Xem đầy đủ chức năng : Gởi Ba yêu của mẹ................
chuotxinh_th
18-07-2007, 07:06 AM
Ba có biết máu và Ba khác nhau ở điểm nào không? Máu chảy về tim rồi lại ra khỏi tim để thực hiện sứ mệnh của mình, còn ba vào tim mẹ rồi thì ở lì luôn trong đó, đuổi không chịu đi, xóa không thể mờ.
chuotxinh_th
18-07-2007, 07:14 AM
Về đến đầu ngõ, Nam giật mình quay vội đầu xe. Thấp thoáng bóng Hương trước cửa phòng chúng tôi. Nhưng hình như Hương đã nhận ra cậu.
Giọng cô bé thảng thốt phía sau:
- Anh Nam! Chờ em với….
Vẻ mặt nhăn nhó, Nam miễn cưỡng tiến về phía Hương. Nom cô bé tiều tụy như vừa ốm dậy. Cả hai vào phòng, chỉ nghe tiếng Nam cáu gắt đuổi Hương về. Biết mình là người thừa, tôi lặng lẽ bỏ đi.
Nam là bạn với tôi từ thuở bé. Hương là em gái một người bạn học cùng đại học của hai chúng tôi. Chỉ gặp Nam trong một buổi đến lớp “điểm danh hộ” chị mình, vậy mà Hương đã dành một tình cảm đặc biệt cho cậu bạn thư sinh khéo nói này.
Còn Nam, mặc dù có một tình yêu kéo dài hơn bốn năm và sắp nên duyên với Nhung, vẫn đùa cợt tình cảm chân thành của cô bé học đại học năm thứ nhất dại dột, ngây ngô ấy.
Đã nhiều lần, tôi tìm cách tỉ tê, tâm sự với Hương mong cô bé hiểu, song chẳng thể, vì Hương quá tin tưởng vào lời ngọt ngào của Nam.
Khuyên Nam nên có giới hạn, đừng đem tình cảm ra làm trò đùa thì cậu chỉ dương dương tự đắc với cái triết lý: “Làm trai phải biết yêu nhiều…”.
Tôi không biết nói gì nữa nhưng lòng lúc nào cũng lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Bây giờ, dường như là đã có chuyện thật…
Hương ra về, mắt mọng nước. Vào phòng, chỉ thấy Nam vật vã không nói gì. Cậu rủ tôi đi uống rượu. Hiểu bạn đang có tâm trạng, tôi chiều theo. Rượu vào lời ra, giọng kể của Nam hoảng hốt:
- Hôm qua Nhung đến tìm tao mày ạ! Nhung biết chuyện giữa tao và Hương rồi. Cô ấy buộc tao phải lựa chọn…
- Thì mày lựa chọn đi. Quay lại với Nhung, và nói thật với Hương. Mày đâu có yêu Hương thật lòng, chấm dứt với cô bé cũng tốt.
- Chuyện không đơn giản như thế được… Một lần cãi nhau với Nhung, không kiềm chế được, tao đến tìm Hương và đã… làm chuyện đó với Hương.
Tôi sững sờ, tức giận tột độ, dằn mạnh ly rượu xuống bàn. Nam nhìn tôi ánh mắt cầu cứu. Lấy lại bình tĩnh, tôi bảo cậu tiếp tục…
- Hôm nay, Hương đến khóc bảo sợ đã có thai. Tao cũng hoảng. Giờ làm thế nào hả mày?
Ngơ ngác, tình huống mà Nam nhờ gỡ rối khiến tôi lúng túng. Người có thể quyết định tất cả lúc này chính là cậu ấy. Nhưng Nam đang rối trí, có lẽ cũng không giải quyết được gì. Ra vẻ tỉnh táo, tôi rắn giọng buộc cậu quay về.
Ngày mai, khi Nam lấy lại được thăng bằng, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu. Việc đầu tiên là đưa Hương tới bệnh viện để khám. Nam cần có trách nhiệm với Hương hơn.
Sau đó, với bản lĩnh của một người con trai, cậu buộc phải tự lựa chọn cách giải quyết cho chính mình. Không ai có thể giúp Nam gánh đỡ những sai lầm mà cậu đã cố tình mắc phải.
chuotxinh_th
18-07-2007, 07:18 AM
Đây là tryẹn anh tui kể lại khi mới lên SG học, giờ tui bót lai treeen đây mong các bạn ủng hộ nhé:slider:
http://www12.24h.com.vn/upload/news/2007-06-30/FAN2022776_P.JPGKhi mới lên Sài Gòn học, tôi hơi nhút nhát (sau này khi đùa em hay gọi tôi một cái tên khá lạ là "Lúa", tức là Hai Lúa), vì vậy, tôi có phần không tự tin lúc tiếp xúc với em.
Nhưng điều gì đó trong tôi đã thôi thúc mình phải có em, nên tôi đã "gan dạ" hơn. Thay vì tránh ánh mắt của em, tôi đã mạnh dạn và tự tạo ra cơ hội để được tiếp cận với em, được thấy em nhiều hơn.
Thời gian trôi đi và chúng tôi yêu nhau. Năm học cuối là quãng thời gian tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, lúc đó chúng tôi luôn ở bên nhau. Thế rồi, sau quãng thời gian hạnh phúc là chia ly. Mặc dù đã có những dự định và hứa hẹn, nhưng sau khi ra trường, hoàn cảnh đã dẫn đến sự xa cách cả nửa vòng trái đất. Tôi chỉ có thể thấy em từ quê nhà qua webcam, nói chuyện với nhau qua chat.
Thế rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Xa nhau khoảng hai năm, tình cảm của chúng tôi "nhạt" dần, những email thưa dần... Vào khoảng thời gian này, tôi nhớ có lần tôi đã giúp em làm một việc gì đó và:
.....
Em: Cảm ơn nhé!
Tôi: Sao tự nhiên hôm nay khách sáo thế?
Em: Có gì đâu, khi người ta giúp mình mà mình không biết làm gì để đền đáp, chỉ biết nói lời cảm ơn thôi...
.....
Lời nói của em làm đau nhói tim tôi. Đêm đó, tôi đã không ngủ và suy nghĩ nhiều về chuyện của chúng tôi. Và sau một thời gian, đến ngày lễ tình nhân năm đó, em không gửi email hay những tấm thiệp điện tử như mọi năm, thay vào đó chỉ là lời nhắn offline chúc mừng từ Yahoo!Messenger... Cuối cùng thì chúng tôi cũng chia tay nhau.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không trách em, tôi hiểu rằng ở hoàn cảnh của em thật khó để có thể thực hiện được một lời hứa, tôi thông cảm và hiểu cho em, đôi khi còn cảm thấy thương em vì đã ở trong hoàn cảnh ấy. Những lần nói chuyện với nhau, em luôn nói là mọi chuyện vẫn ổn, nhưng thật ra tôi biết em đã cố gắng hết sức vượt qua hoàn cảnh, cố gắng để gìn giữ tình yêu của chúng tôi. Tuy nhiên, có lẽ cái gì cũng có giới hạn của nó, và chúng tôi không thể vượt qua được giới hạn đó.
Khi còn ở bên em, có nhiều điều đối với em, tôi chưa được hoàn hảo lắm. Nhưng tôi cũng hiểu rằng tình yêu là điều mà người ta không thể rút kinh nghiệm vì nó muôn màu muôn vẻ và chỉ có một mà thôi. Nhưng tôi không hề hối tiếc khi đã yêu em, và mong em được hạnh phúc.
_ Girl Buồn _
18-07-2007, 08:24 AM
Hy``````````............Hay nhỉ????............
pe_rin
18-07-2007, 09:15 AM
Chiện õ trên hay hơn
chuotxinh_th
18-07-2007, 06:52 PM
lúc đầu có cả cái ảnh nữa cơ nhưng ko hỉu sao nó lại thành ra thế kia
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.