†¤ Lạc Lối ¤†
15-11-2007, 01:59 AM
Sống, yêu và chết
Đấy là 1 câu truyện …
- ”Em …em yêu anh, yêu thật lòng đấy anh ạ! Mặc mọi chuyện đã qua, mặc dù mọi thứ đã như thế nào, mặc cho mọi người nhìn vào em khinh bỉ, cười nhạo. Em vẫn thế …Ngu si, mù quáng, đáng thương hay tội nghiệp …Em …”
- “Anh không yêu em” – ngắn gọn và súc tích đập tan nỗi đau, đập tan chút lòng tự trọng nhỏ nhoi còn sót lại.
Anh quay lưng bỏ lại tôi với gói quà lung linh màu xanh nước biển, chiếc nơ màu vàng sang trọng được thắt cẩn thận… trong đêm Noel – cái đêm được gọi thiêng liêng là đêm của tình yêu. Thế mà …tình yêu ư? 1 món quà xa xỉ mà có lẽ thượng đế không bao jờ dành cho tôi, ngài tạo ra 1 đứa con gái mang vết nhơ, thế mà ngài cũng ko có chút lòng trắc ẩn để rắc thêm cho tôi chút để gọi là tình yêu
.
- Anh yêu em mãi chứ?
- Ừ, anh sẽ yêu em , yêu đến hết kiếp này …
Ngày hẹn đầu tiên , lời nói mật ngọt chảy khẽ vào đôi tai, vòng tay, chiếc ôm nồng, nụ hôn kéo dài say đắm …Lần đầu tiên tôi yêu và tôi yêu hết mình …Ngây ngô, vụn dại và …tôi vẫn là con gái
Niềm tin mù quáng, kéo dài nỗi khát khao yêu và được yêu …sẵn sang bỏ mọi thứ để có được tình yêu, và sẵn sang cho đi tất cả chỉ để được tình yêu …mặc dù đó là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi và chưa được định hình hoặc mãi mãi không định hình.
Valentine năm ấy, 16 tuổi, tôi trở thành đàn bà…
Như vũng lầy, càng đi càg vùng vẫy thì càng lún sâu
Tôi luôn lo sợ nhưng tôi biết, tôi đã học được 1 bài học, mình fải trả giá nếu mình muốn có được bất kì thứ j, tôi muốn tình yêu – 1 món quà vô giá, tôi fải trả bằng đời trinh trắng.
.
.
Bốp …
Tôi xoay người chập choạng ngã, nhưng vẫn còn có thể đứng vững sau cái tát điếng lòng ấy – tôi biết tôi không thể ngã, nếu ko tôi ko thể đứng lên nổi nữa …
- “Đồ đĩ thoả”
Tôi có thai 2 tháng, chiếc que với 2 vạch đỏ như rạch nát cả cuộc đời. Mẹ tôi chửi tôi thế đấy, chửi con gái mình lăng loài và là 1 con đĩ khi chính mình cũng là đĩ, tiếp lần lượt hết hạng đàn ông này đến thứ đàn ông kia, mua vui bằng xác thịt không 1 chút yêu thương. Đổi những đêm bên đứa con gái nhỏ bằng cuộc vui trong căn phòng màu đỏ đầy ấp những dục vọng nhơ nhớp.
Tôi không khóc, không bao jờ có thể khóc trước mặt bà ấy, …quay mặt lại …tôi bước đi mang theo 2 tiếng “đĩ thoả”
Bước đi giữa dòng người hối hả, chiếc áo dài trắng lất phất, gương mặt vô hồn, sợ hãi ..ko ai nhìn tôi, không ai thèm quan tâm, tôi lặng lẽ bước đến anh…
- “Sao em lại bất cẩn thế chứ?”
- “Anh, em lo sợ lắm”
- “Phá nó đi”
- “Em thật sự sợ”, tôi chạy đến ôm anh thật chặt, ôm từ phía sau lưng, lúc nào cũng thế …như 1 thói quen, tôi luôn luôn dõi theo anh, luôn luôn đứng phía sau, nấp dưới anh và cam chịu …
- “Em muốn làm j tuỳ em”
Mắt ráo hoảnh, tôi ngước lên nhìn anh …
[T]an nát
Anh bỏ mặc tôi lại
Với sự lo sợ, tủi hổ tột cùng
Bốp…
- “Đồ đĩ”
Con nhỏ ấy cười hả hê khinh bỉ vào mặt tôi,
- “Bị đá rồi hả cưng? Mấy tháng rồi?”
Im lặng, tôi im lặng …Lê lết …Yêu anh tôi luôn nhẫn nhịn, yêu anh tôi luôn cam chịu, yêu anh tôi trở nên điên dại …
1 mình bước vào bệnh viện, 1 mình tự tay vất đứa con của mình. Mùi thuốc bệnh viện nồng nặc làm tôi muốn lộn mửa
- “Mẹ xin lỗi con, con nhé!, Mẹ không muốn con sinh ra và như mẹ. Thật sự mẹ xin lỗi con”
Đứa nhỏ chưa tượng hình …1 fần máu thịt của tôi …đau đớn.
Xanh xao chuỗi ngày dài
Ngơ ngác một mảnh đời
Bé nhỏ
Vụt tắt
Đó là trước đêm Giáng sinh 1 ngày, đứa con tôi đã mất đi …
Nhưng vì ngu ngốc, vì điên dại nên tình yêu vẫn còn đó …Tình yêu đi kèm với nỗi hận tột cùng …
.
Đêm Giáng sinh, hộp quà bên trong là 1 bông hoa trắng nhỏ - tế cho đứa con của tôi và anh. Nhưng …
Anh không yêu tôi, tôi không yêu tôi …
Nỗi hận
Chất chồng đắng cay
Máu chảy loang lổ cả nền nhà, máu chảy rên rỉ, đau đớn …
Đó là sau đêm Giáng sinh 1 ngày
Tôi tròn 17
Ps: 1 câu truyện – 1 nỗi đau. Trong tình yêu, nếu muốn yêu và được yêu thì fải biết hi sinh, sự hi sinh đó có đôi khi là cái chết, 1 cái kết để giải thoát …
Đấy là 1 câu truyện …
- ”Em …em yêu anh, yêu thật lòng đấy anh ạ! Mặc mọi chuyện đã qua, mặc dù mọi thứ đã như thế nào, mặc cho mọi người nhìn vào em khinh bỉ, cười nhạo. Em vẫn thế …Ngu si, mù quáng, đáng thương hay tội nghiệp …Em …”
- “Anh không yêu em” – ngắn gọn và súc tích đập tan nỗi đau, đập tan chút lòng tự trọng nhỏ nhoi còn sót lại.
Anh quay lưng bỏ lại tôi với gói quà lung linh màu xanh nước biển, chiếc nơ màu vàng sang trọng được thắt cẩn thận… trong đêm Noel – cái đêm được gọi thiêng liêng là đêm của tình yêu. Thế mà …tình yêu ư? 1 món quà xa xỉ mà có lẽ thượng đế không bao jờ dành cho tôi, ngài tạo ra 1 đứa con gái mang vết nhơ, thế mà ngài cũng ko có chút lòng trắc ẩn để rắc thêm cho tôi chút để gọi là tình yêu
.
- Anh yêu em mãi chứ?
- Ừ, anh sẽ yêu em , yêu đến hết kiếp này …
Ngày hẹn đầu tiên , lời nói mật ngọt chảy khẽ vào đôi tai, vòng tay, chiếc ôm nồng, nụ hôn kéo dài say đắm …Lần đầu tiên tôi yêu và tôi yêu hết mình …Ngây ngô, vụn dại và …tôi vẫn là con gái
Niềm tin mù quáng, kéo dài nỗi khát khao yêu và được yêu …sẵn sang bỏ mọi thứ để có được tình yêu, và sẵn sang cho đi tất cả chỉ để được tình yêu …mặc dù đó là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi và chưa được định hình hoặc mãi mãi không định hình.
Valentine năm ấy, 16 tuổi, tôi trở thành đàn bà…
Như vũng lầy, càng đi càg vùng vẫy thì càng lún sâu
Tôi luôn lo sợ nhưng tôi biết, tôi đã học được 1 bài học, mình fải trả giá nếu mình muốn có được bất kì thứ j, tôi muốn tình yêu – 1 món quà vô giá, tôi fải trả bằng đời trinh trắng.
.
.
Bốp …
Tôi xoay người chập choạng ngã, nhưng vẫn còn có thể đứng vững sau cái tát điếng lòng ấy – tôi biết tôi không thể ngã, nếu ko tôi ko thể đứng lên nổi nữa …
- “Đồ đĩ thoả”
Tôi có thai 2 tháng, chiếc que với 2 vạch đỏ như rạch nát cả cuộc đời. Mẹ tôi chửi tôi thế đấy, chửi con gái mình lăng loài và là 1 con đĩ khi chính mình cũng là đĩ, tiếp lần lượt hết hạng đàn ông này đến thứ đàn ông kia, mua vui bằng xác thịt không 1 chút yêu thương. Đổi những đêm bên đứa con gái nhỏ bằng cuộc vui trong căn phòng màu đỏ đầy ấp những dục vọng nhơ nhớp.
Tôi không khóc, không bao jờ có thể khóc trước mặt bà ấy, …quay mặt lại …tôi bước đi mang theo 2 tiếng “đĩ thoả”
Bước đi giữa dòng người hối hả, chiếc áo dài trắng lất phất, gương mặt vô hồn, sợ hãi ..ko ai nhìn tôi, không ai thèm quan tâm, tôi lặng lẽ bước đến anh…
- “Sao em lại bất cẩn thế chứ?”
- “Anh, em lo sợ lắm”
- “Phá nó đi”
- “Em thật sự sợ”, tôi chạy đến ôm anh thật chặt, ôm từ phía sau lưng, lúc nào cũng thế …như 1 thói quen, tôi luôn luôn dõi theo anh, luôn luôn đứng phía sau, nấp dưới anh và cam chịu …
- “Em muốn làm j tuỳ em”
Mắt ráo hoảnh, tôi ngước lên nhìn anh …
[T]an nát
Anh bỏ mặc tôi lại
Với sự lo sợ, tủi hổ tột cùng
Bốp…
- “Đồ đĩ”
Con nhỏ ấy cười hả hê khinh bỉ vào mặt tôi,
- “Bị đá rồi hả cưng? Mấy tháng rồi?”
Im lặng, tôi im lặng …Lê lết …Yêu anh tôi luôn nhẫn nhịn, yêu anh tôi luôn cam chịu, yêu anh tôi trở nên điên dại …
1 mình bước vào bệnh viện, 1 mình tự tay vất đứa con của mình. Mùi thuốc bệnh viện nồng nặc làm tôi muốn lộn mửa
- “Mẹ xin lỗi con, con nhé!, Mẹ không muốn con sinh ra và như mẹ. Thật sự mẹ xin lỗi con”
Đứa nhỏ chưa tượng hình …1 fần máu thịt của tôi …đau đớn.
Xanh xao chuỗi ngày dài
Ngơ ngác một mảnh đời
Bé nhỏ
Vụt tắt
Đó là trước đêm Giáng sinh 1 ngày, đứa con tôi đã mất đi …
Nhưng vì ngu ngốc, vì điên dại nên tình yêu vẫn còn đó …Tình yêu đi kèm với nỗi hận tột cùng …
.
Đêm Giáng sinh, hộp quà bên trong là 1 bông hoa trắng nhỏ - tế cho đứa con của tôi và anh. Nhưng …
Anh không yêu tôi, tôi không yêu tôi …
Nỗi hận
Chất chồng đắng cay
Máu chảy loang lổ cả nền nhà, máu chảy rên rỉ, đau đớn …
Đó là sau đêm Giáng sinh 1 ngày
Tôi tròn 17
Ps: 1 câu truyện – 1 nỗi đau. Trong tình yêu, nếu muốn yêu và được yêu thì fải biết hi sinh, sự hi sinh đó có đôi khi là cái chết, 1 cái kết để giải thoát …