PDA

Xem đầy đủ chức năng : Trọn kiếp yêu em...



JinKiYoungHe_KiChiRoYaShi
07-09-2007, 08:05 AM
1. Duy Ly đạp xe chầm chậm trên đường, lòng vui vui!! Kể từ ngày biết tin đỗ đh, cô hạnh phúc biết nhường nào khi nhìn thấy gương mặt rãng rỡ của bố mẹ! Cô lên Hà Nội đã nửa tháng nay, chỉ một mình, tự tìm chỗ ở, tự mình thích nghi với cuộc sống mới, không ai dìu dắt, chỉ vì bố mẹ cô quá bận rộn với công việc! Duy Ly không trách bố mẹ, cô lại cảm thấy vui khi được tự mình lo cho bản thân, chứng tỏ cho bố mẹ thấy rằng, con gái của bố mẹ đã thực sự trưởng thành!
Gọi một cốc kem tươi, Duy Ly ngẩn ngơ nhìn ra tán lá bên đường! Chưa hết hè, những tán phượng vẫn còn xanh lắm mặc dù chẳng còn một bông hoa! Cô chợt thấy nhớ màu hoa phượng, nhớ những ngày hè đầu tiên trong năm nay, nhớ lũ bạn học cùng cấp ba tinh quái! Nhớ tất cả những gì của năm trước! Ấy vậy mà nhanh quá!! Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi cô cảm thấy nghẹt thở...bây giờ...tất cả chỉ còn là kí ức! Nhấm nháp cốc kem mát lạnh, Duy Ly nghĩ vẩn vơ. Nếu như những tháng năm đó, cô có một mối tình học trò thì chắc sẽ tuyệt vời hơn, sẽ đáng yêu hơn mỗi khi nhìn lại!! Ấy nhưng...chỉ vì lo học...cô không còn thời gian nghĩ tới những chuyện đó! Và chả hiểu từ bao giờ, cô đã tự tạo cho mình cái thái độ lạnh lùng đối với con trai mỗi khi con trai ngỏ ý với mình! hoặc chỉ nghe ai đó đồn rằng:" Tên boy đó thích công chúa Duy Ly" là cô tránh xa hắn! Chỉ nói chuyện lúc ol tình cờ gặp!
Duy Ly ư? Cô đẹp...nếu như không muốn nói là rất đẹp ! Mọi thứ đều hoàn mĩ cả! Ngay cả tính tình, hòa đồng và vô tư, như một đứa trẻ, cô luôn cười, chả bao giờ thấy cô khóc! Và Duy Ly cũng tự khẳng định rằng, rất ít khi, thậm chí là hiếm, rất hiếm khi cô khóc!! Cùng lắm thì chỉ đôi ba giọt nước mắt mà thôi!
Duy Ly đạp xe về nhà trọ....lòng vui khó tả.....lí do ư? chính cô cũng không biết....

2. Vỹ vội vàng chạy nhanh vào lớp, tí nữa thì muộn học! Chết tiệt, cái xe bus quỉ quái hôm nay bị sao mà mãi mới đến! Bực ghê! Quăng nhanh chiếc cặp xuống ghế, Vỹ tự phàn nàn:" Bực mình! Ngày đầu tiên tới lớp mà xém nữa tiêu!". Vỹ ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật lạ kì! Vỹ cũng không hiểu chính bản thân mình nữa! Bên Nhật thuận tiện cho việc học của Vỹ hơn nhiều! Vậy mà Vỹ lại cứ nhất định đòi về Việt Nam. Là con một, bố mẹ Vỹ mãi mới sinh được Vỹ, gia đình giàu có, bố mẹ chiều chuộng...nhưng Vỹ chả lấy đó mà tự hào !! Điều anh tự hào là có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ luôn quan tâm và hiểu được suy nghĩ của anh! Vì vậy anh cảm thấy thoải mái và luôn luôn bảo đảm được việc học hành! Nhưng không hiểu sao, một năm trở lại đây, sau khi tốt nghiệp phổ thông bên ấy, Vỹ lại muốn trở về vn học. Anh nhớ cái thân thiện, cái tình cảm của con người quê mình! Một năm để hoàn tất thủ tục về nước và đi thăm bạn bè, thầy cô, và làm tất cả những gì anh muốn làm trước khi về vn học tập!
Thầy giáo bước vào lớp, Vỹ giật mình ngưng vội dòng suy nghĩ! Ông thầy này, trung niên, gương mặt phúc hậu! Vỹ ấn tượng ngay với cái dáng thấp thấp, mập mập, và giản dị của ông. Chợt giật mình. Thầy đi ra cửa nói chuyện với ai đó, lát sau Vỹ thấy bóng một cô gái bước vào lớp, rảo bước xuống bàn thứ hai cách dãy của Vỹ hai dãy bàn. Nhưng xa quá, Vỹ không để ý, cũng chỉ là một cô gái!! Vỹ thở dài... không biết những ngày học tới sẽ như thế nào??? Và anh lại ngưng suy nghĩ để lắng nghe. Thầy bắt đầu nói.

3. Duy Ly đạp xe về nhà trọ, lòng bực bội! Cái xe đạp chết tiệt này! Vừa mới mua mà đã giở chứng trật sên giữa đường làm hôm nay cô dến muộn buổi học đầu tiên! May mà gặp ông thầy dễ chịu chứ không thì chết chắc! Để lại ấn tượng xấu cho giáo viên ngày đầu là chuyện không hay ho chút nào!
Cái tập thể lớp ấy cũng dễ chịu! Mà cũng may Phương bạn trọ ở cùng phòng học chung lớp với cô nên cũng không cô đơn!! Hôm nay nếu Phương không đi trước vì chưa kịp mua vài cuốn sách thì Duy Ly cũng không đến nỗi bị muộn học! Thật là một ngày chán ngắt! Chiều nay cái Phương lại còn phải đi mua quần áo cho em gái! Duy Ly phải về nấu cơm hộ bà chủ nhà! Chán thật!
Đạp xe chầm chậm, Duy Ly thở dài! Chợt thấy bên kia đường bóng người quen quen, cô chợt giật mình, hóa ra là anh chàng đẹp trai ngồi bàn trên cùng cách cô hay dãy! Cô dể ý lúc cô bước vào lớp, anh ta nhìn cô khá chăm chú nhưng rồi lại ngoảnh đi chỗ khác!
Nói tóm lại, hôm nay là một ngày chán ơi là chán!!! Duy Ly chả thèm để ý tới tên con trai đó nữa! Mua một que kem, Vừa đi vừa ăn. Cô thích cảm giác lạnh buốt ở miệng, chạy xuống họng....mát lạnh !! Coi như que kem này sẽ gội rửa sạch bao nhiêu xui xẻo ngày hôm nay vậy!!!

4. Vỹ cùng Phong( cậu bạn mới quen trong lớp) rảo bước từ thư viện đi ra. Mải bàn về nội dung cuốn sách cả hai vừa mới đọc, Vỹ quên khuấy thì giờ!! Đã bốn giờ chiều, thư viện cũng đã sắp đóng cửa! Không gian bây giờ vắng hơn hẳn lúc Vỹ và Phong đến. Ngoài cái sân rộng thênh thang, chỉ còn lác đác vài người dắt xe ra khỏi cổng, tuy thư viện chưa đóng cửa hẳn, còn những một tiếng nữa nhưng hầu như mọi người đã về hết. Bộng Vỹ giật bắn người, bất ngờ từ đâu một bóng người vội vã, va mạnh vào người Vỹ. Đống sách trên tay Vỹ và người vừa va vào anh rơi xuống đất thành một đống sách ngổn ngang bừa bãi! Vỹ bực mình gắt:
_ Này cô đi đứng kiểu gì thế?_Rồi cúi xuống nhặt sách.
_ Xin lỗi! Tôi vội quá!!_ Cô gái vừa vội vã nhặt sách vừa lắp bắp xin lỗi.
_ Chứ chẳng lẽ cứ vội là thích tông ai thì tông à?_ Vỹ quát._ Làm cụt hứng trao đổi bài vở.
_ Thôi bớt nóng đi! Cô ấy cũng đã xin lỗi rồi mà!_ Phong vỗ vai Vỹ khi Vỹ ôm đống sách đứng lên.
Cô gái kia cũng hấp tấp đứng lên. BÌnh tĩnh trở lại, cô nói với Vỹ:
_ Này anh! Tôi đang vội nhỡ đụng vào anh! Tôi đã xin lỗi rồi! Anh không thông cảm lại còn quát tháo thế? Anh ích kỉ quá đấy!! Đừng chỉ nghĩ cho mình thôi! Chả hay ho gì đâu! Tôi đang vội, chào!
Nói xong cô gái bỏ đi thẳng. Vỹ ngỡ ngàng....hình như là....trông cô ấy quen quen! Chợt giật mình! Vỹ ngớ người ra! Chính là cô gái đi trễ hôm ấy! Cô ấy đẹp thế ư? Phải mất mấy phút Vỹ mới bình tĩnh trở lại sau cái đập vai của Phong:
_ Đi thôi mày! Làm gì mà như cái tượng thạch cao thế?
_ À không có j!! Bực thật đấy!!
Rồi hai người rảo bước! Phong thầm nghĩ:" Mày bị sét đánh rồi con ạ!

beutyrose12
07-09-2007, 12:21 PM
♥bóc tem.
truyện hay lắm .
post tiếp nhe bạn

JinKiYoungHe_KiChiRoYaShi
08-09-2007, 10:25 PM
5.Duy Ly ngồi ngán ngẩm. Lớp học đã đến khá đông đủ, nhưng Phương lại chạy đi đâu mất tiêu, hình như đi mua cái gì đó. Thở dài, cô nghĩ, sao lại xui thế chứ! Mới mấy ngày đầu tiên đi học mà đã gặp thật lắm chuyện rắc rối! Hôm đầu tiên gặp hắn, Duy Ly cũng định làm quen vì trông hắn khá được! Nhưng tới hôm qua, cái ý định đó như bức tường bị sụp đổ. Đằng sau vẻ bề ngoài bảnh bao, như một chàng hoàng tử là một con người, một tính cách hết sức cộc cằn...không ai chịu nổi!(cái này có vẻ hơi chủ quan nhưng...kệ!^^!). Thở dài lần nữa, Duy Ly ngán cho cái số của mình, hẩm hiu về đường tình bạn! Phương chạy vào lớp, đập tay lên vai Duy Ly:
_ Vẫn còn bực chuyện hôm qua cơ à?Thôi quên đi cho nó nhẹ dạ mày ạ! Lát tan học tao đãi mày chầu kem bảo đảm hết bực ngay! OK chứ hử?
_ Ừ! Thế cũng được!_ Duy Ly mỉm cười ngó ra cửa...và giật thót mình.
Hắn và cậu bạn hôm qua của hắn bước vào cửa. Ngay tắp lự, toàn thể dân trong lớp nhìn hắn. Thấy Duy Ly, hắn mỉm cười. Cô ngó lơ ra chỗ khác chả thèm quan tâm và thầm nghĩ: "Chỉ được cái mã!". Hắn rảo bước xuống chỗ Ly, quăng nhanh chiếc cặp xuống chiếc bàn sau bàn của cô rồi ngự trị ở đấy cùng ông bạn của mình. Phương khều tay cô:
_ Ê mày! Thấy ai không?
_ Ai? _ Duy Ly giả vờ như không biết.
_ Hai anh chàng đằng sau mình ý!! Đẹp trai kinh!_ Phương xuýt xoa.
_ Kệ xác hắn!_ Duy Ly cáu bẳn.
_ Mày sao thế? Không nên giận cá chém thớt chứ! Hai anh chàng này có tội tình gì đâu!!
_ Mày biết ai đó ko?_ Duy Ly lừ mắt nhìn Phương.
_ Ai?
_ Còn ai vào đây nữa hả ngốc!! Tên nào đẹp trai hơn thì chính tên đó hôm qua tao đã ủi trúng! _ Duy Ly gắt khẽ.
_ Mày giỡn hay chơi vậy mày?!_ Phương lắc đầu không tin.
_ Cứ thử chọc tức hắn là biết ngay!_ Duy Ly cười!
Bất giác Phương quay xuống nhìn Vỹ. Anh cười một cái làm tim cô đánh lô tô trong lồng ngực. Cô cười trả một cái đáp trả rồi quay lên sợ...chọc giận hổ dữ! Nhưng cô vẫn không tin! Làm sao con người dễ thương như thế này lại có thể giống như Duy Ly tả!
Gìơ ra chơi, Phương đi mua nước uống, Duy Ly ngồi lại một mình, đằng sau Vỹ và Phong vẫn ngồi và nói chuyện rầm rì với nhau nhưng Duy Ly nghe không rõ họ nói gì. Chợt Duy ly giật mình, một cánh tay từ phía dưới thò lên đưa cho cô một tờ giấy nhỏ. Tuy không biết cánh tay đó là của ai nhưng cô cứ cầm lấy tờ giấy giở ra đọc :" Cô cho tôi xin lỗi nhé! Tại hôm qua tôi đang trao đổi bài nên...Tôi thô lỗ quá! Mong cô tha lỗi cho tôi nhé!". Duy Ly tí nữa thì bật cười! Cô nghĩ hắn sẽ chả bao giờ biết đến hai chữ xin lỗi! Cô nghĩ ngợi một lúc rồi quay xuống nói thẳng với Vỹ :
_ Này anh! Tôi chả có lỗi để cho anh xin đâu! Lỗi của tôi hôm qua anh vẫn còn giữ...bây giờ lại xin tôi tôi lấy đâu ra bay giờ?
Rồi Duy Ly quay lên...cắm cúi đọc sách, miệng mỉm cười. Vỹ bất ngờ quá! Không ngờ cô gái xinh đẹp này lại có tính cách kì lạ đến nhường ấy! Anh mỉm cười rồi rời khỏi bàn trước ánh mắt hồi hộp của Phong. Vỹ ngồi xuống chiếc ghế bàn trên cùng quay xuống bàn của Ly, anh hỏi :
_ Cô cũng hay đấy!! Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô hôm qua, cô vừa ý rồi chứ?
_ Hôm qua là hôm qua! Hôm qua tôi có lỗi, tôi đã xin lỗi anh rồi. Hôm nay tôi chả có lí do gì mà xin lỗi anh cả nên tôi cũng không có lí do gì để nhận lời tha lỗi của anh._ Duy Ly ngước lên nói rồi cúi xuống đọc sách tiếp.
_ Vậy thì hôm nay coi như tôi có lỗi với cô vì đã có thái độ như thế! Cô đồng ý chứ?_ Vỹ cười, choáng lần thứ hai trong vòng năm phút.
_ Hừ! Tôi đã nói rồi! Tôi chả có lỗi để cho anh xin đâu! Đừng có nói xin lỗi tôi!_ Duy Ly nhìn thẳng vào mắt Vỹ làm Vỹ thấy tim mình đập tình thịch.
Vỹ nhìn Ly:
_ Vậy tôi sẽ coi như cô đã tha lỗi cho tôi! Đồng ý làm bạn với tôi nhé!
_ Lí do? Mà cũng chả cần lí do! Tôi không thể làm bạn với một người có tính cách như anh! Đơn giản! Không hợp! Và tiện tôi nói luôn! Anh tránh ra chỗ khác cho tôi đọc sách nhé! Anh đang cắt đứt cảm hứng của tôi đấy! Tâm trạng tôi lúc này chả khác gì anh hôm qua đâu! Ánh mắt Duy Ly xuyên vào ý nghĩ của Vỹ làm Vỹ cảm thấy nhột nhạt vô cùng! Choáng lần thứ ba. Anh đứng dậy, vừa buông thõng một câu vừa liếc nhìn cái nhãn vở của Ly và nhớ thật nhanh cái tên" Hạ Tử Duy Ly" rồi bước thẳng ra cửa làm Phong vội vã đuổi theo :
_ Vậy thì không làm phiền cô nữa!
Duy Ly ngồi lại một mình, vừa đọc sách vừa nghĩ đến đoạn đối thoại ngắn ngủn giữa cô và hắn. Buồn cười thật! "Làm bạn ư? Sáng hôm qua tôi cũng muốn thế! Nhưng từ chiều hôm qua tới giờ thì không! Cần xem lại đã!". Cô mỉm cười rồi lại cúi xuống đọc sách.

6. Hôm nay xe đạp của Duy Ly bị thủng lốp, cô phải đi xe bus tới trường. Chờ mãi xe mới tới, cô bước lên xe. Các ghế ngồi đã kín người, cũng không đông cho lắm, cô đảo mắt quanh tìm một ghế trống và chợt nhìn thấy chiếc ghế phía cuối xe. Rảo bước đi tới chỗ chiếc ghế, cô nghĩ vẩn vơ. Nhưng chợt giật thót tim, người ngồi bên cạnh chiếc ghế trống đó lại là Vỹ. Vỹ giật mình nhìn lên rồi...trình diện một nụ cười đẹp ngây ngất khiến cho mấy cô gái ngồi cạnh đó phải quay lại nhìn. Duy Ly ngỡ ngàng phút chốc nhưng rồi lấy lại tự tin, cô ngồi xuống và bỏ chiếc cặp lên đùi, lôi ra một cuốn sách, và giở ra trang đã đánh dấu, bắt đầu đọc.
Vỹ chăm chú nhìn cô, sao cô đẹp đến thế? Với tính cách lạ lùng cô đã cuốn hút anh ngay từ hôm đầu tiên chạm mặt! Vậy mà cô không hề để ý đến thái độ của anh sao? Đắn đo, Vỹ mới gọi:
_ Duy Ly!
_ Gì thế?_ Duy Ly hỏi lại, nhưng chợt giật mình, cô nheo mắt, nhìn Vỹ_ Khoan! Anh biết tên tôi từ khi nào?
_ À! Từ khi tôi muốn làm bạn với Duy Ly!_ Vỹ cười.
Duy Ly nhún vai rồi lại cúi đầu đọc sách. Vỹ lại gọi:
_ Duy Ly không thắc mắc tại sao tôi biết tên Duy Ly sao?
_ Đó là việc của anh _ Duy Ly trả lời, mắt vẫn đọc sách_ Anh biết bằng cách nào thì đâu có liên quan đến tôi!
_ Thế Duy Ly không thắc mắc tên tôi là gì sao?
Duy Ly gấp sách lại, nhìn Vỹ rồi cười:
_ Ngay từ đầu anh đã không giới thiệu, thì tôi có quyền nghĩ là anh không muốn cho biết tên. Tên mình anh còn không giới thiệu, không muốn cho biết thì tôi cũng không muốn tìm hiểu làm gì! Tùy anh thôi! Còn tôi, biết hay không cũng vậy cả !
_ Vậy giờ tôi giới thiệu, tôi là Hà Thế Vỹ!
_ Ừ! Tôi biết rồi! _ Duy Ly nhìn ra cửa sổ, rồi chợt quay lại_ Mà mới nãy anh gọi tôi có chuyện gì?
_ À!_Vỹ lúng túng_ Tôi chỉ thắc mắc, Ly ghét tôi mà sao lại đến ngồi gần tôi?!
Duy Ly bật cười, rồi ngừng bặt vì mọi người xung quanh đang ngoái lại nhìn. Cô nói, miệng vẫn cười :
_ Đúng là tôi ghét anh _ Rồi cô chợt nghiêm giọng và không cười nữa_ Nhưng không có nghĩa là tôi ghét cái ghế duy nhất còn lại trên cái xe bus này.
Vỹ chưng hửng. Anh cứ nghĩ cô phải có ý nghĩ gì đó đặc biệt đối với anh, nhưng thì ra, anh nhầm...Anh mỉm cười vì ý nghĩ trẻ con của mình! Rồi lại nhìn cô, cô lại đọc sách, quên hết tất cả những thứ xung quanh, quên luôn cả anh đang ngồi bên cạnh! Cũng đúng thôi! Cô đâu coi anh là gì của cô, kể cả bạn! Vỹ nhìn kĩ Duy Ly hơn. Đôi mắt to của cô thật đẹp, sẽ đẹp hơn khi cô khóc! Vỹ nghĩ vậy dù ý nghĩ đó có thể là...điên !
Xe bus chợt dừng. Duy Ly xách cặp đi xuống và Vỹ cũng thế. Cô đi trước, mái tóc đen dài đã gần như xõa xuống vì sợi dây buộc bị lỏng. Vỹ chợt giật mình khi Phong từ đâu chạy lại đập vào vai Vỹ.
_ Ê làm gì mà thẫn thờ thế mày?_ Rồi thấy Duy Ly đi phía trước, Phong cười _ Đang làm đuôi của nàng hả?
_ Mày nói cái j?_ Vỹ gầm gừ trong họng.
_ Mày dẹp cái bộ mặt ngây thơ giả tạo đó sang một bên cho tao nhờ cái !_ Phong cười lớn_ Ngay từ bữa đầu tiên mày với Duy Ly đụng nhau là tao biết ngay mày bị sét đánh đen thui rồi! Còn bày đặt hử ông tướng?
Vỹ giật mình. Phong nói có đúng không nhỉ? Có phải anh đã thích Duy Ly rồi không? Sao bây giờ anh mới nghĩ đến chuyện đó? Thảo nào sau hôm đó anh cứ nghĩ về Duy Ly hoài, muốn làm quen, muốn làm một người bạn mà sao khó quá! Duy Ly quá lạnh lùng! Nhưng hình như chỉ lạnh lùng với anh thôi! Với mọi người thì khác, cô luôn tỏ thái độ vui vẻ, hòa đồng, cười nói suốt ngày nhưng cứ hễ chạm mặt anh cô lại lạnh mặt lại! Ngay đến cả Phong đôi khi không có anh ở đó, hai người cũng nói chuyện với nhau có vẻ thân thiện lắm mà !
_ Ê mày ! Tao hỏi cái này !_ Vỹ choàng vai Phong.
_ Gì thì hỏi đại đi...bày đặt !!!
_ Sao mày với Duy Ly nói chuyện bình thường thế mà khi tao với cô ấy nói chuyện thì cứ như là...chó với mèo?!!!
Phong cười lớn. Mọi người xung quanh ngoái lại nhìn hai người.
_ Mày ngu ơi là ngu !!! Chứ mày không nhớ cái hôm đầu tiên mày đụng nhỏ à?
_ Nhớ thì nhớ nhưng mà tao thấy đâu có cái gì quan trọng lắm đâu!....Mà mày đừng có chửi tao ngu!!_ Vỹ hầm mặt.
_ Chứ gì nữa! Mày học thì giỏi mà....trong ba cái này ngu thấy mồ!!Con gái tụi nó dễ tự ái lắm! Cộng với cả cái bệnh giận dai...Làm sao mà con nhỏ này ưa mày cho nổi hử!! _ Nói xong Phong lại cười nắc nẻ.
_ Ừ! Có lẽ tao ngu thật!_ Vỹ xụi lơ.
_ Thôi dẹp hết! Vô lớp mau lên! Nhỏ vô lớp rồi kia kìa, có muốn người khác dành mất chỗ ngồi thì cứ đi rùa lại.
Phong vỗ vai Vỹ rồi chạy trước, vừa chạy vừa cười. Vỹ giật mình tỉnh lại rồi cũng chạy theo. Duy Ly đã đi đâu, chỉ thấy cái mũ xanh quen thuộc, may mắn, chiếc bàn đàng sau vẫn trống, Vỹ và Phong quăng cặp xuống rồi ngồi tán chuyện cho đến khi chuống reo và Duy Ly cùng Phương bước vào. Đang cười với Phương, chợt thấy Vỹ, cô lạnh mặt lại. Vỹ thấy tim mình nhói lên một cái.

7. Duy Ly về nhà . Hôm nay mệt mỏi qúa! Thế là đêm nay, cô phải ngủ một mình, Phương sang nhà bà chủ ngủ với con gái bà ấy, bà chủ và ông chủ đi vắng cả, nên một mình con bé ngủ ở nhà bà không an tâm.
Thở dài, Duy Ly nghĩ về Vỹ. Dạo này, cô thấy mình cứ thế nào! Cứ ngồi một mình là lại nghĩ về anh chàng nóng tính đó .Anh chàng này thật đặc biệt, cứ mỗi khi đứng trước anh ta là cô cảm thấy tim đập tình thịch, miệng cứng đơ chả biết nói gì thêm nữa! Ngoài thái độ lạnh lùng, cô không biết phải tỏ ra như thế nào! Chỉ khi lạnh lùng, cô mới có thể giữ được bình tĩnh, không bị lúng túng trước Vỹ. Vỹ có một sức cuốn mà ai cũng cảm nhận được điều đó! Cô không thích người chỉ phô trương vẻ bề ngoài, đặc biệt với một người có vẻ bề ngoài hoàn mĩ như Vỹ,nhưng ngược lại với những người có vẻ bề ngoài như mình, Vỹ không tỏ ra kiêu ngạo vơi vẻ bề ngoài đó, chính cái cá tính của anh làm cô cảm thấy mình như lúng túng trước con người anh. Cô cũng muốn mình thân thiện với Vỹ, cũng muốn thoải mái với Vỹ ... nhưng điều đó dường như là không thể, cô cảm thấy khó khăn quá! Thật lạ lùng!!
Mệt mỏi quá!! Duy Ly ngủ thiếp đi! Cô rất thích cảm giác mệt mỏi như thế này , vào buổi tối, khiến cô dễ ngủ! Nhớ bố mẹ quá!! Là con một trong một gia đình khá giả, cô được bố mẹ thương yêu,nhưng bố mẹ chỉ biết lo làm ăn, cũng rất ít thời gian cho cô, thỉnh thoảng chỉ nói chuyện một chút rồi cho tiền tiêu vặt . Nhưng cô biết vì cô bố mẹ mới như thế! Cô không trách bố mẹ, và cảm ơn bố mẹ thật nhiều!
Nghĩ lại chuyện sáng nay, thấy buồn quá! Vỹ ngồi kế bên cô, tim cô đập tình thịch nhưng sao cô cứ tỏ thái độ lạnh lùng với anh như vậy?! Chắc anh cũng chả ưa cô tí nào!!! Nhưng thôi! Nghĩ làm gì!! Mệt mỏi quá!!!
_ Mày ngủ rồi à ?_ Phương đẩy cửa bước vào.
Duy Ly giật mình. Nhổm dậy cô hỏi Phương:
_ Mày không ngủ với con bé à ?
_ Nó sang nhà cô nó ngủ rồi! Tao về với mày đây! Đang nghĩ gì thế cô nương ?
_ Chả nghĩ gì cả! Buồn ngủ thôi!
_ Mày đừng có dối tao! Đang nghĩ về chàng Vỹ chứ gì ?
_ Sao mày nói thế ?
_ Tao chỉ nhìn là biết rồi!
Nói xong Phương đi xuống phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo bỏ mặc ánh mắt thắc mắc và băn khoăn của Duy Ly lại phía sau. Càng nghĩ càng thấy buồn! Cô cũng đã thích Vỹ ngay từ cái nhìn chớp nhoáng! Ngay cái lúc Vỹ mỉm cười với cô trong ngày học đầu tiên! Những lúc chợt nhìn thấy ánh mắt xa xăm của Vỹ dành cho Duy Ly, cô cảm thấy ghen tị biết bao nhiêu,cô ước gì những ánh nhìn đó thuộc về mình! Ước gì anh biết rằng cô quan tâm anh tới mức nào! Từ hôm đi học đến giờ đã gần một tháng! Làm sao cô có thể nói với Vỹ rằng cô mến Vỹ khi biết rằng Duy Ly cũng đang nghĩ tới Vỹ mà chính Duy Ly cũng không biết!? Là bạn, cô không thể như vậy! Nhưng càng kìm nén, tình cảm của cô càng trở nên mạnh mẽ biết nhường nào!
Phương lắc mạnh đầu, không được! Cô không được nghĩ tiếp nữa!!! Bước ra khỏi phòng, cô đặt mình lên chiếc giường của mình rồi ngủ thiếp đi! Duy Ly cũng đã ngủ từ lúc nào !

8. Thầy bước vào lớp. Hôm nay sẽ là ngay thầy nói về cách học mới của mình cho các sinh viên áp dụng. Thầy nói, giọng ồm ồm nhưng rất đỗi êm tai:
_ Cách học mới của tôi cũng không có gì đặc biệt! Chỉ là tôi yêu cầu các anh chị phải học theo nhóm! Học như vậy vùa trao đổi được kiến thức vừa tạo cho các anh chị thói quen làm việc theo nhóm. Mai này khi ra trường các anh chị sẽ rất cần thói quen này! Mỗi nhóm bốn tới năm người! Và theo chỗ ngồi hiện giờ thì như thế này nhé! Hai bàn một nhóm! Đến bàn cuối cùng của một dãy mà dư ra người nào thì sẽ đưa người đó vào nhóm cuối cùng của dãy đó! Các anh chị có hiểu không ?
_ Hiểu ạ!_ cả lớp đồng thanh nhưng không được khí thế cho lắm!
Chỉ có bấy nhiêu! Cả Vỹ, Duy Ly, và Phương đều giật mình! Nếu như theo sắp xếp của thầy, Duy Ly, Vỹ, Phương và Phong sẽ cùng một nhóm!
Sao lại như thế nhỉ!!!
Duy Ly cảm thấy có cái gì đó rất lạ lướt qua! Chả buồn! Cũng chả vui! Chỉ thấy xao xuyến quá chừng! Phương thì hồi hộp và hạnh phúc! Cô biết rằng từ nay, cô có thể được nhìn thấy Vỹ nhiều hơn! Có thể cho Vỹ biết tình cảm của mình bằng một cách khác! Có thể quan tâm tới Vỹ trên phương diện học tập!
Còn Vỹ ...anh cảm thấy hạnh phúc!!! Đây sẽ là cơ hội cho anh tiếp cận Duy Ly!! Nhiều hơn...Và hy vọng, cô sẽ hết lạnh lùng với anh!!! Những ngày qua, không được nói chuyện với Duy Ly, không được nghe những câu lạnh băng của Duy Ly cho mình ...lòng anh thấy trống vắng lạ lùng!!!
Kết thúc buổi học hôm ấy, thầy giao cho lớp thật nhiều bài tập và cũng thật khó, giao hẹn đến tuần sau !
Đợi chuông reo, Vỹ lên tiếng nói trước:
_ Từ nay, chúng ta đã là một nhóm. Mong Duy Ly và Phương vui vẻ hợp tác nhé!!
_ Tụi này thì luôn vui vẻ! Chỉ sợ ai đó nóng tính quá làm mất hết tinh thần làm việc theo nhóm!!!_ Duy Ly nhẹ nhàng cười bí ẩn.
Vỹ nghe nhói ở tim.
_ Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa!!! Bỏ qua đi!_ Phong cười cầu hòa.
_ Ấy là tôi chỉ nhắc như vậy thôi! Tôi và Phương về trước đây! Có gì ngày mai học ở đâu đây ?
Vỹ đắn đo một hồi rồi bảo:
_ Học ở phòng trọ của tôi nhé! Phòng trọ của tôi rộng rãi và yên tĩnh! Với lại chúng tôi là con trai, đến nhà bạn gái sợ không tiện cho các bạn!
_ Được thôi! Tùy anh!_ Duy Ly dễ dãi!
_ Thế nhà Vỹ ở đâu?_ Phương hỏi.
_ 257-Hai Bà Trưng. Khu sinh viên ý! Vô đấy hỏi ai cũng biết.
_ Vậy là xong chứ gì?! Mai là CN, 8h sáng bọn tôi đến! Gìơ bọn tôi về đây. Chào trước nhé! _ Duy Ly quay lưng đi.
Vỹ thấy vui vui! Dẫu thái dộ Duy Ly vẫn vậy. Nhưng ngày mai, chỉ ngày mai thôi là anh có thể ngồi gần Duy Ly hơn nữa. Được trao đổi bàn bạc với Duy Ly không những chỉ là chủ đề học tập. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi cũng đủ làm anh phấn chấn lên và vui vẻ ....suốt cả ngày.
Phong thấy cái anh chàng này lạ quá!! Ngày nào không nghe Duy Ly cạnh khóe mấy câu là anh chàng ngồi không yên một chỗ. Cứ chạy đi chạy lại lăng xăng qua chỗ Duy Ly ngồi kiếm lấy cái liếc mắt vô tình của cô. Kể cũng lạ!!! Duy Ly lạnh lùng thế, mà hắn vẫn thích!! Thậm chí hắn còn kiếm cớ chọc tức Duy Ly để cô mắng hắn vài câu!!!
Chỉ cần nghĩ tới đó cũng đủ làm Phong bật cười! Cái thằng này! Gìa đầu mà hành động trẻ con quá!!!
_ Mày đang nghĩ gì ?_ Phong hỏi Vỹ.
_ Tao à ?_ Vỹ cười toe_Tao đang nghĩ xem ngày mai nên trình diện thế nào với người đẹp!!!
Nói rồi cả hai cùng cười. Rảo bước trên đường. Hai người đã bỏ lỡ mất một chuyến xe bus! Nhưng hôm nay, đúng là một ngày vui chưa từng có....

mọi người đọc và góp ý cho jin nhé!!!^^ lần đầu tiên viết truyện ...ko hay chỗ nào mong mọi người nói để jin sửa chữa!! rút kinh nghiệm lần sau!!!

gaubien812
09-09-2007, 08:11 AM
hic, kiểu này thì gb fải đi theo học tập jin roài, jin viết hay lắm đó, mà lại post nhiều nữa, đọc thoải mái luôn.
vậy là Vỹ kết Duy Ly, Phương lại kết Vỹ......................
cuối cùng thì sẽ ra sao nhỉ?

JinKiYoungHe_KiChiRoYaShi
11-09-2007, 07:14 AM
hic, kiểu này thì gb fải đi theo học tập jin roài, jin viết hay lắm đó, mà lại post nhiều nữa, đọc thoải mái luôn.
vậy là Vỹ kết Duy Ly, Phương lại kết Vỹ......................
cuối cùng thì sẽ ra sao nhỉ?

thanks nha gấu biển!!! tớ post típ nà

JinKiYoungHe_KiChiRoYaShi
11-09-2007, 08:05 AM
Đêm.Vỹ không tài nào chợp mắt được. Cứ nghĩ rằng ngày mai sẽ gặp Duy Ly, trao đổi nói chuyện với Duy Ly dù chỉ là trong học tập, anh cũng đã quá sung sướng rồi! Nhưng sao Duy Ly cứ mãi lạnh lùng với anh như thế?!! Có phải là vì cô ghét anh lắm không?
_ Ê Phong!_ Vỹ với tay gọi Phong.
_ Gì mày?_ Phong hỏi lại, tay lật lật tờ báo.
_ Tao phải làm sao bây giờ mày?
_ Làm sao là làm cái j?_ Phong nhìn Vỹ.
_ Sao Duy Ly cứ ghét tao hoài thế? Mày hiểu nổi không? Mấy tháng nay tao đâu có cáu bẳn, gắt gỏng gì đâu....Thế mà....
Phong cười lớn:
_ Mày ngu ơi là ngu !!!!
_ Tao khôn hơn mày gấp mấy!!!
_ Khôn cái đầu mày ấy!! Mày nghe câu này bao giờ chưa?_ Phong đập đập tay vào tờ báo.
_ Câu gì?_ Vỹ tò mò.
_ Theo tình tình trốn, trốn tình tình theo !!_ Nói xong Phong lại cười.
_ Nghe rồi nhưng mà sao?_ Vỹ ngạc nhiên.
_ Vậy mà mày bảo mày khôn...._ Phong cười lăn bò càng.
_ Dẹp mày đi! Nói không nói cứ cười! Sặc mà chết đấy!_ Vỹ bắt đầu cáu.
_ Lại.........coi lại cái mặt mày kia kìa !!! Cái mặt này thì ai ưa nổi !!!
_ Kệ tao!! _ Vỹ giận.
_ Thôi nghe tao nói đây này !_ Phong nghiêm túc trở lại.
_ Ừ! Nói đi! _ Vỹ nhìn Phong dò hỏi.
_ Cái chính là do Duy Ly thấy mày ráo riết quá nên làm mặt lạnh thôi! Gìơ mày thử lạnh nhạt với cô ấy xem!! Thế nào chả trúng!
_ Tao chưa hiểu! _ Vỹ lắc đầu.
_ Trời đất! Mày học thì giỏi mà trong cái này mày dở thế?!! Nói thế còn ko hiểu à?!_ Phong quăng cuốn báo lên giường than vãn.
_ Ừ! Tao chả hiểu!_ Vỹ thản nhiên.
_ Nghe cho thủng tai đây này ông nội!!!_ Phong nói to _ Ngay từ ngày mai mày đừng có tỏ cái thái độ ráo riết với Duy Ly nữa! Có hiểu chưa?
_ Ơ! Thế không làm thế thì làm sao Duy Ly hiểu đc tình cảm của tao?_ Vỹ nhún vai.
_ Tao nói lần cuối nhé! Không hiểu thì tự lo !
_ Ok ! Tao căng tai ra đây!
_ Bắt đầu từ ngày mai, mày đừng có để ý đến Duy Ly nữa. Cứ để cô nàng như thế! Mày cứ tỏ ra thờ ơ, cần nói j thì nói không cần thì thôi! Cũng đừng có suốt ngày lướt qua lướt lại trước mặt Duy Ly nữa! Cái này gọi là trốn tình. Tao nghĩ sau một thời gian thiếu thiếu cái sự quan tâm của mày Duy Ly sẽ tự động đến với mày trước! Hiểu chưa?
_ Hiểu rồi! thanks mày nhiều! Đi ngủ!_ Vỹ kéo chăn lên trùm kín đầu.
_ À! Tao quên nói mày cái này!
_ Cái gì? _ Vỹ lật đật tung chăn ra.
_ Chuyện này chả liên quan tới Duy Ly của mày đâu!! Làm gì mà..._ Phong bật cười.
_ Thế chuyện gì?_ Vỹ lừ mắt.
_ Nhớ bao tao chầu gì đó! Hết! _ Nói xong Phong nhe răng cười rồi trùm chăn ngủ mất. Vỹ phì cười:
_ Được rồi ông nội ạ!
Vỹ thở dài.Có đúng cách của Phong có tác dụng không nhỉ!? Thôi thì cứ thử!!! Xem mọi chuyện sẽ như thế nào....
Trùm chăn lại, Vỹ thấy nhẹ cả người! Anh muốn nói với Duy Ly một câu, ngay trong lúc này :" Tôi nhớ Duy Ly!".
............Thế rồi ,Vỹ thiếp đi....................

JinKiYoungHe_KiChiRoYaShi
11-09-2007, 08:17 AM
truyện sẽ đc post vào môi tối! mong các bạn đọc và góp ý đểnhững câu chuyện sau sẽ tốt hơn nữa!

p3_pr0
11-09-2007, 11:24 PM
chiện hay lém cố gắng post thêm nha thanks ss nhìu lém

JinKeYoungHe_KiChiRoYashi
12-09-2007, 06:54 AM
sr mọi người! do nick kia ko vào đc mật mã nên jin phải posst = nick này! mong mọi người thông cảm!

p3_pr0
12-09-2007, 07:17 AM
ừa ừa nhưng mà post nhanh lên nha

moonhell_angel
13-09-2007, 07:03 AM
10. Sáng. Duy Ly cùng Phương đạp xe đến nhà Vỹ, cả hai cùng hồi hộp, không biết rồi đây sẽ như thế nào nhỉ?!
Phương nhấn chuông, Phong ra mở cửa. Niềm nở chào cả hai rồi mở hẳn cổng. Thực ra đây là nhà thuê chứ chẳng phải nhà trọ, nhà thuê này của Vỹ và Phong cũng hoành tráng phết! Duy Ly dắt xe vào cổng, Phong còn lịch sự dựng xe cho cả Duy Ly và Phương. Bước vào nhà, Vỹ ngồi trên ghế, chỉ liếc mắt nhìn và cười. Phương ngạc nhiên, đây đâu phải Vỹ của mọi ngày! Vỹ của mọi ngày không bao giờ bất lịch sự như thế cả! Ít nhất cũng phải đứng dậy chào...Vậy mà giờ anh sao thế hở Vỹ?! Phương thầm hỏi !
Còn Duy Ly, cô chả ngạc nhiên gì thái độ ấy! Chắc lại bực mình cái gì chứ gì?!!!
_ Bây giờ làm gì hay học luôn đây hở mọi người?_ Duy Ly hỏi.
_ Không học chứ làm gì? Đến đây để học chứ có phải chơi đâu mà Duy Ly hỏi thế !_ Vỹ lạnh lùng mặc dù không muốn.
_ Nếu bực tức gì hay chỉ muốn nói là học ngay thì cũng đâu phải tỏ thái độ đó?! Học thì học! Từ nãy tới giờ tôi quên nói, anh bất lịch sự lắm đấy!!_ Duy Ly nhún vai_ Nào thì học!
Duy Ly ngồi xuống chiếc bàn rộng giữa nhà.
_ Vâng thì tôi bất lịch sự!!_ Vỹ nói giọng giận dỗi.
_ Duy Ly và Phương ra đằng sau có vườn học cho nó mát!
Duy Ly đứng dậy ngoắt Vỹ một cái rồi rảo bước đi theo Phong, Phương quay đầu nhìn Vỹ một cái rồi cũng đi theo. Còn lại mình Vỹ, anh thấy nhói đau trong tim!! Nhưng...kệ! Phong là chuyên gia trong cái này!! Nó có thâm niên yêu mấy lần chắc cách này không sai đâu! Anh nhún vai rồi cũng ra vườn.
Bàn ghế, sách vở của Phong và Vỹ đã được bày sẵn ngoài đó. Cả nhóm ngồi xuống và bắt đầu học. Cũng có tiếng trao đổi thảo luận, cũng có tiếng tranh cãi nhưng bao giờ cũng có câu trả lời cuối cùng mang tính đúng nhất trong tất cả các ý kiến!! Duy Ly không biết rằng, thỉnh thoảng Vỹ lại liếc sang nhìn cô một cái nhưng rồi mặt lại lạnh băng. Phương thấy rõ điều đó! Cô muốn nói chuyện nhiều hơn với Vỹ, nhưng bao giờ định hỏi Vỹ những thắc mắc của mình thì Duy Ly đã nói thắc mắc đó ra trước cả bọn. Thật chẳng đúng lúc chút nào! Vỹ lúc nào cũng cãi nhau, tranh luận với Duy Ly rất gay gắt khiến Phong cũng phải tặc lưỡi lắc đầu! Cuối cùng cuộc học nhóm của cả bọn được chia làm hai phe, một bên Vỹ tranh cãi với Duy Ly về bài tập hai, Phong thì giảng giải cho Phương hiểu những chỗ cô thắc mắc vì sở dĩ, Phương kém môn này nhất! Nhưng Duy Ly và Vỹ om sòm quá nên cả hai phải ra chỗ khác thảo luận.
9 h: giải lao.
_ Thôi hai người cứ cãi nhau tiếp nhé! Phương và tớ sẽ vô trong pha nước. _ Phong tính bài chuồn! Quá mệt mỏi với hai người này!! Cãi nhau cả tiếng đồng hồ về một bài tập! Thật tình!
Phương có vẻ hơi ngập ngừng nhưng cũng đi theo Phong vào nhà bếp.
_ Sao Duy Ly ngốc thế?! Mới học mà đã quên rồi à? Cái này đâu có trong công thức?_ Vỹ to tiếng.
_ Anh nói ai ngốc? Có thể dựa vào công thức nhưng cũng có thể đưa ra công thức mới từ công thức chính chứ?!_ Duy Ly cãi lại.
_ Tôi thừa nhận nhưng mà có thấy cái công thức suy ra đó sai be bét không?_ Vỹ quát.
_ Sai cái gì?! Có coi kĩ không mà bảo sai?! Tôi giải cả trang rồi, coi không coi hết, coi mới có mấy dòng lướt qua rồi bảo sai._ Duy Ly bực mình quát lại
_ Tôi...coi kĩ đó chứ!!!_ Vỹ chống chế vụng về.
_ Ấp úng à? Đuối lí chứ gì? Mình sai thì nhận việc gì phải cố chấp cãi như thế?!
_ Tôi mà cố chấp á?! Có cô cố chấp thì có! Lúc nào tôi đưa ra ý kiến cũng phủ nhận hết!
_ Anh coi lại thử đi! Anh chưa xem kĩ mà đưa ra ý kiến! Ai chấp nhận nổi cái ý kiến của anh?
_ Học với cô bực thật đấy! Cô nghĩ cô đúng chắc!_ Vỹ la to.
_ Chứ anh nghĩ anh đúng à? Tôi đã bảo có gì từ từ thảo luận anh cứ quát tháo ầm ĩ cả lên! Học với tôi anh cảm thấy bực mình à?! Vầy thì tôi về! Anh cứ học đi nhé! Tôi không làm phiền!
Nói xong Duy Ly đứng dậy xách cặp đi thẳng vào nhà bỏ mặc Vỹ lại đang đứng chống nạnh bực tức, cô vào nhà, gặp Phong và Phương bưng bốn ly nước chanh định đi ra vườn, cô chẳng thèm nhìn, đi thẳng bỗng đụng trúng cái tay của Phong làm ly nước bên phía tay ấy rơi xuống đất vỡ choang. Duy Ly chẳng thèm ngó lại lấy một cái, chỉ nói với Phong :
_ Tôi xin lỗi! Tôi về trước đây.
Phương và Phong chỉ biết đứng ngỡ ngàng nhìn theo. Phương biết bây giờ nếu đuổi theo Duy Ly thì cũng chẳng có lợi gì. Phong và Phương thở dài nhìn nhau rồi bưng nước ra vườn sau khi dọn dẹp xong chỗ ly vỡ.
_ Sao Duy Ly bỏ về thế?_ Phong hất đầu hỏi Vỹ.
_ Đi mà hỏi cô ta! Bực mình quá! Người gì mà cố chấp thế!
_ Cũng tại mày đấy chứ! Xem không xem cho kĩ hẵng nói! Cứ nói bừa rồi lại cãi nhau! Mày thích cãi nhau lắm à?!_ Phong dúi dầu Vy một cái.
Vỹ quay lại, mặt hầm hầm :
_ Vâng thì tao sai được chưa?! Nhưng mà con gái ít nhất cũng phải nhịn lấy đôi ba câu chứ! Lúc nào cũng cãi. Không bực mới lạ!
_ Uống nước đi cho nguôi này Vỹ. _ Phương đưa cốc nước cho Vỹ.
_ Cảm ơn! Tôi không khát!
Phương chợt buồn.
_ Nhịn để mày leo lên đầu người ta mày ngồi à?! Tính mày ai còn lạ gì! Được thể là lấn tới._ Phong bắt đầu bực.
_ Mày đừng có bênh cho Duy Ly nữa! Mày là bạn tao cơ mà?!
_ Tao là bạn mày nhưng không có nghĩa là cái gì tao cũng đồng ý với mày!_ Phong quát lên.
_ Thôi hai người có thôi đi không?! Uống nước đi này! Đá tan hết rồi đấy!
_ Xin lỗi Phương nhưng bây giờ phiền Phương về đi nhé! Tôi phải giải quyết thằng cứng đầu này đã! Uống nước không ngon với nó!_ Phong quay sang nói với Phương.
_ Ừ! Phương về cũng được! Chào cả hai!_ Giọng Phương buồn buồn nhưng cũng lặng lẽ ra về theo cái nháy mắt của Phong.
Đợi Phương đi khỏi, Phong vỗ đầu Vỹ lần nữa :
_ Cái thằng đầu bò này! Mày làm cái trò gì thế hử?
_ Làm cái đầu mày ấy! Tao đang bực đừng có chửi tao thằng này thằng nọ!_ Vỹ hất tay Phong ra.
_ Tự dưng đi cãi nhau với Duy Ly làm gì!? Tao nói mày lạnh lùng nhưng đây đâu có phải lạnh lùng? Cái này gọi là chập mạch đúng hơn ấy!
_ Chập hay không kệ tao! Nhưng người gì mà cố chấp thế! Tao cũng muốn lạnh lùng bình thường nhưng mà cứ như thế tao chỉ muốn nổi khùng lên thôi!
_ Vậy tao mới nói mày ngu!
_ Tao ngu cái gì? Tao nói mày đừng có chửi tao nữa! Đang điên đấy, tối nay có muốn ngủ ở ngoài nói tao tiếng!
_ Tao có ngủ ở ngoài cũng chả ích cho mày! Mày còn cố chấp hơn cả Duy Ly nữa! Liệu thân hồn mà kiềm chế cái tính nóng này trong người mày đi! Chứ không thì có tới kiếp sau Duy Ly cũng không ưa nổi mày đâu!
Nói xong Phong bỏ vô nhà. Còn lại Vỹ một mình, buồn rười rượi! Tại sao vậy chứ? Tại sao buổi học được anh tưởng tượng là bình thường này lại trở nên như thế chứ!! Tồi tệ thật đấy! Rõ ràng là Vỹ thấy mình có lỗi nhưng sao vẫn cứ cố chấp nói Duy Ly? Có lẽ Phong nói đúng! Cái thằng ích kỉ và cố chấp trong con người Vỹ đang dần dần chiếm trọn cả con người của anh! Nhất định! Phải rồi! Nhất định Vỹ phải đuổi nó ra khỏi người mình!!! Vỹ nghĩ rồi trầm ngâm, đứng trong những tia nắng cuối cùng của buổi chiều đang vụt tắt!

11. Duy Ly vứt chiếc cặp lên bàn rồi thả mình lên giường một cách nặng nề. Sao ngày hôm nay lại đen đủi thế chứ? Tưởng rằng học với nhau sẽ ổn, sẽ êm, sẽ vui vẻ...ai ngờ Vỹ lại cố chấp, bảo thủ và ích kỉ đến thế ! Chưa xem kĩ mà đã phản đối ngay!!!Kiểu này không biết mai sau có làm nên cái gì không!! Vỹ mà là sếp thì chắc cấp dưới sẽ ghét lắm!! Duy Ly cũng vậy! Sao mà nhìn cái bản mặt lúc nãy của Vỹ, Duy Ly cảm thấy tức muốn phát khóc!! Suýt thì đuối lý nhưng may mắn, cô chấm dứt được cuộc cãi vã nhanh chóng! Lúc đầu còn đôi co nhẹ nhàng, nhưng chả hiểu tại sao càng về sau cái đôi co đó càng trở nên gay gắt biến thành to tiếng, Duy Ly có muốn thế đâu ! Cuối cùng là lỗi của ai đây?! Tại sao hôm nay Vỹ lại khác đến thế?! Lạnh lùng, thô lỗ, mất lịch sự trong cử chỉ, chả giống Vỹ mọi ngày!! Nhưng thôi! Duy Ly chả thèm để ý nữa! Con người hay thay đổi thất thường ấy đáng để Duy Ly quan tâm như vậy hay sao? Duy Ly tự hỏi mình câu hỏi áy...không biết đây là lần thứ mấy!!!
Có tiếng mở cửa. Duy Ly liếc mắt nhìn, ra là Phương. Duy Ly nhắm ghiền mắt lại chả muốn để ý và gác một cánh tay lên trán che đi gần nửa khuôn mặt! Rồi Phương sẽ tra hỏi cô cho mà xem!
_ Mày ngủ đấy à?_ Phương khẽ hỏi.
Duy Ly im lặng, chợt cảm thấy nóng hổi hai bên gò má. Ơ! Sao lại khóc nhỉ! Duy Ly gạt tay xuống để tay áo của mình vội vã lau đi nhưng giọt nước mắt ấy! Ngồi bật dậy, Duy Ly cười:
_ Tao có ngủ đâu.
_ Mày khóc đấy à?_ Phương nhìn Duy Ly chằm chằm.
_ Khóc cái gì cái con ngố này!! Tao mệt quá thôi!
_ Ừ! Cãi nhau với Vỹ vui chứ hả?_ Phương nói như cạnh khoé khéo léo.
_ Ý mày là gì?_ Giọng Duy Ly trầm xuống nghi ngờ.
_ Đến đấy không học, cãi nhau thì được tích sự gì?! Mày không nhịn đi một tiếng được hay sao?_ Phương to tiếng.
_ Còn lạ gì cái tính của anh ta mà mày nói thế? Tao mà nhịn thì anh ta leo lên đầu tao ấy! Mày ngồi chứng kiến từ đầu đến cuối bây giờ về lại còn chửi tao! Mày có thấy anh ta ích kỉ và vô lí lắm không !
_ Nhưng mình là con gái, ai đời lại cứ cãi nhau với con trai như vậy bao giờ?! Nhịn đi một tiếng không được à?
_ Không! Chính vì là con gái tao mới không nhịn! Nhịn để anh ta được thế lấn tới à?! Mà sao mày bênh anh ta chằm chặp thế?! Hay là....
Phương đỏ mặt ngay, cô vội lảng đi và quay sang chỗ khác :
_ Hay là cái đầu mày ấy! Tao thấy bực mày thì tao nói thế thôi! Tao đã kém môn này , hai người không giúp thì thôi lại cứ ngồi đôi co với nhau, rốt cục chỉ có mình Phong ngồi tỉ mỉ giải thích cho tao! Không bực mới lạ!
Lí do Phương đưa ra làm Duy Ly tin ngay! Cũng đúng! Hai người ngồi trao đổi bài giữa cái không khí om sòm đó thì ai mà chịu cho nổi! Nhưng Duy Ly đâu có biết là, Phương ghét Duy Ly lắm! Ghét bởi vì Duy Ly luôn là người được Vỹ quan tâm, được nhận những ánh nhìn của Vỹ, được đôi co nói chuyện thậm chí cãi nhau với Vỹ, dù cãi nhau nhiều hơn !! Nhưng như thế đối với Phương cũng đủ nếu Phương có thể được như Duy Ly. Còn cô, ngay cả một lời nói nhẹ nhàng, quan tâm của Vỹ cũng không!Chỉ chào hỏi bình thường như Vỹ đối với bao đứa con trai khác. Sao Duy Ly lại có thể hờ hững và vô tình như thế chứ!
_ Thôi trưa nay đi ăn ở ngoài đi! Rồi đi ăn kem luôn cho hạ hỏa! Tao ngán mày lắm rồi đấy! Chỉ suốt ngày gây chuyện với Vỹ! Chả thấy ngày nào mày nói chuyện tử tế với anh ta được một lần!_ Phương nhún vai.
_ Ừ thì đi! Bây giờ luôn nhé! Tao đói lắm rồi !_ Duy Ly xoa bụng.
_ Đi !_ Phương nhanh tay lấy áo khoác treo trên móc rồi ra khỏi cửa, Duy Ly vội bật dậy rồi đi theo. Khóa cửa đâu vào đấy, cả hai cùng đạp xe dọc theo con đường lớn quen thuộc, không ai nói với ai một lời nào và cũng không ai nhắc lại hay nghĩ lại câu chuyện vừa xảy ra ban sáng.

bây giờ jin chính thức coong bố với cả nhà jin sẽ dùng nick này để post tiếp truyện này lí do => hia nick kia ko vô đc hht !! *^*!!hix

12. Hôm sau đến lớp, Duy Ly chợt nhìn thấy Vỹ cùng Phong đi dọc theo hành lang. Bực mình quá, Duy Ly vượt lên trước, chỉ một mình, Phương nghỉ để về nhà giỗ ông nội. Vượt lên được một đoạn, chợt Duy Ly nghe thấy tiếng gọi phía sau:
_ Duy Ly! Đi chậm lại tôi bảo cái này.
Duy Ly quay lại, là Phong. Cô dừng lại đợi Phong đi lên, nhưng khi Phong đứng đối mặt với Duy Ly để nói chuyện gì đó, Vỹ nói nhanh rồi lạnh lùng lướt qua :
_ Tao đi trước.
Phong nhún vai rồi quay sang nói với Duy Ly:
_ Cho Phong xin lỗi chuyện hôm qua nhé!! Chỉ tại thằng Vỹ nó nóng quá! Với lại cộng thêm cái tính ích kỉ, cố chấp! Duy Ly thông cảm nhé! Mong lần sau sẽ học tốt hơn!
_ Sao anh lại phải xin lỗi tôi?_ Duy Ly khoanh tay lại rồi lạnh lùng.
_ Thì...
_ Người phải xin lỗi là tên kia chứ không phải anh ! Thế thôi.
Rồi quay thẳng đi, Duy Ly chả nói lời nào nữa.
Phong nhún vai lẩm bẩm :
_ Bó tay rồi! Thôi để hai người tự giải quyết vậy!
Chuông reo vào lớp. Vỹ ngồi im sau Duy Ly không ngọ nguậy như mọi ngày nữa! Quả thực Duy Ly thấy lạ quá!! Mới chỉ có hai ngày thôi mà Vỹ chả còn là Vỹ nữa rồi! Bực mình ghê! Cai' con người gì mà....
Thôi mặc kệ vậy! Dù không biết chiến tranh lạnh này sẽ kéo dài bao lâu! Nhưng cứ mặt đối mặt thử xem anh ta có thể nào kéo dài tình trạng này mãi được không!
Vỹ ngồi phía sau cứ lạnh băng như không, nhưng sao...thấy tim mình đau nhói thế này nhỉ! Vỹ thật tình không muôn thế! Chỉ muốn sống thật với tình cảm của mình! Chỉ muốn nói với Duy Ly là, anh yêu Duy Ly lắm! Nhưng sao lại dại khờ nghe theo lời Phong đe rồi phải đối mặt với tình trạng này chứ! Đã rất nhiều lần Vỹ định xin lỗi Duy Ly nhưng từ đầu cho đến cuối buổi lại không nói được câu nào ra hồn cả! Đành ngậm tăm ra vẻ làm ngơ! Nhưng cứ nhìn thấy Duy Ly khó chịu khi nhìn thấy mình, Vỹ lại muốn hét to cho Duy Ly nghe thật rõ :" Đừng giận tôi nữa! Tôi yêu Duy Ly!". Nhưng hình như cái tư tưởng " theo tình tình trốn trốn tình tình theo " của Phong đã ăn quá sâu vào đầu óc của Vỹ! Chả có thể nào dứt nó ra được cả! Chán thật!
Tình hình này sẽ kéo dài mãi đến bao giờ đây?!
Ra chơi.....
Duy Ly di xuống bàn của Thảo ở dưới cùng nói chuyện cho đỡ chán, đi qua chỗ Vỹ, thấy Vỹ ngước lên, Duy Ly chợt liếc mắt lạnh lùng rồi làm lơ đi chỗ khác.
........Vỹ nghe nhói trong tim, thấy lòng mình như quặn thắt lại..........

moonhell_angel
13-09-2007, 08:08 AM
bình luận thoải mái nhé!!! hic ko ai cho ý kiến....chả biết đường nào sửa đây...có j đó ko ổn thì phải!!!

mylove03c3
13-09-2007, 02:59 PM
truyện hay quá lâu nay ko vô forum, trở lại đọc truện thú vị thật cám ơn nhe

p3_pr0
13-09-2007, 10:34 PM
chiện hay lém h0k cần sửa nữa đâu chỉ cần post thêm là đủ roài

moonhell_angel
14-09-2007, 07:04 AM
13.Những ngày này chán ơi là chán! Mỗi lần đến nhà Vỹ học chung đối với Duy Ly như một cực hình. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vỹ, thái độ khó ưa của Vỹ, Duy Ly đã chả muốn học nữa ! Vỹ cũng thế. Mỗi lần liếc sang khuôn mặt giá băng, thản nhiên, vui vẻ như không có gì của Duy Ly, tim anh lại nhói lên một cái. Sao Duy Ly lại có thể tỉnh bơ như vậy? Anh không tài nào hiểu nổi cô nữa rồi! Cũng đương nhiên thôi! Bởi vì anh chưa bao giờ hiểu Duy Ly cả !
Cứ như vậy , từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày trôi qua...nặng nề làm sao mỗi lần đối mặt nhau mà không ai nói với ai một câu nào.
************
Đêm, Vỹ về muộn. Phong ra mở cổng, dìu Vỹ vô nhà rồi lấy khăn mặt cho Vỹ. Phong chợt nhận ra, hình như Vỹ hơi say.
_ Mày uống rượu đấy à?_ Phong đứng dựa lưng vào tường, ngó Vỹ đăm đăm.
_ Ừ!_ Vỹ thả mình xuống nệm nhắm mắt lại.
_ Sao lại uống?
_ Buồn thì uống ! _ Câu trả lời của Vỹ mang gì đó buông xuôi làm Phong tò mò.
_ Có phải vì Duy Ly không?
_ Ừ! _ Vỹ không phủ nhận, không nhắm mắt nữa và đăm chiêu nhìn lên trần nhà ra vẻ nghĩ ngợi.
_ Maỳ bảo mày sẽ làm người lạnh lùng mà ! Người lạnh lùng thì có như thế này đâu! Chả thằng khùng lạnh lùng nào lại nốc rượu say như mày!_ Phong cười.
_ Ừ! Tao khùng! Tao khùng vì Duy Ly!_ Giọng Vỹ buồn.
_ Ngay từ đầu mày đã không muốn nghe lời tao đúng không?
_ Không! Tao nghe lời mày rồi mới thấy hối hận!
_ Giờ thì không kịp nữa chứ gì?_ Phong lại cười.
_ Ừ! Không kịp nữa rồi! Tình hình đã cực kì tồi tệ.
Cả hai im lặng. Vỹ cảm thấy nặng nề quá! Như có hàng tấn đá đè chặt lên trái tim! Không gian của anh bây giờ chỉ toàn in hình bóng của Duy Ly! Không biết anh đã bị bệnh tương tư từ lúc nào ,nhưng mỗi lần nhìn thấy Duy Ly, tim anh lại đánh lô tô trong ngực, miệng muốn nói với Duy Ly điều gì đó nhưng chợt nhớ đến tình cảnh bây giờ, anh lại thôi!
Phong lặng lẽ đứng nhìn thằng bạn tội nghiệp. Nó yêu, nhưng vẫn biết đặt chuyện đó xa chuyện học! Cái thằng được mỗi tính đó! Học ra học yêu ra yêu! Trong học tập không bao giờ nó nhắc đến chuyện tình cảm của mình, thậm chí đôi khi còn coi Duy Ly như người xa lạ! Nhớ có lần Vỹ ngồi học bài, Phong chợt nhắc đến Duy Ly, Vỹ gạt phắt:" Để tao học! đang học đừng có nhắc chuyện tào lao!".
Nhưng sao bây giờ Vỹ lại yếu đuối thế? Lại còn uống rượu! Thằng này có uống rượu bao giờ đâu nhỉ! Thật lạ kì!
_ Hình như, tao yêu Duy Ly quá rồi mày ạ !_ Vỹ vừa nói vừa cười, mắt vẫn nhìn lên trần nhà.
_ Sao mày nói thế?_ Phong hỏi lại.
_ Cứ nhìn thấy Duy Ly là tim tao thắt lại! Sao cô ấy lạnh lùng với tao thế hở mày? Tao biết không phải vì ấn tượng ngay từ lần đầu tiên đâu! Phải có lí do khác! Không biết cô ấy có thích tao chút nào không nhỉ?!
_ Tao không biết! Cái đó mày hỏi Duy Ly chứ!_ Phong nhún vai.
_ Tao có dám hỏi cô ấy không nhỉ?! _ Vỹ cười_ Ngay cả xin lỗi cô ấy tao còn không làm được! Làm sao có gan to như thế để đến trước mặt cô ấy mà hỏi đây?
_ Ừ!! _ Phong thở dài.
_ Thôi! Kệ vậy! Chắc chỉ có mình tao yêu cô ấy!_ Vỹ thở dài lần nữa, mắt nhắm lại.
_ Chưa chắc đâu! Theo như tao quan sát thì mấy ngày nay hình như cô ấy cũng hay nhìn lén mày! Có thể cô ấy cũng bắt đầu có tình cảm với mày rồi chăng?
Một lát.....
Không thấy Vỹ trả lời, Phong hỏi :
_ Mày ngủ rồi à?
Lại im lặng, chắc Vỹ đã ngủ! Phong thở dài:
_ Thôi thì ngủ đi! Sáng mai mày sẽ quên hết thôi!
Rồi Phong cũng thả màn, chui vô và thiu thiu. Vừa nằm.....vừa nghĩ đến...Phương.....

14. Phong không bị sét đánh như Vỹ, cũng không yêu quá điên cuồng, quá sâu sắc như Vỹ. Nhưng hình như hình bóng của Phương thấm từ từ vào trái tim anh tự khi nào đến anh cũng không biết! Chính cái sự hiền lành, cái cách nói chuyện dễ thương của Phương làm anh động lòng thật sự chứ chả phải yêu chơi như hồi còn đi học cấp ba!
Phương tuy không xinh lắm nhưng lại hiền và biết nhịn! Đó cũng là mẫu người mà Phong tìm bấy lâu, nhưng khác cái,cô gái Phong cần phải xinh một chút! Nhưng không hiểu tại sao.. sau một thời gian tiếp xúc với Phương, Phong chợt thấy mình nhớ Phương nhiều hơn...nghĩ tới Phương những khi ngồi một mình ,vui khi thấy Phương cười, và cũng thật buồn khi thấy ai đó làm Phương buồn.
Ban đầu Phong cũng có ấn tượng với Duy Ly , nhưng anh nhận ra ngay cô không phải là người dành cho anh! Đó là người ocn gái dành cho Vỹ! Và Phong linh tính, suốt cả thời gian sau này, đời Vỹ sẽ gắn với mỗi tình đầu với Duy Ly! Anh cũng có cảm giác Duy Ly có chút gì đó với Vỹ, nhưng anh không định hình được đó là tình yêu hay thứ gì!!! Nhưng anh có thể khẳng định một điều là, người con gái anh yêu, đang yêu chính thằng bạn của anh!
Anh nhận ra điều đó ngay từ lần đầu tiên Phương và Duy Ly đến nhà học nhóm. Bất chợt nhìn thấy ánh mắt của Phương trao cho Vỹ một cách thầm lặng, Phong chợt nhận ra tất cả, tim anh nhói lên một cái, quặn lại một cái và đau âm ỉ !
Anh không nói ra, chỉ âm thầm yêu Phương, yêu nụ cười hồn nhiên của Phương, yêu cái cách ngây ngô không hiểu và bắt anh giải thích cho kì được mỗi khi gặp bài khó! Yêu cái tính hiền lành, chứ không sắc sảo lạnh lùng như Duy Ly, và yêu cái dáng người đầy đặn dễ thương của Phương chứ không phải cái dáng thon thả của Duy Ly gây ấn tượng cho anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt!
Đã bao lần anh định nói với Phương điều đó! Bởi vì giữa anh và Phương không có khoảng cách gì xa cho lắm! Cũng không có những xung đột như Vỹ và Duy Ly khiến Vỹ khó bày tỏ tình cảm! Nhưng cũng đã bao lần Phong giật mình nhớ: người Phương yêu là Vỹ! Chứ không phải là anh!
Và cũng đã bao lần, Phong thở dài vì điều đó!
Giữa anh và Phương chỉ có những câu chuyện bình thường, về học tập, về xã hội, về bất cứ thứ gì trừ chuyện tình cảm!! Điều đó càng khiến Phong buồn! Nhưng chưa bao giờ! Trong tâm trí anh xuất hiện hai chữ bỏ cuộc! Anh luôn tin rằng sẽ có một ngày Phương hiểu được tình cảm của anh và những sự quan tâm của anh dành cho Phương!
Phong tự khẳng định lại điều đó một lần nữa rồi thở phào chìm dần vào giấc ngủ....
.........Trời cũng đã khuya.........Ngoài cửa sổ...trên bầu trời....những ngôi sao đang lấp lánh......

15. Ngày tiếp theo....
Vỹ cứ liếc nhìn Duy Ly mãi làm Phương khó chịu! Chẳng lẽ anh không thể nào không liếc nhìn sang chỗ Duy Ly được hay sao?! Anh có biết là có một người đang quan tâm tới anh còn hơn cả Duy Ly không? Phương chỉ lặng lẽ thở dài.......và đằng sau cái thở dài đó, bao giờ cũng là ánh mắt chợt buồn của Phong.
Vỹ lặng thinh ngồi ngắm Duy Ly chăm chú, Duy Ly đang đọc sách. Giờ giải lao của cả nhóm chả bao giờ anh thấy Duy Ly rời khỏi quyển sách. Từ ngày cãi nhau đến giờ, không gian của cả bốn đứa bao giờ cũng trầm lặng mỗi lần học nhóm. Có phải chăng vì anh tất cả? Anh khiến Duy Ly tức giận, khiến mình buồn, khiến cả Phong và Phương bị lây cái không khí nặng nề của anh và Duy Ly! Nhưng bao giờ anh cũng muốn xin lỗi Duy Ly một câu. Vậy mà sao lại không dám mở miệng?!"Đồ hèn nhát !". Vỹ tự mắng mình như vậy rồi cũng chỉ thở dài.
"Vỹ à! Anh đừng nhìn tôi chăm chú như thế ! Anh có biết nhìn tôi như vậy khiến tim tôi đập nhanh lắm không?". Duy Ly tự nói và cố bắt mình phải tạp trung vào quyển sách...Nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến ánh mắt đăm chiêu đang hướng về phía mình! Sao ánh mắt ấy lại có thể khiến trái tim cô đau quặn thắt như bị ai đó giày xéo thế này!!! Vỹ có biết rằng cô nhớ Vỹ lắm những ngày không nói chuyện, không cãi nhau, nhớ lắm cái thái độ cởi mở niềm nở của Vỹ với cô những ngày trước....Vậy mà sao chỉ trong vài ngày, tất cả lại thay đổi đến thế hở Vỹ ! Duy Ly thở dài rồi đứng dậy xin phép về trước vì lí do cảm thấy hơi mệt !
Chỉ còn Phương, Phong và Vỹ ngồi lại học với nhau......
*************************
Phương mở cửa bước vào phòng :
_ Mày sao thế?
_ Tao hơi mệt !!_ Duy Ly đáp khẽ.
_ Mệt vì không khí giữa mày và Vỹ chứ gì?
_ Ừ! Rất mệt !_ Duy Ly thở dài.
_ Sao mày không chủ động làm hòa?
_ Bởi vì tao là con gái! Với lại tao cũng không biết trong chuyện này ai là người có lỗi...._ Duy Ly ngập ngừng.
_ Còn gì nữa không!? Tao nghĩ đó chỉ là lí do vớ vẩn ! Lí do chính là gì?_ Phương nhìn Duy Ly, đăm chiêu.
_ Lí do chính ư? Tao nói ra....chỉ sợ mày không tin! Chính bản thân tao cũng không thể tin được điều đó!_ Duy Ly buồn buồn, mắt hướng lên trần nhà, ở khoé mắt lấp ló những giọt nước đang chực trào ra.
_ Mày nói đi xem nào !!! _ Phương tiếp tục.
_ Hình như........
_ Sao?
_ Hình như....tao yêu Vỹ rồi mày ạ !_ Những giọt nước mắt rơi xuống nóng hổi như đốt cháy trái tim Duy Ly. Cô cảm thấy lòng mình thắt lại một cái, và cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc!
Phương sững sờ....Dù biết trước ngày này sẽ tới nhưng sao bất ngờ quá!!! Nếu Duy Ly yêu Vỹ....cớ sao cô lại cứ lạnh lùng? Sao không tỏ rõ thái độ ngay từ đầu để Phương khỏi đoán già đoán non....lúc ấy cũng có thể chuẩn bị tâm lí trước!!! Nhưng...Sao cứ mãi lạnh lùng rồi hôm nay bất ngờ phang một câu sét đánh như thế? Có biết rằng con bạn thân trước mặt đang đau đớn lắm không? Ánh mắt Phương toé lên chút gì đó căm hận, chút gì đó đau đớn, một chút phẫn nộ, và một chút oán hờn....Nhưng Duy Ly không nhìn thấy, nước mắt cô vẫn chảy....lúc này...."Vỹ ơi! Có biết rằng tôi nhớ anh biết chừng nào.....!? Sao không thể xóa bỏ cái hiềm khích đó hở Vỹ !!!?". Duy Ly quay mặt vào trong:
_ Thôi tao ngủ đây! Sáng mai cũng sẽ quên !
Tiếng nói của cô cố đè tiếng nghẹn ngào xuống, nhưng cuối cùng thì vẫn không giữ nổi, nó thoát ra, nhưng chỉ khe khẽ....Phương không biết, không nghe, và không thấy!
..........Đêm hôm đó, trong cùng một căn phòng trọ, có hai người con gái, cùng khóc, cùng đau và cùng nhớ về một người.................

p3shit
14-09-2007, 09:42 AM
bạn viết sắc sảo quá Lần đầu đọc bài bạn mình cữ tưởng là của tác giả nào á ^^.

yeuvan
15-09-2007, 06:40 AM
truyện sẽ đc post vào môi tối! mong các bạn đọc và góp ý đểnhững câu chuyện sau sẽ tốt hơn nữa!
oa dzậy là jin vít xong hít roài phải hok
iu văn chỉ coá 1 câu nhận xét thui :"chiện ha :D><"

moonhell_angel
15-09-2007, 07:51 AM
16." Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến ". Duy Ly đọc được câu này ở đâu đó nhưng lại quên mất! Không biết giữa cô và Vỹ sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây nhỉ ! Xấu hay tốt? Chuyện đó sẽ như thế nào hay mọi việc vẫn sẽ như thế này đây?
Trưa. Thư viện không đóng cửa, Duy Ly đạp xe thẳng tới đó. Bây giờ là một giờ, chẳng có ma nào ở đây cả, người trông coi phòng đọc cũng đi đâu mất! Duy Ly để xe vào nhà xe và lấy vé, rảo bước lên những bậc thang quen thuộc, cũng hay, giờ này vắng người, đọc sách càng yên tĩnh! Gửi cặp sách ở phòng giữ đồ, Duy Ly vào phòng tìm sách. Căn phòng sáng đèn vì không có cửa sổ, gắn máy lạnh mát rượi cả người. Duy Ly rảo bước về phía kệ sách cô vẫn hay lui tới, tìm vài cuốn tiều thuyết đọc cho đỡ buồn! Ba ngày nữa trường cô được nghỉ nên chả phải tìm tư liệu học tập làm gì! Dõi mắt theo từng hàng sách, Duy Ly ngừng ánh mắt lại ở những cuốn tiểu thuyết của Nguyễn Nhật Ánh, Quỳnh Giao, Tâm Như. Không biết chọn quyển nào đây nhỉ! Đắn đo một lúc, Duy Ly với tay tới chỗ cuốn" Chớp bể mưa nguồn" của Quỳnh Dao...nhưng cao quá! Cô không với tới. Nhón chân lên một chút, mấy ngón tay đã với lên hết cỡ rồi...vậy mà vẫn không tới, bực mình quá! Duy Ly đảo mắt rồi chợt nhìn thấy chiếc ghế nhỏ ở cạnh cái kệ sách kế bên. Rảo bước tới đó lấy cái ghế, Duy Ly đứng lên và cẩn thận kéo cuốn tiểu thuyết ra khỏi kệ. Thở phào một cái, định bước xuống nhưng cái giầy bỗng trượt xuống mép ghế...Duy Ly chao đảo và bật ngửa ra sau..Chưa kịp phản ứng gì thì một tiếng la to phía sau lưng cô vang lên:
_ Duy Ly! Cẩn thận!
Rồi tiếng bước chân chạy vội vàng, khi Duy Ly ngã xuống thì người đó đã đỡ từ phía sau, cả hai cùng ngã xuống nền nhà. Lồm cồm bò dậy, Duy Ly định thần sau cú ngã. Giật mình nhìn lại, người con trai đang chống tay dưới đất....trời đất! Vỹ! Cuốn sách to tổ chảng ở kệ sách bên cạnh do một người nào đó cất không cẩn thận rơi xuống trúng đầu anh làm trán anh rớm máu. Duy Ly hoảng hồn ngồi sụp xuống, đưa ngón tay lên sờ nhẹ chỗ ấy:
_ Trời đất! Sao thế này?!Anh có đau không? Ngồi im đấy để tôi đi lấy bông.
Duy Ly định đứng dậy nhưng Vỹ níu tay cô:
_ Đừng có đi! Tôi không sao mà!
Duy Ly nhìn Vỹ chớp mấy cái để dấu đi những giọt nước chực trào ra, anh có biết rằng cô đau thế nào khi anh phải chịu cái đau do cú ngã của cô, khi trán anh rớm máu thế này?
_ Thế này mà không sao! Cứ ngồi im đấy đi! Đừng có bướng!
Vỹ nắm chặt tay Duy Ly, cúi đầu xuống, ánh mắt buồn buồn:
_ Ừ! Tôi bướng! Nhưng chỉ cần có Duy Ly nói chuyện với tôi thôi! Thì cái trán có trầy chút xíu cũng đâu có sao đâu!
Duy Ly chợt cảm thấy tim mình đập mạnh, nhanh thật nhanh:
_ Anh nói gì....mà kì lạ thế...Anh đừng làm tôi...sợ !!Anh ngồi đấy đi! Tôi đi lấy bông...
_ Tối làm Duy Ly sợ ư? _ Vỹ ngước mắt nhìn Duy Ly_ Hèn gì Duy Ly cứ mãi lạnh lùng với tôi như thế! Nhưng....tôi lại không muốn Duy Ly sợ tôi chút nào...Đừng sợ tôi nữa được không? Tôi xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra! Duy Ly...đừng sợ tôi nữa..
_ Không ! Không...Ý tôi không phải thế! Nhưng chỉ tại...Thái độ anh lúc này lạ quá!! Thôi tôi đi lấy bông...Anh ngồi đấy!_ Duy Ly đứng dậy.
_ Đừng đi! _Vỹ bật dậy ôm chặt lấy Duy Ly từ phía sau.
_ Duy Ly đừng đi! Đừng bao giờ quay lưng lại với tôi như thế! Tôi đau lắm Duy Ly biết không! Mỗi lần Duy Ly lạnh lùng...tim tôi thắt lại một cái...Hãy cứ ở đây đi! Chỉ có tôi với Duy Ly thôi mà!! Tôi đã xin lỗi rồi! Duy Ly còn không bỏ qua ư? Đừng đi...
_ Nhưng tại sao.....Hả Vỹ....?_Giọng Duy Ly run run.
_ Tại vì...Tôi đã quá yêu Duy ly mất rồi!Duy Ly có biết không?!
Vỹ xoay nhanh người Duy Ly lại, không để cho Duy Ly kịp nói gì, cũng chẳng kịp nhìn ánh mắt đẫm lệ của Duy Ly. Vỹ đặt môi mình lên môi Duy Ly, nhẹ nhàng, nhưng Duy Ly cảm thấy thật mạnh mẽ. Tim cô đạp nhanh thật nhanh, hai tay lúng túng ôm lấy lưng Vỹ, mắt nhắm lại để mặc cho nước mắt cứ chảy ra...........Thật ngọt ngào...vị ngọt của nụ hôn đầu đời....và cũng thật đắng...Vị của nước mắt.....
Vỹ buông môi mình khỏi môi Duy Ly....Duy Ly mở mắt....chạm phải ánh mắt của Vỹ nhìn mình...thật đắm đuối...giống như một kẻ điên đang say sưa nhìn một cái gì đó....Vỹ cứ nhìn cô....làm tim cô đập càng nhanh...tay Vỹ nhẹ nhàng lướt lên má cô,rồi cổ, rồi vai, rồi bất chợt Vỹ ôm chầm lấy cô.
_ Em có biết tôi yêu em đến mức nào không?!!Tôi yêu em muốn chết đi ấy! Những ngày qua thật dài quá đỗi......Sao em xa tôi thế?!!!
Giọng nói của Vỹ trầm xuống đè nặng trái tim Duy Ly. Cô cũng đâu có muốn khoảng cách hai đứa thật xa nhau ! Vì cái gì nhỉ??? Sự nhút nhát chăng? Nhưng có phải bây giờ...Vỹ đã không còn nhút nhát nữa!? Vỹ bây giờ, khác với Vỹ cô quen biết....
_ Thế anh có biết cái gì đang diễn ra không?_ Duy Ly lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi dù tim vẫn đánh lô tô trong ngực.
_ Gì thế?_ Vỹ dịu dàng.
_ Quả tim của tôi....nó đang đập loạn xạ lên....Tôi không giữ nó đập bình thường được !
Vỹ đẩy nhẹ Duy Ly ra, cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt lệ của cô, thì thầm bảo :
_ Tôi cứ thích tim em đập như thế!Tôi cứ thích trán tôi chảy máu để em quan tâm như thế !Đừng lạnh lùng nữa nhé!!
Duy Ly khẽ gật đầu. Cảm giác mặt nóng ran..rồi toàn thân nóng lên lạ thường...Hình như...cô có cảm giác như trái tim đang tan chảy ra...Ánh mắt của Vỹ sao xa xăm thế? Sao tràn trề tình yêu thế? Chả giống ánh mắt lạnh băng mấy ngày nay luôn chăm chú nhìn cô!
Vỹ bất ngờ dùng hai bàn tay ôm lấy má cô, cúi xuống và siết chặt môi cô một lần nữa....
.............Lần này......Trái tim Duy Ly............Như ngừng đập hẳn....Cô cứ thả người....thả tâm hồn theo nụ hôn của Vỹ trao cho mình..........Nồng cháy.....Và ấm áp.......Trong phòng sách....chỉ có hai người...dưới ánh đèn sáng mờ lặng lẽ soi vào góc cuối của căn phòng và bị các kệ sách che khuất.........

beutyrose12
15-09-2007, 09:43 AM
đọc liền một lúc hết bốn pages rồi.
truyện hay lắm.
post tiếp nha

moonhell_angel
16-09-2007, 08:42 AM
17. Duy Ly về nhà. Lòng vui khó tả. Chợt thấy từ đầu ngõ bà chủ nhà chạy ra kêu om sòm :
_ Duy Ly! Lúc nãy bố cháu gọi điện lên! Hình như có việc gì gấp lắm đấy! Cháu gọi lại thử xem.
Duy Ly vội vàng vào bấm số. Những tiếng "tút" dài vang lên trong máy khiến Duy Ly sốt ruột ! Rồi bất chợt đầu dây bên kia có tiếng người nhấc máy :
_ A lô.
_ Bố đấy ạ? Bố gọi điện cho con có chuyện gì không ạ?
_ À....Bố.....Bố.....con bình tĩnh nhé!
_ Có gì bố cứ nói đi ạ !
Đầu dây bên kia có tiếng của bố ngập ngừng. Duy Ly sốt ruột. Nhưng cũng chả dám giục bố.
_ Con phải bình tĩnh.....mà thôi! Ngày mai con viết giấy xin phép rồi về nhà đi! Chuyện này không tiện nói! Bố sợ con bị sock! Giữa lúc học hành thế này......
_ Vâng! Mai con sẽ về! _ Duy Ly buông một câu chắc nịch rồi kết thúc câu chuyện bằng lời chúc cả nhà mạnh khoẻ. Nhưng cô có biết đâu rằng......điều cô vừa chúc bố xoắn vào trái tim bố một nỗi đau.........
*********************
Duy Ly mua vé xe, gửi giấy xin phép cho Phương rồi về nhà ngay chiều hôm đó mà chẳng kịp nói cho Phong và Vỹ biết trước một câu.
*********************
Duy Ly nhấn chuông, ngôi nhà quen thuộc giờ đây sừng sững trước mắt cô như một giấc mơ. Đã lâu quá từ ngày vào đh, cô chưa được về thăm nhà , cũng ít khi được nghe giọng nói của bố mẹ....và bà...người quan trọng nhất với cuộc đời của cô!
Bố ra mở cửa, vẻ mặt chả vui vẻ gì khi thấy Duy Ly về..........Cô biết.....nhà xảy ra chuyện.....
Bước chân cảm thấy run run...Duy Ly suýt vấp té khi bước lên thềm....dù cô đã đi lại cả vạn lần trên cái thềm hoa đó! Không khí trong nhà sao mà lạnh lẽo quá! Chả tràn ngập tình yêu, ấp áp như ngày nào! Tiếng mẹ sụt sịt trong phòng của bà......Bất giác.......Duy Ly chạy thật nhanh.....Chẳng còn run sợ, chẳng còn cảm giác gì nữa! Cứ lao thẳng vào phòng bà.
Duy Ly đứng sững....Bà nằm đấy, mắt mở to thật to , thấy Duy Ly vào, bà chỉ khẽ kiếc mắt nhìn. Bà sao thế này? Sao bà cứ nhìn Duy Ly như người vô hồn thế? Mắt bà cứ nhìn chòng chọc Duy Ly, như xoáy vào tim cô. Duy Ly bước lại gần bà , vuốt má bà rồi quay sang hỏi mẹ :
_ Mẹ ơi....sao lại....._ Chỉ mới nói tới đó thôi Duy Ly bật lên khóc tức tưởi.
Mẹ vuốt tóc cô , lâu quá rồi mới có được cảm giác này! Được mẹ vuốt ve, cảm thấy mình như nhỏ lại!! Nhưng cô vẫn thích cảm giác được bà ôm vào lòng....Nhưng giờ đây.......cảm giác đó có thể đến nữa hay không?
_ Bà con...đi đường bị bọn đua xe nó đâm...Bây giờ cứ như người vô hồn! Không nói năng gì được. Bây giờ cứ như một đứa trẻ ấy !!_ Nói rồi mẹ lại khóc!
Tim Duy Ly quặn đau lên từng đợt. Cô chạy lên phòng khóc tức tưởi. Sao lai thế này.......Sao không đâm ai mà lại đâm bà cơ chứ!? Bà phúc hậu thế, nhân từ thế......sao người tốt lại cứ phải chịu tất cả những gì tồi tệ nhất! Còn những kẻ xấu lại chả bao giờ phải trả giá?
Bà ơi.......bây giờ....bà chỉ như một đứa trẻ.....cháu biết làm sao đây?Bà tỉnh dậy đi ! Đừng như thế!!
.........................Duy Ly như thét lên với chính mình..............rồi vẫn tức tưởi....................
*************************************
Duy Ly trở lại Hà Nội. Người thẫn thờ như vô tri vô giác.Làm sao đây? Biết làm sao để vượt qua cú sock khủng khiếp này bây giờ? Người quan trọng nhất với cô...Thẫn thờ....Duy Ly nghĩ về những ngày trước...Làm sao lấy lại được những kỉ niệm đó? Làm sao lấy lại được những yêu thương, những khi nũng nịu bà? Làm sao tìm lại được nụ cười móm mém của bà? Làm sao nghe lại được những câu chuyện ngày xưa bà vẫn kể! Làm sao tìm lại được sự chăm sóc của bà, duy nhất của bà thôi vào những ngày bố mẹ đi công tác xa nhà?........
Tất cả những câu hỏi đó lởn vởn trong đầu Duy Ly.....
Cửa mở, Phương bước vào :
_ Ơ! Mày lên khi nào thế? Sao, về nhà có vui không? Mà có chuyện j mà về gấp thế? Có mang quà cho tao không đấy?
Duy Ly ngồi im như tượng. Cô không nghe thấy gì cả !Mắt nhìn đăm đăm lên bức tường đối diện, hai bên khoé mắt, những giọt nước cứ trào ra. Duy Ly ngồi thật sâu, thật khuất trong góc tối nhất của căn phòng, cửa sổ không mở, đèn không bật , tất cả chìm trong màu tối đen của bóng hoàng hôn đã tắt từ lâu.
_ Mà sao mày không bật đèn lên cho nó sáng , tối om vầy mà ngồi được, muỗi nó lại dần cho một trận bây giờ.
Duy Ly vẫn im lặng. Thế giới bên ngoài giờ chỉ là cái ảnh ảo mơ hồ. Cô là con người đã mất hết tâm hồn....đang chìm dần vào quá khứ, vào một màn đêm...
Thấy Duy Ly im lặng không nói, Phương bật đèn. Rồi sững sờ nhìn bộ dạng xơ xác của Duy Ly....Cô gái xinh đẹp cô quen....bây giờ....chỉ qua vài ngày đã như một cành cây chết! Xanh xao, gầy guộc....tóc xõa xuống, mắt sưng và mọng nước....
Phương chạy lại bên Duy Ly, lau vội nước mắt cho cô rồi lay mạnh :
_ Duy Ly! Mày sao thế? Duy Ly!
Duy Ly như chợt tỉnh giấc, giương ánh mắt vô tội, như van xin sự cứu vãn rồi nhìn Phương như oán trách :
_ Sao tàn nhẫn thế hả Phương?
_ Mày nói ai thế?_ Phương ngạc nhiên.
Và chợt, Duy Ly khóc nấc lên.....:
_ Phương ơi..........Mất cả rồi................Tao đánh mất cuộc sống của tao rồi........đau quá.....đau muốn chết đi được......bất lực rồi!! Tao bất lực rồi Phương ơi...Đau quá đi mất!!!........
Phương bất ngờ....Rồi ôm Duy Ly vào lòng, cô an ủi, dẫu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra :
_ Cức khóc đi! Khóc được bao nhiêu hay bấy nhiêu Duy Ly ạ!! Khóc đi! Rồi mày sẽ đỡ đau hơn được phần nào.....!
Phương thở dài rồi cứ ôm Duy Ly....Trong căn phòng lạnh lẽo sáng điện, phương cứ ôm Duy Ly, nhịp nhịp tay lên vai cô như dỗ dành một đứa trẻ, rồi thỉnh thoảng lại vuốt làn tóc xõa dài của Duy Ly.........Cứ ngồi như thế...cho đến tận khuya...

còn nữa mai post nha mọi người!!^^! thông cảm! mm bắt out! đi ngủ! mai dậy đi học!! thanks mọi người lắm!

mylove03c3
16-09-2007, 10:56 PM
Tội nghiệp thế cứ tưởng hạnh phúc quá hoàng hảo, nhưng ko phải vậy

moonhell_angel
17-09-2007, 07:24 AM
18. Vỹ ngồi bần thần ngoài hiên. Hôm nay là chủ nhật, không biết Duy Ly trở lại Hà Nội chưa nhỉ! Hôm cô đi mà chả thèm nói với anh một lời nào, Vỹ cảm thấy hơi giận nhưng lại thôi! Hai đứa đang giai đoạn đầu tốt đẹp, giận để mà xa nhau à !! Nhớ Duy Ly quá! Làm sao quên được cái hôm ở trong thư viện đây? Duy Ly nằm gọn trong lòng anh, chấp nhận nụ hôn của anh một cách dễ dàng và chút gì đó say đắm quá!
Phong vỗ cái bộp lên vai Vỹ khiến anh giật mình:
_ Lại ngồi nhớ Duy Ly à? Tao thấy mày như thằng điên! Lúc cứ như mắc bệnh trầm cảm, lúc thì gạt phắt Duy Ly sang bên....Có chập gì không đấy?
_ Học là học, yêu là yêu chứ !! Lộn xộn không được! Ừ! Tao chập từ đời nào to'i giờ! Từ hồi tao gặp Duy Ly ấy !_ Vỹ nhe răng cười một cái.
_ Chịu mày thật ! Đang nghĩ cái gì thế?
_ Tao nhớ Duy Ly quá mày ạ! Không biết cô ấy lên chưa !!! Nhà xảy ra chuyện gì mà gấp thế......
_ Ừ! Gọi cho Phương thử xem.
_ Tao gọi rồi nhưng bà chủ bảo là Phương khong thể nói chuyện với ai vào lúc này được. Tao hỏi lí do, bà áy khong nói!
_ Thế tao với mày đến đó xem thử.
_ Mày biết chỗ hai cô ấy ở à?_ Vỹ hỏi.
_ Thế ra mày không biết?_ Phong ngạc nhiên hỏi lại.
_ Ơ! Tao tưởng mày biết?
_ Trời đất! Tao có biết cái cóc gì đâu....
Nhìn nhau một lát, Phong và Vỹ phá ra cười. Nhưng rồi Vỹ thôi cười, giọng bình thường trở lại :
_ Không biết có chuyện gì nhỉ?!
_ Có chuyen gì thì bây giờ tao với mày cũng chả giải quyết được gì cả!_ Phong thở dài.
_ Ừ! Thôi! Để mai đi học gặp Phương rồi hỏi sau vậy !
***************************
Bước vào lớp, Vỹ và Phong nhìn dáo dác khắp phòng. Chẳng thấy Phương đâu cả. Ngó lên bàn phía trên cũng chả thấy cặp mũ gì. Biết chắc là Phương chưa tới, hai người ngồi vừa tán chuyện vừa chờ.
.............Chuông reo.................
Bàn trên vẫn trống, Vỹ cảm thấy trong lòng lo lo một chuyện gì đó vô định hình. Cảm giác bất an tràn ngập lòng anh trong suốt buổi học hôm đó.
..............Tan học...........
_ Tao lo quá mày ạ ! Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi! _ Vỹ nói với Phong, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.
_ Làm sao để biết được chỗ của hai cô ấy? Tao với mày ngu thật! Học với nhau bao lâu rồi mà vẫn chưa biết chỗ ở của người ta....
_ Ừ! Ngu như bò tót!!! Mà thôi! Hỏi lớp trưởng xem....biết đâu cô ấy biết thì sao?
_ Ừ nhỉ! Thế mà tao không nghĩ ra! Con nhỏ này cầm danh sách lớp.
Rồi Phong và Vỹ dáo dác tìm Thảo. Khắp cả sân trường, chả thấy cái bóng dáng mập mạp thấp bé của Thảo đâu cả. Phong như sực nhớ cái gì đó rồi chạy lên thư viện trường. Hôm nay hình như là hạn trả sách của Thảo! Chắc cô nàng đang vội vàng lên ấy cho kịp giờ đóng cửa.
Vỹ chạy theo Phong. Đến nơi. Cả hai thở hồng hộc. Đảo mắt nhìn quanh, Vỹ kéo tuột Phong về dãy cuối cùng. Thảo tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai ông bạn đẹp trai đang đứng thở dốc trước mặt mình với ánh mắt thắc mắc.
_ Xin lỗi......Làm phiền Thảo một chút được không?_ Phong bình tĩnh cố nén hơi thở gấp chực tuột ra.
_ Ừ! Có gì giúp được tôi sẽ giúp hai bạn !
_ Bạn làm ơn cho tôi biết chỗ ở của Duy Ly và Phương được không?
_ Đợi mình tí nhé!
Thảo nói rồi loay hoay mở cặp lấy ra một sấp giấy gì đó, lật lật vài tờ, rồi bảo :
_ 572-Đống đa.
_ Ừ! Cảm ơn Thảo nhiều nhé! Hẹn hôm sau sẽ hậu tạ! Bọn này đang có việc gấp!
_ Không có gì đâu! _ Nói rồi Thảo lại quay sang tìm sách!
Vỹ lôi tuột Phong ra khỏi thư viện.....
********************
Phong nhấn chuông, bà chủ nhà ra mở cồng :
_ Hai cau tìm ai? Hay đến thuê phòng?
_ Dạ thưa bác...bọn cháu đến để tìm một....à không...hai người ạ!_ Vỹ vừa nói vừa thở.
_ Các câu tìm ai?
_ Da bọn cháu tìm hai bạn nữ tên Duy Ly và Phương ạ!_ Phong cướp lời Vỹ.
Bà chủ nhà nhăn cái trán, vẻ suy nghĩ đắn đo...một lúc sau, nhin` lại vẻ mặt lo lắng, mệt nhọc của hai cậu trai trước mặt, bà thương tình :
_ Thôi được! Hai cau theo tôi.
Qua một hành lang dài, hẹp rợp bóng chanh leo. Hiện ra trước mặt Phong và Vỹ là những căn phòng xinh xắn bài trí gọn gàng, tiện nghi! Khu sinh hoạt chung này thật rỗng rãi, chả giống như cái nhà mặt phố của bà chủ chút nào! Khong gian này...hoàn toàn khác...yên tĩnh và riêng tư !
Bà chủ nhà chỉ căn phòng cạnh chậu xương rống đang trổ bông đỏ rực :

gaubien812
17-09-2007, 07:47 PM
sao đang yên lại bị dừng lại thế này?tiếp đi bạn ơi

moonhell_angel
18-09-2007, 06:46 AM
Bà chủ nhà chỉ căn phòng cạnh chậu xương rống đang trổ bông đỏ rực :
_ Phòng của hai cô ấy đây. Các cậu cứ gõ cửa đi! Tôi không làm phiền nữa nhé!
Nói rồi bà chủ nhà quay lên, Phong nói với theo :
_ Chúng cháu cảm ơn ạ !
Bà chủ không nói gì, lặng lẽ đi lên. Vỹ vội vàng gõ cửa. Cánh cửa mở hé ra. Nhìn thấy Phong và Vỹ, Phương chợt ngạc nhiên rồi ra ngoài, đóng cửa lại, cô hỏi :
_ Làm thế nào hai người biết chỗ này?
_ Điều tra chút là ra thôi mà!_ Phong cười.
_ Uhm! Thế có việc gì không?_ Phương ngập ngừng hỏi, vẻ đắn đo.
_ Tôi muốn hỏi, Duy Ly lên chưa? Mà sao hôm nay Phương nghỉ học thế? Có chuyện gì phải không?
Phương chợt buồn, tưởng rằng Vỹ đến đây chỉ để hỏi tại sao hôm nay Phương không đi học, nhưng thì ra, chỉ vì Duy Ly! Nhưng chợt giật mình nghĩ lại, cô không nên ích kỉ như thế! Duy Ly đang nằm trong kia....
_ À!!!Duy Ly lên rồi!!!Nhưng còn mệt!_ Phương gượng gạo.
_ Vậy sao hôm nay Phương không đi học?_ Phong nhận ra nét lúng túng của Phương, biết đang có chuyện gì đó khó nói, anh gặng hỏi với ánh mắt như xuyên thấu tâm can Phương.
_ Thôi!_ Phương thở dài _ Không dấu các anh làm gì! Nếu các anh có thể thì giúp tôi với! Duy Ly đang bị suy sụp tinh thần trầm trọng! Ngày nay tôi phải ở nhà chăm sóc nó nên không đến trường được!
_ Duy Ly làm sao thế?_ Vỹ la lớn, nét mặt lo lắng.
_ Anh nhỏ nhỏ thôi! _ Phương đưa ngón tay lên suỵt khẽ _ Nó đang ngủ! Dỗ mãi mới được đấy! Đừng làm ồn kẻo nó thức mất!_ Rồi Phương thở dài_ Như thế này ! Bà Duy Ly bị tai nạn, bây giờ trở thành người mất trí! Mà còn tệ hơn ấy! Bây giờ bà chỉ như một đứa trẻ con, chỉ biết nằm một chỗ...........Duy Ly nó trở nên như thế vì bà là người quan trọng nhất cuộc đời nó! Là người đã bù đắp tình yêu thương cho nó thay bố mẹ nó! Khi trở lên Hà Nội! Nó đờ đẫn như người mất hồn ấy! Đôi lúc còn ngồi lẩm bẩm, khóc, gào...giống như người điên vậy đó! Giỗ mãi nó mới ngủ! Lúc ngủ còn nằm mơ nữa....Tội nghiệp nó quá!_ Phương lại thở dài lần nữa.
Vỹ nhói lòng, mấy hôm trước, Duy Ly trông yêu đời là thế, vậy mà hôm nay, nghe Phương tả anh như không tin vào những điều Phương đã nói, nhưng khi nhẹ nhàng hé cánh cửa bước vào trong, nhìn bộ dạng của Duy Ly, tim anh như quặn thắt, đau gấp mấy tỉ lần khi Duy Ly lạnh lùng với anh!! Người nằm trên giường đang ngủ với vẻ mệt mỏi kia có phải Duy Ly không? Có phải là người con gái anh yêu không? Sao cô xác xơ như thế này? Gầy đi trông thấy! Mặt mày hốc hác quá!! Vỹ ngồi xuống giường bên cạnh Duy Ly.Khẽ vuốt tóc cô rồi lặng nhìn.
Phong kéo Phương ra ngoài để cho Vỹ ngồi một mình với hình hài nhỏ bé đang ngủ say mệt mỏi. Phương muốn ở trong , cô không muốn Vỹ ở với Duy Ly một mình! Vì Vỹ...là người cô yêu....Cô không muốn san sẻ cho ai cả!! Nhưng rồi giật mình, Phương mới nhận ra, Vỹ chưa bao giờ yêu cô....Vỹ cũng không phải là của cô... Vỹ là cua......... một người khác!
Phong lặng nhìn Phương trên ghế đá. Gió thổi qua nhẹ nhàng, giờ chỉ có mình anh với cô. Có nên nói cho cô biết tình cảm của mình không đây? Phong hiểu, bây giờ trong tim Phương chỉ có mình hình ảnh của Vỹ! Anh muốn hình ảnh đó phải là của anh! Nhưng Phương ơi! Em miễn cưỡng để Vỹ lại với Duy Ly.....chứng tỏ rằng em đã yêu Vỹ rất nhiều...Nhưng em có biết...tình cảm tôi dành cho em còn mạnh mẽ hơn thế gấp mấy lần!!!Phong cay đắng nhìn Phương đang ngẩn ngơ nhìn mây bay và nghĩ ngợi.
_ Mai anh Phong cho tôi mượn vở nhé! Chép lại bài hôm nay mai mốt còn thi cử._ Phương nói, nhẹ nhàng, mắt vẫn đăm chiêu nhìn những đám mây.
_ Ừ!
Phong chỉ ừ khẽ rồi lại nhìn Phương. Hai người cứ trầm ngâm như thế !
*************
Vỹ nhìn Duy Ly.
Có phải em không hả Duy Ly? Sao em khác thế này? Có biết lòng tôi đang quặn lại từng cơn không? Em hãy trở lại là Duy Ly tôi đã từng quen được không? Đừng như thế! Em đang làm tôi đau.........
Vỹ vuốt tóc Duy Ly, bây giờ anh mới để ý mái tóc dài hơn ra. Vẫn đen mượt như thế!!! Cúi xuống hôn lên trán Duy Ly, anh vụng về để rơi mất một giọt nước mắt! Giọt nước nóng hổi rơi xuống má Duy Ly, rồi lăn dài giống như cô đang khóc! Duy Ly giật mình, tay quờ quạng, miệng nói sảng :
_ Không được! Không được! Đừng bỏ Duy Ly! Đừng bỏ Duy Ly! Duy Ly sẽ ngoan! Sẽ nghe lời bà mà!!! Đừng bỏ Duy Ly.................bÀ ơi................Đừng bỏ Duy Ly..........
Vỹ nắm chặt lấy bàn tay của Duy Ly. Thì thầm :
_ Không đâu mà! Sẽ không ai bỏ Duy Ly cả! Không ai bỏ Duy Ly cả! Anh sẽ mãi bên Duy Ly mà!! Ngủ đi! Đừng lo nữa....Anh sẽ mãi bên Duy Ly........
Lòng Vỹ lại quặn lên một đợt nữa. Tim như có trăm ngàn nhát dao đâm xuyên qua , chém trái tim anh làm từng mảnh nhỏ. Đau đớn tột cùng....Nắm thật chặt tay Duy Ly, nước mắt Vỹ cứ thế rơi......trên bàn tay gầy xanh xao, yếu ớt của Duy Ly.....

19. Những ngày tiếp theo , Vỹ xin phép nghỉ để thay Phương chăm sóc Duy Ly. Việc chép bài đã có Phong lo đầy đủ. Phương và Vỹ, thay phiên nhau lo cho Duy Ly từng tí , tình hình cũng khả quan hơn một chút. Duy Ly đã tỉnh táo trở lại, không còn ngây dại như trước nữa! Việc bây giờ là phải lấy lại tinh thần cho Duy Ly, giúp Duy Ly học tập trở lại.
..........Duy Ly ngồi dựa vào vai Vỹ, trên cánh đồng cỏ hoang này, yên tĩnh quá! thoải mái quá!
_ Đau quá Vỹ ạ! Em tưởng như chết mất! Bà là người quan trọng nhất cuộc đời em đấy anh biết không? Không có bà, em làm sao đây anh?!
Rồi Duy Ly cười :
_ Hồi trước em thầm nghĩ rằng khi lớn lên nhất định em phải làm cho bà vui....làm cho bà hạnh phúc vì trước giờ em toàn làm cho bà buồn phiền! Vậy mà bây giờ....Làm cách nào để bà cười lại đây? Bây giờ dù bằng cách nào bà cũng không cười lại được nữa!......
Vỹ choàng tay lên vai Duy Ly:
_ Em cứ buồn thế này..Nếu bà biết, bà có vui không? Bây giờ dù có làm cách nào bà cũng không vui được đâu.Em mà cứ buồn thế này thì bà có tỉnh lại cũng chả thể nào vui cười nổi!!!Hãy vui lên nào !!! Em hồi giờ có biết khóc đâu nào..Chả phải Duy Ly mạnh mẽ anh quen chút nào.
_ Ừ! Anh nói đúng! Em phải vui!
Rồi Duy Ly mỉm cười một cái. Vỹ đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt cuối cùng mà Duy Ly hứa sẽ đánh rơi.
Hoàng hôn xuống, trên đồng cỏ hoang có hai bóng người đùa nô với nhau, thật hạnh phúc và tràn ngập sự tự do, tự do vì thoát đi nỗi đau vừa mới gặp phải....
***********
Hôm sau Duy ly đi học lại, cả lớp xôn xao lắm! Trông cô hơi gầy, nhưng vẫn đẹp, một vẻ đẹp mà ai cũng phải ganh tị. Mai tóc dài hơn ra, đen mượt hơn. Và từ hôm đó, mọi người thường thấy cô đi chung với Vỹ chứ không phải là Phương như dạo nào. Phương lúc này cũng thân với Phong và mỗi lần học nhóm, không còn tiếng cãi cọ quát tháo như ngày trước nữa! Mà bây giờ, tiếng cười đùa tràn ngập khu vườn nhỏ.
*************************************************
Một năm trôi qua thật nhanh.....Nhanh quá đi !!!! Nhớ lại cái ngày Vỹ mới ngỏ lời với Duy Ly...thật là đẹp!!!!
Kì thi đã xong, thời gian này thật là thoải mái! Vỹ có thời gian nhiều hơn để quan tâm tới Duy Ly,lúc này tình cảm giữa anh và Duy Ly đã thật quá sâu đậm! Họ chìm ngập trong hạnh phúc, những quan tâm, những ngọt ngào và những nụ hôn...
Bao nhiêu ngày qua....Những hạnh phúc của Vỹ và Duy Ly....Bao nhiêu hạnh phúc là bấy nhiêu đau đớn cho Phương...Cô thầm ghen tị với những gì Duy Ly đang có, những gì Duy Ly đang tận hưởng. Sao Vỹ chỉ biết có mỗi mình Duy Ly, sao không để ý tới cô lấy một chút nào cả thế? Tại sao lại gạt cô ra ngoài? Phương có cảm giác như bị bỏ rơi , tất cả !!! Bố mẹ chia tay để lại mình Phương và em gái, tự bươn trải, lo cho mình và em, Phương thi đỗ đh. Vừa đi học, vừa đi làm. Cuộc sống của Phương không được thuận lợi bằng những người bạn xung quanh cô..và bao giờ cũng là cảm giác lạc lõng, nhút nhát, sợ sệt! Cô sợ lại một lần nữa đánh mất đi những gì mình đang có, cái hạnh phúc nhỏ nhoi khi chợt thấy Vỹ, được trò chuyện cùng Vỹ, được Vỹ chỉ dẫn cách giải một bài tập....thật tuyệt vời...dù nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ làm cho Phương cảm thấy thật hạnh phúc! Nhưng sao thời gian này Vỹ lại chỉ quấn quít bên Duy Ly mà chả thèm màng gì tới cô cả thế? Nghỉ hè rồi....Phong về nhà thăm bố mẹ, Vỹ và Duy Ly quấn lấy nhau mỗi ngày, chỉ có mình Phương cô độc...Nhà đâu mà về đây? Bố mẹ đâu để thăm đây? Phương chỉ biết ngày ngày đọc sách, hoặc cùng em gái đi chơi, shopping, dạo phố...Thật chán ngắt! Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô đơn quá đỗi....Nhiều khi, Phương chỉ biết thở dài....
********************
Vỹ chuẩn bị sang Nhật. Sang đón bố mẹ về Việt Nam. Bố Vỹ chuẩn bị mở một công ty chi nhánh ở Việt Nam. Đợi khi nào Vỹ học xong sẽ cho Vỹ làm tổng giám đốc. Tổng công ty vẫn ở Nhật và do bố Vỹ quản lí.
Duy Ly chỉ cảm thấy buồn khi Vỹ thông báo tin đó..Nghĩa là một thời gian dài cô sẽ không được gặp Vỹ....Nhớ nhung sẽ lớn biết nhường nào....
Nhưng còn Phương, đau đớn tột độ....Mỗi ngày nhìn thấy Vỹ cười đối với cô đã là một hạnh phúc quá lớn , mặc dù nụ cười đó không phải dành cho cô, không phải Vỹ cười bên cạnh cô mà là bên cạnh Duy Ly....người mà cô thầm ganh tị.....
*************************
Sân bay đông nghẹt người ở cổng chính, mọi người tiễn người thân đi, đón người thân về với những nụ cười vui vẻ, những câu chúc bình an, dặn dò....Nhưng với Vỹ, Duy Ly và Phương thì đó là những giọt nước mắt....Chỉ có Duy Ly khóc...Sẽ ra sao những ngày vắng bóng Vỹ????
Phương chỉ biết đứng bên cạnh an ủi Duy Ly, cô tỏ ra cứng rắn...nhưng trong tim thì đau nhói, quặn thắt, tan vỡ....Nén chặt giọt nước mắt trong lòng và cố gắng an ủi cô bạn nhỏ bé bên cạnh, Phương chỉ biết đau đớn, buồn bã nhìn theo dáng Vỹ khuất dần sau làn người đông...........
*******************
Vỹ đã đi rồi....Tối qua Phương đã khóc! Nức nở, tức tưởi.....Duy Ly không biết và sẽ chả bao giờ biết !!!!
.....................12H trưa....Phương bật ti vi để xem thời sự, coi lại những tin tức mà lúc sáng ngủ nướng nên bỏ lỡ...
Bát cơm trên tay trông thật hấp dẫn và hối thúc cái dạ dày của cô... Duy Ly cũng bê một bát cơm khác lên , đứng sau lưng Phương vừa theo dõi vừa....chuẩn bị ăn.
Chợt màn hình ti vi phụt chuyển qua một cảnh thật kinh khủng. Một chiếc máy bay bị nạn nằm ở ngoại ô của một thành phố nào đó không rõ và tiếng người dẫn đọc bản tin đều đều :" Hôm qua, vào lúc 3h15 phút, một chiếc máy bay chở khách đã gặp nạn tại......Xác định chiếc máy bay này của hãng hàng không Nhật Bản, chở 11 hành khách trên đường từ Việt Nam về Nhật khởi hành lúc 2h30 phút....Trong vụ tai nạn có 3 người chết, 5 người bị thương,và 3 hành khách bị mất tích....". Bát cơm trên tay Duy Ly rơi xuống đất vỡ choang...Cô ngất lịm đi....Phương ngồi như chết trân một lúc rồi sực tỉnh lại....vội vàng đỡ Duy Ly lên ghế.......Trong căn phòng nhỏ.....lúc này..........chỉ đầy những giọt nước mắt.............

còn típ...............................^^............. ...........

killer_buon
19-09-2007, 07:29 AM
chài ơi chài ơi
sao toàn chiện thương đau không nè
hixhix
không biết phải khổ tới mức nào nữa

moonhell_angel
19-09-2007, 07:36 AM
20. Duy Ly ngồi một mình....." Không Vỹ ơi...nhất định anh không sao...chẳng qua chỉ bị thương nhẹ thôi phải không anh? !!!! Anh sẽ về.........anh sẽ không bỏ em mà...em biết chứ....anh đã hứa sẽ không bao giờ xa em mà...anh không bao giờ thất hứa đúng không anh....". Đúng! Vỹ sẽ không bao giờ bỏ rơi Duy Ly....Đã hai ngày nay...cô cứ khóc, mắt sưng mọng cả lên...nhưng tự tìm cách trốn tránh và hi vọng..Đúng! Một ngày..rồi Vỹ sẽ trở về nhanh thôi! Duy Ly không khóc nữa, trong lòng luôn nuôi dưỡng một niềm tin...vào năm học Vỹ sẽ về, cô và Vỹ, lại như ngày xưa...Duy Ly tưởng tượng ra những điều đó và mỉm cười...Nhất định Vỹ sẽ không sao...Và chính cô cũng không biết rằng cô đang tự trốn tránh một sự thật...tim cô đã vụn nát.......
Phương ngồi thẫn thờ nhìn ra ngõ...Mấy ngày nay..Phong cứ sang an ủi cô và Duy Ly..Biết Phong rất buồn, rất đau ,rất lo lắng...Nhưng làm sao lo lắng và đau đớn bằng cô?
Cuộc đời cướp đi của Phương tất cả những yêu thương mà đáng ra cô cũng có thể nhận được giống như bao người khác. Tình yêu của bố mẹ....gia đình.....mái ấm....tất cả...bây giờ chỉ là cát bụi....Bây giờ Phương chỉ còn lại mỗi em gái...và Vỹ...tuy rằng Vỹ không phải là của Phương... nhưng những nụ cười, lời nói...của anh, nuôi dưỡng niềm tin của cô cũng như tình yêu thương mà bấy lâu nay Phương đã đánh mất!!!!
Vậy mà bây giờ....Vỹ ơi....Anh sẽ không sao mà....nhất định thế...Phương hít một hơi dài thật dài để lấy niềm tin. Đúng, ngày mai vẫn còn dài, và nhất định một ngày Vỹ sẽ trở về, Vỹ sẽ không sao cả ! Tất cả những chuyện này chỉ là ông trời cố tình đặt ra để thử Phương thôi! Không sao! Phương vẫn yêu..và sẽ vẫn chờ đợi.....
*****************
Thật ngạc nhiên khi thấy Duy Ly cười sau hơn một tuần biết cái tin sét đánh ấy! Phương thật không ngờ được! Con người Duy Ly vô tình đến thế ư? Nếu nói về Phương, thái độ như vậy thì không có gì để bàn cãi, vì Phương và Vỹ chả có gì với nhau cả, hoặc có, chỉ là đơn phương, chỉ mỗi mình Phương thôi! Không ai biết. Đằng này, Duy Ly lại khác, Vỹ và Duy Ly đã công khai tình cảm, vậy mà sao, sau cái chuyện đó, Duy Ly lại có thể vui vẻ lại nhanh đến thế? Đằng sau bộ mặt của Duy Ly phải chăng....tình yêu của Duy Ly hời hợt đến thế hay sao? Vội vàng đến cũng vội vàng đi đến thế hay sao?? Phải chăng tình yêu của Duy Ly chỉ là một trò đùa? Bao nhiêu câu hỏi và thắc mắc quẩn quanh trong đầu Phương...Nhưng làm sao hỏi Duy Ly được....Phương là bạn thân của Duy Ly...chứng kiến tình cảm Vỹ và Duy Ly dành cho nhau , nếu hỏi, có phải đã xúc phạm Duy Ly quá không?..................Duy Ly thật đáng ghét quá..........!!!!!!
***************
Duy Ly đã cố cười, để thấy cuộc đời thậtt tươi đẹp! Đúng! Cuộc đời tươi đẹp để đón Vỹ về với cô! Cô sẽ mãi giữ nụ cười này....để đón Vỹ về....Vỹ sẽ không còn buồn nữa....Vì đã có cô....mãi bên cạnh Vỹ !!!!Vỹ ơi...anh sẽ về với em sớm thôi đúng không anh!!! Đúng như vậy mà!!! Em sẽ luôn cười...để đón anh về......
hết phần một

moonhell_angel
19-09-2007, 08:41 AM
phần hai
1. Duy Ly nhìn lại mình trong gương, xinh đẹp, gọn gàng, người toát ra hương thơm thoang thoảng. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên. Cái công ty này buồn cười thật! Tuyển nhân viên gì mà....Nghĩ tới đó thôi Duy Ly muốn bật cười....(^^)
Duy Ly tình cờ đọc được mẩu tin tuyển nhân viên của công ty V&DL này trên báo...Mà hình như báo nào cũng đăng ! Thế mới lạ chứ! Mẩu tin tuyển một nhân viên nữ, tốt nghiệp đh bằng ưu, xinh đẹp, tóc dài và đen mượt....và những đặc điểm khác đều...rất giống Duy Ly...Phương đọc được mẩu tin này rồi đưa cho Duy Ly. Ban đầu đọc, Duy Ly đã cười muốn ngất! Sao lại có thể trùng hợp đến thế nhỉ?! Duy Ly và Phương cùng đến dự tuyển, tuy Phương không giống như mẩu tin mô tả, và công ty cũng không có dự định tuyển hai nhân viên, nhưng không hiểu tại sao, vừa mới bước vào và phỏng vấn được đôi ba câu giống như cho lấy lệ, Duy Ly và Phương lập tức được nhận...giống như có một sự sắp xếp trước....Thật không thể hiểu nổi tại sao...
Ra khỏi cửa, Duy Ly gọi với vào nhà:
_ Phương ơi Phương! Xong chưa? Sao mà lâu thế?
_ Xong rồi đây! Còn sớm chán! Mày giục gì mà ghê thế?_ Phương chạy ra, tay sửa sửa cổ áo.
_ Ngày đầu tiên mà mày! Phải tạo ấn tượng tốt đẹp cho người ta chứ!_ Duy Ly nheo mắt cười_ Mày đẹp quá!
Phương lườm Duy Ly một cái :
_ Nói người ta mà không nhìn lại mình! Mày còn đẹp hơn ấy! Thôi đi thôi!
Duy Ly ngồi lên xe, đề ga, Phương cũng treo giỏ xách lên xe rồi rồ máy đi trước. Đường đông, phải lách mãi mới sang được đoạn bùng binh to tổ chảng! Trời buổi sáng mát và trong, thật dễ chịu biết mấy!
**********************************
.........Đã hơn ba năm trôi qua..........Những kí ức ấy dần phai mờ đi....nhưng vẫn còn dấu ấn rất sâu đậm trong lòng Phương và cả Duy Ly! Cả hai vẫn chờ Vỹ trở về....Mỏi mòn, thao thức từng đêm với những cơn mơ bất chợt đến....Nhìn lại Vỹ đang xa dần....
Duy Ly vẫn cười, vẫn chờ....Cô vẫn tin rằng anh sẽ về lại bên cô....như ngày nào...cả hai lại cùng nhau hạnh phúc...Nhưng ba năm rồi....Dù thế! Duy Ly vẫn không chán nản...Cô vẫn tiếp tục chờ....và Phương cũng thế!!!!!
*******************************
Cái công ty to lớn hiện ra trước mặt cả hai. Đây là ngày làm việc đầu tiên sau buổi ra mắt toàn công ty hôm qua. Bước vào phòng kế toán và gật đầu, mỉm cười chào mọi người trong phòng, Duy Ly và Phương về chỗ của mình.
Duy Ly xếp lại cái bàn của mình cho ngay ngắn hơn một chút, đặt con rùa đá, kỉ niệm của cô và Vỹ trước mặt rồi thở phào, từ nay chỗn này sẽ là của cô.....Nhưng một điều thắc mắc, cô vẫn chưa gặp được tổng giám đốc...Dù chuyện đó không dễ chút nào!! Ngày hôm qua khi buổi lễ giới thiệu hai thành viên mới kết thúc, giám đốc phòng kinh doanh có gọi điện cho tổng giám đốc, nhưng hình như tổng giám đốc bận việc gì đó không thể đi liên hoan cùng được. Nghe đồn tổng giám đốc là một người nghiêm túc trong công việc, nhưng ngoài công việc thì rất dịu dàng, hiền lành và hòa đồng với tất cả mọi người trong công ty. Công ty này là chi nhánh của một công ty bên Nhật , kinh doanh thời trang và đang rất phát triển...Nhưng không hiểu sao Phương và Duy Ly lại có thể lọt vào công ty này nhanh đến thế!!!Từ lúc giám đốc kinh doanh lôi di động ra gọi, Duy Ly đã tò mò vị tổng giám đốc này là người như thế nào mà ai cũng kính nể thế? Chỉ kính nể thôi chứ không hề sợ, thậm chí còn có một số nhân viên, giám đốc các bộ phận... khoác tay tổng giám đốc đi như bạn bè ( cái này là nghe đồn ^^)....Thôi! Đã bắt đầu giờ làm việc, Duy Ly ngừng dòng suy nghĩ lại rồi bắt đầu công việc của mình....
************************
Giờ ăn trưa....
Phương ở lại phong làm nốt một số việc...Duy Ly đành đi ăn một mình vì sở dĩ, cô và Phương cùng ở lại khi cả phòng đã đi hết...Bây giờ Phương vẫn chưa xong việc!! Đành thế vậy !
Duy Ly đứng trong thang máy, ấn nút đi xuống......
.....Ăn trưa xong, Duy Ly trở lên phòng, nhưng do phục vụ của quán hơi lề mề nên cô bị muộn. Vội vàng chạy đến thang máy, Duy Ly đâm phải một người lạ. Là con trai, mặc áo pun đen, quần Jeans ống đứng, giày da màu nâu, xắn tay áo và đeo một cái đồng hồ bự chảng!!!Xấp tài liệu trên tay anh ta rơi xuống đất, Duy Ly vội vàng vừa cúi xuống nhặt vừa nói :
_ Xin lỗi anh! Tôi đang vội quá!
_ Nếu cô vội cô có thể đi trước! Tôi không sao!_ Anh ta nhìn Duy Ly rồi cười một cách khó hiểu.
Duy Ly nhìn lại anh ta....và rồi ngỡ ngàng...Đôi mắt ấy....Nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, Duy Ly cười :
_ Tôi không thể nào để như thế mà đi được! Dù gì tôi cũng là người có lỗi!
Nhặt xong đống tài liệu cho anh ta, Duy Ly cùng anh ta bước vào cầu thang máy.......
***********************
Lạ lùng quá đỗi....Tại sao đôi mắt của con người đó lại giống Vỹ đến thế? Giống như tạc, nhưng khuôn mặt lại không phải của Vỹ....
Duy Ly lắc đầu mạnh để xua đi hình ảnh của đôi mắt ấy....Rồi chìm vào giấc ngủ.....Rồi sẽ ổn cả thôi.......Cũng chẳng có gì để qua tâm cả...Duy Ly thầm nghĩ rồi nhắm mắt....Màn đêm yên tĩnh bao trùm xuống...Hi vọng đếm nay..........Cô sẽ không gặp ác mộng...........

còn típ !^^ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

gaubien812
19-09-2007, 09:39 PM
chắc hok fải đây chính là Vỹ nhỉ? tiếp xem sao nào?

phamnga_2004
19-09-2007, 10:55 PM
minh doan thu nhe , chac la vu tai nan do Vy da bi thương khuon mat nen da giai phau khuon mat va thoi gian rat lâu ko the lien lac dc. Sau khi moi chuyen xong xươi anh ta moi co the ve VN dc va mươn cho Duy Ly 1 bat ngo


Thong cam vi unikey cua minh co van de nen ko danh may co dau dc.:5:

moonhell_angel
20-09-2007, 01:16 AM
2. Duy Ly đứng trên sân thượng của công ty.....Mát quá!!!! Giờ ăn trưa, Duy Ly không đi ăn vì lúc sáng ăn sáng hơi muộn.Duy Ly nhìn xuống dưới, chóng mặt quá....Nhớ lại ngày xưa...Vỹ và cô cũng đứng trên lầu cao nhìn xuống dòng người đang hòa mình vào nhịp sống....
Ánh nắng nhạt thật dễ chịu....
_ Tưởng có một mình...Hóa ra còn một người nữa....
Tiếng nói vừa quen vừa lạ vang lên sau lưng, Duy Ly quay lại. Khuôn mặt này..sao quen thế nhỉ? Duy Ly " à" lên một tiếng rồi mỉm cười :
_Anh không đi ăn trưa à? Sao lại lên đây?
Anh ta mỉm cười :
_ Tôi ăn rồi...Còn cô? Sao không đi ăn? Lên đây làm gì?
_ Tôi không đói! Sáng nay ăn sáng muộn...
_ Ra thế....
Im lặng...Anh ta đứng cạnh Duy Ly, thỉnh thoảng liếc sang Duy Ly một cái, nhưng Duy Ly không biết điều đó.
_ Anh làm ở đây?_ Duy Ly mơ màng hỏi.
_ Cô hỏi gì cơ?_ Anh ta hỏi lại.
_ Tôi hỏi anh làm ở đây à?
_ Ừ! Tôi làm ở đây...
Duy Ly nhìn anh ta chăm chăm...rồi nói:
_ Nhưng tôi trông anh....chả giống ai cả...
_ HA HA! _ Anh ta cười lớn -Tôi cũng là người sao cô lại bảo chả giống ai?
_ Anh không đồng phục như những người khác chứng tỏ không phải nhân viên bình thường, không comle chứng tỏ anh không phải làm chức to, không chức to tại sao lại ôm cả chồng tài liệu to đùng thế?
_ Cô suy luận thông minh đấy! _ Anh ta trầm ngâm_ Nhưng tôi không muốn cho cô biết vì tôi muốn...làm bạn của cô _ Anh ta nhìn Duy Ly với ánh mắt khó hiểu_ Nếu cô biết..liệu cô có giữ khoảng cách với tôi không? Thế nên tôi không muốn khoảng cách của tôi với cô quá xa....
_ Anh biết gì về tôi mà đòi làm bạn với tôi? Trong khi tôi chả biết gì về anh cả! Ngay cả tên..._ Duy Ly nhún vai.
_ Tên à? Tôi có thể cho cô biết! Tôi là Hà Tịnh Khang.Cô Duy Ly còn thắc mắc gì nữa không?_ Anh ta nheo mắt.
Duy Ly ngạc nhiên :
_ Sao mà.....
_ Tôi đã nói rồi mà.. Tôi biết rất nhiều về cô !
_ Sao cũng được! Tùy anh thôi!_ Duy Ly nhùn vai rồi nhìn đồng hồ _ Thôi trễ rồi tôi về phòng làm việc đây! Hẹn gặp lại anh nhé!
Nói rồi Duy Ly đi xuống cầu thang bỏ lại cái nhìn thích thú phía sau lưng...
*********************************
Tò mò quá! Rốt cuộc thì anh ta là ai nhỉ...Sao cứ nửa xa vời nửa gần gũi...Duy Ly có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu , trước đây đã từng quen anh ta....Và đôi khi có cảm giác đó chính là Vỹ....Một Vỹ trong cái vỏ bọc hoàn toàn khác....Đôi mắt ấy....Làm sao quên được đây? Có phải anh không hả Vỹ?....Nhưng Duy Ly chợt giật mình...Sao có thể là Vỹ được !!!!Tên anh ta là Hà Tịnh Khang cơ mà....Gạt bỏ đi tất cả những chuyện cần quan tâm ngoài công việc, Duy Ly ngồi xuống bàn....Phương đã ngồi đó đánh máy chăm chú tự đời nào....Duy Ly mỉm cười nghĩ lại mình thật quá lười biếng....Rồi nhìn con rùa đá....Và bật máy....

moonhell_angel
20-09-2007, 05:37 AM
3.Phong ngồi trong nhà ngó ra ngoài vườn. Đã hơn ba năm nay, căn nhà này im ắng quá! Vỹ đi rồi, không ai cãi nhau, không ai tâm sự, Phong chợt thấy lòng nặng trĩu. Không có tin tức gì của Vỹ cả!!! Chẳng có một tin tức gì chứng minh Vỹ còn sống! Phong biết, Duy Ly và Phương...rất đau khi biết điều đó! Chính bản thân Phong cũng thấy lạ khi mới hơn một tuần mà Duy Ly đã vui vẻ trở lại..Nhưng anh biết...Duy Ly chắc hẳn không dễ dàng vượt qua. Phong biết đằng sau vẻ bề ngoài đó là những gì...Nhớ lại ngày đầu tiên khi Vỹ nói với anh rằng, sét đã đánh trúng Vỹ...Phong lại bật cười...Cái thằng! Sao nó ngố thế cơ chứ! Vậy mà bây giờ, tất cả những gì về Vỹ, chỉ là hư vô, quá khứ, là kí ức buồn....
Phong vừa được thăng chức, điều đó là điều vui nhưng sao lòng anh cảm thấy nặng trĩu....
Nếu như bây giờ có Vỹ ở đây thì có lẽ anh và Vỹ đang làm việc chung với nhau. Anh nghĩ vậy vì Vỹ đã hứa với anh rồi....Nhưng giờ có còn nữa không? "Vỹ ơi...Bây giờ mày đang ở đấu?".
***************************
Phong đến quán cafe " Vườn chiều", Duy Ly và Phương đã ở đấy, hôm nay hai cô chính thức giới thiệu cho anh một người bạn mới, đó là tổng giám đốc công ty thời trang V&DL, chỗ mà hai cô đang làm việc.
_ Chào mọi người!_ Phong lên tiếng từ phía sau.
_ A! Phong tới rồi kìa!!!_ Duy Ly reo lên.
Khang và Phương đứng dậy.
_ Giới thiệu với anh Phong đây là Khang_ Duy Ly nói.
Phương khẽ hích tay Duy Ly.
_ Tao đã nói rồi! Ra ngoài công ty thì anh ta không còn là tổng giám đốc gì nữa hết! Là người bình thường thôi!_ Duy Ly nhăn mặt với Phương.
_ Đúng đấy! Phương đừng quá nghiêm khắc! Thỉnh thoảng cũng phải đi ngược lại với nguyên tắc một chút chứ!! _ Khang cười._ Phong ngồi đi!
Cả bọn ngồi xuống.
_ Phong làm việc ở đâu nhỉ?_ Khang lên tiếng gợi chủ đề.
_ Tôi tưởng hai người kia nói với Khang rồi chứ?
_ Tôi chỉ hỏi vây để gợi chuyện thôi!_Khang nhe răng ra cười.
_ Khang vui tính nhỉ!_ Phong cười.
_ Ai cũng nói thế !
Im lặng....
_ Phong này! _ Khang đánh tiếng.
_ Gì thế?
_ Cho tôi hỏi cái này một chút nhé!
_ Khang cứ hỏi !
_ Duy Ly có là có người yêu rồi không vậy?_ Khang nháy mắt.
Không gian xung quanh tự nhiên trầm hẳn xuống. Phong nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ :
_ Khang hỏi làm gì?! Duy Ly có rồi, nhưng chuyện dài lắm!Tốt nhất đừng nhắc! Khang có bạn gái chưa?
_ Tôi à....Tôi đang cô đơn...chưa nghĩ tới chuyện đó...
Thế rồi câu chuyên bắt đầu trở nên vui vẻ, Duy Ly và Phương cũng nhập bọn. Chả có ai im lặng nữa cả....
******************
Phong về nhà....Anh chàng Khang này cũng hay đấy chứ! Vui tính, có tài, khéo ăn nói....Nhưng điều đặc biệt là Khang có đôi mắt quá giống Vỹ....Giống như tạc.....Nhưng khuôn mặt thì lại khác...Tính cách cũng không phải là của Vỹ...Vỹ không vui tính, không nói năng hay, không nhẹ nhàng với con gái...Vỹ là người nóng tính, hơi thô lỗ...Nhưng có sức cuốn! Hai con người này hoàn toàn khác nhau...Chỉ giống ở đôi mắt...
............"Nhưng Vỹ ơi....Tao biết....Sẽ không ai thay thế được mày.....!"

4. Khang nghĩ ngợi thật nhiều....Duy Ly là một người con gái thật đặc biệt! "Tấm ảnh này...thật cảm ơn mi nhé!!! Nhờ có mi mà ta tìm được Duy Ly, và cả Phương nữa....Vậy là nhiệm vụ của mình đã bắt đầu rồi đây........"Khang mỉm cười. Chẳng có gì khó cả...
Đúng là Duy Ly còn quá lạnh lùng...
Điện thoại reo, nhìn màn hình ngoài, Khang biết đó là ai, anh mỉm cười rồi bắt máy :
_ Có em đây sếp!
Đầu dây bên kia có tiếng người nói gì đó....
_ Rồi ! Phỏng vấn tìm việc cho lấy lệ rồi tuyển luôn! Hì! Yên tâm! Đâu sẽ vào đấy thôi mà!!!............ok..........Tao sẽ " điều tra" tới nơi tới chốn! Cứ yên tâm đi.....Rồi rồi tao biết mà...đời nào ai lại thế..............À! Khoẻ, chả bệnh tật gì !!!!!..............Mày biết tính tao mà còn nói thế à? Coi chừng tao không giúp nữa đâu! Liệu lo cho cái thân mày ấy! Lẹ mà sang. OK! Bye.....
Khang dập máy mỉm cười. Nào bắt đầu chiến lược thứ nhất.....
***************************
Duy Ly vẫn đứng trên sân thượng vào mỗi giờ ăn trưa, chỉ đôi khi Khang mới rủ Duy Ly đi ăn cùng vì sợ mọi người trong công ty nói ra nói vào và sợ nhất là ánh mắt của Phương, có gì đó không ổn.
Duy Ly nhìn Khang, gió khẽ thổi qua trên sân thượng.
_ Duy Ly nhìn gì tôi?_ Khang hỏi tò mò.
_ Đôi mắt của anh....
_ Mắt tôi sao?
_ Đúng là rất giống...của một người!
_ Ai thế?
_ Của một người tôi yêu thương....
_ Anh ta hả?
_ Ừ!
Im lặng....
_ Duy Ly đừng lấy tôi làm vật thay thế...Tôi không thích...
_ Buồn cười _ Duy Ly quay sang chỗ khác_ Tôi không thích vật thay thế! Vì nó không hiện hữu trong lòng tôi. Tôi là người thực dụng.
_ Tôi biết!
_ Sao anh biết?
_ Tôi đã nói là tôi biết Duy Ly rất rõ mà!
_ Tôi thắc mắc.....
_ Duy Ly cứ nói....
_ Tại sao anh biết rõ về tôi, bạn tôi..như thế?
_ Đây là diều bí mật! Duy Ly không được biết!
_ Tại sao?
_ Bởi vì nó là bí mật!
_ Vậy tôi không tò mò nữa.
_ Duy Ly yêu anh chàng đó lắm phải không?
Duy Ly trầm ngâm.
_ Đúng! Tôi yêu anh ấy! Rất yêu...Anh ấy chỉ tạm xa tôi thôi....anh ấy dã hứa sẽ không bao giờ xa tôi mà....Anh ấy là một người trọng lời hứa...
_ Nhưng lỡ anh ấy thật sự chết rồi?
Duy Ly quay phắt lại.
_ Tại sao ngay cả chuyên đó mà anh cũng biết?
Khang nhìn sâu vào mắt Duy Ly :
_ Tôi đã nói rồi....Đó là chuyện của tôi, là bí mật! Khi nào bản thân tôi chưa cho phép thì tôi sẽ không nói với Duy Ly đâu.
_ Tùy anh _ Duy Ly nhún vai.
_ Có bao giờ Duy Ly nghĩ anh ta sẽ không quay trở về không?
_ Không...Tôi tin là anh ấy sẽ trở về....
_ Nhưng không phải Duy Ly đang phủ nhận sự thật sao?
_ Khi chưa biết rõ sự thật như thế nào thì tôi vẫn có quyền tin vào điều tôi nghĩ ! Nên cũng chưa thể nói là hiện tại là sự thật.
_ Duy Ly thật đặc biệt! Thảo nào làm người đối diện cứ phải chóng mặt!
_ Anh có cảm giác đó à?
_ Đúng!_ Khang cười_ Giống như mọt người say rượu. Duy Ly hiểu được cảm giác đó không?
_ Không ! Tôi chưa từng uống rượu!
_ Vậy thì Duy Ly sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của một người con trai nào đó khi đứng trước Duy Ly. Có lẽ vì vậy mà anh chàng đó yêu Duy Ly đến như vậy!
_ Đến như vậy? Có nghĩa là anh biết anh ấy yêu tôi đến mức nào?
_ Không hẳn!
_ Thế sao anh nói thé?
_ Tôi có thể hiểu được! Vì tôi cũng bi say.
Duy Ly nhìn đồng hồ.
_ Tới giờ làm việc rồi tô xuống trước nhé!
_ Hẹn gặp lại sau!
Duy Ly rảo bước xuống cầu thang....Đã từ lâu...cô ghét đi thang máy....
Khang nhìn theo....Có lẽ lần này....cái " nhiệm vụ bất đắc dĩ" có lẽ đã đẩy anh đến một vùng trời mới....có lẽ anh đã say thật !!!!..........

5.Khang cầm di động. Ấn số gọi cho Duy Ly.Hôm nay buồn quá đỗi......Những tiếng tút dài vang lên trong điện thoại...Duy Ly chắc bận gì đó. Gọi điện xuống phòng kế toán...
_ Gọi cô Duy Ly lên phòng tôi ngay nhé!
_ "Cô ấy đi ra ngoài rồi ạ, chỉ thấy mỗi cô Phương ngồi lại"
_ UHM.....Vậy gọi cô Phương lên đây cũng được.
Khang miễn cưỡng...Từ hồi quen tới giờ cũng chưa nói chuyện được với Phương là bao...Hôm nay sẵn dịp đang buồn...nói chuyện với Phương cũng được!
Phương gõ cửa. Không biết có việc gì mà Khang gọi cô lên đột xuất thế này...
_ Mời vào.
Phương khép nép mở cửa bước vào rồi đóng cửa lại.
_ Tổng giám đốc....
_ Đừng gọi tôi thế! Cứ gọi tôi là Khang. Gọi thế xa lạ lắm!
_ Uhm! Anh gọi tôi có việc gì không?
_ Tôi muốn tâm sự...
_ Bây giờ đang là giờ làm việc!
_ Thỉnh thoảng trái nguyên tắc cũng không sao cả.
_ Anh có chuyện buồn?
_ Không hẳn là buồn.
_ Thế chuyện có quan trọng lắm không?
_ Cũng không quan trọng mấy! Tôi chỉ muốn cho người nào đó biết tâm trạng của mình bây giờ để nhẹ bớt lòng thôi.
_ Nhất thiết phải trong giờ làm việc sao?
_ Không nhất thiết nhưng tôi thường không kìm chế được mình khi có nhu cầu tâm sự với ai đó! Và chưa ai từ chối nghe tôi tâm sự! Phương sẽ không từ chối chứ?
_ Tất nhiên là không. Thế có gì anh nói đi.
_ Hình như tôi đang say.
_ Say?
_ Đúng! Say !
_ Tôi nên hiểu theo nghĩa nào nhỉ!
_Tùy Phương thôi! Phương có thể hiểu theo nghĩa nào cũng được!Tôi chỉ cần Phương lắng nghe chứ hiểu hay không đó là ở Phương!
_ Vậy thì tôi đã nghe rồi! Anh cũng nói xong rồi chứ?
Khang thở dài chán nản.
_ Phương về phòng làm việc đi!
Phương chào Khang rồi đi ra. Khang nhận ra sự mất tự nhiên của Phương khi đứng trước Khang! Có phải là vì Khang ở địa vị cao quá? Nhưng sao đối với Duy Ly, Khang vẫn là người bình thường? Nói chuyện với Duy Ly thật thoải mái. Nhưng sao lúc cần lại chả thấy đâu...
Phương thật là...sao lại coi anh là tổng giám đốc khi chỉ có hai người nói chuyện ! Bạn bè ma gò bó với nhau thế....Nhưng cũng phải! Phương là người nhút nhát! Làm sao ép cô ấy ự nhiên trước một người như anh....chán thật đấy!
Khang thở dài....Sao lại như thế nhỉ...Chẳng lẽ Khang thật đã say?????
Phương quá nguyên tắc chứ không thoải mái như Duy Ly.Khang nhận ra trong cái thoải mái của Duy Ly có cái gì đó nghiêm khắc! Còn Phương, tự gò mình trong một khuôn phép! Sống như vậy thú vị gì nhỉ! Ngay chính Khang... cũng thế!!! Anh có muốn đâu cái ghế tổng giám đốc này .....Nhưng bất đắc dĩ thôi! Rồi một thời gian nữa tổng giám đốc thật sự sẽ về đúng vị trí, và anh sẽ tự do làm những điều anh thích! Khang thở dài....Không biết anh còn ngồi trên cái ghế này bao lâu nữa! Thật sự chán nản nó lắm rồi! Nhưng vì một người anh yêu quí, anh sẽ làm tốt vai trò của mình, và sẽ làm tốt " nhiệm vụ bất đắc dĩ!" được giao. Nhưng ước gì ngay từ đầu anh không nhận cái nhiệm vụ đó! Anh đã say....trót say mất rồi...Bây giờ phải làm sao........................Phải làm sao đây....Anh không thể thay thế hình bóng của người đó trong trái tim Duy Ly. Không thể xóa bỏ quá khứ mà với anh đó là một thực tại khó phủ nhận! Còn Duy Ly...Sao cô lại cứ quá tin vào sự trở về của người đó...có biết rằng có một người đang dần khắc hình bóng cô vào trái tim mình không? Anh say vì cô, vì cá tính của cô....Vắng cô anh thấy cô đơn biết chừng nào...Sự lạnh nhạt của cô khiến anh tự dấn thân vào cái tình cảm mà anh biết là không thể ấy....Dù biết tình cảm của cô dành cho.....một người khác.....có đôi mắt giống anh.....
.........Khang thở dài...Dù sao anh cũng vẫn sẽ là anh....Sẽ không cho ai mượn hình ảnh của mình để có thể trông lại hình ảnh một người khác....Anh...Sẽ mãi mãi chỉ là anh...Không bao giờ là cái bóng của một người khác...

hoaluuly23
20-09-2007, 05:46 AM
hay quá chắc tổng giám đốc là vỹ quá ,đùng ko tác giả, đo tai nan nên khuôn mặt khác phải ko cả nhà

gaubien812
20-09-2007, 07:05 PM
vậy thì Khang là bạn của Vỹ rồi. (fải hok nhỉ?) Nhưng sao Vỹ chưa về nhỉ?

lovely_day1992
20-09-2007, 09:49 PM
Yes yes Mình cũng nghĩ như vậy ~^_^~

moonhell_angel
21-09-2007, 03:20 AM
6. Khang đi ăn trưa. Lần đầu tiên anh đi ăn trưa một mình mà không có ai đi cùng, anh đã chán ngấy cái món cơm hộp đó, đúng là cái dạ dày đang rủa xả anh tơi tả trong bụng.
Ngồi thẫn thờ chờ thức ăn ra, Khang nhịp nhịp tay lên bàn rồi nhìn ra ngoài cửa.
_A!!_ Khang khẽ reo lên rồi gọi_ Phương ơi....
Phương quay đầu nhìn lại. Rồi mỉm cười.
_ Lại đây ăn chung cho vui đi!_ Khang gọi.
Phương lắc đầu chỉ tay về phía chiếc bàn phía cuối dãy, Duy Ly ngồi ở đó. Ra hiệu bảo Khang đợi một chút, Phương đến chỗ Duy Ly lúc này đang lật lật tài liệu gì đó.Duy Ly ngước lên, nhìn về phía Phương chỉ, bắt gặp ánh mắt của Khang, Duy Ly mỉm cười rồi đứng lên rảo bước về chỗ Khang ngồi cùng với Phương.
_ Sao hôm nay anh lại có hứng đi ăn trưa thế? Không ăn cơm hộp à?_ Duy Ly cười.
_ Cái dạ dày nó biểu tình ghê quá! Tôi không dám cãi! Sợ nó làm gì dại thì tôi sống không yên với nó!_ Khang cũng cười đáp lại.
_ Anh gọi gì chưa?_ Phương hỏi.
_ Tôi gọi rồi! Còn hai người?
_ Chúng tôi cũng gọi rồi!_Phương gật đầu.
_ Hai người có thấy áp lực công việc nặng quá không?_ Khang hỏi.
_ Cũng bình thường mà..._ Duy Ly nhún vai.
_ Vậy mà tôi lại thấy mệt mỏi...Đáng ra tôi là một nhà thiết kế thời trang....Ấy vậy mà..._ Khang thở dài.
_ Tại sao anh lại làm tổng giám đốc?_ Phương tò mò ,.
_ Đó là lí do của riêng tôi...Phương đừng hỏi..._ Khang cười khó hiểu.
_ Vậy áp lực tạo ra cho anh phải rất lớn ấy nhỉ. Phải làm một việc mình không thích làm...nếu là tôi tôi sẽ nhất quyết không làm._ Duy Ly khảng khái.
_ Tôi biết! _ Khang cười_ Duy Ly luôn suy sét mọi việc và bắt được điểm yêu của người khác mà đánh! Giống như vụ cãi nhau về một bài toán chẳng hạn...
Duy Ly giật mình :
_ Tại sao ngay cả chuyện đó mà anh cũng biết?
_ Tôi đã nói tôi biết tất cả mọi chuyện mà.
_ Đôi khi tôi nghĩ....
_ Duy Ly cứ nói!
_....Anh chính là Vỹ..._ Duy Ly ngập ngừng.
_ HAHA_ Khang cười lớn,rồi bất chợt nghiêm mặt lại _ Tôi đã nói rồi, đừng bao giờ coi tôi là một người khác.
_ Thế sao anh lại cố tình tỏ ra như thế khiến chúng tôi tò mò mà lại ngăn cản những thắc mắc của chúng tôi?_ Phương lên tiếng.
_ Tôi thích thế! Tôi thích nhìn hai cô phải suy nghĩ...Nhưng tôi nói lại một lần nữa, tôi là Khang._ Khang nhìn Phương.
_ Vậy thì tôi cũng nói cho anh biết điều này nhé!_ Phương nghiêm giọng.
_ Điều gì?
_ Sớm muộn anh cũng sẽ bị lộ thôi! Tôi khẳng định đấy!
_ HAHA!_Khang lại cười lớn_ Để rồi xem nhé!
_ Rốt cuộc thì anh là ai?_ Phương hỏi lại lần nữa
_ Tôi là tôi._ Khang nhìn sâu vào mắt Phương.
Vừa lúc đó thức ăn được mang lên....
_ Ăn thôi nào!!_ Khang nói_ Tôi đói lắm rồi...
_ Chúc ngon miệng nhé!_ Phương mỉm cười...độc ác.
Khang bắt đầu cảm thấy Phương cũng hay hay ! Để rồi xem cô ấy sẽ làm anh " bị lộ" thế nào! Với ý nghĩ đó Khang chợt bật cười.
_ Này! Anh ăn cho đàng hoàng chút đi!_ Duy Ly nhắc.
_ Con trai gì mà ăn uống vô duyên quá!_ Phương lắc đầu.
_ Vâng thưa hai sếp!_ Khang làm mặt nghiêm khiến cả Phương và Duy Ly phì cười._ Tối nay hai người có rảnh không?
_ Rảnh ! Mà làm gì cơ?_ Duy ly hỏi.
_ Tôi định rủ hai cô và Phong đến một nơi , giải stress.
_ Đi không Phương?_ Duy Ly quay sang hỏi Phương.
_ Đi thì đi ! Tao cũng đang mệt mỏi lắm đây.
_ Vậy nhé! Tối nay tôi đưa xe đến đón hai cô, sẵn chạy sang đón Phong luôn rồi ta cùng đi!_ Khang nuốt miếng thịt bò.
_ Phiền anh quá không? Hay hẹn ở chỗ nào đó?_ Phương nhăn trán.
_ Không sao! Chạy nhiều xe mệt lắm! Với lại chỗ này cũng khá xa.....
_ OK! Vậy tối nhé!_ Duy Ly mỉm cười.
******************************************
Bốn người trên một chiếc xe hơi bốn chỗ. Khang lái xe trên con đường quốc lộ lớn, trong xe tiếng nói cười rôm rả, Duy Ly giật mình....chợt thấy con đường này quen quen.
Đến nơi, Khang đỗ xe ở cạnh đường. Cả bốn vào khu phía trong...Đồng cỏ mát rượi, ánh sao trời lấp lánh. Khang mở cốp xe lôi ra bao nhiêu thứ : rượu, bánh trái, nước ngọt....
Duy Ly ngỡ ngàng....Sao Khang lại biết chỗ này nhỉ...Là nơi ngày xưa...Duy Ly và Vỹ đã từng hẹn ước với nhau...Dấu đi cái cảm xúc cũ xưa...Duy Ly cười trở lại...
_ Mọi người thấy chỗ này như thế nào?_ khang nói to trong tiếng gió.
_ Hay đấy! Lần đầu tiên tôi đến đây!_ Phong cũng nói thật to.,
_ Anh tìm sao mà hay thế?_ Phương cười hỏi.
_ Chịu khó là ra thôi mà!!!Thế còn Duy Ly? Cô đến đây bao giờ chưa?_ Khang đánh tiếng hỏi Duy Ly.
_ Rồi !_ Duy Ly gật đầu.
_ Vậy mà không rủ tao đi nhé! Mày ích kỉ lắm ấy!_ Phương hích vai Duy Ly.
_ Rủ sao được....Duy Ly còn bận đi chung với một người khác.Rủ Phương đi thì còn gì lãng mạng..._ Khang vừa nhìn Duy Ly vừa nói.
_ Tại sao anh biết?_ Duy Ly nhìn Khang ánh mắt soi mói.
_ Tôi đã nói rồi.Duy ly đừng hỏi.
_ Tùy anh._ Duy Ly bỏ đi về phía trước.
Phong thấy Phương chợt buồn, sợ làm mất không khí của cả bọn, anh đánh tiếng :
_ Chỗ này mà ngắm sao thì tuyệt!
_ Phong nói phải đấy! Nhưng tôi lại chỉ biết ngắm, chả biết chòm nào ra chòm nào_ Khang cười cười.
_ Phương cũng thế! Thình thoảng cũng nhìn sao nhưng lại không biết tên...Phương thích chòm hình kia kìa..._ Phương chỉ tay lên trời.
_ Đó là chòm Bắc Đẩu!_ Duy Ly buồn...Đó là chòm sao mà trước kia Vỹ đã từng trao cho cô. Vỹ nói trái tim anh như chòm sao Bắc Đẩu đó! Mãi nằm ở một chỗ dù cho chuyện gì xảy ra....
_ Vui lên nào...Làm gì mặt mày rũ ra thế?_ Phong khẽ nói với Duy Ly.
Duy Ly cười:
_ Có buồn gì đâu....
Buổi tối trôi qua nhanh chóng. Sau khi đưa Phương và Duy Ly về, Khang rủ Phong :
_ Về nhà tôi uống chút rượu cho ấm nhé!
_ OK!_ Phong đồng ý luôn.
********************************
_ Phong đợi tôi chút! Tôi đi lấy rượu._ Khang nháy mắt với Vỹ.
_ OK!_Phong cười.
Ngôi nhà thật rộng và đẹp, căn phòng của Khang toàn sách về thiết kế thời trang. Phong dạo một vòng quanh căn phòng rộng lớn của Khang, đó là phòng riêng chứ chưa kể phòng khách. Chợt thấy cái gì đó như khung ảnh trên bàn, Phong tò mò lại gần và rồi cầm lên....Phong sững sờ....Tấm ảnh chụp bốn người.....Phong...Duy Ly....Vỹ....và Phương....
Cùng lúc đó, Khang đi lên tay cầm chai rượu và hai cái ly thủy tinh đã rót rượu nửa cốc. Đặt chai rượu lên bàn và cầm hai ly vang đỏ đến chỗ Phong đang đứng, lúc này Phong đang quay lưng lại.
_ Thế nào? Khác nhà anh chứ?! Ở một mình cũng cô đơn lắm!_ Khang vừa đi đến chỗ Phong, vừa nói vừa cười.
Phong cầm tấm ảnh quay lại hỏi :
_ Vỹ! Đừng giấu giếm nữa! Tại sao cậu lại cứ cố giấu giếm cậu chính là Vỹ!?Làm sao có thể ngoài cậu với đôi mắt đó?
Nét mặt của Phong làm Khang bối rồi, đưa một ly rượu cho Phong, Khang làm vẻ thản nhiên nói :
_ Thế là bị lộ rồi sao !?
_ Nói tôi biết đi ! Cậu là Vỹ đúng không?_ Phong nhìn sâu vào mắt Khang.
_ Tôi sẽ nói! nhưng Phong phải hứa là không được cho ai biết chuyện này! Nhất là Duy Ly và Phương.
_ Tại sao?
_ Lí do tôi sẽ nói sau.Phong đồng ý chứ?
_ Được! Tôi đồng ý.
_ Uống rượu đi! Tôi sẽ kể.
Phong cầm ly rượu lên nhấm nháp......Khang bắt đầu câu chuyện..............

7. Phong trầm ngâm....Hèn gì.....
_ Tại sao mọi chuyện lại như thế nhỉ.....Buồn cười thật....Vậy bây giờ cậu là...
_ Cứ coi tôi là Khang nếu Phong muốn hoặc là tổng giám đốc cũng được, nhưng tôi muốn mình là bạn của nhau , thật bình thường.._ Khang cười._ Tôi là người thoải mái , nên thích gọi sao cũng được.
_ Ừ! Vậy nếu "nhiệm vụ " xong rồi thì cậu sẽ thế nào?_ Phong nhấp môi vào ly rượu.
_ Có lẽ sẽ ở lại...Tôi bắt đầu thích ở đây rồi...Thú vị lắm!
_ Chứ không phải còn một lí do nào khác?
_ Có lẽ mà thôi....tôi cũng không chắc chắn....
Im lặng.....
_ Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì _ Phong cười bảo _ Nhưng rồi nếu cậu không nói sự thật thì sớm muộn gì họ cũng sẽ biết.
_ Tôi có cách của tôi chứ_ Khang hớp một hớp rượu_ Họ sẽ không biết cho tới ngày cái chức tổng giám đốc tha cho tôi được tự do..
_ Ngày đó sẽ là ngày nào?
_ Không lâu nữa đâu!_ Khang cười bí hiểm._ Tối nay anh ngủ lại với tôi nhé?!
_ Tôi chưa tắm rửa gì cả! Đang nóng nực...
_ Lấy quần áo tôi mà thay!!! Tôi cũng như anh trai anh thôi mà !_ Khang bỏ ly rượu xuống bàn_ Thôi anh đi tắm đi! Quần áo tôi trong tủ kia kìa!_ Tôi đi nấu đồ ăn đêm! Lát lên nhâm nhi rồi ngủ!!
_ OK! Sẽ không làm phiền anh chứ?
_ Tôi rủ anh ở lại mà...HAHA_Khang cười lớn.
Phong cũng mỉm cười rồi lấy quần áo đi tắm.
*******************************
Nước mát, không ấm, và cũng chả có bình nước nóng, có lẽ Khang thuộc loại người tự nhiên....Những gì Khang nói, quả thật là một bất ngờ...
Vậy mà Vỹ đã từng nói.....Bây giờ lại xuất hiện Khang....Thật rối trí quá!........Nêu như là trước đây Phong đã mắng cho Khang một trận, rồi bắt Khang chiêu đãi gì đó....Nhưng...Bây giờ Khang là một người mà Phong trước đó chưa hề quen biết....Nếu Duy Ly biết được chuyện này thì sao nhỉ...Chắc hẳn cô nàng sẽ sốt ruột muốn chết!...Còn Phương của anh...Phương sẽ thế nào?....Anh muốn nói điều đó cho cả Phương và Duy Ly...Nhưng không thể trái ý Vỹ...nó sẽ không tha nếu làm hỏng...kế hoạch của nó...
Thôi đành kệ vậy....Phong thở dài rồi ngâm mình trong bồn nước...mãi cho tới khi có tiếng gọi của Khang anh mới lò dò bước ra và xả nước...

8. Phương chán nản.Em gái cô bị tai nạn, nhẹ nhưng lại làm cô bận rộn thêm. Hôm nay lại còn bị trưởng phòng mắng xối xả vì việc đến muộn...chỉ tại tối qua cô thức chăm em...Tan sở, Duy Ly về trước, Phương ngồi một mình trên ghế đá thở dài. Sao cuộc đời bất công quá...Cái gì cô cũng chịu phần thiệt thòi nhất...Gần đây công ty có tin đồn là Duy Ly và cô lấy lòng tổng giám đốc nên mới được vào nhanh như vậy, rồi thì mới vào đã đã thân với tổng giám đốc, ấy vậy mà Duy Ly cứ tỉnh bơ :" Kệ họ! Miễn không phải vậy là được!". Nhưng có biết rằng cô khó chịu đến mức nào...Nhưng kể cũng lạ thật....Tại sao Khang lại giống Vỹ đến thế? Phải chăng Khang chính là Vỹ? Cô có cảm giác đó...từ đối mắt ấy...
Nhưng sao Khang cứ luôn luôn khẳng định anh không phải là Vỹ? Anh mất trí nhớ chăng?Phương có cảm giác ấm áp lạ khi ở bên cạnh Khang, anh làm cô ấm lòng và từ lúc đó, cô đã luôn nghĩ về Khang....giống như Vỹ.....
_ Phương làm gì mà ngồi dây một mình thế?_ Tiếng Khang vang lên sau lưng khiến Phương giật mình.
_ Tôi đang buồn._ Phương cười buồn.
_ Buồn à? Tôi giúp Phương hết buồn nhé?!_ Khang cúi xuống.
_ Bằng cách nào?
_ Đi với tôi! Tôi biết hôm nay Phương không đi xe.
_ Đi thì đi! _Phương dễ dãi.
Khang lái xe, im lặng, không ai nói với ai một lời nào. Phương có vẻ mệt mỏi, cô dựa vào cửa sổ xe và nhắm mắt lại. Khang thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô mỉm cười. Phương ngủ giống như một cô bé dễ thương...Sự mệt mỏi, buồn chán thể hiện rõ trên khuôn mặt. Đến nơi, Khang lay cô dậy :
_ Phương! Tới nơi rồi!
Phương giật mình mở mắt :
_ Đến rồi à...nhanh thế.
Mở cửa bước ra khỏi xe...Phương mở to mắt...Đây chẳng phải vũ trường hay sao?
_ Anh đưa tôi đến đây làm gì?
_ Để nhảy! Mỗi lần buồn chán tôi cũng hay đến đây...nhìn mọi người lắc lư theo điệu nhạc...tôi cảm thấy thoải mái...Bao nhiêu muộn phiền tan đi hết theo tiếng nhạc...
_ Cũng được!!! Vào thì vào...
Phương đi trước, Khang nhìn theo sau cười...
Tiếng nhạc ập vào tai ban đầu còn chói...lát sau Phương quen dần...Khang gọi một ly rượu mạnh rồi hỏi :
_ Phương uống gì?
_ Như anh...
_ Rượu của tôi mạnh lắm đấy....
_ Càng tốt.....
Khang nhún vai , gọi một ly rượu mạnh nữa.
Phương nốc cạn ly rượu rồi quay sang cười với Khang :
_ Nhảy với tôi không?
_ Không ! Tôi thích ngồi nhâm nhi rượu và xem người khác lắc lư...
_ Vậy tôi ra nhé....
Khang gật đầu mặc dù biết rõ...Phương đã thấm cái mạnh của rượu...tâm hồn dã hơi tê vì rượu....
Phương ra sàn...uốn éo , đôi khi thì cuồng nhiệt , cái say của cô làm nóng bừng sàn nhảy. Say sưa như thế, cô lắc theo điệu nhạc, buồng thả mình để buồn bực trôi đi, chiếc áo tay dài, thân rộng và bó phần lưng mỏng manh được ánh đèn soi rọi rực rỡ hẳn. Có thể nhìn thấy thân hình khá đầy đặn hấp dẫn của cô nếu nhìn kĩ và nếu ánh sáng đèn cứ sáng mãi chứ không lúc tối lúc sáng...Khang cười, kệ Phương...miễn giải được sầu...Anh quay lưng lại, nhấm nháp tiếp ly rượu mạnh của mình và mỉm cười nghĩ tới Duy Ly, không biết có bao giờ Duy Ly dặt chân tới những nơi thế này không nhỉ?
Một gã đàn ông bước tới trước mặt Phương gạ gẫm khi tiếng nhạc sôi động kết thúc thay vào là một bản nhạc trữ tình, dịu dàng :
_ Cô em nhảy với anh bài này nhé...Em nhảy đẹp lắm!
Phương lừ mắt:
_ Xin lỗi! Tôi mệt rồi..với lại tôi không có hứng nhảy với một thằng đàn ông lạ mặt..._ Giọng Phương thấm say.
Gã đàn ông đến gần, tay hắn chạm vào eo Phương lúc này đã hở lên một chút vì nhảy quá hăng mà phần bo phía dưới bị kéo lên. Phương gằn giọng :
_ Bỏ bàn tay thối của mày ra.
_ Anh không bỏ, cô em định làm gì?_ Hắn cười đểu _ Phải nhảy với anh thì anh mới tha cho._ Tay hắn kéo Phương vào sát người mình rồi lướt xuống mông...
Phương bất thần đẩy mạnh hắn ra rồi tát một phát vào má trái của hắn làm hắn bàng hoàng, cả vũ trường láo nháo lên. Phương hét :
_ Thằng chó này! Tao bảo mày đừng có đụng vào tao cơ mà..
Khang giật mình quay lại, anh đứng phắt dậy, lôi tiền ra đặt lên bàn rồi chạy đến :
_ Có chuyện gì thế Phương? Sao lại đến nông nỗi này?
_ Thằng này nó định sàm sỡ tôi_ Phương nói, tay chỉ vào gã đàn ông đối diện đang hầm hầm dứng dậy. Phương đảo đôi mắt đã thấm mệt và ngã vào tay Khang.
Gã đàn ông đứng dậy, xăm xăm đến trước mặt Phương và Khang :
_ Con đĩ này... mày dám đánh ông à?
Hắn giơ tay lên định đánh nhưng Khang chụp tay hắn lại và cho hắn một quả đấm vào quai hàm.
_ Thằng chó! Mày làm những thứ bậy bạ đó với một cô gái không quen mà coi được à? Nhân cách mày vứt cho chó rồi hay sao? Mày còn nói một tiếng xúc phạm cô ấy nữa tao gọi công an đến gô cổ mày đấy!
_ Mày là cái thá gì mà dạy đời tao?_ Gã đàn ông phăm phăm đi tới đinh đánh trả nhưng Khang nhanh nhẹn thụi cho hắn một quả đấm vào bụng trước. Từ đâu một giọng nói vang lên rồi một bóng người con trai chạy tới :
_ Tổng giám dốc! Có chuyện gì thế?
Khang giật mình quay lại , Phó phòng kế toán. Khang khẽ bảo :
_ Anh giải quyết thằng này hộ tôi. Nếu được thì kêu công an gô cổ nó lại luôn đi!
Nói rồi Khang cúi xuống bế Phương lúc này đang ngồi dựa và cái cột trụ, mê man và đi thẳng ra xe. Đưa Phương về nhà mình vì gần hơn, anh đặt Phương lên salon rồi đi lấy nước, khăn mặt lau cho Phương. Trông Phương đến tội.
Phương giật mình dậy :
_ Tôi đang ở đâu thế?
_ Nhà tôi!_ Khang khẽ đáp.
Phương nhìn sâu vào mắt Khang :
_ Sao anh lại tốt với tôi thế?
_ Vì cô là bạn tôi.
_ Chỉ vậy thôi sao?
_ Có lẽ.....
_ Ánh mắt của anh làm tôi có cảm giác an toàn...giống như ánh mắt Vỹ...nhưng khác một chút...Ừ! chỉ 1 chút!
_ Thôi cô nghỉ đi! Sáng mai tôi đưa cô về! tôi sẽ gọi cho Duy Ly sau. Cô say quá đấy!
_ Tôi không say...Khang này....
_ Gì thế?
_ Có lẽ tôi yêu anh mất rồi....
Khang cười :
_ Nhầm rồi...Cô yêu cái bóng của Vỹ thì đúng hơn...
Khang định quay đi...Nhưng bàn tay Phương siết chặt lấy anh...và nụ hôn nóng bỏng với đôi môi nồng mùi rượu mạnh đặt vào môi anh. Phường nhìn anh đắm đuối rồi lại lịm đi với cơn say...
............Khang bàng hoàng...Đây có phải là Phương nhút nhát như anh đã biết không....Nhưng giật mình...anh nhận ra....ánh mắt của Phương.......đắm đuối...như nhìn thấy một người khác........Không phải dành cho anh...mà dành cho cái bóng anh đang mang...

BuồnNghẻo
21-09-2007, 09:04 AM
truyện phong cách lãng mãn à , BN học hỏi dươc nhiều lắm nhưng Buồn Nghẻo chỉ khoái viết truyện tình củm vui vui nhộn nhộn tuổi xì trum thui à , chứ ko dám viết truyện buồn rơi nước mắt đâu

gaubien812
21-09-2007, 06:57 PM
Cuối cùng là sao nhỉ? Vỹ với Khang? ai là ai?

moonhell_angel
22-09-2007, 02:39 AM
8. Tỉnh dậy khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên lên mặt, Phương ngó nhìn xung quanh...lạ quá!! Không phải phòng mình...Chuyện gì xảy ra nhỉ? Rồi bất chợt thấy Khang ngồi gục trên bàn, Phương bàng hoàng nhớ lại chuyện tối qua. Bước xuống chiếc giường , Phương nhẹ gót định ra ngoài rửa mặt.
_ Phương dậy sớm thế?
Khang ngước đầu lên, tay dụi mắt.
_ Xin lỗi anh...Tôi thật là...trơ trẽn quá..._Phương ấp úng.
_ Chuyện tối qua ấy à?...Uhm! Lúc đó Phương say...tôi không để bụng đâu...Nhưng có điều...
_ Gì cơ ạ?_ Phương giật thót.
_ Phương cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi rồi...Đền tôi gì đây?_ Khang nheo nheo mắt.
_ Tôi....tôi...
_ Thôi! Tôi đùa đấy! _Khang cười lớn_ Phương rửa mặt đi rồi tôi đưa về nhà. Duy Ly chắc sốt ruột lắm. Nhưng tối qua tôi gọi cho cô ấy rồi.
_ Vâng.
Phương ra khỏi Phòng, Khang ngáp dài một cái....Nụ hôn đầu...Ôi!!!!! Bị cướp một cách nhanh chóng không kịp xoay sở mà anh vẫn không tỏ vẻ gì....Buồn cười thật.
********************************
_ Tối qua mày làm tao lo lắm ấy! Cái con này....Buồn thì cũng nói tao tiếng chứ_ Duy Ly trách.
_ Tao xin lỗi...
_ Thôi Duy Ly thay quần áo đi! Chúng ta sang đón Phong rồi đi ăn sáng. Hôm nay chủ nhật! Đi chơi nhé! Ở nhà tôi chán lắm rồi.
_ OK! Vậy đợi tôi chút nhé!
***********************************
_ Chúng ta đi đâu?_ Phong hỏi.
_ Đến biệt thự của tôi ở ngoại ô. _ Phong cười.
_ Anh có biệt thự riêng ngoài ấy à? Sướng thật đấy._ Duy Ly khẽ reo lên.
Chỉ có Phương là chìm hẳn trong cái không khí đó. Nghĩ tới nụ hôn cô trao cho Khang lúc tối, cô thấy mình thật dại dột. Khang không phải là Vỹ...Nhưng sao lúc nào cô cũng có cảm giác Khang là vỹ...Rốt cuộc thì Khang là ai?....
_ Tới nơi rồi mọi người_ Khang dừng xe.
Bước xuống xe, ai cũng ồ lên ngạc nhiên...biệt thự kính....Xung quanh bao bọc bởi những thớ gỗ sơn bóng....Đẹp mê hồn...Trước nhà chừng hai mươi bước chân có một hồ nước rộng, xanh thẳm rợp bóng liễu....
Bước vào nhà Duy Ly reo lên :
_ Trời ơi đẹp quá!!!!...........
_ Mọi người cứ thoải mái nhé! Hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ trọn vẹn..Không công việc và sổ sách...
_ Tất nhiên là thế rồi _ Phong nháy mắt.
*********************************
Buổi trưa.............
Sau bữa cơm, Phương và Phong mệt mỏi nen đi nghỉ. Duy Ly xuống bãi cỏ chỗ gốc liễu cạnh hồ ngồi thơ thẩn một mình và nhớ đến ngày xưa....Vỹ và cô...cũng ở trong một ngôi nhà bên bờ biển....
_ Duy Ly làm gì mà ngồi đây thế? Không đi nghỉ à?_ Giọng Khang vang lên sau lưng.
_ Tôi không buồn ngủ.Anh ra đây làm gì?
_ Tôi cũng như Duy Ly.
Gió thoảng qua....Mái tóc Duy Ly lướt nhẹ...Đôi chân nghịch nước.......Đôi tay nghịch nghịch vài cộng cỏ....Khang nhìn Duy Ly đăm chiêu rồi bảo...
_ Duy Ly này !!!.....
_ Anh nói gì?_ Duy Ly hỏi lại mắt vẫn không rời làn nước.
_ Có bao giờ Duy Ly nghĩ tôi yêu Duy Ly không?
_ Không.
_ Nhưng nếu bây giờ tôi nói là tôi yêu Duy Ly thì sao?
_ Tùy anh. Đó là quyền của anh.
_ Duy Ly không có chút cảm tình nào với tôi?
_ Không hẳn. Đó chỉ là tình bàn thôi!
_ Còn tình yêu?
_ Tôi chỉ yêu Vỹ.
_ Thế lỡ Vỹ không về thì sao?
_ Tôi sẽ ở vậy....
_ Duy Ly chắc chứ?
_ Chắc.
Duy Ly khảng định một câu làm Khang buồn quá. Im lặng một chút, Khang lại nhìn Duy Ly rồi hỏi :
_ Có bao giờ Duy Ly nghĩ tôi là Vỹ không?
_ Đã từng...nhưng giờ thì không.
_ Tại sao?
_ Tôi có thể cảm nhận được nếu anh thực sự là Vỹ. Nhưng tôi khẳng định anh không phải.
_ Lí do?
_ Tôi không có cảm giác giống cảm giác bên cạnh Vỹ khi ở bên anh. Và một phần...Vào trực giác. Vỹ không giống anh chút nào...trừ đôi mắt._ Duy Ly chợt quay sang nhìn vào mắt Khang.
_ Nếu tôi là Vỹ...Duy Ly có yêu tôi không?
_ Không.
_ Tại sao?
_ Vì anh không phải là Vỹ.
_ Nhưng tôi hỏi nếu tôi là Vỹ kia mà....
_ Tại sao anh lại hỏi tôi câu đó?
_ Vì tôi muốn biết Duy Ly yêu VỸ tới mức nào...
_ Anh sẽ không biết được đâu....vì chính tôi cũng không biết..._ Duy Ly chợt buồn.
_ Tại sao?
_ Tôi không biết lấy gì so sánh cả....
_ Có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể chiếm lấy trái tim Duy Ly và xóa sạch hình ảnh Vỹ....._ Rồi Khang cười, đặt lưng lên cỏ _ Bước đầu tiên đã thua cái bóng của Vỹ rồi....Có lẽ ôm tình đơn phương thôi vậy....
_ Đúng ! sẽ không bao giờ anh làm được điều đó..._ Duy Ly nhìn Khang rồi cũng đặt lưng lên cỏ..._ Còn yêu tôi....Anh có quyền đó và tôi không có quyền ngăn cấm....Hình như...Trái tim tôi đã bị đánh mất mất rồi....
Gió lại thổi qua...Duy Ly thiu thiu nhắm mắt....Bện cạnh...Khang vẫn nhìn đăm chiêu...Chợt thấy Duy Ly ngủ, Khang nhổm dậy :
_ Nàng công chúa ngủ trong rừng......................._ Rồi cứ trầm ngâm như thế.

lovely_day1992
22-09-2007, 06:24 AM
Trùi ơi !! Seo Vỹ xấu thía.Thất vọng we TT"TT Lovely_day thấy Phong đẹp zai hơn Vỹ nhiều >_<

moonhell_angel
22-09-2007, 06:25 AM
đây là các nhân vật chính....mọi người bình phẩm và cho ý kiến thoải mái nhé!!!!^^

meoconkeugaugau
22-09-2007, 11:58 PM
cuối cùng thì mình cũng đã đọc hết rồi đây! Đang chờ phần tiếp theo nè! hihihi... í kín của mình là.... sẽ chờ tới kết cục truyện rồi nói hén!
Mà này, cho tớ hỏi nhỏ nhá! Bạn bi nhiu tủi zạ?! Seo mờ vít về chiện ty rành thía nhở?! hìhì...

moonhell_angel
23-09-2007, 12:59 AM
cuối cùng thì mình cũng đã đọc hết rồi đây! Đang chờ phần tiếp theo nè! hihihi... í kín của mình là.... sẽ chờ tới kết cục truyện rồi nói hén!
Mà này, cho tớ hỏi nhỏ nhá! Bạn bi nhiu tủi zạ?! Seo mờ vít về chiện ty rành thía nhở?! hìhì...

mong bạn sẽ theo hết câu chuyện!^^! còn tuổi của mình à ?! đây là bí mật nghề nghiệp bạn ạ! nhưng bật mí hé! mình khong còn nhỏ như các bạn đâu ^^

mylove03c3
23-09-2007, 01:05 AM
mình thấy Vỹ đẹp hơn Phong, Phong chi co đươc cái đầu tóc hot, còn Phương ko đẹp, nhưng mà cũng dễ thương, khuôn mặt tròn tria.

moonhell_angel
23-09-2007, 02:12 AM
9. Khang nhổm mình dậy lấy cái di động chết tiệt đang réo om sòm...Hôm nay ngày lễ cả công ty được nghỉ mà sao thế nhỉ...Định tắt máy luôn nhưng chợt nhìn thấy dòng chữ trên màn hình phụ, Khang bật máy :
_ Alô...Gọi sớm thế? Không để cho tao ngủ tí nữa hẵng gọi...Thế à....Được rồi...
Khang nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi lên xe phóng đi.
*************************
_ Alô...Duy Ly à....Chiều nay Duy Ly có rảnh không?
_ " Tôi rảnh...mà có việc gì không?"
_ Có việc rất quan trọng...
_ " Đó là gì thế?"
_ Chuyện này tôi không thể nói qua điện thoại được. Chiều nay 4h Duy Ly gặp tôi ở nhà hàng BLUE STARS nhé!
_ " Uhm!!! Được rồi...Tôi sẽ tới..."
_ Vậy gặp lại Duy Ly sau nhé! Bye..............
Khang dập máy rồi nằm dài ra giường....Thiu thiu tiếp tục giấc ngủ bị đánh cắp lúc sáng...Anh thầm nghĩ...." Có lẽ tôi sẽ phải buông xuôi....Duy Ly chưa bao giờ thuộc về tôi cả.....Tôi sẽ cố quên đi....tình cảm của minh..." rồi mỉm cười. Hôm nay trời đẹp....và chiều nay sẽ rất thích hợp để dành cho Duy Ly một bất ngờ.....
******************
Duy Ly dựng xe rồi bước vào nhà hàng...Vừa vào cửa đã thấy một anh tiếp tân rảo bước đến gần :
_ Xin lỗi...Cô có phải là Duy Ly không?
_ Vâng tôi là Duy Ly..Có việc gì không ạ?_ Duy Ly gật đầu hỏi.
_ Tổng giám đốc Khang bảo tôi nhắn với cô là anh ấy có việc phải đi trước. Nhưng anh ấy bảo cô cứ lên sân thượng...
_ Anh ấy còn nhắn gì tôi nữa không?
_ Không! Anh ấy chỉ nhắn thế thôi! Anh ấy dặn rất kĩ là cô phải lên trên ấy....
_ Bắt buộc à?
_ Vâng..
_ Tôi biết rồi! Cảm ơn anh ..........
Duy Ly bước vào thang máy....chỉ là bất đắc dĩ vì nhà hàng này tới tận tám tầng....nếu leo bộ tới nơi thì chắc chân cô cũng gãy....Nhắm mắt lại...Duy Ly cảm thấy sợ mỗi khi thang máy bắt đầu đi....và dừng...
Duy Ly mở mắt bước ra....Trước mắt cô...Sân thượng hiện ra với một màu đỏ rực...Dưới nền rải đầy những hoa hồng...Xung quanh những vòng hoa hồng kết hình trái tim...những quả bóng bay đỏ hình trái tim đỏ rực như muốn thiêu cháy không gian...Một người đứng cạnh bờ lan can của sân thượng, một tay chống lên lan can, một tay ôm gì đó đằng trước không rõ. Duy Ly mỉm cười...Đã quá lâu mới có cảm giác ấm áp thế này....
_ Thế mà anh bảo anh bận nên đi trước...Muốn làm tôi bất ngờ chứ gì...
Im lặng....
_ Này....Sao anh không nói gì thế.....Không nói thì cũng phải quay lại đây chứ....
Lại im lặng....
_ Này...Khang...Hôm nay anh bị làm sao thế????_ Duy Ly nói to gần như là quát lên bực mình.
" Khang " đưa cánh tay kia ra sau....với một bó hồng nhung lớn đưa cho Duy Ly :
_ Tặng cho em đấy....
Duy Ly nhận lấy bó hoa rồi ngạc nhiên....Giọng nói của Khang hôm nay sao khác quá....
Người kia quay mặt lại....Đeo kính đen...đôi môi ẩn hiện một nụ cười....
Duy Ly sững sờ.... bàng hoàng...choáng váng...
_ Anh....là ai? Có phải là.....
Người con trai lạ tháo kính và nhìn thẳng vào mắt Duy Ly...
_ Em không nhớ tôi chút nào....Thật uổng công ngày nào tôi cũng nhớ đến em....
Dịu dàng...Người đó nói...Duy Ly không tin nổi vào mắt mình nữa rồi....Là Vỹ....Vỹ đang đứng trước mặt cô....Anh khác xưa nhiều quá....Cao hơn hẳn....Nước mắt trào ra....Duy Ly nhìn Vỹ bằng đôi mắt đầy lệ :
_ Anh....Chính là anh....Phải không hở Vỹ....Đúng là anh rồi.....
Vỹ kéo Duy Ly vào lòng thầm thì bảo :
_ Cuối cùng em cũng nhận ra tôi.....Tôi đã sốt ruột chờ em...Rồi thót cả tim khi nghe thang máy bật mở....Em đừng khóc...tim tôi đang nhói đau...
Duy Ly ôm thật chặt Vỹ....Sợ rằng nếu cô buông ra....Vỹ sẽ biến mất khỏi đời cô một lần nữa....." Vỹ ơi....Sao bây giờ anh mới về với em....Sao bây giờ anh mới về.....Anh suýt nữa thì giết em vì mỏi mòn chờ đợi anh biết không? Bắt đền anh đấy !!...........". Duy Ly cứ khóc....và cứ tức tưởi trong vòng tay của Vỹ......
Đẩy nhẹ Duy Ly ra , Vỹ gạt nước mắt trên đôi má ướt nhẹp của cô:
_ Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc? Nín đi xem nào....Tôi lại....không yêu nữa bây giờ....
_ Bắt đền anh đấy..._ Duy Ly oà lên như một đứa trẻ...._ Tại sao bây giờ anh mới về....Có biết tôi chờ đợi mệt mỏi đến mức nào không....Cói biết tôi đau đớn mức nào khi anh bặt âm vô tín không....Có biết tôi bất lực tới mức nào khi ngày nào cũng phải cố gắng cười không....Sao anh không đi luôn đi đừng về nữa........
_ Tôi quá nặng lòng với em...nên tôi không thể đi luôn được....
Rồi Vỹ cúi xuống...đặt lên môi Duy Ly một nụ hôn cháy bỏng chưa từng.........
Anh mỉm cười :
_ Tôi đền cho em đấy.....
Duy Ly ôm thật chặt lấy Vỹ một lần nữa.....
_ Kể tôi nghe....Chuyện gì đã xảy ra?
_ Tôi sẽ kể......Nhưng rồi từ từ....Lúc này tôi phải nói cho em biết tôi nhớ em đến mức nào trong hơn ba năm.....
Rồi Vỹ ôm chặt Duy Ly hơn nữa ,...rồi hôn....Nhìn Duy Ly với ánh mắt yêu thương đến mức có thể làm Duy Ly ngất đi trong hạnh phúc....
..............Duy Ly ngồi dựa vào vai Vỹ trong ánh sao sáng rực trên bầu trời...trong muôn ngàn bông hoa hồng đỏ rực như muốn thiêu cháy cả hai trái tim đang hoà nhịp đập....Vỹ chậm rãi kể thật tỉ mỉ những gì đã xảy ra trong hơn ba năm qua....
..................................Bây giờ Duy Ly mới chợt giật mình nhận ra..........Chỉ cần một chút nữa thôi..........Cô sẽ mất Vỹ vĩnh viễn...............................

còn típ.............................................

moonhell_angel
26-09-2007, 08:25 AM
10. Sau vụ tai nạn năm đó, Vỹ bị chấn thương nặng ở đầu phải phẫu thuật hai lần vì đọng máu bầm quá nhiều....nếu không kịp Vỹ sẽ chết....Lần thứ hai phẫu thuật các bác sĩ đã tưởng rằng không cứu được Vỹ vì quá thời gian cho phép mà Vỹ vẫn hôn mê...Nhưng rồi đột nhiên...Vỹ tỉnh lại...Bố Vỹ giữ Vỹ lại bên đó để tiện theo dõi tình hình sức khoẻ có ảnh hưởng gì không...rồi mới cho sang Việt Nam...Chuyện của Vỹ là thế...Nói nghe thì đơn giản, nhưng thời gian đó...Vỹ quả rất nguy kịch...Tưởng chừng không sống nổi hay họa may chỉ là sống được theo kiểu thực vật...
_ Thế Khang là gì của anh?_ Duy Ly khẽ hỏi.
_ Là anh trai anh._ Vỹ trả lời.
_ Gì cơ?_ Duy Ly tròn mắt_ Anh trai? Anh bảo anh là con một cơ mà....
_ Anh cũng chỉ mới biết cách đây một năm _ Vỹ chậm rãi _ Bố mẹ anh sinh anh Khang lúc gia đình bị phá sản lần đầu tiên, bố không nỡ để anh ấy lớn lên thiếu thốn nên gửi cho một người bạn nuôi hộ để lập lại sự nghiệp. Người phụ nữ đó sang Pháp va mang theo anh Khang , một năm về trước anh Khang biết chuyện và tìm về.Gia đình anh đoàn tụ.
_ Hèn gì hai người giống nhau quá ! Nhất là đôi mắt._ Duy Ly nhìn sâu vào mắt Vỹ, soi mình trong đó...Quá lâu rồi mới lại được nhìn vào đó, mênh mông...và huyền ảo...
_ Có bao giờ em nghĩ anh Khang là anh không?
_ Đã từng. Nhưng chỉ thoáng qua thôi.
_ Tại sao?
_ Vì em có thể cảm nhận được nếu là anh...Anh Khang hoàn toàn khác.
_ Thế nếu anh Khang là anh...em có yêu anh ấy không?
Duy Ly bật cười....Sao hai anh em nhà này giống nhau thế....cả về cách nghĩ....
_ Em cười gì?
_ Anh Khang đã từng hỏi em câu này...._ Duy Ly lại cười khúc khích.
_ Thế em nói thế nào?
_ Không.
_ Lí do?
_ Bởi vì anh ấy không phải là anh._ Duy Ly lại chợt nhìn sâu vào mắt Vỹ một lần nữa.
Vỹ cũng nhìn cô....rồi cúi xuống chạm vào môi cô....
********************************************
Hội trường mênh mông và chật ních người. Hôm nay là lễ ra mắt tổng giám đốc mới chính thức của công ty. Đâu cũng vang lên tiếng rì rầm...họ bàn tán xôn xao về chuyện thay đổi tổng giám đốc. Rõ ràng là Khang đang làm rất tốt...Nhưng sao lại đổi nhỉ.....
_ Thưa mọi người._ Khang bắt đầu lên tiếng.
Cả hội trường đang ồn ào bỗng dưng im lặng hẳn không có tiếng nói hay xầm xì nào....tưởng chừng như nếu Khang không nói gì cả buổi thì cũng có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve.
_ Hôm nay tôi họp mọi người ở đây là để thông bao với mọi người một việc chắc mọi người cũng biết la việc gì.Uhm....Tôi cũng nói luôn cái chức của tôi chỉ do tôi tạm thời giữ..còn chủ nhân thực sự của nó là em trai tôi. do sự cố nên em tôi không thể đảm nhận ngay nên tôi giữ nó trong một thời gian...và thú thực với mọi người là....tôi cũng quá mệt mỏi rồi....tôi được đào tạo để trở thành một nhà thiết kế thời trang....Bất đắc dĩ thôi mới phải đẩm nhận vai trò này !!_ Khang cười _ Thôi tôi không nói nhiều nữa!! Phải giới thiệu Tổng giám đốc mới chứ nhỉ.....
_ Ê Duy Ly! _ Phương huých khẽ tay Duy Ly_ Khang có em trai à?
_ Ừ! Tao với mày cũng biết người đó..._ Duy Ly mỉm cười. _ Im lặng nào._ Cô suỵt khẽ trong khi Phương vẫn còn đang tròn mắt vì hai từ" cũng biết" của Duy Ly.
_ Và bây giờ _ Khang tiếp tục _ Tổng giám đốc chính thức của công ty thời trang V&DL.....Hà Thế Vỹ....
Khang vừa nói dứt câu. Phương giật thót mình và tròn mắt...sững sờ...Cô không ngờ Vỹ lại trở về mặc dù vẫn mong như vậy....Không ngờ lại được nhìn thấy Vỹ mật lần nữa....Người nầy liệu có đúng là Vỹ không.....
Vỹ bước từ trong ra...Mặt tươi cười...Anh không khác trước...Nhưng nụ cười đó có phần hạnh phúc hơn...Phương muốn chạy lại ôm chầm lấy anh...Nhưng chợt nhớ mình không phải là người nào quá quan trọng..cũng không có tư cách gì để làm như vậy...mà dù có...chỉ là trên danh nghĩa bạn bè...cô thật sự không muốn...
_ Tôi là Hà Thế Vỹ...xin chào mọi người...Uhm...Những gì tôi định nói thì anh Khang nói cả rồi........Vậy nên toi chỉ mong những ngày sắp tới mong mọi người cố gắp hợp tác làm việc !!!....Và mong rằng...mọi người hãy chỉ coi tôi là một người bạn chứ đừng coi là tổng giám đốc..._ Vỹ cười, cả hội trường vỗ tay ầm ầm....Đây cũng chính là câu Khang phát biểu trong ngày ra mắt toàn công ty...Vỹ vô tình lặp lại mà không có một sự sắp sếp nào trước.
_ Thế ra mày biết Vỹ trở về?Sao mày không nói cho tao?_ Phương giận dỗi hỏi.
_ Tao cũng chỉ vừa biết hôm qua thôi.Vỹ bảo muốn mày bất ngờ....Thôi lát nữa di nhậu họp mặt cả bọn...cả Phong nữa!!! Vỹ khao đấy!! Đừng giận nữa nhé! Ngày vui thế này.....
Phương cười....vì cô lại sắp được ngồi cùng Vỹ....Trò chuyện với Vỹ....Chỉ cần bấy nhiêu thôi....Cũng đủ làm Phương hạnh phúc...Rồi buổi họp mặt sẽ như thế nào....Phương tự đặt câu hỏi và suy nghĩ vẩn vơ trong khi Vỹ đang phát biều....và mọi người...đang chămm chú lắng nghe..

còn nữa....mai post tip nha....^^ sr vì mấy ngày nay để cả nhà đợi lâu....nhưng mải lo làm lồng đèn với lớp để trung thu đi thi hội rước đèn lồng nên hôm nay mới rảnh ^^ thành thật sr cả nhà!! từ hôm nay moon sẽ post chăm chỉ ^^....vì lồng đèn của lớp moon đạt giải nhất!! vừa to vừa đẹp!^^ hì!!!! vì thế muốn cả nhà cùng vui....moon sẽ post đều!!!^^

moonhell_angel
27-09-2007, 07:27 AM
11. 9h. Phong, Vỹ, Duy Ly và Phương tụ tập nhau ở quán bar mà trước kia cả bọn vẫn thường đến. Quán vẫn vậy chẳng thay đổi chút nào...Chỉ có lớp trẻ là thay đổi...Những người cùng lứa với cả bọn trước kia bây giờ không ai còn lui tới đây nữa...hoặc nếu còn chỉ rất hiếm khi...Ai cũng bận với công việc.
Vỹ chọn một bàn ở giữa rồi vẫy cả bọn ngồi xuống.
_ Nào...Mọi người uống gì?_ Vỹ cười tươi.
_ Vang đỏ._ Phong đáp.
_ Thế còn Duy Ly và Phương?_ Vỹ quay sang hai cô gái.
_ Như mọi người vậy._ Phương khẽ đáp.
_ Nhưng rượu mạnh lắm đấy._ Vỹ tròn mắt rồi lại cười.
_ Không sao....Lâu lắm rồi mới như thế này.Say một bữa cũng không sao đâu._ Phương khẽ nói.
Duy Ly lặng thinh. Nhìn Phương, cô biết Phương nghĩ gì...Chắc Phương buồn vì cô là người biết về sự trở về của Vỹ cuối cùng....Không ai báo cho cô...cũng không ai cho cô một dấu hiệu gì cả....Chỉ lặng lẽ...Duy Ly hiểu và hoàn toàn thông cảm...Nhưng Phương có biết Duy Ly cũng rất buồn khi nhìn thấy Phương buồn?
....Chai vang đỏ được mang lên cùng với một đĩa thức ăn trông thật hấp dẫn. Phương lặng lẽ cầm ly Vang đỏ lên rồi tựa lưng vào ghế để khuôn mặt khuất vào bóng tối. Xung quanh vẫn tiếng nói cười rôm rả...vui vẻ của ba người bạn....Nhưng lại có một người rất đặc biệt với cô. Phương chỉ dám nhìn Vỹ lặng lẽ từ xa....Cô không dám đến gần vì sợ Vỹ sẽ xa cô mất...Khoảng cách tốt nhất vẫn là thế này...
_ Thì ra là anh Phong còn biết trước cả tôi nữa...Vậy mà giấu..._ Duy Ly lườm đùa Phong một cái.
_ Tôi chỉ tình cờ biết thôi....Nhưng tại vì Vỹ giao cho Khang một nhiệm vụ bí mật nên tôi không thể nói cho ai biết được._ Phong cười rồi hớp một ngụm rượu.
_ Nhiệm vụ gì thế? Bây giờ có thể bật mí được chưa?_ Duy Ly nháy mắt.
_ Vẫn không thể nói được..._ Phong liếc Vỹ một cái _ Dù gì thì nhiệm vụ cũng đã thành công vang dội rồi...Khỏi nói đến nữa....Thôi nào...chúng ta cạn ly nhé!
Bốn người nâng cốc rồi đưa rượu lên miệng. Chỉ có Phương là nốc cạn Ly rượu đầy...Vỹ ngạc nhiên...Có bao giờ thấy Phương thế này đâu nhỉ...Có lẽ Phương vui khi biết anh trở về nên như thế....Vỹ nghĩ rồi im lặng tiếp tục hòa vào cuộc vui....
****************************
Phương say khướt. Phong dìu Phương ra xe rồi bảo :
_ Thôi mày đưa Duy Ly và Phương về trước đi. Tao đi taxi về cũng được ! Phương say thế này...
_ Ừ! Vậy mày về đi tao không đưa mày về nữa nhé!! _ Vỹ vỗ vai Phong.
_ Đi đi...._ Phong gật đầu.
Duy Ly đỡ Phương dựa vào vai mình rồi nói với Vỹ :
_ Không biết sao ấy...Dạo này em thấy Phương lạ lắm. Hai tuần trước Phương cũng say như thế này một lần...Anh Khang đưa về nhà anh ấy cho nó nghỉ ở đấy....Không biết nó có chuyện gì không nữa...Em lo cho nó quá....
_ Chắc chỉ là áp lực công việc hay gia đình gì đó thôi....
_ Hình như không phải thế.....Chết rồi anh Vỹ...Dừng xe lại đi...Phương sắp nôn rồi...
Vỹ dừng xe rồi dìu Phương xuống bên đường.Duy Ly chạy đi mua chai nước khoáng cho Phương súc miệng.
Chỉ còn Vỹ và Phương ở lại. Phương chỉ hơi choáng chứ không nôn mửa gì...Vỹ dìu cô ngồi bên ghế đá tỏng công viên sát đo rồi vỗ vỗ lưng cho Phương. Đợi một lát thấy Phương đỡ hẳn, Vỹ nhìn Phương....Phương khác quá...khác xa ngày xưa...khác xa cô bé hiền lành....bây giờ Phương sao lại như thế này.....Phương nhìn lại Vỹ...sâu vào đôi mắt của Vỹ khiến anh khó chịu...Nhưng Phương chợt ôm lấy Vỹ....khóc nức nở...rồi đẩy Vỹ ra...Phương lại nhìn thật sâu..ánh mắt thật xa xăm....cứ nhìn vỹ rồi bảo :
_ Vỹ này....Anh có biết....em yêu anh lắm không?
_ Phương nói gì lạ thế..._ Vỹ lúng túng..._ Phương ấy rồi...đợi một lát Duy Ly về tôi sẽ đưa Phương về....
_ Đừng có nhắc đến Duy Ly nữa.._ Phương quát lên _ Sao lúc nào mọi người cũng Duy Ly, Duy Ly...chả có ai quan tâm đến tôi....Anh có biết tôi yêu anh tới mức nào...khó chịu tới mức nào khi nhìn anh và Duy Ly bên nhau..Tôi muốn nói với anh từ lâu nhưng chỉ sợ anh xa lánh tôi...tôi khổ tâm lắm anh biết không? _ Phương bật đứng dậy rồi vừa khóc vừa nói trong cơn say chưa tỉnh.
_ Phương nói gì lạ vậy !_ Vỹ nhẹ nhàng trấn an Phương dù trong lòng anh đang nhói lên _ Mọi người vẫn quan tâm đến Phương ! Không ai bỏ rơi Phương cả.
_ Chỉ tổ nói dóc _ Phương cười _ Quan tâm tôi à?_ Rồi ngồi phịch xuống ghế Phương khóc...
Duy Ly đứng sau lưng chiếc xe của Vỹ...Bịt thật chặt để tiếng nấc khỏi thoát ra....
Thật buồn cười....Sao mọi việc lại như thế này.....Rồi đau đớn...Duy Ly thầm gọi:" Phương ơi.....Mày tàn nhẫn quá.....!".

Còn típ nha cả nhà....mai post...hic ol mà không gặp người muốn gặp...chán quá nên cụt hứng mất ròi...mai lấy lại hứng viết tiếp nha cả nhà.....

ai poc tem đê.............................................. .........

moonhell_angel
28-09-2007, 07:31 AM
12. Sáng....Mặt trời chiếu tia nắng đầu tiên vào căn phòng nhỏ làm Phương thức giấc...Duy Ly ngồi ngủ gục bên cạnh , mắt sưng lên...Chắc Duy Ly đã khóc...Phương thấy choáng đầu...Chắc tối qua cô đã say lắm...chả còn nhớ được gì dù có vặn óc ra...Phương lảo đảo bước xuống giường...Duy Ly chợt giật mình thức giấc...Ánh mắt oán trách nhìn Phương...Cô im lặng...Phương giật mình quay lại :
_ Mày dậy rồi à....Sao khóc thế? Mắt sưng kia kìa.
_ Mày không nhớ gì hết à...._ Duy Ly nhìn Phương...ánh mắt chợt làm Phương nhói lên trong lòng.
_ Ừ....Thôi tao đi rửa mặt cho tỉnh cái đã.....Tao vẫn còn ngái ngủ quá....
Duy Ly ngồi lại phòng một mình....Nước mắt chực lăn dài trên đôi má...Sao đau thế này...Cái cảm giác cô bạn thân của mình yêu người mình yêu....lại mang cái tình cảm đó vào tình bạn...trở nên ghét Duy Ly như tối qua cô chứng kiến....Đau tột cùng...Đưa tay lên gạt nước mắt , Duy Ly tự nhủ....sẽ không sao...Phương cũng không nhớ mà....Nhưng Phương ơi...sao lại là Vỹ.....Sao lại bảo là không có ai quan tâm đến mày? Có biết là...mày buồn tao cũng rất đau không.....Những niềm vui nỗi buồn của mày...tao xếp gọn gàng trong tim...chia sẻ cho mày tất cả...sao lại bảo là không quan tâm...Phong cũng hay đưa cả bọn đi chơi..hỏi thăm em mày , công việc của mày....sao lai bảo là không quan tâm...Sao mày lại nghĩ như thế hả Phương....?.....
....Phương úp mặt vào bồn nước......mát rượi....nhớ lại buổi tối hôm qua rồi chợt giật mình...Làm sao để đối mặt với Duy Ly....Có lẽ Duy Ly đã nghe thấy hết những gì cô nói với Vỹ...Duy Ly khóc có lẽ cũng vì thế....Nhưng nói ra được rồi thật thoải mái quá...Mặc kệ Duy Ly...Biết cũng tốt...Phươc lắc mạnh đầu...Bây giờ có lẽ hai cô khó có thể thân thiết như cũ.....Nhưng thôi...ra sao thì ra...Phương lau mặt rồi đi lên phòng...
Duy Ly ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ...bầu trời đó...ngày trước...là của cả hai...cùng bay lượn với những ước mơ hoài bão , chia sẻ nièm vui nỗi buồn ,....vậy mà bây giờ quan hệ giữa hai cô trở nên khó chịu quá....gượng ép quá...và Duy Ly linh tính được rằng....rồi tình bạn này sẽ tan vỡ...Nhưng rồi lắc đầu thật mạnh, Duy Ly không dám tin vào điều đó và cố đuổi nó đi.
Phương ngồi xuống giường , lặng lẽ...Không khí nặng nề này khiến cô khó chịu....sao Duy Ly cứ im lặng mãi thế nhỉ...Cô làm Phương chán ngán và không thoải mái chút nào....
_ Này...Sao mày im lặng thế?_ Phương đánh tiếng.
_ Biết nói gì bây giờ?_ Giọng Duy Ly buồn buồn.
_ Tối qua...có phải mày nghe hết đúng không?_ Giọng Phương thẳng thừng.
_ Ừ...._ Rồi quay lại Duy Ly nhìn Phương...ánh mắt oán trách và thiết tha đến mức nào...._ Sao mày lại nói không ai quan tâm đến mày.? Trong suốt thời gian qua tao và Phong vẫn quan tâm đến mày mà....Sao mày biết tao yêu Vỹ mà còn....Mà thôi đó là quyền của mày...Nhưng sao mày không chịu nói sớm...lúc đó giải quyết có lẽ sẽ dễ dàng hơn để đến bây giờ...có phải là quá muộn không Phương_ Duy Ly bật khóc.
_ Quan tâm ư? Các người quan tâm tôi dược mấy phần? Có đủ để gánh bớt gánh nặng cho tôi không?chả có gì là quá muộn cả _ Phương cáu.
_ Mày ích kỉ quá Phương ạ....Tuy mọi người không gánh được nỗi lo vật chất cho mày nhưng tinh thần của mày...thử hỏi xem có bao nhiêu người đã chia sẻ vui buồn với mày?_ Duy Ly nói như mắng.
_ Tinh thần? Tinh thần là cái thá gì?_ Phương nhếch mép cười _ Tao chỉ cần tình cảm của Vỹ...Ngoài cái tinh thần duy nhất đó ra , mọi thứ vô nghĩa hết.
_ Mày thật quá ích kỉ. và bảo thủ quá..Đây có phải là Phương trước kia không hả? Mày trở lại là mày xem nào...._ Duy Ly quát lên, nước mắt vẫn chảy.
_ Tao vậy đấy. Tao là con người vậy đấy! Mày thất vọng à?Hừ... Tao là tao...việc gì mày phải quan tâm? Mày chỉ thích cướp đi tình yêu và hạnh phúc của người khác thôi...._ Phương cũng lớn tiếng.
_ Phương! Mày nói thế mà nghe được à? Tao cướp đi tình yêu và hạnh phúc của mày bao giờ? Mày tự hỏi lại mình xem có phải mày đang dần làm mất đi tình bạn bao năm qua và chuẩn bị cướp Vỹ của tao không?_ Duy Ly sững sờ nhìn Phương, nước mắt ròng ròng trên má.
_ Tao à? _ Phương cười lớn_ Đáng lẽ...VỸ...PHẢI LÀ CỦA TAO...MÀY NGHE RÕ CHƯA..VỸ PHẢI LÀ CỦA TAO _ Phương nhấn mạnh từng chữ một như đâm từng nhát dao vào tim Duy Ly...đau quặn thắt.
Duy Ly đưa tay lên...rồi tát cho Phương một cái làm Phương choáng váng......Ngỡ ngàng nhìn lại....Duy Ly chợt cười...rồi thẫn thờ như người mất hồn...và ngồi phịch xuống...
_ Đánh mày ư?? Tao chưa bao giờ nghĩ tới...Vậy mà chưa kịp nghĩ...tao đã đánh mất rồi....tao xin lỗi....
_ Mày đánh tao...?_ Phương giận dữ..đôi mắt ánh lên tia căm hận_ Để rồi xem....Vỹ sẽ là của tao hay của mày....Bây giờ...Mày không còn là bạn tao nữa, tao cũng chả cần mày nữa..ai đi đường người nấy....cạnh tranh công bằng...tao sẽ dành lại Vỹ...để rồi xem...Vỹ phải là của tao...còn mày...mày chả là gì của tao nữa...
Nói xong Phương đứng dậy lấy quần áo bỏ vào giỏ rồi đi một mạch không thèm nhìn lại.....
Chỉ còn Duy Ly ngồi lại một mình...bên ngôi nhà trống vắng....Cô đơn...lạnh lẽo...đau đớn...tuyệt vọng...nhiều cảm giác xen lẫn nhau khiến Duy Ly như muốn tan ra từng mảnh....Duy Ly cứ khóc....khóc mãi....tức tưởi...uất ức...và yếu đuối....." Phương ơi...Tao mất mày thật rồi...mất mày thật rồi....tao mất mày mãi mãi rồi Phương ơi....."!!!!!!

gaubien812
28-09-2007, 11:19 PM
sao Phương với Duy Ly lại như vậy hả trời?

lovely_day1992
30-09-2007, 08:48 PM
Ko ngờ Phương là người như thế !! Duy Ly thật tội nghiệp cóa người bạn như vậy TT"TT

gaubien812
01-10-2007, 07:21 AM
Nhưng cũng hok thể trách 1 mình Phương được. Đâu ai muốn thế đâu? tất cả là do.............

moonhell_angel
02-10-2007, 07:27 AM
13. Duy Ly bước vào công ty....Phải làm sao bây giờ...Đối mặt với Phương thế nào cho cả hai không lúng túng....Khó xử quá...Phương giờ đã không còn là Phương trước kia...Quay mặt một cái đã coi Duy Ly như người xa lạ....Duy Ly giật mình...Phương bước vào...đi lướt qua mặt Duy Ly...dửng dưng...nhưng lại tươi cười với những người khác....Tim Duy Ly thắt lại một cái...." Phương ơi.....". Không ngờ được rằng Phương lại vô tình đến nhường ấy....Vừa mới hôm qua thôi mà bây giờ đã coi như không biết nhau....Duy Ly lấy lại bình tĩnh. Rồi cố gắng tạo nên một bộ mặt vui vẻ, tự tin và những bước chân vững vàng để che dấu đi sự yếu đuối, suy sụp và như muốn ngồi xuống khóc một trận của mình.
Duy Ly cố gắng lê từng bước lên cầu thang bộ. Ghét nhất cái cảm giác đi thang máy...sợ vô cùng...mệt quá...cả đêm qua Duy Ly chỉ ngồi khóc...Mắt sưng húp lên đến sáng nay vẫn chưa đỡ...lại đang bị ốm....
.......Mắt Duy Ly mờ đi....rồi lảo đảo...Duy Ly ngã người ra sau....nhưng mệt quá....cô chỉ có cảm giác một cánh tay rắn chắc đỡ mình phía sau....rồi sau đó thì.....chẳng biết gì nữa....
******************************
Tỉnh lại ở bệnh viện...Duy Ly chỉ loáng thoáng nghe những tiếng nói nhưng không rõ người ta nói gì...Mệt quá....Đau nhức hết cả người....Nhưng rồi nhận ra ba bóng người quen thuộc, Duy Ly mở hẳn mắt ra.
_ Em tỉnh rồi đấy à?_ Vỹ lo lắng hỏi.
Duy Ly đảo mắt....Chỉ có Phong, Vỹ và Khang....còn Phương đâu nhỉ....Phương đâu?....Nhưng Duy Ly chợt giật mình....Bây giờ Phương và Duy Ly...có còn là gì đâu....Duy Ly thở dài....
_ Em tìm Phương à?_ Khang nhìn Duy Ly.
Duy Ly lặng lẽ gật đầu.
_ Phương bảo có nhiều việc quá nên không đi thăm em được._ Khang nhún vai _ Không hiểu sao nữa. Phương hôm nay trông lạ lắm....có vẻ lạnh lùng.....
Duy Ly lại thở dài một cái nữa.
_ Lúc nãy ai đã đưa em vào viện thế?_ Duy Ly quay sang nhìn cả ba.
_ À!_Phong nãy giờ im lặng bây giờ lên tiếng _ Lúc ấy Phong đến định tìm Vỹ nhưng mà thang máy kẹt cứng nên Phong đi thang bộ.....may mà....nhanh chân chứ không Duy Ly không biết đã sao rồi _ Phong cười.
_ Cảm ơn anh Phong nhé!_ Duy Ly cười mệt mỏi.
_ Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Bạn bè với nhau mà nói thế Phong giận đấy !_ Phong gí vào đầu Duy Ly một cái_ Ngốc ạ !_ Rồi Phong cười.
_ Này này ông nội_ Vỹ lừ mắt nhìn Phong _ Duy Ly là người yêu tôi nhé! Ông lộn xộn tôi tống ra ngoài đấy ạ...
_ Ông cứ cướp người yêu mày mày làm gì ông?_ Phong chống nạnh.
_ Tao đập cho mày một trận bây giờ cái thằng cà chớn !_ Vỹ lấy tay dúi đầu Phong một cái và gầm ghè trong họng khiến Khang bên cạnh cười bò.
_ Cái thằng...Tao nói đùa...Mày muốn thật không tao cướp cho mày coi _ Phong đập tay lên đầu Vỹ một cái khiến Vỹ chúi đầu về phía trước.
_ Tao thách đấy....Mày mà cướp Duy Ly của tao là đừng có bạn bè gì nữa với tao đấy nhé! Vỹ lừ mắt nhìn Phong. Khang bên cạnh vần cười rung cả vai.
Duy Ly đang cười chợt buồn trở lại.....Câu nói của Vỹ làm nỗi đau của cô vừa mới lắng xuống đã trỗi dậy...Cũng vì Vỹ thôi mà Phương nỡ gạt tình bạn sang một bên....Vỹ ơi....Em phải làm sao đây....Để đối mặt với anh...và cả Phương nữa.....
_ Thôi các anh về công ty đi. Em nằm đây một lát...Khoẻ rồi em về sau...._ Duy Ly khẽ nói.
_ Uh! Vậy anh về trước nhé! Có gì thì cứ gọi điện cho anh !_ Vỹ vuốt tóc Duy Ly.
Cả ba ra khỏi phòng....Chỉ còn Duy Ly lại một mình....Nước mặt lại rơi.....Lại nhói trong lòng....lại chạm vào vết thương đang loét rộng ra.....
***********************************
_ Duy Ly này...._ Phong khẽ hỏi_ Phương và Duy Ly có chuyện gì phải không?
_ Sao anh lại hỏi thế?_ Duy Ly chợt buồn.
_ Phong thấy Duy Ly và Phương dạo này lạ lắm._ Có chuyện gì nói Phong nghe đi._ Phong nhìn thẳng vào mắt Duy Ly.
_ Phong ơi....Biêt làm sao bây giờ...._ Duy Ly chợt bật khóc.....
_ Có chuyện gì nói với Phong đi....Biết đâu Phong giúp được gì....
_ Hết phương cứu chữa rồi anh Phong ơi.....Duy Ly cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa...._ Duy Ly bật khóc....nức nở thành tiếng.
_ Có gì bình tĩnh nói xem nào....
Duy Ly kể cho Phong nghe.......Gió lao xao thổi trong vườn lau rộng thênh thang....Phong và Duy Ly...Một người nói...một người nghe với vẻ mặt ngỡ ngàng và choáng váng....Phong cũng không ngờ được Phương lại như vậy....Người con gái anh yêu....Có thể nào lại như vậy hay không....Phong buồn....Nhưng biết rằng anh vẫn có thể khuyên Phương...vì anh với Phương vẫn là bạn...Phải giúp Duy Ly...Nếu không....anh cũng sẽ mất Phương....Có thể hơi ích kỉ....Nhưng làm như vậy có phải là tốt cho cả bốn người không....
Phong an ủi Duy Ly....Cô cũng đỡ buồn được phần nào....Nhưng nỗi đau...thì cứ giày xéo....Gió vẫn thoang thoảng....Duy Ly thấy lòng mình nhẹ hơn.....

phượng hồng 719
02-10-2007, 08:20 AM
Duy Ly kể cho Phong nghe.......Gió lao xao thổi trong vườn lau rộng thênh thang....Phong và Duy Ly...Một người nói...một người nghe với vẻ mặt ngỡ ngàng và choáng váng....Phong cũng không ngờ được Phương lại như vậy....Người con gái anh yêu....Có thể nào lại như vậy hay không....Phong buồn....Nhưng biết rằng anh vẫn có thể khuyên Phương...vì anh với Phương vẫn là bạn...Phải giúp Duy Ly...Nếu không....anh cũng sẽ mất Phương....Có thể hơi ích kỉ....Nhưng làm như vậy có phải là tốt cho cả bốn người không....
Phong an ủi Duy Ly....Cô cũng đỡ buồn được phần nào....Nhưng nỗi đau...thì cứ giày xéo....Gió vẫn thoang thoảng....Duy Ly thấy lòng mình nhẹ hơn.....

chẳng có gì hay hết cả

moonhell_angel
03-10-2007, 07:53 AM
14. Những ngày này đến công ty, thái độ lạnh lùng và khó chịu của Phương đối với Duy Ly, nhất là lúc Duy Ly bên cạnh Vỹ khiến Vỹ nghi ngờ....Không hiểu có chuyện gì với hai người ấy thế nhỉ....
Giờ ăn trưa...Vỹ lên sân thượng rồi nhắn tin cho Phương " Phương lên sân thượng nhé! Tôi có chuyện cần gặp !".....
Vừa nhận được tin nhắn của Vỹ, Phương vui vui và hồi hộp chờ đợi. Cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến với cô, sự chờ đợi của cô bây giờ đã có kết quả. Phương bỏ dở bữa ăn, vội vàng tính tiền và chạy nhanh lên sân thượng...
Vỹ đứng quay lưng lại với cửa , trầm ngâm, Phương hồi hộp tiến lại và hỏi :
_ Anh gọi em lên có việc gì không?
_ Tôi có chuyện muốn nói với Phương._ Vỹ quay mặt lại nói.
_ Có chuyện gì thế..._ Phương giật mình nghĩ về chuyện tối hôm đó.
_ Dạo này giữa Phương và Duy Ly có chuyện gì thế? Sao thái độ hai người có vẻ xa lánh và lạnh nhạt với nhau quá._ Vỹ nhìn sâu vào mắt Phương.
Phương tỏ giọng bực tức, cô đi một cách bực bội về phía lan can sân thượng:
_ Lúc nào cũng Duy Ly ,Duy Ly....các người không nhắc tới Duy Ly một ngày thì chết hết hay sao hả? Sao lúc nào cũng quan tâm tới Duy Ly....? Nếu Duy Ly là người chủ động xa lánh thì các người có quan tâm đến tôi không?_ Nói xong Phương chợt giật mình.....
_ Vậy là có nghĩa Phương là người chủ động xa lánh trước đúng không? Lí do?_ Vỹ bực mình nhìn Phương.
_ Đúng là tôi. Thì sao? Lí do à....Hừ....Chẳng phải anh cũng biết sao...?_ Phương nhếch mép cười nhìn Vỹ...
_ Biết cái gì?
_ Lí do tôi làm thế._ Phương lạnh lùng.
_ Tôi không biết. Phương nói thử xem nào...?
_ Bởi vì tôi yêu anh. Còn anh? Anh lúc nào cũng Duy Ly, Duy Ly....tôi ghét cô ta , mà tôi hỏi anh. Khi đã ghét một người thì có thể làm bạn người đó được không? Tôi không thích ép buộc bản thân. Hừ...Tôi ghét cô ta đã quá lâu rồi....Tôi tự hỏi tại sao anh lại yêu cô ta? Vì cô ta đẹp ư? Tôi nghĩ rằng tình yêu không xuất phát khi đối phương của mình xinh đẹp chứ ! Hóa ra đối với anh lại không phải như thế....
_ Cô nhầm rồi. Duy Ly đẹp cả về tâm hồn chứ không riêng vẻ bề ngoài.
_ Thế còn tôi? Tâm hồn tôi thì sao?
_ Trước kia rất đẹp...Bây giờ thì không....Nhưng có điều....Nhìn Duy Ly tôi có cảm tình ngay vì trông cô ấy có vẻ gì đó đáng để yêu thương....
_ Hừ...Đáng thương ư? Thế ra anh thương hại cô ta à?_ Phương cười to.
_ Cô hiểu sai rồi...tôi nói là đáng để yêu thương kia...._ Vỹ nhếch mép cười.
_ Thế còn tôi?_ Phương nhìn Vỹ, cái nhìn làm anh khó chịu.
_ Trước kia cô rất dễ mến. Nhưng bây giờ thì không.
_ Tôi không đáng thương ư...._ Phương lại nhìn Vỹ....
_ Sao cô cứ muốn hiểu sai lệch vấn đề thế nhỉ...Tôi bực mình rồi đấy. Tôi đi xuống trước đây. Dù gì thì tôi cũng đã biết lí do rồi. Đến giờ làm rồi đấy.
Vỹ bỏ đi xuống trước, chỉ còn mình Phương ở lại....Gió thổi qua....Phương lẩm bẩm một mình.....
_ Tôi không đáng thương ư?...Vì thế mà anh không yêu tôi ư?....Được...Thế thì tôi sẽ trở nên đáng thương....Tôi sẽ trở nên đáng thương ngay ấy mà.....
*************************************
Một tuần sau......
Phương đi làm với vẻ mặt đau đớn...mệt mỏi...mắt sưng mọng lên...cả tuần vừa rồi Phương xin nghỉ phép...Trở lại làm thấy cô xuống sắc quá đỗi....Cả công ty ai cũng ngạc nhiên...Phương vui vẻ hòa đồng là thế...tại sao lại trở nên như vậy?
Phương thờ thẫn ngồi xuống bàn làm việc...đờ đẫn nghĩ về những chuyện đã qua....những chuyện đã xảy ra trong suốt một tuần qua....Như một giấc mơ...một cơn ác mộng...Nghĩ lại Phương vẫn không tin vào những gì đã xảy ra một tuần qua...
_ Phương ! Cô mệt thì nghỉ đi...đi làm chi sớm vậy !_ Trưởng phòng đẩy khẽ vai Phương.
_ Thôi em không sao đâu....Hết kì rồi...em xin phép có một tuần chứ mấy...._ Phương gượng cười.
_ Thôi...Cố gắng nhé...có chuyện gì buồn thì quên hết đi..._ Trưởng phòng vỗ vai Phương rồi đi.
Phương chợt cảm thấy cô đơn quá đỗi. Mọi người bỏ Phương hết...Ngay cả Phong....Người mà Phương vẫn tưởng sẽ luôn bên Phương...an ủi Phương....
..........Giờ ăn trưa...Phương ngồi một mình...Duy Ly bước lại gần :
_ Có chuyện gì mà trông mày ủ rũ thế ? Thôi bỏ qua chuyện cũ đi....tao với mày lại...
_ Lại cái gì...Tao không phải đã nói với mày rồi à? Tao với mày chả là j của nhau nữa...Đừng có tới gần tao...nhìn thấy mày là tao hết muốn ăn rồi...
Nói xong Phương đứng dậy quay lưng đi thẳng....Bỏ lại Duy Ly một mình....Đau nhói....
**********************************
Phương ngồi trong quán bar một mình.Nhâm nhi li rượu.....Phương lẩm bẩm gì đó :
_ Chị xin lỗi.....
Rồi Phương lại uống rượu....
....Phong chạy xộc vào quán Bar...đảo mắt tìm Phương. Khi thấy Phương ngồi nốc rượu một mình , Phong xót cả lòng , chạy lại và giật Phăng ly rượu ra khỏi tay Phương , Phong lôi tuột Phương ra khỏi quán Bar. Mở cửa xe và đẩy Phương vào , Phong đưa Phương đến đồng cỏ mặc cho Phương chửi bới, đòi xuống....Kéo Phương ra đồng cỏ, Phong hét.
_ Có gì thì cứ hét ra...Nói ra...Làm gì mà em tự hành mình thế?
_ Anh thì hiểu cái gì?_ Phương hét_ Anh hiểu tôi lắm à? Anh hiểu chuyện đang xảy ra lắm à?_ Nước mắt Phương bắt đầu chảy.
_ Sao lại không hiểu. Tôi hiểu và biết hêt mọi chuyện về em, về Duy Ly, về Vỹ....Sao lại không biết? Em quay về với con người cũ của em đi...Chả phải phương tôi quen chút nào....
_ Đúng...Tôi không phải là Phương....Mọi người bỏ tôi hết rồi....Bây giờ tôi chỉ còn một mình....em gái tôi bỏ tôi rồi....tôi biết tin ai đây...._ Phương khóc nức nở.
_ Em gái em bị làm sao?_ Phong giật thót....
_ Nó...chết rồi...nó bị xe tông...chết rồi......_ Phương đờ đẫn....
Phong cứng người....Phương bây giờ đáng thương đến thế hay sao....Gió thổi qua....Phong ôm chặt Phương vào lòng...mặc cho những tiếng nấc xé tan nát cõi lòng mình..........

visaogiuasamac
04-10-2007, 03:23 PM
hhihi, cái chết của em gái Phương là sao đây nhi, tgia làm ơn trả lời dùm. Sao thấy có gì gian wa.

p3_pr0
04-10-2007, 10:21 PM
Phương chắc mún được trái tim của Vỹ nên đã giết em mình cũng nên vì P thây đổi rồi mà

moonhell_angel
05-10-2007, 07:33 AM
15. Cái chết của em gái Phương tới quá đột ngột. Phương bị một đòn tâm lí nặng nề vào tim, vào tâm hồn , giờ cô chỉ biết tìm đến rượu mỗi khi rảnh, uống một mình để quên hết, quên hết....còn không Phương chỉ biết làm việc, và làm việc.....
.........Phương đưa em gái đi chơi,trong thời gian nghỉ phép một tuần, cô muốn dành thời gian cho em gái, đưa nó đi Đà Lạt để mừng nó thi tốt nghiệp đh bằng giỏi và sắp có việc làm. Vậy mà.....Biết thế Phương đã không đưa em gái đi, biết thế đưa nó đi chỗ khác, không đi đến Dà Lạt nữa....Có thể như thế sẽ cứu vớt tính mạng của nó, có thể như thế nó sẽ không rời xa cô....và không bị té vực mà chết.....Phương đã chờ đợi, lo lắng, đau đến tận đáy lòng khi đội cứu hộ nói rằng đã tìm thấy xác một cô gái trẻ, phần mặt bị dập nát không còn nhận dạng được nữa, nhưng tướng tá, và mái tóc rất giống em Phương, bộ quần áo đồng phục dành cho khách du lịch của khách sạn mà em cô mặc trên người rách bươm....Phương đã ngây dại, khóc đến khản cả cổ, tan nát cả tim, sau khi thiêu thi thể em, cô mang tro về nhà....Cả tuần liền Phương như người điên. Cứ làm nhảm một mình, đi quanh ngôi nhà trống vắng để nhìn lại hình ảnh của đứa em tội nghiệp, cô đã ước rằng, thà cô chết đi để em cô được sống...nó còn cả tương lai...và tình yêu sẽ đến với nó....còn Phương? Cô có gì? cô chỉ có mỗi mình nó......và nếu Phương chết đi, cô cũng vẫn chỉ có mình nó.....Còn em cô....nó còn nhiều thứ đang chờ đợi.....
........Phương đã điên , đã khùng, đã khóc đến dại cả người...nỗi đau mất đi người thân duy nhất còn lại không dễ dàng vượt qua..thậm chí Phương còn nghĩ mình không thể vượt qua nổi........Phương đau...còn hơn cả khi đối mặt với cái chết....đau hơn cả khi Vỹ lạnh lùng với cô...Cô chợt nghĩ lại....bây giờ Vỹ lại chả là gì của cô nữa...em gái mới thật quan trọng với cuộc đời Phương...Nhưng giờ em gái chết rồi....có còn gì để cô tựa vào nữa đâu.....chỉ nghĩ thế thôi...Phương lại lắc đầu....Nhất định không....Bây giờ hi vọng duy nhất...và niềm an ủi duy nhất của Phương là tình yêu đối với Vỹ.....Cô không thể để mất người mà cô yêu thương một lần nữa..... giống như mất đi em.....
*****************************************
Phong ôm nỗi buồn trong cơn say....Phải làm gì để giúp người con gái anh thầm yêu trộm nhớ....Phải làm gì giúp Phương vượt qua cái nỗi đau lớn nhất đời mình?.....Phải làm gì đây......Đây là lần đầu tiện trong đời Phong tìm đến rượu khi buồn....Phong muốn thử cái cảm giác " lấy rượu giải sầu " mà hằng đêm Phương vẫn trải. Muốn hòa nỗi đau đớn với Phương....muốn lấy tình yêu thương của mình để xoa dịu bớt cho Phương cái đớn đau, giày xéo tâm hồn......Mà sao khó quá....nhưng đơn giản bởi vì....Phương không yêu Phong....và tình yêu.....chỉ tới từ một phía....
**************************************
Vỹ, Duy Ly và Khang biết tin khi Phong gọi điện trong cơn say. Phong nói như khóc...giọng buồn cực độ...Khang định đến quán bar đó đưa Phong về nhưng Vỹ cản lại. Vỹ biết tính Phong, nếu Phong đã buồn thì chớ có dại mà can thiệp vào.....qua hôm sau, Phong sẽ vui vẻ trở lại...Nhưng đây là lần đầu tiên Phong uống rượu vì buồn....và Vỹ cũng đã đoán được nguyên nhân của nó......
..........Duy Ly khóc....Chỉ biết khóc mà thôi.....Làm sao bây giờ.....cô giúp gì được cho Phương? Phương đã không còn coi cô là bạn nữa....cô đã mất Phương...Vậy mà giờ còn mất cả đứa em kết nghĩa, nó là sợi dây duy nhất để cô biết được cuộc sống của Phương sau khi tình bạn chấm dứt.....nó dễ thương đến mức Duy Ly đã từng nghĩ...nếu được làm con trai, Duy Ly sẽ yêu nó, yêu cái tính cách vô tư hồn nhiên của nó....Nhưng bây giờ...có kịp nữa hay không......?
*******************************
..........Còn Khang....Anh chỉ ngồi trầm ngâm....và suy nghĩ......" Chuyện này không chỉ có thế". Khang nghĩ và mỉm cười....đúng....không chỉ có thế thôi đâu Phương ạ.....Tôi nghĩ rằng tương lai....chúng ta sẽ có một bất ngờ......Rồi Khang nhìn lại.....bức hình Duy Ly chụp với Phương và em gái Phương, khó khắn lắm anh mới có được mặc dù không đường hoàng cho lắm...(^^!). Nhìn lại khuôn mặt xinh xắn của Phượng, em gái Phương, nghĩ đến những lời Duy Ly kể về Phượng, Khang chợt chạnh lòng...........
*****************************
...... Phương đứng trên sân thượng. Nhớ Phượng quá đỗi....Nỗi nhớ giày xéo tâm can cô, đánh tan nát trái tim cô....
_ Đáng lẽ ra Phương phải nói cho mọi người biết và chia sẻ cùng chứ? Sao lại cứ giữ khư khư làm gì? Phương có biết là Phương ích kỉ lắm không?
Tiếng Vỹ vang lên đằng sau làm Phương giật mình quay đầu lại sau khi đã lén lau những giọt nước mắt.
_ Ích kỉ gì đâu. Tôi chỉ sợ phiền mọi người._ Phương cười trừ.
_ Chúng ta là bạn bè lâu năm rồi....Có chuyện gì thì phải kể cho nhau nghe, tâm sự với nhau chứ. Phương nghĩ làm phiền chúng tôi...Ý nghĩ tiêu cực quá đấy!_ Vỹ đến bên cạnh Phương.
_ Tôi biết....Chúng ta ư....._ Phương ngây người nhìn ra những đám mây..._ Không biết giờ này con bé đang ở đâu anh nhỉ? Sao mà nó nhẫn tâm bỏ tôi thế.....Nó ác quá anh nhỉ.....
_ Đừng buồn nữa...Mọi chuyện qua rồi thì cho nó qua hết đi...Phương đừng nghĩ đến làm gì...._ Vỹ nhìn Phương, ánh mắt thông cảm và xót xa.
_ Tôi chẳng còn chỗ dựa nữa rồi...._ Rồi Phương cười lớn_ Giờ tôi chỉ một mình....cảm giác này lạ quá..._ Rồi Phương nhìn Vỹ như người điên nhìn thấy một người lạ_ Cảm giác này....nó cứ sao sao ấy anh nhỉ..._ Phương lại cười.
_ Đừng như thế...Phương làm tôi sợ..._ Vỹ bất chợt ôm Phương vào lòng, xoa đầu Phương như xoa đầu một đứa con nít. Vỹ không muốn mất một người bạn như Phương, Vỹ muốn Phương trở lại là chính Phương như ngày trước....mà sao...khó quá đi.....
Phương ngỡ ngàng và ngây dại....lần đầu tiên, lần đầu tiên Phương được áp mặt trong lòng Vỹ chứ không chỉ nhìn Duy Ly mà ước muốn, lần đầu tiên cảm nhận được cái hơi ấm cháy bỏng toát ra từ ngực Vỹ, cảm nhận được sự ấm áp, yêu thương từ Vỹ chứ không phải những cái nhìn bình thường như bạn và đôi khi ánh nhìn ấy lạnh lùng quá đỗi đối với cô......Phương nhắm mắt lại...thầm mong thời gian đứng yên...để cô được ở trong lòng Vỹ mãi...Để nghe được nhịp tim đang đập đều đều trong ngực Vỹ...và nghe lại tiếng tim đập tình thịch của mình....Phương cảm thấy nỗi đau dịu đi bớt phần nào....cô ôm Vỹ thật chặt...Và bật khóc...khóc vì sung sướng....Tai Phương ù đi...nhưng vẫn nghe được câu nói của Vỹ :
_ Phương cứ khóc đi....Khóc cho nỗi đau đi hết đi...ngày mai trời sẽ lại sáng...._ Rồi Vỹ thở dài.
Phương giật mình tỉnh lại....Đẩ mạnh Vỹ ra...Phương chạy vội xuống cầu thang...vừa chạy vừa khóc, tay quệt nước mắt......"Thì ra....Em chỉ ngộ nhận......Đó chỉ là lòng thương hại thôi đúng không anh..............!!"

moonhell_angel
06-10-2007, 02:01 AM
16. Những ngày sau đó, Vỹ tỏ ra quan tâm hơn đến Phương. Chắc có lẽ vì một cái gì đó, giả như tình bạn đã lâu năm bây giờ mới lại trỗi dậy lại........khiến Vỹ có thái độ đó chăng? Chính Vỹ cũng không biết tại sao....nhưng bây giờ trông Phương thật tội nghiệp, Vỹ chỉ muốn làm gì đó để Phương quên đi nỗi đau hiện tại. Bây giờ....Mỗi ngày Vỹ mang cho Phương một niềm vui mới, đôi khi là một hộp quà nhỏ nhỏ, đôi khi là những ly rượu mạnh trong những quán bar khi tan sở....và một buổi dã ngoại chỉ có hai người...hoặc cả bọn..Ban đầu Phương cứ nghĩ đó chỉ là lòng thương hại, nhưng mỗi ngày,từng hành động, lời nói của Vỹ trơt nên ân cần hơn với cô chứ không còn chỉ dành riêng cho Duy Ly như trước nữa....Phương cảm thấy nỗi đau vơi đi bớt phần nào. Và cứ như thế, Phương đón nhận tình cảm của Vỹ một cách nồng nhiệt....vì đây là điều mà bấy lấu nay cô muốn. Nhưng Phương luốn có cảm giác lo sợ, sợ rồi sẽ có một ngày nào đó, Vỹ sẽ không như bây giờ nữa mà lại trở lại là con người như trước kia....từ sáng tới tối chỉ biết có Duy Ly....
***********************************
Duy Ly cảm thấy buồn....cô nhận thấy rõ những nét khác xưa của Vỹ...Anh không còn quan tâm cô như trước, hoặc vẫn quan tâm nhưng đó chỉ là những dòng tin nhắn qua điện thoại, những dòng tin ngắn ngủi với những nội dung bao giờ cũng lặp lại một cách khuôn phép" em đang làm gì đấy? a-n-e. đừng buồn nhé! Phương không sao đâu. Vài ngày nữa sẽ vui vẻ lại thôi. ngủ ngon em nhé!". Duy Ly buồn Phương thì ít mà buồn Vỹ thì nhiều....dường như khi quan tâm ai, Vỹ chỉ biết quan tâm một, nhưng sao kì lạ thế? Duy Ly hiểu, những gì Vỹ dành cho Phương chỉ là sự quan tâm của tình bạn, một tình bạn mà trong bao năm tháng xa cách bây giờ mới có dịp trỗi dậy, ấy nhưng....Duy Ly vẫn cảm thấy trống vắng tột cùng trong những ngày qua...Ngôi nhà lạnh lẽo không có bóng dáng cô bạn đáng yêu ngày xưa...thêm cả bây giờ...Vỹ cũng đang " bận"....Lạnh lẽo , trống vắng, và cô đơn....Đôi khi , à không , phải nói là mỗi khi tan sở, Duy Ly không còn muốn về căn nhà đó nữa ,.....Chỉ muốn đi lang thang ngoài phố, ngắm những ánh đèn....và ngắm bọn trẻ nô đùa trong công viên....Như thế cũng giảm đi ít nhiều stress.
Thôi thì kệ. Ra sao thì ra. Vỹ quan tâm Phương cũng được, ít quan tâm Duy Ly cũng được , miễn là Phương vui lên, Phương không còn đau buồn sau cái chết của Phượng nữa, như vậy Duy Ly cũng được an ủi phần nào.....
************************************
_ Chúng ta đi đâu đây Vỹ?_ Phương tò mò mặc dù Vỹ đã cấm Phương hỏi.
_ Đã bảo là cấm hỏi cơ mà, sao cứ hay thắc mắc thế nhỉ?_ Vỹ cười trừ.
_ Ừ! Thì không hỏi nữa._ Phương lặng thinh.
..................
_ Phương nhắm mắt lại đi. qua khúc cua này là tới rồi đấy._ Vỹ khẽ bảo.
Phương nhắm lại. Đầu óc nghĩ ngợi linh tinh cả. không biết cái bất ngờ mà Vỹ nói là gì nhỉ.....Vỹ thật biết cách làm người ta hồi hộp.
Vỹ mở cửa xe cho Phương bước xuống. Rồi bảo Phương mở mắt ra....
_ Trời ơi..Ngôi nhà đẹp quá...._ Phương ngạc nhiên la lên.
Ngôi biệt thự màu trắng.....với vườn rộng thênh thang và được bài trí đẹp vô cùng.
_ Ngôi biệt thự này của anh à?_ Phương vui mừng hỏi.
_ Ừ!
_ Sao lại đưa Phương tới đây làm j?
_ Tôi muốn cho Phương xem chỗ mà tôi sẽ ở sau khi cưới vợ... Chắc Phương thích lắm nhỉ._ Vỹ chợt cười và đỏ mặt. Anh bước vội vào nhà để dấu cái sự bất thường đó.
Phương ngỡ ngàng....Sau khi cười vợ, Vỹ sẽ ở đây....thế tại sao lại đưa Phương tới đây nhỉ...Lại còn gọi là "bất ngờ cho Phương" nữa....Có phải chăng Vỹ đã.....Nghĩ tới đó bất giác Phương cũng đỏ mặt....cô vui vẻ bước nhanh theo Vỹ....
_ Anh Vỹ....Anh dừng lại Phương nói nhỏ cái này này...._ Phương gọi.
Vỹ quay đầu thoáng ngạc nhiên:
_ Gì thế Phương?
Và rồi....Phương chạy nhanh lại......không kịp cho Vỹ nhìn thấy gì.....Phương ôm chầm lấy Vỹ và đặt lên môi anh một nụ hôn thật nóng bỏng....như muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh..........khung cảnh bây giờ..........chỉ có hai người......hai người thôi....

tôi nay post tip nha mọi người...giờ đang ở net.....không được phép ngồi lâu!!!^^!!!thông cảm....

lovely_day1992
06-10-2007, 05:08 AM
Trùi !! Đừng nói Vỹ thix Phương nha >o< Nếu thật thì lovely_day hok mún đọc nữa Đọc chỉ thêm tức >_<

xxxx
06-10-2007, 07:20 AM
trùi!!!!đừng nói là giờ Vỹ thik Phương rồi bỏ mặc Duy Ly nha!!!!nếu vậy thì tui ko đọc nữa đâu!!!!!!

gaubien812
06-10-2007, 08:05 AM
Chắc hok có chuyện đó đâu. Nếu mà Vỹ thik Phương rồi bỏ mặc Ly thì hok khéo cái topic này bị khủng bố

lovely_day1992
06-10-2007, 09:12 PM
uh!!Nếu vậy thất thì lovely_day hok đọc nữa. Ghét Phương lém lém. Vỹ thix Phương thì hate Vỹ lun >o<

moonhell_angel
06-10-2007, 10:06 PM
17. Vỹ vội vàng đẩy Phương ra. Lạnh mặt lại , Vỹ nói với thái độ lạnh lùng.:
_ Dừng lại đi Phương. Tôi nhắc lại một lần nữa tôi và Phương chỉ là bạn bè. Quan hệ nam nữ là chuyện không bao giờ có.
_ Vậy tại sao những ngày vừa qua anh lại tốt với tôi thế? _ Phương hụt hẫng sau cái hôn cháy bỏng.
_ Đó chỉ là sự chia sẻ của một người bạn bình thường. Phương không thể nghĩ đơn giản hơn được hay sao? Chẳng lẽ cứ quan tâm là yêu?_ Vỹ nổi cáu.
_ Thế tại sao anh lại gọi đây là " bất ngờ cho Phương" trong khi.....
_ Tôi đã bảo rồi...tôi chỉ muốn chia sẻ với Phương mà thôi. Tôi muốn Phương hiểu được tình cảm tôi dành cho Duy Ly như thế nào và khuyên Phương nên trở lại là chính mình, đừng để tình cảm chi phối quá nhiều như vậy.Có biết Duy Ly quan tâm lo lắng cho Phương tới mức nào không?_ Vỹ nói to.
_ Hừ...té ra chỉ là lòng thương hại....Anh lúc nào cũng Duy Ly , Duy Ly. Hừ...Tôi chỉ cho phép anh yêu một mình tôi thôi , anh nghe cho rõ nhé! Hãy tranh thủ những ngày cuối cùng bên Duy Ly đi. Tôi sẽ làm cho hai người phải xa nhau....anh phải là của tôi..._ Phương giận đến run người.
_ Hừ! Phương nghĩ áp đặt người khác một cách quá đáng như vậy thì sẽ đổi được hạnh phúc hay sao? Tôi sẽ không bao giờ hạnh phúc khi ở bên Phương và cũng chả bao giờ là của Phương cả.
_ Tại sao? Tôi sẽ dành tình yêu cho anh....nhiều hơn Duy Ly....làm cho anh cảm thấy hạnh phúc khi ở bên tôi...tôi sẽ cô gắng hết sức mà....?_ Phương như sắp khóc.
_ NHưng....TÔI KHÔNG YÊU PHƯƠNG. Phương nghe rõ chưa? Tôi với Phương chỉ là bạn bè thôi. Phương nghĩ tình yêu tạo nên bởi sự cố gắng thì sẽ có kết quả?_ Vỹ nói to.
Phương ngỡ ngàng....và choáng váng....cô chạy vụt đi trong nước mắt...mặc kệ Vỹ đứng một mình nhìn theo......Không....Nhất định....Nhất định Vỹ phải ở bên cô.....Sẽ không có ai được phép ở bên cạnh Vỹ....khi cô không có được Vỹ....Rồi Phương chợt nghĩ tới Duy Ly.....Tôi sẽ làm cho cô xa rời Vỹ...Mãi mãi...Tôi sẽ thay chỗ của cô sớm thôi...Duy Ly ạ.....

tớ post trước một đoạn cho mọi người khỏi khủng bố topic tớ nhé!!!hic hic!! nghe mọi người khủng bố tớ sợ mọi người tẩy chay tớ quá hà....><

lovely_day1992
06-10-2007, 10:18 PM
Hihi!!Giờ thì hok ai khủng bố topic nữa đâu ~^_^~ Vì đã hiểu tâm tình cảm của Vỹ rùi >_< Mà seo càng ngày càng ghét nhỏ Phương wé đi >o< Ghét wé

moonhell_angel
06-10-2007, 10:53 PM
18. Phương đến công ty , lạnh lùng nhìn Vỹ và Duy Ly đang đứng nói chuyện. Cả công ty đã biết chuyện của Vỹ và Duy Ly. Không ai bàn tán ra vào thậm chí họ còn vun vào cho hai người bởi Vỹ rất công minh, trong chuyện tình cảm riêng tư và chuyện công việc, đối với anh, bao giờ cũng có ranh giới. Khang làm bên phòng thiết kế tỉnh thoảng cũng hay tung tin bậy bạ...nào Duy ly và Vỹ sắp lấy nhau , rồi linh tinh cả...và bao giờ những tin đồn do Khang tung ra cũng được mọi người hưởng ứng cổ vũ....mong là chuyện đồn đại là có thật. Điều đó khiến Phương càng ghét Duy Ly hơn. Phương căm thù Duy Ly vì đã cướp mất người Phương yêu. Nhưng lại quên mất một điều rằng, Duy Ly là người đến trước, và Phương mới chính là người đang cản trở tình cảm của cả bọn, cả tình yêu...và tình bạn.Phương nhìn Duy Ly từ xa....ánh mắt hận thù và toé lửa.....
********************************
Duy Ly rảo bước trên đường , con đường vắng về nhà...giờ đây nặng trĩu.....hôm nay xe hư nên cô phải đi sửa. Đành cuốc bộ về nhà vậy , cũng thoải mái....Con đường rộng thênh....ánh đèn đường lập loè...Duy Ly thở dài nhớ về quá khứ....Phương và cô , đã vui vẻ biết nhường nào....ấy vậy mà bây giờ.....Phương ơi....Làm ơn hãy quay về đi Phương.....
Đang bước đi với những bước chân nặng trĩu, bỗng Duy Ly giật mình khi ánh đèn chói lòa từ một chiếc xe hơi đỗ xa lắc ở con đường dối diện chiếu thẳng vào mắt. Chiếc xe nổ máy rồi cứ đâm thẳng hướng Duy Ly mà phóng tới. Duy Ly giật mình quay lại đằng sau , một chiếc xe máy giao hàng cũng đang đi tới với tốc độ nhanh, cô vội vàng chạy lên vỉa hè nhưng bị vấp ngã và chỉ tích tắc thôi, nếu không nhanh chân thì có lẽ, Duy Ly đã bị chiếc xe hơi đó nghiến nát. Chiếc xe máy giao hàng thắng gấp lại , chiếc xe hơi trên đà tốc độ cao không kịp thắng, hai xe đâm vào nhau,trong mấy giây thôi, Duy Ly không dám nhìn cảnh kinh hoàng đó, cô nhắm mắt thật chặt......Khi tiếng máy đã êm....Duy Ly mở mắt. Trong xe hơi thấp thoáng bóng một người đàn ông , hắn ta quay lại nhìn Duy Ly một cái rồi nổ máy phóng xe chạy mất mặc cho người chở hàng đang nằm trên đường, máu me....Duy Ly tỉnh lại, ghi nhớ nhanh biển số của chiếc xe hơi rồi gọi điện báo cảnh sát và gọi cấp cứu. Người đàn ông lái chiếc xe máy chở hàng được cứu sống, chiếc xe hơi bị cảnh sát tóm được sau hai giờ....
.......Duy Ly thở phào sau chuyện vừa mới xảy ra...Định gọi cho Vỹ nhưng sợ anh lo lắng, Duy Ly quyết định im lặng, chuyện này chỉ có mình cô biết thôi....Nghĩ ngợi lại trong khi y ta băng bó vết thương ở chân cho mình, có lẽ chiếc xe hơi ấy muốn đâm vào cô....Nhưng vì lí do gì chứ?....Thôi...dù gì cũng đã tai qua nạn khỏi.....Duy Ly lắc mạnh đầu cho những chuyện vừa rồi rơi hết ra....Rồi cảm ơn cô y tá, Duy Ly đi khập khiễng qua phòng cấp cứu thăm người đàn ông và an ủi người nhà ông ta một chút rồi bắt taxi về nhà.....Mọi chuyện coi như êm thấm.....
*************************************
....Trong một gara xe cũ , bên trong cánh cửa xếp tự động, ánh đèn mập mờ , bóng một phụ nữ lớn tuổi cầp cây gậy sắt đi lại với vẻ tức tối. Lũ đàn em đứng xung quanh hơn cả chục thằng. Tay đứa nào cũng cầm gậy, ánh đèn mập mờ không soi được hết mặt bọn chúng, chỉ nghe tiếng người phụ nữ gầm ghè bực tức:
_ Mẹ kiếp! Bảo nó làm chút chuyện cũng không xong. Vỡ lỡ kế hoạch, bể một vụ làm ăn lớn, lại còn bị mấy thằng chó cảnh sát tóm...Nó mà về tao sẽ cho nó biết thế nào là luật "Hắc Bang"...
_ Thôi Chị Hai!! Dù gì nó cũng là lính mới! Nó làm không trót lọt cũng dễ hiểu mà!!!Tha cho nó đi chị! Nó mang được cái xác nó về cũng tốt rồi! Từ từ nó thạo rồi mọi việc cũng êm mà chị..._ Một thằng đàn em lên tiếng.
_ Êm cái con khỉ ! _Người có biệt Danh là Chị Hai quát lên_ Có bao giờ người của " Hắc Bang" mà làm ăn vụng như thế không? Mang danh là " làm việc gọn gàng, sạch sẽ, luôn mang lại kết quả như yêu cầu" bây giờ cái " uy tín" đó bị nó hủy mất rồi! Thằng chó! nó mà vác xác về đây là tao giết nó!Mà mày nhân từ từ khi nào vậy?_ Cô ta quắc mắt nhìn thằng đàn em.
Đám đàm em im re không dám cãi. "Chị Hai" lại quát :
_ Mẹ kiếp! Còn cả đống tiền hơn trong vụ này nữa! Bị nó đốt hết! Không làm đúng yêu cầu của khách thì đừng mơ sờ tới một cắc của người ta...Thằng ăn hại...
Cô ta quát tháo, chửi bới ầm ĩ rồi quay người lại, dùng gậy đập "rầm" lên bàn làm bọn đàn em đứa nào cũng lùi lại mỗt bước.
_ Tao nhất định giết nó nếu nó vác xác về...._ Cô ta hầm hè _ Thằng chó! Làm mất cả đống tiền của tao...........
Cả đám chìm vào yên lặng trong cái giận bốc cháy của người phụ nữ được gọi là " Chị Hai"......Không thằng nào dám lên tiếng vuốt giận bà chị cả...Như thế cũng đủ biết, người phụ nữ này ghê gớm tới mức nào..............

19. Phương nhấc điện thoại.
_ A lô. Phương nghe đây.
_ "Bể rồi chị ạ"
_ Sao lại bể?
_ "Có người vô tình phá bĩnh".
_ Nó là đứa nào?_ Giọng Phương giận dữ.
_ " Người đi đường thôi, thằng kia bị bắt chị ạ ".
_ Sai có tí việc mà cũng bị bắt cơ à? Đồ vô tích sự._ Phương quát lên.
_ " Chị bớt giận! Chỉ tại thằng này là lính mới....".
_ Hừm..." Hắc Bang " danh tiếng mà cũng bị bắt cơ à? Tôi nhớ ngày xưa đâu có vụ lính mới thì như thế? Đã vào hội thì cái gì cũng phải trót lọt...Cô huấn luyện bọn đàn em thế nào thế?_ Giọng Phương gằn lại...
_ "Em xin lỗi!!! Nhưng thằng này là công tử bột, chán đời nên xin vào hội....Thằng Minh Dớt bị chuyển đi Đà Nẵng làm ăn nên em thế nó vào...Không ngờ nó hậu đậu thế!".
_ Nó mà về thì dạy cho nó một bài học! Tôi nể mấy người lắm mới có khoản hoa hồng chứ đáng ra là phải giúp đấy! Hôm khác bàn vụ tiếp! Giờ tôi bận! Cô lo mà giũa lại mấy thằng em đi! Làm ăn kiểu này chết sớm!
_ "Vâng em biết rồi chị! ".
Phương cúp máy rồi văng tục :
_ Mẹ kiếp! Lũ vô tích sự !
Xong, cô rảo bước vào công ty.
***************************************
Chị Hai ngồi giữa gara, Tay chống cằm, tay nhịp nhịp lên bàn , ba thằng đàn em vây xung quanh. Ả gằn giọng :
_ Lần này làm ăn phải trót lọt. Tụi bay mà hỏng việc thì đừng trách tao vô tình.
_ Tụi em sẽ cố gắng mà chị!
_ Lần này mà giải quyết không xong thì đừng có vác mặt về đây! Tụi mày mà về! Dark Hell cho tụi mày tan xác.
Vừa nghe Chị Hai nhắc tới cái tên Dark Hell, ba thằng đàn em xanh mặt. Không đứa nào dám nói gì.Đã nghe danh nên chúng nó không dám nghĩ tới những hình phạt...sẽ dành cho chúng khi thất bại trở về...Cái lớp đàn em sau không ai biết Dark Hell là ai...chỉ biết người này rất ghê gớm, sau khi tu, vẫn còn cái oai danh để lại cho lớp sau nên không ai dám giỡn mặt. Cũng không ai biết Dark Hell là đàn ông hay đàn bà....chỉ biết những nội qui trong hội chỉ có mình người đó có thể thay đổi...Ngay cả Chị Hai , khi muốn thêm hay bớt điều khoản gì cũng phải a lô hỏi ý kiến.Đã có lần Minh Dớt bị Dark Hell trừng phạt vì tội dám làm hỏng một phi vụ lớn của hội,sau lần đó, hắn tởn tới già, việc gì nhắm có thể làm được mới nhận, còn những việc đã được chỉ định thì phải làm cho thật tốt....phải trót lọt chứ không dược sơ suất.....lớp trước , cái lớp quân của Dark Hell ngày xưa bây giờ chỉ còn lại Chị Hai và Minh Dớt.....
_ Chúng mày nhớ lấy...Đây là việc hệ trọng "lương" cao.....Chúng mày mà đánh mất khoản ấy, không những Dark Hell mà tao cũng sẽ xử lí chúng mày.
Nói rồi Chị Hai cầm gậy đi vào trong , cái gậy đã là vật bất li thân của ả. Còn ba thằng đệ tử ngồi lại nói chuyện với nhau về phi vụ sắp tới.
_ Tao ngán quá! Nghĩ tới Dark Hell là hết muốn làm vụ này rồi!_ Tên mặc áo trắng thở dài.
_ Tao không thích chơi trò này chút nào!!! Chơi gái thì cũng phải đường hoàng....cái trò này tao không ưa nổi!!!_ Thằng mặc áo xanh đập khẽ tay lên bàn.
_ Thôi! Cố gắng đi tụi bây! Nếu không trót lọt thì chịu khó bị đòn thôi....Hết cách rồi! Đã được chỉ định thì khó mà chối...._ Tên còn lại vỗ vai hai thằng bạn rồi cũng thở dài.
********************************************
Duy Ly cố gắng không đi khập khiễng...Sau vụ tai nạn bữa đó, chân cô vẫn còn đau quá đỗi. Vỹ từ đâu chạy lại dìu cô :
_ Chân em sao thê?
_ Vấp té thôi ! Không có gì quan trọng lắm đâu!_ Duy Ly mỉm cười.
_ Em có đi xe không? Hôm nay anh đưa em về nhé!
_ Cũng được...
*******************************
_ A lô cho tôi gặp cô Duy Ly._ Vỹ nhấc máy gọi xuống phòng kế toán.
_ Có chuyện gì không ạ?_ Duy Ly nhấc máy nghe.
_ Chiều nay em chịu khó về xe buýt nhé! Anh có cuộc họp đột xuất với đối tác mất rồi...._ Vỹ dịu dàng.
_ Vâng! Không sao đâu ạ!
Duy Ly cúp máy, buồn buồn nhưng vẫn cười tươi, để dấu đi cái nhói lên trong lòng.
********************************
Duy Ly lại đi bộ, khập khiễng trên đường, vẫn con đường cũ, lập loè ánh đèn đường và vắng bóng người qua lại. Ngày sao dài quá đỗi....Duy Ly cảm thấy mệt mỏi vô cùng., Cúi đầu bước đi, Duy Ly ngẫm nghĩ.....
.......Chợt thấy ba đôi chân đứng chặn trước mặt, Duy Ly ngỡ ngàng ngước lên:
_ Các anh là ai?
_ Là người đi đường thôi cô em ạ! Cô em đẹp quá nên tụi này tới làm quen ấy mà._ Một trong ba thằng lên tiếng.
_ Tôi không quen các anh_ Duy Ly nói, giọng sợ hãi.
_ Hehe....thì trước lạ sau quen mà cô em....Cho tụi này làm quen nhé! _ Tên đứng giữa sờ lên khuôn mặt của Duy Ly khiến Duy Ly vội vã nép vào tường.
_ Tối nay vui vẻ với tụi anh nhé! Trông cô em có vẻ buồn!_ Thằng đứng bên ngoài vừa nói vừa sờ vai Duy Ly.
_ Bỏ cái tay bẩn thỉu của các người ra. Đồ để tiện._ Duy Ly đưa tay lên tát thằng ở giữa một cái.
Hắn ta lấy tay sờ lên mặt rồi quay lại giọng giận dữ.:
_ Con này láo thật....Tử tế không nghe thì tao cho mày chết!!! Đêm nay ngoan ngoãn mà chiều bọn ông đi con ạ...
Nói rồi hắn sấn tới Duy Ly, siết tay Duy Ly lên bước tường đá. Duy Ly vẫy vùng, gào thét...Nhưng con đường quá vắng vẻ nên không ai đến cả.....
_ Cứ gào đi....Sẽ không ai cứu cô đâu! _ Rồi hắn áp mặt hôn lên cổ Duy Ly...Duy Ly cắn vào tai hăn, hắn ré lên rồi tát Duy Ly một cái và tiếp tục giằng co, hôn hít cô....
Tiếng còi xe ô tô vang lên rồi thắng kít lại , Vỹ bật cửa xe chạy ra xô thằng đê tiện kia xuống đường, vừa hét :
_ Tên mất dạy! Tao cấm mày đụng vào cô gái này! đi cưỡng hiếp con gái nhà lành à...nhân cách chúng mày vứt cho chó ăn rồi à?
Thằng bị đẩy đứng lên, hầm hầm tiến tới Vỹ:
_ Thằng chó, mày dám đánh ông à? Mày không biết ông là ai à ?
Rồi hắn thụi vào bụng Vỹ một quả như trời giáng.Vỹ hãm đà đứng lại, tuy đau nhưng cũng ra sức tung vào mặt tên này một quả đấm khiến hắn chao đảo. Hắn hất mặt, lập tức hai thằng kia xông lên đánh Vỹ túi bụi. Duy Ly hoảng hồn, ban đầu cô hét lên, quýnh quáng không biết làm gì , nhưng rồi bình tĩnh lại Duy Ly lôi điện thoại ra gọi cho Khang , tiếng cô khe khẽ nói :
_ Anh Khang anh đến ngay con đường tối gần nhà em đi, nhớ gọi cảnh sát nữa! Anh Vỹ bị đánh.....
Vừa nói tới đó, Duy Ly ngỡ ngàng nhìn tên mặc áo đen chuẩn bị đập vào bũng Vỹ bằng cây gậy nhữa mang theo. Cô vứt điện thọai chạy lại ôm lấy Vỹ. Chiếc gậy đập lên vai Duy Ly gãy làm đôi....Cô choáng vàng ngã xuống trong vòng tay của Vỹ....
_ Duy Ly! Em, làm sao thế này? Tỉnh lại đi Duy Ly.!!!!Anh biết thể nào cũng có chuyện mà! Em tỉnh lại đi!
Tên đội nón trắng cầm chiếc gậy đi tới và quất túi bụi vào người Vỹ. Vỹ ra sức ôm thật chặt Duy Ly, chịu đòn và tránh cho Duy Ly khỏi những phát gậy túi bụi.Duy Ly nằm trong tay anh, anh có cảm giác cô thật bé nhỏ biết nhường nào....Bằng mọi cách, anh phải bảo vệ được cô....cô chịu một đòn cho anh....thế là quá đủ.....
.......Bỗng từ hai đầu đường , một bên có chiếc ô tô đi tới, một bên xe cảnh sát hú còi inh ỏi. Ba tên côn đồ hoảng hồn chạy vào con hẻm cạnh đó trốn mất, một toán cảnh sát đuổi theo , Khang gọi mấy anh cảnh sát đưa Vỹ lên xe, còn anh thì bế Duy Ly đưa lên xe mình và chở cả hai vào viện. Người dân quanh đó lúc này nghe tiếng còi cảnh sát mới ra khỏi nhà và đứng xung quanh tò mò......
*********************************
Duy Ly mê man....Sau một gậy vào vai, cô ngất đi không còn biết gì nữa. Còn Vỹ, sau một lúc hôn mê, anh tỉnh lại, câu đầu tiên anh hỏi là:" Duy Ly đâu?". Sau khi thấy cô bình an nằm trên chiếc giường bên cạnh, anh mới thở phào nhẹ nhõm....Duy Ly không sao cả....Thật may....Rồi Vỹ ngủ thiếp đi.........
.......................Một đêm kinh hoàng........................kết thúc................

gaubien812
07-10-2007, 08:46 PM
hix, thương Vỹ với Duy Ly thế hok biết. hok ngờ là Phương lại độc ác đến thế

nana_hachi
08-10-2007, 12:37 AM
hix, càng đọc càng ghét Phương làm bạn với nhau lâu như thế mà chỉ vì tính ích kỷ của mình mà đối xử với Duy Ly độc ác thế, nhưng tớ cũng mừng vì Vỹ đã không quên mất Duy Ly, Vỹ đặt lòng tốt không đúng chõ rồi

p3_pr0
08-10-2007, 04:22 AM
hjx Phương đúng là chó thật đọc mà ghét k0n Phương này điên lun dis mẹ k0n ddjx Phương
phải gọi là PhƯƠNG chó mới đúng càng đọc càng bức xúc

moonhell_angel
08-10-2007, 07:50 AM
20. Chị Hai cúp máy. Lừ mắt nhìn ba thằng đàn em đang nằm ôm bụng rên sóng soài trên mặt đất quát :
_ May cho chúng mày. Dark Hell không giết chúng mày là còn may. Biến cho khuất mắt tao. Vỡ một đống tiền rồi đấy.
Chỉ chờ có thế, ba tên kia vội vã chuồn ngay. Chị Hai ngồi bực tức đập rầm xuống bàn một cái.
**********************************
Phương mở điện thoại gọi cho Vỹ.
_ Vỹ đấy à? Anh rảnh không?
_ " Ừ! Có chuyện gì không?".
_ Muốn rủ anh đi dance chút thôi. Giải tỏa stress ấy mà. Hôm nay có chuyện bực mình.
_ "Ok! Tôi tới đón Phương nhé! Phương đang ở đâu?"
_ Công ty!
Nói xong Phương cúp máy. Ra khỏi phòng,bước vào thang máy và bấm cho đi xuống.
Chờ một lát, Phong từ xa chạy xe tới rồi xuống mở cửa cho Phương.
_ Giờ mình đi đâu?_ Phong hỏi.
_ Melody. Tới đó nhảy thích hơn mấy chỗ khác.
Phong khởi động xe rồi phóng đi.
_ Hôm nay có chuyện gì làm Phương bực mình à?_ Phong lại gợi chuyện.
_ Ừ! Rất bực....Nên muốn đi vứt cái bực đó đi._ Phương cau có.
_ Chuyện gì thế????
_ Bọn....À không có gì...._ Phương thở dài....
_ Phương nói gì tôi không hiểu ?
_ Anh làm sao hiểu được...._ Rồi Phương im lặng và suy nghĩ .
Phong liếc nhìn Phương , một gương mặt của một người khác , không phải là Phương, ra vẻ chín chắn và già dặn lắm lắm, lai co vẻ suy nghĩ tới một việc lớn.
_ Phương đang nghĩ gì thế?_ Phong gượng hỏi.
_ Đó là việc của tôi. Mà thôi. Tôi chán quá, anh chạy xe nhanh một chút nhé!_ Phương thở dài.
_ Ừ!_ Phong cũng thở dài rồi tăng tốc.
************************************
Phương quăng túi xách trên xe, rồi đi vào sàn nhảy. Phong đi sau, lặng lẽ quan sát Phương.Phương lại bàn rượu, gọi một ly vang đỏ loại mạnh, nốc một hơi rồi gọi luôn cả chai. Phương cứ ngồi và uống, mặc kệ cho Phong ở bên cạnh quan sát. Phong có cảm giác như, Phương rủ Phong đi chỉ làm một cái bóng cho mình, để khỏi phải cô độc. Phong không chịu nổi cái cảm giác đó, nhưng nó làm Phong cảm thấy thương Phương nhiều hơn....Không hiểu tại sao....
Phong giật phắt chai rượu trên tay Phương:
_ Đừng uống nữa, Phương có nhớ nói với tôi đến đây để làm gì không?
_ Nhớ chứ_ Phương nhìn Phong _ Đến đây để nhảy...Nhưng phải có men rượu vào nhảy mới hay chứ...Để tôi uống hết ly này..tôi sẽ nhảy....Hj`!! Cho rơi hết những nỗi buồn trong những điệu lắc quay cuồng....._ Phương nốc cạn ly rồi quay lưng đi ra sàn...
Phong lặng lẽ nhìn theo. Bóng Phương trong cơn say nồng, thật đẹp....lôi cuốn...
Phương lại chìm mình trong những điệu nhảy......Lắc lư theo men say.....Một anh chàng lạ mặt đến và nhảy đôi với Phương khiến Phong khó chịu ,...Nhưng anh vẫn lặng lẽ vừa ngồi xem vừa nhâm nhi ly rượu nhẹ....Hắn ta lại gần Phương, Phương tỏ ra dễ dãi và chấp nhận nhảy đôi với hắn, với những động tác, điệu bộ ra ý ve vãn, hắn bắt đầu sát mặt gần Phương....
.....Đến nước này Phong chịu không nổi nữa , anh móc tiền để lên bàn rồi tới lôi tuột Phương đi, chính anh cũng đang nồng nồng men rượu....
***************************
Phong đẩy Phương xuống ghế salon nhà mình.Phương ngoan ngoãn ngồi xuống, Phương nhắm mắt lại ra chiều mệt mỏi. Phong đi lấy nước, khi lên đã thấy Phương nằm thiu thiu trên ghế. Anh ngồi xuống nhìn Phương, mặt đối mặt, thật gần..............
.........Phương mở mắt, trước mắt cô tất cả như nhòa dần đi...Rồi hình bóng Vỹ hiện ra trước mắt. Phương nhìn Phong với ánh mắt đắm đuối rồi bất chợt cô vùng dậy, ghì chặt cổ Phong và thì thầm hỏi :
_ Anh có yêu em không?
_ Anh không yêu em....Mà là anh rất yêu em..._ Phong nói rồi hôn lên môi Phương....Nhẹ nhàng mà nóng bỏng....Quên mất rằng...mình cũng đang say.....
******************************
Sáng.....Ánh nắng làm Phương chợt mở mắt....Phòng ai đây?????Lạ quá....Rồi Phương ngồi dậy , rồi chợt thấy Phong nằm bên cạnh , Phương giật mình nhớ lại chuyện tối qua....Rồi mỉm cười....." Thế là tối qua mình đã lên giường với Phong à....Thế mà cứ nghĩ là Vỹ...". Rồi quay sang nhìn Phong, Phương nằm sấp người xuống, một tay kéo lại chiếc chăn mỏng chỉ để hở đôi vai trần , Phương ngắm nghía Phong...Dùng ngón tay trỏ lướt trên đôi môi Phong....Nụ hôn tối qua cũng thật ngọt ngào....Phương mỉm cười.....Phong chợt thức giấc....Nhìn Phương với vẻ bối rồi rồi hỏi :
_ Phương dậy khi nào thế?
_ Cũng vừa mới._ Phương mỉm cười bí hiểm.
_ Xin lỗi Phương tối qua tôi say quá....
_ Tôi cũng say mà_ Phương cười lớn_ Yên tâm tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu mà lo....
_ Sao Phương lại nói thế?_ Phong tỏ vẻ bực tức.
_ Tôi đùa đấy. Sẽ không có chuyện gì đâu...._ Phương lại cười....
Rồi Phương tung chăn đứng dậy...Phong lập tức nhắm mắt lại, Phương khẽ cười rồi mặc quần áo vào. Xong đâu đó, Phương bảo Phong :
_ Tôi đi nhé! Hôm nay tôi có một cuộc hẹn quan trọng....
Thế rồi Phương đi, Phong ở lại một mình, chiếc giường vẫn còn ấm hơi Phương....Phong bồi hồi nhớ lại nụ hôn và cảm giác tuyệt vời đêm qua....Rồi chợt giật mình nhớ lại ánh mắt Phương lúc đó...Phong chợt nhận ra......Mình chỉ là vật thay thế Vỹ......
*******************************
Phong gọi cho Phương, Phương không nghe máy, cả tuần nay đều vậy. Phong bực mình đến thẳng công ty , tan sở, chỉ còn Phương lại một mình chờ taxi, xe Phương vẫn chưa sửa xong nên đành đi taxi đi làm. Phong lái xe tới, bảo Phương lên xe rồi lái xe đi. Phong hỏi :
_ Sao tôi gọi điện Phương không nhấc máy?
_ Tôi không thích nghe._ Phương cộc lốc.
_ Lí do?
_ Chả có lí do gì cả.
_ Có phải Phương không muốn gặp tôi vì đêm hôm đó không?
_ Đúng thì sao?_ Phương to tiếng._ Anh rất yêu tôi cơ mà? Sao lại không thể chấp nhận điều đó?
_ Thế Phương có yêu tôi không?_ Phong dừng xe. nhìn Phương hỏi.
_ Không hề_ Phương nhìn Lại Phong._ Chuyện tối hôm đó chỉ là do quá say...Với lại tôi chỉ yêu mình Vỹ thôi, anh biết mà !
_ Thế ra tôi chỉ là vật thế thân của một người khác và cô đang đùa giỡn với tình cảm của tôi, dùng nó để khỏa lấp đi chuyện tối hôm đó?_ Phong lạnh lùng.
_ Đúng thì sao? Anh có quyền cấm tôi?_ Phương tỏ giọng khinh bỉ.
_ Cô xuống xe._ Phong nói, giọng cứng rắn như ra lệnh.
_ Anh đưa tôi đến đây, anh phải đưa tôi về chứ?_ Phương cười nhếch mép.
_ Tôi bảo cô bước xuống._ Phong to tiếng.
_ Tôi không xuống, anh phải đưa tôi về nhà._ Phương ngoan cố.
_ Tôi nói cô đi xuống._ Phong quát lên ,bao nhiêu tức giận bốc lên trong đôi mắt anh. Phong mở cửa xe, tháo dây an toàn và xô Phương xuống. Phương ngã soài trên mặt đất, tức tối nhìn lên xe, Phong đóng sầm cửa lại rồi phóng xe đi mất. Bỏ Phương lại trên quốc lộ vắng hoe.....với gương mặt tức tối............
**********************
.........Phong thắng xe dừng lại bên đường cách chỗ Phương môt quãng rất xa. Gục đầu lên vô lăng, Phong khóc. Khóc cho chính mình, đã điên dại mà yêu một người như vậy....một người không xứng đáng để Phong trao trọn tình yêu của mình....Nhưng biết làm sao đây.....Phong đã quá yêu Phương mất rồi......Rồi Phong nghĩ....chỉ còn một cách để có thể dần quên đi Phương......Quên đi vị trí của mình trong lòng Phương...chỉ là một vật thay thế cho Vỹ......
******************************
Sáng hôm sau...........Khang nhận được email của Phong. Vỹ và Duy Ly đã ra viện, và cũng nhận được email này, trừ Phương. Nội dung email như sau " Xin lỗi mọi người vì tôi đi mà không báo trước. Hẹn mấy năm sau gặp lại. Đợt du học này có lẽ sẽ lâu, khoảng ba năm thôi....Tôi sẽ trở về với một con người mới...sẽ không còn là cái bóng của một ai đó nữa...". Duy Ly và Vỹ không hiểu hoàn toàn nội dung bức thư điện tử. Nhưng Khang thì trầm ngâm , anh vốn là người nhạy cảm, nên anh hiểu cảm giác khi làm một vật thay thế của Phong. Và anh cũng biết khá rõ....mối quan hệ tình cảm ziczac của Vỹ, Duy Ly, Phương và Phong. Chỉ bằng những quan sát lặng lẽ và cái nhanh nhạy trong cảm giác của mình, cùng những lời tâm sự của Phong.....Anh khẽ thở dài cho cái trớ trêu mà Phong đang chịu đựng...Rồi thầm nghĩ " Hẹn ba năm sau Phong nhé !!! Sẽ có nhiều chuyện xảy ra mà cậu sẽ không được chứng kiến!!! Tôi linh tính thế !!!"...............

moonhell_angel
20-10-2007, 07:23 AM
21.Phong đi đã một tháng rồi....Phương dao này thấy trong người khó chịu quá...Cũng đã quá chán ngán với cái công ty này rồi...Phương đang lọt vào tầm ngắm của coongty cạnh tranh với công ty của Vỹ...Nhưng vì Phương không muốn xa Vỹ, càng khoongm uốn Duy Ly ở cạnh Vỹ...Nhưng ngày nào cũng phải thấy hai người ở cạnh nhau..Phương không tài nào chịu nổi....Phương đã nộp đơn thôi việc....Rồi đồng ý vào làm cho công ty bên kia...Vỹ biết được tin, tức giận hết mức...nhưng biết làm sao đó là quyết định của Phương...Vỹ biết đó không phải là lí do như Phương nói trong đơn " không đủ khả năng để tiếp tục công việc" mà là do tình cảm cá nhân...và một cái gì đó trong Phương....mà cô đang muốn giấu....
.....Duy Ly buồn....buồn cùng cực....Phương đã thật sự xa cách cô quá rồi....làm sao để có thể lấy lại những năm tháng ngày xưa đây? Dẫu biết là không thể..nhưng Duy Ly vẫn cứ ngốc nghếch chờ đợi.....đã bao nhiêu lần Duy Ly tự nhủ rằng...phải quên đi nhưng sao lại cú nhớ....muốn buông lỏng nó ra nhưng sao tự lòng mình vẫn cứ thắt chặt lại...
***********************
Phương được công ty mới đưa đi du học ở nước ngoài....Phương yêu cầu như thế....vì motoj lí do...mà cô không muốn mọi người biết...nhưng để quên đi Vỹ, để nghĩ cách cướp lại Vỹ...cô cần có thời gian...hai năm...đó không phải là ít....
***********************
hết chương hai....

cn, thứ hai, thứ ba tớ đc nghỉ...^^ mai sẽ post tiếp ^^ mọi người thông cảm nhé! dạo này bận quá trời!!^^

moonhell_angel
21-10-2007, 08:21 AM
phần ba
1. Vỹ ol. Hôm nay có hẹn với Phong. Tiếng máy rè rè chạy, Vỹ ngồi mơ màng...đã hai năm rồi....Nhanh quá.....
" Buzz"
" Đúng hẹn nhỉ"_ Vỹ pm cho Phong một cái mặt cười.
" uh...tao không thích thất hẹn đâu. biết tính tao còn hỏi "_ Phong reply.
" bên đó sao rồi? mày khoẻ không?"
" Khoẻ....hai năm rồi....Phương đã về chưa?" _ Phong reply hơi chậm, có vẻ đắn đo lắm.
" uhm...chưa về...mà sao mày lúc nào cũng nhắc Phương thế? Tao nói thật nhé....Quên đi. Dù gì thì cô ta cũng bỏ đi rồi...mày nhớ làm gì cho mệt...."
" đó là chuyện của tao...mày đừng quan tâm...công việc thế nào?"
" ổn"_ Vỹ nhanh gọn.
" làm ăn phát đạt không?"_ Phong đánh trống lảng sang chuyện khác.
" sắp kí hợp đồng liên doanh nước ngoài."
" Uhm....giỏi đấy......cuối năm nay tao về...công ty mình sẽ tiến xa hơn.."
" Sao bảo năm sau mới về?" _ Vỹ pm một cái mặt có dấu chấm hỏi.
" tao học nhanh nên rút ngắn thời gian lại một năm....biết vậy đã nhé! tao bận rồi ! s-ag".
" ok. s-ag....mà sao mấy hôm nay gặp đc có tí lại bận thế?"
" tao đang thực tập..tranh thủ giải lao thôi.."
" ừ..thế đi đi. bye bye "
" đuổi tao à?"
" đi lẹ lên, tao đổi ý phang boom mày bây giờ."
Phong out. Vỹ ngồi mỉm cười...thế là Phong sắp về...cả bọn....sẽ lại được tay bắt mặt mừng.....
*******************************
Duy Ly dần quên....dần bắt mình phải quên cho được Phương...đối với Phương bây giờ, Duy Ly và những người bạn cũ có ý nghĩa gì đâu....Không ngờ Phương lại là người như thế...Phương làm Duy Ly thất vọng hơn là nuối tiếc một tình bạn đẹp.
Chiều....Tan sở...Vỹ mắc cuộc họp, Duy Ly phải về một mình, lần đầu tiên đi bộ lại trên con phố vắng sau lần đánh nhau giữa Vỹ và ba tên du côn hai năm về trước, cảm giác này lại khiến Duy Ly sợ. Con đường này......ập về bao nhiêu là kỉ niệm....
...Duy Ly chợt đứng sững người lại khi nhìn thấy một bóng người quen....rất quen....khuôn người đầy đặn, mái tóc dài xoã trên vai....Phương !...Duy Ly vội đuổi theo..nhưng dòng người đông quá khiến Duy Ly vấp ngã...Khi ngước lên Phương đã biến mất....Duy Ly thở dài :" Chắc chỉ là ảo giác.....Phương ơi...sao mày không quay về? Giờ mày ở đâu? hả Phương?"......Rồi cô giật mình...tưởng đã quên được Phương...hóa ra...bao nhiêu năm qua...Duy Ly vẫn muốn Phương quay lại với con người của thời sinh viên đẹp đẽ........
*******************************
Khang túi bụi với công việc....đã sắp ba mươi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai...Khang ngồi phịch xuống ghế...Thế là đống tài liệu tổ chảng đã được giải quyết xong , Uống ngụm nước, Khang liếc mắt nhìn về phía bức ảnh....Bức ảnh có Phượng....Đã bao năm nay...anh chờ người con gái này....dù chỉ biết được cô qua lời kể của Duy Ly....Anh đã chờ...và vẫn tin một ngày cô sẽ trở lại...đó là dựa vào trực giác..." Phượng à...em sắp về...đúng không?".....

2. " Tao về rồi đây , kêu một đứa ra quốc lộ đón tao đi. bắt xe mãi không được bực mình quá."_ Tiếng của một người nào đó giận dữ phát ra từ điện thoại khiến chị hai phải đưa máy cách tai một khoảng và khẽ nhăn mặt.
_ Vâng ! chị đợi cỡ 15 phút em bảo thằng Toàn ra đón chị.
Chị hai cúp máy. Quay đầu sang thằng con trai mặt non choẹt, ra tướng công tử nhà giàu rồi bảo :
_ Mày lái xe ra đón Dark Hell. Quốc lộ. Chỗ "cây thông".
_ Em vinh hạnh được đi đón Dark Hell cơ à?_ Thằng nhóc hất mặt.
_ Mày đừng tưởng bố mày giàu mà tao không làm gì được. Chẳng qua tao nể ông già mày gửi gắm và là khách quen chứ tao coi ông già mày chả ra cóc gì đâu...hừ....cỡ ổng...một nhát là đủ....nhanh gọn....và an toàn lắm nhóc ạ...
_ Được rồi. Đưa chìa khóa đây. _ Thằng nhóc khẽ nhăn mặt có vẻ hơi sợ và đưa tay ra.
Chị hai đứng dậy, quay lưng lại rồi bất thần quay ra cho thằng nhóc một quả vào quai hàm làm nó ngã sóng soài.
_ Cảnh cáo lần một. Đã vào đây thì không có vụ phân biệt giàu nghèo hay chủng tộc , thằng nào cũng giống thằng nào đều phải nghe lệnh tao không được cãi. Càng không có chuyện dám đặt ngang hàng với chị hai mày như thái độ qua câu nói lúc nãy.
_ Mẹ kiếp_Thằng nhóc đứng phắt dậy gườm gườm xấn tới, mặt nó sát mặt chị hai_Cô tưởng cô là gì? Bố tôi sẽ không làm ăn với cô nữa nếu cô động vào tôi. báo trước đấy.
_Haha _ Chị hai cười lớn _ Mày tưởng bố mày là cái thá gì? Chỉ có mỗi bố mày làm ăn với tao thôi chắc? Tiền của bố mày bỏ ra chỉ bằng một đầu ngón tay tụi tao thu được trong một ngày. Có hàng chục doanh nghiệp lớn hơn làm ăn với tao...CHỨ KHÔNG CHỈ RIÊNG BỐ MÀY. LẠNG QUẠNG TAO CHO ÔNG GIÀ MÀY ĐI CHẦU DIÊM VƯƠNG SỚM ĐẤY....CẢ MÀY NỮA NHÓC Ạ. ĐỪNG VÊNH VÁO._ Chị hai gằn từng tiếng một khiến thằng nhóc lùi lại phía sau. Ả hất đầu, hai thằng đàn em cao to ở phía sao bước lên, lôi tuột thằng nhóc vào phòng kín....và chuyện làm gì trong đó thì không thằng nào dám nhắc tới...Chắn chắn nếu thằng nhóc về nhà...ông bà già nó sẽ nhận không ra con mình.
Chi hai thảy chìa khóa về cho thằng đứng đối diện rồi bảo :
_ Mày đi đón Dark Hell. Nếu có bị chửi thì bảo là tao phải giải quyết thằng nhóc láo toét cậy thế kia. Nghe không?
_ Vâng thưa chị.
Rồi hắn lái chiếc xe màu đen ra khỏi ga ra.....
***************************
Chiếc xe trờ tới chỗ người phụ nữ trẻ đeo kính đen. Thằng đàn em xuống mở cửa và cho hành lí vào xe. Ả ngồi ghế sau, gằn giọng hỏi:
_ Sao tụi bây bảo chờ 15 phút mà lấu lắc mới đến?
_ Dạ thưa chị. Chị hai kêu thằng toàn, đứa mới đi đón chị nhưng thằng này cậy ông già nó giàu, là khách quen của mình nên làm phách, Chị hai phải giải quyết nó nên bảo em đi đón chị. Hơi trễ. Mong chị thông cảm.
_ Lần này tao bỏ qua. Lần sau thì liệu hồn. Ngay từ việc nhỏ làm không xòng, việc lớn liệu có nhanh nhẹn được không .Mà thằng nhóc đó, chúng mày xử nó thế nào?
_ Chỉ đánh thôi chị ạ.
_ Để lát về tao xem mặt mũi nó thế nào.
_ Vâng.
_ Cho xe đi nhanh lên.
_ Vâng.
Chiếc xe phóng nhanh rên quốc lộ rộng. Người phụ nữ trẻ chống cằm có vẻ suy nghĩ gì đó....
*******************************
Xe chạy vào gara và đõ lại. Thằng đàn em bước xuống xe và mở cửa cho Dark Hell. Chị hai hất đầu sai hai thằng đàn em lấy hành lí xuống. Dark Hell tháo kính rồi bảo chị hai :
_ Thằng nhóc láo toét kia đâu. kêu nó ra tao xem.
_ Vâng. Chị đợi một chút....Mà chị Phương đi lâu ngày về thấy chị đẹp hẳn ra.
_ Không phải là lúc cho cô nịnh nọt. Tôi nói gì làm mau lên.
Phương _ Dark Hell giận giữ ngồi xuống ghế , chị hai hất đầu, thằng đối diện đi vào phòng.
Phương ngồi. Mặt lạnh lùng....Băng nhóm này...trước kia khi Phương học cấp hai, chỉ là một băng nhóm bảo kê khét tiếng...Hồi đó Phương ăn chơi quayaj phá...Nhưng đén năm cấp ba , vì mẹ chết, phải nuôi em gái nên Phương bỏ nhóm, học hành chăm chỉ và vừa đi làm...nhưng danh tiếng của nữ tướng thì vẫn còn cho đến bây giờ...Không ngờ...đến nay...Băng nhóm đã trở thành Mafia tội phạm quốc tế....Phương quay lại...chỉ vì mục đích báo thù.....
_ Quì xuống._ Thằng em cao to đá chân thằng nhóc khiến nó khuỵ xuống.Nó gườm gườm đôi mắt, nhìn Phương :
_ Lam. Cô nói xem ánh mắt này là thái độ gì?_ Phương hỏi chị hai, giọng đe dọa.
_ Nó muốn thử luật Hắc Bang chị ạ....
Phương cúi xuống sát thằng nhóc, dùng tay nâng cằm nó lên :
_ Nhóc muốn chị xử sao đây nhóc? Muốn công ty ông già phá sản...hay muốn xách va li lên nóc tủ?
_ Tôi thách mấy người làm gì được tôi đấy...Bố tôi mà biết..nhất định sẽ không tha cho các người._ Thằng nhóc căm thù nói.
_ Haha...._ Phương cười lớn _ Giờ mà mày còn ỷ vào thế ông già mày hả em? Mày muốn giết bố mày thì bảo chị một tiếng em nhé...Có tin là...chỉ trong năm giờ đồng hồ....ông già thân yêu của em...một là tán gia bại sản, hai là đi theo ông cố ông tổ nhà em không?
Thằng nhóc xanh mặt. Nhưng bạo gan nó hét:
_ Khốn nạn....một lũ khốn nạn.....
_ Mày có biết mày vừa nói j không?_ Phương trừng mắt nhìn nó.
_ Tao nói mày là một con đàn bà đê tiện, bẩn thỉu, đê hèn , kinh tởm nhất tao từng gặp..._ Thằng nhóc thét vào mặt Phương.
_ Được lắm!_ Mắt Phương long sòng sọc _ Tụi bây....Mang ra đây...mang tất cả ra đây cho tao...
Hai thằng đàn em đi vào một căn phòng....rôi đi ra với nào là lò than, kẹp gỗ....xích....
_ Xử nó đi. _ Phương ra lệnh.
Hai thằng dùng xích trói thằng nhóc lại. Dang rộng hai tay và hai chân nó ra.
_ Đánh._ Phương quát.
Một thằng cầm roi hăm he đi tới. Quất túi bụi vào người thằng nhóc , nhưng nó không kêu la một tiếng.
_ Dừng._ Phương nhếch mép cười rồi tiến lại phía thằng nhóc. _ Chịu đau khá dấy...Nhưng xem...mày có chịu nổi đòn này không.
Phương đưa tay xé toạc chiếc áo thằng nhóc đang mặc, rồi quay lại lấy cái dùi sắt đã được nung đỏ, lững thững đi về phía nó :
_ Tao sẽ xăm miễn phí cho mày...._ Phương mỉm cười độc ác.._ Tao phải cho mày chịu một cái chết đau đớn....vì tội dám nhục mạ xúc phạm tao....
Rồi Phương ấn dùi vài bụng thằng nhóc. Nó thét lên rồi ngất đi. Phương nung nóng dùi thêm lần nữa rồi ấn tiếp vào ngực thằng nhóc. Nó ré lên rồi ngất lịm.Phương cười khoái chí. Cười như một người điên. Rồi ả rút súng từ thắt lưng của chị hai, thổi thổi nòng súng rồi quay lại " đoàng"...Phương bắn vào thái dương thằng nhóc...máu trào ra...chị hai và mấy thằng đàn em tái mặt, giật mình. Phương lạnh lùng quăng súng rồi bảo :
_ Trong năm tiếng đồng hồ, hãy làm cho công ty của bố nó phá sản rồi đòi tiền nợ.
_ Nhưng nếu công ty ổng phá sản rồi thì sao chúng ta đòi nợ được chị?_ Chị hai băn khoăn.
_ Hừ...Tới lúc đó ông ta sẽ không có khả năng trả nợ , theo luật giang hồ, thủ tiêu luôn ông già đó đi. Công ty sụp, vợ chết sớm, thằng con theo bà già nó. Ổng sống làm j cho chật đất. Với lại....giết ngay thằng già đó đi nếu chúng mày không muốn dính đến cảnh sát..._ Phương gằn giọng._ phải nhanh, gọn và bí mật. Rõ chưa? Nếu không kết cục sẽ như thằng nhóc láo toét đó.
_ Rõ ! Tụi em rõ rồi chị ạ...._ Chị hai nhanh đáp.
......Phương rảo bước đi về phía căn phòng tối nhất. Ánh mắt sát khí...Chị hai cùng bọn đàn em xanh mặt đứng nhìn...lần đầu tiên kể từ khi Hắc Bang hoạt động với danh MaFia quốc tế....Dark Hell trở về...và tận tay giết người....chỉ vì một lí do...dám nhục mạ ả.....

lovely_day1992
21-10-2007, 06:55 PM
Phương khiếp thiệt!! Cái nì người ta gọi la quỷ đội lốt người >_<

p3_pr0
21-10-2007, 10:42 PM
trởi ơi h0k cóa ngờ Phương là người như thế đây nhưng mà cũng do hoàn cảnh mà có aj mún thja' đâu p? thông cảm chứ mọi người nhẩy

moonhell_angel
22-10-2007, 12:08 AM
3. _ Vỹ ơi Vỹ.........Công ty NASTY phá sản rồi. Ông giám đốc tự tử...vừa tìm thấy xác ngày hôm qua....
Vỹ giật bắn người khi nghe Khang báo tin. Vội giật lấy tờ báo, Vỹ như không tin vào mắt mình....Vậy là toi...số tiền hợp đồng và đầu tư với công ty đó....bây giờ mất trắng....Vỹ bần thần ngồi xuống ghế...chống cằm trong một phút rồi đập bàn thật mạnh :
_ Sao lại thế chứ? Đang yên đang lành sao lại phá sản?
_ Đó là điều mà cảnh sát cũng tò mò đó...Thằng con trai thì tự tử bằng súng...rồi nhảy xuống sông...ba ngày sau mới tìm thấy cái xác trương phình lên...còn ông bố thì sau khi công ty phá sản cũng tự treo cổ tại nhà...
_ Kì quái....Đang yên đang lành tự nhiên lại phá sản...Chúng ta công toi rồi....._ Vỹ bực dọc....
" tit tit tit..." _ Máy điện thoại bàn của Vỹ nháy sáng.
_ Tôi đây _ Vỹ bắt máy _ Có chuyện gì thế?
_ "Thưa tổng giám đốc...tôi vừa nhận được tin công ty NASTY và SKY phá sản ...Vốn đầu tư của chúng ta mất trằng rồi..."
_ Anh nói gì? SKY cũng phá sản rồi sao? Sao lại có chuyện kì quái như thế được? Anh điều tra cho tôi ngay nguyên do mau lên....
_ " Vâng ".
_ Sao lại thế? SKY cũng phá sản....Hai công ty mạnh mà chúng ta vừa kí hợp đồng sao lại phá sản....Chúng ta mất trắng thật sao?_ Vỹ ngồi xuống ghế....anh vẫn chưa tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Sụ phá sản của hai công ty kia quá đột ngột, anh chưa kịp nghe tin gì báo trước về sự phá sản đó....
_ Hủy hợp đồng với hai công ty còn lại ngay đi Vỹ...._ Khang chống cằm.
_ Tại sao lại phải hủy? Nếu hủy chúng ta phải bồi thường đấy !!!_ Vỹ hỏi lại Khang.
_ Nếu anh đoán không sai...chỉ vài hôm nữa thôi PHÚC TRUNG và DARK cũng sẽ phá sản....Đang có một cái gì đó...nhắm vào chúng ta...cần phải hành động trước Vỹ ạ..._ Khang nhìn Vỹ quả quyết.
Vỹ nhìn Khang. Ánh mắt quả quyết của Khang dường như đã thuyết phục được Vỹ. Anh vội nhấc điện thoại.
_ " Tôi Vỹ đây. Cô hẹn giám đốc của PHÚC TRUNG và DARK cho tôi nhé! Nhớ là đừng để trùng giờ. Nói với hai người đó là càng nhanh càng tốt , có việc rất quan trọng ".
_ Liệu làm vậy có đúng không anh Khang?_ Vỹ thở dài lo lắng nhìn Khang.
_ Tin anh đi...Trực giác của anh...chưa bao giờ sai cả...Chú hãy chờ mà xem...
Nói rồi Khang bỏ ra ngoài. Quả đúng là trực giác của anh chưa bao giờ là sai cả....Với các công ty nước ngoài thì chắc chắn sẽ không sao... Nhưng với các công ty nhỏ trong phạm vi gần thì sẽ phá sản trong nay mai thôi...Vấn đề chỉ còn là thời gian...Vậy lí do cuối cùng là gì đây? Đang yên đang lành sao lại có thể phá sản nhanh đến thế? Chắc chắn sau đó còn ẩn chứa một điều gì đó....
**************************
_ Chào tổng giám đốc ạ._ Phương mở cửa phòng TGD.
_ Chào em. Sao? Hai năm đi du học...bây giờ có thể đảm nhận vai trò thư kí của tôi chưa?
_ Em đã vào vai trò của mình từ ngày hôm qua rồi....Hai công ty liên doanh với V&DL đã phá sản...công ty đó mất trắng toàn bộ...Tổng giám đốc thấy sao ạ?_ Phương mỉm cười cay độc.
_ Ha ha..._ Ông tổng giám đốc già cười lớn _ Em làm tốt lắm...Không ngờ em nhanh nhẹn thế...tôi quả không nhìn lầm người....Vậy mục tiêu tiếp theo sẽ là gì nào?_ Ông tổng giám đốc đến gần Phương và kéo Phương sát vào mình.
_ Tiếp theo ạ? Chỉ còn lại hai công ty oắt thôi...._ Phương lướt nhẹ bàn tay lên vai ông chủ_ Tổng giám đốc yên tâm...Em sẽ giải quyết nhanh gọn..chỉ trong hai ngày thôi ạ.
_ Em khá lắm...Tối nay rảnh không? Đi bar với tôi nhé?_ Ông ta gạ gẫm.
_ Vâng...tất nhiên rồi...chúng ta cùng ăn mừng thành công của khởi đầu nhé!_ Phương cười bẽn lẽn...một nụ cười giả tạo và thâm hiểm rõ rệt.
_ Em đang yêu lắm._ Ông già cúi xuống hôn lên má Phương rồi ôm chặt lấy Phương. Phương lừ đối mắt cố chịu đựng...Ánh mắt ánh lên vẻ độc ác và căm thù vô tận...." Ông già...Ông là quân cờ tốt nhất tôi đang có đấy! Cứ tận hưởng đi...Rồi ông sẽ phải trả cái giá đáng để ông trả....".

4. Phương dìu ông tổng giám đốc già góa vợ về, ông ta say khướt khiến Phương phải vất vả lắm mới đưa được ổng vô trong nhà. Mệt mỏi rã rời, Phương định bỏ ổng trên giường rồi về luôn, nhưng vừa đứng lên thì bị ông ta kéo lại.
_ Em ở lại đây đj....đừng về..._ Ông ta thì thào.
_ Không được đâu tổng giám đốc...Tôi còn nhiều việc phải làm.
Nói rồi Phương vùng ra khỏi tay ông tổng giám đốc, chạy vụt ra khỏi cửa....
********************
_ Lam. tôi cho cô hai ngày để làm hai công ty còn lại phá sản. Phải nhanh gọn và bí mật như hai vụ trước, rõ không?_ Phương gằn giọng.
_ Em thắc mắc điều này, tại sao chúng ta phải làm cho họ phá sản trong khi không thu được tiền nợ về? Làm vậy có ích gì không?_ Chị hai rụt rè hỏi lại.
_ Tôi bảo cô làm thì cô cứ thế mà làm. Không lôi thôi.
_ Nhưng em thấy việc này chả có lợi cho chúng ta chút nào....Nếu chị làm điều đó để phục vụ việc cá nhân thì em nghĩ chị nên dừng lại...._ Chị hai ngập ngừng.
_ Cô dạo này gan to thật đấy. Dám dạy đời cả tôi cơ à?_ Phương lừ mắt nhìn chị hai_Cô nên nhớ. Cái tổ chức này do tôi lập ra, cũng do tôi chỉ huy. Cái ghế của cô chỉ là tạm thời trong lúc tôi vắng. Giờ tôi về rồi. cô đừng lôi thôi...Hậu quả thế nào cô biết rồi đấy.
_ Vâng...em lỡ lời...mong chị tha lỗi..._ Chị hai cúi đầu đáp...Ả biết rằng, đã dính vào tổ kiến lửa này thì khó mà hoàn lương được...Bao nhiêu năm qua...những tội ác ả gây ra không phải đếm trên đầu ngón tay...khi cảm thấy ăn năn thật sự thì đã quá muộn....không thể nào quay đầu lại được nữa!!! Ả mặc kệ...đã phóng lao đi thì phải theo lao tới cùng....
Phương quay đầu bỏ đi. Lam ngồi lại. Nước mắt chảy dài cho bao tội lỗi...Ả đã từng giết người, cướp tài sản, làm những phi vụ đột nhập lớn vào kho bạc nhà nước và các nước khác, uy hiếp tổng giám đốc một tập đoàn lớn hoạt động đa quốc gia rồi cuối cùng thủ tiêu luôn lão để hưởng hết toàn bộ số bồi thường....Bao nhiêu là scan-dan, bao nhiêu phi vụ đến cảnh sát cũng bó tay...nhưng bây giờ đối với ả...tất cả không còn là gì nữa....Lam khóc, khóc không ra tiếng...nước mắt cứ chảy dài mệt mỏi...Ả khóc như một sự sám hối về những lỗi lầm.....
**************************
_ Vỹ này. Hai công ty còn lại đã phá sản rồi..._ Khang mệt mỏi báo tin.
_ Cảm ơn anh...nếu không có anh thì công ty còn lỗ to hơn nữa...._ Vỹ thở dài.
_ ADSAM đấy! Anh nghĩ chỉ có ADSAM mới có đủ khả năng làm tất cả những chuyện này...Tất cả chỉ là để hạ chúng ta._ Khang khẳng định, ánh mắt quả quyết.
_ Anh có bằng chứng gì không?_ Vỹ hỏi.
_ Theo thông tin anh được biết, ADSAM có kí hợp đồng với SKY, trước khi SKY phá sản, ADSAM đã chấp nhận bồi thường để hủy hợp đồng. Sau đó một ngày, SKY lập tức bị phá sản.Một phần la do trực giác. Chú nghĩ xem. ADSAM bao lâu nay luôn cạnh tranh với ta, với lại ai mà không biết ADSAM liên doanh với một tổ chức lớn để đưa hàng ra nước ngoài? Chuyện làm các công ty kia phá sản...chỉ là con thỏ thôi chú à._ Khang nhún vai.
Vỹ càng nghĩ càng thấy Khang nói đúng....ADSAM luôn cạnh tranh thị trường với V&DL một cách khắt khe. Công ty này lại làm ăn liên doanh với mafia...điều này chỉ trong giới làm ăn và cảnh sát khu vực mới biết...nhưng đành chịu bó tay vì không có chứng cứ. Việc làm cho các công ty nhỏ phá sản là điều dễ hiểu , có lẽ bằng những khoản nợ...
_ Vậy chúng ta đối phó bằng cách nào?_ Vỹ băn khoăn hỏi.
_ Trước tiên phải điều tra xem đằng sau ADSAM là ai. Nếu chúng chơi theo kiểu giang hồ thì mình cũng sẽ xử bằng luật giang hồ. Nhưng theo anh được biết, bên đó biết rất nhiều về công ty mình nhất là chiến thuật làm ăn lâu dài....Nhất định bên đó có nội gián.._ Khang gãi cằm.
_ Vậy thì xong.Phương chứ không ai vào đây nữa...Chỉ có cô ta mới biết cách kết nối với hệ thống máy chủ công ty mình.thế mà em không nghĩ ra...ngu thật.... Ngay lập tức phải cài đặt lại tất cả. Và đưa ra chiến thuật kinh doanh mới...Anh tính xem như vậy có được không?Vỹ đang ngồi trên ghế đứng phắt dậy.
_ Cứ như vậy đi. Bây giờ chú lo về phần hệ thống máy. Còn anh đi báo với các bộ phận chuyện môn, chúng ta sẽ mở một cuộc họp vào ngày mai._ Khang vỗ vai Vỹ.
_ Ok.
*******************************
_ Khốn nạn thật. Hai miếng mồi bị phá, vậy mà con cọp lại chẳng bị hụt hại gì....Chẳng lẽ đường đi nước bước của tôi tính sai à...._ Phương đập mạnh tay xuống bàn.
_ Em đừng nóng như vậy chứ...Cái gì cũng không phải hoàn hảo tất cả ,lập một kế hoạch khác là ổn mà...đúng không..._Ông tổng giám đốc già nhẹ nhàng ôm eo Phương, dịu dàng nói.
_ Nhưng em vẫn tức. Sao có thể đổ bể được chứ...Chẳng lẽ chúng nó biết à...._ Phương nhìn ông ta.
_ Thôi dù gì chuyện cũng đã rồi....thà chúng ta bắt tay vào kế hoạch mới còn hơn cứ ngồi đây mà hậm hực không?_ Ông ta xoay người Phương lại.
_ UHM. Ông nói đúng...Vậy chúng ta nên làm thế nào? _ Phương hỏi.
_ Chuyện đó tính sau. Bây giờ em bình tĩnh lại đã...._ Ông ta kéo Phương ngồi xuống đùi mình_ Em đẹp hẳn ra khi em bực tức._ Ông ta mỉm cười thâm hiểm rồi đưa tay vuốt nhẹ đùi Phương.
Phương gác chéo chân, ôm ghì lấy cổ ông ta:
_ Vậy thì ngày nào em cũng sẽ bực cho ông xem._ Phương cười.
_ Em đáng yêu lắm.
Ông ta kéo Phương xuống rồi hôn lên cổ, lên môi Phương....Phương chỉ còn biết nhắm mắt chịu đựng....
***************************************
Duy Ly ngồi tựa lưng vào lưng Vỹ. Sao hôm nay cô cảm thấy có một sức nặng vô hình đè lên tấm lưng mình.
_ Em có thể giúp anh trong chuyện của công ty được không?_ Duy Ly bẽn lẽn hỏi.
_ Em cứ ở mãi bên cạnh anh là giúp anh nhiều rồi....._ Vỹ ngả đầu về phía sau, chạm phải mái đầu của Duy Ly, anh nhắm mắt lại...Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác dễ chịu thế này....Nhất là lúc công ty đang gặp trục trặc ...áp lực công việc được giải tỏa hết khi anh ở bên Duy Ly...." Duy Ly à...Ông trời ban em cho anh....đó là cả một niềm hạnh phúc lớn đối với anh...em biết không?"....Duy Ly mơ màng....thật hiếm hoi mới có thời gian cho hai đứa ở bên nhau như thế này...êm đèm...yên lặng và dễ chịu....Giá mà cuộc sống cứ bình yên trôi mãi như thế....sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra...trong tình yêu...và trong cả tình bạn....

5. Vỹ vứt tập tài liệu lên bàn, sau cuộc họp, cuối cùng cũng đã đưa ra một biện pháp cứu vốn công ty bị lỗ hụt. Mệt mỏi vô cùng. Vỹ không ngờ Phương lại có thể bán đứng bạn bè như vậy. Chỉ vì chuyện tình cảm riêng tư mà cô ta lại nỡ làm cho bao nhiêu công ty phá sản, mục tiêu chỉ là V&DL. Thôi mặc kệ...một cô gái hiền lành, nhu mì đến là thế. Vậy mà giờ lại biến thành một con người hoàn toàn khác... Có phải chăng vì tình yêu mù quáng của cô ta....Nói chính xác hơn...là sự lạnh nhạt phũ phàng của Vỹ?....Vỹ đã từng tự trách mình, tự trách mình thật nhiều khi không thể mang lại cái mà anh đã dành cho Duy Ly đến với Phương......anh không thể...vì trái tim anh không cho phép ai ngoài Duy Ly cả...Anh đã tưởng rằng Phương hiểu được điều đó...đã tưởng rằng Phương có thể vì tình bạn mà gạt bỏ tất cả....tưởng rằng Phương có thể chấp nhận được, có thể dành cho bạn mình hạnh phúc......nhưng tất cả mọi suy nghĩ về Phương đều chỉ là suy nghĩ....Phương không như anh nghĩ...cô ta thâm hiểm hơn nhiều......
*******************************
Thất bại trong việc làm lỗ vốn của công ty Vỹ, lại bị cắt kết nối hệ thống máy chủ của V&DL.Phương bực mình hành hạ đàn em mấy ngày trời. Bọn đàn em không đứa nào dám cãi vì chúng biết rằng, nếu làm sai lời Dark Hell, lập tức chúng sẽ bị xử tử....Những vụ làm ăn của Hắc Bang dạo này không được khấm khá, chỉ vì Phương đã tập trung chủ yếu vào việc làm phá sản những công ty cùng làm ăn để phục vụ cho lợi ích riêng. Cả bọn đàn em không đứa nào dám làm trái lệnh...nhưng Lam càng nghĩ càng tức tối....nếu cứ như thế này mãi...cả bọn sẽ chẳng còn gì mà nhai....
_ Lam...Tôi có chuyện muốn nói với cô. Vào phòng đợi tôi trước._ Phương gằn giọng nói với chị hai.
_ Vâng. _ chị hai cúi đầu, mệt mỏi khẽ đáp.
Trong căn phòng tối om chỉ được thắp sáng bởi một ngọn đèn tròn mờ mờ, chị hai ngồi, chống tay lên cằm....Càng nghĩ càng muốn thoát khỏi cái tổ kiến lửa này....Nhưng bây giờ...đã là quá muộn...." kẹt"...cửa mở. Phương đi vào và ngồi đối diện với ả. Rút một điếu thuốc, Phương châm lửa đốt. Nhả làn khói trắng, Phương hỏi:
_ Có biết tôi kêu cô vào đây làm gì không?
_ Dạ...chắc chị có chuyện gì muốn sai bảo em?_ Chị hai đáp khẽ.
_ Cô thông minh lắm_ Phương cười lớn_ Tôi muốn cô cải trang làm người đi tìm việc làm và nộp hồ sơ vào công ty V&DL. Hãy làm mọi cách để họ chấp nhận cô. Bằng mọi giá cô phải làm cho họ chấp nhận mình. Hiểu không?
_ Vâng...em hiểu...Nhưng em không hiểu em phải vào làm trong công ty đó làm gì ạ?
_ Cô phải đột nhập vào hệ thống máy chủ, bí mật lấy toàn bộ dữ liệu và kế hoạch kinh doanh của công ty đó cho tôi.
_ Đây là việc phục vụ cho mục đích riêng của chị phải không?_ Chị hai nhìn Phương. Nhưng ánh nhìn đó bị bóng tối che khuất, Phương không thể nhìn thấy được.
_ Cô bắt đầu điều tra tôi từ khi nào thế?_ Phương nhếch mép. _ Cô nên nhớ lấy thân phận của mình. Đừng liều. Tôi ghét người khác soi mói việc của mình...._ Phương đứng lên và đi về phía sau lưng chị hai. _ Với lại....vụ này nếu các người làm tốt, chúng ta cũng sẽ được một khoảng tiền lớn cho tất cả. Đây vừa là việc riêng của tôi. vừa là chuyện của công ty ADSAM. Cứ coi như chúng ta làm ăn với ADSAM cũng đâu có sao đâu đúng không? Cô yên tâm đi. Không phải mình tôi được lợi đâu.
_ Vâng...em hiểu _ Chị hai khẽ đáp....Ả đã quá mệt mỏi...chỉ còn biết cách buông xuôi.
_ Cô ra ngoài đi. Tôi chỉ muốn nói với cô bấy nhiêu thôi. Còn lại , tự cô hành động. Tôi biết cô đủ khôn ngoan để làm cho gọn và đẹp. Đúng không?
_ Vâng.....
_ Tốt. Ra ngoài đi.
_ Vâng...
Phương ngồi lại...căn phòng tối có ánh đèn mờ mờ....Bóng Phương hắt lên tường....từng làn khói trắng nhả ra bay lởn vởn trong không gian nửa sáng....Cảm giác dễ chịu này....lâu lắm rồi Phương mới cảm thấy được...." Vỹ....tôi không cướp được trái tim anh...nhưng rồi tôi sẽ làm cho anh phải sống dở chết dở......."
*************************
_ Anh Phúc. Hôm nay có buổi tuyển nhân viên mới đúng không?_ Vỹ vừa đi vừa hỏi anh Phúc, giám đốc nhân sự.
_ Vâng thưa tổng giám đốc._ Anh Phúc gật đầu.
_ Anh và một số người khác lo vụ này hộ tôi nhé! Tôi phải đi khảo sát thị trường chắc không tham dự được.
_ Vâng. Tổng giám đốc cứ đi. Việc đó để chúng tôi lo là được.
_ Vậy phiền các anh. Tôi đi nhé!
Nói rồi Vỹ lên xe.
***************************
_ Anh Phúc đấy à? Buổi phỏng vấn hôm qua thế nào?
_ " Tốt thưa tổng giám đốc "
_ Anh mang cho tôi cái danh sách trúng tuyển nhé.
_ " Vâng. Tôi sẽ lên ngay ".
" cốc côc."
_ Mời vào.
_ Thưa tổng giám đốc. Đây là danh sách những người trúng tuyển hôm qua._ Anh Phúc chìa tay đưa tập giấy cho Vỹ. Vỹ cầm rồi hỏi:
_ Có ai tạo ấn tượng thật tốt không?
_ Vâng có ! Cô Bùi Nguyệt Lam, 23 tuổi, đã từng đi du học ở Pháp về ngành thời trang, có bằng chứng chỉ hạng ưu. Trả lời các câu hỏi của chúng tôi rất xuất sắc và mạch lạc , cô ta trông rất tự tin, khá xinh đẹp, đôi mắt sắc lạnh quả quyết. Tôi tin người này sẽ có triển vọng, rất cần cho công ty chúng ta.
_ Tốt. Anh gọi cho cô ta. Bảo cô ta đến công ty gặp tôi ngay.
_ Vâng. Thưa giám đốc.
*****************************
" cốc cốc "
_ Mời vào.
_ Chào tổng giám đốc. Tôi là Bùi Nguyệt Lam. Anh cần gặp tôi có chuyện gì không ạ?_ Lam hỏi, vẻ tự tin.
Vỹ nhìn Lam, ánh mắt sắc lạnh của cô làm anh có cảm giác người con gái trước mặt anh không phải là người tầm thường.Nhưng đó chỉ là cảm giác...Vỹ không tin vào cảm giác của mình cho lắm.....
_ Cô ngồi xuống ghế đi , chúng ta nói chuyện.
_ Vâng. Cám ơn anh.
_ Cô uống nước đi.
_ Anh không cần khách sao thế đâu. Có chuyện gì mời anh cứ nói thẳng.
_ À_ Vỹ cười _ Tôi có một số chuyện cần hỏi cô. Cứ coi như đây là cuộc phỏng vấn thứ hai đi , và chỉ có mình cô là người lọt vào cuộc phỏng vấn này.
_ Vâng. Bắt đầu cuộc phỏng vấn được chưa thưa tổng giám đốc? Bình thường tôi thấy những người lãnh đạo thường không thích vòng vo chút nào.
_ Cô rất có cá tính....Vậy tôi hỏi cô. Tại sao cô lại quyết định chọn công ty tôi trong khi còn rất nhiều công ty khác đang tuyển nhân viên?
_ Duy nhất. Tôi cảm thấy năng lực của tôi phù hợp với các anh.Một mặt tôi muốn giúp công ty các anh trong tình trạng bây giờ. Và lại , tôi thích công ty các anh.
_ Cô nghĩ chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô?
_ Bất cứ một công ty nào khi gặp khó khăn hay trục trặc cũng cần sự giúp đỡ, có thể là sự giúp đỡ từ phía trong công ty, cũng có thể từ phía ngoài. Nhưng tôi nghĩ nếu có một người tình nguyện mang những gì đã học ra giúp đỡ các anh, thì đó là nguyện vọng của người đó, và các anh nên hợp tác vì trong những lúc đó có phải là các anh nên nhận sự tình nguyện đó còn hơn là vất vả đi tìm?
_ Câu trả lời hay lắm. Thế cô sẽ giúp chúng tôi như thế nào?
_ Tùy vào những rắc rối các anh đang gặp bây giờ. Tôi sẽ tìm hiểu sâu hơn và đưa ra ý kiến sau.
_ Tốt. Rất vui khi được hợp tác với cô. Tôi sẽ bảo anh Phúc đưa cho cô những tài liệu cần thiết. Cô hãy về và viết ra ý kiến của mình. Mai đưa cho tôi. Được chứ?
_ Vâng thưa tổng giám đốc.Bây giờ tôi ra ngoài được chưa ạ?
_ Được rồi cô ra ngoài đi.
***********************
Vỹ mỉm cười. Có vẻ như....cô gái này....sẽ giúp công ty nhiều...nhưng cũng có thể công ty sẽ xảy ra một số chuyện khác......Nhưng công ty cần trí lực như cô ta.....Vỹ hài lòng về cô gái này.....Rất cá tính, mạnh mẽ, quả quyết.....và là người không dễ để người khác sử dụng.......
*************************
_ Anh Phúc đấy à? Anh đưa cho cô Lam một số tài liệu về các rắc rối của công ty nhé!
_" Thế tôi có cần đưa cả bản kế hoạch kinh doanh lâu dài của chúng ta cho cô ấy không ạ?"
_ Không cần. Chỉ cần đưa những gì công ty chúng ta đang gặp phải. Để xem cô ta giải quyết thế nào. Cô gái này , chưa tin tưởng hoàn toàn được đâu.......
_ " Vâng! Thưa giám đốc ".
**********************************

moonhell_angel
22-10-2007, 08:51 AM
thanks tất cả mọi người vì trong thời gian qua đã ủng hộ truyện của moon. sau khi hoàn thành truyện này moon sẽ tiếp tục post những truyện khác. hi vọng sẽ hay hơn và sẽ được mọi người ủng hộ nhiều hơn.

moonhell_angel
23-10-2007, 07:05 AM
6. _ Thế nào? Trót lọt cả chứ?_ Phương nhịp nhịp tay gõ lên bàn khi vừa thấy Lam bước vào cửa gara.
Lam sựng lại một chút nhưng rồi bước tiếp, gượng gượng nói :
_ Bước đầu ổn cả chị ạ.
_ Thế thằng cha Vỹ có nói gì với cô không?
_ Hắn bảo em về xem tài liệu rồi đưa ra hướng giải quyết các chuyện của công ty đang gặp phải.
_ Cái bằng giả của cô không bị phát hiện chứ?
_ Không chị ạ.
_ Trong tập tài liệu có dự án kinh doanh lâu dài của bên đó không?
_ Không. Hắn chỉ đưa cho em hồ sơ về những vụ lỗ vốn công ty đang gặp phải, toàn những vụ lỗ do mấy công ty kia phá sản.
_ Bước đầu vậy là ổn. Cô hãy bám sát tình hình có gì thì báo cho tôi ngay đấy.
_ Vâng. Em biết rồi chị ạ.
Phương đi khỏi. Lam ngồi lại một mình. Ban đầu chỉ là làm theo do mệnh lệnh , nhưng bây giờ, cô thực sự muốn đi làm, được chấp nhận một cách thực sự chứ không phải do lệnh của ai...Cô thực cự muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác...được đi làm, về nhà và nghỉ ngơi, xem ti vi sau một ngày làm căng thẳng mệt mỏi....Nhưng hình như đó chỉ là tưởng tượng thôi....quay về với thực tại...phũ phàng quá....là chị hai của một băng mafia quốc tế....bên trên lại là một chị hai nữa ghê gớm hơn....làm sao để thoát khỏi cuộc sống hiện tại một cách dễ dàng? nói trắng ra...là không thể được....
.............Mệt mỏi vô cùng............Lam ngồi vào bàn........bắt đầu giở tài liệu ra đọc.....như cuộc sống cô vẫn mơ ước.... mở máy xách tay , Lam bắt đầu đánh những dòng chữ đầu tiên , những dòng chữ của một người đã đi làm và đang làm một bản thảo kế hoạch kinh doanh cho công ty "của mình"....Lam cảm thấy hạnh phúc....
***************************
_ Anh Phúc. Anh gọi cô Lam lên ngay phòng tôi nhé! Gọi cả anh Khang nữa. Tôi có chuyện cần nói với họ. _ Vỹ bấm máy.
" cốc cốc "
_ Mời vào.
_ Có chuyện gì mà gọi anh thế?_ Khang hỏi ngay.
_ Em muốn anh gặp cô nhân viên mới này. Cô ta rất có năng lực.
_ Cô ta đâu?_ Khang vừa nói dứt câu đã có tiếng gõ cửa.
_ Mời vào _ Vỹ nói và quay lại Khang _ Cô ta tới đấy !
_ Chào tổng giám đốc.
_ Cô vào đây. Đây là anh trai tôi. Giám đốc phòng thiết kế.
Lam nhìn Khang gật đấu.
_ Chào anh.
_ Chào cô. Tổng giám đốc khen cô rất có năng lực đấy.
_ Tổng giám đốc quá lời rồi..._ Lam ngập ngừng khi thấy ánh mắt của Khang ,nó làm cô như bại lộ toàn bộ thân phận của mình_Có việc gì mà anh gọi tôi lên đây thế ạ?
_ Tôi muốn xem bản kế hoạch của cô.
_ Đây thưa tổng giám đốc. Tôi cũng đang định mang lên cho anh.
Vỹ và Khang cùng đón lấy.
_ Hoàn hảo.Thôi được rồi. Cô ra ngoài đi. Tôi và anh Khang sẽ bàn sau.
Lam ra ngoài, ngập ngừng rồi bước thẳng xuống chiếc cầu thang bộ dẫn xuống gara xe dưới tầng hầm của công ty.
_ Anh thấy cô ta thế nào?
_ Chưa đáng tin đâu , theo anh nghĩ cô ta bị gài vào đây.
_ Sao anh nghĩ thế?
_ Quan sát và nhìn nét mặt của cô ta. Trực giác anh nói thế. Khoan hãy sử dụng bản kế hoạch đó. Để anh điều tra chút thông tin về cô ta đã.
_ Cũng được.
_ Thôi anh ra ngoài đây. Anh bận rồi.
_ UHM. Vâng.
****************************
_ " Công việc thế nào?".
_ Ổn chị ạ. Em vừa đưa cho hắn bản kế hoạch. Có vẻ hắn hài lòng. Em gần chiếm được lòng tin của hắn rồi.Chỉ trong vòng ít lâu nữa thôi....tất cả sẽ như chị nói..._ Lam nói giọng mệt mỏi , chán nản.
_ " Cố mà làm việc cho tốt nếu không cô biết hậu quả rồi đấy."
_ Vâng, em biết chị ạ.
Lam cúp máy. Thở dài....
_ Cuối cùng thì bao giờ mình mới thoát khỏi cảnh này?...._ Lam tự nói với chính bản thân mình....Bỗng có một giọng nói vang lên phía sau và khiến Lam tái sầm mặt mũi :
_ Tôi biết ngay mà...Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn cô tôi đã biết cô là người do người khác gài vào.......Hừ...Cô qua nổi mắt ai...chứ làm sao qua nổi mắt tôi....
Mặt Lam biến sắc.....trắng bệch.....Mắt giương to nhìn người đàn ông đang đi xuống...Đôi mắt đó , ánh nhìn đó làm cô thấy sợ.....ngay từ giây phút đầu tiên.....Khang.....!
********************************

moonhell_angel
24-10-2007, 07:26 AM
6. Khang bước lại gần trước ánh mắt sợ sệt, lo lắng của Lam. Giọng nhẹ nhàng nhưng đe doạ :
_ Nói cho tôi biết , ai?
_ Không...không có mà...Anh hiểu nhầm rồi..._ Lam lắp bắp...
_ Hừ_ Khang liếc mắt_ Nhầm? Cô tưởng tôi là trẻ con à? Muốn yên thân với tôi thì mau khai ra người đó là ai? Có phải là Phương không?
Nghe Khang nhắc đến tên Phương, Lam giật bắn người....Thì ra Khang cũng biết Phương...
_ Không....Không ai cả....tôi chỉ đơn thuần là người cần việc thôi....
_ Tôi không tin...thế thì ai vừa gọi cho cô lúc nãy? Nghe cái kiểu cô nói chuyện với người đó đủ để tôi biết cô không phải người bình thường....Tôi luôn tin vào trực giác của tôi...Cô là người máu mặt...
Lam giật thót mình. Câu cuối cùng Khang nói làm trái tim Lam đau quá đỗi....Mấy ngày nay cô cứ ngỡ rằng...Mình như đang được sống trong cuộc sống mà cô luôn mơ ước....Nhưng....Bây giờ mới sực tỉnh mộng..Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả lưng áo. Lam không biết nói gì thêm.....
_ Tôi....tôi....
_ Cô mau nói ra...chúng tôi còn có thể tha cho cô....còn không....người giang hồ...phải xử theo luật giang hồ đúng không?...._ Khang hạ giọng...
_ Anh muốn biết thân phận của tôi thật à?_ Lam lây giọng bình tĩnh .
_ Không lẽ tôi đùa cô?_ Khang nhướn mày.
_ Đúng...Tôi là người của một băng nhóm xã hội đen , được gài vào công ty anh làm mật thám, để đột nhập vào hệ thống máy chủ, ăn cắp kế hoạch kinh doanh của các anh. Người nhờ tôi làm việc đó chính là cô Phương...Anh còn gì để hỏi?_ Lam quyết định buông xuôi....Cô đã quá ngán ngẩm với cái mặt nạ của mình...Thôi thì ra sao thì ra....kết quả thế nào....cô cũng là người gánh chịu...đó cũng là cái giá cô phải trả cho những tội ác của mình.
_ Cô đang nói thật?_ Khang vẫn nghi ngờ.
_ Tới nước này...tôi còn dấu anh được ư? Với lại tôi cũng đang muốn thoát khỏi tổ chức đó...tôi muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác...được đi làm....tan sở được về nhà...tắm rửa, ăn uống và xem ti vi....một cuộc sống bình thường như bao người khác........_ Nước mắt Lam dần chảy....
_ Đừng dùng nước mắt cá sấu lừa tôi...._ Khang đưa tay lên bóp cổ Lam _ Cô liệu hồn mà khai cho thật ra không thì bảo?
_ Tôi đã nói rồi mà...._ nước mắt Lam chảy ra mỗi lúc một nhiều , bàn tay rắn chắc của Khang làm Lam khó thở...._ Đó là điều tôi muốn nói....Buông tôi ra...
_ Tôi sẽ không buông nếu như cô khai không thật.
_ Anh vũ phu quá......_ Lam giãy giụa _ Thả tôi ra....Những điều tôi nói đều là thật.....Tôi sẵn sàng hợp tác cùng các anh...chỉ cần các anh tin tưởng tôi.....làm ơn...hãy thả tôi ra....
Khang buông Lam ra nhưng vẫn ghè sát không cho cô đi.
_ Nói thật đi......Đừng dồn tôi tới bước đường cùng....
_ Tôi đã nói hết rồi...anh thật biết cách làm người khác khó chịu đấy....
_ Anh Khang ! Dừng lại đi !_ Tiếng Vỹ cất lên phía sau._ Từ từ nghe cô ấy nói đã nào.
_ Không phải việc của chú.
_ Sao lại không? Đây là nhân viên của em . Hãy để em giải quyết.
Khang quay sang Vỹ :
_ Chú đã nghe hết đúng không?. Vậy còn bênh cho cô ta à? Cô ta là người của Phương đấy. Chú có biết không? Mục đích của cô ta là gì...Chú có cần anh nói lại không?
_ Tin em một lần được không anh? Em sẽ giải quyết vụ này....Tự em sẽ giải quyết vụ này....Anh yên tâm đi mà...Được không?
Khang nhìn Vỹ, anh mắt đắn đo rồi tức bực mình bỏ đi.
_ Cô lên phòng tôi ngay._ Vỹ quay lưng đi lên buông thõng một câu ẩn chứa một sự tức giận chưa từng có.....

killer_buon
26-10-2007, 08:06 AM
hic
đang hay lại hết chán thế
đè nghị tác giả sáng tác nhanh chút xíu cho anh em nhờ :P:P:P

moonhell_angel
26-10-2007, 08:09 AM
7. _ Nói mau...Bây giờ cô muốn gì?_ Vỹ quát lên.
_ Tôi muốn hợp tác với các anh._ Lam chắc nịch.
_ Cô tưởng tôi tin cô?
_ Tin hay ko tùy anh...Muốn sa thải tôi , cứ việc. đó là anh giết đi một mạng người. Còn nếu anh tin tưởng tôi , tôi sẽ không làm anh thất vọng.
_ Giết một mạng người? Cô dọa tôi đấy à? _ Vỹ cười khinh bỉ.
_ Tin hay không tùy anh. Nhưng Dark Hell sẽ không tha cho ai nếu người đó làm hỏng kế hoạch của ả.
_ Dark Hell là ai?
_ Phương.
Vỹ giật mình. Như có một tia sét xẹt ngang qua....
_ Không tha....thế cô ta làm gì?
_ Giết._ Lam hạ giọng.
_ Giết.....?_ Vỹ giọng run run như không tin.
_ Đúng. Ả không phải là người như anh nghĩ từ trước tới giờ đâu... Không những xảo quyệt......mà là rất ác độc....Mọi người gọi ả là quỉ thần....
_ Cô đang nói sự thật?_ Vỹ tỏ vẻ nghi ngờ.
_ Tin hay không tùy anh. Nhưng tôi là người biết điều và không nói dối ai bao giờ cả.
_ Vậy sao? Bây giờ cô định phản bội Phương à?_ Vỹ dò hỏi.
_ Có lẽ vậy thôi.....
_ Lí do..?
_ Tôi ao ước được sống như một người bình thường._ Giọng Lam trầm hẳn xuống , buồn man mác_ Đi làm, về nhà và nghỉ ngơi....rồi cũng biết yêu , cũng được yêu....._ Mắt Lam bắt đầu nhỏ lệ nhưng cô vội lấy tay gạt đi _ Nhưng tôi đơn độc quá....Bất lực không thể làm gì được....
Vỹ chợt thấy trong những câu nói đó....có chút gì đó ẩn chứa nỗi niềm....sự khao khát của một cô gái trẻ....Anh có cảm giác những lời nói đó là thật lòng...và đây...có lẽ là lần duy nhất anh đủ tự tin để tin tưởng vào trực giác của mình :
_ Bây giờ nếu tôi bảo cô nói dối....cô sẽ làm theo tôi chứ? Tôi sẽ giúp cô đạt được ước nguyện...ngược lại cô phải giúp tôi.
_ Được......được....việc gì? anh cứ nói....
_ Cô hãy đưa bản ké hoạch kinh doanh giả cho Phương. Làm cho cô ta lạc hướng , còn việc còn lại, để tôi lo. Nhưng nhớ , không được để lộ ra...là cô đang phản bội....Bằng không tôi sẽ cho cô biết tay trước khi Phương kịp làm gì cô....Giang hồ phải xử theo luật giang hồ....Cô đồng ý chứ?
_ Tôi đồng ý.... Tôi tin anh....anh cũng hãy tin ở tôi....vì tôi....tôi sẽ làm tất cả...._ Lam nhìn Vỹ với ánh mắt biết ơn...
_ Được cô ra ngoài đi.
Vỹ ngồi xuống ghế. Anh tin mình có thể tin vào Lam. Cô gái này có một cái gì đó khiến người khác tin tưởng.
Lam vừa bước ra ngoài đã chạm ngay ánh mắt của Khang...sắc lạnh...đến rợn cả người...nãy giờ...chắc Khang cũng đã nghe hết...Lam lặng lẽ gật đầu chào rồi rụt rè bước đi thẳng....
_ Vỹ...Sao chú lại hồ đồ thế?_ Khang mở phòng Vỹ , hầm hầm bước vào và quát lên.
_ Đây là công ty. Anh nhỏ tiếng một chút.
_ Cô ta rõ ràng là gián điệp...sao chú lại còn giao cho cô ta?
_ Đó là quyền sử dụng người của em.
_ Nhưng cô ta không thể tin được.
_ Anh không tin nhưng em thì tin_ Vỹ nhìn thẳng vào mắt Khang, ánh mắt quả quyết._ Lần này, em tin chắc vào trực giác của mình. Xin anh đấy! Hãy tin em một lần thôi được không?Đừng coi em là trẻ con nữa.,
_ Tôi không coi cậu là trẻ con_ Khang tức giận _ Tôi chỉ muốn nhắc cậu hãy cân nhắc cho lời nói của mình....lời khuyên của một ông anh trai vô nghĩa với cậu thế à?
_ Không vô nghĩa...Nhưng em muốn tự mình quyết định..Không phải lúc nào em cũng có thể nhờ cậy vào anh mãi...Xin anh..đừng ép em vào cái vỏ của anh như thế nữa..
_ Tôi ép cậu? Nực cười _ Khang cười xòa_ Được rồi. Tôi để mặc cậu xem sẽ như thế nào.
Nói rồi Khang bước ra khỏi phòng , đóng sầm cửa lại.
............." Khang ơi...em xin lỗi...nhưng em không thể lúc nào cũng dựa vào anh.........và càng làm cho anh trở nên độc đoán hơn nữa.............."..............

moonhell_angel
03-11-2007, 08:32 AM
sr các độc giả ^^ thanks mọi người vì đã ủng hộ truyện của mn...do tình hình bận quá nên mn chưa post kịp..nhưng hứa là ngày mai sẽ post bù cả hai truyện. mn hua dọ moi ngươi thong cam nhe.

moonhell_angel
08-11-2007, 05:53 AM
8. Lam bước vào gara...
_ Chuyện thế nào rồi?_ Phương nhịp nhịp gõ lên bàn.
_ Ổn rồi chị. Đây là bản kế hoạch kinh doanh mới của bên đó. Em phải mệt lắm mới kiếm được...tí nữa thì bị lộ._ Lam đặt một cặp giấy lên bàn.
_ Tốt...nhưng có chắc không?_ Phương nhìn Lam dò xét.
_ Em đã cẩn thận đột nhập vào hệ thống máy chủ và copy toàn bộ tài liệu....Bảo đảm chị ạ._ Lam gật đầu.
_ Được rồi cô về đi. Tránh để người khác chú ý..._ Phương hất đầu ra hiệu.
Lam rời gara. Về căn nhà trọ mà cô mới thuê kể từ ngày vào công ty...đó là cuộc sống cô mơ ước đã lâu....dù đây chỉ là cuộc sống tạm bợ để giúp cho một việc giả dối thì nó cũng làm cô thoải mái sau những giờ làm việc thực sự......Cô đã rất muốn trở thành nhân viên chính thức...Đã rất muốn có được cuộc sống của một người bình thường....nhưng sao ông trời thật khó tính , luôn phụ những kẻ có lòng.....nhưng may có Vỹ....anh đã rộng lượng tha thứ cho cô....cô biết rằng Vỹ chưa hoàn toàn tin cô...nhưng cô sẽ cố gắng làm cho Vỹ tin vào ước mơ được sống như bao người khác của cô là một sự thật....Nhưng Khang thì....thôi mặc kệ..chỉ cần có một người tin cô...thế là quá đủ cho những gì cô cần lúc này...Lam tự biết, bản thân mình không có quyền đòi hỏi nhiều hơn....
***************************
_ Ông xem em có gì?_ Phương nhẹ nhàng hỏi ông tổng giám đốc của mình.
_ Chắc chắn là một tin vui....
_ Đương nhiên....
Nói rồi Phương đẩy tập tài liệu cho ông chủ. Ông ta bế Phương lên giọng vui mừng :
_ Cưng giỏi quá.....Thế muốn anh đền cho gì nào?
_ Em không đòi hỏi nhiều đâu._ Phương nhún vai sau khi được xuống đất.
_ Tối nay đj bar nhé._ Ông ta ôm eo Phương và mơn trớn lên đùi Phương.
_ Thích thì chiều...Lâu rồi em cũng chưa đi bar..._ Phương ôm lấy cổ ông ta mà nói.
Ông ta cười rồi cúi xuống hôn lên má Phương mơn trớn....
.........." Lão dê già...cứ hưởng thụ đi....chẳng còn bao lâu nữa đâu...."...Phương thầm nghĩ...
********************************
Quán bar....12h đêm....dân ăn chơi và dân anh chị tụ tập nhảy nhót reo hò.....Phương lách mình qua những thân hình đang uốn éo theo điệu nhạc...và cũng lắc lư theo...lâu quá rồi mới có cảm giác này......cái thân hình đẫy đà của Phương lập tức trở thành trung tâm, mọi người ngừng nhảy...hướng những đôi mắt về phía Phương.....ông chủ thấy khó chịu...và lôi tuột Phương ra khỏi đám đông...trên xe...ông ta khóa cửa xe.....và mỉm cười :
_ Em có vẻ là trung tâm của những nơi này?
_ Có thể như thế._ Phương cười....
_ Vậy thì trong xe này em cũng sẽ là trung tâm của trái tim anh...
_ Ý ông là gì?_ Phương đưa tay đẩy cái thân hình to lớn đang định đè lên người mình.
_ Vui vẻ chút nhé...thoải mái thôi mà.....
_ Ông thích thế?ngay trên xe?_ Phương hỏi.
_ Ừ....._ Ông ta vuốt nhẹ eo Phương.
Phương bước ra băng ghế sau, nằm dọc xuống và chống tay lên, chiếc cổ áo rộng tuột xuống làm hở trần ra bờ vai trắng nõn...
Ông già bước theo ra sau......
và rồi............
*******************

Sáng.......Phương mệt mỏi......Sau cái đêm hôm đó đã một tuần mà sao...thân thể cô vẫn nhức nhối thế này....công ty đã thực hiện phương án đối phó với chiến lược kinh doanh của V&DL.....nhưng không biết tại sao lại cứ thất bại liên tục....theo lời Lam thì phía bên công ty đó vẫn đang chuẩn bị thực hiện chiến lược này...và vẫn không biết phía bên Phương đang ra tay trước một bước .....Phương mệt mỏi bước đi....nhưng...ra đến thềm.....Phương choáng váng...và ngã gục xuống...........
...............tiếng còi xe cấp cứu vang lên...chỉ một lúc sau đó......

moonhell_angel
07-07-2008, 06:13 AM
mn tái xuất giang hồ, đây là những tập tiếp theo mn đã viết. mong mọi người tiếp tục ủng hộ :huglove:

9. Tỉnh dậy trong bệnh viện, Phương giật mình khi nhận ra khuôn mặt lo lắng của Phong. Phong đã ở bên cô ư ? Thật chẳng thể ngờ! Người Phương muốn ở bên lúc này là Vỹ, ừ, chỉ mình Vỹ thôi. Có lẽ cô yêu mù quáng,yêu đến hận thù khi không được đáp trả, nhưng dù hận thù, bây giờ là thế, cô vẫn yêu , yêu chỉ một mình Vỹ, trái tim cô không cho phép cô yêu bất cứ ai khác. Phương quay mặt đi, phất tay khi nhận ra Phong đã biết mình tỉnh:
_ Anh đi đi, tôi không cần anh.
_ Thế cô cần ai ? _ Phong nhếch mép_ Vỹ à ? Tỉnh lại đi, Vỹ bây giờ là của Duy Ly, đừng chìm trong mộng tưởng mà tự thù hận chính mình nữa. Cô hãy mở to mắt, mở to quả tim ra mà xem ai mới yêu cô, ai mới sẵn sàng bỏ qua quá khú của cô. Đừng cố, cô không đủ sức đâu.
_ Tôi đã bảo anh đi đi_ Phương quát lên_ Đừng nhiều lời, tôi không cần nghe anh nói!
_ Được! Nếu cô muốn! Tôi sẽ để mặc cô!
Nói rồi Phong quay đi, dù tim quặn thắt, nhưng chẳng ích gì...Tất cả anh làm được chỉ có thế mà thôi. Anh chẳng thể nào giúp được Phương quay về với con người xưa kia của mình nữa...
************
Lam gõ cửa phòng Vỹ. Bên trong có tiếng Vỹ trả lời, cô bước vào với nụ cười trên môi:
_ Đúng như kế hoạch! Anh có thể yên tâm được rồi! Cô ta không nghi ngờ tôi. Nếu một tháng nữa, anh tung ra thị trường những thứ đúng như bản kế hoạch thật, tôi cam đoan với anh là công ty bên đó sẽ phá sản.
_ Tỉ lệ thành công là bao nhiêu ?_ Vỹ hỏi mà không nhìn lên.
_ 100%._ giọng Lam chắc chắn.
_ Tốt. Cô ra ngoài đi. Nếu có gì trục trặc xảy ra, tôi báo cho cô biết trước, mọi chuyện sẽ được xử lí như tôi đã nói với cô._ Vỹ nhìn Lam với ánh mắt sắc khiến Lam hơi dè dặt.
_ Anh có thể hoàn toàn tin vào lời nói của tôi.
Nói rồi Lam bước ra khỏi phòng, đi được vài bước cô lại đụng mặt Khang, ánh mắt của Khang làm cô khó chịu vô cùng.
_ Anh làm ơn đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế được không ?_ Lam nói khẽ khi đi qua mặt Khang.
_ Cô không có quyền cấm tôi._ Khang cười_ Tôi nói thật..._ Khang nhìn Lam với ánh mắt khó hiểu_ cô đẹp, thông mình. Nhưng cô thông minh quá mức kiểm soát của chính cô. Đừng dại mà lừa tôi hoặc Vỹ, cái giá cô phải trả còn tệ hại hơn cả Dark Hell đối xử với cô. Nghe rõ nhé!
_ Tôi biết tôi đang làm gì và vì mục đích gì. Tôi là người ích kỉ, thế nên những việc không có lợi cho tôi tôi sẽ chẳng bao giờ làm._ Lam nhìn Khang với ánh mắt quả quyết._ Thế nên, nhưũng gì tôi đang làm cũng đều mang lại lợi ích cho tôi, đó là sự tự do thoải mái mà tôi khao khát. Và cũng vì thế, anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào những lời nói và hành động tôi đang làm.
Nói xong Lam bỏ đi một mạch sau khi trao cho Khang một anh nhìn hết sức quả quyết.
_ Tốt!_ Khang nói với theo_ Hãy nhớ tới những gì cô nói nhé! Nếu cô không là dân của Dark Hell, có lẽ tôi đã ...
_ Đã gì ?_ Lam sựng lại.
_ Cô đi đi! Tôi không muốn nói .
Khang ở lại, tựa lưng vào tường và cười, một nụ cười khó hiểu .
***********
Phương nằm lại trong bệnh viện một mình, những gì cô phải trải qua sao bất công thế ? Ông trời có mắt hay không ? Sao chẳng bao giờ ban cho cô một ân huệ nào ? Nhưng không sao, chắc có lẽ sắp tới cô sẽ có một ân huệ, đó là cái công ty mà cô đang làm việc. Chính cô sẽ cứu thoát công ty và loại bỏ ông giám đốc hiện tại ra ngoài, với những gì cô đã trả cho ông ta, cô xứng đáng nhận được thứ mà cô muốn.
Còn tình yêu ư ? Phương sẽ bắt Vỹ phải trả, phải trả giá cho sự phũ phàng đã dành cho Phương. Duy Ly sẽ không bao giờ có được Vỹ, và Phương cũng thế. Sẽ chẳng có ai có được Vỹ cả . Nghĩ rồi, Phương dần dần thiếp đi trong những kế hoạch trả thù và những oán trách của riêng mình...

10. Đêm, trời đầy sao. Vỹ ôm Duy Ly trong vòng tay âu yếm. Lâu lắm rồi anh mới có thời gian cho người yêu. Hạnh phúc là vô tận, Duy Ly trong vòng tay anh mới nhỏ nhắn và yếu đuối nhường nào, càngn ghĩ anh càng muốn ở bên và bảo vệ cô suốt đời.
_ Anh đang nghĩ gì thế ?_ Duy Ly hỏi khẽ.
_ Anh nghĩ chúng mình khi nào sẽ cưới nhau._ Vỹ cười.
_ Thế khi nào?
_ Một tháng nữa, khi kế hoạch mới của công ty thành công thắng lợi, công ty bên kia phá sản, mình sẽ tổ chức đám cưới.
_ Anh đùa à ? _ Duy Ly có vẻ hơi ngạc nhiên.
_ Anh đùa em làm gì! Anh nói thật !
_ Nhưng em thấy cứ kì kì làm sao ...
_ Kì gì ?
_ Người ta phá sản, mình lại tổ chức đám cưới. Không bằng cười trên nỗi đau của người ta à ?...
_ Không! Đây là cái gía họ phải trả ! Em yên tâm!_ Vỹ hôn khẽ lên tóc Duy Ly_ Ngốc thế? Chẳng lẽ em chỉ biết chịu đựng thôi à !!!
Duy Ly im lặng. Cô đã biết chuyện của Phương. Lúc ấy tim cô như bị băm ra thành ngàn mảnh, đau đớn tột cùng! Phương hiền lành mà cô từng thân chẳng lẽ lại vì tình đến vậy? Chẳng lẽ từ lau Phương là người độc ác như vậy mà Duy Ly không hề hay biết ? Chẳng lẽ những nụ cười thân thiện, tình bạn mà bao lâu đã có chỉ là cái thứ giả tạo tỏng vỏ bọc của Phương ? Phương ơi ! Tao không tin mày là người như vậy, mặc dù sự thật hiện tại đang phô bày trước mắt! Duy Ly thầm khóc. Cô quá nhân hậu, quá hạnh phúc để không thể hiểu cái độc ác của Phương, cái độc ác được tạo ra từ bất hạnh.
_ Em nghĩ gì thế ?_ Giọng Vỹ thì thào.
Duy Ly giật mình quay về thực tại.
_ Không! Em chẳng nghĩ gì cả...Anh...anh có hứa suốt đời này yêu môi em không ?
_ Ngốc! Hỏi một câu dư thừa thế cũng hỏi à ?_Vỹ cười_ Trọn kiếp này, anh yêu mỗi em, nếu có kiếp sau, anh cũng yêu mỗi em, rồi kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa ...
_ Thôi được rồi! Em biết mà !_ Duy Ly cười hiền_ Nói thì ích gì! Anh phải thực hiện!
Vỹ cúi xuống và trao cho Duy Ly một nụ hôn thật ngọt ngào. Đâu đó vang lên một bản nhạc của Bettoven mang âm điệu của tình yêu khiến cho những thứ xung quanh họ bỗng trở nên huyền ảo và lung linh kì lạ.
**********************
Lam thức dậy. Mặt trời chưa nhô hẳn khỏi dãy núi xa tít mù, nhưng đây có lẽ là buổi sáng hạnh phúc nhất đời cô. An lành, bình thường và thoải mái. Cól ẽ quyết định giúp Vỹ là một quyết định đúng đắn để đưa cô thoát khỏi cuộc sống hiện tại, không phải lo lắng về những phi vụ làm ăn trái pháp luật, không còn dáo dác cảnh giác công an, không còn bị người ta coi như rác rưởi, không còn phải làm những việc mà cô không muốn làm, không còn phải nghe theo lệnh của Phương như một con robot và không òcn là Lam trước kia, một người không bao giờ được thể hiện mình. Ừ, chỉ một tháng nữa thôi, nếu cô hợp tác tốt thì những gì cô ước ao sẽ chỉ là một cái đích trong tầm tay với. Lam tự nhủ mình phải cố gắng lên! Phải nỗ lực cho những giác mơ mình mong muốn đạt được, đó là một cuộc sống khác!
Lam đến công ty nghe Vỹ dặn dò một lúc rồi quay trở lại chỗ Hắc Bang. Phương đã ra viện, cô đến Hắc Bang từ rất sớm, ngồi vắt chân lên bàn, miệng nhả khói từng đợt.
_ Trông có vẻ phấn khởi quá nhỉ!_ Phương nói giọng moi móc.
_ Có gì đâu chị...chẳng qua là ...em vừa làm được một việc cho chị nên em cảm thấy vui...cảm thấy chị tin tưởng em hơn thôi...
_ Ngược lại cô ạ!_ Phương xoay người đối diện với Lam ánh mắt nghi ngờ_ Tôi chưa khẳng định là có gì đó trong bản kế hoạch mà cô đưa cho tôi, thế nhưng...._ Phương tiếp tục rít một hơi thuốc dài.
_ Chị nghi ngờ em là kẻ phản bội ư ?_ Lam nói giọng giả vờ hụt hẫng.
_ Biết đâu đấy! _ Phương lườm mắt_ Thái độ của cô mấy hôm nay rất lạ, cô nên nhớ. Bất cứ một cái gì mà tôi phát hiện ở cô cho thấy cô là kẻ phản bội tôi sẽ cho cô về với tổ tiên ngay. Rõ chứ ?
_ Dạ thưa chị...em...rõ rồi ạ ..._ Lam run sợ.
_ Cô đi đi, ngày hôm nay tôi khôgn muốn nhìn mặt cô! Và hãy nhớ, đừng giở trò phản bội với tôi! Tôi sẽ giải quyết cô ngay ...trong im lặng!!!
_ Vâng...thưa chị...
Lam quay đi, cố giữ bình tĩnh cho bước chan được vững vàng và tự tin. Nhưng vừa ra khỏi khu vự của Hắc Bang một quãng đủ xa, Lam ngồi bệt xuống một cái hẻm nhỏ và òa khóc. Cô sợ sệt ư ? Có thể! Thất vọng ư ? Cũng không ngoại trừ! Nhưng vì cuộc sống tự do, cô sẵn sàng làm tất cả! Lam sẽ khóc! Để tự trấn an mình, và để có thêm tự tin..."Phương à! Cô ác lắm! Cô sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình...và cho cả những mạng người mà cô đã giết!..."

vẫn còn nữa ...nhưng hình như ko ai quan tâm tới truyện này nữa! mn xin lỗi đã bỏ đi quá lâu..hic...mai mn sẽ post tiếp!

11.
_Sao trông cô hôm nay có vẻ ủ ê thế? Có chuyện gì à ?_ Vỹ đánh tiếng khi nhìn thấy Lam bước vào phòng mình.
_ Cô ta nghi ngờ tôi. Có lẽ tôi phải cảnh giác hơn nữa với thái độ của mình! Hồ đò! Mấy ngày nay tôi sơ ý quá, lộ rõ vẻ vui mừng!
_ Đừng nói với tôi là kế hoạch thất bại nhé!
_ Ko có chuyện đó đâu!
_Cô có dám chắc ?
_ Anh không tin tưởng tôi nữa à ?
_ Đố là tùy thuộc vào thái độ và những gì cô đang làm đấy!
_ Vậy thì anh cứ yên tấm đi. Còn bây giờ, anh gọi tôi vào đây có việc gì?
Vỹ lôi trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ.
_ Tồi cần cô giúp tôi phác thảo một bản kế hoạch dự phòng. Phòng khi kế hoạch có đổ bể, ta vẫn kịp thời thực hiện một kế hoạch khác.
Lam giật mình. Sao lại là cô nhỉ! Vỹ biết rõ là cô có thể sẽ phản bội bất cứ lúc nào, cô là gián điệp do Phương cài vào công ty, chẳng lẽ Vỹ không nghĩ sự hợp tác của cô cũng chỉ là một kế hoạch? Vỹ đã tin tưởng cô rồi ư?
_ Sao lại là tôi? Anh hoàn toàn biết rõ ...
_ Tôi biết cô sẽ hỏi như thế mà !_ Vỹ cười_Nói cho cô biết. Tôi làm như vậy là có chủ ý của tôi! Nếu cô làm ra một bản kế hoạch dự phognf mới, và chỉ duy nhất một bản gốc đưa cho tôi, lúc đó tôi có thể tin cô hoàn toàn, mặt khác, nếu có bản thứ hai, thì nó sẽ là bằng chứng cho thấy tất cả những gì cô đang làm đáng đổi lấy một sự trả giá. Cô hiểu tôi nói gì chứ ?
_ Nhưng nếu có bản thứ hai và tôi đưa cho Phương thì anh làm sao biết được ?_ Lam thách thức.
_ Tôi có cách của tôi! Cô đừng tưởng chỉ có Phương và băng nhóm của cô mới có nhiều tai mắt. Thế nào? Cô có mạo hiểm không ?
_ Tôi đồng ý!_ Lam chắc nịch.
_ Cô quyết định nhanh đến thế cớ à ?
_ Vì tự do của mình, vì bản thân tôi, tôi có thể làm tất cả. Anh hiểu chứ?
_ Cô có thể ra ngoài và bắt đầu công việc ngay._ Vỹ khoát tay.
Lan không nói gì, cô lặng lẽ ra ngoài. Công việc cô sắp làm sẽ khẳng định cô trung thực trong quyết định hợp tác với Vỹ. Nhanh thôi! Chỉ không lâu nữa cô sẽ có tự do! Lam trầm ngâm đi vào thang máy.Cô ngước lên và giật mình khi thấy Khang với nụ cười khó hiểu trên môi.
_ Đi uống với tôi một tách cafe chứ, cô gián điệp ?
_ Anh đừng có châm tôi như thế! Bất lịch sự ạ!_ Lam cười khinh bỉ.
_ Ha ha_ Khang cười to_ Cô thú vị đấy! Thế cô có đồng ý đi uống với ôti một tách cafe không ? Tôi mời chân thành đấy!
_ Không biết cái chân thành của anh nó chân thành được bao nhiêu phần trăm nữa !_ Lam nhún vai.
_ Cô sợ tôi bỏ thuốc độc vào cafe của cô à?_ Khang cười đùa cợt, vừa bấm thang máy đi xuống.
_ Biết đâu đấy! Hành động của anh khó lường trước lắm!_ Lam lại nhún vai.
_ Thôi không châm nhau nữa! Tôi nói thật nhé! Tôi dần cảm thây tin cô và thích cô rồi đấy!_ Khang nhìn, lại ánh mắt khó hiểu.
_ Da gà tôi nổi lên hết rồi đây này! Thôi được! Uống với anh một tách cafe cho nó lặn hết xuống cũng không sao!
_ Có thế chứ!_ Khang lại cười to.
Cả hai đi ra khỏithang máy, lên xe của Khang đi đến quán cafe gần đó để bắt đầu cho một mối quan hệ mới. Nhưng mọi chuyện , chỉ mới bắt đầu ....

lừa_đảo_tiểu_thư
07-07-2008, 10:15 AM
con đã quay trở lại :huglove: truyện hay nhắm con à :huglove: pà pà mất mí tiếng đồng hồ để đọc hết truyện của coan đó coan :huglove:

moonhell_angel
08-07-2008, 01:26 AM
12.
Phương đến công ty, tâm trạng mệt mỏi. Cô chưa qua khỏi cu shock về cơ thể. Nhưng không thể nằm nhà mà nghỉ được. Chỉ còn không bao lâu nữa, Phương phải gắng sức làm cho mọi người trong công ty đứng về phía mình. Đó là chiến thuật hai mặt. Một mặt Phương lấy lòng ông chủ, làm cho ông ta chẳng hề đề phòng cảnh giác rằng có một mối đe dọa đến cơ nghiệp ngay bên cạnh mình, một mặt khác lấy lòng mọi người trong công ty và ra sức làm cho họ đứng về phe mình khi bi kịch xảy ra. Nếu công ty này thuộc về Phương, một tương lai mới cho cả hai bên sẽ mở ra chói lòa chưa từng thấy. Phương nghĩ vậy.
_ Đi làm rồi à cưng?_ Lão dê già ôm eo Phương ngay khi thấy Phương xuất hiện tại phòng lão.
_ Không đi ở nhà mà chết đói à?_ Phương gắt gỏng.
_ Sao hôm nay em lại nặng lời thế ? Hôm đó anh làm hơi nặng à?_ Lão vẫn vuốt ve.
_ Lại còn hỏi! Tôi không bao giờ làm trên xe lần nữa đâu! Ê hết cả người.
_ Thôi được rồi! Hôm khác anh đền cho! Khách sạn năm sao được chưa cưng ?
_ Tôi còn chưa biết có lần sau không đấy.
_ Thôi đừng giận nữa mà! Tại anh yêu em quá, nên không kiên nhẫn hơn được. Đừng giận anh nữa!_ Lão già bắt đầu hôn lên cổ Phương.
Phương định hất lão ra nhưng khựng lại vì chợt nhớ ra những kế hoạch của mình, nếu bay giờ làm gắt với lão, có lẽ mọi việc sẽ xoay theo chiều hướng xấu. Phương bèn dịu giọng.
_ Nhớ nhé!Lần sau phải kiên nhẫn, không là em nghỉ làm luôn đấy.
_Đừng có dọa anh chứ! Tối nay anh đền cho em nhé! Được không nào ?
_ Thôi để hôm khác! Em còn mệt! Thôi không nói nữa! Em đi lo một số giấy tờ cần thiết đây! Tối đón em ở sở nhà đất nhé!
_ Ok cưng.
Phương nháy mắt với lão rồi đi ra khỏi phòng. Mệt mỏi! Nhưng phải cố gắng! Phương phải làm cho Vỹ sống dở chết dở!
*******************************
Phong thơ thẩn đi dọc công viên. Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác thoải mái như thế này. Nhớ Phương vô cùng, nhưng không phải Phương của bây giờ, mà là Phương của quá khứ. Phương dịu hiền, sinh đẹp mà ngày xưa Phong vẫn thầm yêu trộm nhớ. Chẳng phải là đàn chị như bây giờ, chẳng phải một đứa con gái lẳng lơ, sẵn sàng hi sinh trinh tiết để đạt được mục đích của mình.Phong thất vọng về PHương nhưng vẫn luôn nhớ về người con gái trước kia mình yêu thương. Phong muốn đâm đầu vào công việc cho quên Phương càng nhanh càng tốt, tiếp xúc với nhiều cô gái để mong rằng những người con gái ấy sẽ thay thế được hình bóng của Phương. Nhưng vô vọng. Tất cả mọi cố gắng nỗ lực của Phong chẳng thể nào giúp Phong quên được Phương.Càng cố quên lại càng nhớ!!!! Thôi thì ...cách tốt nhất Phogn có thể làm được bây giờ đó là ...cố nhớ để mà quên ...

nhockute_9x
12-08-2008, 10:52 PM
hic, pic này có từ một năm trước đây, một năm òi mà nó vẫn chưa post xong, chán thật, đang đọc hay, kể từ ngày bạn post chap cuối tời gìơ là một tháng òi sao vẫn chưa có chap mới thế này??

kero&yue
13-08-2008, 04:00 AM
mới đọc đến trang 10 thì máy + mạng mát => chưa đọc xong

moon lúc nào cũng thế, không bik nói sao, chỉ bik tráh nhẹ

nhanh moon ơi

ch hỏi nhỏ, không phải moon là diễn viên hay ca sĩ gì đấy chứ ?[cười]

gooddythin_nd1996
05-09-2008, 04:11 AM
post tiếp nha bạn, đợi lâu quá trời, sốt hết cả ruột!

josephjne
06-10-2008, 09:46 AM
tg oyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy, tg đâu rồi
tg giết ng roy````````````````` :(
tự dưng dừng ngay khúc hay >__________<~

misamila
18-10-2008, 07:30 AM
post tiep nao....tac gia dau roi???????

boyofshuchang
19-10-2008, 06:03 AM
truyện hay quá , post nhanh nha bạn

uyennguyen92
12-11-2008, 06:19 PM
chờ rùi lại đợi, chán thí đấy, à mà nè đừng để Phong bị làm sao vì cái con *** đó nhá, đừng làm giống mí cái phim Hàn mà hy sinh nhá hixhix tụi nghịp Phong lém cơ....thui tg nhớ post bài súm nhe... thanks

hka
13-11-2008, 06:09 AM
oài bùn thế chẳng post típ g cả vậy tác giả

Mít Ướt_bùn vì anh
13-11-2008, 06:48 AM
ôi trời
mấy tháng trời vắng bóng
h quay lại mà chẳng post thêm cái j hết i
tác giả đi đâu oài ta

yatsuka
13-11-2008, 07:51 AM
chờ rụng răng cũng chưa có chap mới T____________T

hka
13-11-2008, 08:28 AM
chờ rụng răng cũng chưa có chap mới T____________T

rụng răng rồi thi........ trồng răng giả đợi tiếp:ahah::cutelaugh:
@tác giả: post sớm nha k tui phá tác giả bây giờ:aba:(dọa thế thui k dám đâu sợ bj oánh hội đồng lắm):plz:

uyennguyen92
09-12-2008, 02:28 PM
ê ẩm we' cái cổ đã cao rùi bi giờ tg làm sao mà cái cổ của em nó dài thim mí chục mm rùi nè, bắt đền tg = cái kít đi nha pè con kekekeke :)

josephjne
10-12-2008, 08:45 AM
tg mất tíchhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh rồi................... hjz dừng ngay cái khúc cao trao, buồn thật ~.~

snow_duck
13-12-2008, 01:54 AM
hay lém.............cách viết rất người lớn.........^^........vote 1 cái nà........viết nữa nhá

pechip.dkny
13-12-2008, 09:07 AM
truyện càng lúc càng hay mà chẳng thấy tác giả post típ gì nhỉ:(

snow_duck
14-12-2008, 11:15 PM
thiên sứ mùa đông đã way trở lại..........mặc dù thiên thần của nó vẫn chưa về...........tg cũng trọn kiếp iu tác phẩm của mình chứ hỉ..........^^.......way lại nhanh bạn nhá