gió_đi_hoang
18-03-2007, 08:24 AM
Anh cứ luôn hỏi em những câu như thế !!! Và em cứ luôn chết lặng... ko biết phải trả lời ra sao... Nói đúng hơn là em ko muốn trả lời... còn gì để nói nữa phải ko anh?!? Hôm nay em rất mệt mỏi , đầu óc đau quay cuồng... một đêm dài ko ngũ... lại một ngày dài phải dán mắt vào đống bài tập để mai thi... em thật ko còn sức... Em cảm thấy rất buồn... dường như anh ko hiểu được những điều sâu kín nhất trong em. Em biết... anh yêu em nhiều lắm ! Trong số tất cả những người đã đến với em thì anh là người yêu em hơn tất thảy... chỉ đau một nỗi.. tại sao?!?... tại sao anh ko thể hiểu em?!? Em cứ luôn khóc lặng lẽ sau những câu nói : " ko có gì... " , " ko sao... " , " bình thường mà... ",... Và cái cách em nói với anh dường như vô thường lắm ! Anh nói em thay đổi nhiều rồi. Ngày trước , khi mới quen... em rất ngọt ngào. Thời gian qua đi... em bớt u uất hơn xưa... nhưng lạnh hơn nhiều quá ! Anh cảm thấy buồn... thấy cô đơn... Có những điều em ko thể nói ra nhưng ko đồng nghĩa với việc tình yêu của em giành cho anh cũng chỉ dừng lại ở đó. Em từng " viết cho một người... thay cho một người... " ... nhưng thật lòng đó là những điều em muốn gữi đến anh. Anh có biết ko... người ta thường thích ánh nắng ấm áp hơn cơn gió lạnh mùa đông. Họ nói rằng... ánh nắng sưởi ấm con người ta... giúp con người ta nguôi ngoai đi nhiều thứ... Nhưng em lại thích cái lạnh lẽo của mùa đông băng giá... nó sẽ làm đóng băng những nỗi buồn... làm tê dại niềm đau... cái lạnh ấy sẽ làm vơi bớt đi cái giá rét trong cõi lòng... Bản thân em cũng một phần nào như thế ! Những lúc đau khổ nhất em chỉ muốn giấu chặt cho riêng mình... Em tin... nỗi buồn nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai...em khóc rồi sẽ lại mỉm cười hạnh phúc... Em ko biết mình mạnh mẽ hay là yếu đuối... Em chỉ biết em luôn cười trên nỗi đau... dù nước mắt có chảy tràn trên má... chảy tràn trong giấc mơ... em vẫn ko quên ngạo nghễ mỉm cười... Em cứ vấp ngã rồi lại đứng dậy... chà đạp lên cả nỗi đau của chính mình... chỉ đơn thuần để có thể bước tiếp... Nhiều khi em tự hỏi : " ta có quá tàn nhẫn với bản thân mình ko?!? ".... nhưng rồi em lại lắc đầu trong nước mắt và tiếng cười xót xa... " ko !... Ta sống ko chỉ cho riêng mình... vậy tàn nhẫn với mình một chút có sao đâu...!?!... ". Từ khi chạy trốn trong thế giới game on9... em cứ luôn giấu chặt mọi thứ bằng sự lạnh lùng... đã ko còn có thể trải lòng như ngày xưa ấy... Nhưng ko phải vì thế mà em mất đi cảm xúc của một con người... Có thể em thiếu một trái tim yêu... nhưng em biết được mọi thứ.... và vẫn luôn cảm nhận được mọi nỗi đau... Em luôn nhìn tất cả bằng đôi mắt ơ hờ... nhưng trái tim em đã bao giờ ngoảnh mặt với những niềm thương , nỗi nhớ... Người ta nói cảm xúc của em là giả... những gì em viết ra chỉ là múa bút... Em đã từng ko còn dám viết... mỗi lúc cầm bút lên nước mắt lại lăn dài... run rẩy... sợ hãi... Em sợ cảm xúc của mình... sợ nỗi bi thương chảy tràn... Nhưng thật lòng... em chỉ viết những điều em nghĩ... Những gì em viết đã từng mang lại nỗi đau bất tận cho em...nên em muốn giấu chặt tất cả... Em sợ người khác bước vào khoảng lặng của riêng mình... Em sợ những kẻ thích lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui... sợ nỗi hận thù trong em... sợ tất cả... Chôn chặt mọi thứ... em chỉ khóc lặng lẽ... Em đã mất đi quá nhiều thứ rồi... đừng cướp mất cả sự tự do của em được ko anh?!?... Anh chỉ muốn em ở bên anh... điều ấy em biết ! Em biết anh muốn giấu chặt em cho riêng mình... Nhưng em ko biết phải làm sao... em chỉ có thể hoạt động và làm việc để biết rằng em vẫn đang sống... Có thể ko một ai biết sự tồn tại của em trên thế giới này... nhưng em... lại ko thể quên mất rằng... mình đang sống...đang tồn tại ... Phải làm sao hả anh?!?...Phải làm sao để có thể mang cho anh hạnh phúc?!?... Em phải làm như thế nào... mới có được sự bình yên?!?...
Hãy quay lại nhìn em anh hỡi!
Nhìn thật sâu vào đôi mắt anh ơi !
Nơi những giọt nước mắt đang rơi
Có bao điều thật lòng em muốn nói...
Mỗi lần cười trái tim em đau nhói
Như thuốc dù giã tật nhưng đắng lắm anh ơi!
Hãy hiểu em đễ hạnh phúc đừng vơi
Hãy là người mở cánh cửa băng giá.
Xin đừng đễ trái tim em hóa đá
Đừng đễ hoa lá rụng về mùa thu
Đừng đễ mùa đông chỉ có sương mù
Hãy lắng nghe con tim em thỗn thức...
Hãy bước vào khoảng không trong ký ức
Hãy cùng em xây mộng ước anh ơi !
Đừng phút nào chợt vô tình đánh rơi
Trái tim em _ quả cầu thủy tinh dễ vỡ.
Hãy gạt đi những gì lầm lỡ
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ nghe anh !
Đừng đễ tình yêu vội vã qua nhanh
Hãy nhìn em bằng tất cả nhung nhớ.
Hãy nhìn vào đôi mắt nhung nhớ
Đễ lắng nghe lời em nói yêu anh !
Hãy đễ hạnh phúc là một màu xanh
Con đường em đi chỉ một màu hạnh phúc...
... gió ơi , đừng khóc...
Hãy quay lại nhìn em anh hỡi!
Nhìn thật sâu vào đôi mắt anh ơi !
Nơi những giọt nước mắt đang rơi
Có bao điều thật lòng em muốn nói...
Mỗi lần cười trái tim em đau nhói
Như thuốc dù giã tật nhưng đắng lắm anh ơi!
Hãy hiểu em đễ hạnh phúc đừng vơi
Hãy là người mở cánh cửa băng giá.
Xin đừng đễ trái tim em hóa đá
Đừng đễ hoa lá rụng về mùa thu
Đừng đễ mùa đông chỉ có sương mù
Hãy lắng nghe con tim em thỗn thức...
Hãy bước vào khoảng không trong ký ức
Hãy cùng em xây mộng ước anh ơi !
Đừng phút nào chợt vô tình đánh rơi
Trái tim em _ quả cầu thủy tinh dễ vỡ.
Hãy gạt đi những gì lầm lỡ
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ nghe anh !
Đừng đễ tình yêu vội vã qua nhanh
Hãy nhìn em bằng tất cả nhung nhớ.
Hãy nhìn vào đôi mắt nhung nhớ
Đễ lắng nghe lời em nói yêu anh !
Hãy đễ hạnh phúc là một màu xanh
Con đường em đi chỉ một màu hạnh phúc...
... gió ơi , đừng khóc...