PDA

Xem đầy đủ chức năng : Mỗi ngày mỗi bài thơ hay



vodanhthiep
03-10-2007, 12:50 AM
Bài thơ về Đôi Dép


Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ!

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẽ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em vì bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời im lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia...(st)

Nỗi nhớ mùa đông


-----Thùy Dương-----


Ta nhớ mùa đông, ta nhớ anh
Ta nhớ ta của những ngày yêu cũ,
Nhớ vầng trăng rơi, nhớ dòng sông bão lũ,
Nhớ bản tình ca chưa kịp viết thành lời.

Ta nhớ mùa đông, nhớ đám mây côi,
Nhớ cơn mưa qua phố chiều ẩm ướt,
Nhớ mái nhà thờ nghiêng nghiêng đổ nát,
Nhớ tình anh – men rượu đắng đốt môi.

Nỗi nhớ mùa đông, tháng Hai ơi !
Có chi ùa về giữa tim đâu thổn thức,
Ta đã tưởng ra đi là quên hết,
Mà vết thương sao vẫn chẳng thể lành???

Chạm vô tình vào ký ức xa anh,
Mới hiểu buồn ta như rượu ủ,
Ta say vùi một đời không tỉnh nữa,
Ta nhớ mùa đông, ta nhớ anh.

Bài thơ tặng chiếc lá

Em không biết phải bấu víu vào đâu
Và không biết phải gửi thương yêu của mình cho ai nữa
Dũng cảm một lần em gõ cửa
Sao cánh cửa lòng anh chẳng mở cho em?

Em quay lưng với đôi mắt ướt mềm
Nhưng khô ngay bởi vì em kiêu hãnh
Sống với đời bằng khuôn mặt lạnh
Sống với đời bằng cảm giác héo khô.

Bây giờ đối với anh em cũng chẳng chờ
Chỉ cảm thấy lòng mình bức bối
Đi trên đường có lúc nào bước vội
Anh nhớ tới một người đang lặng lẽ lang thang.

Có bao giờ anh cảm thấy hoang mang
Cái mà người ta gọi là hạnh phúc
Em không biết nhưng một lần em đã khóc
Chỉ duy nhất một lần em đã khóc vì anh.

Bởi bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em không hiểu nổi
Tim ta ơi sao tự mình lừa dối
Lừa dối mình và lừa dối cả anh?

Ta có lỗi gì không hả chiếc lá xanh?
Có lỗi gì khi trót gửi tặng trời những vần thơ đầy nắng
Chỉ muốn lá gom những tia nắng vàng để khi trời lạnh
Lá trải những nắng vàng sưởi ấm lòng ta

(Sưu tầm)

muathutim
03-10-2007, 06:13 AM
Mình thích bài thơ đôi dép lắm. Mình mới được biết nó 1 năm nay , vẫn thường xuyên đọc đi đọc lại. Một tình yêu son sắc thủy chung ,hạnh phúc là khi cả hai người yêu nhau cũng nắm tay nhau trên đoạn đường đời.

ngangtangcongtu
04-10-2007, 12:28 AM
MÌnh thích bài :bài thơ tặng chiếc lá. Đọc nó thấy có một lí gì đó khác khác
Hay thật

nhophuthuy99
04-10-2007, 03:44 AM
VẦN NÀY LỤC BÁT

Vần này lục bát trao em
Giọt sương chắt tự trời đêm đợi chờ
Vần này lục bát mộng mơ
Bờ môi mềm đến bao giờ biết say
Vần này lục bát cầu may
Xin trời cho trọn một ngày với nhau
Vần này lục bát mà đau
Niềm riêng quên lãng chắp câu nhân tình
Vần này lục bát tâm linh
Nỗi lòng trống vắng chúng mình chở che
Vần này lục bát lắng nghe
Tiếng con chim gọi nửa kia đoạn trường
Vần này lục bát yêu thương
Thiên tình cũ lại vết thương mở đầu.

(St)

nhophuthuy99
04-10-2007, 09:03 PM
Em Không Về Cùng Mùa Thu

Đưa tay hứng chiếc lá vàng rơi trước mặt
Nỗi nhớ đong đầy lộng gió cũng chao nghiêng
Dáng em xa xôi chợt hiện về quay quắt
Giữa nắng vàng Thu lóe mặt sóng bồng bềnh

Em ghé sang đời nhẹ cơn mưa tháng chín
Thoáng bâng khuâng niềm hạnh ngộ muộn màng
Vỡ tan nhanh khi đôi hồn vừa bịn rịn
Để trong tôi dài đêm mộng ngỡ ngàng

Sao em không bảo lần đi là mãi mãi
Tôi vẫn mong ngày trở lại với mùa Thu
Em giẫm lên tim tôi bằng gót chân mềm mại
Như buổi đầu tim loạn nhịp hoang vu

Hỏi lá khô có điều chi luyến tiếc
Chốn ta về cỏ vẫn mọc bình yên
Em đến hay không cũng đâu cần thiết
Có chút ân tình xem như đã là duyên

Lã Thế Phong

chira786
04-10-2007, 09:37 PM
mình thích bài thơ đôi dép ấy tình yêu là từ giản dị đến thanh cao mà hihiihi:wavey:
tặng các bạn này lại bài thơ này nè !
SMILE ANGEL FOREVER IN MY HEART

TẠI SAO BÉ HAY CƯỜI?
VÀO LÚC BÉ KHÔNG VUI
TAI SAO BÉ HAY VUI?
VÀO LÚC BÉ ĐANG BUỒN

TẠI SAO BÉ HAY KHÓC?
VÀO LÚC BÉ ĐƯỢC KHEN
TẠI SAO BÉ HAY KHEN?
VÀO LÚC BÉ NHÌN ANH

TẠI SAO ANH LẠNH LÙNG?
VÀO LÚC BÉ ĐANG YÊU
TẠI SAO ANH KHÔNG YÊU?
VÀO LÚC BÉ CHỜ ĐỢI

TẠI SAO ANH KHÔNG ÔM?
VÀO LÚC BÉ ĐANG BUỒN
TẠI SAO ANH KHÔNG HÔN?
VÀO LÚC BÉ ĐANG CẦN

TẠI SAO MÌNH CHUNG LỐI?
SUỐT CUỘC ĐỜI KHÔNG CHÁN
TẠI SAO MÌNH YÊU NHAU?
CHẲNG CẦN ĐẾN LÍ DO

TẠI SAO ANH LẠI BUỒN?
NHỮNG LÚC KHÔNG CÓ EM
TẠI SAO ANH MÃI NHỚ?
NỤ CƯỜI DUYÊN CỦA EM

TẠI SAO MÌNH GIẬN HỜN?
ĐỂ RỒI NGỒI HỐI TIẾC
TẠI SAO TRONG GIẤC MƠ?
MÃI MƠ VỀ EM THÔI

TẠI SAO CON TIM ANH?
CHỈ CÓ BÓNG HÌNH EM
TẠI SAO ANH KHÔNG BIẾT?
ANH ĐÃ YÊU EM RỒI!

nhophuthuy99
05-10-2007, 09:57 PM
Xin cảm ơn em

Bởi em ngày đó không yêu,
Nên tôi mới đứng trong chiều ngẩn ngơ
Đem lòng kết lại thành thơ
Để thương, để nhớ, để mơ một người.

Mắt đêm rụng giọt sao trời
Như là lệ ứa hồn tôi với tình.
Em tươi tắn nụ cười xinh,
Tôi buồn riêng với bóng hình lẻ loi.

Một ngày se sắt tim côi,
Em về xứ lạ bên người không quen.
Bao nhiêu hy vọng chưa nhen
Đã thành mây khói bay trên trời chiều.
Cảm ơn em đã không yêu,
Để thơ tôi với bao điều bâng khuâng.

Mai Hữu Phước

muathutim
10-10-2007, 08:24 PM
Thích bài thơ này , mới vừa đọc xong , hình như mình đặc biệt thích những bài thơ mà như những dòn tâm sự nhẹ nhàng. Ko biết cho nó vào chủ đề nào , cho nó vào danh mục mỗi ngày một bài thơ hay :D
1


Quên , tên bài thơ là : Quảng Lăng khúc - Hà Văn Kỳ

Mây trôi nước chảy
Lưu thuỷ hành vân
Đã nghe gì mà tới
Đã thấy gì mà đi
Giữa cành cây
Làn hương ướt
Tơ liễu rủ
Mây trắng bay
Sương đẫm ướt,
Xoay trở bàn tay


2
Gió quay cuồng
Bên trăng lạnh
Ai xoay trở
Nửa bóng người qua
Năm dây đàn
Treo khúc nhạc
Lồng ánh nguyệt
Nửa bóng người qua
Ai đi về
Trong sương lạnh
Mây chập trùng
Nửa bóng người qua

3
Người xưa người xưa
Mười ngàn năm cũ
Tiếng đàn thu
Theo gió ru
Ai rung đàn
Ai gõ nhịp
Tri kỷ hương gầy
Ôm bóng men say
Ai đến vì ai
Ôm ấp tình say

4
Trăng phỉ thuý
Gió phù vân
Khách xuống thuyền
Mây vướng gót
Cơn gió hoang
Trời mênh mang
Tiếng đàn tơ
Chìm núi biếc
Ôm bóng trăng gầy
Ôm gót hương say

5
Đàn hạc bay
Trong sương lạnh
Thời gian chìm
Trong giấc ngủ yên
Rót chén trà
Say khúc hát
Ngâm điệu nhạc
Vờn vỡ mây bay
Ôm ánh trăng gầy
Ôm chiếc bóng lay

6
Đêm lặng yên
Vành môi mỏng
Sóng dạt dào
Gió yêu thương
Nghe tiếng đàn
Vang chung rượu
Cung đàn cũ
Tiếng người xưa
Chìm sâu trong mắt
Nửa bóng trăng gầy

7
Đã vì người mà đến
Đã thấy người nên đi
Vần thơ còn ở lại
Với nửa bóng trăng gầy
Ôm cung đàn
Gieo phím cũ
Trăng ủ rũ
Giữa bờ lau
Bóng quạ bay
Tha hài ngọc
Chìm sâu trong đáy mắt
Rớt nửa bóng trăng gầy

8
Nến lung lay
Đêm tĩnh mịch
Bóng hương gầy
Tri kỷ tìm đâu
Đứt giây đàn
Âm mất tiếng
Sóng dạt dào
Khúc hát Quảng Lăng
Tình ở đâu
Ai ở đây
Chôn vùi trong đáy mắt
Một chút bóng trăng gầy.

ngocnu
10-10-2007, 08:43 PM
Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ
Em thử quay xem được mấy vòng
Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ
Em thử lào xem được mấy thưng!
Anh ơi! Em nhớ em không nói
Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên
Từ đấy về đây xa quá đỗi
Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi
Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi
Thoi ạ làm sao thoi lại cứ
Đi về giăng mắc để trêu tôi ?

Hôm qua chim khách đậu trên cành
Kêu mãi làm em cứ tưởng anh
Nội nhật hôm qua về tới bến
Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề
Anh muôn quán trọ, em thâm khuê
May còn được hơn ai sương phụ
Là nhớ người đi có thể về.

Nguyễn Bính

ngangtangcongtu
11-10-2007, 12:20 AM
Phải biết cười khi lòng ta đau xót
Phải biết cười khi tan nát con tim
Trong đau thương ta nở một nụ cười
Cười nức nở cho đời roi nước mắt

ngocnu
11-10-2007, 03:46 AM
Trường Tương Tư

Hiểu gì không, ý nghĩa của trời thơ
Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy
Của lời câm muôn vì sao áy náy
Hiểu gì không em hỡi! hiểu gì không?
Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng
Cho trăng xuân tràn trề say chới với
Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi;
-- Cho em buồn trời đất ứa sương khuya,
Để em buồn, để em nghiệm cho ra
Cái gì kết lại mới thành tinh tú;
Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ,
Và tình yêu sao lại dở dang chi,
Và vì đâu, gió gọi giật lời đi.
-- Lời đi qua một chiều trong kẽ lá,
Một làn hương mới nửa lừng sa ngã
Anh mến rồi ý vị của làn mơ.


Lệ Kiều ơi! em còn giữ ý thơ
Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo,
Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo
Bên kia trời hãy chụp cả hồn anh.
Hãy van lơn ở dưới chân Bàn Thành,
Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy,
Náo không gian cho lửa lòng bùng cháy,
Và để cho kinh động đến người tiên,
Đang say sưa trong thế giới Hão Huyền
Đang trửng giỡn ở bên sông Ngân biếc...


Anh rõ trước sẽ có ngày cách biệt,
Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi!
Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi.
Hãy mường tượng một người thơ đang sống
Trong im lìm lẻ loi trong dãy động.
-- Cũng hình như, em hỡi! động Huyền Không!
Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,
Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.
Em có nghĩ ra một chiều vàng úa,
Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru:
"Một mối tình nức nở giữa âm u,
"Một hồn đau rã lần theo hương khói,
"Một bài thơ cháy tan trong nắng dọi,
"Một lời run hoi hóp giữa không trung,
"Cả niềm yêu, ý nhớ, cả một vùng,
"Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn".


Đấy là tất cả người anh tiêu tán,
Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ,
Cùng tình em tha thiết như văn thơ,
Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế

Hàn Mặc Tử