đều thật sự tuyệt vời. Con gái của ta, nếu như con không thể thấy được điều đó, thì con không phải là con gái ta rồi.”
“Nhưng mẹ ơi, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Không sao cả. Tất cả rồi sẽ ổn con à. Nếu như nó không ổn, con hãy làm cho nó tốt hơn.”
“Không ổn, hoàn toàn không ổn” – Công chúa nghĩ – “Mẹ à, con chỉ thấy cay đắng thôi!”. Nàng nghĩ trong trong lúc bị tên cai ngục lôi đi xềnh xệch.
Cót két! – tiếng cửa sắt nhức nhối vang lên. Cửa ngục bật mở. Tên cai ngục quăng nàng vào trong. Mệt mỏi, nàng không chống cự. Nhìn xung quanh, nàng bật cười 1 tiếng chua chát. Tởm lợm! Nàng rón rén bước vào trong góc tường ngồi xuống đống rơm khô xơ xác. “Mẹ sai, hay con không đủ sức làm cho mọi chuyện tốt hơn?” – nàng nghĩ. Hiện giờ nàng chẳng thấy chuyện gì ổn cả, tất cả mọi sự lừa lọc và phản bội ập đến bất ngờ, và đổi lại nàng phải ngồi đây, trong cái nhà lao lạnh lẽo dơ bẩn này. Bao nhiêu cặp mắt soi mói và hoang dã đang thèm thuồng chĩa vào nàng. Những con người sống nơi đây đã không còn là người nữa rồi.
Phòng lao đối diện vừa có 1 tên ói tung tóe ra sàn và đang nằm giãy chết. Không gian chỉ là sự dửng dưng. Nàng quay mặt đi và bực bội nhắm nghiền mắt lại. Loạt soạt đâu đó tiếng cai ngục lôi cái xác ra ngoài. Nàng hiểu, cuối cùng cũng đã hiểu được 2 tiếng “tử ngục”. Những người này biết chắc rằng trước sau gì mình cũng chết, và họ chẳng thèm sống nữa. Tử tù của Đế quốc này quá mức nghiêm ngặt, không thể trốn.
Bỗng, nàng có cảm giác như ai đang đặt tay lên vai nàng. Nàng quay người lại thì bỗng giật bắn người và hét toáng. Một bàn tay đen sì, đầy đất dơ bẩn và khô đét đang túm lấy vai áo nàng. Một gương mặt không rõ hình thù thò tay qua song sắt ngăn cách giữa 2 phòng lao, đang chạm vào vai nàng, níu kéo. Nàng hoảng hốt lùi ra xa nhưng bị túm quá chặt nên vai áo bị rách một mảng. Sức tàn của một người sắp chết giựt rách vai áo nàng. Rồi con người đó gục xuống tắt thở.
Tiếng thét kinh hoàng của nàng đánh động đến những tên tù nhân cùng phòng lao. Lũ chúng nó cười lên sằng sặc và từ từ tiến lại gần nàng. Lũ dơ bẩn ấy sắp chạm và cơ thể của Công chúa.
Gớm ghiếc!
“Keng!”
Tiếng kẻng nổi lên cứu nàng thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm vừa rồi. Cửa lao mở. Tù nhân thi nhau ùa ra, giẫm đạp lên nhau tranh đường. Giờ ăn đến.
Cai ngục thúc nàng ra khỏi nhà lao thô bạo như đối xử với một con chó. Đàng sau nhà tù là 1 bãi đất hoang đặt đầy những máng ăn của lợn dọc theo bờ tường. Đám tù nhân lại tranh giành nhau đến chỗ cái máng. Chúng lấy cả đá đập đầu nhau để giành thức ăn. Tàn sát.
Một tên cai ngục đặt trước mặt nàng 1 tô thịt và 1 cái muỗng bảo:
- Công chúa hẳn chưa quen nơi này, phần thịt này dành riêng cho Công chúa! Là Công chúa, không nên chui vào những nơi dơ bẩn thế kia.
Nói rồi hắn đi lại ngồi cùng những tên cai ngục khác.
“Công chúa” – nàng cay đắng nghĩ – “các ngươi còn xem ta là công chúa hay sao?”
Nàng từ từ nâng tô thịt lên, trông khá sạch sẽ. Nàng ăn 1 muỗng nhỏ. Rất khó nuốt. Nhưng không ăn thì không thể sống.
- Ngon chứ Công chúa? – tên cai ngục hỏi vọng lại sau khi nàng đã cố nuốt miếng thịt đầu tiên.
Nàng nhìn hắn không nói gì. Nàng chẳng thể mở miệng chê nấu dở như lúc còn ở lâu đài. Tên cai ngục nói tiếp:
- Chắc không ngon rồi. hay tại đầu bếp rửa không sạch mùi ói nhỉ?
Ói? Nàng bỗng giật mình.
- Thịt mà Công chúa đang ăn đấy – hắn tiếp – là thịt của tên vừa chết ban nãy. Hơi tệ nhỉ.
Rồi lũ cai ngục phá lên cười sằng sặc.
Nàng sững sờ nhìn tô thịt và bỗng thấy dợn trong cổ. Ngay lập tức, nàng cuối xuống và nôn ra tất cả những thứ gì còn trong bụng hay ở cổ họng nàng. Bất kỳ thứ gì, để cái thứ tởm lợm kia không còn nằm trong dạ dày nàng.
Đó là ngày đầu tiên Công chúa ở trong tù.
*****************
(còn tiếp)