la la la
24-10-2007, 09:06 PM
>_. hohohihi chào mí bạn. Truyện này viết lâu ròi bi giờ lala mới post lại thôi. Đây là truyện đầu tay của lala. Có gì mọi ng` góp ý nhá :hun:.
Nhẹ bước tới thiên đường [/SIZE]
Trời mưa ì ầm . Thật là lầy lội và ẩm ướt , Sue ghét mưa . Cô chạy thật nhanh mặc cho nước bắn tung tóe lên người . Sue cảm thấy cô chao đảo mơ hồ quá ! Đầu đau buốt , Sue càng chạy mải miết . Gió giật từng cơn chực cuốn phăng chiếc ô kẻ của Sue . Mỗi lần gió thốc vào kéo chiếc ô lên làm cô hơi nghiêng theo .
Sue nhìn thấy 1 hàng cà phê và đi vào . Trong này rất ấm áp và dễ chịu . Hương vị cà phê bốc lên làm Sue ấm người . Cảm giác thật tuỵêt vời . Sue tìm cho mình một chỗ ở góc phòng , nơi cô có thể quan sát mọi người trong cửa hàng . Cô chống tay lên cằm và quan sát những người đi đường . Mải miết và lặng lẽ , những chiếc áo mưa đủ màu chao qua chao lại trước mặt cô trông iu quá đi .
Đang mơ màng bỗng Sue thấy 1 đôi tình nhân thản nhiên ngồi trước mặt cô . Thật quá đáng , họ ko biết rằng Sue ngồi đây trước sao ? Sue bực dọc nói với vẻ cau có :
- Chỗ này có người rồi , tôi đang đợi bạn đến .
Cô gái ngả đầu vào vai chàng trai và nũng nịu :
- Ứ ngồi đây nữa anh ạ , em thấy lạnh toát à , như có ma ý ...
Lại còn thế nữa_Sue làu bàu - trông đến là ghét , cứ tự nhiên như chốn ko người ấy .
Sao người phục vụ mãi ko mang đồ uống tới nhỉ , Sue đã gọi lâu rồi mà . Dường như ko biết tới tâm trạng của Sue , những nhân viên phục vụ thản nhiên mang cafe cho những ngươi gọi sau cô . Sue đứng phắt dậy , ra tận quầy : Không nghe tôi gọi nãy giờ à , chờ lâu quá !
Đáp lại cô là thá độ dửng dưng ... Ái chà , hôm nay đông khách nên coi thường cô đây mà . Sue gật đầu :
- Được lắm từ nay ko bao giờ tới đây nữa .
Cô chạy ra khỏi đó cho dù trởi vẫn mưa . Những tia sét lóe lên rạch ngang bầu trời sáng rực . Chỉ còn vài bước chân nữa là về tới nhà .
- Sue .
Cô giật mình bởi âm thanh từ một người lạ , một nguời đàn ông . Người đàn ông ấy đứng dựa vào gốc cây gần đó , ông mặc một bộ quần áo màu xám liền mũ . Ông khẽ nói :
- Con đã ... chết , Sue ạ . Ta rất lấy làm tiếc về điều đó . Ta là người thắp đèn hướng thiện của con ( ) ...
Sue nhìn người đàn ông thương hại , có lẽ ông ta bất bình thường . Nhưng dù sao Sue cũng ko muốn nghe những lời chẳng lành này , cô hét lên :
- Đừng có quá đáng thế , đi mà dọa những kẻ yếu bóng vía ấy .
Người đàn ông thì thào - với giọng nói tựa gió thoảng :
- Bây giờ ko ai nghe được lời con nói đâu .
- Đồ điên , Sue đáp rồi chạy vội về nhà .
Thật là điên , Sue mới 21 tuổi , đang sống rất tốt mà lại bảo Sue đã chết .
Cả nhà đang chờ cơm Sue . Cô mỉm cười :
- Trời mưa quá , đợi con thay quần áo rồi mình ăn cơm nha .
Mẹ Sue cau mày :
- Sao con bé Sue lâu về thế nhỉ ? Hay lại trú tại đâu đó ?
Sue sững người . Ko còn nghi ngờ gì , người đàn ông kia đã nói đúng . Sue chạy ra góc phố , người đàn ông vẫn ở đó .
- Vậy tôi phải làm gì bây giờ ?
Ông mỉm cười :
- Ánh sáng sẽ cho con tới thiên đường khi tâm hồn con hoàn toàn thanh thản . Muốn vậy , những người bị con làm đau khố phải tha thứ cho con .
Và quan trọng nhất là con phải ...
Và Sue phải làm gì ? Mọi người chịu khó chờ tiếp phần kế nha , mỏi tay wá .
Nhẹ bước tới thiên đường [/SIZE]
Trời mưa ì ầm . Thật là lầy lội và ẩm ướt , Sue ghét mưa . Cô chạy thật nhanh mặc cho nước bắn tung tóe lên người . Sue cảm thấy cô chao đảo mơ hồ quá ! Đầu đau buốt , Sue càng chạy mải miết . Gió giật từng cơn chực cuốn phăng chiếc ô kẻ của Sue . Mỗi lần gió thốc vào kéo chiếc ô lên làm cô hơi nghiêng theo .
Sue nhìn thấy 1 hàng cà phê và đi vào . Trong này rất ấm áp và dễ chịu . Hương vị cà phê bốc lên làm Sue ấm người . Cảm giác thật tuỵêt vời . Sue tìm cho mình một chỗ ở góc phòng , nơi cô có thể quan sát mọi người trong cửa hàng . Cô chống tay lên cằm và quan sát những người đi đường . Mải miết và lặng lẽ , những chiếc áo mưa đủ màu chao qua chao lại trước mặt cô trông iu quá đi .
Đang mơ màng bỗng Sue thấy 1 đôi tình nhân thản nhiên ngồi trước mặt cô . Thật quá đáng , họ ko biết rằng Sue ngồi đây trước sao ? Sue bực dọc nói với vẻ cau có :
- Chỗ này có người rồi , tôi đang đợi bạn đến .
Cô gái ngả đầu vào vai chàng trai và nũng nịu :
- Ứ ngồi đây nữa anh ạ , em thấy lạnh toát à , như có ma ý ...
Lại còn thế nữa_Sue làu bàu - trông đến là ghét , cứ tự nhiên như chốn ko người ấy .
Sao người phục vụ mãi ko mang đồ uống tới nhỉ , Sue đã gọi lâu rồi mà . Dường như ko biết tới tâm trạng của Sue , những nhân viên phục vụ thản nhiên mang cafe cho những ngươi gọi sau cô . Sue đứng phắt dậy , ra tận quầy : Không nghe tôi gọi nãy giờ à , chờ lâu quá !
Đáp lại cô là thá độ dửng dưng ... Ái chà , hôm nay đông khách nên coi thường cô đây mà . Sue gật đầu :
- Được lắm từ nay ko bao giờ tới đây nữa .
Cô chạy ra khỏi đó cho dù trởi vẫn mưa . Những tia sét lóe lên rạch ngang bầu trời sáng rực . Chỉ còn vài bước chân nữa là về tới nhà .
- Sue .
Cô giật mình bởi âm thanh từ một người lạ , một nguời đàn ông . Người đàn ông ấy đứng dựa vào gốc cây gần đó , ông mặc một bộ quần áo màu xám liền mũ . Ông khẽ nói :
- Con đã ... chết , Sue ạ . Ta rất lấy làm tiếc về điều đó . Ta là người thắp đèn hướng thiện của con ( ) ...
Sue nhìn người đàn ông thương hại , có lẽ ông ta bất bình thường . Nhưng dù sao Sue cũng ko muốn nghe những lời chẳng lành này , cô hét lên :
- Đừng có quá đáng thế , đi mà dọa những kẻ yếu bóng vía ấy .
Người đàn ông thì thào - với giọng nói tựa gió thoảng :
- Bây giờ ko ai nghe được lời con nói đâu .
- Đồ điên , Sue đáp rồi chạy vội về nhà .
Thật là điên , Sue mới 21 tuổi , đang sống rất tốt mà lại bảo Sue đã chết .
Cả nhà đang chờ cơm Sue . Cô mỉm cười :
- Trời mưa quá , đợi con thay quần áo rồi mình ăn cơm nha .
Mẹ Sue cau mày :
- Sao con bé Sue lâu về thế nhỉ ? Hay lại trú tại đâu đó ?
Sue sững người . Ko còn nghi ngờ gì , người đàn ông kia đã nói đúng . Sue chạy ra góc phố , người đàn ông vẫn ở đó .
- Vậy tôi phải làm gì bây giờ ?
Ông mỉm cười :
- Ánh sáng sẽ cho con tới thiên đường khi tâm hồn con hoàn toàn thanh thản . Muốn vậy , những người bị con làm đau khố phải tha thứ cho con .
Và quan trọng nhất là con phải ...
Và Sue phải làm gì ? Mọi người chịu khó chờ tiếp phần kế nha , mỏi tay wá .