PDA

Xem đầy đủ chức năng : chuyện kể trong đêm



trọn đời yêu mây
10-04-2007, 04:33 AM
Chuyện kể trong đêm
Ngoài đường, đêm vắng lặng. Thành phố yên b́nh trong giấc ngủ. Tôi lặng nghe tiếng ḿnh thở dài. Em nhỏ bé nép vào ngực tôi thủ thỉ. Mùi tóc thơm quấn nhẹ vào mũi tôi. nhẹ nhàng và dịu dàng.
Đêm không trăng, ánh đèn đường bên ngoài hắt vào cửa sổ mờ mờ, loang loáng. Chúng tôi đă tṛ chuyện suốt đêm về người ấy_ một người mà tôi chưa một lần biết, chưa một lần quen và chưa một lần thấy mặt.
“ Em thích cô ấy, cô ấy quan tâm đến em. nhẹ nhàng, dịu dàng. Cô biết em thích ǵ, hay chở em đi ăn, hay sắm đồ cho em nữa”
“ Bé nè! Đă bao giờ em nghĩ sẽ đáp lại t́nh cảm của cô ấy chưa?”
Tôi hỏi vậy nhưng trong ḷng đă biết câu trả lời. một cô bé ngây thơ 15 tuổi, vô tư. Nét vô tư ấy không hiện ra qua ánh sáng mờ mờ khi tôi nh́n vào đôi mắt em. Ôm em trong ṿng tay, tôi thấy tim ḿnh không c̣n nguội lạnh. Môi em mềm mềm, khẽ chạm vào má tôi.
“ Bé hôn ai chưa?”
“ Ngại quá!”
“ Có ǵ em phải giấu đâu?”_ Tôi th́ thầm
“ 4, 5 lần ǵ đó. với cô ấy. khi cô ấy say, lần đầu tiên cô ấy nắm tay em và hôn.”
“ Em không phản ứng ǵ à?”
“ Lần đầu tiên, em trợn mắt nh́n. miệng em nằm trọn trong miệng cô ấy. tay em bị cô ấy cầm chặt. em không làm ǵ được.”
“ Hay em không muốn làm?”_ Tôi đùa kéo em vào gần hơn.
Em quay đi: “ Em không biết. cảm giác say đắm lắm. tại sao người ta hôn nhau lại nhắm mắt chị nhỉ?”
“Để cảm nhận thôi em.”
“ Mở mắt th́ em vẫn có cảm giác đó mà!”_ Em ngây thơ.
Tôi lảng đi: “ Chị đă hôn ai bao giờ đâu mà chị biết. nghe người ta nói vậy thôi”
Em khẽ luồn bàn tay vào ôm tôi.
“ Bé nè! Không được làm vậy nha! Nguy hiểm lắm”
“ Chị em ḿnh mà! Có ǵ đâu!”
Làm sao tôi có thể nói với cô bé rằng. tôi giống cô ấy. cũng là một les. Cũng chỉ biết yêu những người con gái. với cách yêu dịu dàng, cách chăm sóc nhẹ nhàng như bản chất của một người phụ nữ. làm sao tôi có thể nói cho cô bé. Tôi, em và cô ấy, là những nạn nhân của tṛ đùa tạo hoá. Tṛ đùa mà chỉ có những nỗi đau, những bất hạnh. Không hề có một nụ cười.
Tôi khẽ đưa ngón tay lướt nhẹ trên sống mũi em. Làn da mềm mại, căng đầy sức sống. nhưng em c̣n chưa chạm đến vẻ đẹp của thiếu nữ. chỉ là một cô bé. Tôi muốn hôn em. Nhưng tôi nghĩ đến người ấy. em là người của người ấy. là chỗ dựa cho một tâm hồn đơn độc. là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm nguội lạnh của trái tim. Cô ấy cũng như tôi thôi. Khao khát đuợc yêu, được đáp lại t́nh yêu mănh liệt. nhưng với cô bé này sao? Tôi cười mỉa mai cô ấy. và mỉa mai chính bản thận ḿnh.
Không có đâu Ngân ơi. Cô bé này cũng chỉ là một nạn nhân. một nạn nhân của một lối sống xa đoạ, hoang dâm. Đúng không? người đáng trách là người ấy. đă ác tâm đưa cô bé vào con đường thế này. liệu em có thể tự t́m lối ra không bé, khi chính em c̣n không biết em đang ở đâu, và em đă đi qua ngă ba đường.
“ Em không yêu cô ấy!”
Tôi chờ ǵ ở em? Em khẳng định em có yêu sao? Trong tim người ấy. em là tất cả, c̣n trong tim em. người ấy chẳng là gỉ cả. tôi đang thương người ấy hay thương chính bản thân tôi đây. bống nhiên tôi muốn gặp cô ấy. muốn nói với cô ấy rằng: “ Nga! tại sao chị lại cứ hy vọng vào những cái không thể có. Tại sao chị lại dẫn Tâm vào con đường đó. Nó chỉ là một cô bé. chị có c̣n tính người không? chị và tôi đă biết không sung sướng ǵ khi là một les.tại sao chị nhẫn tâm như vậy?”
Nhưng rồi tôi lại nghĩ. T́nh yêu! đồng tính hay dị tính th́ cũng không hề có tội. yêu là ích kỉ, yêu là mù quáng. Như tôi khi yêu Nga vậy. Nga trong ḷng tôi, không phải là một người con gái, một người con trai. chẳng là ǵ. chỉ là một cá thể. một đối tượng để tôi thoả sức yêu và hy vọng t́nh yêu. Và Tâm trong ḷng chị cũng vậy đúng không Nga? Tâm từ chối chị ngay từ đầu, có lẽ đă không có một cảm t́nh sâu sắc thế. Nga nói thẳng với tôi ngay từ đầu. đừng làm phiền Nga nữa, th́ tôi cũng đâu say đắm Nga đến thế.
Lặp lại quá khứ mà làm ǵ. cả chị và tôi, nếu được đi lại một lần nữa liệu có chọn lại con đường ấy không. một con đường đầy bụi bặm, thác ghềnh. Tôi và chị đi trên con đường này là những người thích phưu lưu sao? Thích khác người sao? Thích thể hiện một cá tính khác biệt sao?
Tôi lại mỉa mai rồi. khi tôi đau, tôi thường hay mỉa mai như thế. Tôi muốn gặp chị. Tôi hy vọng, chúng ta có thể đem đến cho nhau một thứ ǵ đó. T́nh yêu chăng? chị đă đi t́m t́nh yêu suốt 28 năm cuộc đời. c̣n tôi nhận ra tôi khi tôi 18. cái khoảng cách đó có mong manh. sự từng trải trong cuộc sống của một les, của một người con gái đẹp lạnh lùng nhưng kín đáo sẽ đem đến cho tôi cái ǵ? Chính bản thân tôi cũng không biết tôi là ai. Tôi có phải chăng là một les thật sự. tôi không ghét đàn ông. Và cũng không đến mức không thể yêu một người đàn ông nào. tại sao tôi cứ khăng khăng người tôi yêu phải là một người con gái. phải chăng tôi tức thời, thích cái mới. thích khác người. và tôi đă đi t́m chị ngay ngày hôm sau. để t́m một câu trả lời
chị biến mất. để lại cho Tâm một lời nhắn: “ chị đi rồi”
phải thế không? Khi cô bé nói chia tay. chị đă bỏ đi. bởi chị biết rồi sẽ có ngày như thê. C̣n tôi? chị đi rồi, tôi phải làm sao?
Ngày mai, liệu tôi có thể đón b́nh minh?