Leo13
08-09-2007, 08:13 PM
- Con gái mẹ muốn đi đâu chơi nào??
- Con muốn đi sở thú, với cả đi ăn kem cầu vòng nữa...!!
- Con gái ba muốn sao ba chiều tất!!
- Anh cứ chiều con thế, nó hư mất!!
- Không sao... con gái cưng của ba mà... con nhở....
- Oái, kem của con làm bẩn hết cái váy của mẹ rồi....
- Úi, con xin lỗi... tôi bật l khóc... còn mẹ tôi thì giận dỗi bỏ đi... tôi đuổi theo bà mãi... mãi.... nhưng sao ko được thế này... ba... sao ba ko níu mẹ lại... tôi vừa khóc vừa chạy theo mẹ tôi... cho đến khi tôi ngã... ngẩng mặt lên thì bóng dáng mẹ tôi đã nhạt nhoà hết rồi... tôi khóc... khóc nức nở.............
- YU NA... tỉnh lại đi con... con sao thế.... Có ai đó đang lay mạnh người tôi.... tôi mở mắt ra, nước mắt đầm đìa...
- Mẹ... tôi tức tưởi... sao ba ko níu mẹ lại... hả ba... con ghét ba lắm.. ghét cả mẹ nữa... đi hết đi...... Thì ra chỉ là mơ...
--------------------------------------------------------------------------------------------
Với một người chồng tuyệt vời: công việc ổn định, lương cao, bề ngoài coi được, thương yêu vợ con hết mực; và một đứa con gái hiền lành, đáng yêu, luôn là thủ khoa trong các cuộc thi học sinh giỏi..., nói thật, tôi thấy mẹ tôi thật sướng. Nếu là tôi, tôi sẽ ở nhà chăm sóc chồng con, chăm lo việc nhà; hay thấy buồn thì mở một cửa hàng nhỏ cũng đc... Nhưng rất tiếc, mẹ tôi lại khác, bà xem trọng công việc hơn, đối với bà thì sự nghiệp mới là quan trọng... Thế là mùa đông năm tôi lên 7, mẹ tôi đã đi, giờ thì tôi đã là cô bé 17 tuổi... đã 10 năm rồi còn gì... hình bóng mẹ trong đầu tôi chỉ còn lại con số 0. Không phải vì tôi lúc đó quá bé mà quên, mà là vì tôi xoá hết đi đấy, tôi chả muốn vương vấn gì người đàn bà độc ác đó, quên đi là vừa... Bỗng có ai đó gọi tôi...
- Này, Yuna, mày làm gì mà mắt thâm thế... à, Harin, nhỏ bạn thân duy nhất của tôi, cả hai đứa đang ngồi ở trong căng-tin trường sau khi khai giảng...
- Ờ, tau gặp ác mộng...
- Hả, thiệt à, cho mày chết, ai bảo mày chỉ giỏi “giết người ko dao”, bọn chúng về ám mày đó... con nhỏ háy mắt nghịch ngợm... Thế mày mơ thấy anh nào “đá” mày hả???
- Không... tau mơ thấy... mày đá tau xuống hồ chỉ vì giành... cái kẹo stabus vị chanh leo mày thix... Nói xong rôi “thó” luôn cái kẹo stabus vị chanh leo trong túi nó mà tôi biết chắc là khi nào cũng có....
- Á... con nhỏ này... mày muốn chị cho mày hết lết về nhà ko.... nó với tay, rượt tôi chạy dài... đứt cả hơi...
- Thôi... tau trả... tau trả... sáng nay mới ăn bát phở gà... mày đuổi tau chạy nãy giờ... nó ra hết rồi còn đâu........
- Á... tiếng con Harin la lên... kèm theo đó là giọng một tên con trai nói như muốn nổi điên...
- Con nhỏ đui này, mày ko thấy tau mà tránh hả??
- Ơ hơ... mày nói tau đui... mà đã đui sao thấy mày mà tránh... nhỏ Harin nói lại mà giọng run lên( chắc là tức lắm đây^^) ko hề thua kém, đứng lên fủi quần kèm theo đó là liếc xéo lên nhìn vẻ mặt tức tối của thằng... ku kia...
- Cái con nhỏ này... hắn đưa tay lên tính bụp nhỏ Harin một fát......
- Này, ai đời con trai mạnh khoẻ lại đi đánh con gái bao giờ... may mà tôi kịp chụp tay thằng điên kia lại, ko thì nhỏ Harin có cái má phệ như má ông địa(^^”)...
- Ngon gớm... hắn trừng mắt...
- Mày là bạn nó hả?? Hắn nói liếc mắt qua chỗ Harin rồi qua chỗ tôi...
- Ừ.
- Thế này muốn sao hả con nhỏ kia??
- Thả bạn tôi ra...
- Thả??? Hắn nhắc lại
- Ừ... “quái, tên này điếc chắc, hay là ko hiểu tiếng.... người...? Hỏi lại woài” tôi thầm nghĩ...
- Thế bọn này định tính sao với cái quần hàng hiệu này quả tao... giờ nó bị rách rồi... tính sao... hả????? Tên này to giọng
- À, cái quần... nếu ko chê... tôi sẽ sửa nó lại giúp cậu... nếu cậu thấy ko ưng ý sau khi sửa thì.... thì.....
- Thì sao hả??? Hắn trừng mắt...
- Ờ... thì...... cứ việc đánh con nhỏ kia đi... tui hok liên quan... tôi cười toe... Bây giờ đám đông quanh chúng tôi đã bắt đầu đông lên thấy rõ mà tôi thì ko thix nơi đông người chút nào....
- YUNAAA...MÀY LÀM TAU SHOCK QUÁ ĐÓ... nhỏ Harin gào lên, giãy dụa... KOOOOOO......TAU KO CHỊU ĐỂ TÊN DU CÔN NÀY ĐÁNH ĐẬP ĐÂU........ (>_<”)
- Mày kìa... tôi ngồi xuống nói nhỏ với nó.... đời nào tau để hắn đánh mày... yên tâm đi...
- Mà mày có chắc là sửa đc cho tên điên đó ko?? Con nhỏ thì thầm vào tai tôi....
- Được... tao chắc chắn luôn.... Tôi nói giọng quả quyết....
- Bao nhiêu %??? Con nhỏ ngờ vực
- Hehe... 70% - tôi lè lưỡi - ... á.... đau... sao mày đánh tau.... Con nhỏ Harin cú đầu tôi một phát đau điếng...
- Đừng có mà đùa, thế còn 30% còn lại thì sao hả??? Nó trợn mắt... bặm bụi ko kém gì thằng điên kia(T-T)...
- 30% còn lại á...tôi tròn mắt( có vẻ) ngạc nhiên.... quá chắc chắn luôn chứ còn gì nữa.... Tôi nhếch lông mày điệu bộ tự tin( thái quá)....
- Này, hai cô nương đến lúc này mà con buôn với tám à... hắn cúi xuống...
- Vô duyên... tôi nhìn mặt Harin mà nói(^^”)... chuyện con gái, con trai xía vô làm chi....
- Ờ, thế còn cái quần của tôi thì tính sao đấy... hắn đưa bàn tay bẩn thỉu của hắn ( nhưng nói thật thì trắng và sạch lắm) bóp cằm tôi kéo qua, như bắt ép tôi fải nhìn vào mắt khi nói chuyện với hắn vậy....
- Tôi nói rồi... tôi sẽ sửa nó lại...
- Thế sau khi sửa xong... làm sao cô trả lại tôi???
- Xời ơi... trả í hả... à.... ừm.... sao trả ta.... Tôi lại quay về phía Harin.
- Ngốc mà cứ làm tàng...
- Này, nói ai ngốc hả?? Được rồi, nói tên, lớp... hay nói địa chỉ nhà luôn đi, nếu cần tôi đem tới tận nhà.... Nói xong thì tôi mới để ý đến đám đông xung quanh chúng tôi, có vẻ là hầu như toàn con gái, ủa mà sao chúng nó lại cười khi tôi nói câu vừa rồi nhỉ, bọn này điên hết cả rồi....
- Nam Hea Gone, lớp 11a1, còn địa chỉ nhà thì khỏi luôn, đem tới trường cho tôi....
- Rồi... đã save thông tin khách hàng... uki, đưa cái quần đây, ngày mai tôi đem lên lại cho... Tôi nói tỉnh queo nhưng mà... quái, sao bọn xung quanh cứ cười khúch khích( tôi ghét thế lắm), đã thế Harin và tên kia sao mà mặt đỏ rần... bọn này mới... ăn ớt xong chắc....
- CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KO??? CÁI QUẦN NGAY TRÊN NGƯỜI TÔI THẾ NÀY... SAO TÔI CỞI RA ĐƯA CHO CÔ HẢ???? Hắn ta hét lên... Á, đỏ mặt, đỏ mặt nhanh nào.... sao thế này, bình thường nơron của tôi nó “sung mãn” lắm cơ mà... thế mà sao hôm nay “ngủ khoẻ” hết thế này... Cái tai nhận thông tin xong thì nơron hướng tâm ỳ ệch leo lên não, não fân tích như là vừa ngủ vừa làm zị (7_7), phán cho cái “ xí hổ”, thế là cái “xí hổ” kia lại lò mò qua dây pha rồi lại rỳ rỳ chạy về.... da mặt--> đỏ rồi này( mất đến 20s ấy chứ, lâu quá là lâu ^^”)
- Ơ... thế... thế này thì sao mà tôi sửa cho cậu đc?? Tôi lắp bắp...(ôi... ngượng thúi cả mặt... >_<”)
- Sao tôi biết đc!! - Hắn trả lời tỉnh rụi - miễn seo cô sửa đc cái quần cho tôi...
- “ẹc, ở chỗ lào nòi ra cái thằng... ku hách thế lày hở zời”... tôi thầm rủa.... “ pà rủa cho mày ra đường cho cái xe tải (hạng cực nặng) nào đó chà qua chà lại.... khỏi vác xác về nhà luôn....hứ...” ( tg: ác kin)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- A, CÓ CÁCH RỒI!!! Đang ngồi, tôi bật dựng lên như lò xo....
- Cách gì? Cách gì??? Nhỏ Harin chồm qua hỏi tôi rối rít...
- Cách gì? Nói đi nhỏ kia!! Còn cái tên gì gì Gone đó thì trợn mắt bặm môi...
- Ấy... các bạn đừng có chen... ko cần fải xin chữ ký mình đâu... nghĩ ra cái này đơn giản thôi.... Nói xong tôi cười hô hố....
- NÀY, ĐIÊN LÂU CHƯA?? Nhỏ Harin và tên.. côn đồ kia trố mắt đồng thanh...
- Chời ơi... điên lâu rùi... mày là bạn tau mờ hok biết hả???
- Ờ... mới nghe mẹ mày nói sơ sơ.... - bỗng nhiên nói đến đó mặt con nhỏ Harin xịu lại hok hiểu tại sao....- ơ.... tau.... tau xin lỗi.......nó lắp băp..
- Xin lỗi cái rỳ mậy??? Tôi tỉnh queo nhưng tất nhiên tôi vẫn biết vì sao nhỏ xin lỗi tôi.... đơn giản là vì nhỏ vừa nhắc tới mẹ tôi... ko... phải nói là nhỏ vừa nhắc đến một người đàn bà độc ác mới đúng chứ..... bà ta ko còn là mẹ tôi từ lâu rồi......
- Thì.... thì..... mẹ mày đó.....
- À! bà ta hả? Tau quên rồi! Mà sao hok mậy??? Thằng... ku kia đứng ngoài chả hiểu chi hết trơn, ngơ ngác ngồi nhìn....
- Này... bộ mẹ cô bị sao hả??? Hắn ta hỏi
- ........
- À há... ko nói là công nhận rồi nhá!? mặt thằng... ku từ kênh kiệu biến thành tái mét khi thấy tôi rút trong túi xách ra một.... cái kéo to đùng.... với vẻ mặt đầy sát khí...
- Đứng yên, nếu ko muốn bị tôi cắt luôn đôi cẳng trắng trẻo của anh về hâm canh.... “xẹt”- tiếng cái kéo cắt một phát làm cho Hea Gone rợn cả da gà khi nó chạm nhẹ vào chân cậu....
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi là Nam Hea Gone, con trai của một trong những nhà tài phiệt có tiếng nhứt ở nước Đại Hàn này, học ở ngôi trường Red Eyes cũng thuộc tầm cỡ nối tiếng, tôi 17 tuổi, cao 1m80, học lớp 11a1, dáng hình rất kute( mọi người nói thế và tôi cũng nghĩ vậy ^^), tính hơi nóng một chút(!!), chơi rất đc và về học vấn thì luôn đứng nhì khối.... sau một con nhỏ nào đó tên Yuna..... hình như giống với tên con nhỏ đang sửa quần bây giờ cho mình, nhưng mà chắc ko fải đâu... nhỏ Yuna kia chắc chắn phải đeo kính dày cộp, người lùn tịt, xú xí,.... chứ ko thể nào... xinh như nhỏ này đc.... Phải công nhận nhỏ Yuna này xinh thật, lại cá tính nữa, mỗi tội nhìn thấy mình mà ko nhận ra là ai thì... bái phục....( tác giả: tại tên này có tính lãng tử bẩm sinh, đi đâu cũng có con gái theo, mà chạm mặt cậu ta là ko ai nói được một câu hoàn chỉnh đc, ngượng quá đó mà... Thế mà nhỏ Yuna nói tỉnh rụi.... ko bái phục mới lạ...)
Phải công nhận lúc nhỏ sửa quần cho mình thật là nghiêm, đã thế còn đeo kính, cái kính gọng trắng dễ thương lại làm cho nhỏ đáng yêu hơn.... quái, mà sao mình khen nhỏ nhìu thế nhở... nhưng phải công nhận lúc đầu mình nóng thật, may mà nhỏ bắt được tay mình lại, ko thì mình lại.... “sát nhân” rồi.... nhanh ko ngờ, nhìn nhỏ “bé con” thế ( ẹc, ko dám bé đâu, bả cao 1m70 đoá...) mà nhanh gúm. Đến lúc mình doạ nhỏ vụ cái quần... xời... đối với mình bao nhiêu cái quần kiểu này cũng có, nhưng tính làm cho 2 nhỏ đõ bẽ mặt ( tg: ác thế ko biết...) nên mới lôi cái quần ra... cứ tưởng nhỏ sẽ van xin(tg: ác nhân), khóc lóc(tg: độc ác), xin lỗi rối rít (tg: ối giời ơi... sao nhân vật nam chính của mình lại độc ác đến cái mức đó... nhưng mà thấy sao giống... mình ghê ^^).... ai dè nhỏ lại ko làm những điều đó mà lại đòi sửa lại cái quần cho mình mới ghê.... Coi bộ nhỏ tự tin lắm đây.... làm anh đây vừa ý đc thì thì hơi bị khó đó kưng.... nghĩ tới đó tôi cười, chả đế ý xung quanh rằng bọn con gái đang "rớt đài" hết vì nụ cười đó (hot boy mà)
------------------------------------------------------------------------------------------------
Tui là Kim Yuna, con nhà lành, đáng yêu, dễ xương, tui chỉ có ba thôi, còn mẹ tui thì mọi người biết rồi đấy.... bà ta bỏ tui và ba để đi tìm kiếm sự nghiệp, tui nghe thoang thoáng mấy lần điện về là bà ta mở đang một công ty thời trang. Tuy tui hận bà ta nhưng nhờ bà ta ( cả ba tôi nữa chứ) mà tui có bề ngoài rất chi là khả ái( hok phải khả ố đâu nha) : da trắng hồng tự nhiên, mắt hai mí dễ thương(!!), lông mi dài, tóc thẳng mượt đen óng( tui thix nhất là mái tóc vì nó giống ba tui hoàn toàn còn tóc bà ta thì hoe hoe... tui hok thix), dáng người cao ráo ( 1m70 cơ mà, nhưng mà hơi bị cao thái quá do ba 1m89 + bà ta 1m78 => tui ko cao mới lạ...) với lại tôi cũng rất thix thiết kế, cắt may... mà thôi, khoe thế đủ rồi, ko các bạn lại bảo tui chảnh (^^).
Hum nay xui thiệt, sáng sớm thì mắt sưng húp... chỉ tại bà ta về ám tui. Bị nhỏ Harin đuổi thì đi tông bát phở gà mới ăn lúc sáng. Còn giờ thì gặp phải thằng... ku rắc rối này. Chả biết hắn là ai mà hắc ám thế ko biết, cái quần bị rách có phải lỗi hoàn toàn do nhỏ Harin đâu... với lại con zai gì mà to mồm to miệng, chả biết rộng lượng với con gái gì cả... Hưm...nhưng hắn cũng xinh trai đấy chứ, ko ngờ hắn lại cao thế, chắc cao gần = ba mình ấy... Mà tên hắn là Nam Hea Gone à, sao thấy quen quen nhỉ (?), mà thôi, nghĩ làm chi cho mệt ốc đau đầu, lo mà xửa cho xong cái quần rồi té cho lẹ, mà để ý mới thấy, chất liệu vải cái quần này tốt thiệt, đúng hàng hiệu luôn, chà chà, hăng tiết lên rồi nha, phải làm cho hắn lác mắt luôn.......
------------------------------------------------------------------------------------------------
Tui là Lee Harin, cũng là con nhà lành, ngoan ngoãn, đáng yêu(!), dễ thương(?)... Tui chơi thân với Yuna từ năm lớp 6, may mà giờ hai đứa cũng tiếp tục đc học chung. Chơi với Yuna tui biết về gia đình nhỏ, toàn bộ. Tui nhận định nhỏ là một đứa con gái rất cá tính, đáng yêu, chơi đc, hoà đồng kin khủng... ( đi đâu cũng có bạn cơ mà, đến cả viện dưỡng lão cũng có bạn ^^) Là bạn thân nhưng mà bọn tui trái tính nhau lắm: nhỏ thix cam tui thix chanh leo; nhỏ thix kẹo cam tui thix kẹo chanh leo; nhỏ thix túi xách có hình cam tui lại thix xách có hình chanh leo;....( phù, kể thế này sao hết đa ^^)
Tui thì thấp hơn nhỏ là cái chắc ( thấp hơn 5cm thì fải), học cũng thế, thua nhỏ đến 2 bậc, lần nào tôi cũng đứng thứ 3 toàn khối, chưa bao giờ nhích lên đc thứ 2... Hình như đứng thứ hai là con trai họ Nam... quái thiệt, sao gióng họ thằng khìn kia quá, mẹ ơi, cầu mong ko phải......
------------------------------------------------------------------------------------------------
( Yuna, Harin: tác giả bất công, sao mà giới thiệu thằng điên kia nhìu thế, còn bọn tui thì có tí xị hà, tác giả bênh con zai, cẩn thận có ngày bể đầu đó....)
Tác giả: chết mèn, thế này chắc toi....
------------------------------------------------------------------------------------------------
- Con muốn đi sở thú, với cả đi ăn kem cầu vòng nữa...!!
- Con gái ba muốn sao ba chiều tất!!
- Anh cứ chiều con thế, nó hư mất!!
- Không sao... con gái cưng của ba mà... con nhở....
- Oái, kem của con làm bẩn hết cái váy của mẹ rồi....
- Úi, con xin lỗi... tôi bật l khóc... còn mẹ tôi thì giận dỗi bỏ đi... tôi đuổi theo bà mãi... mãi.... nhưng sao ko được thế này... ba... sao ba ko níu mẹ lại... tôi vừa khóc vừa chạy theo mẹ tôi... cho đến khi tôi ngã... ngẩng mặt lên thì bóng dáng mẹ tôi đã nhạt nhoà hết rồi... tôi khóc... khóc nức nở.............
- YU NA... tỉnh lại đi con... con sao thế.... Có ai đó đang lay mạnh người tôi.... tôi mở mắt ra, nước mắt đầm đìa...
- Mẹ... tôi tức tưởi... sao ba ko níu mẹ lại... hả ba... con ghét ba lắm.. ghét cả mẹ nữa... đi hết đi...... Thì ra chỉ là mơ...
--------------------------------------------------------------------------------------------
Với một người chồng tuyệt vời: công việc ổn định, lương cao, bề ngoài coi được, thương yêu vợ con hết mực; và một đứa con gái hiền lành, đáng yêu, luôn là thủ khoa trong các cuộc thi học sinh giỏi..., nói thật, tôi thấy mẹ tôi thật sướng. Nếu là tôi, tôi sẽ ở nhà chăm sóc chồng con, chăm lo việc nhà; hay thấy buồn thì mở một cửa hàng nhỏ cũng đc... Nhưng rất tiếc, mẹ tôi lại khác, bà xem trọng công việc hơn, đối với bà thì sự nghiệp mới là quan trọng... Thế là mùa đông năm tôi lên 7, mẹ tôi đã đi, giờ thì tôi đã là cô bé 17 tuổi... đã 10 năm rồi còn gì... hình bóng mẹ trong đầu tôi chỉ còn lại con số 0. Không phải vì tôi lúc đó quá bé mà quên, mà là vì tôi xoá hết đi đấy, tôi chả muốn vương vấn gì người đàn bà độc ác đó, quên đi là vừa... Bỗng có ai đó gọi tôi...
- Này, Yuna, mày làm gì mà mắt thâm thế... à, Harin, nhỏ bạn thân duy nhất của tôi, cả hai đứa đang ngồi ở trong căng-tin trường sau khi khai giảng...
- Ờ, tau gặp ác mộng...
- Hả, thiệt à, cho mày chết, ai bảo mày chỉ giỏi “giết người ko dao”, bọn chúng về ám mày đó... con nhỏ háy mắt nghịch ngợm... Thế mày mơ thấy anh nào “đá” mày hả???
- Không... tau mơ thấy... mày đá tau xuống hồ chỉ vì giành... cái kẹo stabus vị chanh leo mày thix... Nói xong rôi “thó” luôn cái kẹo stabus vị chanh leo trong túi nó mà tôi biết chắc là khi nào cũng có....
- Á... con nhỏ này... mày muốn chị cho mày hết lết về nhà ko.... nó với tay, rượt tôi chạy dài... đứt cả hơi...
- Thôi... tau trả... tau trả... sáng nay mới ăn bát phở gà... mày đuổi tau chạy nãy giờ... nó ra hết rồi còn đâu........
- Á... tiếng con Harin la lên... kèm theo đó là giọng một tên con trai nói như muốn nổi điên...
- Con nhỏ đui này, mày ko thấy tau mà tránh hả??
- Ơ hơ... mày nói tau đui... mà đã đui sao thấy mày mà tránh... nhỏ Harin nói lại mà giọng run lên( chắc là tức lắm đây^^) ko hề thua kém, đứng lên fủi quần kèm theo đó là liếc xéo lên nhìn vẻ mặt tức tối của thằng... ku kia...
- Cái con nhỏ này... hắn đưa tay lên tính bụp nhỏ Harin một fát......
- Này, ai đời con trai mạnh khoẻ lại đi đánh con gái bao giờ... may mà tôi kịp chụp tay thằng điên kia lại, ko thì nhỏ Harin có cái má phệ như má ông địa(^^”)...
- Ngon gớm... hắn trừng mắt...
- Mày là bạn nó hả?? Hắn nói liếc mắt qua chỗ Harin rồi qua chỗ tôi...
- Ừ.
- Thế này muốn sao hả con nhỏ kia??
- Thả bạn tôi ra...
- Thả??? Hắn nhắc lại
- Ừ... “quái, tên này điếc chắc, hay là ko hiểu tiếng.... người...? Hỏi lại woài” tôi thầm nghĩ...
- Thế bọn này định tính sao với cái quần hàng hiệu này quả tao... giờ nó bị rách rồi... tính sao... hả????? Tên này to giọng
- À, cái quần... nếu ko chê... tôi sẽ sửa nó lại giúp cậu... nếu cậu thấy ko ưng ý sau khi sửa thì.... thì.....
- Thì sao hả??? Hắn trừng mắt...
- Ờ... thì...... cứ việc đánh con nhỏ kia đi... tui hok liên quan... tôi cười toe... Bây giờ đám đông quanh chúng tôi đã bắt đầu đông lên thấy rõ mà tôi thì ko thix nơi đông người chút nào....
- YUNAAA...MÀY LÀM TAU SHOCK QUÁ ĐÓ... nhỏ Harin gào lên, giãy dụa... KOOOOOO......TAU KO CHỊU ĐỂ TÊN DU CÔN NÀY ĐÁNH ĐẬP ĐÂU........ (>_<”)
- Mày kìa... tôi ngồi xuống nói nhỏ với nó.... đời nào tau để hắn đánh mày... yên tâm đi...
- Mà mày có chắc là sửa đc cho tên điên đó ko?? Con nhỏ thì thầm vào tai tôi....
- Được... tao chắc chắn luôn.... Tôi nói giọng quả quyết....
- Bao nhiêu %??? Con nhỏ ngờ vực
- Hehe... 70% - tôi lè lưỡi - ... á.... đau... sao mày đánh tau.... Con nhỏ Harin cú đầu tôi một phát đau điếng...
- Đừng có mà đùa, thế còn 30% còn lại thì sao hả??? Nó trợn mắt... bặm bụi ko kém gì thằng điên kia(T-T)...
- 30% còn lại á...tôi tròn mắt( có vẻ) ngạc nhiên.... quá chắc chắn luôn chứ còn gì nữa.... Tôi nhếch lông mày điệu bộ tự tin( thái quá)....
- Này, hai cô nương đến lúc này mà con buôn với tám à... hắn cúi xuống...
- Vô duyên... tôi nhìn mặt Harin mà nói(^^”)... chuyện con gái, con trai xía vô làm chi....
- Ờ, thế còn cái quần của tôi thì tính sao đấy... hắn đưa bàn tay bẩn thỉu của hắn ( nhưng nói thật thì trắng và sạch lắm) bóp cằm tôi kéo qua, như bắt ép tôi fải nhìn vào mắt khi nói chuyện với hắn vậy....
- Tôi nói rồi... tôi sẽ sửa nó lại...
- Thế sau khi sửa xong... làm sao cô trả lại tôi???
- Xời ơi... trả í hả... à.... ừm.... sao trả ta.... Tôi lại quay về phía Harin.
- Ngốc mà cứ làm tàng...
- Này, nói ai ngốc hả?? Được rồi, nói tên, lớp... hay nói địa chỉ nhà luôn đi, nếu cần tôi đem tới tận nhà.... Nói xong thì tôi mới để ý đến đám đông xung quanh chúng tôi, có vẻ là hầu như toàn con gái, ủa mà sao chúng nó lại cười khi tôi nói câu vừa rồi nhỉ, bọn này điên hết cả rồi....
- Nam Hea Gone, lớp 11a1, còn địa chỉ nhà thì khỏi luôn, đem tới trường cho tôi....
- Rồi... đã save thông tin khách hàng... uki, đưa cái quần đây, ngày mai tôi đem lên lại cho... Tôi nói tỉnh queo nhưng mà... quái, sao bọn xung quanh cứ cười khúch khích( tôi ghét thế lắm), đã thế Harin và tên kia sao mà mặt đỏ rần... bọn này mới... ăn ớt xong chắc....
- CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KO??? CÁI QUẦN NGAY TRÊN NGƯỜI TÔI THẾ NÀY... SAO TÔI CỞI RA ĐƯA CHO CÔ HẢ???? Hắn ta hét lên... Á, đỏ mặt, đỏ mặt nhanh nào.... sao thế này, bình thường nơron của tôi nó “sung mãn” lắm cơ mà... thế mà sao hôm nay “ngủ khoẻ” hết thế này... Cái tai nhận thông tin xong thì nơron hướng tâm ỳ ệch leo lên não, não fân tích như là vừa ngủ vừa làm zị (7_7), phán cho cái “ xí hổ”, thế là cái “xí hổ” kia lại lò mò qua dây pha rồi lại rỳ rỳ chạy về.... da mặt--> đỏ rồi này( mất đến 20s ấy chứ, lâu quá là lâu ^^”)
- Ơ... thế... thế này thì sao mà tôi sửa cho cậu đc?? Tôi lắp bắp...(ôi... ngượng thúi cả mặt... >_<”)
- Sao tôi biết đc!! - Hắn trả lời tỉnh rụi - miễn seo cô sửa đc cái quần cho tôi...
- “ẹc, ở chỗ lào nòi ra cái thằng... ku hách thế lày hở zời”... tôi thầm rủa.... “ pà rủa cho mày ra đường cho cái xe tải (hạng cực nặng) nào đó chà qua chà lại.... khỏi vác xác về nhà luôn....hứ...” ( tg: ác kin)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- A, CÓ CÁCH RỒI!!! Đang ngồi, tôi bật dựng lên như lò xo....
- Cách gì? Cách gì??? Nhỏ Harin chồm qua hỏi tôi rối rít...
- Cách gì? Nói đi nhỏ kia!! Còn cái tên gì gì Gone đó thì trợn mắt bặm môi...
- Ấy... các bạn đừng có chen... ko cần fải xin chữ ký mình đâu... nghĩ ra cái này đơn giản thôi.... Nói xong tôi cười hô hố....
- NÀY, ĐIÊN LÂU CHƯA?? Nhỏ Harin và tên.. côn đồ kia trố mắt đồng thanh...
- Chời ơi... điên lâu rùi... mày là bạn tau mờ hok biết hả???
- Ờ... mới nghe mẹ mày nói sơ sơ.... - bỗng nhiên nói đến đó mặt con nhỏ Harin xịu lại hok hiểu tại sao....- ơ.... tau.... tau xin lỗi.......nó lắp băp..
- Xin lỗi cái rỳ mậy??? Tôi tỉnh queo nhưng tất nhiên tôi vẫn biết vì sao nhỏ xin lỗi tôi.... đơn giản là vì nhỏ vừa nhắc tới mẹ tôi... ko... phải nói là nhỏ vừa nhắc đến một người đàn bà độc ác mới đúng chứ..... bà ta ko còn là mẹ tôi từ lâu rồi......
- Thì.... thì..... mẹ mày đó.....
- À! bà ta hả? Tau quên rồi! Mà sao hok mậy??? Thằng... ku kia đứng ngoài chả hiểu chi hết trơn, ngơ ngác ngồi nhìn....
- Này... bộ mẹ cô bị sao hả??? Hắn ta hỏi
- ........
- À há... ko nói là công nhận rồi nhá!? mặt thằng... ku từ kênh kiệu biến thành tái mét khi thấy tôi rút trong túi xách ra một.... cái kéo to đùng.... với vẻ mặt đầy sát khí...
- Đứng yên, nếu ko muốn bị tôi cắt luôn đôi cẳng trắng trẻo của anh về hâm canh.... “xẹt”- tiếng cái kéo cắt một phát làm cho Hea Gone rợn cả da gà khi nó chạm nhẹ vào chân cậu....
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi là Nam Hea Gone, con trai của một trong những nhà tài phiệt có tiếng nhứt ở nước Đại Hàn này, học ở ngôi trường Red Eyes cũng thuộc tầm cỡ nối tiếng, tôi 17 tuổi, cao 1m80, học lớp 11a1, dáng hình rất kute( mọi người nói thế và tôi cũng nghĩ vậy ^^), tính hơi nóng một chút(!!), chơi rất đc và về học vấn thì luôn đứng nhì khối.... sau một con nhỏ nào đó tên Yuna..... hình như giống với tên con nhỏ đang sửa quần bây giờ cho mình, nhưng mà chắc ko fải đâu... nhỏ Yuna kia chắc chắn phải đeo kính dày cộp, người lùn tịt, xú xí,.... chứ ko thể nào... xinh như nhỏ này đc.... Phải công nhận nhỏ Yuna này xinh thật, lại cá tính nữa, mỗi tội nhìn thấy mình mà ko nhận ra là ai thì... bái phục....( tác giả: tại tên này có tính lãng tử bẩm sinh, đi đâu cũng có con gái theo, mà chạm mặt cậu ta là ko ai nói được một câu hoàn chỉnh đc, ngượng quá đó mà... Thế mà nhỏ Yuna nói tỉnh rụi.... ko bái phục mới lạ...)
Phải công nhận lúc nhỏ sửa quần cho mình thật là nghiêm, đã thế còn đeo kính, cái kính gọng trắng dễ thương lại làm cho nhỏ đáng yêu hơn.... quái, mà sao mình khen nhỏ nhìu thế nhở... nhưng phải công nhận lúc đầu mình nóng thật, may mà nhỏ bắt được tay mình lại, ko thì mình lại.... “sát nhân” rồi.... nhanh ko ngờ, nhìn nhỏ “bé con” thế ( ẹc, ko dám bé đâu, bả cao 1m70 đoá...) mà nhanh gúm. Đến lúc mình doạ nhỏ vụ cái quần... xời... đối với mình bao nhiêu cái quần kiểu này cũng có, nhưng tính làm cho 2 nhỏ đõ bẽ mặt ( tg: ác thế ko biết...) nên mới lôi cái quần ra... cứ tưởng nhỏ sẽ van xin(tg: ác nhân), khóc lóc(tg: độc ác), xin lỗi rối rít (tg: ối giời ơi... sao nhân vật nam chính của mình lại độc ác đến cái mức đó... nhưng mà thấy sao giống... mình ghê ^^).... ai dè nhỏ lại ko làm những điều đó mà lại đòi sửa lại cái quần cho mình mới ghê.... Coi bộ nhỏ tự tin lắm đây.... làm anh đây vừa ý đc thì thì hơi bị khó đó kưng.... nghĩ tới đó tôi cười, chả đế ý xung quanh rằng bọn con gái đang "rớt đài" hết vì nụ cười đó (hot boy mà)
------------------------------------------------------------------------------------------------
Tui là Kim Yuna, con nhà lành, đáng yêu, dễ xương, tui chỉ có ba thôi, còn mẹ tui thì mọi người biết rồi đấy.... bà ta bỏ tui và ba để đi tìm kiếm sự nghiệp, tui nghe thoang thoáng mấy lần điện về là bà ta mở đang một công ty thời trang. Tuy tui hận bà ta nhưng nhờ bà ta ( cả ba tôi nữa chứ) mà tui có bề ngoài rất chi là khả ái( hok phải khả ố đâu nha) : da trắng hồng tự nhiên, mắt hai mí dễ thương(!!), lông mi dài, tóc thẳng mượt đen óng( tui thix nhất là mái tóc vì nó giống ba tui hoàn toàn còn tóc bà ta thì hoe hoe... tui hok thix), dáng người cao ráo ( 1m70 cơ mà, nhưng mà hơi bị cao thái quá do ba 1m89 + bà ta 1m78 => tui ko cao mới lạ...) với lại tôi cũng rất thix thiết kế, cắt may... mà thôi, khoe thế đủ rồi, ko các bạn lại bảo tui chảnh (^^).
Hum nay xui thiệt, sáng sớm thì mắt sưng húp... chỉ tại bà ta về ám tui. Bị nhỏ Harin đuổi thì đi tông bát phở gà mới ăn lúc sáng. Còn giờ thì gặp phải thằng... ku rắc rối này. Chả biết hắn là ai mà hắc ám thế ko biết, cái quần bị rách có phải lỗi hoàn toàn do nhỏ Harin đâu... với lại con zai gì mà to mồm to miệng, chả biết rộng lượng với con gái gì cả... Hưm...nhưng hắn cũng xinh trai đấy chứ, ko ngờ hắn lại cao thế, chắc cao gần = ba mình ấy... Mà tên hắn là Nam Hea Gone à, sao thấy quen quen nhỉ (?), mà thôi, nghĩ làm chi cho mệt ốc đau đầu, lo mà xửa cho xong cái quần rồi té cho lẹ, mà để ý mới thấy, chất liệu vải cái quần này tốt thiệt, đúng hàng hiệu luôn, chà chà, hăng tiết lên rồi nha, phải làm cho hắn lác mắt luôn.......
------------------------------------------------------------------------------------------------
Tui là Lee Harin, cũng là con nhà lành, ngoan ngoãn, đáng yêu(!), dễ thương(?)... Tui chơi thân với Yuna từ năm lớp 6, may mà giờ hai đứa cũng tiếp tục đc học chung. Chơi với Yuna tui biết về gia đình nhỏ, toàn bộ. Tui nhận định nhỏ là một đứa con gái rất cá tính, đáng yêu, chơi đc, hoà đồng kin khủng... ( đi đâu cũng có bạn cơ mà, đến cả viện dưỡng lão cũng có bạn ^^) Là bạn thân nhưng mà bọn tui trái tính nhau lắm: nhỏ thix cam tui thix chanh leo; nhỏ thix kẹo cam tui thix kẹo chanh leo; nhỏ thix túi xách có hình cam tui lại thix xách có hình chanh leo;....( phù, kể thế này sao hết đa ^^)
Tui thì thấp hơn nhỏ là cái chắc ( thấp hơn 5cm thì fải), học cũng thế, thua nhỏ đến 2 bậc, lần nào tôi cũng đứng thứ 3 toàn khối, chưa bao giờ nhích lên đc thứ 2... Hình như đứng thứ hai là con trai họ Nam... quái thiệt, sao gióng họ thằng khìn kia quá, mẹ ơi, cầu mong ko phải......
------------------------------------------------------------------------------------------------
( Yuna, Harin: tác giả bất công, sao mà giới thiệu thằng điên kia nhìu thế, còn bọn tui thì có tí xị hà, tác giả bênh con zai, cẩn thận có ngày bể đầu đó....)
Tác giả: chết mèn, thế này chắc toi....
------------------------------------------------------------------------------------------------