PDA

Xem đầy đủ chức năng : ....



boy_handsome
10-05-2006, 03:12 PM
Giới thiệu với cả nhà đây là bài hát tui sáng tác dựa trên nền nhạc là bài Tình Khúc Vàng, xin lỗi tác giả Hoài An nghen, tui chót dại, hic hic

.................Tình lỡ làng...............

Đêm nay mình anh trên phố khuya lạnh lùng.
Đêm nay mùa đông ôi mùa đông giá băng.
Đêm nay lòng anh luôn nhớ em thật nhiều, mối tình này đã trao người...

Đêm nay nhiều sao nhưng có anh 1 mình.
Đêm nay buồn hơn khi đời anh vắng em.
Đêm nay lòng anh than khóc cho cuộc tình.
Với người tình đã lìa xa..........

Giờ đây em đâu rồi , những khi mình vui cười?
Sao em ra đi tình gian dối, để cho anh đơn lạnh giữa đêm trời đông lạnh.
Lang thang cô đơn mình anh bước......

Đ K : Bước về nhà em, bước về năm tháng, đã cho anh bao nhiêu những buồn vui.
Những giận hờn xưa, có còn đâu em, nay em ra đi tình đã chết.....

Biết rằng tình yêu, biết rằng cay đắng, cớ sao ta yêu nhau để khổ đau.
Vẫn còn mình anh , giữa 1 màn đêm, nơi đây anh khóc cho tình lỡ làng.......
hơ hơ hờ hơ, hơ hơ hờ hơ, hơ hơ hớ hơ hơ hờ hơ hơ hớ hơ,...............

tb: tui st bài hát này xong roài hát cho cô ấy nghe, và nói chia tay, các you thấy chia tay có lãng mạn ko? hic hic........cho tui vài lời nhận xét nghen:type:

boy_handsome
11-05-2006, 10:21 PM
ặc ặc , tại sao chỉ xem bài của tui , mà chả thấy ai nhận xét j` seo? ko hay thì cũng phải chê vài câu để anh em bít còn rút kin nghiệm chứ....hic hic

seshi
28-06-2006, 01:28 AM
Chương 1

Đối với mọi người thì có thể cho giờ này là buổi trưa, buổi chiều, chẳng hạn, nhưng đối với một cô bé thì thời gian không có ý nghĩa. Đêm và ngày, đối với nhỏ chảng có gì khác biệt. Ngoại trừ ban ngày thì phải đi học, nhưng không, bây giờ là hè, thì cô bé tha hồ mà ngũ thỏa thi'ch.

--Lùn ơi, ra phụ giúp má chút coi, trời đất ơi, trưa trời trưa trật rồi mà còn nướng ngũ nữa

Tiếng keo của mẹ Ngọc Giao quả không nhỏ, nhưng cô bé làm lì, biết rằng nếu mình giả vờ không nghe, không biết thì mẹ sẽ không kêu tiếp.

--Gì vậy bà, con nó còn ngũ, đừng đánh thức nó tội nghiệp -Giọng của ông Nghiệp vang lên khiến cho Ngọc Giao không khỏi tủm tỉm cười dưới bức mềm có reo hình con bướm.

--Ông có thấy ông binh con quá đáng không, 1:00 chiều rồi chứ ít sao mà còn ngũ. Phải chăng mọi ngày thì không sao, nhưng hôm nay có gia đình anh Mỹ từ xa đến chơi, hổng lẻ ông biểu mình tôi lo hết nấu nướng, lau dọn, tiếp đón hay làm sao ---Giọng bà Nghiệp có vẽ tức tối giận chồng mình thiên vị với đứa con lớn chồng ngồng mà còn giã vờ con nít.

--Thôi mà, con nó ngũ thêm tí xíu, cở nữa tiếng nữa là nó dậy

--Phải chi mà nó đi học, thức khuya học bài thì không nói, đằng này thức khuya để đi chơi, còn không thì lên online tìm bạn chat

Phải, cô bé là thế, không có khác gì những cô gái ở lứa tuổi đôi mươi. Nhỏ rất ham chơi và ít làm. Không phải nhỏ lười, hoạc đó là câu nói của nhỏ, "Con đâu có lười, con chỉ thấy má quá vui vẽ với công việc nhà, con đâu nỡ chiếm đoạt nhiệm vụ làm bà vợ tốt và bà má hết sãy của má". Phải câu nói này thì rất thân quen đối với ông bà Nghiệp, và hình như mỗi tuần ít nhất được nhắt đến 8 lần. Chia ra, có ngày nhỏ nói đến hai lần lận đấy.

Vì Ngọc Giao thấy ba bị má mình hành hạ, nhỏ hơi hơi thương hại, và cũng hơi hơi buồn cười nên nất lên một tiếng. Giọng nhỏ thanh thoát đến nỗi ông bà Nghiệp đang cải lộn mà cũng nghe được.

--Rồi nó dậy rồi đó ---Ông Nghiệp nói, muốn chứng minh rằng mình đúng

Bà Nghiệp chỉ lắt đầu rồi đi về hướng bếp để xoạn đồ làm bếp.

Trong cái tướng còn ngáy ngũ với bộ pajamas màu xanh da trời, Ngọc Giao đi về phía phòng khách nhìn về phía bếp.

--Sáng sớm mà ba má làm gì như động đất vậy. Con còn đang ngũ....

Chưa nói hết câu thì Ngọc Giao bị cắt bởi bà Nghiệp.

--Ngũ đã chưa cô nương, con gái gì mà lười quá

--Con đâu có lười, con chỉ thấy má quá vui vẽ với công việc nhà, con đâu nỡ chiếm đoạt nhiệm vụ làm bà vợ tốt và bà má hết sãy của má ---thêm một lần nữa, cái câu nói mà có lẻ đã thuộc về của Ngọc Giao đã ghi vào lần thứ 9 trong tuần.

Bà Nghiệp với nét mặt giận dữ quoát.

-Thôi thôi, không mẹ tốt vợ tốt gì hết, con gái người ta 5-6 giờ sáng là dậy giúp mẹ mình, còn con nhà ta thì... trời đất

Với cái nhìn giận dữ của mẹ khiến cho Ngọc Giao không khỏi bật cười, phải, tùy trường họp mà cười, nếu cười như thế người ta nói nhỏ "vô duyên", cũng như mẹ thường nói. Nhưng cho dù bị nói thế nhiều lần, nhỏ vẫn thi'ch cười trên nỗi đau khổ, tức giận của người khác. Không nhớ sao, nhỏ có cái biệt danh "vô tình" mà.

--Cười cái gì ma cười, cô ra chợ mua dùm tôi một bó rau thơm, ngò, và hành lá. Và coi có trái cây nào tươi thì mua luôn để chiều đãi khách, bao nhiêu tiền mua rồi chút tôi đưa lại

--Con hết tiền rồi ---Ngọc Giao trả lời một câu ngắn gọn, khuôn mặt ra vẽ như không biết tại sao mình hết tiền trong khi nhỏ mới lãnh lương hôm thứ Sáu, và hôm này là thứ Bãy.

--Ông Nghiệp ---Bà Nghiệp quoát lớn --- lấy trong bóp đưa cho con Lùn $50 đồng dùm tôi

Ông nghiệp hình như nghe được nên trong vòng chưa tới 2 phút ông đã đêm xuống và đưa cho Ngọc Giao tờ $100.

--Con mua còn giữ mà sài ---Ông nói nhỏ trong tai con gái, khiến cho cô khúc khi'ch cười vì có một ông cha thật tuyệt vời.

--Đi đi con, kẻo má mày bả không làm được đồ ăn kịp cho khách thì bả mắn nữa thì không tốt

--Oh ---Ngọc Giao nói vội vã đi lại lấy cái sách tay với sâu chìa khóa

--Ui hay chưa, con gái con gông mà đi ra đường trong bộ đồ ngũ, răng chưa đánh, to'c chưa chãi, nhìn ra thể thống nào nữa

Mẹ Ngọc Giao là thế, mẹ nhỏ mới 45 và qua Mỹ cũng khoảng 15 năm nhưng còn rất cổ hữu và khó tánh. Nhưng đối với Ngọc Giao, chỉ cần nhỏ cười là không ai còn nói gì nữa.

--Kệ, chứ con mà tắm rữa, sữa soạn, mẹ phải đợi 1 tiếng mới ra khỏi nhà, rồi mua đồ về thì khách đã đến ---Nói đến đó, nhỏ vội mang đôi dép flip-flop vào và dọt lẹ ra khỏi cửa trước khi bà Nghiệp có thể nói thêm một câu nào nữa.

= = = = = = = = = = = = =

Ngọc Giao vui vẽ phóng trong chiếc xe Honda củ kĩ đời 1992 ba mẹ tặng lúc 16 tuổi đến chợ. Chợ thứ bảy thì rất đông, nhỏ tìm lâu mới tìm được một chổ parking gần kế bên chiếc Mercedes 4 cửa màu silver. Có lẻ vì chiếc xe của Ngọc Giao không được cái ngoại hình hấp dẫn nên nhỏ ghét ai có những chiếc xe đẹp. Đậu kế bên xe nào đẹp thì nhỏ quen một câu: "tưởng có xe đẹp là ngon sao, có ngày mày cũng vào history thôi cưng à"

Nhưng nói thì nói, Ngọc Giao không khỏi rời ánh mắt vào chiếc xe mà mình rất thi'ch và đang phải giã vờ ghét, Ngọc Giao hứ một tiếng nhẹ. Nhỏ để ý kỷ hơn thì phái hiện chiếc xe có bản số từ California.

--Cha, ai ngon quá, lái mercedes từ Cali qua đến đây ---Ngọc Giao nói nhỏ, nhưng lúc đó thì củng chẳng ai xung quoanh hoạc nhiều chuyện để nghe nhỏ nói gì.

Khi bước vào chợ, Ngọc Giao không nhìn trước nhìn sau, chỉ biết nhiệm vụ mình là đến hàng trái cây và rau quả để mua đúng những lời mẹ day bảo. Phải, đối với rau thì phải. Nhưng trái cây thì không. Ngọc Giao ghiền nhất là trái cây, nên nếu mua để đãi khách thì chao ôi tiếc quá. Ngọc Giao bèn lựa ít quả cam và táo cho mẹ, còn lại nhỏ tìm nào là nhãn, vãi, cốc, mít, xoài, đu đũ, chôm chôm, và trong dự định của nhỏ đó là cho mình "Chắc bạn của ba mẹ già, không ai ăn trái cây đâu"

Khi đi đến hàng tính tiền thì Ngọc Giao xếp hàng sau hai người đứng tuổi độ khoảng 50 đi chung cùng với một người thanh niên và một cô gái trẻ, đẹp. Ngọc Giao vì lo chú tâm đến mọi người trong chợ nên không để ý rằng hai người trẻ đang chú ý đến mình. Đến khi nhỏ tháy được ánh mắt soi mói ấy, trong đầu nhỏ chỉ có một câu "Nhìn cái gì, bộ chưa thấy con gái đẹp trong đôi kính đen, tóc bù xù, mặt đồ ngũ đi chợ sao?" Nhưng ngược lại, Ngọc Giao không nói câu đó mà tặng cho hai người một nụ cười với hai cái đồng cắc và mọt đồng tiền bên phải.

Ngọc Giao tức tối khi thấy hai người đối diện không có một phải ứng đối với nụ cười mà nhiều người thường nói với cô là "mê hồn". Nhỏ thi'ch lắm, thi'ch làm mấy anh mê mệt rồi lại vô tình để cho mấy anh đau khổ. Bạn bè bảo rằng nhỏ ác, nhưng đâu phải, tại vì tim nhỏ làm bàng sỏi đá mà. Nhưng hôm nay, người con gái đẹp kiêu kỳ thì không nói làm gì, nhỏ ngẫu nhiên gặp một người đàn ông không có galan, không cho một chút cảm giác đối với nự cười của nhỏ làm Ngọc Giao khiến nhỏ ngượng ngùng đến cuối đầu như muốn la hét.

-"Ừ phải thôi, mình bù xù vậy, nếu họ có cười thì củng chế nhạo mình thôi" --Với ý nghĩ ấy mà Ngọc Giao nhìn lên. Ngạc nhiên thay, họ đã không còn đó nữa.

lilsis
28-06-2006, 04:00 AM
cung~ dc lắm đó chị ơi..post típ hen...em ủng hộ mà...hoooorayyyy

seshi
28-06-2006, 04:55 AM
- - - - - - - - - - - - - - - -

Cho dù cái ngạc nhiên và sự vô tình ấy đến cho Ngọc Giao một chút xíu gì đáng tiếc, nhưng nó cũng vội đi như cơn gió khi Ngọc Giao ra khỏi chợ.

Sau khi lái xe về đến nhà, Ngọc Giao trao lại những đồ mua được cho mẹ mình.

--Nè má, con mua hết rồi đó, má đưa $50 giò còn dư lại có 23 cents à

--Mấy cái rau với trái cây mà chi dữ rứa?

--Thì con mua thêm extra, lỡ khách đông mình có mình dọn ---nói xong Ngọc Giao hí háo cười tủ tỉm

--Ừ cũng phải hả, nhưng cũng đâu có cần nhiều dữ vậy đâu ---Tuy nói thế, nhưng làm mẹ ai lại không hiểu con. Bà Nghiệp thừa hiểu Ngọc Giao cố tình mua đó để dành riêng cho mình, chứ khách thì làm sao ăn hết 5 bịch trái cây nào là đủ thứ

--Vậy xong rồi, con đi tắm rữa nghen. ---Ngọc Giao vừa dự định đi lên lầu thì chợt nhớ có chuyện muốn nói với mẹ --- Ừ mà má nè, chút nữa con không ở nhà tiếp khách với má đâu, hôm nay là sinh nhật nhỏ Na nên con phải đi mua quà rồi dự tiệc.

Nói xong Ngọc Giao chạy vọt lên lầu, chỉ còn bà Nghiệp nhìn theo đứa con gái mà lặt đầu hết biết nói nỗi.

- - - - - - - - -

--Tiếng khóc không vơi được nỗi sầu đâu em, Nước mắt không đêm lại chuổi ngày ấm êm ---Giọng Ngọc Giao còn lớn hơn là đài phát thanh buỗi sáng nữa nên khi cô hát ở trên lầu thì ở dưới mọi người đều nghe cả

--haha, con gái tôi đó chị, nó lớn mà như con nít, nói chị đừng phiền ---Giọng bà Nghiệp diệu dàng hơn thường đối với bà bạn thâm giao từ khi ở Việt Nam.

--Có phải bé Giao đó không chi? ---Bà Mỹ hỏi, tuy đã biết được câu trả lời ---Chà, giọng cô bé, chắc giờ con nó lớn lắm chị ha?

--Dạ phải ---Ông Nghiệp trả lời

--Và nghi.ch lắm chị ơi ---Bà Nghiệp chen vào, mắn yêu con gái mình

Thường thường là vậy, ba mẹ nào cũng có thói quen khen con thiên hạ và chà đạp con mình. Nên đối với Ngọc Giao, thì mẹ Ngọc Giao lúc nào cũng dùng những từ như "nó lớn mà còn y như con nít, không biết gì, nghi.ch phá, ham chơi" vân vân.

--Con cái nó lạnh lợi, hoạt bát là tốt đấy chị ---Ông Mỹ có vẽ rất thi'ch thú đến Ngọc Giao ---Tôi còn nhớ lúc bé con Giao nó hay qua nhà, lúc nào cũng rất vui vẽ, hoạt bát, và thông minh nữa ---Ông chợt có vẽ suy tư ---Mà không ngờ, mới đây đã 15 năm rồi anh chị nhỉ

-Dạ ---Bà Nghiệp tiếp lời --- lúc đó thì thằng Quân của anh chị chỉ có bấy tí ---bà để bàn tay lên cở chừng 1 mét mà nói ---mà giờ coi coi, cao ráo bảnh bao, lại có cô bạn gái quá xinh nữa

Tất cả mọi người cười lớn khiến cho Nhật Quân ngồi trong góc không khỏi mắt cở, tuy nó không lộ ra trước vẽ mặt rất lạnh lùng của anh. Anh chỉ mĩm cười nhẹ, mà không nói tiếng nào. Còn cô bạn gái kế bên, được giới thiệu là Tử Anh, thì cảm tháy rất hảnh diện. Tuy cô biết mình đẹp nhưng cũng rất thi'ch được khen.

--Hai đứa nó cũng định tháng 12 này làm đám hỏi để có gì hè sau làm đám cưới anh chị à ---Bà Mỹ nói, có vẽ mừng thầm luôn cho con mình

--Ôi cha vậy thì tốt quá, em cũng mừng cho anh chị ---Bà Nghiệp nói, có vẽ rất hứng hỡ ---Nhưng nhớ không thể thiếu thiệp mời của hai vợ chồng em à nghen

--Hà hà ---ông Mỹ cười thỏa chí ---Cái đó thì làm sao thiếu được, Gia đình tôi chỉ có một đứa con trai, anh chị một đứa con gái, nhà nào làm đám cưới thì cũng giống như trong nhà với nhau thôi.

--Ờ mà cũng ngộ, nhớ lúc tụi nhỏ nó còn bé, thằng Quân 10 tuổi còn con bé Giao nó mới có 4 tuổi, tụi nó cứ lúc nào cũng rủ nhau ra đồng chăn trâu của đám bạn. Nhớ hồi đó mình còn tưởng tụi nó lớn sẽ thành một đôi nữa chứ ---Ông Nghiệp nói, còn bà Nghiệp thì nhéo tay chồng

--Ông à, người ta có bạn gái kế bên mà nói gì kỳ vậy

Cả đám cùng nhau ùa lên cười, riêng Tử Anh thì có cảm giác khó chiệu lẫn ghen tỵ với một con bé nghe có vẽ quê mùa, xấu xí, mà cô chưa có cơ hội gặp.

Riêng Nhật Quân, tuy anh không có một chút ấn tượng đối với Ngọc Giao hiện tại, nhưng Ngọc Giao của quá khứ trong thâm tâm anh lúc nào cũng nhớ. Một cô bé lúc nào cũng đeo siết bên anh và đòi chơi trò đám cưới. Nói rằng anh làm chú rể, cô làm cô dâu, nhưng lúc đó Ngọc Giao còn quá bé, còn Quân thì đã lớn nên lúc nào cũng nói là "Giao Phay, anh không chơi đâu, em là em gái, anh là anh hai, không có chơi cô dâu chú rể được". Thế là Ngọc Giao nhè ra mà khóc khiến cho anh ta phải mất hết gần một tiếng mới dỗ lại cho nhỏ cười.

--Anh Quân ---Tử Anh kêu khiến cho dĩ vãng anh dường như mới hiện về giờ thì cũng lại tan biến mất

Anh nhìn lên Tử Anh, trong ánh mắt có chứa đựng một câu hỏi

--Anh làm gì mà suy tư quá vậy, bộ anh....

--Anh sao?

--Sao là sao

--Em nói gì, anh không hiểu ---Nhật Quân quay mặt về phía Ông Bà Nghiệp

--Anh lúc nào cũng vậy, không bao giờ chịu hiểu ai hết ---Tử Anh giận dỗi, nhưng rồi lại dã bộ cười khi trước mặt là bố mẹ của Nhật Quân và ông bà Nghiệp.

--Con trai là vậy, con đừng giận tội nghiệp cháu ---Bà Nghiệp nói vào, ráng để cho không khí được trở lại bình thường.

- - - - - - - - - - - -

Trong khi mọi người ở dưới nhà trò chuyện thì Ngọc giao tự mặt lên cho mình một cái áo tanktop màu xanh da trời có viền trắng và cái váy trắng xoè xuống đến đùi gối. Mái tóc cô đen mướt, và thẳng buôn dài xuống vái với nhiều layers từ trên mái tráng xuống. Rất moden, Ngọc Giao chạy xuống cầu thang với câu hát còn nhẩm trong miệng.

--Đừng buồn nghen em, đừng sầu nghen em, tình yêu là ánh sao bay vù trong đêm ... whoops---Chợt như biết nhà có khách, Ngọc giao định quay đầu đi lên lại trên thì đã bị bà Nghiệp kêu lại

--Giao, lại đây chào hai bác đi chứ

--Dạ ---Khuôn mặt như bắt buộc, Ngọc Giao bước từ từ xuống cầu thang để đi lại phía phòng khách.

Vừa lúc Ngọc Giao nhận ra bốn nhân vật mà cô đã được gặp ở chợ. Nhưng ngay lúc này nhỏ đã không cần biết ai là ai, chỉ muốn chào và đi lẹ để khỏi bị mẹ kêu ở lại tiếp khách.

--Dạ, con chào hai bác ạ. ---Ngọc Giao khoang tay chào như một đứa con nít , rồi quay Nhật Quân và Tử Anh, cô khoang tay chào tiếp ---Em chào anh chị ạ

--Giỏi, giỏi ---Ông bà Mỹ cười sãng khoái ---Chà, con gái lớn xinh quá ---Bà Mỹ tiếp vô

--Dạ con cám ơn bác ---Rồi Ngọc Giao quay qua mẹ mình ---Má, con đi nha

--Đi đâu, thôi sẵng có anh Quân và chị Anh ở đây, con ở nhà chơi, chứ đi đâu

--Má, má nói chút má cho con đi mà

--Im, lớn rồi, đừng có như vậy, má nói không đi là không đi

--Không được, má là người lớn mà không dữ lời hứa, con.... phải đi ---Giọng Ngo.c Giao có vẽ rất cương quyết

--Cháu có việc thì cứ để cháu đi, hai vợ chồng chị còn ở đây thếm 6 ngày, cháu có gì ít bủa chở đi chơi cũng được chứ sao đâu ---Bà Mỹ có vẽ thông cảm

--Bà hứa cho nó đi, sao giờ lại nói ngược vậy, bà này ---Ông Nghiệp hỏi ngược vợ, rồi nhìn Ngọc Giao ---Con cần đi thì đi đi, nhưng nhớ nhà có khách, nếu được thì về sớm

--Dạ con chào ba má, hai bác, anh chị, con đi

Ngọc Giao tức tối đi lại cần sách tay và chìa khóa dọt lẹ ra khỏi nhà. Nhỏ đi mà để lại cho người ở lại bao nhiêu là thắt mắt kèm với niềm vui

seshi
28-06-2006, 08:55 AM
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nguyên buổi tiệc Ngọc Giao dường như quên hẳng rằng nhà có khách. Phone cầm tay của Ngọc Giao có khoảng chừng 10 cái gọi mà Ngọc Giao vì để nó silent nên không reo. Nhỏ biết chắc thế này ngày mai về cũng sẽ bị mắn

Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, nên giờ đã đến lúc Ngọc Giao phải về nhà. Tuy biết là vậy, nhưng nhỏ hôm nay đã lộng hành và đi chơi quá giờ, đã 3 giờ khuya mà Ngọc Giao còn lang thang ngoài phố lái xe.

**Ring Ring**

--"Hello"

--"Giao hả, về chưa, sao có bị mẹ chửi không"

--"chưa, tao chưa về, đang lang thang" ---Ngọc Giao vừa lái xe vừa trò chuyện phone với nhỏ bạn thân, Mi Lan

--"Trời giờ này mà còn lang thang, coi chừng ông bà già mày biết là sẽ chửi chết"

--"Thì giờ biết đã bị chửi rồi, nên tao mới không dám về nè, hihi``, nhưng giởn thôi, sắp đến nhà rồi, tao không nói với mày nữa có gì bửa khác nói chuyện "

--"Ừ, bye, ngũ ngon"

--"Bye"

Cúp điện thoại xong thì chiếc xe của Ngọc Giao đã được đậu ngay ngắn vào ngoài garage kế bên chiếc mercedes của gia đình ông bà bạn của ba má

--"trước sau gì thì mày cũng đậu ở sân nhà ta thôi, có gì đâu mà ngon" ---Ngọc Giao nhìn chiếc xe lẫm bẩm


Bước nhẹ thật nhẹ, Ngọc Giao đi nhón gót về phòng. Nhỏ ngạt nhiên thấy dưới bếp có bóng người mà lại không có đèn. Nhỏ bước gàn thật gần, chợt...............quoay lại là một bóng đen của một người đàn ông lạ

--"AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH"

--"shhhhhhhhhhhhh, people are sleeping"

--"Who are you??"

--"I'm Quan" ---Nhật Quân nói trong bóng tối, và biết chắc người trước mặt mình là ai ---"I'm just getting a cup of water if you're wondering what I''m doing"

--"Oohhh, tưởng là...." ---Ngọc Giao thở dài hết cơn sợ hãi, may mắn người trong nhà không còn thức để nghe tiếng cô la

--"Yey????"

--"Nothing, go to sleep"

--"Tưởng là ăn trộm hả, hay là...."

Tuy trong bóng tối, nhưng Nhật Quân thấy mặt Ngọc Giao đỏ bừng.

--"Không ngờ Giao Phây sợ ma dữ hén"

--"Eh?" ---cái từ thân thương đáng ghét này đã lâu rất lâu không biết từ lúc nào đến giờ Ngọc Giao mới được nghe lại

--"Eh what?"

--"No one call me that"

--"I know, You're out pretty late huh??"

--"What?? you're my dad?"

Nhật Quân chỉ mĩm cười và đi về phòng mà ông bà Nghiệp đã chũng bị cho mình.

--"Eh, don't walk away on me like that"

--"Ngũ ngon Giao Phây"

Anh đi chỉ để lại nhỏ một cơn tức giận bất ngờ. Nhưng rồi nhỏ cũng không quên tiếp tục nhón gót về phòng mình để khỏi gây động sự chú ý của người nhà

Cửa được mở từ từ và khi Ngọc Giao hoàng toàn vào trong phòng thì nhỏ mới lén nỡ một nụ cười biết rằng mình tài giỏi. Nhỏ bèn bật đèn lên thì ngạt nhiên kế tiếp đó là có người đang ngũ trên giường của cô

--"Uh oh... chết" Ngọc Giao vừa định nhón gót quay đi thì

--"Đứng lại đó"

--"Dạ má"

--"Con biết mấy giờ rồi không?"

--"Dạ ba...." ---Ngọc Giao bổng dưng cà lăm đọt xuất bởi vì sự xuất hiện đọt ngọt của ba mẹ mình trong phòng

--"mấy giờ " ---Mẹ Ngọc Giao nhấn mạnh thêm lần thứ hai

--"Dạ ba....ba giờ"

--"Con có biết là má gọi con đến 10 lần không, con có biết là má lo đến cở nào không?? Có khách ở nhà mà mình thì bỏ đi chơi đến khuya ba bốn giờ sáng , con gái con gông như vậy, họ sẽ đánh giá má dậy con kiểu nào đây ha?? Giao, con nói đi ha?" ---Giọng bà Nghiệp tức tối, và tiếng nói của bà củng đã đánh thức Ông Nghiệp đang ngũ trong góc giường queen size của Ngọc Giao.

--"Ủa Giao về rồi hả con" ---Rồi nhìn vẽ mặt của vợ, ông nói có vẽ năng nĩ ---"Thôi đi bà, có khách ỏ nha, bà đừng làm ồn khách dậy. có gì phạt nhẹ nó rồi thì bỏ qua "

Như thấy chồng mình có lý, bà Nghiệp có vẽ rất tức tối nhưng cũng diệu lại và nhỏ nhẹ nói.

--"Từ nay cho đến khi anh chị Mỹ về lại Cali, má cấm con không được đi dâu chơi riêng rẽ, nếu có đi thì cũng dẫn theo anh chị để họ biết đây biết đó, còn không thì... "

Vì tính bướng bĩnh của Ngọc Giao, nhỏ phải phan lại cắt ngang lời bà Nghiệp

--"Thì sao hả má "

--"Thì ở nhà chứ sao"

--"Ohh" --Với vẽ mặt buồn hiêu, Ngọc Giao nhìn xuống đất nhớ lại khuông mặt của tên Quân, và càng nhớ thì Ngọc Giao càng tức vì nhỏ cảm thấy mình bị phạt tất cả vì hắn, cái tên Quân mất di.ch trời đánh thánh đâm

--"Có nghe chưa mà ồ"

--"Dạ con nghe rồi mà"

--"Vậy còn không mau thay đồ rồi đi ngũ"

--"Dạ"

Ngọc Giao như cái mấy, làm theo lời của bà Nghiệp nhưng lòng thì vẫn mang thật nhiều ấm ức

conaiy3uem
28-06-2006, 03:50 PM
tiếp đi bạn ........hay wa

seshi
30-06-2006, 08:53 AM
Chương Hai

Hơn hai ngày qua là những ngày buồn nhất trong đời Ngọc Giao. Không phải vì phải bị ở nhà, mà còn bị ép đi vòng vòng đến hết nhà gia đình này đến gia đình nọ với ba mẹ, hai bác, và hai người mà cô cho là "ông bà cụ non" tại vì họ lại có vẽ hứng thú với cái vui vẽ của người già. Không những những chỗ ấy chán chường, mà còn rất là "áp lực". Vì lúc nào đi vào nhà thì Nhật Quân cũng được người ta khen tài, đẹp trai, thông minh, và người bạn gái đi kế bên thì rất sắt são. Còn riêng Ngọc Giao thì cũng nhìn bằngánh mắt tìm hiểu và giống như "con bé này ăn chơi, không có gì đáng nói".

Thế là lần này đến lần khác, Ngọc Giao phải nghe câu:

--Con đang học hay là đã nghĩ học rồi

--Dạ con đang học

--Ừ vậy tốt, ráng học nghen con, chứ không đừng như mấy cô bé ăn chơi kia, không tốt cho tương lai đâu

Ngọc Giao không hiểi vì sao lúc nào cũng vậy. Người đời nhìn cô bằng cặp mắt ham chơi hơn ham học. Phải, thì trẻ trung như mình ai lại thi'ch học bao giò, nhưng cái đó cũng không có nghĩa là họ không có học.

Nhiều lúc Ngọc Giao không biết ước vọng làm một bác sĩ nhãn khoa của cô sẽ đến đâu trong khi trước mắt là bao nhiêu người bàn tán, nói rằng cô không có thể đạt đến lãnh vực ấy. Đối với người đời thì những cô gái đẹp thường không thành công trong lành vực làm ăn hoạc học hành. Vậy riêng Ngọc Giao, một cô gái dễ thương không kém ai, có thể đạt đến lãnh vực ấy không?

--Giao, con dậy chưa ---Tiếng kêu của bà Nghiệp lớn hơn là đài phát thanh, chán nãng đến muốn khóc, Ngọc giao trùm mền lại bà dã vờ như không nghe thấy

Nhưng không, hôm nay đã khác xưa, giã vờ như thế cũng không thể qua được ánh mắt của mẹ mình. Bà Nghiệp đã lên đến phòng và kéo mền của nhỏ ra:

--Giao, 9:00 sáng rồi, con còn không mau dậy sữa xoạn, hôm nay mình đi Công Viên Hãi Dương

Một cô gái hay ngũ khuya thức dậy trể thì 9:00 là giờ mà cô còn đang say giấc. Nhưng mấy ngày nay đã khác, 9:00 là giờ phải chủng bị để đi vòng vòng những nhà bạn ba mẹ. Ngạc nhiên thay, hôm nay ba mẹ lạ muôn đi Công Viên Hãi Dương. Trong 15 năm định cư tại Houston thì đây là lần thứ hai cô được đi. vừa mừng vừa thi'ch, Ngọc Giao nhày vọt dậy như một đứa con nít được đồ chơi mới

--Yeyy, finally má chịu đi chỗ nào vui chút rồi, con có thể rũ thêm Mi Lan không??

Bà Nghiệp lắt đầu nhìn con mình. Bà biết mấy ngày nay Ngọc Giao đã khổ nhiều với bà nhưng đành chiệu, vì có khách bà đành phải ràng chặt con mình hơn.

--Ừ, mình đi hai xe, rũ thêm nó đi cho vui

--Dạ để con gọi, hoan hô má

Bà Nghiệp rời khỏi phòng mà không khoải mĩm cười vì thấy con gái mình có lại cái tươi vui mà mấy ngày nay đã bị mất...

----------------------------

mimimina
30-06-2006, 09:05 AM
truyện này có phải của seshi sáng tác không vậy ???

~ vô danh ~
01-07-2006, 07:39 AM
seshi ơi
post nhanh lên nha
trước mình có đọc truyện này trên HHT rùi
do ai post thì quên mất tiu rùi
đang post dở thì bị ngừng lại
hy vọng lần này khác lần trước nha seshi
truyện nì hay quá trời lun

seshi
01-07-2006, 07:53 AM
Chương Hai

Hơn hai ngày qua là những ngày buồn nhất trong đời Ngọc Giao. Không phải vì phải bị ở nhà, mà còn bị ép đi vòng vòng đến hết nhà gia đình này đến gia đình nọ với ba mẹ, hai bác, và hai người mà cô cho là "ông bà cụ non" tại vì họ lại có vẽ hứng thú với cái vui vẽ của người già. Không những những chỗ ấy chán chường, mà còn rất là "áp lực". Vì lúc nào đi vào nhà thì Nhật Quân cũng được người ta khen tài, đẹp trai, thông minh, và người bạn gái đi kế bên thì rất sắt são. Còn riêng Ngọc Giao thì cũng nhìn bằngánh mắt tìm hiểu và giống như "con bé này ăn chơi, không có gì đáng nói".

Thế là lần này đến lần khác, Ngọc Giao phải nghe câu:

--Con đang học hay là đã nghĩ học rồi

--Dạ con đang học

--Ừ vậy tốt, ráng học nghen con, chứ không đừng như mấy cô bé ăn chơi kia, không tốt cho tương lai đâu

Ngọc Giao không hiểi vì sao lúc nào cũng vậy. Người đời nhìn cô bằng cặp mắt ham chơi hơn ham học. Phải, thì trẻ trung như mình ai lại thi'ch học bao giò, nhưng cái đó cũng không có nghĩa là họ không có học.

Nhiều lúc Ngọc Giao không biết ước vọng làm một bác sĩ nhãn khoa của cô sẽ đến đâu trong khi trước mắt là bao nhiêu người bàn tán, nói rằng cô không có thể đạt đến lãnh vực ấy. Đối với người đời thì những cô gái đẹp thường không thành công trong lành vực làm ăn hoạc học hành. Vậy riêng Ngọc Giao, một cô gái dễ thương không kém ai, có thể đạt đến lãnh vực ấy không?

--Giao, con dậy chưa ---Tiếng kêu của bà Nghiệp lớn hơn là đài phát thanh, chán nãng đến muốn khóc, Ngọc giao trùm mền lại bà dã vờ như không nghe thấy

Nhưng không, hôm nay đã khác xưa, giã vờ như thế cũng không thể qua được ánh mắt của mẹ mình. Bà Nghiệp đã lên đến phòng và kéo mền của nhỏ ra:

--Giao, 9:00 sáng rồi, con còn không mau dậy sữa xoạn, hôm nay mình đi Công Viên Hãi Dương

Một cô gái hay ngũ khuya thức dậy trể thì 9:00 là giờ mà cô còn đang say giấc. Nhưng mấy ngày nay đã khác, 9:00 là giờ phải chủng bị để đi vòng vòng những nhà bạn ba mẹ. Ngạc nhiên thay, hôm nay ba mẹ lạ muôn đi Công Viên Hãi Dương. Trong 15 năm định cư tại Houston thì đây là lần thứ hai cô được đi. vừa mừng vừa thi'ch, Ngọc Giao nhày vọt dậy như một đứa con nít được đồ chơi mới

--Yeyy, finally má chịu đi chỗ nào vui chút rồi, con có thể rũ thêm Mi Lan không??

Bà Nghiệp lắt đầu nhìn con mình. Bà biết mấy ngày nay Ngọc Giao đã khổ nhiều với bà nhưng đành chiệu, vì có khách bà đành phải ràng chặt con mình hơn.

--Ừ, mình đi hai xe, rũ thêm nó đi cho vui

--Dạ để con gọi, hoan hô má

Bà Nghiệp rời khỏi phòng mà không khoải mĩm cười vì thấy con gái mình có lại cái tươi vui mà mấy ngày nay đã bị mất...

----------------------------

conaiy3uem
01-07-2006, 04:56 PM
tiếp đi bạn.......

nhinhanhdethuong
01-07-2006, 08:53 PM
mình tìm truyện này lâu lắm rồi mà không thấy cảm ơn bạn đã post lên nha, love bạn nhiều hihih truyện này hay lắm

nhinhanhdethuong
06-07-2006, 09:56 PM
http://www.vietlove.com/board/index.php?showtopic=11657<-------va`o -da^y -di mo.i nguo`i chuye^.n soi? da' vo^ ti`nh a' chu*' cho*` ngu*o*`i ta to*'i mo`n co^? qua' chu'c mo.i ngu*o*`i vui ve? nha truye^.n da`i la'm :)

tocbovang
01-09-2006, 04:13 AM
For Goong fans like me > Palace new version...
Tác giả: rammy_bee_bamby
--------------------------------------------------------------------------------
Hãy tưởng tượng rằng chúng ta không chỉ đang sinh sống trên một đất nước Việt Nam thống nhất hoàn toàn được sự chỉ đạo của " Đảng và Nhà nước " ( câu nì nổi tiếng) với đường lối xã hội chủ nghĩa... Đây là một câu chuyện về Thái tử Nam Việt và Công chúa Bắc Việt, hai vương triều, hai hoàng gia cùng tồn tại trên đất nước Việt Nam thống nhất. < Thế này thì bà con phải đóng thuế chết tươi lun > ... Đại loại lời mở đầu viết thế thui...

Chương 1: Công chúa vốn dĩ vẫn là công chúa...

--------------------------------------------------------------------------------

Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Trong suốt 17 năm có mặt trên cõi đời này, tôi đã đi nhiều nơi, thăm thú nhiều cảnh đẹp, ăn nhiều món ăn ngon... Cái tên Trần Tâm Nguyên vốn hơi lạ với người Việt Nam vì ai nghe tên tôi cũng tưởng tôi là người Tàu. Cuộc sống của tôi không có gì để phàn nàn, sung sướng, hạnh phúc và tôi có thể gọi là có đủ thứ. Bố mẹ đều rất yêu thương, chiều chuộng tôi. Bố tôi làm việc tại một ngân hàng quốc tế và có một công ty trách nhiệm hữu hạn hoạt động trong lĩnh vực quảng cáo, tốt nghiệp đại học ở Liên Xô cũ, lấy bằng MBA ở Mỹ, lương tháng cao, có học vấn tuy chỉ có một điều mà bấy lâu nay tôi vẫn hay thắc mắc nhưng lần nào bố cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Chưa một năm nào tôi được ăn tết với ông bà nội, thậm chí có ông bà nội hay không tôi cũng chẳng biết. Bố tôi giống như một cá thể duy nhất tồn tại, không cha mẹ, không họ hàng thân thích. Mối quan hệ duy nhất mà bố tôi gọi là người thân là gia đính ngoại của tôi - những con người tuyệt vời nhất thế giới. Mẹ tôi là một người phụ nữ thành đạt. Có lẽ tài năng kinh doanh của mẹ được thừa hưởng từ ông ngoại tôi, một trong những người kinh doanh nhà hàng có tiếng trên cái đất Hà Nội này. Mẹ làm giám đốc của một công ty đại diện độc quyền của một hãng mỹ phẩm Pháp và một hãng đồ nội thất của Tây Ban Nha, nói chung công việc làm ăn tương đối thuận lợi. Khác với bố, mẹ không phải là người học nhiều, chỉ tốt nghiệp đại học hạng khá nhưng là người dám nghĩ dám làm - một ăn cả ngã về hưu. Họ gặp nhau ở trường cấp III, yêu nhau trong cái thời gian mà người ta nghĩ là tình yêu chớp nhoáng và không bền vững nhất và họ vẫn yêu nhau đến tận bây giờ và thậm chí cả sau này và rất lâu sau này nữa. Gia cảnh của tôi tương đối là khá nếu không muốn nói là rất khá tuy nhiên tôi lại sống rất bình thường. Từ bé sống chủ yếu với bà ngoại, một nông dân chính hiệu, tôi được thừa hưởng cái lối sống tiết kiệm mà bố tôi gọi là keo kiệt với bản thân. Gia đình tôi có quan hệ khá rộng. Ông ngoại là người quen biết nhiều nhất, bạn bè của ông trải từ nam ra bắc thậm chí qua cả biên giới sang nước ngoài. Bố thì hẹp hơn và cũng vì tính của bố cũng không phải là người thích quan hệ rộng nên bố chỉ có năm người bạn thân từ khi đi học cấp III cho đến tận bây giờ. Họ lập thành một hội mà bọn trẻ con chúng tôi gọi là hội Liên nhà. Bọn trẻ con này bao gồm những đứa con của những ông bố chơi thân với nhau ở trên, cũng là một lực lượng vô cùng đông đảo trong hội gồm 10 nhân vật có máu mặt: Bee, Bong, Bèo, Bọt, Bùn, Bia, Bỏng, Beo, Bin, Bốp. Khá là loằng ngoằng và khó nhớ nhưng đại loại chung chung là Bee là tôi và Bốp là thằng anh hai của tôi. Đống còn lại sẽ từ từ xuất hiện trong truyện sau với cương vị diễn viên phụ. À, cũng vì có đống đấy- hội " Anh em ta cùng đi" gồm 10 quái kiệt ấy mà tôi quen biết được một cool guy thật sự : Alex, em họ của Beo ( đại ca của băng quái kiệt, hơn anh hai tôi một tuổi ).
Đã mất một đống giấy để viết về cái gia cảnh tương đối là phức tạp của tôi, giờ mới là lúc câu chuyện bắt đầu, năm lớp 11 của đời trung học, nhiều kỉ niệm, nhiều khoảnh khắc và nhiều biến cố. Có lẽ biến cố lớn nhất đối với cả quốc gia này là việc hoàng đế Bắc Việt từ trần vì bệnh ung thư và hoàng đế Nam Việt thoái vị. Đối với học sinh trung học chúng tôi, hoàng cung và hoàng tộc vốn là những từ khá sính và thời thượng. Mặc dù không am tường về chính trị nhưng những sự việc liên quan đến hoàng cung luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, có lẽ bọn trẻ con vẫn chưa đủ lớn để thôi ý thích về hoàng tử-công chúa và những tòa cung điện lộng lẫy. 22 tháng 4 năm 2006, quốc tang ở Bắc Việt. Cả Hà Nội hôm nay là một màu trắng. Không khí đã không còn cái lạnh mùa đông như mọi năm, chắc cũng tại trái đất nóng lên và tầng ozon bị thủng hai cái lỗ to đùng. Tang tóc vốn là một thứ vô cùng đáng sợ. Bọn học sinh được nghỉ học thì không còn gì sướng bằng nhưng hôm nay là quốc tang, tuy được nghỉ học nhưng mà chúng tôi vẫn không cảm thấy sung sướng như mọi lần. Ai lại tìm hạnh phúc trên nỗi đau khổ của kể khác. Hôm qua là ngày tiến hành nghi lễ đưa tang hoàng đế, dân chúng đổ ra đường khá đông như muốn tiễn biệt vị hoàng đế đầy nhân đức của mình, thật tiếc là ông ra đi mà vẫn chưa có một đứa con để nối dõi. Ai cũng tiếc nuối và gần như ai cũng khóc khi nhìn thấy hình ảnh tiều tụy của hoàng thái hậu 70 tuổi trên màn hình ti-vi cũng như những giọt nước mắt lặng lẽ ngậm ngùi của hoàng hậu.
Trong nhà tôi, bố vốn là người hay dị ứng với các tin tức về hoàng tộc Bắc Việt, hôm nay cũng tỏ ra khác thường. Tôi nằm trên giường cảm nhận cái không khí tang tóc nặng nề như quanh quẩn lẫn đâu đó trong không khí, tồn tại khắp mọi nơi. Đồng hồ đã chỉ 8h sáng, nếu như là một ngày chủ nhật bình thường, giờ này chắc tôi đang ngồi ở lớp học thêm môn Tiếng Anh.Có tiếng gõ cửa phòng tôi, tôi đã cố tình vờ như đang ngủ im để không phải bò ra khỏi giường nhưng giọng nói của mẹ nghe có vẻ như có chuyện gì đó khá nghiêm trọng đã xảy đến vào cái giờ mà đối với mẹ vẫn được coi là quá sớm trong một ngày chủ nhật:
- Con mau dậy ra đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi xuống nhà. Nhà có khách, ăn mặc cho tử tế.
Đúng là có chuyện thật. Không thể giả điếc được nữa khi mẹ quá thông mình nháy máy cho con Nokia 7200 của tôi kêu inh ỏi như còi cứu hỏa thay chuông đồng hồ báo thức. Đành dậy thôi chứ biết làm gì nữa, không nên tuyên chiến trong một ngày chủ nhật bởi vì tuyến chiến sẽ đồng nghĩa với việc không được đi chợ đêm tối nay cùng hai chiến hữu thân thương Hoa rùa và Chi chó. Phải vất vả lắm tôi mới bò dậy được khỏi chiếc giường êm ái để chui ra nhà tắm đánh răng. Nhà có khách thế nên không thể rửa mặt như mèo được nên đành chăm chút kĩ hơn hàng ngày một chút xíu. Có tiếng người nói lao xao bên dưới tầng 1, nhưng cũng vì ở độ cao cách 3 tầng so với cái tầng 1 của khu nhà đằng trước nên tôi không nghe rõ được họ nói gì cũng như cố tìm xem có phải giọng nói nào quen thuộc trong Liên nhà hay không, có thể là của một papa mama nuôi nào đó của tôi chẳng hạn. Tốt nhất để xác minh sự thật thì nên đi xuống đó, chắc phải là người tôi quen thì mới gọi tôi xuống chứ. Nói chung là ai mà biết được chuyện gì. Đánh răng rửa mặt chưa xong thì điện thoại di động lại kêu lên inh ỏi như thể cháy nhà rồi, tôi phi ra ngoài với nguyên một cái mồm vẫn còn xà phòng để vồ lấy máy. Một số máy quen thuộc gọi về từ Mỹ. Tôi không nhấc máy mà tắt đi. Mặc kệ thằng Bốp đáng ghét, dám đi chơi Spring break ở Boston, New York, Chicago trong khi mình đang phải ở nhà đánh vật với TOEFL và kì thi cuối kì tháng tới. Nó cũng chẳng thèm gọi lại sau cái tắt máy phũ phàng của tôi. Đã 15 phút trôi qua kể từ khi mẹ lên nhà gọi tôi xuống. Chuông điện thoại tầng 4 - nơi ổ chim của tôi neo đậu lại vang lên, tiếng chị giúp việc eo éo ở đầu dây:
- Em xuống ngay đi, bố bảo thế.
- Thì cũng phải từ từ cho người ta đánh răng xong chứ. Chị bảo chờ em một chút, có gì mà cuống hết cả lên thế. Tức !!!
Không muốn bị cấm vận kinh tế tối nay thì tốt nhất là nên làm đứa con ngoan cho đến hết ngày, chiều nay bố đã bay đi New York họp rồi, chắc cũng tiện thể sang thăm thằng Bốp hư đốn ăn chơi đú bẩn ở Miami luôn nên sẽ được tự do thương mại trong vòng hai tuần. Cố lên vì tương lai tươi sáng. Tôi kéo lê thân hình gầy nhom dài tròn mét sáu của mình xuống cầu thang. Khá đông người, một số người mặc áo vét đeo kính đen đứng nhìn tôi trân trối làm tôi tưởng họ đến tuyển tôi đóng vai nữ chính trong MEN IN BLACK III. Bố và mẹ đều đang ngồi ở sofa, một người phụ nữ trung niên quay lưng về phía tôi và một bà lão 70 tuổi ngồi ở chỗ mà bình thường bố tôi sẽ không nhường cho bất kì một vị khách nào cả. Lần này chắc vì kính lão đắc thọ, có thể bà lão ý là đối tác làm ăn của công ty bố. Nhìn trân trối những người cũng đang nhìn tôi trân trối trong một lúc, tôi bất giác giật mình, bà lão kia và người phụ nữ ấy tôi đều thấy trên tivi ngày hôm qua, hôm nay họ ngồi đây trong một bộ đồ đen từ đầu đến tận gót chân thế nên trong lúc gỉ mắt che khuất tầm nhìn cũng như não chưa kịp nhận thông tin từ mắt thế nên tôi không nhận ra họ: Hoàng thái hậu và Hoàng hậu Bắc Việt đang ngồi trong nhà tôi. Tôi chỉ muốn hét thật to cho hàng xóm cùng nghe, cho mấy thằng hay đá bóng đầu ngõ biết rằng tôi cũng có quen biết hoàng tộc, không khéo còn là hoàng thân quốc thích. Chợt tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa mở miệng sau khi đứng nhìn họ hồi lâu, tôi thắc mắc không biết chào là gì thì Hoàng thái hậu lên tiếng cứu tôi:
- Chào con. Con vừa ngủ dậy à ?
Giọng nói của bà vẫn chứa đầy nỗi đau của người mẹ vừa mất con nhưng nghe vẫn ấm áp và thân thiết thế. Bà ý vừa gọi tôi là con. Cũng kì lạ thật.
- Ngồi xuống đi con.
Tôi vẫn chưa biết nói gì chỉ biết ngồi nhìn Hoàng thái hậu và Hoàng hậu nhìn nhau. Dường như họ sắp nói ra một điều gì đó. Chắc là định nhờ bố tôi làm quảng cáo tìm hoàng đế mới cho vương quốc. Hi hi, đầu óc tôi không còn khả năng nghĩ ra thứ gì ngu độn hơn. Bố vẫn không nói tiếng nào còn mẹ thì cũng chẳng nói gì luôn, không khí cứ im lặng như kéo tung cái khóa cửa của căn phòng tò mò trong tôi làm cánh cửa bật tung ra.
- Con muốn hỏi Hoàng thái hậu và Hoàng hậu đến nhà con có việc gì ạ ?
Khi nói xong rồi thì tôi mới nhận ra rằng không được hỏi thế. Việc gì thì cũng là việc với bố mẹ tôi chứ liên can gì đến tôi mà thắc mắc lung tung. Nhưng lạ ở chỗ như mọi lần bố sẽ lườm cho tôi một cái và bảo tôi lên nhà vì bố ghét nhất là trẻ con tính tình tọc mạch nhưng hôm nay bố lại ngồi im, cầm cốc trà của mình để sát miệng. Xem ra câu hỏi của tôi cũng chưa đến mức phạm thượng để bị phạt mà lại có tác động ghe gớm đến bà lão thái hậu.
- Bây giờ chúng ta sẽ phải tuyên bố chuyện này với đông đảo dân chúng chứ không chỉ với riêng gì con gái con. Con muốn tự nói với nó hay là để mẹ nói đây ?
Tôi giật mình. Ngạc nhiên. Bà ý vừa nói cái gì như là rang lạc bên tai tôi ý. Nghe cứ lùng bùng đến phát sởn da gà. Con nào ? Mẹ nào ? Ai là con ? Ai là mẹ ? Mặt tôi giãn ra với hằng số giãn nở của da đạt tới vô cùng, mồm chữ o tròn vo há hốc nhìn họ. Hình như bây giờ bố tôi biết thế nào là phản ứng khi nhìn thấy gương mặt như vừa xem The Ring của tôi.
- Thực ra bố là em trai của hoàng đế Bắc Việt Trần Việt Lĩnh, con có để ý tên bố là Trần Việt Anh không ? Cũng giống tên của bác con đúng không ? Sự thật này sẽ chẳng bao giờ phải nói ra nếu như bác con không...
Bố không nói hết câu chắc vì bố thấy Hoàng hậu khóc. Người phụ nữ ấy cũng chỉ hơn mẹ tôi một vài tuổi nhưng trông già giặn hơn rất nhiều. Bà ý đang bị nỗi đau mất chồng dày vò. Thật tội nghiệp, bà ý thỉnh thoảng nhìn tôi nhưng chủ yếu là nhìn vào chiếc khăn tay trên tay bà và khóc. Tôi không nghe thấy tiếng khóc nấc của bà nhưng tôi cảm nhận được trái tim bà đang kêu gào thảm thiết, trông bà tiều tụy, xanh xao, nhợt nhạt như thể chính bà cũng bị ung thư. Bố dừng lại một hồi vì cũng bối rối không biết nói tiếp như thế nào. Hoàng thái hậu xem ra là một người rất tinh tế, bà tiếp lời bố tôi kể nốt cho tôi nghe câu chuyện của một hoàng tử Bắc Việt mà người ta lâu nay vốn lãng quên hay thậm chí chính bản thân ông cũng muốn từ bỏ danh hiệu hoàng tử ấy.
- 32 năm trước, khi bố con mới chỉ được 8 tuổi thì bác con đã tròn 18 tuổi. Lúc đó ông nội cũng không còn khỏe mạnh và việc truyền ngôi cho bác con là chuyện tất nhiên. Bà cũng không muốn phá đi qui định rằng chỉ có thái tử mới được phép ở trong hoàng cung nhưng cũng không muốn bố con gặp nguy hiểm nên bà đã đưa bố con ra nước ngoài. Đầu tiên là Đức, sau đó là Pháp. Khi bố con đến tuổi 16, bố con kiên quyết về Việt Nam học tiếp thế nên bà cũng chiều ý bố con. Bố con sống trong khu biệt thự gần trường học của hoàng gia và đi học ở một trường trung học danh tiếng nhất Hà thành lúc bấy giờ. Rồi bố con quen mẹ con và yêu bà ấy. Ba năm cấp III, tình yêu đã khiến bố con từ bỏ cả việc sang Liên Xô học đại học để học ở đây. Bà đã không đồng tình. Lần đó bà và bố con đã cãi nhau rất lâu và cuối cùng là bố con vẫn phải sang Liên Xô với điều kiện mẹ con cũng đi cùng nhưng khi bà đồng ý thì mẹ con lại từ chối. Không phải vì gia đình không có tiền chu cấp cho mẹ con việc học hành mà vì mẹ con biết được sự thật bố con là hoàng tử. Bà đã rất ghét mẹ con vì mẹ con đã cướp đi đứa con trai thứ hai của bà vì thế bà đã tống bố con đi bằng mọi cách.
- Bố đã không nghe theo lời bà nhưng vì không muốn tiếp tục mang danh hoàng tử bố đã từ bỏ tước vị hoàng tử. Lúc đó không nhiều người để ý, chỉ có một số người biết đến bố, việc hoàng tử bé rời khỏi quốc gia đã khiến cho dân chúng lầm tưởng ông ta đã đi hẳn luôn. Họ lãng quên dần bố và vì thế mà bố vẫn lấy mẹ con và có con và Bốp. Sống hạnh phúc để tận hưởng cuộc sống bình thường. Nhưng sự đời nhiều lúc cũng trớ trêu. Có lẽ cái tước vị hoàng gia không tha cho bố.
Hình như nghe thế là đủ nhiều đến mức não bộ có thể thoái hóa rồi thế nên tôi phản ứng bằng việc đứng dậy trước mặt người lớn. Mọi người tưởng rằng tôi sẽ biểu hiện dữ dội như cái tính cách ương bướng, thích gây sự hàng ngày của mình nhưng tất cả đã nhầm. Tôi chấp nhận sự thật này không chút khó khăn, dường như nó chẳng có mảy may tác động gì đến suy nghĩ bình thường vốn đã vô cùng sáng suốt của tôi.
- Vậy điều đó có nghĩa là bố và bà đang nói đến việc bố sẽ lên ngôi hoàng đế Bắc Việt đúng không ạ ?
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước thái độ của tôi. Chắc hẳn cả bố và mẹ vẫn nghĩ tôi sẽ kêu gào thảm thiết về chuyện "mọi người nói dối con sau 17 năm" như nhân vật Mia của Princess diaries I, một trong những nhân vật ưa thích của tôi. Họ nhìn tôi hồi lâu trong khi tôi hết đứng lên rồi lại ngồi xuống vì biết rằng câu chuyện của họ vẫn chưa kết thúc và cúng muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi tôi vừa đặt ra. Mọi người bắt đầu thấy không khí loãng dần ra như thể tất cả chúng tôi đang đứng trên đỉnh Himalaya. Trong lòng tôi lúc này đâu có chút nào khó chịu, ngược lại tôi lại rất hưng phấn vì việc mình đang có hoàn cảnh giống Princess of Genovia, cuốn phim mà tôi xem không dưới 20 lần. Đây là cảm giác mà người ta gọi là tự sướng.


Cuộc nói chuyện kết thúc sau đó không lâu và một quyết định có thể gọi mang tính hoàng gia và quốc gia được đưa ra, bố tôi và mẹ tôi sẽ làm lễ đăng quang ngôi vị trong tuần tới vì lí do " nước một ngày không thể không có vua ". Bố tôi sẽ phải hủy chuyến bay New York vào chiều nay nhưng tôi kiên quyết sẽ không từ bỏ buổi chợ đêm tối nay cho dù ngay ngày mai trời có sập xuống. Chắc cũng vì tâm lí nghĩ rằng tôi vừa nghe một chuyện có thể khiến tôi sốc thê nên tiền viện trợ cho cuộc vui đêm nay cũng nhiều hơn tôi mong đợi. Lòng tôi lúc này chỉ thấy hạnh phúc đang mỉm cười với mình chứ thực ra chẳng nhìn thấy cái người ta gọi là bất hạnh khi trở thành người của công chúng đâu cả. Thế là có chuyện vui để kể cho Bốp đêm nay rồi. Đâu chỉ mình Bốp, còn cả Alex yêu quí và các bạn của mình nữa chứ. Kể hay là để mọi người bị bất ngờ như mình lúc nãy nhỉ ? Ai bảo làm công chúa sẽ khổ lắm ? Nếu như người này xuất hiện trước mặt tôi và nói câu đấy khi tôi vừa nghe xong buổi nói chuyện làm thay đổi cuộc đời tôi thì tôi sẽ cho họ biết thế nào là sức mạnh hoàng gia bằng việc thẳng tay đàn áp và cai trị, nghe có vẻ hơi bạo lực. Niềm vui đã đẩy lùi mọi xúc cảm khác trong tôi mất rồi. Tôi chỉ thấy sung sướng, sung sướng mà không biết giữ nỗi sung sướng này cho riêng mình nhấm nháp hay là chia sẻ cho người khác, giống như câu chuyện về quả nho của lòng hào hiệp trên " truyện cổ tích về Đá Tiên " thì tôi sẽ trở nên không trọng lượng đấy. Biết thế nhưng tôi chỉ thấy bối rối. Căn phòng 30m2 của tôi trở nên quá bé với tôi rồi thì phải mặc dù thường ngày tôi vẫn nghĩ nó quá to và khiến tôi phải đi bộ nhiều cho mỏi cẳng. Không có nhiều thời gian cho tôi suy nghĩ lung tung, tôi đang thi học kì, tuy rằng là môn phụ nhưng cũng không phải là không quan trọng, cũng may toàn là trắc nghiệm nên thuận tiện cho việc hỏi bài, chỉ lo hai môn Văn Toán vào 3 và 4 tháng 5. Đời vẫn cứ thế trôi đi và con người cũng vẫn phải trôi đi cùng đời dù có muốn hay không. Ngày hôm nay có lẽ quá tuyệt vời, tôi có bà nội và có bác gái, hơn nữa trước khi ra về bác gái nói còn có quà của bác trai cho tôi và Bốp thế nên tôi hạnh phúc lắm. Điều hạnh phúc là khi bạn nhận được những món quà từ người thân của mình. Tôi đang hạnh phúc quá, tôi quên mất việc lo sợ đến những điều sẽ xảy đến sau khi hạnh phúc ra đi...
Đó là buổi chợ đêm vui vẻ nhất mà chúng tôi đi cùng nhau. Sau một hồi tung tăng mỏi cẳng, ba đứa kéo nhau lên Highland, nhâm nhi ly cà phê cho một đêm mất ngủ. Giống như mọi lần tôi vẫn uống Latte hay nước chanh cho tiết kiệm thì hôm nay chơi hẳn Freeze cho sang. Hoa rùa không từ bỏ hương vị của Americano còn Chi chó thì vốn không khoái cà phê nên kêu một ly nước cam, cái nước mà tôi đã uống đến nhạt miệng. Chúng tôi nói nhiều về những chuyện xảy ra ở trên lớp và chủ đề của tiêu điểm 5-3-2-1 hôm nay là vụ tình yêu tình báo của con rùa. Si mê một chàng trong lớp, thổ lộ và rồi chàng trở thành người đàn ông hóa đá. Rùa ta chán không thể tả nổi nữa... Quay về chủ đề muôn thuở: giáo viên và học sinh - nóng hổi sự kiện mười ba đứa bị phạt trong bài kiểm tra sử can tội bài giống nhau, đương nhiên không bao giờ có phi vụ phạt nào mà chường cái mặt của ba siêu nhân trứng muối. Chúng tôi thản nhiên lãnh án có lẽ bởi vì càng nhìn thấy chúng tôi phẫn uất bao nhiêu thì phù thủy A Vẩu lại càng sung sướng bấy nhiêu, thế nên anh em tôi cao tay hơn ả. Giờ đã là 9 giờ tối, điện thoại của con rùa kêu rinh renh. Mẹ hắn gọi về. Chi chó cũng không có khả năng nán lại chút nữa nên tôi chưa kể chuyện mình là công chúa cho tụi nó nghe, nếu không tụi nó sẽ rú rít như điên loạn và không chịu về cho đến khi nghe kể hết chuyện. Và nếu điều đó xảy ra thì chúng sẽ bị ăn mắng tơi bời cho dù tôi có dùng danh Công chúa ra bảo vệ chúng khỏi các bậc phụ huynh đáng kính. Hội siêu nhân trứng muối lúc này đã đông hơn, ngoài 3 đứa mặt dày này thì còn tên Cú vọ, Bẹt, Chim, Shit, Mama Phốc và đại ca. Nói chung là cũng phát triển ngang tầm tăng của dân số. Xã hội đi lên chẳng nhẽ anh em ta đi xuống ?
Phóng được con xe về nhà đã là 10h đêm. Bố và mẹ đều không có ở nhà, chị giúp việc nói lúc nãy ô tô của hoàng gia đến đón họ vào cung rồi. Có để lại cho tôi tờ giấy.

" Bee, ở nhà ngoan, thứ ba đã tiến hành lễ sắc phong hoàng đế của ba thế nên ba và mẹ phải vào cung. Ngay sau khi con thi xong học kì, con cũng phải làm lễ sắc phong công chúa. Ít ra là đến hết thứ tư chúng ta không thể gặp con nhưng bố mẹ sẽ đón con vào cung sớm nhất có thể. Nếu con rảnh thì gọi điện và kể cho Bốp nghe sự việc ở đây. Bố đã kể cho nó qua email nhưng không biết nó đã đọc chưa. Con biết tính anh con chỉ tin mình con nên nó sẽ không gọi điện cho bố mẹ đâu. Con thi tốt nhé ! "

Ngắn gọn, cô đọng, xúc tích. Đây còn có thể là cái gì khác hơn ngoài việc là giấy thông báo nó được tự do trong lâu đài này 3 ngày ? Tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
- Alo^ !
- Bee-Bee à ? Mày ơi, tao đây. Vừa check mail xong. Đọc run hết cả người. Sao mày biết pass hòm mail bố vậy ? Nói thử anh nghe, không khéo là pass thẻ tín dụng của bố đấy !!!
- Anh đến chết cũng không chừa cái thói thèm tiền.
- Ừ, cái đấy người ta gọi là bản chất.
- Bố viết cho anh cái mail đấy. Đọc đi, có hiểu không ? Đừng nói là cái óc 50% đậu tương, 50% đậu đen của anh không hiểu đấy nhá. Em cúp máy luôn!
- Thế là thật hả mày ?
- Vâng thưa ông anh quí hóa của đời tôi, thật 100%. Không tin bay về mà kiểm tra.
- Thế anh mày không phải là thằng lông bông tự nhiên thành Thái tử à ?
Một tràng cười dài ngặt nghẽo bắt đầu ngay khi Bốp nói hết câu.
- Anh là thái tử thật đấy.
Thế mà nó tự nhiên quên mất. Nó là công chúa thì anh nó là thái tử còn gì, so về quyền lực cũng như tiền lực thì rõ ràng nó thua rồi. Trước đây khi Bốp còn ở nhà, tiền tiêu vặt hai đứa được cho như nhau, thỉnh thoảng mẹ còn cho nó nhiều hơn Bốp, tình hình này kém phân Bốp mất rồi. Cơn tức bắt đầu mọc rễ trong bụng nó. Nó cần một liều Phucaca để quét cái dơ bẩn đó đi. Nó đâu có mắc bệnh thèm tiền như Bốp.
- Lên mạng đi, anh online chút chít với mày. Mày kể anh nghe chuyện ở nhà, thú vị quá. Nghe cứ như phim hành động Mỹ và tâm lý lãng mạn Hàn Quốc phối hợp thực hiện vậy. Máy sắp hết tiền rồi, gọi một cú đi nguyên 7,8 USD của tao. Điên quá !
-Bopby_bybop: Ba chung ta giau viec ba la hoang tu suot 19 nam anh may co mat tren doi, cong nhan sieu, nhu hoat dong tinh bao.
-Bee_bee: De nghi moi bo^' sang KGB. Hehe
-Bopby_bybop: The ho^m nay ba tha'i ha^.u den nha minh a ? Ba y nha^.n la` ba` no^.i chu'ng ta ha? em ?
-Bee_bee: Yep! Ba` ke chuyen rat hay. Chuyen tinh bo^' va` me. anh do.c ru`i chu*' ? Pha't bie^?u va`i ca^u nghe !!!
-Bopby_bybop: Wa' la~ng ma.n but thie^'u vitamin T.
-Bee_bee: Anh thi` always thieu vitamin T. Em biet neu la anh thi anh lam cach nao ru`i
-Bopby_bybop: Con na`y gio?i
-Bopby_bybop: Wa' gioi.
-Bopby_bybop: May o nha the nao em ? Sock ko ? Tao doan chac may suong ru.ng ra(ng ha`m nhi ?
- Bee_bee: Du'ng la` la~o Bo^'p gia`. Tho^ng minh ga^`n ba(`ng Bee.
- Bee_bee: Suong den muc mo'm toa`n ta^.p lun. Anh the nao ? Sock ko ?
- Bopby_bybop: Ko, anh cung suong. Anh dang hi vong duoc transfer sang Harvard voi li do la tha'i tu*? cu?a mot nuoc
- Bopby_bybop: Do*`i anh ma`y sa'ng cho'i de^'n no*i ru`i ... He`he`
- Bee_bee: The^' thi` ko kheo Bee's application to Princeton University has been accepted.

Chương 2: Tâm sự của thái tử...

--------------------------------------------------------------------------------

9h tối ngày 23.4.2006, tôi đang đọc nốt cuốn sách giáo sư giao viết bài luận về một đề tài trong đó. Buổi tối Singapore khác nhiều với tối Hà Nội, yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhất là trong khu kí túc xá của sinh viên thì tất cả những tiếng động bạn có thể lắng nghe được là tiếng không khí chuyển động. Singapore chứa đựng những nơi thật nhộn nhịp mà cũng đầy nơi thật tĩnh lặng, yên bình. Máy di động của tôi hai ngày nay đã không nhận được tin nhắn từ Linh thay vào đó là những tin nhắn tới liên tục của một cô bạn người Trung Quốc mà tôi mới quen, theo trực giác của mình, tôi cược rằng cô ta đã đổ tôi 99,99%. Sinh viên khoa chính trị thì phải luôn nắm rõ tình hình thế giới vì thế đã bốn tháng nay tôi thay đổi thói quen xem các chương trình giải trí thay vào đó chỉ xem thời sự, CNN và Bloomberg, thỉnh thoảng có ghé qua DW và Reuters. Phải làm tròn cả nhiệm vụ của một hoàng tử nữa thế nên tôi mệt mỏi hơn hồi đi học cấp III rất nhiều. Mới nghĩ đến đó, tiếng chuông cửa kêu lên khiến tôi giật mình. Ai còn đến vào giờ này nhỉ ?

- Sao khi đi cậu không mang chìa khóa ?
- Mình quên. Xin lỗi hoàng tử.
- Ăn tối chưa ?
- Chưa.
Hoài Anh đáp gọn lỏn, vừa nói tay vừa quăng con ba lô xuống sofa một cách không thương tiếc. Cậu ta vồ lấy cái điều khiển tivi, bật ngay MTV Singapore. Giờ này hôm nay có MTV MOBILE, con sâu di động này còn lâu mới chịu bỏ một chương trình như thế. Đã nhiều lúc tôi thắc mắc tại sao Hoài Anh lại chọn chính trị-kinh tế học thay vì khoa điện tử như đúng ham mê của cậu ta. Tôi đã hỏi và lần nào câu trả lời cũng chỉ có 3 chữ cái: "Ông bà già". Tôi cho cậu ta một tiếng vừa xem MTV vừa tắm rửa trước khi hai thằng kéo nhau ra MC Donald's. Hai nhân vật được đóng mác siêu lười và có tiền như hai thằng này sẽ không bao giờ chịu nấu ăn mặc dù trong căn kí túc xá rộng thênh thang có tới 20m2 được dành cho bếp. Tính nhẩm thì tôi sang đây đã được gần 8 tháng còn Hoài Anh đã đóng đô ở Singapore 2 năm 8 tháng có lẻ. Nếu như không phải có cái mác Hoàng tử thì tôi tin rằng mình sẽ không có cái tiếng là hot-boy của du học sinh Việt ở Sing, vượt qua một Hoài Anh đẹp trai đâu phải dễ, cũng hơi tự hào. Việc đi lại giữa hai nước đối với tôi là chuyện cơm bữa, hầu như tháng nào tôi cũng mò về Việt Nam đôi ba lần cho đỡ nhớ Hà Nội, đỡ nhớ người yêu, đỡ bạn bè còn thằng bạn cùng nhà của tôi Tết nó mới về, Noel nó cũng ở lại. Chắc vì lí do đó mà điểm nó cao hơn tôi. Hoài Anh khá cởi mở và thích trêu gái. Cái này là điểm chung to đùng và xấu xí của hai thằng.
Ăn tối xong là thời gian tốt để tản bộ cho dễ tiêu hóa. Giờ này cũng là 11h đêm rồi, đi một chút về cho dễ ngủ. Thay vì bắt taxi như mọi lần, tôi và Hoài Anh đi bộ về kí túc xá.
- No không mày ?
- Uh, nhưng tao ghét cà phê chỗ đó quá. Uống như khẹc.
- Công nhận. Khoái mỗi coca.
Nói đến coca, cả hai thằng cùng cười nghiêng ngả. Chắc cũng tại vụ say coca hôm sinh nhật Sara - bạn gái người Mỹ của Hoài Anh mà hai thằng cạch không dám sờ đến coca. Đường phố vắng vẻ hơn mọi khi, đi tản bộ không khí cũng trong sạch hơn, đỡ ô nhiễm. Thêm 500 CO2 nào vào phổi là mất đi 10s sống của mình, phải biết trân trọng từng 10s một. Dạo này cũng bận bịu nhiều mà hai thằng không có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều như hồi tôi mới sang.
- Làm hoàng tử thích không mày ?
- Có cái thích mà cũng có cái không thích nhưng nói chung tao không có lí do gì để từ bỏ tước vị hoàng tử, vừa có tiền tiêu hàng tháng, vừa có nhiều em theo.
- Tao chẳng thấy sung sướng cái đếch gì gọi là có. Giả sử mày đi với người yêu mà người ta cứ nhìn chằm chằm hai đứa, mày có thấy khó chịu không ? Tao mà là con người yêu mày thì tao đá mày lâu rồi!
- Đấy là lí do mày không phải là con gái. Con gái thường thích mình là tâm điểm của sự chú ý bất kể là của những thằng con trai hay những đứa con gái khác.
- Thế à ?
- Sara không phụ đạo cho mày buổi nào về tâm lí phụ nữ à ?
- Tao cũng không có ý định học.
- Thằng hâm. Thế thì làm sao mày tán gái được ?
- Tao có cần tán đâu, gái toàn tự đổ thôi.
- Mày và Sara là nghiêm túc đấy chứ ?
- Không. Đùa tí cho vui thôi.
Tôi nhận ra rằng mình và Hoài Anh ngày càng thân nhau hơn cũng có lẽ vì hai thằng có quá nhiều điểm chung, ngay cả cái điểm lăng nhăng cũng giống nhau kinh khủng. Không biết bao nhiêu lần tôi đã cố nghĩ mình sẽ chỉ yêu một mình Linh thôi nhưng mà hình như tôi làm không được. Những lúc ở bên cạnh Linh, tôi đảm bảo mình chỉ yêu mình cô ấy nhưng những khi cô ấy cách xa tôi, bên cạnh tôi có quá nhiều cám dỗ. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình không đứng vững nổi. Và như chuyện của Lin bây giờ, tôi dường như đang đổ cô bé đó. Một cô bé người Trung Quốc nhỏ nhắn, xinh xắn bám riết lấy tôi như muốn kéo tôi ra xa Linh hơn. Mỗi khi thấy Lin, tôi quên mất rằng Linh vẫn đang tồn tại. Tôi lại cảm thấy có lỗi với Linh nhưng tôi không thắng nổi cảm giác muốn đi chơi với Lin. Thang máy kí túc xá từ từ khép cửa khi hai thằng vừa thò chân qua cửa bảo vệ. Hoài Anh chạy theo, chèn tay qua kẽ cửa còn mở một khe nhỏ. Một cô gái trong thang máy.
- Cứ tưởng ai hóa ra là mày.
- Ừ, tao.
Tiếng cô gái đáp trả Hoài Anh với tất cả sự sắc nhọn của ngôn ngữ, lạnh băng. Gương mặt của cô ấy dãn ra phần nào khi thấy tôi lững thững theo sau Hoài Anh.
- Đấy, con gái là chúa phân biệt chủng tộc. Hoài Anh này cũng đẹp trai như ai vậy mà vừa thấy ai đó đi vào là đổi mặt ngay.
- Chào Hương. Lâu lắm không gặp. Khỏe không ?
- Vẫn khỏe re. Hoàng tử thế nào ?
- Cũng phong độ ổn định. Anh Phong khỏe chứ ?
- Ừ, ông anh trai Hương vẫn chưa bị "giời đánh thánh vật" nên mạng sống vẫn được bảo toàn.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc khi Hương ra khỏi thang máy ở tầng 3 trong khi hai thằng phải leo lên tận tầng 7. Vừa đi đến cửa phòng đã thấy cửa mở toang mặc dù hai thằng nhớ chắc đã khóa cửa cẩn thận bằng cách sập cửa mạnh đến nỗi hàng xóm cũng nghe tiếng hai chàng hot-boy ra ngoài.
Hoài Anh xông vào nhà:
- Tưởng ai hóa ra quản lí của cậu.
Nó nói trong tiếng thở phào nhẹ nhõm khi thấy bé Nokia mới mua còn nguyên trên mặt bàn nước.
- Chú đến muộn thế !
- Vâng, thưa hoàng tử. Có chuyện đột xuất nên tôi mới đến muộn thế.
- Chuyện gì vậy ?
- Thưa hoàng tử, bác của người đã tuyên bố thoái vị sáng hôm nay.

Tôi sững sờ và có phần bàng hoàng vì tin tức ấy. Đây đâu phải chuyện gì tốt lành. Tôi kéo chú quản lí vào phòng mình, khép cửa rồi ngồi xuống giường.
- Cháu có được biết lí do tại sao không ?
- Thưa hoàng tử, bác người chỉ nói là ngài không xứng đáng tiếp tục giữ ngôi vị hoàng đế thế nên ngài muốn ba của người lên ngôi thay ngài trị vì đất nước.
- Phải có lí do gì sau cái " không xứng đáng" đó chứ ?
- Điều này thì thần cũng không biết.

Một lúc sau khi chú quản lí rời khỏi phòng, tôi ra ngoài kiếm lon bia uống cho bình tĩnh trở lại. Hôm qua vừa nghe tin hoàng đế Bắc Việt băng hà, hôm nay nghe tin bác tôi thoái vị. Cứ như thể hai ông hoàng đế này đột nhiên rủ nhau bỏ cuộc chơi làm vua của họ. Người lớn đúng là khó hiểu thật ! Hoài Anh lại say sưa với sự nghiệp chat chit của mình. Thú vui duy nhất trong ngày của hắn dường như là chat đêm. Bây giờ mới chỉ khoảng 10h đêm ở Việt Nam. Tôi muốn nhấc máy gọi điện về cho bố nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Gọi rồi thì tôi biết nói gì đâu. Tôi mở cửa ra lan can hít thở lại chút khí trời. Bầu trời đêm nay không có mây, quang đãng nhưng cũng chẳng nhiều sao, chỉ thấy có hai ngôi sao trên bầu trời là rõ ràng. Lâu lắm rồi tôi quên mất thói quen lôi chiếc kính viễn vọng ra ngắm sao như hồi bé tôi vẫn hay làm. Cũng phải gần 4 năm rồi. Tôi bỏ thói quen đó khi bước chân vào cổng trường cấp III, khi tôi quyết định thay đổi con người mình, không làm một hoàng tử bình dị và ngoan ngoãn như trước nữa.
Chương 3: Thứ hai là ngày đầu tuần, bé hứa cố gắng chăm ngoan...

--------------------------------------------------------------------------------

Buổi sáng của một ngày mới đã bắt đầu cách đây 5 tiếng. Tôi vẫn uể oải nằm trên giường ngắm trần nhà và chắc mẩm con đồng hồ báo thức đã yên vị trên sàn nhà. Chiều nay thi Lý, môn cuối cùng trong các môn nhóm 2 trước khi bắt đầu thi 3 môn chính. Ít ra cũng nên chông chờ một tuần lễ nhiều vui vẻ và hạnh phúc tràn trề. Con di động qua một đêm mà có đến 6 missed call, 7 new messages. Màn hình di động là cây kem to đùng, trông đến là thèm. Mình đã nhờ chú Bốp đem máy đi cài hộ cái mặt anh Roddick vào đây ngắm cho đỡ nhớ anh nhưng hắn vẫn thất hẹn từ Tết đến giờ. Ôi thôi, 3 tin và 4 cuộc gọi nhỡ từ Alex.

{ Em chết rồi hả Bee ? Sao anh gọi mà không nghe máy ? }

{ Đã căn giờ chuẩn 9h sáng rồi mà? Đang có chuyện muốn nói thì máy cứ lặn sủi tăm thế này. Hỏi thật chứ em mua di động làm gì nhỉ ? }

{ Nghe điện thoại đi, có thông báo không muốn nhắn tin, muốn nói qua điện thoại cho hoành tráng. Tức lắm rồi đấy. Chuẩn bị mất nguyên một ngày không làm gì được vì em đấy. }

Ngoài 3 cái tin của Alex thì đống còn lại là tiếng gọi thường nhật của các chiến hữu. Chiều nay mình quyết sống mái với môn Lý. Chị giúp việc cũng chẳng buồn lê mình lên cái tổ chim để gọi mình dậy bằng những tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, đã 11h trưa rồi cơ đấy. Mình sắp phải đi học rồi. Đi học là mệt mỏi lắm đây nhưng ít ra mình cũng đang muốn kể chuyện mình sẽ là công chúa cho bọn bạn nghe. Quên mất, phải nhắn một tin xoa dịu Alex đã: " Lúc này em nghe điện thoại được rồi đấy. Anh gọi đi. Vừa ngủ dậy. " Đánh răng rửa mặt và đóng bộ đồng phục vào người, ăn trưa rồi phóng xe đi học. Đây là chuyện thường ngày. Tối nay phải đi học thêm nhưng vì đang thi học kì nên quyết tâm cúp cua tất cả, tập trung ôn thi. Đã gần nửa tiếng mà Alex vẫn không gọi lại. Lần này thì đến lượt hắn im thin thít và lặn mất tăm.

Trường học, một nơi đầy ý nghĩa. Hôm nay mình đã cố tình đến sớm 15 phút để có thể kể cho đám chiến hữu nghe chuyện mình sắp trở thành công chúa tuy nhiên đống chiến hữu như đánh hơi thấy có chuyện hay, rủ nhau đi muộn tập thể , bỏ mình trơ trọi với đống bạn mà mình chẳng chơi mấy. Trời bắt đầu nóng lên, ngột ngạt phết. Đứng dưới bóng cây mà vẫn cảm tưởng như mặt trời mọc ngay trên đầu mình. Quyết định sáng suốt nhất lúc này là vào căng tin mua cà phê đá uống cho tỉnh ngủ. Căng tin vốn là nơi khá nhộn nhịp nhưng hôm nay có phần vắng vẻ hơn trừ một nhóm bạn gái trai lẫn lộn đang nói chuyện và cười đùa khá vui vẻ. Hình như đó là tập hợp những nhân vật nổi tiếng đình đám trong trường mình: ăn chơi + đánh nhau. Không dám dây... Có một nhân vật trong đống đấy mình biết nhưng hình như nó không nhìn thấy mình nên mình cũng giả đui luôn. Đang loay hoay đút đồng 5K vào máy bán cà phê thì có cái vỗ vai làm tôi giật nảy người.
- Nguyên ! Lâu rồi không gặp, cà phê à ?
- Ừ. Lâu rồi không gặp Linh, chắc cũng phải được hơn tháng từ khi đi sinh nhật Lan Anh lớp mình.
- Thi cử tốt không ?
- Vẫn bình thường. Hỏi bài được, không sợ điểm kém.
Cuộc nói chuyện như thể diễn ra cho xong chuyện. Trước đây, hồi cấp II mình chơi khá thân với Linh nhưng từ khi lên cấp III, do học khác lớp và đượng nhiên không còn ngồi cạnh nhau như trước nên cũng ít thân đi. Nói chung vẫn chỉ là bạn bè tốt, hơn mức xã giao tí chút. Linh là một hot-girl chính hiệu, xinh xắn, giỏi nói chuyện, con nhà gia giáo nhưng cũng không phải không biết thế nào là ăn chơi. Nghe đồn cô nàng là người yêu Hoàng tử Nam Việt. Cũng chẳng biết gã này mặt mũi mô tê ra làm sao nhưng suốt ngày thấy topic về hắn rôm rả trên cái forum trường, hôm trước thấy bảo có con nào liều mạng post ảnh hắn và ả lên, bị chị Linh nhà ta lên sờ gáy bằng một tuyên bố hùng hồn: "Đề nghị em bỏ ngay cái ảnh kia xuống. Chị là Linh, người yêu anh Trí, chị không thích nhìn thấy bức ảnh đó." Khẳng định đẳng cấp Pro luôn. Tiếng trống cắt hết tất cả suy nghĩ của mình về Linh và đống bạn ăn chơi của nó để trở về với suy nghĩ sẽ phải leo 3 tầng gác trong cái tiết trời oi bức này. Quyết định trong ngày hôm nay: Mình sẽ không kể cho bọn nó nghe chuyện vui nữa can tội bỏ rơi mình để đi muộn tập thể.

Tiết hai vừa trôi qua, tiết ba nhào đến. Mình thi Vật lý đây, không nghĩ lung tung lan man được nữa. Con rùa ngồi cạnh mình thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy câu vu vơ nghe cứ như đứa vừa trốn trại ra ngoài. Tâm lí ấy có thể thông cảm được vì cứ nhìn cái thái độ của thằng người yêu nó thì biết, hỏng toàn tập luôn. Bài thi hôm nay không dài, không khó, thậm chí đến mức không muốn nói là dễ. Giờ thi trôi qua là bà con thở phào nhẹ nhõm. Chi chó đã không thể ngồi im trong khu vực của nó, nhào ngay ra ngoài nhập hội cùng anh em. Lúc này tôi đã muốn kể cho nó nghe về chuyện của mình lắm rồi nhưng vừa định mở miệng thì đã thấy hai bóng áo vét đen đứng thù lù ngoài cửa lớp. Bà chủ nhiệm cũng mò vào khuấy động không khí luôn. Tôi bị gọi ra ngoài để đi cùng hai gã vệ sỹ ấy. Bọn trong lớp há hốc mồm ngạc nhiên, không những thế bọn lớp khác cũng bò hết ra hành lang ngóng như thể đang xem dẫn giải tội phạm tử hình ra trường bắn. Đã có chút chút khó chịu trong thái độ của tôi. Con BMW đen đỗ ngay trong sân trường tôi không phải là điều bình thường.
- Công chúa.
- Cô là ai ạ ?
- Thưa công chúa, tôi tên là Hạ Vinh Lan, từ bây giờ tôi sẽ là người quản lý của công chúa. Tôi sẽ sắp xếp công việc cũng như các lịch hẹn của công chúa.
- Công việc của tôi á ?
Tôi cố nén tiếng cười để tránh nó phát ra một cách lộ liễu và vô duyên. Chị Lan cũng chỉ nhìn tôi và cười mỉm.
- Vâng. Khi trở thành công chúa, người sẽ rất bận đó. Có một chút thay đổi trong lịch làm việc hôm nay của công chúa, bây giờ công chúa phải đến cửa hàng tóc và quần áo để chuyên gia thời trang của hoàng gia chọn đồ trong buổi lễ đăng quang của hoàng đế vào ngày mai.
Tiếng di động lại kêu lên như nó bị đàn áp và bóc lột gần 100 năm qua. Không thể không nhấc máy.
- Alo^, Bee đây.
- Mày ơi có chuyện gì vậy ? Bọn họ là ai ? Tất cả bọn tao đang đứng nhìn mày trên tầng 3 đây nè.
- Không có gì đâu mày ạ. Mai bọn mày sẽ biết hết thôi. Tao có tin vui cho bọn mày nè: Mai được nghỉ học đấy.
- Thật á ? Thật không ?
- Ừ. Thật. Tao phải về nhà có việc rồi. Máy hết pin, đêm qua đi về quên không cắm sạc thế nên là không nói được nữa. Bye bọn mày!
Tôi cúp máy mà lòng có cảm giác lạ lạ, nôn nao khó tả. Cứ như thể một khi tôi đã bước chân lên chiếc ô tô sang trọng này thì sẽ không bao giờ có thể quay trở lại thế giới nhỏ bé của tôi được nữa. Nhưng cho dù có thế nào, tôi không có chọn lựa, tôi là công chúa...
Hôm nay là ngày có sự kiện trọng đại của Bắc Việt thế nên hội du học sinh Việt tại Sing chui hết xuống phòng lab bật tivi chờ xem lễ đăng quang của vị hoàng đế mới. Hết thảy mọi người đều tò mò về vị vua mới của họ, ai cũng phỏng đoán và trông chờ một thái tử đẹp trai nữa tầm cỡ Việt Trí xuất hiện trên tivi. Riêng chàng thái tử thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hoài Anh ngồi đung đưa trên cái ghế cao nhất của gian phòng, ngó chằm chằm vào con di động đang không ngừng kêu những tiếng kêu kì lạ. Chả là hôm qua hắn đã down về tiếng con gà Sweetie trên MTV. Vẫn chưa đến giờ cử hành lễ đăng quang nhưng gần như số học sinh ở Sing đã có mặt đủ. Một bàn tay con trai giật chiếc tút tít từ tay Hoài Anh và biết chắc gương mặt nổi xung mà vẫn đẹp trai của hắn sẽ biến dạng như thế nào khi nhìn thấy mặt gã.
- Làm cái trò gì đấy ? Muốn chết hả ?
- Cho nói lại lần nữa.
Hoài Anh ngạc nhiên khi người đứng trước hắn là Phong đại ca nổi tiếng cả trường Stewart College, anh trai của Hương.
- Đại ca, em không biết là đại ca đến.
- Chú em mày được lắm. Dám nói đại ca có muốn chết không hả ?
Phong nói rồi cười điệu cười gian xảo. Chẳng cần cười nụ cười đấy gương mặt của gã cũng đã chứa đầy vẻ đẹp trai vừa chính vừa tà rồi. Gã ngồi xuống cạnh Hoài Anh bắt đầu chương trình phát sóng của đài tiếng nói Việt nam:
- Sống với chàng hoàng tử thế nào ?
- Cũng tốt. Em và nó khá hợp nhau. Hôm nào em giới thiệu nó cho anh, nó cũng ngoan, được cái giống anh em mình, khoái gái đẹp.

Hai thằng dưa lê dưa chuột bao chuyện trên trời dưới biển mà không để ý lễ đăng quang đã tiến hành được 20 phút. Chợt, mắt Phong biến mất trong khoảng không trước mặt Hoài Anh, hắn dường như đã lấy 502 gắn chặt mắt mình vào cái màn hình tivi 100 INCH. Mồm hắn há hốc, " oái" một tiếng, tay thò ngay xuống túi quần. Nếu không phải là Phong là bạn thân của anh trai Hoài Anh thì cậu đã tưởng có một người vừa bị xuất huyết não chuẩn bị lên cơn co giật đang ngồi cạnh. Phong bấm di động tanh tách.
- Alô, Alex hả mày ?
- Ừ,có chuyện gì mà mày gọi cho tao thế?
- Nghe tin giật gân không mày ?
- Tin gì ? Mày chết và đây là linh hồn mày đang gọi điện cho tao ?
- Không, nghiêm túc đấy. Không đùa tí nào đâu. Em Bee đáng yêu của mày là công chúa Bắc Việt đấy.
- Tao biết rồi. Bốp kể cho tao ngay khi Bee nói cho Bốp biết chuyện. Thế thôi chứ gì ?
- Tốn tiền di động của tao quá ! Mày trả tiền thẻ đi.
Phong dập máy cái rụp khi Alex vẫn chưa kịp đóng miệng lại sau cái ngáp ngủ. Gương mặt của Phong đã phần nào dãn ra còn gương mặt của Hoài Anh lại co lại như thể vừa bị giật điện.
- Chuyện gì thế hả anh ? Sao anh phản ứng dữ dội thế ?
- Nhìn thấy con bé mặt bầu bầu đáng yêu trên màn hình kia không ?
Hoài Anh quay ra nhìn. Con bé đó trông đúng là đáng yêu và hồn nhiên thật nhưng nó tuyệt đối không phải là kẻ thích con gái vì vẻ ngoài cutie thế nên nó quay ngay sang Phong đáp gọn lỏn:
- Bé Chick đó cũng được anh ạ. Nó là người yêu bạn anh à ?
- Không, thằng bạn anh chưa dám cưa nó, nó sợ ảnh hưởng đến chuyện học hành của con bé. Còn anh đã bị cấm cưa con bé đó thế nên đành kiếm chick chỗ khác.
- Thế thì thôi anh ạ. Không nên chơi với các Chick đã được đóng tem độc quyền.
Nói câu đó Hoài Anh đang nghĩ đến cô bạn gái mà nó quen trên mạng hơn một tháng nay, cô bạn mà khiến nó ngày nào cũng ngồi vào máy tính dù chỉ là để chat với cô bạn đó năm mười phút đồng hồ. Cái tên Bee_bee_an_sushi rất chi là ấn tượng mà nó lùng được trong danh sách thành viên của một hội toàn dân đi du học lập nên khiến nó không thể đừng trí tò mò trỗi dậy mạnh mẽ trong nó. Nó add nick con nhóc kém nó 2 tuổi, chat với con nhóc và bây giờ thì nó đang nghi nó mắc bệnh tim với con nhóc kì quái nhưng đáng yêu đó. Nó đã hai lần hỏi con nhóc ở đâu nhưng lúc nào câu trả lời cũng là Neverland. Không thất vọng, con nhóc khiến nó biết thế nào là kiên trì theo đuổi mục đích. Phong kéo nó về với thực tế bằng câu chào phổ thông:
- Bye chú ! Anh về trước nhá, có gì liên lạc sau, yên tâm, sẽ gặp lại chú sớm thôi. Trước ngày hội Hot-guys về Việt Nam thể nào cũng sẽ tổ chức một bữa nhậu ra trò.
- Bye đại ca !
Việc học ở trên lớp cũng đủ khiến Trí muốn phát khùng huống chi còn một đống thứ linh tinh cần giải quyết khác. Nó đã lao động từ sáng tinh mơ ( 8h ) đến tận đêm khuya (7h) mới chỉ được bạc đãi bữa sáng-bữa trưa-bữa tối. Nó ấm ức lắm, muốn chuồn ra ngoài xin 500 khí trời. Có lẽ nó nghiện rồi ! Nghiện nặng là đằng khác. Nó nghiện thở. Chú quản lí ở lì bên cạnh nó trừ lúc nó đến giảng đường khiến nó thấy gương mặt của chú sao mà đáng ghét quá mặc dù chú chẳng làm gì có tội với nó. Ngay cả chú cũng phải lao động bằng giờ với nó thậm chí không muốn nói là hơn. Nó đã trốn ra khỏi kí túc xá. Hoài Anh vẫn chưa về mà giờ này đã về hay chưa nó cũng chẳng biết. Nó lái xe đi lòng vòng quanh thành phố, quanh co thế nào nó lại tông thẳng ra biển. Biển đêm vốn là một cảnh đáng sợ nhưng không khí ở biển đêm thì không nơi nào trong lành bằng. Nó ngồi thừ người hồi lâu trong chiếc xe mui trần, hít đầy một ngực không khí. Nếu có thể mua được không khí biển đóng hộp chắc nó cũng làm vài thùng về nhà dùng dần. Nó nghĩ đến chuyện gọi điện về Việt Nam chỉ để nghe tiếng bà ngoại. Mỗi lần nó mệt mỏi hay cần động lực nó đều gọi điện về cho bà.
- Alô, xin hỏi ai gọi đấy ?
Tiếng bà nó âm ấm cất lên nghe ấm áp lạ thường. Lâu lắm rồi nó không được nghe bà nói trực tiếp. Cũng gần hai tháng rồi chứ có ít đâu.
- Cháu là thỏ đây bà ạ !
Nó cười hềnh hệch trong điện thoại như thằng chạm dây. Nó nghe tiếng bà cười.
- Bố anh, anh gọi điện về cho bà mà không xưng tên lại còn bày đặt thỏ với chả cáo!
Nó lại cười, chẳng biết nói gì. Hình như đối với nó chỉ cần nghe tiếng của bà là đủ lắm rồi.
- Trí à, con khỏe không ? Chuyện học thế nào con ?
- Con khỏe như voi bà ạ. Chuyện học thì vẫn lẹt đẹt như mọi khi bà nhỉ.
Nó lại cười. Hình như chỉ có bà làm cho nó cười giòn tan như quẩy mới chiên được như thế.
- Thế thì bà yên tâm. Bao giờ con về ?
- Con sẽ về sớm thôi bà ạ, chắc chắn là 30.4 con về thăm bà. Tuần sau rồi bà ạ. Con cũng được nghỉ như mọi người ở nhà.

Cuộc nói chuyện dài đến cả mười phút nhưng nó chẳng nói mấy câu, chủ yếu là nghe bà vỗ về, an ủi, ca ngợi và động viên nó. Mệt mỏi vì công việc, mệt mỏi luôn cả về chuyện tình yêu. Vừa sáng sớm Linh đã gọi điện cho nó. Tiếng Linh như vừa khóc vừa nói điện thoại với nó.

" - Anh thật sự có yêu em không ?
- Tại sao lại hỏi anh như thế ? Em làm sao vậy ?
- Nếu như anh thấy chán em thì ít ra em cũng mong được nghe chính miệng anh nói điều đó với em chứ không phải từ một người bạn của anh.
- Anh đã làm gì mà em lại nói những lời đó với anh ?
- Anh làm gì thì anh đương nhiên phải biết rõ hơn ai hết chứ, tại sao lại hỏi em ? "

Mọi chuyện tồi tệ xảy đến cùng lúc. Một đống bài tập, một đống hồ sơ tài liệu giấy tờ cần tham khảo, giờ có thêm một đống tức tối, khó chịu, ức chế. Làm sao có thể chịu nổi. Giới hạn của con người cũng là giới hạn xác định mà, đâu phải là 0/0. Nó tức chuyện thằng nào trong hội bạn cũ của nó đã nói chuyện Lin và nó với Linh, nói chuyện bọn nó đi chơi ở bên này với Linh. Linh tức là phải rồi. Nó đã gọi lại cho Linh một lần nhưng Linh không nhấc máy. Nó cũng chẳng muốn gọi lại, nó mệt mỏi vì phải đi mua rắc rối vào người. Hôm nay nó quên mất việc phải đến Lab xem lễ đăng quang cùng Hoài Anh và tụi bạn. Giờ này nó cũng chẳng muốn về nhà. Nó muốn ngồi thêm một lúc nữa trước biển để biển vỗ về nó, xoa dịu nó, làm nó bình tâm trở lại...

Chương 4: Thay đổi là tai họa...

--------------------------------------------------------------------------------

Bây giờ thì tôi đã hiểu thế nào là sự mệt mỏi khi trở thành công chúa rồi đây. Có chút ân hận khi lúc đầu không biết đứa nào đã sung sướng như con điên khi biết mình là công chúa. Hai ngày rồi tôi không đến trường nhưng chắc chắn ngày mai sẽ được đến trường vì mai tôi thi Toán. Những ngày vừa qua tôi biết thế nào là lễ nghi truyền thống khi chỉ là sắc phong công chúa thôi cũng mất nguyên 14 tiếng đồng hồ. Những lúc ở trong hoàng cung, tôi không được phép nói to, không được phép chạy, không được phép nói chuyện điện thoại. Mọi người nói tôi có rất nhiều thứ cần phải học để có thể trở thành một công chúa thực thụ. Tôi sống trong khu Bắc cung, khung cảnh nơi này ngoài những bóng cây râm mát thì chẳng có gì cả. Hoàng cung rất gần trường học của tôi nhưng mà tôi không thể trốn khỏi nơi này để đến trường được. Bên cạnh tôi lúc này ngoài hai vệ sỹ, một quản lí thì còn có một người dạy tôi học lễ nghi nữa. Cũng vì mai tôi thi toán nên được nghỉ ngơi chút chút để ôn thi ( thế mà gọi là nghỉ ngơi à ). Hoàng cung đúng là rộng lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều. Riêng việc đi từ cung của công chúa đến cung của Hoàng thái hậu là mất nguyên 15 phút, đến cung của Hoàng thượng thì gần hơn. Nói chung là tôi không khoái việc ở trong này chút nào. Thật sung sướng khi nghĩ đến cảnh thái tử Bốp già bị nhốt trong cái lồng sắt kiên cố này . Tôi sẽ vẫn được tự do, tôi có thể dọn đến sống trong căn biệt thự của hoàng gia giống như bố tôi đã từng làm trước đây. Nghĩ đến đây là sướng rơn rồi. Tôi đang giả vờ ngủ nên không thể cười to được, chị quản lý sẽ biết là tôi hết mệt rồi và sẽ bắt tôi học tiếp. Nhưng học xong được đi chơi còn hơn cứ ngồi chôn chân xuống đất thế này, tôi vùng dậy.
- Chị Lan ơi, em dùng di động một chút được không ?
- Thưa công chúa, đến 7h tối người mới được dùng di động.
- Thế em dùng net được không ?
- Thưa công chúa, hoàng thượng nói người ôn thi xong sẽ được thoải mái dùng net.
- Em bị cấm dùng net 3 ngày nay rồi đấy. Bất công xã hội quá. Em học mệt lắm rồi, tha cho em một chút không được à ? Em đã ngồi ở cái bàn này được 12 tiếng đồng hồ rồi, chị thì kè kè ở đây, đã thế lại còn có bà giáo vụ bắt em học lễ nghi truyền thống và hai vệ sỹ đứng thù lù ngoài cửa nữa, em chán muốn phát điên lên rồi.
Tôi nói với cái giọng đầy ấm ức à như chỉ chực phát khóc nấc lên. Tôi nhớ các bạn của tôi, nhớ anh Bốp, nhớ Alex lắm rồi. Một giọng nói ấm áp khiến tôi bất giác quay lại, người đã đứng ở đó tự bao giờ.
- Để cho con bé được nghỉ ngơi chút đi. Hôm qua nó vừa phải tham dự lễ đăng quang công chúa, hôm nay lại phải học đến phát ốm thì nó sẽ ốm thật đấy.
- Dạ vâng thưa thái phi.
Bác gái đúng là biết thế nào là nên nghỉ ngơi đúng lúc. Tôi sung sướng lắm khi thấy sự xuất hiện của bác. Hình như bác còn không đi người không. Bác bước vào phòng ngồi xuống tấm thảm bên cạnh cái bàn đối diện tôi, bác bảo mọi người ra ngoài cho hai bác cháu nói chuyện với nhau.
- Con mệt không ?
- Dạ có ạ. Bộ quần áo này lại còn nóng nữa. Ở Hoàng cung không được mặc quần áo cộc nên con ngứa ngáy lắm !
- Chịu khó thêm mấy hôm nữa. Khi cha con chính thức ổn định được quyền lực và Bốp về đây thì con sẽ được ra ngoài thôi.
- Bác cầm cái gì trên tay vậy bác ?
Tôi để ý thấy tay Thái phi cầm một cái phong bì màu đỏ đỏ trông cũ cũ. Cứ nhìn thấy phong bì là người ta nghĩ ngay đến tiền tiêu vặt thế nên ít ra tôi cũng thấy sung sướng lắm khi bác đưa cho tôi cái phong bì đó.
- Hoàng thái hậu đã đưa cho bác cái này và bảo bác đưa cho con.
- Cái gì vậy bác ?
- Bác cũng không biết. Con mở ra coi. Đây là di chiếu của ông nội.
- Di chiếu là gì hả bác ?
Tôi vừa hỏi câu hỏi vừa bóc cái phong bì ra. Trong đó là một tờ giấy màu vàng vàng có đóng dấu hoàng gia và con dấu riêng của hoàng thượng. Đây chắc hẳn là chữ viết tay của ông nội tôi, giấy đã hơi mủn nhưng không bị thiếu mất chữ nào. Những con chữ đầu tiên như thể tát bốp cho tôi một cái thật đau...

" Đính ước hoàng gia
Bấy lâu nay ta và người bạn thân thiết nhất của ta - hoàng đế Nam Việt đã muốn thực hiện giấc mơ thống nhất hai hoàng tộc của chúng ta. Đất nước đã thống nhất nên chúng ta nghĩ việc thống nhất hai hoàng tộc là hoàn toàn hợp với lẽ trời. Ta viết bản đính ước này hi vọng hai hoàng gia có thể kết tình thông gia. Ta chính thức tuyên bố việc đính ước hôn nhân giữa hoàng tử và công chúa của Nam Việt và Bắc Việt. Nếu ta sinh ra con trai và Trịnh Khắc sinh ra con gái hoặc ngược lại thì hai đứa sẽ phải kết duyên như bản đính ước giữa hai ta. Nếu duyên trời khiến chúng ta không thể trở thành thông gia thì đính ước này sẽ được duy trì cho đến lúc được thực hiện ở đời cháu chắt của chúng ta. "

Đọc đến đấy đủ sốc rồi. Tôi không dám đọc nữa, tay tôi buôn tờ giấy xuống bàn. Hình như bác gái đang đọc nó, bác cũng ngạc nhiên không kém gì tôi. Thấy gương mặt tôi thẫn thờ, tội nghiệp quá thế nên bác an ủi tôi:
- Con đừng buồn. Bác biết con đang phải đối mặt với những chuyện gì nhưng mà con là công chúa, con phải hiểu rằng làm công chúa không giống như làm một con rối. Bác mong bên Nam Việt không nhớ đến bản đính ước này, nếu không họ hỏi đến nó thì chúng ta sẽ rất khó từ chối.

Bác tôi đã ra ngoài tự lúc nào, tôi vẫn đang ngồi im bất động trước cái bàn mà quên mất rằng mình phải thở. Cuộc đời tôi, hạnh phúc của tôi, giấc mơ về một tình yêu đích thực của tôi chỉ còn biết chông chờ vào một lời nói, một quyết định, một suy nghĩ của hoàng đế Nam Việt. Thật lố bịch, thật điên rồ. Họ tưởng họ là ai chứ ? Họ nghĩ tôi là ai chứ ? Họ tưởng tôi không dám từ bỏ cái tước vị công chúa này hay sao ? Tôi chán làm công chúa rồi. Trời đã tối được một lúc. Không còn ai ở quanh tôi cả. Tôi chán việc ngồi trong Hoàng cung này lắm rồi. Tôi nghĩ đến việc bỏ trốn ra ngoài.

Trời tối và khá khó nhìn nhưng cũng vì có đèn, tôi tìm được lối ra nhưng làm sao tôi đi qua cổng được ? Có những ba người đứng gác ở cổng thành. Tôi phải qua bằng cách nào đây ? Tôi nép mình vào gốc cây gần đó để suy nghĩ và rồi tôi ngồi thụp xuống. Lúc này chắc bật di động lên được rồi. Tôi muốn biết giờ là mấy giờ. Không ai gọi tới và cũng chẳng có tin nhắn tới. Tôi buồn như chưa bao giờ được buồn. Chẳng nhẽ không còn ai quan tâm tới tôi nữa sao ? Tôi trở thành công chúa đâu có nghĩa tôi không là tôi nữa ? Tại sao mọi người lại bỏ rơi tôi một cách tội nghiệp như thế này chứ ? Tôi ghét mọi người kinh khủng, ghét cực kì. Tôi không biết bấm số gọi cho ai cả. Tôi khóc rồi, nước mắt rơi xuống nhiều quá. Tôi không kìm nén được nó, nước mắt tôi cứ lăn dài, tôi đang trốn thế nên mới không ngoạc mồm ra khóc to như mọi lần. Có ánh đèn sáng từ phía phòng của nhân viên tạp vụ và tôi thấy một chiếc máy tính. Tôi hi vọng nó nối net biết bao nhiêu. Tôi cần người tâm sự, tôi muốn mình được quan tâm, muốn có người nói chuyện với mình.

Bee_bee_an_sushi is now online! (B) < but invisible as usual>
Một đống offline của nobody_knows_me. (N)
- N: Ê nhóc, biến mất cũng phải cho xin cái thông báo chứ?
- N: Ngày nào cũng lên nhưng 3 hôm rồi không gặp. Đi đầu đấy ?
- N: Đừng nói là em chết nhá, anh sẽ đau lòng lắm đấy. Trên đời tự nhiên mất đi một đứa ngốc
.............
Hình như chỉ có hắn là quan tâm mình. Tôi nghĩ vậy và vào nick hắn.
- B: Tui có chuyện buồn lắm. Tui sắp chết rồi.
- B: Đầu óc tôi nổ tung đến nơi rồi. Không ai quan tâm tôi cả.
- B: Ngay cả anh cũng biến mất khi tôi muốn nói chuyện với anh và có thể nói chuyện với anh được.
Nó đang viết thì giật mình vì hắn trả lời.
- N: Nhóc được lắm. Cho anh mày leo cây ba ngày lên đây thông báo kế hoạch tự tử à ?
- N: Sao buồn ? Mày vẫn ngu như mọi khi, nếu không ai quan tâm mày thế hóa ra anh chết rồi hử ?
- N: Kể coi xem anh giúp gì được nhóc không.
Hắn xuất hiện lạnh lùng và bất ngờ nhưng tại sao lòng tôi thấy hạnh phúc và vui mừng đến lạ. Tôi cũng có người quan tâm cho dù tôi chẳng biết hắn là ai. Nước mắt tôi khô ráo từ lúc nào ý nhỉ ?
- B: Tôi bị nhốt. Họ bắt tôi học nhiều kinh khủng. Tôi mệt lắm.
- N: Lại chuyện phụ huynh bạc đãi học sinh.
- N: Học nhiều tốt cho nhóc mà. Kêu ca gì ?
- N: Đừng nhìn cuộc sống đen sì và tôi thui như thế. Có bị đui đâu mà làm vậy nhóc nhỉ ?
- B: Anh có phải học mệt như tôi đâu mà anh lớn mồm ?
- B: Mệt lắm đã thế bạn tôi chẳng ai gọi điện cho tôi cả, cũng không ai nhắn tin, tôi buồn lắm. Cứ như thể tôi đột nhiên bốc hơi trước mặt mọi người vậy, họ quên tôi luôn.
- N: Nói xấu bạn bè là không tốt chút nào. Chắc là có lí do gì đó mà mọi người không liên lạc được với nhóc. Giống anh nè.
- N: Đưa số di động đây, thỉnh thoảng anh gọi điện bày tỏ lòng quan tâm
- B: Tui bít anh là ai đâu mà đưa. Nhỡ anh gọi điện tống tiền tôi thì sao ?
- N: Cho nói lại lần nữa. Ai thèm tống tiền cái đồ ngốc như mày.
- N: Đối với bọn não không được phát triển lắm thì người ta cướp tiền luôn chứ mất công tống tiền làm gì cho phí nơ-ron.

Tiếng chị quản lí làm tôi giật mình.
- Công chúa, sao người lại đến đây? Người có biết là chúng tôi đi tìm người vất vả thế nào không ?
- Em....em xin lỗi. Em chỉ muốn ở một mình một lúc thôi.
- Trong phòng của người cũng có internet mà. Sao người phải chạy lung tung xa thế ?

[ BUZZ...
BUZZ...
- N: Có ai đến cắt cổ à ?
- N: Sao lặn mất tiêu vậy ? Chờ gãy cổ đi bệnh viện rồi nè ! ]

Tôi đang có cảm giác như đứa trẻ làm sai bị người khác bắt quả tang. Không hối hận nhưng hơi lo sợ mặc dù về quyền vị thì chị ý không có quyền mắng tôi mà thực ra thì giọng chị ý vẫn rất bình tĩnh nhưng mà tôi vẫn thấy sợ sợ. Tôi SIGN OUT mà không kịp trả lời hắn, đứng dậy theo chị Lan đi về cung. Nhiều lúc tôi thấy chị ý rất hiền nhưng những lúc thế này thì cũng đáng sợ không kém gì ba tôi. Tôi chạy theo chị.
- Chúng ta ra ngoài chơi một chút được không chị ?
- Công chúa, người biết qui định trong cung rồi mà.
- Em biết nhưng mà em thèm ăn kem lắm. Chúng ta lên CIAO chỉ một chút thôi cũng được mà, giờ mới 8h30, với lại em cũng chưa ăn tối...
Hình như giọng nói của tôi nghe đáng tội nghiệp đến kinh người thế nên chị rút di động ra và gọi điện thoại. Thay vì đi về cung, chúng tôi đi ra phía cái cổng thành vừa cao vừa dày lúc nãy. Tôi sướng lắm. Tôi sắp được tự do rồi, dù trong ít phút thì cũng là tự do. Tôi muốn trân trọng từng giây một ở ngoài thế giới ngoài kia, trong này ngột ngạt và khó thở lắm....



Con nhóc Sign out mà không thèm chào đến một câu khiến Hoài Anh tức lộn ruột. Nó bực con nhỏ này ghê. Bật khỏi ghế như lò xo, nó thẳng hướng tủ lạnh mà tiến. Xui xẻo hơn là không còn một hộp bia nào trong tủ. Nó gõ cửa phòng Trí định rủ thằng hoàng tử này đi kiếm chút gì ăn thì nhìn thấy một tờ giấy to đùng dán trước cửa.

" Tao phải bay về nước có việc khẩn cấp nên đi từ đêm qua mà không kịp chào mày. Tao đoán là đến tối mai mày mới đọc được tờ giấy này khi định rủ tao đi ăn. Tao sẽ sang sớm. Giữ nhà cho cẩn thận nhé ! "

Ngay cả đến thằng hoàng tử này cũng chọc tiết nó. Hoài Anh lao thẳng ra ngoài như một mũi tên, nó đói dù bây giờ mới là 6h 30 tối. Giờ này căng-tin trường sẽ đông lắm, nó nghĩ thế và rẽ hướng Mc Donald's đi thẳng, không thèm ngoái lại cái hướng căng-tin phát nào nữa.
Bên ngoài hoàng cung Nam Việt là một sự hỗn loạn kinh khủng, người đông, họ la lối, biểu tình. Người dân xứng đáng được biết chuyện gì đang xảy ra trong hoàng cung, chuyện gì đã xảy ra với hoàng đế. Chiếc Limousine của hoàng tử khó khăn lắm mới vượt qua được cổng thành. Chắc cũng vì những biến cố này mà ba gọi nó về gấp như vậy. Chắc chắn nó sẽ không được nghỉ ngơi mà phải vào yết kiến hoàng đế lập tức.

Căn phòng rộng thênh thang trang hoàng bởi chùm đèn khổng lồ hòa trong cái ánh sáng vàng dịu dịu, thực chất không khí lại quá ngột ngạt. Ba nó ngồi ở bàn làm việc, dáng điệu mệt mỏi.
- Con về rồi đó hả ?
- Vâng. Con về rồi !
Ba nó rời khỏi bàn, ra hiệu cho nó đi cùng. Cả hai đi tới cung của bác nó. Căn phòng ấy vắng vẻ và tĩnh lặng, không giống với bác nó thường ngày. Nếu như bình thường, căn phòng sẽ văng vẳng tiếng nhạc piano, bác nó sẽ không thể làm việc được nếu thiếu tiếng đàn piano, chắc vì thế mà ngày xưa bác kiên quyết bắt nó học cái loại nhạc cụ ấy cho dù nó không có tẹo teo nào hứng thú. Bác nó không ở bàn làm việc. Ba nó từ nãy giờ vẫn không nói gì, ông chỉ đi về phía trước. Bác tôi nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt. Bác gái tôi cũng đang ở đó. Họ nhìn tôi, tất cả đều đang cố giấu những giọt nước mắt nơi đáy mắt họ.
- Trí, con về đó hả ?
Tiếng của hoàng đế nghe yếu ớt như thể người mang trọng bệnh. Nó ngồi xuống giường, nắm tay bác như bàn tay bác ra hiệu.
- Vâng, con đây. Bác làm sao vậy ?
Người trước đây vẫn chăm sóc nó, chơi đùa với nó nhiều lúc còn nhiều hơn cả ba nó, người đã khóc hu hu khi nó quyết định ra Hà Nội sống 8 năm trước, người đàn ông ấy đang nằm trên chiếc giường và như chẳng còn sinh khi sống. Ngay cả bàn tay rắn chắc trước đây vẫn khoái chơi vật nhau với nó giờ cũng run rẩy, nắm tay nó cũng không chắc. Đến người ngu cũng biết bác nó bệnh nặng.
- Ta bị bệnh rồi con ạ!
Nó không tiếp tục nhìn vào bác, nó quay sang hỏi bác gái:
- Hoàng hậu nói cho con biết bác bị bệnh gì vậy ?
- Ta có một khối u trong não, giờ khối u đó đang chèn lên dây thần kinh vận động của ta, ta sẽ bị liệt.
Hóa ra đây là cái lí do đau đớn tại sao hoàng đế Nam Việt lại tuyên bố thoái vị. Nó thấy lòng mình quặn đau như thể ai đó bóp mạnh vào dạ dày nó. Bác nó đang cố thở một cách khó khăn mặc dù theo nguồn thông tin nó vừa được nghe thì khối u chèn lên dây thần kinh vận động của người. Bác gái đưa cho nó một cái phong bì màu đỏ.
- Cái gì đây ạ ?
- Con mở ra coi.
Nó làm như được bảo. Có chuyện rất nghiêm trọng đang xảy đến với cả gia tộc nó, không chỉ là chuyện bác nó bị ốm, nó cảm thấy còn có rất nhiều chuyện khác nữa. Nó mở cái phong bì và lôi ra một tờ giấy màu vàng. Bố nó từ nãy vẫn ngồi im lặng trên chiếc ghế phía cuối giường:
- Chú Khang, giờ chú nói cho Trí biết chuyện đi. Tất cả mọi chuyện.
- Vâng, thưa hoàng thượng.
Tôi không vội đọc tờ giấy màu vàng có dấu hoàng gia trên tay mình, tôi quay ra lắng nghe những gì chú quản lí nói.
- Hơn một tháng qua có rất nhiều thế lực chống đối hoàng gia đã kêu gọi dân chúng biểu tình đòi phế truất hoàng gia. Nhà nước cũng đang bất lực. Thủ tướng đã đến đây mấy lần cùng hoàng đế tìm cách giải quyết nhưng sự việc vẫn chưa đi đến đâu cả. Áp lực của dân chúng gây ra ngày càng tăng, không chỉ đối với Nam Việt mà sẽ là cả Bắc Việt, họ đòi phế truất một trong hai hoàng gia. Họ muốn chỉ có một hoàng đế cai trị họ, sẽ không còn Bắc Việt và Nam Việt, sẽ chỉ còn một nước Việt Nam, một vị hoàng đế mà thôi!
- Tại sao dân chúng có thể phủ nhận công lao lãnh đạo của chúng ta như vậy được ? Chắc chắn là có kẻ thừa lúc chính quyền của hai hoàng gia có sự xáo trộn thế nên mới đưa ra cái yêu sách ngông cuồng đó.
- Xem ra cháu ta đã trưởng thành hơn nhiều rồi đây.
Nó đã nhìn thấy vấn đề to đùng trước mặt và đương nhiên nó đừng mong quay lại Singapore cho đến khi nào vấn đề được giải quyết ổn thỏa. Cũng may, kì thi cuối năm của nó bắt đầu vào ngày 27.5.
- Vậy chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào ?
- Con đọc tờ giấy trong tay con đi.
Tôi làm theo những gì ba tôi bảo. Đọc và sock. Bản thân tôi không hiểu họ đang có ý gì với cái bản đính ước hoàng gia này. Ba không cho tôi nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.
- Ta đã gọi điện nói chuyện cùng hoàng đế mới của Bắc Việt. Đính ước trên tay con có thể là chìa khóa để giải quyết vấn đề của chúng ta hiện nay.
- Con không hiểu ý của ba.
- Đính ước hoàng gia. Chúng ta nghĩ đến việc sát nhập hai hoàng gia, hai dòng tộc sẽ hợp nhất. Sẽ chỉ có một hoàng đế như dân chúng mong muốn.
- Ý cha là con sẽ là người thực hiện bản đính ước của các tiên đế sao ? Hoàng đế Bắc Việt chấp nhận điều này sao ?
- Ngày mai chúng ta sẽ bay ra Bắc Việt để bàn cách giải quyết vấn đề.

Ý nghĩ về bản đính ước hoàng gia bay lòng vòng trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy khó chấp nhận thực tế hơn bao giờ hết. Tôi không thể nào ngủ được. Trằn trọc trên chiếc giường 2m2 này không phải là ý kiến hay lúc này. Bỏ ra khỏi đầu ý nghĩ về quốc gia mà nên nghĩ về bản thân mình mới đúng phong cách của tôi. Tôi lại thèm thở rồi, khí trời trong cung thì chỗ nào cũng ngột ngạt như nhau vì thế tôi muốn rời khỏi đây ít ra là trong chốc lát...

Chương 5: Chuyến bay hạ cánh sớm...

--------------------------------------------------------------------------------

- Công chúa, người dậy đi, hôm nay người phải thi Toán, phải đến trường vào lúc 7h30 đấy.
- Em biết rồi. Em đang cố mở mắt đây...
Tiếng của nó chứa đầy khó chịu, bức bối khi bị lôi dậy vào cái giờ mà người ta vẫn cho là sớm. Nó ăn sáng trước khi đến trường. Chiếc xe đỗ trước cổng trường và hai vệ sỹ đã sẵn sàng theo nó đến cùng trời cuối đất. Nó chưa quen với việc này lắm.
- Chị Lan, em có thể tự vào trường một mình được không ?
- Thưa công chúa, người phải đi cùng vệ sỹ ở mọi nơi người đi qua.
- Như thế thì mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào em. Kì lắm !
- Đúng 9h30 tôi sẽ đến đón người.
Tôi lê từng bước chân nặng nề vào trường. Điều đáng kể nhất là ngay cả thầy hiệu trưởng và cô hiệu phó của tôi cũng đứng chờ tôi từ lúc nào. Họ tiến đến phía tôi và bắt tay tôi như thể chỉ được gọi tôi là công chúa. Đó là hai từ duy nhất tôi nghe được. Học sinh cùng khóa với tôi ai cũng đã biết đến cái tên tôi, người ta vẫn gọi hiện tượng tự nhiên này là nổi đình nổi đám. Tôi tiến thẳng phía ghế đá mà Chi chó và Shit đang ngồi, hai gã vệ sỹ cao 1m85 của tôi vẫn chẳng chịu đi xa xa tôi ra một chút để tôi khỏi tủi thân vì chiều cao khiêm tốn của mình.
- Bee.
- Phải gọi là công chúa Bee chứ.
Hai con như thể tự nói và tự cười với nhau. Tôi chẳng nhếch mép lên nổi. Chúng nó nhìn tôi như thể sinh vật lạ ngoài trái đất.
- Tóc mới, đồng phục mới, tỉa lại lông mày, giày mới, thắt lưng mới, móng tay cũng mới luôn, mày có phải là mới không vậy ?
- Không. Tao vẫn là tao, vẫn là con nhà quê giống như chúng ta vẫn thường hay bị gọi.
- Nhìn mày ai dám bảo nhà quê. Trước đây không để ý nhưng mà mày trang điểm trông như diễn viên Hàn Quốc.
- Thật thế à ? Sướng quá, sướng quá.
Có tiếng người chào tôi thì phải. Tôi quay lại nhưng phải mất 20s vượt qua khối đen đằng sau mình tôi mới nhìn thấy nhân vật ấy.

- Nguyên. Trông xinh quá, bạn mình nhờ mình ra chào cậu một câu.
- Ừ chào Linh. Bạn cậu là ai mà không tự ra chào mình ?

Linh quay người và chỉ thẳng tay về phía hot-boy trường tôi. Đứa con gái nào trong trường chẳng biết đến tên hắn - Hoàng. Nghe đâu hắn là em họ của người yêu Linh đồng thời cũng là bạn thân của Linh. Tôi nhìn hắn một cái cho phải đạo. Nhiều đứa con gái trường tôi vẫn thường rú rít về nó trong khi tôi chẳng thấy nó có gì đẹp trai cả. Nếu so một cách công bằng thì hắn còn xấu trai hơn Bốp mà Bốp chỉ đáng xách dép chạy theo Alex. Nói thế thì biết là hắn ở mức độ nào rồi. Hắn là hot-boy chắc cũng vì chiến tích đánh nhau, bạn gái và cái mác hoàng tộc. Giờ tôi cũng đang ở trường hợp nổi danh nhờ cái mác hoàng tộc. Thầy hiệu trưởng hình như có chuyện muốn nói với tôi nên thầy đích thân ra mời tôi vào phòng thầy.

- Công chúa ngồi đi.
- Thầy cứ gọi em là Nguyên cho dễ xưng hô.
- Ừ, Nguyên. Thầy đã nói chuyện với quản lý của em, cô ấy nói vì hoàng gia dạo này có nhiều chuyện phức tạp thế nên em sẽ thi cả 3 môn chính trong ngày hôm nay luôn. Em sẽ làm bài trong phòng giáo vụ, em thấy thế nào ?
- Dạ em không sao. Mấy ngày rồi em cũng học cốt để thi cho xong 3 môn. Thi bây giờ hay ngày mai cũng chẳng khác nhau là mấy đâu ạ.

Tôi làm một mạch 3 bài thi. Đến lúc nhìn đến đồng hồ đã là 12 giờ trưa. Tôi đã ngồi lì trong cái phòng này tròn bốn tiếng kể từ lúc phát đề. Bọn nó đã ra về hết, tiếp tục bị bỏ rơi rồi. Tình hình thi cử vốn dĩ đã không mong chờ kết quả khả quan thế nên cứ hết sức mình mà làm, không có gì phải ân hận. Đúng là mọi chuyện thay đổi, thời thế cũng đổi thay. Trước đây tôi có chết trôi ở góc hẻm nào cũng chẳng ai thèm quan tâm nhưng lúc này, tôi đi đến đâu là ít nhất cũng có đôi ba thầy cô hộ tống. Hơi áp lực chút xíu. Ít ra lúc này điều an ủi tôi là việc được tự do vui sống, không còn áp lực thi cử, lúc này chúng ta chỉ nhắc đến cụm từ chơi và chơi. Tự nhiên thấy thèm lên VINCOM chơi The house of death nhưng chị Lan bắt tôi về cung luôn. Lại ngồi trên một chiếc xe sang trọng và để dân chúng xung quanh nhìn mình giống như một con búp bê đắt tiền được bày trong tủ kính. Chiếc ti vi trong xe đột nhiên bật lên, một gương mặt mà tôi đã nhìn quen trong mấy ngày nay xuất hiện và nói chuyện với tôi:
- Thưa công chúa, lí do người cần về cung ngay là vì hoàng thượng và hoàng hậu có chuyện quan trọng muốn nói với người trong lúc ăn trưa. Cả hai đang chờ người.
Tôi lắng nghe và nhìn vào màn hình như chỉ để nói rằng tôi tôn trọng người đang nói, ngay sau đó tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Âm thanh đường phố vẫn náo nhiệt như ngày thường, cổng thành đã mở đón tôi vào rồi sẽ nhanh chóng khép lại nhốt tôi ở trong đó. Tôi hi vọng với việc mình đã hoàn thành bài thi, tối nay tôi có thể dùng di động và net một cách thoải mái.

Đúng là lúc đói người ta ăn gì cũng ngon. Hôm nay ăn mỳ ống thịt bò xay kiểu Pháp và nước trái cây. Lúc tôi đến phòng ăn thì bố mẹ đã chờ sẵn ở đó. Gia đình tôi vốn sẽ ăn uống thoải mái tự do hơn nếu như không có người hầu đứng cạnh. Hôm nay bố cho tôi trở lại cái không khí ấy trong một bữa ăn. Họ không ăn nhiều mà chú ý nhìn tôi ăn là chính. Khi thấy đĩa mì của tôi đã gần hết bố mới bắt đầu nói chuyện với tôi.
- Con no rồi chứ ?
- Dạ vâng, cũng chắc dạ, coi như là hồi phục năng lượng sau 4 tiếng thi cử căng thẳng.
- Bài thi thế nào ?
- Nói chung là cũng không đến nỗi tệ.
- Bố có chuyện muốn nói với con.
- Vâng, con đang nghe đây ạ. Chú tổng quản đã thông báo với con rằng bố có chuyện cần nói.
- Dạo này đang có kẻ âm mưu phế bỏ hoàng tộc bằng cách dụ dỗ dân chúng nổi loạn. Họ kêu ca về thuế phải đóng cho hai hoàng tộc. Họ không muốn tiếp tục đóng thuế như vậy nữa.
- Đóng thuế là nghĩa vụ của nhân dân, trước đây bố cũng đã đóng thuế trong suốt 32 năm qua còn gì. Chưa hưởng được tiền thuế người khác đóng được đến 2 tuần đã có kẻ chống đối.
- Hoàng đế Nam Việt và cả bố đều đang rất rối trí về chuyện này. Cả hai đều muốn bảo vệ dòng tộc thế nên chúng ta nghĩ đến cách giải quyết mà tiên đế đã từng nghĩ.

Hình như có ai vừa nhắc đến tiên đế thì phải. Tai tôi bắt đầu động đậy khi nhắc đến cái từ nhạy cảm ấy. Mỗi khi nghe đến tiên đế tôi đều thấy lo sợ cho tương lai của mình.
- Thái phi nói với bố là con đã đọc bản đính ước hoàng gia rồi phải không ?
- Ý bố là gì đây ạ ?
- Bố nghĩ Bee-bee thông minh phải hiểu chứ ? Có gì chưa rõ ràng trong những lời bố vừa nói sao ?
- Con không hiểu và con cũng không muốn hiểu.

Tôi đứng dậy khỏi ghế và lao thẳng ra cửa mặc dù tôi biết như thế là bất kính và vi phạm cung quy. Tôi mặc kệ. Hai gã vệ sỹ to lớn chạy theo tôi ngay như thể tôi là con thỏ đang bị hai chú sói săn đuổi. Bố cũng chẳng nói gì tôi cả. Bố thừa hiểu cái bản tính nóng nảy và trẻ con của tôi, chỉ cần có gì không vừa lòng là tôi sẽ tỏ rõ thái độ. Tôi chạy về cung của mình, lao vào phòng và đóng sập cánh cửa mạnh đến nỗi tôi tưởng cái bản lề đã long ra rồi. Tôi không khóc nhưng tức giận. Đính ước hoàng gia à ? Còn lâu tôi mới làm. Tôi vồ lấy cái di động mà không cần biết nó có phải là của tôi không, bấm số của con Chó. Nó không nhấc máy. Bấm số con Rùa. " Số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được, vui lòng... " - Vui lòng cái đầu bà ý, tiếng nói eo éo đáng ghét ấy tuy chẳng có tội tình gì nhưng tôi thầm ước bà phát ra cái tiếng ấy bị câm. Không chiến hữu nào đủ rảnh rỗi để nói chuyện với tôi sao? Tôi bấm cái số cuối cùng, hi vọng cuối cùng mà tôi muốn thử. Thật may...

- Alô, ai đó ? Số máy này lạ quá.
- Anh à, em Bee đây.
- Úi giời, biết ngay, cái đứa phá giấc của tao chỉ có thể là mày. Có biết giờ là 2h sáng bên này không bà ngoại ?
- Bốp ơi, Bee buồn quá. Bên này chính trị rối ren lắm.
- Mày mà cũng quan tâm chính trị cơ à ? Mày có khổ bằng tao không ? Bình thường vẫn tự do vận động, từ khi ba lên ngôi hoàng đế tự nhiên tao mọc thêm 3 cái đuôi: 2 vệ sỹ, 1 quản lý. Đi đâu họ cũng kè kè đi cùng, kể cả đi WC trong trường, hai gã vệ sỹ cũng đi cùng luôn. Khó chịu ở chỗ là các lão ý cứ nhìn .
- Em cũng đầy đuôi. 2 vệ sỹ, 1 quản lý, 1 giáo viên chuẩn bị đón thêm 2 chuyên gia thời trang và phục vụ nữa đây. Anh mau về đi để em còn được ra khỏi cung. Trong này không khác gì tù anh ạ. Khó sống lắm. Em không được đi chơi với các bạn, điện thoại cũng phải dùng đúng giờ, lên net chỉ được 30 phút mỗi ngày.

Mỗi lần nó tức tối thì nó nghĩ ngay đến việc gọi cho Bốp, còn nếu nó vui vẻ hoặc buồn phiền nó sẽ nghĩ đến Alex. Bốp giống như cái bao cát để nó đấm mỗi khi có cơn tức cần tống ra ngoài kẻo bị đau dạ dày còn Alex giống như chàng hoàng tử vừa đẹp trai vừa lãng mạn vừa ngoan vừa hiền trong thế giới cổ tích của nó. Thấy rõ bản chất phân biệt chủng tộc " Bụt chùa nhà không thiêng". Trước đây khi Bốp còn đóng đô ở Việt Nam, nó đã căm hận cái vẻ ngoài phong trần, không đẹp trai nhưng style và hút gái của ông anh nó. Cũng chỉ vì cái vẻ ấy mà nó điêu đứng để nghe điện thoại cũng như đóng giả bạn gái anh nó đi khắp nơi. Chưa bao giờ nó khen anh nó mà hễ cứ mở miệng là Alex đẹp trai, Alex thông minh. Anh nó cũng thuộc nhóm hot-boy B7 của Hà Nội 2 năm trước mà thời ấy cái tên của hoàng tử Alex được tung hô khắp nơi: Nguyễn Anh Duy.

nhocbi_410
01-09-2006, 04:36 AM
đọc xong mệt phờ người lun nhưng hổng nhớ nội dung như thế nào cả^^

deadbluerose
01-09-2006, 09:50 AM
Tên tôi là Ngọc Vy. Hiện nay tôi đang sống trong một nhà ấm cúng ở California với cô tôi. Cha , mẹ tôi mất khi mà tôi lên 5. Tôi sống với bà ngoại ở Việt Nam cho đến khi tôi 15 tuổi. Cô tôi bảo là cô tôi sẽ bảo lảnh cho tôi đi mỹ. Tôi nghe được tin này. Tôi rất mừng. Nhưng giấy tờ đi mỹ tôi bị sự cố nên tôi phải ở lại việt nam 1 năm nữa. Tôi qua mỹ lúc tôi được
17 tuổi. Khi mà tôi mới bước chân tới nước mỹ. Tôi rất là sợ. Đi đâu tôi cũng bám theo cô của tôi. Một hôm , cô tôi đăng ký cho tôi trở lại high school. Trường ở mỹ đúng là cao cấp. Cái trường gì mà to quá. Tôi cứ đi lạc hoài. Hên cho tôi là trong lớp có được đứa bạn việt nam.Tên là Mai.TROng lớp tôi có 26 đứa học sinh. 15 đứa con trai và 11 đứa con gái. CÔ giáo sắp cho tôi ngồi kế một bạn trai. Anh ấy tên là Haley. Anh ấy là người mỹ. Không chắc là mỹ đâu. Mẹ anh ấy là người việt nam chính gốc. Còn ba anh ấy là mỹ trắng. Thấy tôi là việt nam mới vô :
" Bạn tên gì ? " Haley hỏi
" Ngọc Vy , bạn là người việt nam hả ? " Tôi trả lời
" Tớ lai. " Haley nói lại

RỒi tôi đi về chỗ ngồi mà cô giáo sắp cho tôi ngồi , rồi ngồi xuống. Tôi thật sự không biết nhiều tiếng anh. Nhiều lúc cô giáo hỏi gì tôi cũng không hiểu và cũng không biết trả lời làm sao. Nhưng Haley đã dịch lại những điều mà cô giáo nói cho tôi nghe. RỒi tôi muốn trả lời gì lại thì nói với Haley , ảnh nói với cô giáo dùm tôi. Haley đã có một cô bạn gái. CÔ là người mỹ trắng mà hình như cô ấy lai việt nam.Cô ấy tên là Rachel Trần. CÔ gái này đẹp lắm. ĐẸp nhất trong lớp. Còn Haley là người đẹp trai nhất trong lớp. ANh còn giỏi , thông mình nữa. Report card của anh thì lần nào cũng A+ hay là A không à.

Giờ ra chơi , tôi hay nói chuyện với con Mai. Nó là người bạn thân nhất của tôi trong trường NorcoHighSchool. MAi là một cô gái, đã qua mỹ được hai năm. CÔ bạn này rất giỏi tiếng anh nhưng rất yếu toán. Còn tôi thì khác. TÔi rất giỏi về toán. Không có gì trong toán có thể làm rắc rối cho tôi.Hôm nọ , Mai bị bệnh nên cô bạn nghĩ học . Thật là một ngày rắc rối tại không có Mai , tôi chẳng làm được gì cả . Nhưng hên là Haley đã giúp tôi . Anh ấy giúp tôi làm bài , nói chuyện , ... Giờ ra chơi , Haley thấy tôi ngồi một mình ở chỗ hành lang trong khi những người khác đang chơi vui vẻ . THường thường thì tôi hay ngồi ở chỗ này với Mai nhưng hôm nay Mai nghĩ học nên tôi ngồi một mình . Haley đến chỗ tôi đang ngồì ,ảnh đến để nói chuyện với tôi. Ảnh nói tôi nghe là tên việt nam của ảnh là Nguyễn Anh Tuấn. Ảnh còn kể ảnh quen Rachel trong middle school. ẢNh nói ảnh không thích Rachel cho lắm , nhưng cha mẹ của Rachel là bạn thân của cha mẹ của ảnh nên ảnh phải lấy Rachel làm vợ trong tương lai. Mặc dù ảnh không muốn cho lắm nhưng ảnh phải làm tại vì cha mẹ ảnh đã có lời giao ước trước với gia đình của Rachel rồi. ẢNh mới vừa nói xong câu chuyện thì Rachel đến.
" Hey Haley , what are you doing here? And who's that lady? " Cô hỏi
" Nothing , I'm just talking. THis is Vy. VY , đây là Rachel , cô gái mà tớ đã nói với cậu . " anh ấy nói trong khi anh ấy đang giới thiệu tôi với Rachel.
" HI , how are you? " RAchel hỏi
Haley nói lại, " she is vietnamese , she doesn't know a lot of english , so speak viet to her "
" OK , i'm so sorry. Xin chào bạn , bạn có khoẻ không? Tên tôi là Rachel Trần . BẠn có thể gọi tôi là TRần Ngọc Hồng . " CÔ nói lại
LẦn đầu gặp mặc Rachel , tôi tưởng cô là mỹ. AI ngờ đâu cô cũng là việt nam. Nhưng cô ấy sinh ở bên mỹ. Nên cô nói tiếng việt không rành cho lắm.
" CHào cô , tôi tên Vy , tôi rất khoẻ còn cô thì sao? " Tớ hỏi với một giọng lúng túng.
" Tôi khoẻ , Cám ơn. " Rachel trả lời

Nói chuyện với tôi xong rồi thì Rachel kéo tay Haley đi ra chỗ khác. CÔ rủ anh ta đi mua kem. SAu buổi nói chuyện với Haley . COn tim tôi cứ bồn chồn mãi. Tôi cảm thấy khó chịu. Không mún ăn , ngủ , không muốn làm gì hết. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này.

* NOTE : Truyện còn phần hai , xin các bạn chờ .

deadbluerose
01-09-2006, 11:00 AM
đây là phần một của câu chuyện. CÒn dài lém. Mong anh chị đọc và góp ý cho em. Lần đầu tiên ghi truyện đấy.

bluedolphin06
01-09-2006, 11:33 AM
Truyện có vẻ hay đấy you, cố gắng post tiếp nhe!

deadbluerose
01-09-2006, 12:56 PM
Thanks ss nhìu. em sẽ cố

ss đọc truyện đó rùi hả? Hay không ss? EM cố lém mới làm dc như vậy đấy. Mong ss góp ý

deadbluerose
01-09-2006, 02:23 PM
Cánh Hồng Cuối Cùng
__________________________________________________ ________________________
Tóm tắt nội dung phần trước : Vy , một cô gái mồ côi cha mẹ , sống với bà ngoại từ hồi 5 tuổi. Được cô ruộc bảo lảnh qua California. CÔ vào học trường NorcoHighSchool. Nơi đây cô đã gặp một anh chàng tên Haley ( tên việt nam là Nguyễn Anh Tuấn ). ANh chàng này đã có người cập kê nhưng anh thật sự không thương cô gái ấy. Sau cuộc nói chuyện với Haley , Vy cảm thấy ngồ ngộ. Rùi tim cô đã...........( mời các bạn xem tiếp phần hai )
************************************************** ***************

Sau cuộc nói chuyện , tôi cảm thấy trái tim mình hình như đập nhanh hơn ngày xưa. Tôi cứ mơ màng , bàng hoàng nghĩ đến người ấy. Nhưng tôi cũng không biết người ấy là ai nữa. Cô của tôi không biết chuyện gì xảy ra mà sao thấy cháu mình nó cứ mơ màng xuốt ngày , không chú tâm đến chuyện ăn , uống , học hành. CÔ tôi vô gõ cửa phòng tôi :
" SAo hổm dài thấy con ngộ quá vậy? Không ăn uống gì hết , không lo học nữa chứ. "
Đến lúc này tôi mới hoàng hồn lại:
" DẠ , đâu có gì đâu. Con chỉ hơi mệt thôi" TÔi trả lời
" Nằm nghĩ đi , ngày mai còn đi học nữa đó. " CÔ tôi nói với một giọng nhẹ nhàng , an ủi.
" Con sẽ cố , sẽ không làm cô thất vọng đâu, cả bà ngoại nữa. Con sẽ không để mọi người thất vọng đâu. Con hứa đấy. " Tôi trả lời với nụ cười trên mặt.


Ngày hôm sau , tôi trở lại trường với vẻ mặt hết sức bình thường. Tôi dự định là sẽ quên chuyện ấy đi , cố gắng học hành. Nhưng khi bước vào lớp , nhìn thấy gương mặt của Haley cái cảm giác ấy lại hiện ra. Tôi nghĩ bây giờ tôi đã biết tôi dành cái cảm giác ấy cho ai rồi. Người ấy là Haley. Trong khi tôi đang mơ màng thì con Mai nó lại. Đánh tay tôi một cái rồi hỏi : -
" Ê , sao mày đứng thừ lừ ra đó vậy? Chuyện gì xảy ra sao? "
" Không , đâu có gì đâu. Tao chỉ suy nghĩ mấy chuyện tào lao thôi mà" Tôi trả lời.

Vừa lúc đó. Haley thấy tôi và con Mai. Ảnh lại nói hello. Con Mai nó nói hi với anh rồi nó về chỗ ngồi. Tôi cũng nói hello mà chỉ nói rất nhỏ, chỉ có tôi mới nghe thôi. Lúc đó thì Rachel vào lớp. Hôm nay cô mặc một bộ đồ rất đẹp. Áo đỏ và quần short màu đen. Nhìn cô ấy cũng ra dáng lắm. Rachel lại chỗ tôi đang đứng và ôm hôn Haley. Lúc đó tôi thấy tức lắm. Tức đến nỗi tôi bẻ gãy cây bút chì mới mua trong tạp hoá 1$ hôm qua. Nhưng tôi ráng kềm chế lại, cũng nói hello với Rachel , và rồi tôi về chỗ ngồi. ĐẾn giờ lunch , Rachel cầm tay Haley ngồi vào bàn của cô toàn là con gái. Tôi biết Haley không thích nhưng biết làm sao bây giờ? Tôi định đứng lên , qua bàn của Rachel và nói với cô ta là bàn củ cô ấy toàn là con gái , làm sao Haley ngồi được. Nhưng tôi không đủ can đảm để làm việc đó. TÔi ngồi thừ ra. Con MAi lại hỏi :
" Suy nghĩ lung tung nữa à?" Nó nói với giọng cười khà khà.
" Không , đã nói không có gì mà. Mày đừng có lo. " Tôi cố trấn an nó , cố tình không cho nó biết tôi đang nghĩ gì.
Đây là lần đầu tiên tôi giấu những suy nghĩ của mình. Hồi đó tới giờ , có chuyện gì bưồn thì tôi cũng nói cho Mai nghe. Nhưng riêng chuyện này tôi không nói cho nó được. Nó sẽ cười tôi chết mất.
Giờ ra chơi , Rachel buông tay Haley ra. Cô đi chơi với các bạn mình. Haley bước lại chỗ tôi hay ngồi. Hôm nay Mai phải ở lại trong lớp để giúp cô giáo soạn bài nên hôm nay tôi lại ngồi một mình. Haley bước lại gần, ngồi xưống kế tôi rồi nói :
" Lại ngồi một mình ở đây à? "
" Đúng , tôi ngồi một mình. Còn anh thì sao? Có bạn gái mà sao không ngồi với bạn gái? " Tôi trả lời với giọng nhẹ nhàng.
" Có thì có chứ cô ấy đâu có để ý đến tôi nhiều. Rachel chơi với bạn cô ấy còn nhiều hơn với tôi nữa. " Anh trả lời.
" Vậy hả? tôi nói lại
__________________________________________________ ________________________
NOTE : còn phần ba. LÀm ơn chờ dùm

deadbluerose
01-09-2006, 08:38 PM
sao mà không ai trả lời topic này vậy ta? ế quá

hilary
01-09-2006, 08:53 PM
Truyện khá hấp dẫn lôi kéo người đọc xem 2 nhân vật chính có đến được với nhau ko ?
Nhẹ nhàng , ko bị lặp ý . Lời văn xen kẽ giữa Mỹ và Việt khiến cho người đọc có cảm giác họ đang ở nước ngòai .
Cách miêu tả nhân vật từ vẻ ngòai đến phục trang và nội tâm khá chuẩn .
Tình yêu đầu đời rất ngọt ngào , rung động nhẹ nhàng ko mãnh liệt , vội vã .
I like that , and wait for the next part

krazyprincess1991
01-09-2006, 09:08 PM
hay đó bạn, post tiếp đi. Mình ủng hộ, cái khung cảnh bên Mỹ bạn kể rât đúng

deadbluerose
01-09-2006, 09:16 PM
cám ơn bạn. mình đang cố gắng viết phần 3 đây. MOng các bạn đọc và góp ý dùm mình. CÁM ơn các bạn nhiều lắm

khangminh
01-09-2006, 09:45 PM
lời văn cua bạn rất chân thật và cuốn hút trong cách kể nội tâm!!!

deadbluerose
01-09-2006, 09:47 PM
Sau khi nghe Haley nói câu nói đó , tôi cảm thấy mình đang rất ích kỹ. Chỉ muốn có Haley cho riêng mình mà không nghĩ đến những người khác. Tôi đã rất ích kỹ. Tôi không nghĩ đến RAchel , cha mẹ của cô ấy , cha mẹ của Haley , và gia đình của tôi. Tôi đang suy nghĩ. Nếu tôi và Haley là một cặp ( trong suy nghĩ của tôi thôi ). Tôi sẽ chỉ biết suốt ngày lo cho anh ấy. Không lo chuyện học hành. Tôi không muốn làm cho gia đình tôi gồm có ngoại tôi , mấy người dì và mấy người cậu bên việt nam phải thất vọng. Bởi tôi là đứa cháu duy nhất mà họ có. Nên tôi quyết định là sẽ bỏ ý định ( ý định cố gắng lấy cho được trái tim của Haley ấy ). Tôi sẽ không tranh giành Haley với Rachel nữa. Tôi sẽ ráng học hành nhiều hơn. Đúng lúc ấy , con Mai đã giúp cô giáo xong. NÓ chạy ra ngoài ngồi kế bên cạnh tôi. Rồi nó nói :
" Tao biết là có chuyện gì đã xảy ra rồi , mày đang giấu diếm chuyện gì nè. Thường thường thì mày nói nói cho tao nghe tất cả. SAO hôm nay như vậy nè? Kể tao nghe đi , chuyện gì vậy. Có thể tao sẽ giúp mày được đó."
Nghe con Mai nói , tôi mới thấm thía. Tôi tự nói với lòng mình rằng Mai là một con người tốt. Kể cho nó nghe , không chừng nó sẽ giúp được mình. XOng rồi thì tôi kể cho Mai nghe câu chuyện của trái tim tôi.
NGhe kể xong , con Mai thở dài rồi nói :
" Nếu mày thật sự thích hắn thì tại sao mày lại phải bỏ ý định? NẾu mày muốn làm một điều gì đó mà trái tim mày đã định trước thì đừng nên bỏ cuộc.Tao sống bên CA đã 2 năm rồi mà tao vẫn chưa thấy người nào mà nhẹ dạ như mày. Mỗi khi mà tao muốn làm chuyện gì thì tao cố gắng hết mình đấy. Tao không bao giờ bỏ cuộc đâu. Mày cũng vậy , đừng nên bỏ cuộc. "

Note: xin lỗi mọi người , tôi không ghi dài được tại hôm qua ba tôi bắt tôi đi ngủ . Sorry nhé . CÁi phần này nó hơi ngắn . Sorry nhé . Nhưng tôi hứa là phần 4 sẽ dài hơn cho mà xem . OK ?

hinata
01-09-2006, 10:01 PM
cốt truyện khá đựợc, nhớ đừng để lặp lại từ trong một câu ở các kỳ tới.

love_angel_tk
02-09-2006, 02:05 AM
cũng hay đó^^.......

deadbluerose
02-09-2006, 12:22 PM
Đến đoạn : Con Mai nói với Vy là đừng bỏ cuộc nhưng Vy cứ bồi hồi , không yên tâm nên cô quyết định bỏ cái lời khuyên của Mai qua một bên trước. Vy sẽ lo học hành nhiều hơn.
************************************************** ********
Nói chuyện với Mai xong ,tôi đi vào trong ngồi. Tôi lại suy nghĩ về những điều mà Mai vừa nói. Tôi dăng suy nghĩ rằng cô thật sự có nên bỏ cuộc hay không? Suy nhĩ một hồi , tôi ra ý định rằng tôi sẽ bỏ cuộc. Không theo đuổi trái tim của tôi nữa. Suy nghĩ xong rồi thì tôi thoải mái đi vào lớp. Tiếng chuông đổ báo giờ ra chơi đã hết. Nhắc học sinh vào lớp chuẩn bị cho tiết học khác. Vào lớp ,tôi chuẩn bị sách vở đầy đủ rồi đi qua lớp học khác để học tiết Social Studies. Hoc Social Studies xong , tôilại ôm tập về lớp. Dọn dẹp đồ học , chuẩn bị ra về. TRong khi tôiđang dọn dẹp lại hộc bàn của mình , thì Mai tới. Mai hỏi :
" Mày sao rồi? Có quyết định gì chưa ? Mày cần phải giải thoát bản thân mày ra khỏi những chuyện tranh chấp tình yêu này chứ. Đi về không? Tao chở về luôn? "
" Dĩ nhiên tao phải về rồi , còn chuyện kia thì tao sẽ nói mày sau. Chở tao về nha " Tôi nói với một giọng hơi hơi mắc cỡ.
"Leo lên xe đi. " Mai trả lời

TRên xe , tôi kể cho con Mai nghe là tôi quyết định sẽ bỏ cuộc. NÓ thở phù một cái rồi nói :
" Làm gì thì làm , nhớ là phải lo chuyện học hành nha. Tao không muốn mất một người bạn như mày đâu. "
" Biết rồi , tao sẽ ở đây mà. " Tôi nói cùng với một nụ cười

Về nhà , chào cô Lan ( cô ruộc của tôi ) rồi tôi vào phòng. Ngủ chút xíu ( hy vọng ngủ có thể quên tất cả những chuyện gì xảy ra trong ngày hôm nay ). Nướng được hai tiếng dồng hồ thì tôi dậy. Rửa mặt rồi ra bếp lục xem coi có gì ăn không. Hên cho tôi , cô Lan có chiên trứng rồi để tủ lạnh cho tôi. Giờ này đã 7:30 tối rồi , cô Lan đã đi làm. CÔ làm ở bệnh viện , cô là ytá nên cô hay trực ca lắm. Đi suốt ngày à. Lâu lâu mới được ở nhà một ngày. Tôi cũng mơ ước mai sau này tôi có thể làm được y tá như cô. TÔi sẽ không quan tâm đến chuyện cảu Haley và RAchel nữa. Chuyện mà tôi cần làm bây giờ là đi học bài. Học bài xong rồi. Vẫn còn thời gian , chơi vi tính một chút cũng được. Tôi mở computer lên , mới vừa mở messenger lên thôi thì gặp con Mai. Chat với được chút xíu thì Haley lại nhảy vô nói hello. TÔi cũng nói hello lại. Đây là đoạn chat của tôi và Haley

Haley ankio : Hello
Ngọc Vy babe : Hello
Haley ankio : sao , bạn khoẻ không?
Ngọc Vy babe : yeah , tớ khoẻ. Còn bạn?
Haley ankio : Yeah , I'm fine
Ngọc Vy babe : What are you doing?
Haley ankio : nothing

Mặc dù tôi không biết nhiều tiếng nah cho lắm nhưng khi tôi mà nói chuyện hay chat với Haley thì thường nói tiếng anh không à. Nhiều khi tôi không biết nói , tôi cứ đứng mà I.. I hoài. Haley lại chỉ tôi nói như thế nào. Khi mà tôi muốn nói gì thì cứ nói với anh ấy , anh ấy sẽ dịch ra tiếng anh rồi chỉ lại cho tôi. NÊn lúc này tiềng anh của tôi cũng khá khá rồi. Nhưng tôi vẫn cứ đi học lớp ESL ( lớp dạy tiếng anh ) hoài. Lớp ESL dạy tiếng anh cũng được lắm. Tôi học lớp ESl này được 4 tháng mà tiếng anh của tôi cũng khá. Cũng không phải là nhờ lớp ESL hết.Một phần là nhờ HALey , anh ấy chỉ tôi nhiều lắm.

Note : còn nữa

krazyprincess1991
02-09-2006, 01:04 PM
bạn post ít vậy khiến người đọc cứ chờ hoài à. Hay là ban post nhiều lên đi nghen

deadbluerose
02-09-2006, 04:44 PM
to princess: mình sẽ cố viết dài hơn. Tại nhiều lúc bận nên không viết nhiều được. Nhưng mình sẽ cố gắng hơn.

deadbluerose
02-09-2006, 05:55 PM
Ngày hôm sau , tôi lại cắp sách đến trường như mọi ngày khác. Nhưng khi vừa bước vào lớp , tôi đã khinh hồn vì thấy mọi người ăn mặc rất kỳ cục. Người thì mặc quần jean , áo thun. Người thì mặc áo sơ-mi , quần short... Nhìn quanh , nhìn quẩn chỉ có tôi mặc school uniform thôi. Tôi tò mò quá , bước lại bàn của con Mai và hỏi :
" Ê Mai , hôm nay là ngày gì mà mọi người ăn mặc kỳ quái thế? Sao họ không mặc uniform giống như mỗi ngày? "
" Bộ mày không biết hả? Hôm nay là spirit day. Mọi người có thể mặc những bộ đồ mà mình yêu thích. Nhưng nếu ai mặc đồ thường thì phải trả cho trường $1.00 đó. " , Con Mai trả lời.
Sau khi hiểu cái spirit day là cái gì rồi thì tôi trở về bàn ngồi đợi cô giáo vô học. Ngồi được một lát , Haley và Rachel vô. Haley thì vẫn mặc school uniform , còn Rachel thì mặc một cái đầm màu hồng có thêu hình hoa Lan. Bỏ đồ vô locker xong rồi thì Haley lại ra chỗ của anh ấy rồi ngồi xuống. Tôi quay xuống , rồi nói hello với anh ấy. Anh ấy nói :
" Hey, how are you today? "
" I'm fine , what about you and RAchel? " Tôi hỏi lại.
" I guess we're fine. " Anh ấy trả lời với một tiếng thở dài.
" Ok , that's good. " Tôi trả lời lại
Nói xong rồi tôi quay lên bàn tôi lại. TÔi moi cái hộp bút ra khỏi cái hộc bàn rồi lấy 2 cây viết chì , 1 cây viết xanh , 1 cây viết đỏ , và 1 cục gôm ra để sẵn trên bàn. Xong việc rồi thì tôi lấy cuốn A Cinderella Story ra đọc tiếp. Thật sự , tôi nhìn vô cuốn sách nó toàn chữ tiếng anh không mà làm tôi nhức đầu. Tôi mới đọc được hai , ba trang sách thì cô giáo vào. Tôi dẹp cuốn sách đi rồi ngồi khoanh tay lại. Đến khi cô giáo nói :
" No body's absent today? "
Thì cả lớp đều la lên :
" yeah , no one's absent today ! "
TRong đó có cả tôi. Tôi hình như là đã quên cái chuyện hôm qua thật rồi. Suốt ngày tôi chỉ học thôi. Về đến nhà thì tôi lo làm homework trước. Làm homework xong ,tôi đi tắm. Tắm xong ra ngoài bếp. TÔi lục tủ lạnh xem coi có gì ăn không tại vì cái bụng của tôi nó bắt đầu kêu. Thật là xui xẻo , tủ lạnh chẳng còn gì ăn ngoài mấy cái crackers với cheese. Nhìn mấy cái đó tôi muốn nôn ra. Tôi bắt buộc phải đi vào bếp nấu ăn thôi. Tôi mở tủ lạnh , đập hai quả trứng gà ra một cái tô to đùng. Tôi chiên trứng ! Ngoài việc chiên trứng ra , tôi con biết nấu mì gói nhưng mà nhà đã hết mì gói với lại tôi không biết dùng cái máy lò để nấu nước. Thà chiên trứng ăn còn dễ hơn. KHi nào cô Lan về , nhờ cô ấy chỉ cho tôi làm vài món ăn để nhiều khi ở nhà hết thức ăn thì cứ nấu. Ăn xong rồi thì tôi vô phòng , mở cái tv lên coi. Mở tv lên thì gặp nhầm đài quảng cáo thuốc hôi miệng. Chán quá , tôi đổi kênh khác. Chẳng có gì coi nên tôi đổi qua kênh Cartoonnetwork cho đại. Cartoonnetwork đang chiếu phim Tom & Jerry. Coi mà cười bể bụng. Coi Tom& Jerry xong thì tôi lại đi học bài tại vì tháng tới tôi có test. Thật ra nó không phải test. Nó là quiz thì đúng hơn. Bên việt nam kêu là kiểm tra học kỳ. CÒn bên này kêu là quiz. Ôn tập xong , tôi chán quá. Lại nhảy lên cái computer. Mở yahoo messenger lên thì thấy con MAi gửi tin nhắn nói :

Lizzie Maily : Thứ sáu tuần sau là Halloween party. Mày muốn đi không? Đi đi , tao muốn mày đi thử. Ở việt nam làm gì có thứ này. Đi thử nha. Gặp mày ngày mai. :))

Tôi gửi reply cho nó như thế này :
Ngọc Vy babe : Tao sẽ nói chuyện Halloween party với mày sau. VÔ lớp nói cho tao nghe nhé? Ok? bye.

Thấy không ai online , tôi định off. Ai ngờ đâu nick của Haley lại sáng lên. Tôi hấp tấp bấm đại cái nút invisible to everyone. Thế là nick của tôi off mà thật ra tôi vẫn còn ngồi trên máy. Haley nhảy vô nói hello. Tôi không biết làm sao , đành phải say hi lại :

Haley ankio : hello
Ngọc Vy babe : umh , hi
Haley ankio : Sao invisile chi vậy?
Ngọc Vy babe : uh...
Thật ra tôi cũng không biết phải trả lời thế nào nữa. ANh ấy hỏi câu hỏi mà tôi không biết trả lời nên tôi cứ uh...
Haley ankio : thôi bye nhé , tớ phải đi qua nhà thằng bạn đây. have fun
Ngọc Vy babe : uh , đi đi. Have fun luôn nha.
Haley ankio : Ok , bye bye
Ngọc Vy babe : ok

Nói xong , nick của Haley off. Chắc là anh ấy đi qua nhà bạn thật. Chơi computer xong , tôi lại nhảy ra coi movies. Cô Lan thường đi Block Buster hay Hollywood video để mau movies nên ở nhà của cô thì toàn là movies. Tôi cũng không biết nên chọn cuốn nào tại vì nó nhiều quá. Nhắm mắt bóc đại cuốn Just My Luck của Lindsay Lohan. Cuốn này là phim mới. Cô Lan mới mua ngày hôm qua. Bỏ đĩa vào máy rồi bấm play là job mà tôi phải làm nếu tôi muốn coi DVD. Vừa coi phim , vừa đốt chips. Coi xong mà tôi ngủ hồi nào tôi cũng không biết. Đến lúc tỉnh dậy thì đã 1:00 khuya. Tôi set alarm rồi tắt movie. XOng hai việc đó thì tôi lại vô bathroom để đánh răng. Xong rồi thì tôi ra , leo lên cái giường yêu quý màu xanh dương mà ngủ ngon lành. Đến sáng dậy , tôi nhìn lên đồng hồ thì mới có 7:20 sáng. Tôi chỉnh alarm 7:30 sáng. Dậy sớm được mười phút. Tôi lên computer coi báo về tin tức bên việt nam. Thấy chẳng có tin gì quan trọng. Tôi tắt máy rồi lấy lunch chuẩn bị đi học. Lunch của tôi gồm có : bánh mì sandwich với ham và một chai nước lạnh. Tôi vô phòng lấy chiếc chìa khóa xe đạp , cửa nhà và cái cặp rồi đi ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa rồi thì tôi lock cửa lại. Xong tôi ra backyard lấy xe đạp rồi chạy tới trường.

hilary
02-09-2006, 08:32 PM
Trong phần này mình thấy cũng chưa có diễn biến gì mới cả , ngòai việc nv nữ chính quyết tâm và buổi lễ Halloween sắp tới . Mình nghĩ bạn nen lượt bớt những phần phụ đi để thêm vào ý chính , như vậy sẽ cuốn hút người đọc hơn .
Miêu tả hành động nhân vật hơi nhiều . Nên bỏ bớt .

deadbluerose
02-09-2006, 08:37 PM
cám ơn bạn vì đã góp ý cho mình. MÌnh sẽ cố gắn sửa thêm

bingboong
04-09-2006, 08:12 PM
trời ơi chữ gì mà dày dặc như kiến, đâu đọc được gì đâu. mình cũng đang viết một kịch bản đó, viết trên máy tính, được 50 trang rồi, còn tình tiết rất nhiều, nếu ai có nhu cầu đọc mình sẽ viết lên cho.

breakwave_energy
05-09-2006, 07:39 AM
chào chị tác giả bộ truyện, em nghĩ chị biết em.

em mới đọc bộ truyện này, tuy là love story nhưng em cũng thấy lôi cuốn, nhưng mà trong fần cúi cùng thì... hình như là ko trọng tâm cho mấy. em thấy fần 5 ko hay lém. hơi bị thừa. đó chỉ là góp ý của em thui.

mylove03c3
05-09-2006, 01:59 PM
trời đọc cũng hay mà cũng muốn lòi hai con mắt ra rồi, hihihi nhưng cám ơn nha, bạn post bài này chắc củng lòi mắt ra giống mình.

bluedolphin06
05-09-2006, 02:03 PM
trời ơi chữ gì mà dày dặc như kiến, đâu đọc được gì đâu. mình cũng đang viết một kịch bản đó, viết trên máy tính, được 50 trang rồi, còn tình tiết rất nhiều, nếu ai có nhu cầu đọc mình sẽ viết lên cho.
Bạn có thì cứ post lên cho mọi người cùng đọc!

deadbluerose
05-09-2006, 05:41 PM
mấy hôm nay tớ phải đi học nên không continue write story được. Để weekend đi tớ sẽ write tiếp cho. ok?

deadbluerose
06-09-2006, 09:30 AM
Hôm nay viết dc. Phần mới nè. Tôi thấy phần 5 hơi dư thừa phải không? sorry nha. TÔi sẽ cố nhiều hơn ok?

hongnaohongchangcogai
06-09-2006, 10:58 AM
chẳng thấy phần mới đau cả? chẳng biết do mạng lỗi k đọc được hay thế nào ... ? chán ghê

deadbluerose
06-09-2006, 03:12 PM
sorry bà kon. TÔi lộn việc khác post lại nè
Vào đến lớp rồi thì tôi unpack xong rồi tôi lại đi về chỗ ngồi. Ngồi được chút xíu thì tôi thấy Haley vào. TÔi hỏi :
" WHere's RAchel? Sick again? "
" Yes " Anh ấy trả lời với một giọng buồn buồn.
" hey , Will you go to the Halloween party? " ANh ấy hỏi nữa
" Yeah , i think i'll go. " TÔi trả lời với giọng kêu hãnh.
" Ok , I'll be waiting. " anh ấy trả lời

Một ngày học đã hết , Mai chở tôi về nhà nó. Nó soạn bộ costume cho tôi. Nó đưa tôi bộ tiên nữ. TÔi nói :
" CÒn cái nào khác không , I don't like to be a fairy. "
" Aw , just wear that. It's the best. " Nó nói
Mặc bộ đồ vào rồi thì nó trang điểm cho tôi ( Make-up ấy mà )
Make up xong rồi thì làm tóc. CÔng nhận nó giỏi thiệt. CÁi đầu tóc của tôi là tóc dài. Nó làm sao mà nhìn cái đầu của tôi mới tới cổ hà. Mà thật sự thì tóc của tôi dài qua khỏi cái cổ nhiều.Nó làm tóc curly cho tôi.
Làm cho tôi đầy dủ xong rồi thì nó kêu tôi chọn một bộ đồ nữa. Tôi không biết để làm gì mà thôi nó kêu thì cứ chọn. TÔi cứ nhắm mắt chọn đại một bộ. Bộ đó là một công chúa. CHọn xong , tôi đưa nó.Nó chạy vô bathroom thay bộ đồ đó vào rồi ra. Nhìn nó giống một cô công chúa thiệt. Nó làm tóc cho nó xong rồi thì nó make-up cho nó. XOng hết rồi thì nó nói lên đường. Mà thật sự tôi có lên được đâu. Mang đôi giày cao gót. Đây là lần đầu tiên mang nên đi đâu có quen. TÉ hoài. Tôi nói với nó là vô bathroom một chút. Thật ra tôi vào trong phòng thay đồ , lục lục một chút thì tôi thấy có cái mặt nạ và một cái khăn choàng dài màu xanh. Mặt nạ màu xanh , khăn choàng màu xanh. Tôi cũng không biết là tôi có cần hay không nhưng tôi cầm mặt nạ đeo vô rồi choàng cái khăc ấy lên. Ra xe , con Mai thấy vậy. Nó nói "
" Mày lột cái mặt nạ và cái khăn ấy ra ngay. Bộ đồ tiên nữ của mày đẹp lắm rồi. Ngay cả cái khuôn mặt. Đeo mặt nạ làm chi? Ngay cả mặc kăng choàng. Mày đâu phải bà già. "
" Tao không cởi ra được. Mắc cỡ lắm. " Tôi nói
" Thôi vậy đi nhưng mà lát phải cỡi ra nha. " Nó nói rồi thở cái phù.
TÔi không biết nói làm sao thôi gật đầu đại cho rồi.
Leo lên xe rồi thì con Mai chở tôi đi đến một tòa nhà lớn. HOtel gì đó đó. XUống xe tôi và nó đi thẳng vào bên trong tòa nhà này. VÀO bên trong tôi thấy thật bất ngờ. Nhiều người quá. Họ giả trang thành những nhân vật hoạt hình , phim... VUi lắm.Bất ngờ , cái đèn flash chiếu vào cái sân khấu to đúng phía trên. ÔNg thấy hiệu trưởng đứng trên hồi nào tôi cũng không biết nữa. Nãy giờ lo nhìn costume của người ta không hà. CÓ biết gì đâu. Ông hiệu trưởng nói mời một học sinh nào lên hát giúp vui. COn Mai vội giơ tay tôi. TÔi hỏi :
" Ê làm gì vậy? Mày giỡn với tao à? tao biết gì đâu mà hát? "
" Hát bài I Cry ý. Mày hát bài đó hay lắm. " Nó nói
Thật ra tôi cũng không muốn lên hát tại vì nhiều người nhìn mình quá.Mắc cỡ lắm. THật là.. TÔi muốn chết khi ông hiệu trưởng gọi tên tôi : yeah lady , come on over here. Tôi vội rút tay xuống nhưng đã quá muộn. Ổng kêu rồi. TÔi run muốn chết. COn Mai còn đẩy tôi lên. Quay một vòng rồi nó lấy cái khăn tôi đang choàng ra. Lấy luôn cái mặt nạ. Tôi run run bước lên cái sân khấu bự chừng dừng. Vừa run vừa nói :
" uhmmm...Hi everyone... i'll sing the song called I cry by Yuri Chika. "
Nói xong rồi tôi lấy hết can đảm hát bài I cry. Hát câu đầu :
EVery night , I find it so hard to sleep
CAuse I keep thinking of you...
Hát hết bài tôi như muốn chết , sợ mình hát sai thì khổ nữa. Hát xong , tôi nói thank you everyone for listen to my song rồi đi nhanh xuống dưới. Ông hiệu trưởng bước lên nói :
" Oh that was great Miss VY. Thank you for sing that song for us. "
TÔi nghe ổng nói , tôi nói trong bụng :
" Thôi đi cha nội. Con run muốn chết đây nè. Lần sau đừng kêu con nữa nha cha. HHHHUHUHUHHUUUUU. "

Đang mơ mơ chửi ông thầy hiệu trưởng thì đằng sau tôi có một giọng nói :
" Nice song , you've the best voice i've heard. "
Quay qua , thì tôi thấy một chàng trai mặc đồ giống như một tiều phu mà hình như không phải. Chàng trai đó nói :
" Do you know who i am? "
" No , i mean yes. No. I think you're Haley Nguyen. RIght? " TÔi nói đại
" How do you know me? " anh chàng vừa nói vừa lột cái mặt nạ ra
" I was right. You are Haley. " tôi nói.
" yeah it's me. " Haley nói
__________________________________________________ ________
Note : Còn nữa

breakwave_energy
07-09-2006, 06:02 AM
em thấy chị viết nó cứ kiểu gì ý, cứ xong 1 sự việc là lại nói "xong rồi" nó thế này thế kia. em thấy nó hơi bị lặp quá, ko hay như hồi đầu chị viết. Giữa các câu chị chỉ biết dùng chữ "xong
rồi" chứ chị ko biết cách liên kết = một từ khác hoặc một cụm từ khác. Trong bài văn chị dùng từ chưa khoa học, có nghĩa là có 1 vài từ hơi thô. Đó chỉ là do em đọc và cảm nhận đc thôi

Mong fần sau chị viết sẽ ko như vầy và hay hơn nữa.

deadbluerose
07-09-2006, 10:22 AM
à mấy hôm nay học nhiều quá nên tin thần của chị nó hơi khùng chút xíu. Sorry em nha. Chị sẽ cố viết hay hơn kỳ sau. Sorry nhiều

deadbluerose
07-09-2006, 01:04 PM
chu ngoa ui. Mấy hôm nay topic ế quá. Tôi lại bắt đầu ngu nữa rùi. Làm mất khach1 hết trơn , làm sao mà bán bây giờ? bad , ế quá.

hongnaohongchangcogai
07-09-2006, 07:01 PM
trùi ui biết ế rồi thì mau viết thêm di..ngồi dó mà rên nữa là mất hết khách thiệt đó nha

deadbluerose
08-09-2006, 12:49 PM
bận đi học lấy gì mà viết. Cuối tuần rồi. Ngày mai tớ sẽ viết nữa. OK?

bluedolphin06
08-09-2006, 03:20 PM
Post tiếp nhe you, sis đang chờ nè!

deadbluerose
08-09-2006, 03:21 PM
em sẽ post tiếp ngày mai. CÁM ơn ss best friend

starofthenight
09-09-2006, 01:46 PM
truyện này dở quá. Delete post này đi. Dở quá

deadbluerose
09-09-2006, 05:49 PM
mình biết truyện này dở nhưng mà đây là truyện đầu tay của mình nên mình sẽ cố gắn hơn nữa. Mong bạn star tha lỗi.
************************************************** ******
" Yes , it's me " Haley nói
" Oh , you surprised me. What are you doing here? " Tôi hỏi anh ấy
" Nothing , i just heard your song and I love it. YOu have a nice voice. RAchel could never did that. " Anh ấy nói
" ok , I gotta go now. See ya later. " Tôi nói vội.
TÔi nói tôi phải đi nhưng thật sự là tôi chỉ muốn tránh xa Haley ra thôi. TÔi sợ nếu tôi lại gần anh ấy thì tôi sẽ nói sự thật cho anh ấy nghe là... THôi thôi bỏ chuyện ấy qua một bên. Bây giờ thì tôi đang đứng ở gần cái front door. 11 giờ đêm , nhạc bắt đầu chơi. ( Nhạc để khiêu vũ ). Mọi đều chọn bạn nhảy rồi nhảy . Họ nhảy rất vui vẻ. CÒn tôi thì đứng kế bên cánh cửa mà nhìn.Chợt ngoài sau lưng tôi có một giọng nói. Nói là :
" Would you like to dance? COme and dance with me? "
Quay qua thì tôi mới nhận ra bộ costume của HAley. LÀ anh ấy nữa. ANh hỏi tôi có muốn khiêu vũ không? TÔi trả lời như thế này :
" Uhm... I don't know how to dance. "
" I can teach you. C'mon. " Haley nói
Không đợi tôi phải nói gì hết , Haley kéo tay tôi ra tìm một chỗ rồi nhảy. TÔi không biết nhảy nên cứ stop lại hoài. Haley lại kéo tôi lên nhảy nữa. NHảy khiêu vũ xong thì tới giờ ăn.CÁi mùi của thức ăn nhà bếp nấu làm cái lỗ mũi của tôi bị nghẹt. THơm quá mà. Tôi đi lại chỗ để thức ăn. LẦy một cái paper plate rồi cứ món nào cũng take chút xíu thử. CÓ những món rất ngon , có những món ăn vô mà muốn nôn. ĂN xong rồi thì tôi ra ngoài sân của cái hotel đi bộ lòng vòng. Đang đi , đi gần hết cái vòng tròn quanh hotel thì tôi thấy Haley , lúc nhảy với xong thì anh biệt tâm đến giờ mới thấy. Thấy tôi lại gần , anh ấy hỏi :
" Ăn đồ ăn ngon không? "
" Có mấy món ngon , có mấy món thì bad lắm. " TÔi trả lời vui vẻ
" That's good , at least you enjoyed this party. " HAley nói lại
Oh no , lại nó nữa rồi. TÔi không muốn nói ra nhưng thật sự thì tôi đã nói. TÔi đã lỡ nói ra những thứ này :
" Uh , Haley , there's something I want to tell you. "
" Sure just tell me. " haley nói lại
" Uh , i think i like you. From the beginning. From those looks in your eyes. From those time you helped me in class. But i guess you already have rachel. You'll never accept me. " TÔi lại nói
" WHy? How do you know I'll not accept you? " Haley lại hỏi
" I don't know. " TÔi lại nói
" You know what? I like your face , your smiles , your...Whatever. Anyways , I mean I like you too. I'm so glad that you'd like me. CAn we be? " Haley nói lại với giọng vui vẻ.
" Really? I mean , you'll accept me? "TÔi nói mà như muốn khóc. ( tại tôi là crybaby mà hheh)
" It's the true. I'd love you. " Haley nói
NGhe những lời đó xong rồi thì trái tim tôi vui lắm. Tôi tưởng như tôi đang trên heaven. Haley nắm tay tôi đi vào trong hotel lại. CHơi đến 12:34 khuya thì người ta giải tán, ra về. COn Mai điện thoại cho tôi , nó hỏi tôi đi đâu mà sao nó kiếm hoài không thấy.
__________________________________________________ ____________________
CHu ngoa ui , tớ bận. Next weekend tớ sẽ viết tiếp. Ok?tớ phải đi học.

hongnaohongchangcogai
10-09-2006, 05:36 AM
Ban star làm gì mà thẳng thừng quá vậy? Mình thấy cũng tạm ổn đó chứ...NGười ta đã nói từ đầu là đây là truyện đầu tay thì bạn nên nhẹn nhàng nhắc nhở chứ đâu phải mắng thẳng vào mặt như thế...chẳng tế nhị và khuyến khích người ta tí nào...

Bạn rose cứ cố gắng lên nhé..nhiều bạn thích đọc truyện này lắm đó. Tất nhiên như bạn biết bạn cũng có những điểm yếu kém mọi người đã chỉ ra ở trên lần sau cố gắng sửa nhé. Con người k ai là perfect cả mà... Cố lên nhé

deadbluerose
10-09-2006, 03:21 PM
cám ơn bạn hongnaohongchangcogai nhé. Mình sẽ cố gắng hơn nữa. Ngày mai thứ hai back to school nên mình sẽ không lên mạng để continue viết story nữa. Chỉ weekend là mình rảnh thôi. Mình sẽ cố post tiếp khi weekend tới. Ok?

starofthenight
10-09-2006, 06:12 PM
to hong : đừng có nói vậy chứ u. Tui nghĩ sao thì tôi nói vậy thui à.

khangminh
10-09-2006, 06:48 PM
nhưng đọc cũng mang cảm giác lắm mà!!!:rain:

lovelyman_yb
10-09-2006, 09:28 PM
cũng đươc đáy nhưng mà chuyên này thật 100% chứ bạn , không thật là giảm sức hấp dẫn à nha !

deadbluerose
11-09-2006, 01:12 PM
nó không phải real story đâu. dùng imagination để viết đấy các bạn ạ

deadbluerose
12-09-2006, 03:07 PM
Nói chuyện với con Mai trên cái phone rồi thì tôi quay qua , nói với Haley :
" Gotta go home. See ya tomorrow. "
" Ai chở em về? " Haley hỏi lại.
" Nhỏ Mai. " Tôi trả lời
" Đừng làm phiền nó nữa. Anh chở em về cho. " Haley nói
" Huh? Anh chở em về? Em có nghe lộn không vậy? Anh đâu có biết nhà em đâu. " Tôi hỏi lại với giọng ngạc nhiên.
" Uh , thì em chỉ cho anh cũng được vậy. ĐỪng nói với anh là em không biết đường về nhà em nhé. " Haley nói giỡn.
" Không dám đâu , sao mà em không nhớ đường về nhà chứ? "Tôi cũng không thua gì
" Ok , anh sẽ đưa em về. " Haley nói lại với tôi
" Ok. " tôi cũng nói lại.
Thật ra khi Haley nói như vậy , tôi mừng lắm. ANh chưa chở tôi về nhà nào. Đây là lần đầu tiên anh ấy nói vậy. TÔi feel excited lắm.
Sau khi gặp nhỏ Mai rồi thì tôi kể cho nó nghe tôi đã nói gì với Haley và Haley đã nói gì lại với tôi. Nghe xong , nhỏ Mai nói :
"Congratulation. you did it. "
"Did it cái con khỉ. Bây giờ anh ấy đòi chở tao về nhà kìa. Làm sao bây giờ? " TÔi bối rối trả lời.
" Thì cứ đi đi , có chance rồi không muốn nhận hả? " Nó vừa nói vừa hỏi.
" Mún nhưng mà... sợ mày buồn. " TÔi nói.
" Mày mà sợ tao buồn à? Thiệt không đấy? Thôi đi về với boy của mày đi. Tao không có buồn gì hết á. " Nhỏ Mai trả lời
" Nếu mày nói vậy thì... thôi tao đi. Ngày mai tao sẽ trả bộ đồ này cho mày. TRả hết luôn. Không lấy đâu mà sợ. " TÔi nói giỡn.
" Ha , lấy luôn đi. Nhận mày là bạn rồi. CHo luôn đó. Mốt biết lái xe thì mỗi sáng chở tao đi học thôi. " Mai cười rồi nói.
" SAo mày không đi học một mình? " Tôi tò mò
" Ngày mai nói cho nghe. BÂy giờ đi về với boy đi. " Mai nói
" Ok bye bye. Mai gặp lại nha. " Tôi nói
" Ok " Mai trả lời

Nói rồi thì tôi lại đi lại chỗ mà Hal ( Haley viết tắt ) đang đứng. Thấy tôi lại , anh nhìn rồi nói giỡn
" Tám xong chưa? Đợi em lâu muốn chết. "
" Lâu cái gì mà lâu. Nói có chút xíu. " Tôi nói với giọng không thích
" THôi lên xe đi. ANh chở về. " Haley nói while anh đẩy tôi lên xe.
"Anh không chở em về thì ai chở em về nữa? Con Mai nó đi về rồi. CÒn ai đâu mà chở em về . " TÔi nói lại
leo lên xe rồi thì tôi chỉ anh đường về nhà của dì. ANh thả tôi xuống , chờ tôi vô tới nhà rời mới chạy đi.

bluedolphin06
12-09-2006, 04:38 PM
tiếp đi you, để xem hai người nì tiến triển thế nào, hehehe, nhưng nhớ cho những pha "chiến tranh" giữa "tình địch" với nhau cho gay cấn nhe, tăng độ hấp dẫn đó mà. That's my opinion!:blow:

deadbluerose
12-09-2006, 06:50 PM
cám ơn. Me sẽ cố gắng hơn nữa. VÀ những trận ghen bùng trời sẽ nổi lên. Ok?

ha weekend tớ sẽ viết tiếp tại ngày mai tớ có quiz. Ok?

conaiy3uem
12-09-2006, 10:08 PM
hihi ...truyện hay thì cũng hay nhưng muh có nhiều cái wa dư thừa đi ....chẳng hạn u đang nói về tình cảm thì nên nói nhiều về nó 1 chút ...chứ tự nhiên đang nói về tình cảm rùi lại chạy sang vấn đề cá nhân ah .....còn cái khúc she kia nói với thằng kon zai á ....nhột nhạt wa ....

deadbluerose
13-09-2006, 01:05 PM
sorry . lần đầu tiên tớ viết truyện mà , không beit61 nhiều lém. Mai mốt sẽ cố gắng hơn. Ok?

conaiy3uem
13-09-2006, 08:13 PM
ah muh cho pé hỏi ....0 phải thèng đó có gf rùi ah ?.....sao lại chấp nhận nhỏ này ..muốn bắt cá 2 tay ah ?

deadbluerose
15-09-2006, 01:19 PM
à việc này thì cũng hơi rắc rối. Haley thật sự không có thương con bé Rachel kia.hình như là nó thương7 con nhỏ vy từ lúc đầu rùi nên bây giờ nó mới chấp nhận đó

hongnaohongchangcogai
15-09-2006, 06:49 PM
Mình thấy bạn nên miêu tả thêm rõ các cảm xúc nét mặt của nhân vật để cho nhân vật được sống hơn nưa nhé. CHúc bạn thành công..

deadbluerose
16-09-2006, 07:09 AM
mình không hiểu , bạn có thể nói rõ hơn không?

bluedolphin06
16-09-2006, 07:27 AM
Có thể là em nên chú ý thêm việc miêu tả cảm xúc nhân vật nhé...sau khi post xong, hãy đọc lại truyện sơ qua 1 lần, xem chỗ nào dư thì bỏ đi hay chỗ nào không ổn thì chỉnh lại...hãy lồng thêm những câu miêu tả cảnh vật xung quanh thay vì miêu tả chính xác cảm xúc nhân vật...vì ảnh xung quanh cũng là một cách khác để bộc lộ cảm xúc nhân vật mà...that's my opinion!

deadbluerose
16-09-2006, 07:56 AM
thanks. i got it. I'll try my best

deadbluerose
16-09-2006, 09:48 AM
Tháng Mười Một đã đến rồi. Winter đến rồi. Lạnh chết đi được. Nhà đã mở heat rồi mà sao nó vẫn lạnh vậy nè?Lạnh chết đi được. Ngồi trong nhà mà cũng phải mặc hai , ba cái áo lạnh. Huhu sao khổ quá vậy nè? Usa đây hả?
Bảy giờ sáng tôi thức dậy. Ăn sáng xong rồi chuẩn bị đi học. Cô Lan thì đã đi làm từ sớm. Nhà chỉ còn một mình tôi thôi. VẮng vẻ quá. 7:30 Am tôi vào trong ôm cái backpack ra rồi lấy lunch bỏ vào đó. Vừa bước ra khỏi cửa thì tôi bị panic. Haley đã ngồi trên xe chờ tôi từ hồi nào rồi.Tôi bàng hoàng hỏi :
" ANh làm gì ở đây vậy? "
" CHờ em chứ làm gì? " Haley đáp lại
" Chờ em?Hôm nay RAchel bị bệnh nữa hay sao mà anh lại... " TÔi đang nói thì Haley cắt ngang
" Lại lại cái gì? Anh lái xe lại đây để chở em đi học. ĐƯợc không? "?Haley hỏi
" Uhm... uhh... Nhưng mà RAchel thì sao? " Tôi nói
" ignore her. I don't wanna talk about her. Leo lên xe đi , em lạnh lắm rồi phải không?Haley đáp.
" I don't believe it.Anh sợ em lạnh à? " tôi hỏi
" Dĩ nhiên , nếu em bị bệnh thì sao hả? Có nghĩ cho anh không hả cô gái bướng bỉnh kia?" ANh hỏi nữa.
" TÔi nghiệp anh ghê chưa? " TÔi hỏi giỡn
"Thôi leo lên xe đi. Lát nữa trễ học bậy giờ. " Haley nói
Đợi tôi ngồi vào xe rồi thì Haley lái xe chở tôi đi học. Lần đầu tiên tôi được Haley chở đi học đó. Sướng quá , tưởng như mình đang ngồi trên heaven. Vào tới cổng trường thì tôi và Haley gặp Rachel. Nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau , cô ấy nổi bùng cái mặt lên. RÔi cố ấy hỏi với một vẻ tức giận :
"How dare you? How dare you stole my boyfriend?"
" No , i'm not. " TÔi trả lời
" Ok , Rachel. I need to talk to you. " Haley nói với rachel.
Anh nói tôi vào lớp trước đi. Anh sẽ vào sau.
Nói rồi thì tôi đi vào lớp , thật sự thì tôi không đi thẳng vào lớp. Lén lén ra ngoài coi xem Haley nói gì với Rachel.
" I wanna break up. " haley nói
" But why? " Rachel hỏi lại
" Cause i think that we're different. I don't wanna say this but I have to. I love Vy and I want to be with her. You and I were different. In my mind , you're just friend. " Haley giải thích.
" Can't be true. It's just can't. Lie lie lie , all lie. " RAchel cừa nói vừa khóc. vừa nói
" So I hope you'll find a true love. Vy is my true love. Good luck. And we still can be friends. " Haley còn nói nữa
" I don't care. " Rachel nói rồi bỏ đi.
Sau khi nghe hết những gì Haley nói , tôi cảm thấy buồn buồn. Rồi tôi đi vào lớp. Haley đã vào lớp trước rồi. THấy tôi anh hỏi :
" Nãy giờ em đi đâu vậy? "
TÔi không thể nói ra là tôi đã nghe lén lúc Haley nói chuyện với RAchel. TÔi đành nói đại là tôi đi bathroom.
Note : còn nữa

đang viết ngon lành thì tự nhiên đói bụng quá. nên phải đi ăn cơm. Sorry bà kon nha. Lát nữa tui viết típ

starofthenight
16-09-2006, 09:49 AM
ê mấy hôm nay sao mà you không viết vậy?Bỏ mấy ngày , vô đọc lại. VẪn dỡ như thường

phương_19
16-09-2006, 08:50 PM
ê mấy hôm nay sao mà you không viết vậy?Bỏ mấy ngày , vô đọc lại. VẪn dỡ như thường
công nhận you vẫn chẳng tiến bộ gì cả trong cách nói chuyện , cách nói chuyện chỉ làm tổn thương người khác , nếu thật sự bạn thấy dở tì đừng vô đọc nữa . Ai kêu đọc chi rùi phê phán . Công nhận là nó không hay nhưng đó là sự nỗ lực của bạn ấy , chúng ta phải khích lệ bạn ấy hơn chứ . Vả lại bạn ấy cũng chẳng phải là nhà văn nên không thể đòi hỏi quá ở bạn ấy , bạn ấy làm vậy là khá rồi you làm được không mà nói nhiều vậy

deadbluerose
17-09-2006, 08:25 AM
Sorry tớ phải xóa bài đó tại vì tớ mess up một chút. Bạn kia hơi bị kì à nha. Hai lần rùi đó. hơi buồn đó nha

phương_19
17-09-2006, 08:48 AM
bạn đừng để ý đền những con người như vậy hãy yên tâm còn nhiều người ũn hộ bạn mà , có tui nè vẫn thường xuyên theo dõi truyện của bạn nè

deadbluerose
17-09-2006, 09:21 AM
thank you bạn nhe. Mình đang viết tiếp nè. CÁm ơn bạn nhìu

nữa nè
" Ok " Haley nói.
Ngồi xuống cái ghê mà tim tôi đập quá trời. Sợ anh ấy biết là tôi đã nghe lén. Nhưng lucky me tại vì anh ấy không biết. Ngồi được một chút thì cô giáo vào , thế là tiết 1 bắt đầu. Một ngày học đã qua. Hên quá , hôm nay là thứ sáu. Ngày mai khỏi cần đi học nữa. Sướng quá ( sướng tại vì tôi vốn lười mà ) ). Sau khi Haley chở tôi về. TÔi không biết làm gì tại hôm nay tôi free, free tại vì không có homework ý mà. Chán quá , chả biết làm gì. THôi đành nhảy lên luyện võ thôi. ( luyện computer đấy ) Mới vừa mở cái yahoo messenger lên thì anh Haley của tôi BUZZ :
BUZZ
Ngọc Vy babe : Hey
Haley ankio : Wat r u doing?
Ngọc Vy babe : Nothing
Haley ankio : Wanna go somewhere?
Ngọc Vy babe : Where?
Haley ankio : You'll choose a place
Ngọc Vy babe : Me? Are you kidding?
Haley ankio : ok , i'll pick you up about 15 minutes. CAn you wait for me?
Ngọc Vy babe : Sure
Haley ankio : Ok , see ya later
Ngọc Vy babe : Ok , see ya
Haley ankio : Ok , love you
Ngọc Vy babe : love you too

Nói xong , cái nick của Haley off. Tôi cũng off. TRong lòng tôi thấy vui lắm , tại đây là lần đầu tiên Haley chở đi chơi mà. Tôi vào phòng thay đồ xong rồi ra bàn ngồi chờ anh. TRong khi chờ anh thì tôi mở tivi lên coi. Ngồi khoảng 10 phút thì Haley tới, bấm chuông. TÔi ra mở cửa rồi chúng tôi đi. Trên đường đi Haley hỏi tôi muốn đi đâu. TÔi cũng không biết đi đâu nên tôi nói anh chọn chỗ đi. Anh nói :
" Có một cái nhà hàng mới mở ở đường gì kìa. Em muốn đi không? "
" How about you? Do you want to go? " Tôi hỏi lại
" It's up to you. " Haley trả lời
" OK let's go. " Tôi vui vẻ nói
" Ok , we'll be there. " Haley đáp lại
TÔi cũng reply với một nụ cười.ANh nhìn tôi một hồi rồi mới lái xe đi. Làm tôi mắc cỡ muốn chết. Wow , cái nhà hàng này thật là đẹp. Nó là nhà hàng buffet. Trời ơi , trang trí đẹp quá. Những cái đèn nhỏ nhỏ màu vàng làm không khí trong nhà hàng trở nên ấm áp và romantic. Each table , họ có đặt một bình hoa hồng màu đỏ , nhìn đẹp lắm. Lần đầu tiên tôi vô cái nhà hàng này mà. Hồi đó đến giờ , cô Lan toàn là đi làm , trực ca... CÓ bao giờ rảnh một ngày mà chở tôi đi ăn restaurant đâu. Bây giờ đi được rồi , mà đi với boyfriend mới ghê. Người bồi bàn ra , nhẹ nhàng đưa cho chúng tôi hai cái menu. Haley cầm một cái menu lên để coi món ăn , tôi cũng cầm đại lên để coi. Vừa mới nhìn cái thực đơn thì tôi bị panic. Buffet cho một người lờn thì 30 dollars mỹ. Trẻ em thì phân nửa 15 dollars mỹ. Tôi chưa kịp nói gì thì Haley đã kêu người bồi bàn lại rồi order buffet cho hai người lớn. Người bồi bàn ghi 2 buffet vào cuốn sổ nhỏ nhỏ ổng đang cầm trên tay.XOng rồi thì ổng hỏi chúng tôi muốn uống gì. Haley nói :
" 1 pepsi. "
Quay qua , anh hỏi tôi :
" Em muốn uồng gì? "
" Cho em 1 ly lemonade , please " Tôi nói lại với một nụ cười.
" Ok. " Haley trả lời
Ông bồi bàn tuy không hiểu chúng tôi nói gì nhưng ông ấy nghe tới chữ lemonade là ông hiểu rồi. ỔNg ghi vào cuốn sổ ấy 1 lemonade , 1 pepsi. Xong rồi thì ông bồi ấy kêu chúng ôi ngồi đợi khoảng 5 phút. 5 phú sau , ông bồi bàn đem ra một cái receipt ra , hai cái dĩa , hai cái muỗng , hai cái nĩa , và mấy đồ dùng để ăn khác. Ăn xong rồi thì Haley drive tôi ra một bờ sông để hóng gió. NHìn bờ sông , tôi tự nhiên thấy nhớ nhà quá. Tôi lớn lên ở Đà Lạt , thành phố của tình yêu mà nên nhìn tôi có nhiều cảm tưởng lắm. THấy tôi ngồi buồn , Haley hỏi :
" Nhớ nhà phải không? "
" uh huh. Nhớ bà ngoại nhiều lắm. " Tôi nói mà gần như nước mắt muốn chảy ra.
Thấy tôi như vậy , Haley cũng hơi buồn. ANh ôm tôi vào lòng rồi nói :
" I'll always be here for you. I love you "
Nghe xong câu nói đó , tôi mừng lắm. Nước mắt lần này rơi thật rồi. Haley lấy tay lau nước măt cho tôi xong rồi thì anh trao cho tôi một nụ hôn của tình yêu nồng thắm. I can't believe it , it's ,my first kiss. Oh my gosh. The first kiss always be the best. I'll save it forever...
*************************
còn nữa

starofthenight
17-09-2006, 09:38 AM
công nhận you vẫn chẳng tiến bộ gì cả trong cách nói chuyện , cách nói chuyện chỉ làm tổn thương người khác , nếu thật sự bạn thấy dở tì đừng vô đọc nữa . Ai kêu đọc chi rùi phê phán . Công nhận là nó không hay nhưng đó là sự nỗ lực của bạn ấy , chúng ta phải khích lệ bạn ấy hơn chứ . Vả lại bạn ấy cũng chẳng phải là nhà văn nên không thể đòi hỏi quá ở bạn ấy , bạn ấy làm vậy là khá rồi you làm được không mà nói nhiều vậy
tôi làm được , nhưng tôi không muốn làm thì sao hả? TRuyện gì mà dở như hẹt. Dở ẹt

phương_19
17-09-2006, 11:07 AM
vậy thì bạn làm đi , còn không muốn làm thì tuỳ bạn thôi không ai ép cả , nhưng cái đáng nói ở đây chính là cách nói chuyện thiếu lịch sự của bạn . Tôi nghĩ một con người thiếu lịch sự như bạn sẽ chẳng làm được một tác phẩm hay đâu , thông cảm cũng chỉ nói thẳng như bạn thôi . Đây là sân chơi chứ không phải là nơi sát hạch khả năng viết truyện của một ai cả .Và trong sân chơi mọi người đều có quyền làm những câu chuyện của mình và nếu như chưa hay mọi người góp ý để thay đổi .Còn như cách nói của bạn thì có thể suy ra bạn thật đáng chán

deadbluerose
17-09-2006, 12:04 PM
không sao đâu mà phương. Mình không buồn đâu , với hạn người như vậy mình cũng không để ý để làm gì. Mệt lắm

bluedolphin06
17-09-2006, 01:11 PM
Thôi nhe, cho mình xin đi, chuyện này không đáng để gây nhau chút nào, đây là nơi giải trí vui vẻ mà, tuy nhiên nếu ai không thích thì chịu, mình cũng chẳng biết sao. Thôi, mọi người vui vẻ nhe!
@ deabluerose: post tiếp nhe you, truyện đang hay đó. Đừng bao giờ vì một chướng ngại vật nhỏ mà mất lòng tin nhe!

hinata
18-09-2006, 04:01 AM
đúng là chuyện này ko đáng để cải nhau nhưng tôi thấy starofthenight cứ vô topic của deabluerose để nói mỗi câu"chuyện của bạn vẫn dở", mà ko chỉ có topic này mà có cả topic của bluedolphin nữa, nếu thấy mình giỏi hơn người khác thì tự đi chứng minh bản thân chứ đừng suốt ngày kêu truyện của người khác, mà người ta viết được như vậy cũng giỏi hơn u nhiều rồi.

deadbluerose
18-09-2006, 03:57 PM
Cho mình can. mình không buồn vì chuyện star nó mình viết dở. mình sẽ cố hết sức mình , people vẫn support mình như thường thui. Mình cảm ơn các bạn rất nhiều.
To hinata : Star có hơi kỳ nhưng chắc bạn ấy không thix truyện này nên mới nói vậy thui. mình không có buồn đâu
To ss bluedolphin : Em sẽ cố gắng viết tiếp nhưng mà mấy hôm nay đi học. Viết không dc, homework muốn ngập đầu. Phải làm nên em sẽ viết tiếp ở weekend. Ok?

starofthenight
18-09-2006, 04:09 PM
ê you nói gì chứ? TÔi làm gì chứ? Tôi thấy không hay thì chê thui chứ có làm gì đeo?

pengan
18-09-2006, 06:12 PM
người ta cố bỏ công sức ra viết mà...nếu ko thích thì nói một lần rùi đi ra ...làm gì mừ cứ vô nói hoài ...nếu ngon thì viết thử một tác phẩm đi ..cứ ngồi đó mà chê bai ... truyện này cũng hay mà ...chỉ khúc đầu là deadbluerose viết hơi lằng nhằng vì đây là lần đầu , nhưng sau này đã có người góp ý và truyện hay lên rùi mà suốt ngày cứ chê ...thiệt tình

@ deadbluerose : ấy ui ( hông bít kiu = ss hay bro nữa hihhihi ^_^) , ấy cứ viết tiếp đi hén ...truyện về sau hay đó , nhưng chú ý đùng lập lại nhiều we' như
" đây là lần đầu anh ấy chỏ tôi đi chơi " , hay những câu kể các sinh hoạt thường ngày của NV nữ nữa ...nhưng mà ấy cố gắng lên ...đừng vì cái ông kia mà bỏ câu chuyện nha ...^=^

bluedolphin06
18-09-2006, 07:28 PM
Deadbluerose đã hưá là sẽ hôk buồn thì giữ lời đấy, đừng vì những chuyện không đáng này mà bỏ viết truyện thì bùn lém đấy...kekeke...

ngoc oi la ngoc
20-09-2006, 01:33 AM
Ngốc chỉ mới đọc bài của rose hôm nay thôi mà thấy cũng được đấy chứ, ko đến nỗi nào đâu. Nhưng mà giá như sau đoạn Hal chia tay Ra, Vy có một chút gì đó áy náy, tội nghiệp cho Ra thì hay quá, đằng này Vy thản nhiên đi chơi với Hal mình thấy sao ý. Với lại Ra chia tay Hal chắc cũng đau khổ và ghét Vy lắm nhỉ... Mình chỉ góp ý nhỏ xíu vậy thôi.

breakwave_energy
20-09-2006, 06:43 AM
truyện này bắt đầu gay cấn rùi, về việc Hal nhận lời với Vy là cả 1 vấn để rùi. thể nào mà chả có chiến tranh giữa Vy và Rachel, truyện nào cũng thế, nhưng lần này thì ko biết ý nghĩ tác giả thế nào? hix

deadbluerose
20-09-2006, 01:53 PM
Ngốc chỉ mới đọc bài của rose hôm nay thôi mà thấy cũng được đấy chứ, ko đến nỗi nào đâu. Nhưng mà giá như sau đoạn Hal chia tay Ra, Vy có một chút gì đó áy náy, tội nghiệp cho Ra thì hay quá, đằng này Vy thản nhiên đi chơi với Hal mình thấy sao ý. Với lại Ra chia tay Hal chắc cũng đau khổ và ghét Vy lắm nhỉ... Mình chỉ góp ý nhỏ xíu vậy thôi.
Nhỏ Vy nó có áy náy chứ , nhưng mà tội nghiệp thì nó không có tôi tại vì ngay từ đầu nó có khắc cảm với nhỏ ra kia rùi. heheheh. À nè , con Ra nó chỉ hơi buồn về việc break up thui à. Không thật sự đau đớn lém đâu. Nó chịu married HAl là vì ba mẹ nó chứ nó cũng đâu có yêu thương gì.


truyện này bắt đầu gay cấn rùi, về việc Hal nhận lời với Vy là cả 1 vấn để rùi. thể nào mà chả có chiến tranh giữa Vy và Rachel, truyện nào cũng thế, nhưng lần này thì ko biết ý nghĩ tác giả thế nào? hix
sorry cưng , hổm dài chị đi học và đang có test benchmark nên viết tiếp không được. Dành thời gian để học nhiều hơn. Weekend chị sẽ viết tiếp.


Deadbluerose đã hưá là sẽ hôk buồn thì giữ lời đấy, đừng vì những chuyện không đáng này mà bỏ viết truyện thì bùn lém đấy...kekeke...
em đâu có buồn và em cũng đang muốn viết tiếp mà. Kẹt , đang đi học nên viết không được. Weekend viết tiếp, tại em đang test benchmark.

bluedolphin06
20-09-2006, 06:44 PM
Ừ bít rùi, sis cũng thía, thui để weekend post luôn vậy!

deadbluerose
21-09-2006, 01:19 PM
uh . Mà hôm nay em đang test toán , khó quá nên em không tập trung vào vít típ dc. sorry bà kon nha

bluedolphin06
21-09-2006, 02:29 PM
Mọi người sẽ chờ, chúc you đạt kết quả cao (đừng vội nghĩ tôi tốt nhe...kekeke...đơn giản vì khi diểm cao, người ta viết hay hơn!) >___*

deadbluerose
21-09-2006, 02:49 PM
chưa có cho điểm. Nhưng mà em nghĩ chắc em ok. HEHEHEHE. THông báo :
THis weekend tớ busy. Không viết típ dc. SOrry

hinata
22-09-2006, 09:39 AM
trơi, bùn muốn chết, tưởng u thông báo tin vui hoá ra u thông báo tin bùn, chán quá.

deadbluerose
22-09-2006, 01:21 PM
Hên quá. Tớ sẽ được free trong weekend này . VUi quá . Ngày mai tớ sẽ viết tiếp , ok ?

starofthenight
22-09-2006, 01:27 PM
free thì sao ? Bộ you free là tốt lắm hả ? CÒn không mau viết tiếp để xem cái truyện của you nóp hay hơn dc chút nào không

bluedolphin06
22-09-2006, 02:35 PM
Hên quá. Tớ sẽ được free trong weekend này . VUi quá . Ngày mai tớ sẽ viết tiếp , ok ?
Free thì viết típ nhe!:cungly:

deadbluerose
22-09-2006, 05:30 PM
i'll try my best. But not today cause Ím sick today.

MaKet0101
23-09-2006, 08:24 AM
post típ đi bạn ui
truyện dzì muh hay dzữ dzậy trời

ocbu90
23-09-2006, 09:40 AM
I LOVE YOU Forever do la tat ca nhung gi em noi voi anh em nho anh nhieu lam anh co biet ko. em ko con nuoc mat de khoc vi anh tung dem nua em bo cuoc that roi, em yeu that long nhung anh dap lai em chi la da doi tu ngay yeu anh em chi toan la nuoc may chua bao gio em co nu cuoi . Binh oi co bao gio anh nghi cho em ko tha anh dung cho em hy vong roi chinh anh cung giet chet hy vong cua em
em se co wen anh em ko bao gio nho anh nua

deadbluerose
23-09-2006, 11:41 AM
sao bạn viết gì mà ít quá vậy ? Nhiều lên chút xíu did . please

hongnaohongchangcogai
23-09-2006, 12:18 PM
Cái bà deadbluerose này hay ha... kêu ốm mà lượn lờ bên topic true love như đúng rồi ấy.... Viết tiếp đi bạn...hôm nay mệt mai cũng được nhung viết tiếp đi nhé chờ cả tuần rồi...

phương_19
23-09-2006, 11:01 PM
free thì sao ? Bộ you free là tốt lắm hả ? CÒn không mau viết tiếp để xem cái truyện của you nóp hay hơn dc chút nào không
công nhận miệng của you vẫn chẳng tiến bộ chút nào tội ghê ,một con người không biết lịch sự là gì

berry18
24-09-2006, 01:06 AM
uhm, hi rose, cho mình nhận xét 1 vài điều về câu chuyện của bạn nha
mình thấy truyện của bạn về nội dung thì khá được đó nhưng cách trình bày thì cần phải xem lại môt chút bởi đây là bạn viết truyện chứ ko phải viết nhật ký, nên bớt đi những chi tiết ko cần thiết như sự miêu tả quá chi tiết hành đọng của nữ nv mà thay vào dấy là ngoại cảnh cũng như cảm xúc của nv thì hay hơn
đấy chỉ là ý kiến riêng của mình thui, chúc bạn viết ngày càng lên tay và cố post truyện đều đặn cho mọi người đọc nha!

tocbovang
24-09-2006, 01:56 AM
hehe, cuối cùng lên cũng có người khen hay, mình post típ nhá, chờ mãi thôi :lelele:

Máy bay của hoàng gia Nam Việt đã cất cánh được một lúc. Nó và cha không ngồi trên cùng máy bay, nó đi Vietnam Airlines. Cái qui định hoàng đế và thái tử không được đi chung một máy bay ấy ai chả biết. Giờ là 11h trưa rồi. Mọi bữa hễ trèo lên máy bay là nó ngủ khì, nhưng hôm nay không hiểu sao nó không thể nhắm mắt nổi. Cũng may thời gian bay chỉ gần hai tiếng nên nó cũng sẽ chẳng sao lắm nếu không ngủ lúc này. Cái màn hình tivi trên máy bay được vặn to tiếng khi phát lại chương trình đăng quang của Hoàng đế, Hoàng hậu và công chúa Bắc Việt. Hôm trước nó đã bỏ lỡ buổi lễ này ở Sing, giờ quyết xem lại. Cũng chẳng có gì hay ho ngoại trừ việc mặt mũi con bé công chúa Bắc Việt trông đến là yêu. Hơi bầu bầu nhưng không tròn ung ủng, vẫn có những đường góc cạnh đàng hoàng, style, mắt to và long lanh như ngọc trai đen trong trò " Ăn cá" mà Hoài Anh vẫn hay chơi. Nói chung nếu có phải kết hôn với con bé cutie trên tivi kia thì nó cũng không thấy hận đời cho lắm. Khu VIP vẫn vắng khách như thường lệ. Một bóng con gái ngồi cách nó hai ghế phía đối diện bất chợt lọt vào mắt nó khi nó ra hiệu cho vệ sỹ kiếm cho nó cốc nước lọc đá. Con bé đó rất quen, chính xác là nó nên tự nhận đã có thời nó chơi bời với con bé đó. Nó quay vội lên nhưng không kịp, con bé đã nhìn thấy nó nhìn nó. Phản ứng tự nhiên của nó khi thấy bạn gái cũ một thời ( kể ra thì có đến gần 2 chục em ) là việc đứng dậy chào hỏi theo đúng lí thuyết " chúng ta vẫn là bạn".
- Nga, lâu rồi không gặp em.
- Vâng, lâu lắm không gặp em vẫn nhớ anh đều đều.
- Em được cái vui tính. Sao lại bay về Hà Nội thế ?
- Em vào thăm bà ốm. Hôm nay bay ra ngày mai còn đi học.
................
Tôi và bé Nga ngồi tán dóc hồi lâu. Nó không ngừng bày tỏ tình yêu sâu đậm dành cho tôi vẫn không hề đổi thay bằng những lời nói mang đậm phong cách âu yếm, nếu mà Linh ở đây thì đảm bảo mặt con bé sẽ nát như tương. Trong lúc ấy thì chủ đề hay nhất nên nói là người yêu bây giờ của anh: Vĩnh Linh. À, đúng rồi, Linh. Nó chưa gọi điện cho Linh. Cũng may, lần này về coi như một công đôi việc. Giải quyết luôn cả vấn đề với Linh. Tưởng gì chứ dỗ ngọt con gái là chuyên nganh chính của nó. Sân bay đã được hoàng đế Bắc Việt cử người chờ sẵn. Việc mà hoàng tử làm chỉ là lên xe và đến nơi an toàn. Tuy đã sống ở Hà Nội nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ vào thành Hà Nội, cũng vì chẳng có hứng thú. Riêng cái hoàng cung ở trong kia tôi cũng đã đi hết đâu. Nói chung xét về kiến trúc thì cung điện ngoài này vẫn thắng thế. Nó giữ được cái vẻ cổ xưa trong kiến trúc nhưng lại chứa cái vẻ hiện đại của nội thất sang trọng bây giờ. Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái phi và cả Hoàng thái hậu Bắc Việt đều chờ tôi và ba trong phòng khách chính. Chúng tôi dù gì cũng là khách quý, hơn nữa lúc này tất cả chúng tôi đều cần tỏ ra đây là tình bằng hữu gắn bó keo sơn hơn bao giờ hết mới mong yên bình qua cơn chính biến. Cuộc đàm đạo của người lớn trẻ con nghe chẳng hiểu thế nên họ đuổi tôi ra ngoài nhanh chóng bằng cái cớ cho tôi có thời gian nghỉ ngơi, công việc chính cần tôi tham dự sẽ được bàn bạc vào bữa tối. Ổn thôi, chuyện gì chứ chơi thì tôi không bao giờ từ chối. Tổng quản hoàng cung Bắc Việt đưa tôi đến phòng khách sang trọng. Không có ai ngoài một mình tôi ở nơi này. Tôi sẽ tắm rửa và nghỉ ngơi một lát. Tôi cần năng lượng cho cuộc chiến tối nay. Tôi bấm số di động của Linh, có tiếng người phụ nữ trung niên nhấc máy, đoán ra ngay là mẹ Linh - con bé lại bị tịch thu di động.
- Alô, ai gọi đến máy của Linh đấy ?
- Dạ cháu là bạn của Linh ạ.
- Cậu học cùng lớp nó à ? Sao không thấy nó lưu số cậu ?
- Cháu mới đổi sim. Bác cho cháu gặp Linh một lát được không ạ ?
- Linh nó đang đi học, giờ này chắc nó ở lớp.
- Dạ thế thì thôi ạ. Cháu gọi lại sau cũng được.
Tôi nói nhanh để mong dập máy cho xong chuyện. Đúng là ngu si tứ chi phát triển, giờ này chắc nàng đang ngồi ngủ trong lớp hoặc trốn học đi chơi lung tung đâu rồi. Định đứng dậy vào phòng tắm thì tiếng con Moto kêu trong cái ba lô DG, lại phải quay lại nghe. Thằng Hoàng gọi tới.
- Alô. Anh đây. Nói gì thì nói đi.
- Trí à ? Anh liều thật đấy. Sao về không gọi điện cho Linh mà đã gọi điện cho cái con Nga rồi ? Linh biết chuyện rồi đấy. Nó đang khùng lên ở trên lớp.
- Anh gọi điện cho con Nga đấy lúc nào ? Anh gặp nó trên máy bay. Vừa gọi vào số Linh bị bà già nó sờ gáy tưng bừng luôn.
- Em không biết đâu. Linh đòi đến oánh chết con Nga cho hả cơn kia kìa. Anh gọi vào số nào đó mà nói chuyện với nó.
- Biết số nào mà gọi ? Mà anh còn đang kẹt trong hoàng cung Bắc Việt, chưa ra được đâu. Để mai rồi anh tính kế chuồn. Có gì mày xoa dịu Linh hộ anh tí, mai anh trốn trại rồi sẽ đến tìm Linh tận nơi.

Lại là điện thoại báo hung tin. Sống chưa đủ khó khăn hay sao mà trên đời lắm đứa thừa hơi dựng chuyện thế nhỉ ? Nghĩ mà tức. Chui vào nhà tắm cho sảng khoái chút, tối còn chiến đấu. Sao không thấy con bé công chúa đến chào mình một câu nhỉ ? Vớ vẩn không khéo thành vợ chồng với nhau mà nó cũng chẳng thèm đến ngó qua cái mặt đẹp trai của mình.

Trang điểm và mặc quần áo đẹp vốn là việc mà con gái thích làm, nó không phải là con trai nên cũng thích luôn. Tối nay sẽ ăn tối cùng cả hoàng đế Nam Việt và hoàng tử thế nên nó phải chỉnh chu, xin xắn hơn mọi ngày khác ( dù ngày thường nó đã rất đáng yêu rồi ). Thể nào cũng sẽ bị nói về chuyện đính ước hoàng gia đã làm nó phát cáu 3 tiếng trước. Được thôi, chơi thì ta chơi đến cùng. Người gặp hoàng tử Nam Việt là nó nhưng hai chị giúp nó trang điểm còn hưng phấn hơn chính bản thân nó. Di động của họ cũng lấy hình nền là mặt gã hoàng tử này. Đúng là hâm chính hiệu. Hắn hot tới độ nửa số con gái trong trường nó dùng di động đều để ảnh gã làm wallpaper ( theo lời Chi chó nói ) . Trong khi nó chỉ để ảnh bọn bạn và cây kem. Mai hình như nó sẽ được gặp kế toán hoàng gia, tuy là một chú khá luống tuổi nhưng mà chú sẽ cho nó xem số tài sản thuộc về nó, đứng tên nó, và đưa cho nó cái VISA CARD của hoàng tộc nên nó khoái gặp chú hơn là cái gã hoàng tử đẹp trai này.

Phòng ăn được trang hoàng khá công phu. Chùm đèn vẫn to tròn như thường lệ, ánh sáng thừa thãi để nhìn rõ mặt người, thậm chí thứ ánh sáng ấy còn khiến một ít phấn hi-light của nó bắt sáng khiến nó cứ như con đom đóm. Đấy là nó nghĩ thế thôi chứ chị Lan khen nó xinh từ nãy đến giờ. Ngoài nó, Hoàng hậu và Thái phi thì chưa ai đến cả. Tranh thủ lúc nhân viên phục vụ dọn bàn, nó SMS cho Chi chó và Hoa rùa, mỗi đứa một phát.

" May oi, an toi voi hoang tu day. Nguoi hung trong mong cua may chuan bi an toi voi tao. Hehe. Dung cam han tao nha' " < to Chi cho'>

" Tinh hinh yeu duong the nao ? Thang kia van bat dong nhu the a ? Ha~m qua' , da' di, su't cho no' pha't cho bi't the' nao` la` dau do*'n >-< " < to Hoa ru`a >

Có tiếng người nói phía ngoài.
" Hoàng thái hậu, hoàng đế Bắc Việt, hoàng đế Nam Việt, hoàng tử Nam Việt đến. " - ( nghe như rao bánh mỳ )
Với bố và hoàng đế Nam Việt và cả Hoàng thái hậu thì có thể được miêu tả ngắn gọn bằng câu nói : " Tuy là bạn không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn". Riêng hoàng tử Nam Việt thì theo tính toán ban đầu gã cao tầm 1m80 nhưng thân hình khá là màn hình plasma siêu phẳng và siêu mỏng. Chẳng phong độ và gợi cảm như Alex. Híc một cái và không thèm nhìn hắn thêm một phát nữa. Công nhận thật lòng thì cũng đẹp trai mỗi tội dáng không tuyển lắm, gã này mà tẩm bổ tăng vài cân thì đảm bảo gái chết hàng loạt. Lại nhắc đến cân, mình phải giảm vài cân mới được. Tuy là không ai nói mình mập thù lù mà nhiều người còn phát biểu mình dễ bị gió thổi bay nhưng không hiểu sao vẫn thấy người mình thừa cân kinh khủng.

Bữa tối diễn ra trong yên bình và tĩnh lặng ngoại trừ hai ông bố tiến hành hỏi cung. Bố tôi bắn gã hoàng tử lia lịa còn bố gã thì cũng quay tôi tới chín vàng thơm phức. Gã thỉnh thoảng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm vì thế tôi cũng không keo kiệt gì mà trả cho hắn vài cái kèm theo lãi. Khi bữa điểm tâm được dọn lên thì cũng là lúc câu chuyện chính được Hoàng thái hậu bắt đầu.
- Cả hai cháu chắc đều đã nghe hai hoàng thượng nói về chuyện bản đính ước hoàng gia của tiên đế.
Còn biết nói gì ngoài nhìn nhau tán thành ? Tôi thấy gã và tôi đều đáng thương như nhau, đều phải chịu cảnh hi sinh vì dòng tộc. Trong lòng tôi tự nhiên có chút cảm thông với gã.
- Cách giải quyết mà cả hai hoàng thượng đưa ra chắc có lẽ là cách giải quyết êm xuôi nhất nhưng xem chừng cũng là cách khó thực hiện nhất vì phải phụ thuộc vào quyết định của hai cháu. Giờ ta muốn nghe hai cháu nói.

Tôi còn biết nói gì ? Đâu có chọn lựa nào nữa đâu. Chẳng nhẽ bảo Bốp về đính hôn với gã hoàng tử này sao ? Chúng tôi im lặng trong một thời gian khá lâu mà không đứa nào dám mở miệng hoặc cũng chẳng biết nói gì mà mở miệng. Đây là cái điều mà chẳng ai trong hai đứa muốn cả. Tôi còn mải suy nghĩ vu vơ thì gã hoàng tử lên tiếng:
- Con xin hai hoàng thượng và Hoàng thái hậu cho con tối nay để suy nghĩ, con sẽ trả lời vào buổi sáng mai. Tối nay con muốn rủ công chúa ra ngoài, chúng con cũng muốn tìm hiểu nhau một chút trước khi đưa ra quyết định.

Trời, ngạc nhiên đến phát điên luôn. Ai nói là mình muốn tìm hiểu gã hoàng tử này ý nhỉ ? Cái đồ nhận vơ ! :-p. Dù sao hắn cũng khá thông mình, còn cái cách chuồn nào hay hơn cách chuồn này. Ít ra thì cũng được ra ngoài chơi thêm tối nay nữa. Vui quá cơ, 4 ngày rồi không được ra ngoài vào buổi tối.
Sợ gì mà mình không thêm mắm thêm muối cho câu chuyện thêm phần thú vị nhỉ ?
- Thưa Hoàng thái hậu, con và hoàng tử Nam Việt muốn ra ngoài thành tối nay mà không có vệ sỹ đi theo có được không ạ ?

Hê hê, câu này hóc bùa quá phải không bà nội ? Con xin lỗi nhưng mà con vẫn phải hỏi. Bà nội ậm ờ một lúc nhưng người đưa ra quyết định lại là hoàng đế Nam Việt.
- Cả Trí và Nguyên đều sống ở đây lâu rồi. Chúng tự ra ngoài buổi tối cũng được. Bọn trẻ cần không gian riêng để suy nghĩ.

Không ai nói gì. Hình như điều đó đồng nghĩa với tán thành. Hi hi, trận mở màn đã thắng rồi, xem ra quân đồng minh của mình cũng được phết. Khả năng tác chiến và chiến thuật của phe mình không chê vào đâu được. Cho dù ngày mai có đi đến quyết định đính ước với hắn thì ít ra tối nay cũng được đi chơi cho thoải mái. Tiếc rằng tối nay không có chợ đêm. Đúng kế hoạch thì 8h được xuất cung.

hinata
24-09-2006, 06:55 AM
hứa viết mà chẳng thấy gì cả là sao vậy, bận quá thì viết chút cũng được miễn là có mà đọc là được, nhớ viết đấy nhá.

breakwave_energy
24-09-2006, 08:48 AM
ủa, sao cuối tuần mà ko thấy bài mới vậy?
chán
ko thấy fần mới j` cả.
àh, sorry, tác giả bị ốm

deadbluerose
25-09-2006, 02:21 PM
chị thật sự xin lỗi . Hổm dài chị không có ý với lại chị bệnh nên viết tiếp không được . Hôm nay thì chị có ý rồi . Sorry các bạn nhé , mình thật sự xin lỗi các bạn nhiều nha . Hơi bận nên viết không dc . Bây giờ viết tiếp nè:
Đi chơi xong , Haley chở tôi về nhà . Vô tới nhà rồi thì tôi liền chạy vào phòng , lấy cuốn sổ nhật ký bé nhỏ ra để ghi lại những gì tôi và Hal đã làm trong ngày hôm nay . Cuốn nhật kỳ này tuy nó nhỏ nhưng nó đã keep tất cả những gì xảy ra trong đời tôi . Viết mới có nữa đoạn , cô Lan về . CÁi bà này , đi về sao không đem chìa khóa theo chứ ? Làm người ta mất cả hứng . Đang viết nhật ký ngon lành . Tức ghê . Đi ra mở cửa cho bả mà cái mặt tôi hầm hầm . VỪa bước vô nhà , cô Lan hỏi :
" Con bị gì vậy ? SAO giờ này mà mặc quần jean với áo sơ-mi ? Mới đi chơi về hả ? "
" Uh huh , COn mới đi chơi với Haley về . " TÔi gật đầu rồi nói
" Haley là ai thế ? Nghe tên là biết biy rồi , đúng không ? " Cô Lan lại hỏi nữa
Đến lúc này tôi mới biết là cái mỏ của tôi lại hại cái thân của tôi rồi . Huhuh , không biết nói tên Haley ra để làm cái gì nữa . Hết đường rồi , bây giờ phải khai ra sự thật thôi nếu không thì tôi sẽ ghet in big trouble .
" DẠ ... Haley là a friend of mine . " Tôi giải thích
" A friendboy ? ARe you kidding ? TEll me the truth ... " Cô Lan trợn mắt nhìn tôi rồi nói
" Well , actually he is the one i love . " TÔi còn hãnh diện nói nữa
" Oh really ? " CÔ lan hỏi nữa
" Mệt cô quá , thôi con đi tắm đây . " TÔi kiếm cớ , gạt sang chuyện khác
" No , cô cần xài cài bathroom , con chờ chút được không ? Để cô tắm trước... " Bả chận đường tôi lại rồi nói
" Ok , you can go first . " Tôi thở dài rồi nói

TROng khi đợi cô Lan tắm , tôi vào phòng mở cái best friend của tôi lên . ( it's my computer ) . Mới vừa mở yahoo!messenger lên thì my HAL lại BUZZ .
BUZZ
Ngọc Vy babe : Hey
Haley ankio : chưa ngủ hả ?
Ngọc VY babe : Nope
Haley ankio : WHat are you doing ?
Ngọc Vy babe : Nothing
Ngọc Vy babe : what about you ?
Haley ankio : I'm working on the science project !
Ngọc Vy babe : I'm finished that project 2 days ago
Haley ankio : How come you finished it so fast ?
Ngọc Vy babe : Mai helped me

CHat tới đoạn đó thì tôi nghe tiếng cô Lan nói tôi có thể vô tắm được rồi .
" COming " Tôi trả lời

Ngọc VY babe : I gotta go now . SEe ya later
Haley ankio : Ok , it's late and i'm sleepy so good night .
Ngọc Vy babe : Ninety night
Haley ankio : Bye
Ngọc Vy babe : Ok

Nói rồi thì nick của Haley off , tôi cũng off luôn . Take cái towel rồi vào bathroom . TẮm xong rồi thì tôi ra ngoài living room mở TV coi .
" Vy à , ngày mai đi mall không ? Cô cần mua mấy cái áo lạnh cho con và cho cô nữa. Mấy cái áo năm ngoài cô mua chật nít hết rồi . " CÔ Lan's voice travel từ trong phòng của cô ra tới living room luôn . CÔng nhận , cô tôi hơi dài thật .
" SUre " TÔi trả lời
" Ok vậy ngày mai 11 giờ đi nha . " CÔ lại nói tiếp
" Ok " TÔi nói lại
" THôi khuya rồi , cô đi ngủ đây . TỐi nay lạnh lắm đó , Ngủ nhớ đắp blanket nhé . GOod night " Cô nói
" THank you , good night . " TÔi trả lời

THôi cũng khuya rồi , đi ngủ thôi . Ngày mai sẽ là một ngày fun đấy ! NGày hôm sau , tôi và cô Lan đi mall . Cô Lan thì đi vào New York & Company để coi mấy cái đầm , còn tôi thì đi vào Claire để coi mấy cái earrings , bracelets , ... Một bất ngờ đã xảy ra . TÔi thấy nhỏ Mai . Nó cũng đang lựa mấy cái earrings . Thấy tôi , nó cười rồi đi lại chổ tôi đang đứng
" Hello "
" Hi " tôi nói lại
" ĐI mall hả ? ĐI với ai vậy ? " COn Mai hỏi
" Ngoài mày với Hal ra , còn ai chở tao đi nữa ? " Tôi nói lại nó
" OH , ok . VÔ clarie mua gì vậy ? " Mai hỏi tiếp
" Không biết nữa , vô coi thôi à . Nhưng cái nào được được thì vớt . VẬy thôi . " TÔi trả lời

Nói chuyện với nhỏ Mai một hồi thì cô Lan gọi , bả kêu tôi vào trong New York & Company coi cái đầm dạ hội . ( TRỜi lạnh muốn chết mà kêu đi coi áo đầm dạ hội , bả bị gì ấy . ) VÀo trong New York & Company rồi thì cô Lan kêu tôi vô cái chỗ bán áo đầm tại nó đang sale rẻ quá .
" Thôi đi cô LAn , cô mua áo đầm trong cái thơi tiết như vậy đấy hả ? " TÔi vừa nhăn mặt vừa nói
" COi thôi không được hả ? " CÔ Lan cãi lại
__________________________________________________ ________________________CÒn tiếp

bluedolphin06
26-09-2006, 01:30 PM
post típ nhe you, gì mà có chút xíu!!!

deadbluerose
26-09-2006, 01:41 PM
Đang học bài làm sao mà viềt dc huh ss ?

lilazngrl17
27-09-2006, 04:40 AM
truyện của bạn viết cũng hay lém đó... hôm nào sẽ đọc lại kỷ hơn và biết câu truyện luôn!!! *_^

ủa, vậy câu truyện này là thật sao??? hay là bạn chỉ suy nghĩ ra mà thôi?

magicoflove_0820
27-09-2006, 04:56 AM
jag älskar den truyện jätter bra

bluedolphin06
27-09-2006, 06:13 AM
jag älskar den truyện jätter bra

Sorry you, what does it mean? (đầu óc tui hôk được thông minh cho lém!)

phương_19
27-09-2006, 09:15 AM
mình cũng không hiểu luôn có thể phông chữ của bạn ấy gặp vấn đề không ?

deadbluerose
28-09-2006, 01:16 PM
truyện của bạn viết cũng hay lém đó... hôm nào sẽ đọc lại kỷ hơn và biết câu truyện luôn!!! *_^

ủa, vậy câu truyện này là thật sao??? hay là bạn chỉ suy nghĩ ra mà thôi?

bạn à truyện này là truyện dởm . Imagine nó ra thui hà chứ nó không có thật đâu OK ?


jag älskar den truyện jätter bra

tiếng đó là tiếng gì thế ? đọc chả hiểu gì cả , bạn đừng surprise , tại vì cài đầu tớ ngu lém


Sorry you, what does it mean? (đầu óc tui hôk được thông minh cho lém!)

không phải đâu . bạn ấy viết cái cóc gì mà em không hiểu gì cả .


mình cũng không hiểu luôn có thể phông chữ của bạn ấy gặp vấn đề không ?

mình mà hiểu được7 mấy cái chữ đó minh chet61 liền

deadbluerose
29-09-2006, 01:46 PM
ím back , hôm nay weekend , mình sẽ viết tiếp truyện hehehhe vui quá

bluedolphin06
30-09-2006, 06:42 AM
Khỏi giới thiệu you, post nhanh nhanh nhe, bà kon đợi mỏi cổ rùi nè!!!:wink: :ahah: :blinking:

deadbluerose
30-09-2006, 07:11 AM
Khỏi giới thiệu you, post nhanh nhanh nhe, bà kon đợi mỏi cổ rùi nè!!!:wink: :ahah: :blinking:

từ từ , cho em chút chíu thời gian đi , suy nghĩ đã

MaKet0101
01-10-2006, 06:53 AM
post típ đi muh
đợi lâu lém rùi đấy u ui:hungry: :hungry: :hungry:

deadbluerose
01-10-2006, 10:13 AM
nhiều thía? đọc làm sao nổi

deadbluerose
01-10-2006, 10:24 AM
mún tiếp thì típ :
" Ok , con sẽ coi với cô. " Tôi trả lời
Đang coi được mấy cái áo đầm , chuông điện thoại cảu cô Lan ring. Bả bắt điện thoại lên , nói cái gì đó rồi cúp. QUay qua , bả nói với tôi :
" Cô thật sự xin lỗi con , hôm nay bệnh viện có ca giải phẫu gấp. Mà cô hứa cô sẽ ở nah2 chở con đi mall , nhưng bây giờ họ nói nếu cô không đến , họ cho cô mất việc. THôi cô chở con về rồi cô sẽ đi tới bệnh viện. OK? "
" NHỏ mai cũng ở đây , con ở đây chơi một chút. Lát Mai nó chở con về dc không cô? TÔi còn đòi hỏi nữa
" Đc , nhưng còn tiền không đó cô hai? " Cô còn lo xa
" Còn $20 à. HEHEHE " TÔi nói giỡn
Bả móc ví ra , đưa tôi $ 300.
" gì nhiều thế? Con xài đâu có hết." TÔi còn nói
" Lấy đại đi.THôi cô đi nhạ Về cẩn thận đó. " BẢ nói vội rồi chạy một mạch.

Cô Lan là một bác sĩ ở một cái bệnh viện gì nổi tiếng bên CA. That's why bả phải trực ca hoài. Nah , bây giờ bả đi rồi. TÔi free. Đi vòng một hồi cũng chán , không biết con Mai nó đi về chưa.NÓ mà về rồi chắc tôi chết quá. Điện thoại cho nó thử :
" Hello, " Mai nói
" Mai hả , mày còn ở trong mall không vậy? " TÔi hỏi
" CÒn thì sao? " Nó nói lại
" CHừng nào mày mới về? " TÔi còn nhiều chuyện hỏi thêm
" SẮP rồi , chán rồi " Nó nói
" CHở tao về luôn dc không? Aunty bận trực ca ở bệnh viện nữa rồi. hết đường về. " TÔi còn nói giỡn
" It's my job. You đang đứng ở đâu vậy? " Nó cười rồi hỏi
" New York & COmpany. " TÔi trả lời
" Ok , qua liền " Mai nói rồi cúp máy

Khoảng mấy phút sau , Mai tới N&C. TÔi và nó ra parking , lấy xe rồi nó chở tôi về nhà dùm. CHán qua , không biết làm cái gì bây giờ. Thôi đi ngủ vậy. Mà ngủ không dc. TỨc quá. Chuông điện thoại lại reng.Gì nữa đây?

viết không dc nhiều , bận. SOrry

wood_fairy
01-10-2006, 06:54 PM
post đi chị ơi
hay lắm ah`
i love this story! so cool!

tocbovang
01-10-2006, 10:14 PM
Về phòng mình và trút khỏi người cái váy diêm dúa này, tôi mở tủ lôi ra cái quần bò lửng và cái áo phông mickey dài tới gần đầu gối. Chị Lan vẫn ngồi bình luận về trang phục của tôi cho đến khi có tiếng xe máy đõ sịch bên ngoài. Âm thanh từ máy của con Lx thì khó mà lẫn vào đâu được. Trời ơi, bé Lx trắng yêu quí của tôi xuất hiện rồi, từ ngày vào cung, tôi đã phải bỏ nó ở nhà cho chị giúp việc trông nom, giờ thấy lại hình ảnh dễ thương của nó tôi hạnh phúc quá. Chú Quân- một trong hai vệ sỹ vẫn kè kè bên tôi mấy ngày qua đưa cho tôi chiếc chìa khóa không quên khuyến mãi lời nhắc '' Công chúa đi cẩn thận nhá- Hôm nay đường đông, chắc tại lũ học sinh thi xong đi chơi nhiều quá. " Tôi lao ra ngoài và nhảy lên con Lx nhanh như một con sóc đến nỗi quên mang theo cả bé 7200 và ví tiền. Nhiều lúc cũng thấy mình thật ngố, nhưng không sao. Vẫn chưa thấy bóng dáng gã hoàng tử đến cung của mình ? Vừa nhắc Tào tháo là Tào tháo đến liền. Chắc là hai đứa định đọ Lx. Con Lx 150 màu đen của gã đõ phịch xuống cạnh xe tôi. Không nhiều lời, hắn rồ ga đi trước để cho tôi hít khói theo sau. Đâu thể để mất mặt thế được ?

Đường Phan Đình Phùng hôm nay đông như mọi ngày vẫn thường đông. Hắn phóng xe đi song song với tôi và bắt đầu câu chuyện :
- Thoải mái không ? Nhờ anh mà em mới được ra ngoài đi chơi ý nhỉ ?
- Cám ơn đã cho tôi mấy tiếng tự do. Giờ anh định thế nào ? Đi đâu đây ?
- Anh đang suy nghĩ. Định lên CIAO cafe^. Bạn đang ngồi đợi trên đó đông đủ rồi. Em đi cùng lên giới thiệu trước luôn thể. Đằng nào mai chẳng phải tự chấp nhận cái bản đính ước viết ra để giết người của ông nội ấy.

Tôi chẳng biết nói gì, trước vẫn khoái xoài dầm ở CIAO cafe nhưng vẫn thấy có nhiều hứng thú với sữa chua dâu dầm Tô Tịch hơn. Nói chung là đi với hắn một lúc cũng được. Mình gọi điện rủ các chiến hữu đi chơi tối nay cũng khó, bọn nó đang học thi. Gọi điện rủ mấy ông anh bà chị đi đập phá vậy. Nghĩ thế và đi cùng người mà ngày mai sẽ chính thức được tuyên bố trước mặt gia đình tôi là chồng tương lai của tôi và cũng không lâu nữa sẽ được công bố cả nước. Cũng không khó chịu lắm. Tính cách của hắn cũng không đến nỗi nào. Xe ở CIAO hôm nay đông hơn thì phải. Thấy 2 đứa đi 2 con Lx đến cùng lúc, hai chú bảo vệ mắt tròn mắt dẹt rồi ớ ngay ra cái tiếng mà tôi biết người ta sẽ ớ ra:'' Hoàng tử" ; " Công chúa". Hắn hình như đã quen với việc đó trong nhiều năm nên hắn rút khóa xe và đi thẳng lên gác trong khi tôi còn đang mới làm quen với việc đó nên chậm chạp hơn chút. Hắn đã nhìn thấy đống bạn nhưng vẫn cố nán ở cầu thang đợi tôi rồi vào cùng.

- Việt Trí của chúng ta đến rồi !
Hắn đi vào, chỉ mặt từng thằng trong 4 thằng ngồi đó ( thằng nào cũng có kèm bạn gái bên cạnh ) và tiến đến ngồi cạnh một cô gái mà tôi quen biết ngồi ở góc trong cùng. Hắn đọc ra một tràng tên trước khi ngồi xuống cạnh cô bé đó còn tôi thì vẫn đứng như trời trồng. Cái đống tên đó đã bị tôi gõ lệnh delete ngay khỏi bộ nhớ trước khi nó kịp bay vào đầu tôi.
- Giới thiệu xong rồi đó.
Ý hắn là muốn đuổi tôi đi chứ gì ? Cái đồ đáng ghét, thế mà không nói sớm để mình khỏi mất công leo lên đây cũng như mất tiền xăng phi quãng đường dài như vậy. Nhưng bởi vì tôi là công chúa nên không bao giờ thiếu hoàng tử ở bên cạnh, tính thêm cả các hiệp sỹ nữa. Trong khi tôi đang không biết nói gì thì đứa con gái ấy lên tiếng:
- Nguyên. Ngồi đi chứ ?
- Ừ thôi, mình chỉ áp giải gã hoàng tử kia lên đây cho phải đạo chủ nhà thôi.
Tôi chưa kịp nói xong những gì định nói thì có tiếng vỗ vai, hình như là vai tôi thì phải, thấy hơi đau đau.
- Bee-bee !
Giật cả mình ! Tưởng ai hóa ra là Phong, bạn chí cốt của Bốp và Alex đây. Sao ông ý được cái xuất hiện đúng lúc cần giải vây thế nhỉ ?
- Anh Phong.
Hai tiếng đấy đáng ra phải phát ra từ miệng tôi nhưng mà chính xác là 3 thằng bạn của gã Trí đã nói trước. Phong chắc là trả thù hộ tôi thế nên tảng lờ hội của Trí bằng một câu ừ cho qua chuyện rồi kéo tôi ra phía hội của lão. Một nhân vật nữa trong B7 cũng ngồi ở cái bàn phía góc trong: Khánh - Ba Lan. Tôi không thể hết thắc mắc lí do tại sao hai lão ý lại có mặt ở đây vào lúc này ?

- Sao em lại đi cùng thằng Trí đấy ?
- À, em với hắn có oan gia từ kiếp trước, kiếp này định thanh toán cho sòng phẳng.
- Bee có khác, giống tính anh Bốp ghê!
- Sao anh lại ở đây lúc này ?
- Ơ thế thằng Bốp và Alex không nói gì với em à ?
Gương mặt Khánh bày tỏ sự kinh ngạc đáng kể khi thốt ra câu hỏi ấy với tôi.
- Chẳng thấy lão Bốp nhà em nói gì. Mấy ngày hôm nay em cũng không gọi điện được cho Alex.
- Thảo nào thằng Alex nó phát khùng lên ở bên kia. Nó bảo em không thèm nghe điện thoại của nó trong khi còn chủ động gọi điện thoại cho Bốp.
- Alex quá đáng, chẳng thông cảm cho gia cảnh Bee-bee tội nghiệp gì cả.

Phong tuôn ra cái câu không còn gì chí lí hơn. Tôi thỉnh thoảng liếc sang phía bàn của hội Trí, thấy hắn và Linh nói chuyện ban đầu có vẻ hơi to tiếng nhưng sau thì cứ chìm dần và cho đến khí nhìn Linh dựa đầu vào vai hắn khóc một cách tình tứ thì tôi biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Chắc là cá lại cắn câu như cũ. Buổi tối trôi qua thật nhanh, thông tin thú vị nhất mà tôi nhận được là chuyện B7 định tổ chức một cuộc đàn đúm linh đình ở Tuần Châu vào 30.4 và 1.5, vậy mà Bốp ỉm đi như sợ tôi khai với phụ huynh làm hắn bị bắt vào trong cung. Đã thế tôi sẽ để bố bắt hắn vào cung, tôi đi thế chỗ hắn. Đáng đời tên cáo già gian ác !

Suốt đường về tôi không thèm mở mồm nói chuyện với Trí nửa câu đồng thời cũng chẳng thèm nhìn hắn bằng nửa con mắt. Hắn cũng bơ tôi luôn. Xem chừng nội bộ phe đồng minh chưa gì đã lục đục rồi, trận ngày mai đã biết chắc kết quả là chúng tôi thua. Kệ thôi, giờ tôi hướng đến vụ ăn chơi của B7 ở Tuần Châu nhiều hơn là cái tương lai không có gì gọi là sáng lạn của mình. Ngày mai sẽ trôi qua nhanh thôi nhưng tôi biết ăn nói với Chi chó thế nào khi mà người ta sẽ đưa hình tôi và Trí lên trang nhất của các báo, thông báo trên forum, ti vi ... về việc chúng tôi đính ước... Nan giải.Miễn bình luận !!!

deadbluerose
02-10-2006, 05:10 PM
bạn có thế cắt ngắn nó lại. Làm thành nhiều đoạn chứ viết như vậy thì khách hơi ngán đó.

tocbovang
02-10-2006, 07:55 PM
mình cũng định thế lắm, nhưng mà hix hix, mình sửa thành nhiều đoạn thì nó cứ liền thành một đoạn ý, cho nên nó mới dài như thế, chẳng bít làm thế nào để sửa lại.

tieu_ai_quyen
03-10-2006, 08:41 PM
tiếp đi bạn!!!!!!!!!!!!

deadbluerose
04-10-2006, 10:14 AM
mình cũng định thế lắm, nhưng mà hix hix, mình sửa thành nhiều đoạn thì nó cứ liền thành một đoạn ý, cho nên nó mới dài như thế, chẳng bít làm thế nào để sửa lại.

bạn viết ngắn lại rồi làm hai bài , vậy thui . GIống như truyện của mình . Mình thường làm như vậy . Chứ nhiều quá , ngươi72 ta nói nhiều quá . Đọc mỏi mắt

deadbluerose
04-10-2006, 10:20 AM
mấy hôm nay lại bị ế nữa rùi . Huhuhuh

phương_19
04-10-2006, 11:01 AM
tại thấy bạn không viết nữa tưởng bạn bận thôi , chứ không ế đâu

deadbluerose
04-10-2006, 02:18 PM
bạn vẫn là người khách quý nhất của topic đấy phương ạ. BẠn tốt quá. Mấy hổm dài mình cũng hơi bận , tại đi học về là phải làm homework. It có thời gian để lên computer. Nhưng ngày mai thứ năm rùi , mình sẽ cố viết tiếp trong ngày thứ bảy hay chủ nhật tuần nạy Mình hứa đó. THank you phương very much

bluedolphin06
04-10-2006, 07:12 PM
Viết típ nhe you, hay lém, có ss ủng hộ nữa chứ!!!

Bao Nhung
05-10-2006, 04:51 AM
Chào deadbluerose ^_6
Mình vừa mới đọc xong truyện của bạn và có xem lướt qua phản hồi của các ban. Đầu tiên là chúc mừng sự thành công của bạn! Truyện đầu tay viết vậy là rất khá rội Giọng văn bạn giản dị và mộc mạc, nếu chú ý về văn phong và trau chuốt thêm câu từ thì chắc chắn sẽ tìm được phong cách riêng cho mịnh
Thứ hai là nội dung truyên. Có lẽ đó là một câu chuyện nhẹ nhàng về chuyện tình tay ba, một chút mơ mộng của cô gái mới yêu, một chút rắc rối vì chàng trai có một mối quan hệ lơ lửng riêng... Mình thấy star hơi... ác miệng nhưng lại có chút thành ý, vì mình thấy dù nói thế nhưng bạn ấy vẫn theo dõi câu chuyện thì phải, và hình như bạn viết cũng đã khá dần lên. Có điều bạn cũng nên chọn lọc chi tiết một chút, bỏ qua những chi tiết không có tác dụng diễn đạt nội dung. Chẳng hạn như có vài đoạn chat giữa hai nhân vật chính chẳng hạn, mình thấy ít có tình cảm, chỉ hỏi vu vơ vài câu, và hầu như sau đó bạn đều viết " haley off, tôi cũng off"... Khéo léo hơn một chút thì chắc chắn thành công bạn ạ!
Bạn cố gắng hoàn thành nhé! Mình rất mong được đọc tiếp!
Cảm ơn bạn nhiều!^_^ Gooood luck!

deadbluerose
05-10-2006, 01:19 PM
wow , thanks for the comment.

bluedolphin06
05-10-2006, 02:22 PM
chắc chắn tác giả này sẽ lên tay cho mà xem sau khi được tiền bối chỉ giáo!^^

deadbluerose
05-10-2006, 02:42 PM
hehehehhe. CHị chọc em hoài

lamnham
05-10-2006, 03:23 PM
mình nói thiệt nha ! Chuyện của bạn giống như là một cuốn nhật kí vậy ! Cái tôi trong câu chuyện xuất hiện quá nhiều , liên tục sẽ khiến cho người đọc quên đi mất nội dung chính của câu chuyện ! những chi tiết lắt nhắt sẽ làm giảm tác dụng của những bước ngoặt trong câu chuyện tình yêu này. Từ ngữ nên chau chuốt hơn nữa . mình chỉ đọc đến trang 3 và lướt qua những trang còn lại . Càng về sau càng có sự khác biệt , tốt hơn đó ! cố lên mình biết bạn làm được !

thuyyen_love_thieulam_
05-10-2006, 10:12 PM
hay lắm cái này đi thi văn Olimpic đoạt giải đó:smioh:

deadbluerose
06-10-2006, 01:11 PM
thiệt không vậy you? TRuyện của tui dở thấy mò

bluedolphin06
06-10-2006, 06:06 PM
Olimpic? Àh, thi giỏi văn cấp ba phải hôk?^___^
Cố gắng đi you, thế nào cũng thành công rực rỡ!

deadbluerose
06-10-2006, 10:08 PM
thui đi ss ui. Em sẽ không viết hay dc đâu. THứ bảy không viết típ dc. hcu3 nhật mới vít típ. Sorry

bluedolphin06
07-10-2006, 10:06 AM
Hôk sao, mọi người sẽ đợi và ủng hộ!

deadbluerose
07-10-2006, 06:11 PM
ss is one of my best fan. you were awesome

thuyyen_love_thieulam_
08-10-2006, 12:14 AM
thiệt đó pa đi thi Olimpic đi

deadbluerose
08-10-2006, 09:41 AM
thui đị Truyện này dở ẹt thi cái gì mà thi

Bụi Đời
08-10-2006, 11:47 AM
Sao lại dở rất hay mà ...bạn post típ đi nhé

deadbluerose
08-10-2006, 11:54 AM
mình sẽ cố dành thơi gian viết típ. Thank u for all the supports

lamtieumy
08-10-2006, 01:17 PM
“ dù đã biết yêu người luôn trái ngang nhưng em vẫn yêu ..vẫn yêu người thật lòng du` cho nhiều đớn đau….tình vẫn đo’ sâu tận trong trái tim sâu trong đáy lòng..sẽ yêu anh rất nhiều du` cho ai kia luôn hửng hơ`….” Từng giai điệu ngân lên..lời bai` hát như đưa tôi chìm vào quá khứ…và mọi thứ tưởng chừng như mới xảy ra ngày hôm qua..
Ngay` đo’ tôi còn là một con bé nhút nhát..tôi thích mau` tím..thích lang thang một mình ngoai` biển…thích ngắm hòang hôn..thích mơ về những điều hạnh phúc ..va` hơn hết tôi thích Hăn’…Hăn’ đến với tôi một cách rất tình cơ`..
Ngày đo’ ..vào một cái ngày bình thường như mọi ngày..trơi` thì mưa râm râm..trơi` lành lạnh….tôi ngôi` trong lớp..mắt nhìn xa xăm…tôi đang mơ mộng…tưởng tượng tới cái điều mà tôi sắp phải đối diện..Tôi đang sợ….??? Cũng có thể…tôi sợ người ta tư` chối mình…tôi đang trôn’ tránh ???? cũng có thể...tôi ko dám tự nhận rằng mình đã thích Hăn’…một người lun` hơn tôi và chả có gi` là đặc biệt…Nhưng mà có thật là không có gi` đặc biệt ko?? Ko…với tôi Hắn là một ngươi` rất đặc biệt..Hăn’ thẳng thắn,Hắn vui vẻ,Hắn có một nụ cười rất baby , Hăn’ chuyên gia gọi tôi là ba` la sat’ va` Hắn cũng giống tôi thích bài my heart will go on và I swear….Hăn’ lun lam` tôi phi` cươi` mỗi khi nói chuyện..Hăn’ làm tôi ko thể rơi` măt’ khỏi Hăn’ khi Hăn’ nghe nhạc…măt’ thì nhắm nghiền lại..bặm môi lại..cái đâu thì lắc lắc…va` tôi bít tôi sẽ ko bao giơ` có thể quên hình ảnh đo’ được….Tôi biết tôi thích Hăn’… Tôi nhơ’ mãi cái ngày tôi và Hăn’ ca’ độ…tôi và Hăn’ cãi nhau về lơi` bài hát Yêu Dại Khơ`…và cuối cùng Hăn’ thắng…và tôi thua một chầu kem..hihihi..Lúc đó tôi thật sự vui lắm..mà thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi..hôm nay quyết định phải noi cho ra le~ moi duoc…sap het gio`..chi~ con 30p nua thoi…toi^ se phai noi gi` day?? Noi nhu the nao day? Toi^ ko bit…chi bit neu toi ko noi ra thi rat co the toi se hoi han suot doi` ….
Va` thoi` gian cung toi’..Tung` hoi trong vang len lam` tim toi^ nhu that’ lai…”co’ len..co’ len..dung ne’ tranh’ nua”…toi^ tu an ui~ minh nhu vay ..Ma` hinh nhu ong troi` ghet toi hay sao ay’…luc quan trong nhat thi lai mua…mua ..mua to lam..tung giot mua roi lam` long toi them roi’ boi`…Troi` mua thi to..may dua ban toi^ ko ve duoc..the la ngoi` lai trong lop’…Dong nhu vay..lam` sao co’ can dam~ noi’ ra..thoi th`i ngoi` doi cho tui no ve bot roi` noi’…Doi mai~ sao troi` ko het mua..Han’ dung do’ nhi`n troi` xa xam..chac han~ dang suy nghi gi` day…chot…Han’ buoc’ di..Han’ di lung thung~ ngoai` mua…OI bit lam sao day?? Han ve roi`..toi^ so..minh ko co co hoi de noir a dieu minh can` noi’…Toi^ chay theo Han’..mac troi` mua..Mac. nhung lan` gio’ thoi ao` ao` lanh buot’…toi^ goi ten Han’ va toi^ da noi’…
- Khanh’…Khanh’ co thich Thanh ko?
Han nhin` toi voi’ ve~ bat ngo` ,Han’ noi’:
- Khong
Toi^ lai hoi them 1 cau nua:
- That ko?? T`u do’ den gio` lun do’ ha~…
Han’ lai tra loi`:
- Uh
Han’ ko nhin vao mat. Toi^ noi’ …Han’ cui xuong da’t roi khe~ noi:
- Xin loi~…da~ lam Thanh buon`..nhung ma Khanh ko thich Thanh…xin loi nha
Den luc nay ..toi co gang cam` nuoc mat..toi ko the khoc’..toi phai manh me len:
- Thanh se doi Khanh den luc Khanh quay ve…Thanh se doi. Khanh 4 nam…Khanh nho’ nhe’….
Han cha noi gi`..lang lang quay lung di…Va` ngay` hom do’…troi cu’ mua….mua nhieu` lam’..toi dung nhin nhung giot mua roi nhu chinh giot nuoc mat’ cua toi..Toi^ da noi ra,noi ra het cung thay thoai mai’…Nhung sao trong long thay buon the’ nhi~….da~ noi’ ra roi`..bit la ket qua se nhu vay..cung da chuan bi tam ly roi`..sao van buon`..la. nhi~…
Va` cu’ the’ thoi gian cu troi di…4 nam da troi di va chung toi ko he gap mat….Toi^ da 18 tuoi~..da thay doi rat nhieu`…Toi^ muon tim den Han’ mot lan`…Nhung ko phai de quay lai..vi` co hoi chi den 1 lan va Han’ da~ bo~ qua co hoi do’..Nhung toi^ chi muon hoi Han’…tai sao lai ko chon. Toi^???? Nhung khi toi goi dt den nha Han thi` gia dinh` Han noi Han da di nuoc ngoai` du hoc…Han’ da di…Di ma toi ko he` hay biet..vay ma` toi van cho` doi…nhung ma ko sao..cung chinh vi Han ma toi da thay doi rat nhieu…Gio` day…toi^ da manh me hon…toi ko khoc nua..toi da ko con` nhu luc truoc v adieu ma toi tham cam on Han’..do chinh la luc do…Han da that long..da thang than voi toiHan da lam cho toi nhan ra duoc tinh yeu ko phai nhu trong mo..ko phai la mot cai gi do lang man…Tuy hoi bu`n nhung bit lam sao…yeu thi phai chap nhan dau kho…yeu de hoan thien minh ma…va neu yeu ma so dau kho thi suot doi` se song trong mu` oan’…..Khanh oi…ko bit gio` nay..Khanh con nho’ den Thanh ko…Nhung ma Thanh cam on Khanh rat nhieu..vi Khanh da lam` cho Thanh nhan ra duoc rat nhieu dieu ma truoc do Thanh chua bao gio` biet duoc….Va cho du` sau nay co the nao` thi Khanh van trong trai tim Thanh nhu mot ki~ niem dep…nhung bu`n ve moi’ tinh dau` ngay ` ay’….

baquana16
08-10-2006, 10:20 PM
hình như bạn không biết gõ tiếng việt thì phải. chia buồn chia buồn

bluedolphin06
09-10-2006, 05:47 AM
Hẹn hoài mà hôk chịu post típ gì hết trơn!

deadbluerose
09-10-2006, 03:27 PM
sorry , hôm qua thì em quên. CÒn hôm nay thi em đi học. Hứa sẽ vít mà. Ok?

bluedolphin06
09-10-2006, 04:35 PM
Hứa thì cố gắng lên nhe, nhưng cũng cố gắng học!

luckyly
09-10-2006, 10:20 PM
hhhhhhaaaaaaaaaaa.............//////////văn hay ,người nói theo cũng hay

*Camellia*
09-10-2006, 10:31 PM
:rain: bạn đánh tiếng việt có dấu dùm mình đi, thế này mình đánh có mà nổ đom đóm :hihi:

tocbovang
10-10-2006, 07:23 AM
Chương 6: Quyết định lớn trong đời.

--------------------------------------------------------------------------------

Đêm nay buông xuống thật nhanh. Khi tôi và công chúa về cung thì đã là 11 giờ đêm. Ba tôi vừa gọi sang hỏi chuyện nhưng với ý chí quyết không khai là hai đứa đã làm những gì ( vì thực ra ngoài chuyện cùng đến và cùng về thì chẳng có gì để kể ), tôi nhanh chóng kiếm cớ chuồn về phòng mình. Hoàng cung có cái không khí của hoàng cung thật, có cơn gió lạnh nào vừa thổi qua người tôi khiến tôi rùng mình khi đang đứng hóng gió ngoài ban công. Cái tháp phía xa vẫn sáng đèn, người làm trong cung bảo nơi đó là nơi cao nhất hoàng cung, có thể ngắm nhìn mọi thứ rõ nhất. Mặc kệ chuyện đã khuya đến mấy rồi, tôi quyết tâm tản bộ ra tận đấy, ít ra thì cũng cố trèo lên đó nhòm thế giới trong tư cách người tự do một lần cuối cùng. Ngày mai và chỉ ngày mai thôi...Tôi sẽ... Điện thoại của tôi nhận được tin nhắn từ đám bạn, từ Linh và từ cả Hoài Anh mà tôi thường ngày vẫn nghĩ là thằng vô tâm.

" Máy bay của mày không đâm vào mây chứ ? Chắc vẫn sống mạnh khỏe nhỉ ? Khi nào sang báo tao một câu, nếu không sang trước 30.4 thì thôi khỏi báo. Tao về."

Khí trời về đêm bao giờ cũng thoáng mát hơn thường ngày, tháng 4 chưa vào hè nên vẫn còn cái lạnh rùng mình của tiết trời cuối xuân Hà Nội, vậy là sắp hè rồi... Nhanh thật, mới đây mà đã gần hết một năm ở Singapore. Có hai lính gác đứng phía dưới tháp, khi nhìn thấy tôi họ cúi chào theo đúng lễ nghi nhưng có vẻ hơi ngần ngại khi để tôi bước qua. Tôi tảng lờ cái thái độ của họ, tôi bước vào gian phòng rộng thênh thang được bật đèn sáng với mục đích duy nhất là để ngắm tranh. Đây là nơi hoàng gia Bắc Việt gọi là khu giải trí. Tầng 1 chỉ toàn tranh và tranh. Những bức tranh của các danh họa nổi tiếng, một số là thật, một số là tranh sao. Tầng 2 là nơi được độc quyền bởi con piano màu trắng muốt, một con Grand chính hiệu. Tuy là học piano từ nhỏ nhưng tôi ít hứng thú với đàn thế nên cũng chẳng quan tâm đến việc con đàn tôi đánh là đàn hộp hay đàn Grand. Tôi mới đàn cho bác tôi và bà ngoại tôi nghe đôi lần, còn đâu cái tài năng cần khai quật ấy của tôi vẫn chưa được đào bới. Gian phòng rộng, ngoài piano còn có một dàn trống, violin, viola treo trên tường, một con ghi-ta điện và một số nhạc cụ phổ thông khác. Nghe nói mỗi nhân vật trong hoàng cung Bắc Việt đều biết chơi ít nhất một loại nhạc cụ, thảo nào nơi này được trang hoàng không thua phòng hòa nhạc thính phòng là mấy. Tầng 3 là mô hình của một quán bar theo phong cách Pháp. Tầng 4 có vài cái máy điện tử, bàn bi-a, và một sàn tập tennis trong nhà, có cả bowling. Tầng 5 chắc là khu của sauna-massage, người ta đề biển là khu vật lí trị liệu. Tầng 6 là bể bơi sâu 3m. Tham quan nơi này cũng lí thú ra trò. Phải công nhận hoàng đế Bắc Việt có tài, ông ta nghĩ ra cả một khu như thế này cho hoàng gia trên mảnh đất rộng khoảng 500m2. Mọi thứ được sắp xếp đều rất logic và hợp lí, nơi này đâu có thua kém nhà của các triệu phú, tỉ phú hay danh thủ bóng đá, ngôi sao màn bạc nước ngoài là bao. Thang máy không dẫn lên tầng 7, chỉ có một cầu thang bộ. Hình như có người trên đó. Tôi đứng sau cánh cửa, lắng nghe câu chuyện mà tôi không nên nghe.

- Công chúa, uống cà phê vào ban đêm sẽ khiến người mất ngủ đó.
- Em đã nói bao nhiêu lần rằng khi chỉ có em và chị thì chị cứ gọi em là Bee rồi cơ mà. Chị còn nhắc đến cái từ công chúa lần nữa là em hít le chị.
- Tôi xin lỗi, công... À không. Chị xin lỗi Bee-bee.
- Nghe thế mới hay chứ !
Cô nhóc ngồi thu chân trên chiếc ghế vỗ cái bộp một phát vào chân mình. Tay nó vẫn cầm li cà phê đang bốc khói.
- Chị biết tại sao em lại thích uống cà phê không ?
- Không. Chắc vì cà phê ngon.
- Sai bét, cà phê vừa đắng vừa ngọt chứ ngon cái nỗi gì. Không ngon nhưng mà em thích. Có 2 lí do.
- Em nói chị nghe thử xem nào.
- Thứ nhất là vì Bốp nói cà phê giống như cuộc đời, có đắng, có ngọt, phải biết cảm nhận vị ngọt trong vị đắng mới trở thành người hạnh phúc được. Thứ hai là vì Alex, vì Alex rất thích cà phê. Alex sẽ trở thành một chuyên gia cà phê kể cả anh ý học về Thị trường chứng khoán ở Mỹ.
- À, nhắc đến Alex chị mới nhớ, lúc tối Alex gọi điện cho em vào máy di động của chị nhưng mà...
- Alex sắp về rồi chị ạ, 30.4 này anh ý về chơi với em rồi.

Nó nói như thể bao nhiêu sự sung sướng trên đời này được dồn hết cho Alex và sự trở về thầm lặng của chàng hoàng tử trong lòng nó. Nhấp một ngụm cà phê, chắc là nó đang nhớ đến Alex.

- Alex là người yêu của em à ? Lần nào thấy ai nhắc đến Alex em cũng vui vẻ lắm, nhất là khi thấy tin nhắn của Alex trong máy di động.
- Em và Alex nếu yêu nhau được thì đã yêu lâu rồi nhưng đến giờ Alex vẫn chưa hề nói Alex yêu em. Em cũng mong anh ý đừng nói.

Nó thốt ra câu nói ấy với giọng điệu buồn đến rơi nước mắt, đương nhiên là con bé đó có lí do, một lí do to đùng khiến cho tôi cũng bất giác thấy buồn và nghĩ tới Linh. Chưa ai biết về chuyện ngày mai sẽ xảy ra. Tôi tự hỏi họ sẽ bàng hoàng tới mức nào ? Bạn bè tôi và cả bạn bè của con bé hâm mộ Alex khỉ gió ngoài kia nữa ???

- Hôm nay đã mấy lần em muốn gọi điện thoại cho Alex nhưng rồi lại nghĩ anh ý đang ở trên máy bay thế nên thôi luôn. Cảm giác trong lòng em lúc này nặng nề lắm. Ngày mai là ngày cuối cùng em tự do hả chị ?
- Chị cũng không biết nhưng em đừng bi quan như thế.
- Em phải khóc một trận cho hả cơn tức trong người. Mai chuyện đến đâu thì đến chị nhỉ.

Nó nói thế và ngoạc mồm ra khóc như thể chưa bao giờ được khóc. Khóc không khác gì một đứa trẻ con, khóc như thể để cho cả hoàng cung, cả đất nước này thấy nó bị oan khuất như thế nào. Tôi bất giác thấy lo sợ cho tương lai mình. Con bé khóc nhè ngoài kia sẽ trở thành vợ tôi trong nay mai, nếu mà lần nào hễ có chuyện gì xảy ra nó lại ngoạc mồm ra khóc thì tôi đảm bảo mình thà mang danh chồng vũ phu còn hơn là ngồi nghe nó khóc. Tôi sẽ nhằm trúng mồm nó mà đánh để cho hết khóc luôn. Tốt nhất là đứa nó đi cắt tuyến lệ . Hình như nó không phải là đứa khóc dai thế nên mới kêu gào được 5 phút đã cạn nước mắt. Tôi đoán nó nhấm nháp mấy ngụm cà phê để lấy hơi khóc tiếp. Chị quản lí của nó ôm nó vào lòng và hình như cũng khóc cùng nó. Đương nhiên chị ý khóc kiểu Hàn Quốc kín đáo chứ đâu có thô thiển như cái con quái vật kia. Chị bảo nó nín để chị nói. Nó ngoan ngoãn làm theo, nín thật.

- Bee thông minh lắm cơ mà. Em xem phim để mà làm gì ? Có xem qua Ngôi nhà hạnh phúc chưa ?
- Đương nhiên là xem rồi, nhưng mà nếu là kết hôn với anh Bi đẹp trai quyến rũ thì em khóc lóc làm gì, đằng này gã hoàng tử kia vừa xấu trai lại còn xấu tính, chưa kể trông kĩ còn như cây củi khô dựng cạnh lò, trông hắn cứ như là bị trời hắt hủi nên ăn bao nhiêu mà chẳng lên được cân nào vậy, đã thế tính tình còn quái đản, lúc nãy gã khiến em tức muốn nôn vào người gã cho biết mặt.

Á à, con nhóc này láo quá cơ, nói xấu tôi mà không biết thế nào là ghê răng, cũng không biết sợ là thế nào. Đã thế tôi sẽ trừng phạt nó bằng cách lấy nó, hành hạ nó cho nó biết thế nào là lễ độ. Từ bây giờ, nỗi đau và sự tức tối của nó sẽ là niềm sung sướng của tôi.

- Cậu ấy cũng đâu đến nỗi. Thật lòng mà nhận xét thì gương mặt cậu ấy còn điển trai hơn Bi, công nhận là hơi gầy nhưng mà tăng cân bây giờ đâu có khó. Chị không biết lúc nãy hai đứa xảy ra chuyện gì nhưng mà em mới quen người ta chưa được 8 tiếng đồng hồ thì làm sao mà có thể nhận xét về người ta chính xác được phải không ?

" Giờ mới thấy được người phụ nữ chân chính. Người phụ nữ chân chính và thông minh là những người nhìn ra giá trị thực của Việt Trí này." Tôi nghĩ thầm.

- Em không quan tâm gã ý thế nào. Em và gã sẽ đính ước theo đúng những gì mà hai hoàng tộc yêu cầu, sau đó gã sẽ trở về Singapore học tiếp đại học của gã, em học nốt năm cuối trung học ở đây rồi apply sang đại học ở Mỹ. Thế là em và gã cũng chẳng đi cùng đường trong bao lâu, đến khi cả hai tốt nghiệp chia tay là vừa, lúc đó chắc cũng được 5 năm. Biết là sẽ có dị nghị nhưng tương lai của em sẽ không có gã.

Con bé đó nói với tất cả sự sắc nhọn của ngôn ngữ, giọng điệu lạnh lùng, người nói thì cứ nói như thể cho sướng cái miệng mà không quan tâm người nghe nghĩ gì. Tôi cũng chẳng là gì của nó, nó đã thông suốt tư tưởng sớm thế cũng là điều may mắn của tôi. Hi vọng tương lai của tôi sẽ không bị nó ngáng đường. Thế là đủ may mắn rồi. Nghe đến đó tôi nghĩ nên trở về phòng mình thì hơn. Thực ra tôi đã quá quan trọng hóa vấn đề, đính ước cũng chỉ là mọc thêm ra một đứa con gái đeo cái mác vợ mình trước công chúng mà thôi, chẳng có gì ghê gớm đáng để suy nghĩ cả. Tôi trèo lên giường nằm nhắm mắt mà cố không tốn thêm chút não bộ nào suy nghĩ thêm cho cái quyết định mà tôi cho là vớ vẩn đó nữa. Chuyện gì đến sẽ đến...

Có phải tôi và nó đã quá hời hợt chăng ?
Có phải tôi và nó đang làm đúng không ?
Có phải tôi và nó sẽ chẳng là gì của nhau cả không ngay cả khi chúng tôi chính thức là vợ chồng trên danh nghĩa ?
Có phải đây là quyết định đúng đắn của tôi không ?

thuyyen_love_thieulam_
11-10-2006, 08:49 AM
Thục săm soi tờ giấy trên tay.

Nó phân vân lật tới lật lui, chưa biết tính thế nào.

Chiều hôm qua, lúc thò tay vào ngăn bàn, nó tình cờ phát hiện ra tờ giấy này. Trong đó chỉ vẻn vẹn có

mấy dòng, được viết bằng lối chữ in hoa. Đọc thoáng qua, Thục bất giác đỏ bừng mặt: "Cho mình làm quen

với. Mình ở lớp buổi sáng, ngồi cùng chỗ với bạn đấy. Nếu không nỡ từ chối, bạn viết cho mình vài chữ.

Thành thật cảm tạ. Rất mong hồi âm". "Lá thư" chỉ ngắn ngủi có vậy. Bên dưới ký tên: Phong Khê.

Thục vốn nhút nhát, lại cả thẹn. Nó chưa gặp phải kiểu làm quen đường đột như thế này bao giờ. Từ

hôm qua đến giờ, "lá thư" của anh chàng Phong Khê chưa rõ mặt mũi nọ cứ bắt Thục nghĩ ngợi hoài. Đã

mấy lần, Thục định hỏi ý kiến Xuyến và Cúc Hương, nhưng lại sợ tụi nó chọc, thục đành giấu nhẹm. Ai

chứ con Xuyến và Cúc Hương đã mở miệng chòc ghẹo, Thục chỉ có nước bịt tai quay mặt đi chỗ khác.

Loay hoay một hồi, không biết xử sự thế nào, Thục khẽ buông tiếng thở dài. Nó không biết nên phớt lờ

hay nên trả lời. Và nếu trả lời thì phải viết những gì. Năm ngoái, Cúc Hương cũng rơi vô một tình huống

tương tự, thậm chí còn "ghê gớm" hơn. Hùng quăn nhét thư "tống tình" vào ngăn bàn, lại còn đe dọa "nếu

không trả lời, Cúc Hương sẽ ân hận", nghe phát khiếp! Nhưng Cúc Hương bản lĩnh hơn Thục nhiều. Nó

thẳng tay ném những "tối hậu thư" của Hùng quăn vào sọt rác. Lúc cao hứng, nó còn giở thư ra cho Xuyến

và Thục cùng đọc. Cả ba vừa "phân tích" vừa cười ngặt nghẽo.

Thục không dám hành động như Cúc Hương. Cái câu "nếu không nỡ từ chối" khiến Thục thấy tội tội.

Hơn nữa, anh chàng Phong Khê khác xa Hùng quăn. Anh ta không hề dọa dẫm Thục.

Đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ, Thục bỗng giật bắn người khi nghe tiếng Cúc Hương đột ngột

vang lên sau lưng:

- Làm gì ngồi thẫn thờ vậy, cô nương?

- À, à... tao có làm gì đâu...

Thục lúng túng đáp. Vừa nói nó vừa hấp tấp vo tròn tờ giấy lại, giấu trong lòng bàn tay.

Cúc Hương vẫn thản nhiên:

- Mày đang ôn bài hả?

Nghe Cúc Hương hỏi vậy, Thục mừng như bắt được vàng. Nó mau mắn:

- Ừ, tao đang ôn lại bài Hóa.

Đột nhiên Cúc Hương đổi giọng. Đang tươi cười, nó bỗng nghiêm mặt:

- Thôi đi, đừng có dóc! Mày không qua mặt nổi tao đâu! Hãy khai thật đi!

Thái độ của Cúc Hương khiến Thục đâm chột dạ. Nó ấp úng:

- Tao đang... ôn lại bài hóa thật mà!

- Hừ, hóa! Hóa phép thì có! - Cúc Hương hất mái tóc - Mày ôn bài sao tao không thấy mày giở tập?

- Tập hả? - Thục liếm môi - Tao cất vào rồi!

- Mày cất trong lòng bàn tay mày chứ gì? - Giọng Cúc Hương bỗng trở nên tinh quái.

Thục điếng hồn. Nó nhìn sững Cúc Hương:

- Sao mày biết?

- Tao đứng sau lưng mày nãy giờ sao không biết! - Cúc Hương vừa cười hì hì vừa chìa tay ra - Đưa tao

coi thử cái gì vậy! Thư tình phải không?

Biết không thể giấu được, Thục đành bẽn lẽn chìa tờ giấy nhàu nát trong tay ra.

Vừa liếc mắt qua tờ giấy, Cúc Hương đã ré lên:

- Trời ơi, tình dữ chưa! "Cho mình làm quen với", mùi còn hơn Vũ Linh ca vọng cổ.

- Mày đừng có nói bậy! - Thục đỏ mặt cự nự.

Cúc Hương huơ huơ tờ giấy trước mặt, chun mũi chọc:

- Tao nói có sách mách có chứng đàng hoàng mà mày dám kêu tao nói bậy hả!

Đúng lúc đó, Xuyến ôm cặp bước vào. Nó liếc quanh lớp một vòng rồi rảo bước lại chỗ Cúc Hương:

- Làm gì mà hò hét om sòm vậy?

Cúc Hương làm ra vẻ nghiêm trọng:

- Có đứa tỏ tình với con Thục.

- Tỏ tình đâu mà tỏ tình! Mày chỉ toàn phịa! - Thục nhăn nhó.

Nhưng Xuyến chẳng buồn để ý đến Thục. Nó giật tờ giấy trên tay Cúc Hương:

- Đưa "tang vật" tao xem!

Trong khi Thục ngồi chết trân thì Xuyến nheo mắt "nghiên cứu" lá thư. Một lát, nó gật gù bình luận:

- Thống thiết còn hơn kèm đám ma!

Cúc Hương tròn mắt:

- Nghĩa là sao?

Xuyến chậm rãi:

- Nghĩa là lá thư tình này đủ sức làm rơi lệ những người dễ yếu lòng như con Thục. "Thành thật cảm

tạ" nghe na ná như là "thành kính phân ưu", có vẻ như muốn chia buồn cùng gia quyến....

Đang ngồi yên, Thục bỗng nhảy dựng lên:

- Nè, nè, đừng có trù ẻo nghen mày! Nhà tao sống nhăn hết, mày đừng có nói xui!
(còn nữa)

deadbluerose
11-10-2006, 07:16 PM
sorry guys. Hổm dài mấy bà cô cho quiz. Chán quá , vít típ không dc

Giọt Sương
12-10-2006, 07:00 AM
truyện này của Nguyễn Nhật Ánh mà bạn??? bạn post nhầm room rồi đó !

thuyyen_love_thieulam_
12-10-2006, 10:28 PM
ừa nhầm room nhưng ko bít chuyển

deadbluerose
13-10-2006, 04:36 PM
vẫn dài như thường. Làm biếng đọc quá

thuyyen_love_thieulam_
14-10-2006, 04:44 AM
tiếp đi bạn ơi lâu rùi sao ko post típ zậy bạn

*Camellia*
14-10-2006, 08:18 AM
Câu chuyện này Camellia mới tập tành sáng tác, mong được sự giúp đỡ, góp ý của mọi người.

Tiểu Trà vào lớp học:
- Tiểu Trà, sao hôm nay cô nương đi trễ hơn mọi bữa vậy.

Tiểu Trà quay lại, bắt gặp khuôn mặt của Tiểu Ly, cô bạn thân từ hồi học lớp 6 đến giờ.

- Mình chat với 1 người bạn trên mạng hơi lâu ất mà, nhưng chưa đến giờ reng chuông thì đâu có trễ gì, đúng không? Mà có chuyện gì cần gặp mình à?

- Chẳng có gì đâu.

Reng....

- Lát nữa gặp lại nha, TT.

- Ừ.

Tiết học trôi qua, giờ chơi đến, Tiểu Ly bước sang lớp bạn cô.

- Tiểu Trà đang làm gì vậy? Sao lâu thế.

- Xin lỗi nha, câu truyện văn học này hay quá nên mình quên.

- Ừ, siêng học như bạn hèn chi bạn học giỏi như vậy.

- Bạn nói quá chứ, mình vẫn thua bạn lớp trưởng, bạn ấy vẫn đứng đầu danh sách học sinh giỏi kia kìa. Mình đang cố gắng để vượt qua đó.

- Chà, nghe giọng bạn coi bộ dứt khoát quá nhỉ. Mình ủng hộ đó.

- Đi ăn sáng thôi, mình đói bụng quá à.

- Ừ, đi nào.

2 cô mua ổ bánh mì trứng, vừa ăn vừa nói chuyện:

- Này, kể về anh bạn mà cô nương mới quen cho tôi nghe đi.

- Hì, cũng chẳng có gì lạ đâu mà nói.

- Xạo à nha, vậy sao sáng nay không đến lớp sớm như mọi bữa mà lo chat với anh bạn đó hả cô nương. Nhà Tiểu Trà gần đây kia mà.

- Ừ, được rồi, mình sẽ kể. Anh bạn lớn hơn tụi mình 1 tuổi, sang US được hơn 3 năm, có vài người bạn Việt ở đó, tên anh ta là Khuyến khi còn ở VN, bây giờ thì tên là Kyler....

.....................

Tan trường, Tiểu Trà về nhà.

- Con chào mẹ, con mới đi học về.

- Chào con gái, hoc tốt chứ con ?

- Dạ, tốt ạ. Mẹ chuẩn bị nấu cơm chiều chưa ạ?

- Mẹ chuẩn bị cắt thịt để kho.

- Con sẽ giúp mẹ nhé. Con đặt nồi cơm nha mẹ.

- Ừ, con đặt dùm mẹ đi.

................

- Con chào mẹ. Em chào chị Tiểu Trà.

- Chào em.

- À, Tiểu Chi về rồi à, bố đâu con?

- Dạ, bố đang cất xe vào hẻm ạ.

- Ừ, con đi thay đồ đi rồi ra rửa tay, ăn cơm nào.

- Dạ. __ Tiểu Chi tung tăng chạy lên lầu.

Tiểu Chi, cô bé 8 tuổi, học ở trường tiểu học và ăn, ngủ tại trường tới chiều, bố cô đi làm về sẽ ghé ngang đón cô về nhà. Khác với chị Tiểu Trà, cô bé nhanh nhẹn, cởi mở, giao tiếp tốt nên cô có nhiều bạn bè. Tiểu Trà thì hiền dịu, ít nói, chăm làm, cô bé 14 tuổi. 2 chị em có chung sở thích là lên mạng để tìm thông tin trên thế giới, đọc truyện tiếng Anh, và lâu lâu chat với bạn bè.

Cả nhà quay quần bên mâm cơm, xem TV, lắng nghe chuyện ở công ty của bố. Sau đó, 2 chị em phụ mẹ dọn dẹp sạch sẽ. 2 chị em lên lầu học bài đến 8 giờ thì lên mạng.

Click......

- Chào em, ăn cơm tối chưa?

- Mình ăn cơm rồi, còn bạn?

- Anh ăn sáng rồi, em đang làm gì đó.

- Lên mạng thôi, bạn đừng xưng "em" và "anh" nữa, Tiểu Trà không thích nên xin lỗi đã nói thẳng. Xưng là bạn bè thôi, được không?

- Sao vậy Tiểu Trà, Tiẩu Trà nhỏ hơn Khuyến mà.

- Nhưng mà Tiểu Trà không quen, hay là xưng "you" với "I" nhé, không thì xưng bằng tên thôi.

- Anh hiểu rồi, vậy xưng bằng tên và bạn bè vậy.

- Ừ.

- Chừng nào tới sinh nhật Tiểu Trà vậy.

- 13 tháng 9 ấy.

- Vậy à, tiếc là Khuyến biết Tiểu Trà muộn nên không kịp chúc sinh nhật bạn.

- Không sao đâu, còn Khuyến?

- Sắp tới rồi, 27 tháng 10 là ngày sinh nhật của mình.

- Chà, gần tới rồi, Khuyến thích Tiểu Trà tặng gì không?

Pính ponggg....1 nick vừa hiện lên, đó là cô bạn Tiểu Ly vừa vào mạng.

- Chào cô nương

- Chào Tiểu Ly

- Cô nương đang nói chuyện với ai à.

- Ừ, anh bạn Khuyến mà Tiểu Trà đã kể cho bạn nghe hồi sáng ấy.

- Vậy à, mình có thể nói chuyện với anh ta không?

- Ừm, để mình hỏi đã.

- Ừ, mình chờ đó

Click....
- Không sao đâu, chỉ cần Tiểu Trà biết là Khuyến vui rồi.

- Khuyến không cần lo đâu. Tiểu Trà sẽ tặng gì mà Tiểu Trà có thể làm được. Cho Tiểu Trà hỏi chút nha?

- Ừ, Tiểu Trà hỏi đi.

- Cô bạn thân của Tiểu Trà muốn làm quen với Khuyến.

- Vậy à, cô bạn của Tiểu Trà tên gì vậy?

- Bạn ấy tên là Tiểu Ly, cùng học chung trường nhưng khác lớp.

- Ừ, Khuyến sẽ nói chuyện

- Cám ơn nha, YM của bạn ấy là "......."

Click.....

- Khuyến đồng ý rồi

- Ừ, mình thấy rồi, anh bạn tốt với Tiểu Trà không vậy?

- Mình cảm thấy nói chuyện với Khuyến được, khác với những người bạn trước đây mình đã quen.

- Vậy à, Tiểu Trà mến rồi à?

- Không dám đâu nha. Đâu phải nói chuyện được là thành ra sẽ mến người ta đâu nào, phải không cô nương?

- Ừ, Tiểu Trà nói cũng đúng.

Click.....

...______O________...

Một ngày nọ, mẹ Tiểu Trà gọi 2 chị em ra phòng khách. Tiểu Trà ngồi xuống ghế cùng em gái, Tiểu Chi, theo mẹ chỉ định. Mẹ cô nói từng lời vì bà muốn thăm dò ý kiến của 2 con. Chị của mẹ Tiểu Trà vừa gọi điện thoại từ nước ngoài về, bác đã nhận tờ giấy được phép bảo lãnh em gái mình. Bác vui mừng báo tin cho em, mong rằng em mình đồng ý sang đây để sum họp gia đình. Tiểu Trà và Tiểu Chi ngẩn người suy nghĩ. Mẹ khuyên 2 chị em hãy nghĩ về tương lai sau này, tương lai ra nước ngoài thì ai chẳng mong muốn, không phải vì muốn rời khỏi nước mình, mà là vì ra nước ngoài sẽ học hỏi thêm được nhiều điều mới lạ, đầy thú vị, nhiều kinh nghiệm hơn, và thì những cái đó sẽ làm gì, con sẽ về đất nước của mình để xây dựng đất nước thêm vững mạnh hơn. Tiểu Tra và Tiểu Chi đồng ý với mẹ. 2 chị em chào mẹ và đi lên phòng học tiếp. Tiểu chi còn nhỏ, cô bé suy nghĩ và hỏi chị Tiểu Trà rất nhiều về chuyến đi này.

Tiểu Trà nói chuyện với cô bạn về sự việc sẽ xảy ra sắp đến, Tiểu Ly cố nén nước mắt vì cô biết cô sẽ xa người bạn thân nhất của mình, nhưng dù sao họ cũng có thể liên lạc với nhau qua mạng.

Rồi cũng đã cận kề ngày đi, Tiểu Trà và mẹ cô bận rộn với việc sắp xếp đồ vào vali. Tiểu Trà rối lên, cô chẳng biết nên đem gì và bỏ gì ở lại. Những món đồ kỉ niệm của cô, chúng đáng quý biết bao khi giờ đây cô phải để chúng ở lại. Mẹ cô cũng thế, nhưng bà cố gắng dọn dẹp, sắp xếp để giữ chúng ở vị trí nguyên vẹn vì họ vẫn giữ ngôi nhà này.

Ngày lên máy bay, Tiểu Trà ôm Tiểu Ly thật lâu. Tiểu Ly tặng Tiểu Trà bức hình nhỏ của cô, Tiểu Trà tặng lại cô bức hình chụp hai đứa hồi xưa. Tạm biệt họ hàng mình, rồi gia đình Tiểu Trà vào phía trong. Tiểu Ly nhìn theo bạn cho đến khi cô không còn nhìn thấy bạn nữa. Gia đình Tiểu Trà đi cùng gia đình bác (chị của mẹ Tiểu Trà), gia đình bác chỉ có bác, Thạch (con trai lớn của bác, 20 tuổi), Trâm (con gái thứ 2, 18 tuổi), Thắng (con út, 16 tuổi ).

Máy bay cất cánh, Tiểu Trà và Tiểu Ly cùng ngồi chung với nhau kế bên cửa sổ máy bay. Hai chị em nhìn xuống. Máy bay từ từ rời mặt đất, từ từ xa dần, hai chị em ngắm nhìn đất nước mình lần nữa. Giờ đây, hai chị em chỉ còn nhìn thấy mây với mây xung quanh mình, tò mò vì đây là lần đầu lên máy bay nên chị em nhìn xung quanh nơi mình đang ngồi, thật lạ lẫm với hai chị em, khác xa những gì cô thấy trong sách.

Cả 2 gia đình cùng bước xuống sân bay. Đây mới chỉ là sân bay thứ nhất, họ còn phải lên máy bay lần nữa để đến New Jersey. Hai chị em Tiểu Trà chạy xung quanh gần chỗ mọi người ngồi. Họ không muốn ngồi yên một chỗ vì cảnh vật xung quanh họ đều lạ lẫm và chuyến đi này là lần đầu tiên đối với họ.
Tiểu Chi: Chị hai, xem em nè.

Tiểu Chi đang đứng trên đường băng trượt dài dành cho những vị khách mang túi khá nặng. Họ có thể để túi lên đó, và đi bộ song song với túi. Hai chị em thích thú nhìn những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Trên tay họ là chú chó bông xinh xắn được tặng từ khi họ vào máy bay.

Tiểu Trà: Tiểu Chi lại đây, em xem kìa.

Những chú cá vàng bơi lượn trong hồ lớn, nơi mà mọi người đang ngồi để nghỉ ngơi sau chuyến bay dài. Cạnh đó là cái hồ nhỏ, phía đáy hồ là những đồng tiền sáng chói, lấp lánh bởi ánh đèn chiếu xuống. Thắc mắc, Tiểu Chi hỏi mẹ:

Mẹ ơi, sao người ta lãng phí thế, bỏ tiền vào đây nhiều quá. Chi vậy mẹ nhỉ?

Mọi người cũng thắc mắc nhưng họ chợt nhớ ra điều này trên những bộ phim họ đã xem. Mẹ liền giải thích:

À, không đâu con. Những đồng tiền này không bình thường tí nào, đúng là nó cũng như những đồng tiền khác nhưng nó mang theo 1 điều ước từ người chủ đã ném nó xuống hồ. Người ta gọi đây là Hồ Ước.

Hai chị em vui vẻ, gật đầu, thích thú với điều thú vị vừa học này. tiểu Chi lấy đồng tiền 5.000 đồng ra, vì rằng cô bé nghĩ mình sắp sang nước khác rồi, sẽ không còn sử dụng đồng tiền này chi nữa. Nghĩ vậy, cô bé định liệng thì có một bác người Việt đi cùng họ cản lại. Bác nói:

Cháu giữ lại đồng tiền đó đi, dù sao nó cũng là tiền của nước mình. Bác cho cháu đồng tiền này nè, cháu ước đi rồi liệng xuống hồ.

Tiểu Trà cám ơn bác rồi cô thầm ước, sau đó cô liệng xuống hồ.

Nghỉ ngơi cho đến khi họ chuẩn bị lên máy bay sang NJ.

Tiểu Trà ngồi xuống băng ghế của mình, bên cạnh cô là Tiểu Chi, cô bé nhìn ra cửa sổ. Máy bay bắt đầu cất cánh khi hành khách đã ổn định chỗ ngồi. Từ từ, máy bay càng bay cao thì họ không còn nhìn thấy gì cả, ngoài những đám mây trắng phau. Giờ đây, mây thật gần nhưng họ không thể sờ được vì cánh cửa kính được đóng chết ở đấy, vì khi máy bay đang hoạt động, máy bay nhắm thẳng về phía trước mà tiến đến, vì thế áp lực mạnh đè lên máy bay, các cánh cửa được làm vì máy bay cần ánh sáng vào trong để bên trong không bị ẩm thấp do không khí ẩm gây nên. Tiểu Trà chỉ biết ít kin thức để giải thích cho Tiểu Chi nghe.

Đến sân bay, mọi người ra khỏi máy bay. Vì đây là lần đầu đến đất Mỹ nên giấy tờ của họ chưa đầy đủ. Vào văn phòng, họ làm thêm một số thủ tục nhập cảnh nữa. Thời gian khá lâu, mẹ Tiểu Trà sốt ruột.

Chắc chị Mai, anh Dũng lo lắm đây.

Không sao đâu em, mọi người chỉ mong mình sang đây bình an vô sự là được rồi. _Bố Tiểu Trà nói.

Người Mỹ nhìn mặt để nhận đúng người trong hình. Ông lẫn lộn hai anh em Ngọc Thạch và Ngọc Thắng, tuy là anh em ruột nhưng họ sinh ra cách nhau 4 năm. Tới phiên mẹ Tiểu Trà và chị của mẹ là mẹ của hai anh Thạch và Thắng. Ông cũng lẫn lộn lần nữa. Thiệt, cả nhà nhịn cười để ông làm việc tốt hơn và nhanh chóng để họ còn gặp mặt gia đình, người thân.

Họ nghĩ rằng chưa xong nên vẫn còn ngồi đó. Người Mỹ đi ra nói, Tiểu Chi nhanh nhẹn báo tin, "Xong rồi mẹ ơi, ổng cho mình đi ạ. Ổng nói xong thủ tục hết rồi."

Thắng kéo vali ra ngoài trước, anh đi ra khỏi hàng rào. Bỗng nhiên có người đón đường hỏi anh:
_ Are you from air plan Singapore?

Yes, yes._anh trả lời ngắn gọn cho xong chuyện vì anh hiểu ít tiếng English.
Người ấy lại tiếp tục nhìn vào trong tìm kiếm người thân. Người ấy lên tiếng khi thấy mẹ Tiểu Trà và bác Ngọc Anh.

_Nhung, Ngọc Anh, phải 2 đứa không?

Hai chị em mẹ Tiểu Trà chạy nhanh đến, họ mừng rỡ, bắt tay, ôm nhau thân thiết. Đã 20 năm rồi, họ chưa gặp mặt nhau. Chỉ từ hình ảnh, và gởi thư bằng email cho người chị cả còn ở Việt Nam. Sau đó bác Ngọc Anh giới thiệu 3 đứa con của mình:

_ Chị Mai, anh Dũng, đây là con trai lớn của em, Ngọc Thạch, 21 tuổi. Con gái, Ngọc Trâm, 19 tuổi. Con út, Ngọc Thắng, 17 tuổi. 3 con chào bác đi.

_ Chúng cháu chào bác Mai, bác Dũng ạ.

3 anh em cúi đầu chào 2 người bác của mình mà họ chưa bao giờ gặp mặt.

Bấy giờ, bác Mai vừa cười, vừa nói:

_ Chị không biết cháu Thắng là con của Ngọc Anh đấy.

_ Cháu cũng bất ngờ khi bị bác hỏi bằng tiếng anh, trong khi đó cháu không rành nói chuyện và tập nghe người khác nói.

Mọi người cười đùa vui vẻ, họ lấy máy ảnh, chụp những bức ảnh kỉ niệm ngày đầu đặt chân đến nước Mỹ này. Rồi họ đi ra xe.

Ra tới xe, họ gặp lại bác Hinh (người chị thứ 3 trong gia đình mẹ Tiểu Trà) và anh Tuấn (con trai thứ 3 của bác), 3 chị em lại chào nhau, và ôm nhau thắm thiết.. anh Tuấn vỗ vai Tiểu Trà:

_ Tiểu Trà, cô nhỏ có nhớ anh là ai không hở?

_ Anh là con của bác Hinh.

_ Nhưng anh tên gì hả nhóc?

_ Anh tên gì thì em không nhớ. ---Tiểu Tra ngây thơ nhìn anh.

Tuấn gõ đầu Tiểu Trà.

_ Có tên anh mà cũng không nhớ gì hết.

Mọi người cười Tiểu Trà làm cô quê quá, má cô ửng hồng cả lên. Mẹ nhắc nhỏ:

_ Ông kẹ đó con.

Câu nói của mẹ làm Tiểu Trà chợt nhớ ra: "Hồi còn học lớp 1, anh Tuấn thường hay chở Tiểu Trà khi cô đi học ở trường về. Vì tính thích đù dai của anh, mà ngày nào Tiểu Trà cũng bị anh dọa đưa đến nhà ông kẹ. Cho dù Tiểu Trà khóc cách mấy đi nữa, anh cũng không tha mà còn nói rằng, càng khóc thì anh sẽ đưa đến đó. Rồi ngày nọ, anh đưa Tiểu Trà đến 1 con hẻm nhỏ, vắng vẻ, nhà cửa thấy đó nhưng không thấy ai ra vô hẻm cả.

Câu nói của mẹ làm Tiểu Trà chợt nhớ ra: "Hồi còn học lớp 1, anh Tuấn thường hay chở Tiểu Trà khi cô đi học ở trường về. Vì tính thích đù dai của anh, mà ngày nào Tiểu Trà cũng bị anh dọa đưa đến nhà ông kẹ. Cho dù Tiểu Trà khóc cách mấy đi nữa, anh cũng không tha mà còn nói rằng, càng khóc thì anh sẽ đưa đến đó. Rồi ngày nọ, anh đưa Tiểu Trà đến 1 con hẻm nhỏ, vắng vẻ, nhà cửa thấy đó nhưng không thấy ai ra vô hẻm cả (thì ra đó là khu giải tỏa). Anh chỉ vào 1 nhà rồi nói:

- Nhà ông kẹ ở đây nè. Đi xuống rồi vào nhà ổng đi. Mau lên. Xuống mau lên.

Giọng anh thật rung rợn giống như ông kẹ mà Tiểu Trà chưa gặp mặt lần nào. (vậy ai là ông kẹ đây nhỉ, hihi)

………………….

- Này nhỏ, suy nghĩ gì đó. __ Anh Tuấn lay nhẹ Tiểu Trà làm cô tỉnh lại, cô ngẩn mặt nhìn anh rồi nói:

- Anh là ông kẹ hồi đó.

- Này, nói vậy đó hả, anh làm gì mà lên chức ông kẹ, bộ quên tên anh rồi sao hở nhỏ.

- Ừm, vậy em có tên đàng hoàng chứ đâu có tên là nhỏ đâu mà anh gọi hoài vậy. Vậy nên thích gọi anh bằng ông kẹ đấy, thì sao nào. __ Tiểu Trà ngang bướng, cãi lại , và nhấn mạnh từ ông kẹ, hàm ý chọc anh Tuấn.

Đã 8 năm không gặp anh, trông anh khác xưa rất nhiều hoặc là vì khi ấy Tiểu Trà còn nhỏ quá, chỉ mới là con nít 6 tuổi thôi mà. 2 năm sau cái ngày anh Tuấn đi cùng mẹ anh sang US, mẹ Tiểu Trà dự định sẽ gởi thư cho chị mình. Bà nói Tiểu Trà viết thư cho anh Tuấn đi. Tiểu Trà vừa học về gia phả, cô thích thú khi nghe bạn mình nói cô bạn ấy đã lên chức là dì của một đứa bé, con của chị bạn ấy. Cô viết những dòng chữ con nít:

Anh Tuấn thân,

Anh nhớ cưới vợ nhé. Sinh ra em bé, đặt tên em bé là Tiểu Linh. Em sẽ là dì của em bé. __ nhiêu đó thôi sao, Tiểu Trà không biết mình sẽ viết thêm gì nữa. Mẹ cô góp ý về chuyện hỏi thăm sức khỏe anh và các bác nữa chứ. Cô them vào thư vài dòng nữa, hỏi thăm sức khỏe của các bác và anh chị họ.

Cô ngây ngô, không biết anh Tuấn là ai, mình đã gặp chưa, chỉ nghe mẹ nói đó là anh họ con của bác Hinh,và con đã gặp rồi đấy thôi. Vẫn chưa nhớ ra là ai, Mẹ cười rồi đưa tấm ảnh chụp anh Tuấn trước khi rời nơi tạm biệt mọi người. Tiểu Trà chợt nhận ra ngay, đó là anh Tuấn, là ông kẹ hồi ấy. Cô vội viết them vài câu ngắn, kết thúc lá thư của mình.

Ông kẹ không chọc Tiểu Trà nữa, Tiểu Trà cũng không muốn gặp ông kẹ nữa đâu, sợ lắm rồi. Chào ông kẹ nhé. Tiểu Trà.

Xong bức thư, cô gấp kĩ lại rồi đưa cho mẹ mình.

………..

Anh Tuấn lay lần nữa:

-Nhỏ này, suy nghĩ gì dữ thế ?

Tiểu Trà ngẩn lên, ngây người hỏi:

- Vợ anh đâu rồi, sao em không thấy nhỉ ?

Mọi người cười ồ lên. Anh tuấn đỏ mặt, kéo Tiểu Trà ra chỗ khác:

- Này nhỏ, hỏi chuyện nào không hỏi, lại đi hỏi chuyện gia đình là sao ?

- Ơ, em muốn hỏi gì cũng được chứ sao lại cấm ạ.

- Ừm, vậy thì đừng hỏi chuyện đó nữa nhé, thiệt tình anh chỉ muốn sống thoải mái như thế này. Cũng đỡ hơn là sống có vợ.

Thiệt tình anh chưa có việc làm ổn định nên chưa dám ngỏ lời cô ấy đấy thôi. __ Giọng nói ai đó chợt vang lên sau lưng Tiểu Trà, Tiểu Trà quay lại theo tiếng nói ấy. Chị bước đến bên cạnh anh Tuấn, vỗ vai anh. __ Tôi nói phải không ông tướng.

Tiểu Trà ngạc nhiên hỏi:
- Chị là … vợ chưa cưới của ảnh hả?

Mọi người lại thêm một trận cười vui. Chỉ có Thạch, Trâm, Thắng, Tiểu Trà và Tiểu Chi thì ngẩn ngơ.

deadbluerose
14-10-2006, 08:36 AM
oops sorry. Sorry nha. Tuần này bị bận coi phim bộ nên ít vít soryr

thuyyen_love_thieulam_
14-10-2006, 09:38 AM
hì hì hay lém típ tục đi bạn

lamnham
14-10-2006, 10:22 AM
thi olimpic biết đâu lại đoạt giải ha ! thử đi

lamnham
14-10-2006, 10:30 AM
uh ! dài ! hay là viết chữ to hơn chút ! sẽ dài hơn !!

deadbluerose
14-10-2006, 11:25 AM
sao mà thi dc. Có điên mới đi hheheh lol

deadbluerose
14-10-2006, 11:29 AM
uh đọc hơi mỏi mắt chút. VÀ cũng hơi CHán

lamnham
14-10-2006, 11:59 AM
cái ni chắc chắn là thư tình rùi !

deadbluerose
14-10-2006, 01:19 PM
lộn chỗ rùi you kia ui.

bluedolphin06
14-10-2006, 04:40 PM
Hic, weekend gì mà chả chịu post típ, cứ treo giò thía này làm tui đợi dài cổ!

happy_angel18020
14-10-2006, 06:37 PM
nhanh lên chị ợi chuyện này cũng khá được chự

thuyyen_love_thieulam_
14-10-2006, 08:29 PM
típ tục bạn ui hay lắm

thuyyen_love_thieulam_
14-10-2006, 08:40 PM
ừa chắc thư tình rùi=>post nhầm rùi đây là chỗ "Tác giả là tui" mà

deadbluerose
15-10-2006, 09:36 AM
oé em so sorry. ĐAng mê cái bộ phim này quá nên chẳng mún viết típ chút nào

deadbluerose
15-10-2006, 09:41 AM
chắc không đâu. CHắc là message to someone thui à

vô song linh999
20-10-2006, 12:41 AM
em gái tui viết được mấy tác phẩm văn
Em tui nhờ tui tìm cho cô ấy địa chỉ một tờ báo nào đó
Có ai biết địa chỉ thư hay email của tờ báo nào đó, làm ơn nói giúp tui với
Chân thành cám ơn nha !
:DD:

lilazngrl17
20-10-2006, 08:47 AM
địa chỉ 1 tờ báo nào đó là sao??? thứ nhất 1 bạn phải đưa ra tên của 1 tờ báo vậy có thề dể dàng tìm hơn!!! :D

hajime
24-10-2006, 10:27 PM
Tui đang ngồi lên đám cỏ dại mọc ven bờ ruộng ,thích thú thọc hai chân xuống con suối nhỏ ,rồi thỉnh thoảnh lại hất nước tung tóe lên .Bầu trời xanh hiền hòa trải những tia nắng dịu dàng của một ngày mới ,làm tan đi những giọt sương tí ti còn đọng trên cây cỏ.Không khí ấm dần lên,tôi cảm thấy hơi nước đang bốc lên nhè nhẹ đem mùi hương của những bông lúa chín lan ra thật xa.Mấy chú bướm vàng nhỏ xíu nghịch ngợm cứ bay lại chập chờn trên những bông hoa dại .Lắng tai,trong gió có tiếng khẽ rì rào của đám lúa,tiếng động khe khẽ của tụi châu chấu ,cào cào nhảy trong bụi cỏ, rồi cả tiếng suối reo róc rách . Nhóc Tuấn từ xa lội xuồng con suối,nó tiến lại gần tui.Cặp mắt đen nhánh của Tuấn nhìn tui ,còn cái miệng thì toe toét cươi lộ hàm răng dưới ánh nắng trong thật tinh nghich và thân thiện.Nó thật giống anh chàng Etou tóc vàng trong hajime quá.À ,mà không tóc nó màu đen ,nhưng chẻ hai mái giống hệt,lại cái dáng cao cao hiền hiền nửa chớ.Lên nhà bác tui hái mận không? Tui phấn khởi, ừa đi lền. Nhóc Tuấn quăng cả dép,nó leo tuốt lên cây,tui đứng dưới mà lòng sôi sục.Nửa vì lâu quá không được leo cây nên cũng thèm,nửa sợ nó hái hết không chia phần cho mình.Leo dươc một đoạn là tui hềt dám ,cây to quá mà còn chìa ra ngoài bờ hồ nửa chớ.(còntiếp)

Nhìn tui thích chí nó reo,ăn mận trên cây mới ngon, ngồi chỗ nào đi để tui hái cho.Đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ,một chổ ngồi xem chừng lý tưởng lắm ,Tuấn đến cạnh tui tay nó cầm cành mận đầy trái chín hồng.Nó lựa cho tui trái to đùng còn có cả xăm kim trong ngon tuyệt.Nhìn trái mận mộng nước,tui nuốt nước bọt cái ực rồi cắn rộp một miếng, dòng nước ngọt ngọt chua chua làm mát cổ họng.Một hương vị đặc biệt và rất quen thụôc dâng lên trong tui .Phải, có lẽ tui đã mất quá lâu để tìm kiếm ấu thơ mà không nhận ra rằng nó luôn hiện hữu trong tâm hồn tui.Tui nhắm mắt lại,như hít căng đầy lòng ngực bầu không khí quê nhà.Một cơn gió thoang thoảng khẽ thổi qua ,cảm giác lành lành dể chịu như đưa tui vào một khu vườn thần tiên ,đâu đó trong không khí mùi của đám cỏ dại ,hương ổi chín trong vườn nhà bà ngoại , rồi cả cái vị hăng hắc của nhựa thông trên đồi hay tất cả đó là mùi vị riêng của kí ức tuổi thơ trong tui.Lòng tui nhè nhẹ lung linh như hơi nước cứ nóng dần lên khi hình ảnh ấu thơ quen thuộc từ từ hiện ra.Mở mắt , tui bắt gặp cặp mắt Tuấn đang nhìn tui chăm chú. Cậu đang nghĩ gì đó?Tui ấp úng ừtui....tui đang ...bất chợt trong tui trào dân lên một ước muốn được sẽ chia. Tui lại thấy những hỉnh ảnh khi bé cậu ạ ,rồi như không còn một vách ngăn tâm hồn nào, tui kể cho nó nghe những kỉ nệm vui lúc bé khi tui còn ở quê. Điều mà trước đây tui chưa kể cho ai nghe cả, có lẽ vì tui yếu đuối và sống khép kín tới mức chưa từng mở cửa tâm hồn mình để cho một ai đó bước vào.

MaKet0101
28-10-2006, 09:07 AM
:cungly: Uhm truyện của chị hay chứ chị. Tuy nhiên vì lần đầu nên đâu tránh đc sai sót. Nhưng cái em phục chị nhất là chị ko vì nhữg người dở hơi dzô dziên làm nản mà còn viết nhìu nữa! Cố lin chị ui em ủng hộ chị!!!!!!!!!!:cungly:

deadbluerose
28-10-2006, 09:15 AM
thank you em nhưng mà chị quyết định không viết tiếp nữa.

bluedolphin06
28-10-2006, 07:31 PM
Nói gì vâỵ you, hưá với tui thế nào mà giờ đùng một cái tuyên bố lạnh băng, hay có truyện mới?

deadbluerose
28-10-2006, 09:04 PM
Không. EM sẽ không bao giờ viết típ nữa. HUUHUUHHUHU

iloveblue
28-10-2006, 09:54 PM
ôops. Sorry guys. Cái nick deadbluerose kai bị hư rùi. Hôm qua tui quậy làm sao mà bị mất cái mật mã. ĐÀnh make cái mới vậy. TUi là deadbluerose nè

iloveblue
28-10-2006, 10:10 PM
post lộn chỗ rùi you ui

iloveblue
29-10-2006, 10:00 AM
muậ f anfdnfof dlsmfsoda f;cmblrwmnl cnxzv lcx klrnm xofj ep

wickydonan
29-10-2006, 10:37 PM
ban5 rút kinh nghiệm trong truyện lần sau nhé hy vọng nos sẽ hay hơn và diễn đạt tốt hơn

iloveblue
30-10-2006, 02:21 PM
tui có viết nữa đâu mà rút kinh nghiệm? hehheheee

bluedolphin06
30-10-2006, 03:15 PM
Nghĩ ý wicky là truyện kế tiếp của em (nêú có ) thì rút kinh nghiệm chứ hôk có gì ^___^

iloveblue
31-10-2006, 02:55 PM
à em hiểu rùi. thank you ss giải thix giùm em nha. sắp tới tui sẽ vít một truyện khác. Mong mọi người ũng hộ

MaKet0101
07-11-2006, 09:41 AM
thank you em nhưng mà chị quyết định không viết tiếp nữa.Ko viết nữa là sao3?????????????
Là em sẽ ko có truyện để đọc nữa ha3???
Kì dzậy??? Chị àh đừng để em cụt hứng chứ ạh!!! Truỵên đag hay cơ mà:yike2: :yike2: :yike2: :think: :think:

iloveblue
10-11-2006, 02:24 PM
đã nói 0 vít nữa rùi. Vậy thui

NHỜ MOD ĐÓNG GIÙM EM CÁI TOPIC NÀY NHA . KHÔNG VÍT NỮA NHƯNG MẤY BÀ KON VÔ CHAT HOÀI À . ĐÓNG GIÙM NHA . CÁM ƠN NHIỀU

vodanh150683
11-11-2006, 10:13 PM
day la la thu dau tien a gui cho e day nhi?? e luon hoi a sao ko viet thu cho e? a cung ko bit sao nua co le a vo tam chang suy nghi nhieu len chang bit viet cai gi nua. but dao nay a sad wa di mat. het chuyen cua e rui den chuyen gia dinhanh. tu hom nghi hoc tieng anh de di anh den gio hau nhu hom nao a cung bi mang het chuyen nay den chuyen khac. tu viec a lam mat xe may, mat dien thoai rui nhieu thu khac cho den nhung cong viec nha vi a toan o nha ko di lam gi ca len bo me a buc minh, a nghi cung dung thoi tam tuoi cua anh ma chang co cong an viec lam gi ca suot ngay o nha an bam the nay. toan bi bo anh noi la bat tai chang lam duoc viec gi ca. bo me da dau tu cho a rat nhieu va cung ki vong vao a nhieu nhung a da lam moi nguoi that vong. da vay lai con lam mat het thu nay den thu khac ton bao nhieu la tien. trong khi tien a di lam kiem duoc hoi truoc cung nhieu nhung toan an tieu va di choi vo van chang mua duoc gi cho ban than het. cai gi cung nho den bo me. luc nay toi muon rui gan 12h rui a van con bi bo me mang luc sau a lai bi bo a danh nua. a cung chi bit ngoi im chang noi gi ca a thi ko cam thay dau vi bi danh a chi dau vi minh that su da lam bo me kho va lo lang nhieu.gio a chang muon di dau nua, chang muon bo me fai mat tien lo chay cong viec cho anh nua a chi muon di lam viec gi do rui toi a di hoc. tu be a da mo uoc hoc ve do hoa vi tinh vi anh co nang khieu ve va nhan thuc ve thiet ke do hoa. but truoc a lai co qua nhieu sai lam trong viec lua chon cong viec cho tuong lai minh cu di thi va hoc lung tung het truong nay den truong khac. cu hoc duoc mot thoi gian lai bo. den gio moi thay hoi han. a bit se chang co co hoi cho a nua. a fai tu lam va tu hoc thoi chu thuc ra gio bo me a cung ko tin anh nua rui. gio chi nhac den viec hoc thoi a da bi bo me mang rui chu dung noi la so tien hoc no lai nhieu vay 32trieu cho 2 nam hoc cua anh chac a chua the hoc duoc ngay a fai di lam khi co it tien rui se co gang thi de hoc vay. a chi mong co duoc kien thuc ve do hoa vi tinh nay. that su do la mo uoc cua anh. Thuc ra e ko hieu a nhieu len ko bit a ko phai la nguoi vo tam. chi co dieu a ko bao gio noi ra nhung dieu minh suy nghi len moi nguoi ngay ca bo me anh cung vay deu nghi a chang co dau oc gi ca chang bao gio chiu suy nghi bat cu viec gi het. but moi nguoi co bit dau la a da suy nghi rat nhieu ve moi viec cua anh. chang co ai hieu a het de a co the chia se nhung suy nghi cua minh. a luon cam thay minh co don nhu nguoi di giua sa mac menh mong ko bit di dau ve dau nua. a bit tat ca moi nguoi ai ai cung deu co mot so phan rieng, deu gap nhung kho khan nhat dinh trong cuoc song, ma chinh minh fai tu doi mat chu ko ai co the giup minh vuot qua no duoc. Thuc ra a da co dieu kien tot nhat nhung chinh nhung dieu kien do lai la con dao 2 luoi lam cho a co tinh y lai ko chiu tu minh treo con thuyen cua minh ma luon luon nho vao nguoi khac. a da mat di kha nang va nhung uu diem rieng cua minh, mat di ban linh cua mot nguoi dan ong. gio a chi mong muon tim lai duoc chinh minh a ko muon dua dam vao ai het nua. ai biet dieu do bay gio doi voi a la vo cung kho khan, a ko co nghe gi ca tuy a duoc hoc nhieu but ko truong hoc nao a hoc het ca ngoai bang cap 3 ra. qua that doi voi a bay gio nhu la bi tan tat. du anh biet rang con co rat nhieu rat nhieu nguoi nhu a cung chi hoc nhu anh but ho van vuon len duoc de co tuong lai phia truoc. But voi a thi khac a da mat di ban nang sinh ton cua con nguoi la co y chi va quyet tam vuon len. A da duoc song trong moi truong qua tot va cuc ki thuan loi de co mot buoc nhay vot trong cong viec but a lai ko the tan dung duoc no nguoc lai a lai de no lam hai chinh minh. de gio a phai hoi han vi nhung nam thang song vo nghia cua minh. tuy do chua phai la het doi voi anh vi a con tre, con nhieu co hoi phia truoc du sao a da hoc duoc mot bai hoc vo cung quy gia ve quoc song. Ai cung can co nhung kinh nghiem va minh phai trai wa thi moi hieu duoc nhung kinh nghiem do. gio a da de mat qua nhieu thu tu thoi gian tien bac, cho den nhung trinh do kien thuc cua minh. a dang so chinh minh. cam giac so hai do len loi trong tam hon anh no lam cho a mat di y chi va quyet tam cua minh. du a da co gang vay vung de thoat khoi noi so hai do but duong nhu no cu nhu mot suc manh vo hinh luon luon troi chat suc manh ve y chi cua minh, a cang vay vung bao nhieu thi no lai cang siet chat bay nhieu. Da khong it lan a tu hua voi chinh ban than minh la phai co gang but rui dau lai vao do. Gio a da bi don nen den tan chan tuong. ko con duong lui nua rui. a se phai co gang vuot qua no thoi. du rang a se phai mat vai nam de hoc de co duoc bang cap de xin duoc mot cong viec tu te va co the tu treo thuyen bang chinh doi tay cua anh, ko can dua vao nguoi khac nua.Ca em nua cung phai vay hay co gang hoc vao dung de bi don nen nhu anh nua dung di theo vet xe do cua anh. em con tre, thoi gian con rat nhieu danh cho e.va a tin tuong vao e se lam duoc dieu do vuot qua so phan cua minh hay luon de tu minh quyet dinh so phan cua minh chu dung de nguoi khac quyet dinh.thuc ra e ko tiep xuc voi nhieu nguoi va chua tung di lam len e ko hieu ro a thoi. e nghi a hay cuoi dua luc nao cung nhu vay chuyen gi cung dua duoc. ko the nghiem tuc, but do lai la su lac quan rieng cua anh nho no de a quen di nhung chuyen buon va nhieu nhieu thu trong cuoc song. tuy rang a lam the ko giup duoc cho a nhieu vi dau oc a van luon luon suy nghi ve no chi co hanh dong cua anh la ko the hien vay thoi. a chi muon lam moi nguoi ben canh anh duoc vui ve va ko fai lo gi nhieu cho a du rang do chi la nhung hanh dong gia tao cung duoc. but e luon hieu nham a vi dieu do e luon trach a luc nao cung chang nghiem tuc. but a thi khac a hieu duoc nhung noi buon ve gia dinh cua em va nhung chuyen e gap phai but e co hieu rang nhung chuyen do la qua binh thuong doi voi moi nguoi ko e co hieu rang hau nhu tat ca moi nguoi deu gap phai nhung van de tuong tu nhu e ko? tuy ko giong e but a tin nhung chuyen ho gap phai ko kem em dau. but ho van vuot qua do thoi. the len e dung luc nao cung noi la buon nhe! tat nhien ko phai ai cung co du dung khi va kha nang de vuot qua noi buon nhung em hay de nen no o trong long minh va khi ko the de nen duoc no nua e hay chia se cung ban be e a tin moi nguoi se giup e vuot qua duoc nhung dieu phien muon do du rang ho ko the giup truc tiep e duoc but a chac chan mot dieu la e se thay thoai mai hon day. That su ma noi tu hom wa den gio e lam a thay buon lam luc nao cung gian doi anh. e luon mong muon a fai bit duoc nhung noi buon cua e nguyen nhan vi sao? but sao e ko hieu rang a la con trai dau co duoc nhung nhay cam nhu con gai dau? hon nua a va e dau co o gan nhau dau the biet duoc moi thu cua nguoi kia chu fai ko? a ko duoc nhu nhung nguoi ban ma em quen biet, ko bit an ui va chieu chuong e nhu ho. ma tinh cach cua em thi qua mem yeu va da cam e luon mong muon co mot nguoi de chia se va cham soc cho minh. a thi lai ko lam duoc dieu do vi tinh cach lanh lung cua anh. a lanh lung voi chinh minh va lanh lung voi ca nguoi minh yeu nua. tuy rang trong suy nghi cua anh luon muon chia se va cham soc cho e but hanh dong cua anh lai khac a ko the hieu noi chinh anh nua. trong anh nhu co 2 con nguoi vay, mot con nguoi thi song day tinh cam va mem yeu, mot con nguoi thi qua lanh lung, lanh lung den tan nhan. Gio e da hieu ro hon ve con nguoi cua a rui e co the lua chon tiep tuc hoac ko, but du bat cu lua chon gi di chang nua thi a cung khuyen em hay co gang hoc het minh dung de thoi gian tiep tuc troi nua tuong lai fu thuoc vao chinh em. dung suy nghi qua mong mo thieu thuc te, hay nghi den hien tai va song het minh vi ngay hom nay dung bao gio nghi nhieu ve qua khu, qua khu chi la su trai nghiem con hien tai va tuong lai moi chinh la cuoc song cua em. thuc ra binh thuong a ko the viet duoc the nay dau a cung ko hieu sao minh lai co the tam su duoc nhieu dieu nhu the nay nua co le dao nay tam trang va suc khoe cua a that su la rat toi te. a ko the nao ngu duoc luon suy nghi lung tung. may hom nay a bi om ngat mui va dau co hong uong thuoc mai ma van ko khoi chac tai a thuc dem nhieu lai hay ngoi ngoai lan can len dinh gio lanh vao buoi dem. but gio a da nghi thong suot rui a se phai co gang co suc khoe ko the de the nay nua. gio a di ngu day hi vong mai e se goi dt cho anh a mong dieu do lam toi nay a muon goi dt cho e lam but lai ko the vi a da hua la se ko goi dt cho e den khi e goi cho a va muon noi chuyen voi anh rui. hiii co le buc thu nay la ki la nhat do hiii a viet rat lau tu luc 2h sang den gio la gan 4 h rui hiiii vay ma chang thay met va buon ngu nua hix hix chac gio a phai ngu day mai a phai day som don nha nua, tu hom chan me a bi dau den gio a cham chi han len hiiiiiiiiii toan don nha va thoi com suot hic hic vay ma sang nao cung bi me mang ca lam a thay chan wa. thoi a ngu day viet dai wa rui ko kheo gui cho e e thay dai wa e so ko doc nua ma lai delete thi chet hiii bibi vo yeu cua anh
note: lan dau a viet thu cha biet dau cham dau phay the nao nua hii viet loan xi ngau ca len cu nghi the nao thi viet the dung doc ma cuoi anh day nhe hiiiiiiiiiiiiii. tớ không có nhiều time nên viết ko dấu mọi người đúng trách nha tớ là newbie ma hiiiiiii

megachip
12-11-2006, 02:15 AM
đọc được chết liền luôn..em ghét nhất đọc hok có dấu, vừa đọc vừa dịch đau đầu
Mod ơi sửa lại đê :D

nhimxu-dangyeu
16-11-2006, 06:24 AM
CHUONG 1

Nhật Hà ! Em còn bao thư không, cho chị xin một cái.
- Hả ! - Dứt mắt khỏi bài tập Anh văn, Nhật Hà nhìn Tịnh Nghi ngơ ngác - Lại xin bao thơ nữa hả Chị viết thư cho ai mà nhiều vậy ? Mới một tuần đã ngốn của em hết năm cáo bao thư rồi.
- Ờ... thì... - Chựng lại một giây khó nói, Tịnh Nghi trợn mắt nạt ngang - Viết cho ai thì kệ tao , còn không thì nói ?
- Còn...
Cho tay vào cặp táp tìm bì thư, lòng Nhật Hà bỗng dậy lên một nghi ngờ : Lẽ nào... chị Tịnh Nghi có bồ rồi. Mà bồ chị Ở đâu ? Xa lắm sao phải gởi thư ?
Cả tuần nay , đúng là chị Nghi có cái gì lạ lắm. Chiều nào cũng không chịu ăn cơm, lo trang điểm , thay đồ đẹp rồi biến mất tiêu đến tối mịt mới mò về. Mà... lần nào về cũng mua qua về cho mình và mẹ. Khi thì mấy chiếc bán phlan, khi thì vài miếng rau câu, khi thì chơi sang lại mua cả xúp bóng cua mang về nữa. Chị Tịnh Nghi làm gì có tiền như vậy được. Chà, nguy rồi ! Phải nói ngay với mẹ chuyện này.
- Có chưa ? Mày làm gì mà lâu quá vậy ?
Giọng Tịnh Nghi hối hả bên tai. Nhật Hà ngẩng đầu lên , chưa vội đưa ngay phong bì vừa tìm được :
- Chị gởi thư cho ai vậy ? Nói em nghe với ?
- Không phải chuyện của mày , lo học đi nhóc con.
Giật mạnh phong bì khỏi tay Nhật Hà, Tịnh Nghi tung chân sáo chạy đi ngay đến bên góc nah`, giang sơn nhỏ của riêng mình. Cô ngồi xuống, lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc hộp con rồi hí hoáy lo trang điểm.
Bài kiểm tra sáng mai vẫn chưa thuộc chữ nào, nhưng Nhật Hà không thèm quan tâm đến chúng. Hai mươi tuổi, cậy đã đủ trí khôn nhận định. Thái độ của chị chẳng bình thường một chút nào. Nhưng... liệu có nên kể với mẹ không? Lòng Nhật Hà nặng nỗi lọ Mẹ đang bệnh nặng, chẳng giải quyết được gì, chỉ làm mẹ bận tâm thêm.
Không nói với mẹ thì làm sao bây giờ ? - Nhật Hà vẽ một vòng trên giấy. Bỏ mặc chị ư? - Mà chị có chuyện gì thế nhỉ ?
Lòng đầy ắp mối tơ vò, nhưng thật sự Hà biết mình sẽ không dám vặn hỏi chị đâu vì... chị sẽ chẳng bao giờ nói , chị sẽ trừng mắt, sẽ nạt ngang rồi bỏ đi một nước. Vì cậu sợ... một nỗi sợ hãi pha lẫn niềm kính trọng thương yêu. Bốn năm rồi... từ ngày mẹ bị tai biến mạch máu não phải nằm yên một chỗ, tất cả mọi việc trong nhà , đều do một tay chị quán xuyến chăm lo tươm tất.
Mọi chi phí trong nhà, từ cái ăn, cái mặc, từ thuốc men đến sách vở , học phí của cậu đều đổ lên vai chị. Vất vả, cực nhọc lắm, làm quần quật từ sáng đến chiều, vậy mà chị không nửa lời than thở. Trái lại, chị cười nói suốt ngày, líu lo như chim sáo. Nhiều lúc thấy chị cực nhọc quá , Nhật Hà chỉ muốn nghỉ học phụ chị một tay lo cho mẹ. Nhưng lần nào cũng vậy, nghe cậu nhắc đến chuyện này là Tịnh Nghi lập tức cau mày nhăn mặt , mắng cho một trận :
- Không được nghỉ học đâu nhé, dù chỉ trong ý nghĩ thôi , chị cũng cấm. Gì thì gì... em cũng phải học xong đại học. Chị đã dở dang rồi , bây giờ chỉ còn hy vọng ở mình em.
Nắm tay chị, Nhật Hà rưng rưng nước mắt. Hơn ai hết. Cậu hiểu rõ tâm nguyện lớn nhấ t đời chị Tịnh Nghị Chị rất muốn trở thành bác sĩ chữa bệnh cho người, bởi tấm lòng chị đầy nhân hậu. Nhưng... hoàn cảnh bó buộc chị phải xa mái trường yêu dấu với hai năm học còn dang dở.
Nhật Hà thì không thích ngành Y lắm, cậu thích trở thành nhà kinh tế hơn. Nhưng thương chị, cậu nguyện lòng sẽ trở thành một bác sĩ thật tà, thật giỏi, nên năm nào cậu cũng được bầu chọn là học sinh xuất sắc.
- Nhưng... chị Ơi... - Cuối cùng không thể cải lời của chị, Nhật Hà đành ôm lấy tay chị b`ui ngùi - Chị là con gái, suốt ngày cứ đẩy xe đi giao hàng như vậy, em thật đau lòng quá. Chị có hai năm học Y , sao không tìm một chân hộ tá bác sĩ cho nhẹ nhàng hơn.
- Làm hộ tá lương chẳng bao nhiêu. Với lại... - Nhún vai, chị cười hì hì - Đi giao hàng vui hơn, tiếp xúc được nhiều người, biết đâu... có ngày chị kiếm được một ông chồng xịn.
Tính chị ngang lắm ,có cãi cũng bằng thừa. Nhật Hà đành phải cười theo chị :
- Nhưng... chị cũng nên quan tâm đến mình một chút. Đội nón, đeo bao tay, đeo khẩu trang vào , đen thùi lùi như ông Táo thế kia , chẳng ma nào dám để ý chị đâu.
- Hổng dám đâu cưng. - Tịnh Nghi trề dài môi - Nhìn kỹ chị chú mày một lần nữa coi. Đen nhưng người ta đen duyên đấy, có khối người muốn đen như vậy không được đó.
Nói xong, chị bỏ chạy ngay đến bên góc nhà, tìm chiếc hộp con.
Xì ! Nói là đen duyên, là đẹp lắm , là khối kẻ mơ, vậy mà... chị lại vội thoa kem lên đầy mặt, dầy một lớp trắng toát như tô tường vậy.
Mỹ phẩm chị xài toàn hàng nội , rẻ tiền và cũ kỹ lắm. Một lần , lén lấy chiếc hộp con của chị ra xem, lòng Nhật Hà quặn thắt khi nhìn cây son của chị bị cụt đầu gần hết , lại không có nắp. Sinh nhật chị năm đó, Nhật Hà đã bán đi chiếc quần jean đẹp nhất - quà tết của chị - để mua tặng chị một cây son thật đẹp.
Và tuy bị chị mắng thật lâu , nhưng Nhật Hà không cảm thấy buồn vì cậu biết chị thích cây son ấy lắm. Mấy ngày liền, chị cứ tô nó lên môi và bảo màu son này đẹp quá, hệt như màu môi tự nhiên.
Chị Tịnh Nghi đẹp lắm. Nhật Hà không cần thiên vị, khen lấy lòng của chị đâu. Chị có một nét đẹp rất khác người. Hoang sơ đầy ấn tượng, bướng bỉnh và gai góc nhưng cũng không kém phần kiêu kỳ , gợi cảm. Son phấn không làm chị đẹp lên thêm được chút nào, nhưng chị không biết vậy , tối ngày cu8'' chăm chú lo xài mỹ phẩm. Mẹ bảo tại tính chị như vậy , không bỏ được đâu. Thì ra... hồi thôi nôi, chị bắt cục xôi và cây lược. Hèn gì , bây giờ chị ham ăn và xí xọn quá trời.
Tịnh Nghi trang điểm xong , đang tươi tỉnh đẩy chiếc xe đạp ra. Chị diện dẹp như tiên vậy. Chiếc đầm jean hàng siđda mua không quá mười ngàn, vậy mà mặc vào người chị lại trông snag quá, hệt như hàng hiệu mua trong shop vậy.
- Ở nah` coi chừng mẹ. Một lát chị về sẽ mua quà cho.
Ta đến cổng, Tịnh Nghi còn quay đầu dặn. Nhật Hà dạ to một tiếng phục tùng, trong lúc mắt sáng long lanh nhìn ranh mãnh. Đừng hòng, đêm nay cậu nhất định phải khám phá xem chị đi đâu mới được.
Tịnh Nghi ra khỏi nhà chưa được hai phút , Nhật Hà vội bám theo bằng chiếc xe cuộc cà tàng của chị mua cho năm ngoái. Chị kia raồi ! May mà mặc đầm không tiện chạy nhanh, chứ nếu không thì... việc theo dõi chẳng dễ dàng thuận lợi vậy đâu , bởi chị lên xe là vọt , là phóng còn nhanh hơn con trai nữa.
Qua mấy khúc quẹo, Tịnh Nghi bỗng dừng chân trước một nhà hàng sang trọng. Chị làm tiếp viên ở đây ư? Tim Nhật Hà đập mạnh. Đến gần hơn chút nữa, cậu bỗng thở phào ra một hơi dài nhẹ nhõm. Ồ ! Không phải vậy , chị Tịnh Nghi đi ăm đám cưới thôi.
Thì ra, chị xin phong bì để đựng tiền mừng cho cô dâu chú rể. Mình... đúng là quá lo xa.
Không còn nghi ngờ gì , Nhật Hà vui vẻ quay đầu xe, đạp vội về nhà. Nhưng... được một đoạn ngắn, lòng cậu lại dậy lên nỗi nghi ngờ khác. Bạn chị Nghi sao giàu có sang trọng quá... và tại sao họ lại rủ nhau cùng lấy vợ, lấy chồng cùng một thời điểm như vậy nhỉ ? Một tuần dự liền sáu cái đám cưới cùn g một lúc... cũng đáng ngờ lắm chứ ?
Một tuần dự sáu cái đám cưới, tại sao ư ? Nhật Hà không tài nào biết được đâu.
Tịnh Nghi khẽ mỉm cười, cho một con tôm vào miệng nhai rau ráu. Cũng như cô dâu chú rể và toàn bộ thực khách đến dự kia , không thể nào ngờ nổi , cô chính là vị khách chẳng được mời.
Thật đấy , xin đừng vội tròn đôi mắt lên quá ngạc nhiên như vậy. Chuyện không có gì ầm ĩ. Tất cả được bắt đầu từ đầu tuần trước. Thọat tiên là lời xúi bẩy của bà bếp trưởng, khi cô vô tình buột miệng :
- Bác làm món tôm rang me này trông hấp dẫn quá. Cả đời cháu, mẹ cháu và em cháu không biết bao giờ mới được nếm thử các món ngon đến dường này.
- Có gì khó đâu... - Vẫn đều tay trên chiếc bếp ch''ay đùng đùng, bà bếp trưởng nói tỉnh bơ - Chỉ cần cháu thay một bộ đồ cho lịch sự. Chiều chiều , đến đây giả làm người đi đám cưới là tha hồ được ăn rồi.
- Giả đi đám cưới ? - Mắt Tịnh Nghi ngơ ngác - Nhưng... cháu làm gì... có tiền bỏ bao thơ... mừng cô dâu chú rể... Bác cũng biết lương cháu đâu có bao nhiêu.
- Ai bảo mày đi tiền, con ngốc...
Múc những con tôm vàng ươm ra dĩa , bà bếp trưởng quay lại nhìn Tịnh Nghi trìu mến. Trước cô đã có nhiều người đến đây giao han`g, nhưng bà chưa thấy mến ai bằng cô cả. Cô bé thật thà... tốt bụng, lại chẳng biết tham lam. Mấy lần bà cố ý tính lộn tiền, cô vẫn đem trả lại và không tham một đồng. Vui vẻ hoà đồng chẳng hề khó nhọc, dù mưa dù nắng, bao giờ cô cũng giao hàng đúng hạn, không trễ một ngày.
- Không đi tiền ư ?
Tịnh Nghi vẫn chưa hiểu. Bà gật đầu giải thích :
- Không. Mày chỉ cần một cái bao thư trắng, bỏ vào thùng cho hợp lệ thôi. Khách hàng mấy trăm người , không ai phát hiện ra đâu , hoặc nghĩ mày đi thế người thân thôi. Mà dù có thắc mắc, người ta cũng lịch sự không dám đến hỏi mày đâu.
- Nhưng... - Tịnh Nghi cắn cắn ngón tay - Như vậy là ăn lường gạt. Một món ăn hơn trăm ngàn, cháu đi ăn không , lỗ người ta tội nghiệp.
- Cái con thật thà chưa. - Không chỉ bà bếp trưởng, mà khu bếp cùng dậy tiếng cười - Mày không đi , người ta cũng bỏ thôi.
Đ''am cưới bây giờ ế lắm , hiếm khi người ta đi đủ , hôm nào mà không bị dư mấy ban` liền. Mày chỉ đi ăn của phần khách vắng mặt thôi. Đừng áy náy, mày không ăn người ta cũng bỏ cho heo nó ăn thôi.
- Bỏ cho heo ăn ? Trời ơi! Sao uổng vậy ?
Tịnh Nghi kêu trời tiếc rẻ... Rồi tối hôm đó, theo lời bà bếp trưởng , cô đến dự đám cưới bằng cái phong bì không. Lần đầu nên cô run lắm, mắt cứ len lén ngó trước ngó sau , sợ bị người ta phát hiện ra. Nhưng thật là may mắn, không ai phát hiện ra sự dối trá này. Đích thân cô dâu đưa cô đến bàn ăn, còn thân mật hỏi han này nọ.
Ngồi ăn mà lương tâm Tịnh Nghi ray rứt quá, cô biết mình sai, mình đang làm một việc bôi nhọ nhân cách của mình, nhưng lại không sao cưỡng được cái miệng đang hau háu đòi ăn. Bác bếp trưởng nêm nếm vừa ăn quá , trong đời Tịnh Nghi chưa bao giờ được ăn những món ngon như thế.
Bà bếp trưởng nói không sai. Đêm đó, thực khách vắng những bốn bà, cô dâu chú rể buồn thiu , phải đi nài nỉ đám tiêp vie6n và các anh nhạc công ăn hộ, điều đó phần nào làm lương tâm Tịnh Nghi nhẹ nhàng hơn.
Thọat tiên, Tịnh Nghi chỉ định đi một lần, ăn thử cho biết rồi thôi không đi nữa. Nhưng ngày ngày đến giao hàng cho bà bếp trưởng , nhìn những món ăn vàng ươm, bắt mắt, cùng mùi vị thơm ngon xộc vào mũi, cô lại không cưỡng lại được tính thích ăn ngon của mình, rồi lại nghĩ đến mẹ, đến em ở nhà chưa từng được nếm những m`ui vị ấy bao giờ, cô lại trở vào nhà hàng làm một thực khách không mời.
- Bây giờ là đến phần giúp vui cuả thực khách dan`h cho cô dâu chú rể. Xin mời quý vị bước lên sân khấu hát tặng mừng cho cô dâu chú rể được bền duyên cầm sắc.
Lời người dẫn chương trình chợt vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng của Tịnh Nghị Ngẩng đầu lên, cô nhẹ mỉm một nụ cười. Nơi này , ngoài cô ra, không ai biết việc mời thực khách lên giúp vui là một mánh lới giảm chi phí của nhà hàng. Họ cứ tưởng mình đang được mời giúp vui, mà không hay việc mình lên hát đã tiết kiệm giùm nhà hàng một số tiền khá lớn để trả cho ca sĩ. Họ chỉ ời hai ba ca sĩ đến giúp vui tượng trưng thôi. Thời gian còn lại , họ cố mời bạn bè cô dâu chú rể lên giúp vui cho chương trình thêm phần màu sa+''c. Hôm nào không có ai lên hát , thì người hướng dẫn chương trình nhanh nhạy sẽ cho ban nhạc hoà tấu những bản nhạc vui tươi để khỏa lấp.
- Không ai lên ư ?
Giọng người MC vang lên , vẻ thất vọng. Đợi thêm vài phút , Tịnh Nghi mới đứng lên :
- Có... Tôi xin hát tặng cô dâu chú rể bài "Giống như... tôi ". Xin chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.
Lại bài này ! Lại cô gái này ! Đám nhạc công đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Họ đã nhận ra Tịnh Nghi là vị khách quen thuộc của nhà hàng. Lần nào đến đâu , cô cũng mặc chiếc đầm này và... tệ hại nhất là... luôn hát cái bài không hợp với không khí cưới hỏi một chút nào cả. Nhưng... chẳng dám làm "thượng đế " buồn lòng , ban nhạc đành trỗi lên khúc dạo đầu trong nhiều tiếng vỗ tay ủng hộ tinh thần của thực khách.
Không hay bằng ca sĩ, nhưng Tịnh Nghi hát cũng chẳng đến nỗi tồi. Chất giọng trầm ấm , dễ nghe được ban nhạc cao tay nghề nhiệt tình đệm cho sẽ dễ dàng chinh phục lòng khán giả , nếu nội dung bài hát đừng quá buồn, đừng phản lại ý nghĩa của buổi lễ thành hôn như vậy.
"Vừa nghe rằng chàng có người yêu
Một người yêu mới, một người thay thế tôi
Và nghe hai người đang hạnh phúc
Cặp kè sát bên nhau...
Giống như tôi lúc đầu... "
Trời ơi! Mặt chú rể tái xanh , mặt cô dâu tím ngắt, cả thực khách cũng ngây người ra nín lặng. Cô gái này... liệu có phải là người yêu cũ của chú rể không ? Sao lại than thân trách phận giữa ngày vui của người ta như vậy ?
Không hay bài hát của mình đã làm chấn động đến mọi người, Tịnh Nghi cứ vô tư hát.
Chỉ mỗi bài này là cô thuộc đầy đủ , trọn vẹn nhấ t. Số là... cạnh nhà cô có một gã thất tình , tối ngày sáng đêm gã cứ mở hoài bài này, cô nghe riết đâm thuộc lòng lúc nào không biết.
Hát xong bài hát , Tịnh Nghi tươi tỉnh trở về bàn. Ít ra thì cô cũng không đến lăn lận đám cưới. Bài hát vừa rồi cũng đáng gía một bữa ăn lắm chứ !
Ăn xong một bụng no , Tịnh Nghi chưa vội về ngaỵ Bắt chướt một số thực khách, cô bước đến bên tháp Champagne bưng một ly lên uống thử. Cay quá! Vội nhăn mặt phun ngay lớp rượu ra , mắt Tịnh Nghi trông thấy vỏ một chai rượu rất đẹp bỏ lăn lóc dưới chân. Chà ! Ngộ quá... Tịnh Nghi xoay nhẹ chiếc vỏ chai, thầm nghĩ : " Cái này đem về trang trí trên bàn chắc là trông hay lắm. Lượm một cái đem về vậy "/
Nghĩ xong , Tịnh Nghi tự nhiên mở bóp cho cái vỏ chai rượu vào. Chưa kịp gài khóa, bất chợt cô giật nảy người khi nghe một giọng đàn ông ồm ồm vang lớn sau lưng :
- Cô kia ! Dám cả gan ăn cắp đồ của nhà hàng à ?
- Không có... - Tịnh Nghi quay đầu lại chối nhanh - Tôi chỉ nhặt cái vỏ chai rượu thôi. Nếu ông không cho thì tôi trả lại vậy.
Nói xong , cô mở bóp lấy cái vỏ chai ra trả. Nhưng gã tiếp viên chẳng bằng lòng :
- Tôi nghi ngờ ngoài cái vỏ chai ra, cô còn ăn cắp rất nhiều đồ quý giá của nhà hàng nữa. Nếu không muốn bị mọi người chú ý cô hãy mau theo tôi lên phòng giám đốc.
Những đôi mắt hiếu kỳ bắt đầu hướng về phía Tịnh Nghị Sợ mọi người tập trung lại sẽ phát hiện ra chuyện mình ăn lận đám cưới, cô vội gật đầu :
- Gặp giám đốc thì gặp chứ gì. Bộ anh tưởng tôi sợ lắm à ?
Nói xong, hất mớ tóc bồng xõa trên vai, tay vẫn cầm cái vỏ chai rượu ngoại, Tịnh Nghi nghinh ngang bước theo chân gã tiếp viên.
- Xin mời... Đdến phòng giám đốc , gã tiếp viên bỗng chìa tay - Gíam đốc của chúng tôi đang chờ cô trong ấy.
Nói rồi , gã bước đi ngaỵ Tịnh Nghi gọi giật gã tiếp viên lại :
- Khoan đã ! Anh tên gì ? Tôi còn phải biết để phản ảnh lên giám đốc thái độ xúc phạm khách hàng của anh nữa chứ.
- Tôi tên Hùng.
Gã tiếp viên chẳng có vẻ gì sợ hãi. Tịnh Nghi như vẫn chưa tin, cô nhìn kỹ một lần nữa bào bảng tên trên áo hắn , rồi mới đẩy cửa ph`ong giám đốc bước vào.
- Ai thế ? Vào phòng sao không gõ cửa ? Không biết phép lịch sự là gì à ?
Một gã thanh niên trẻ rất đẹp trai ngồi sau chiếc bàn bằng gỗ đỏ nghe tiếng động, cau có ngẫng đầu lên.
- Xin lỗi... tôi quên mất... - Biết mình hơi khiếm nhã, Tịnh Nghi cúi đầu lễ phép - Xin lỗi, ông có phải là giám đốc ở đây không ?
Không có câu trả lời, chỉ có đôi mắt trừng trừng nhìn về phía Tịnh Nghi không chớp. Gã làm gì thế nhỉ ? Tịnh Nghi nghe chột dạ. Bản năng con gái khiến cô co hai tay lên che ngực, lùi vội về sau một bước đề ph`ong.
Như không buồn quan tâm đến thái độ của cô , gã rời khỏi ghết , chậm rãi bước quanh người cô dò xé t.
Gã điên rồi, Tịnh Nghi nghe sợ hãi. Không kịp suy nghĩ , cô vội quay lưng bỏ chạy ngaỵ Nhưng... một bàn tay cứng như gọng kềm đã nhanh chóng chụp mạnh bàn tay cô, kéo lại.
Đdứng im đó ! Ăn cắp rồi muốn bỏ chạy à ? Không dễ đâu.
Giọng gã không to, nhưng đầy uy lực khiến Tn nghe sống lưng mình ớn lạnh. Nhẹ rút tay mình lại, cô cất giọng run run:
- Tôi không ăn cắp.
- Không ăn cắp, thế cái gì trên tay cô đó ?
Gã quắc mắt lên hướng về phía vỏ chại rượu trên tay Tịnh Nghị Cô nói nhẹ như cơn gío thoảng :
- Là cái vỏ chai rượu, tôi vừa nhặt được.
- Nhặt được à ? - Một nửa nụ cười nhếch qua môi không đủ làm gương mặt gã bớt lạnh lùng - Ở nơi nào vậy ?
- Ở trong nhà hàng... dưới chân tháp ly - Tịnh Nghi đáp thật thà.
- Lấy đồ trong nhà người ta mà bảo là nhặt được, cô ăn nói nghinh ngang quá rồi đấy.
Đôi mày nhẹ chau, gã nói như đang giận dữ. Tịnh Nghi vội đặt trả cái vỏ chai lên bàn :
- Tôi không phải nghinh ngang, mà lầm tưởng cái vỏ chai này vô giá trị, trước sau gì các ông cũng bỏ đi nên mới nhặt về chơi. Nếu như nó vô cùng quý giá đối với ông thì... đây, tôi trả lại ông. Xin chào.
Nói xong, cô quay nhanh người dợm bước. Gã lại hét đuổi theo :
Đdứng lại ! Tôi nghi ngờ... ngoài vỏ chai rượu ra, cô còn đánh cắp rất nhiều thứ giá trị của nhà hàng nữa.
Hả ! Đến nước này thì quá lắm rồi. Tịnh Nghi không nhịn nỗi nữa. Giận run vì tự ái bị tổn thương, cô trợn mắt trừng trừng nhìn gã :
- Thôi đủ rồi nghe. Đừng được đằng chân lấn đằng đầu như vậy. Tôi không dễ để người ta tự tiện bôi nhọ danh dự của mình đâu. Bằng chứng nào cho ông nói tôi đã ăn cắp đồ của nhà hàng ?
- Theo phương pháp suy luận thôi. - Nhún vai , gương mặt gã vẫn thản nhiên - Cô đã một lần tham, làm sao trách người ta khỏi nghi ngờ. Để chứng minh mình trong sạch, cô có dám đổ hết đồ trong bóp ra trước mặt cho tôi khám không ?
- Sao lại không. Nhưng... - Tịnh Nghi hất mặt lên - Nếu không có , ông lấy gì để đền bù danh dự cho tôi chứ ?
- Bao nhiêu đây, được chưa ? - Một xấp tiền chợt xuất hiện trên tay gã.
Cảm thấy bị sĩ nhục nặng nề , Tịnh Nghi tức giận bước lên giằng lấy xấp tiền , ném mạnh vào mặt gã.
Đanh dự của tôi không thể mua được bằng tiền đâu.
- Thế... - Nhìn những tờ tiềnbay lả tả , gã ngớ người ra ngơ ngác - Thế danh dự của cô được tình bằng gì ?
- Bằng chính danh dự của ông. - Tịnh Nghi nghiêm giọng - Nếu không tìm ra bằng chứng buộc tôi. tôi ăn cắp, ông phải quỳ xuống đích thân xin lỗi tôi trước mặt anh Hùng tiếp viên.
- Tại sao phải là tên Hùng chứ ?
Gã có vẻ không hiểu. Tịnh Nghi khẽ hạ giọng :
- Vì lúc nãy, anh ta đã đưa tôi đến đây.
Đdược - Sờ nhẹ cọng râu dài mọc dưới cằm gã gật đầu - Cô mau đổ bóp ra đi. Tôi không tin là cô chẳng tham gì của nhà hàng.
- Vậy thì... Ông mau mở to mắt ra nhìn cho kỹ nhé !
Nói xong, Tịnh Nghi đổu ụp ngay cái bóp xuống mặt bà của gã. Một đống hổ lốn văng tung toé bày đầy ra trước đôi mắt mở to kinh hoàng của gã.
Chưa được xem bóp phụ nữ bao giờ... nên gã không thể nào ngờ nổi , chỉ trong một cái xắc tay bé xíu thôi , lại có thể chứa từng ấy vật dụng như thế được. Cả một cửa hàng bách hóa chứ chẳng chơi... Chà ! Không thể nào phân biệt nổi , nhìn cứ hoa cả mắt lên.
Liếc sơ qua, gã đã biết... Trong cái đống hổ lốn kia chẳng có cái gì là của nhà hàng. Có thể bao? cô cất đi ngay, nhưng... gã lại không làm thế. Để thỏa mãn tính tò mò , gã bắt đầu dùng mắt phân loại từng thứ một.
Vật đầu tiên lọt vào tầm nhìn của gã là một xấp khăn giấy, còn mới nhưng nhàu nát. Có lẽ... đám khăn mà đáp tiếp viên của gã ném đi nhưng còn sạch sẽ, phẳng phiu hơn rấ t nhiều lân. Vật thứ hai là một chai dầu... không phải dầu thơm mà là dầu Nhị Thiên Đường, thứ dầu mà bà nợi gã thường xai trong những lúc trái gió trở trời, thứ dầu mà cả đời gã không tài nào ngửi nổi. Vật thứ ba ca cái nút Coca Cola... Chắc cô ả nhặt trong niềm hy vọng sẽ trúng lớn một tỷ đồng. Ồ ! Buồn cười thật...
Đến vật thứ tư... thì... gã không còn cười nổi , đôi mắ t tối sầm đi sợ hãi. Trời ơi ! Gã vừa nhìn thấy vật gì đây ? Chính xác là một miếng Sophtina vuông vức. Xúi quẩy ! Xúi quẩy thật sự rồi ! Con ả khốn kiếp này ! Sao có thể để cục nợ ấy lên bàn làm việc của gã chứ ? Ả không biết gã rất dị đoan... rất sợ xui ư? Vội lấy tay che mắt lại , gã quát lên :
Đẹp... dẹp tất cả giùm tôi...
Đoán biết gã dị ứng với vật gì , Tịnh Nghi cũng cảm thấy quê quê. Nhưng cơn giận đã khiến cô trở nên dạn dĩ. Nhặt từng món cho vào bóp, cô dọa gã :
- Sao hả ? Có cần phải sốc tung từng thứ lên không? Có món gì đáng giá của nhà hàng năm` trong bóp tôi không ? Ông đã có thể chuẩn bị quỳ xin lỗi tôi là vừa đó.
- Khoan đã ! Tôi muốn xem cái túi xốp cô vừa bỏ vào bóp.
Câu nói của Tịnh Nghi đã khiến gã hoảng hồn. Quyết không để quỳ xin lỗi, gã tìm hy vọng vài món đồ cuối cùng Tịnh Nghi vừa cho vào bóp. Quả nhiên... gã đóan không sai. Vừa nghe gã đòi xem đến vật này, mặt Tịnh Nghi đã tái dần đi sợ hãi.
- Nhanh lên nào !
Búng tróc ngón tay, gã cười đắc ý. Đắn đo một chút. Tịnh Nghi cũng đành lấy chiếc túi xốp ra cho gã.
Ồ ! L.ai thêm một bất ngờ khiến gã phải ngẫn người ra ngơ ngác. Sao lại là một con tôm, một cái đùi gà, một miếng chả và một hộp bánh phlan như vậy ? Những thứ này có giá trị gì đâu ? Nhưng... Lòng gã lại khấp khởi mừng.Đã có cớ quật lại ả rồi. Dù sao thì gã cũng không thích mình phải quỳxin lỗi Tịnh Nghi đâu.
- Còn chối cãi nữa không ? Đây chính là những món của nhà hàng mà cô đã đánh cắp. Nhưng nể tình cô lần đầu tái phạm tôi không truy cứu...
- Xin ông chỉnh lại lời mình vừa nói.
- Tịnh Nghi chợt cắt ngang ngay lời gã - Đây không phải là đồ ăn cắp. Đây chỉ là những món ăn trong khẩu phần của tôi. Tôi không ăn... đem về nhà... lẽ nào cũng có tội nữa sao ?
- Nhưng tại sao cô không ăn ?
Gã hỏi một câu thừa.Tịnh Nghi nhẹ nhếch môi :
- Ông dư hơi rồi đấy. Thôi, thời gian không còn nhiều nữa đâu. Ông mau gọi anh Hùng đến và quỳ xin lỗi tôi như đã hứa.
Mồ hôi rịn khắp thái dương, gã không ngờ mình thua đau Tịnh Nghi như vậy. Đường đường là một gíam đốc , đứng đầu cả một nhà hàng, mặt mũi nào gã quỳ xin lỗi cô ả được , lại trước mặt nhân viên nữa. Chuyện này lan truyền ra, e gã chẳng còn chút uy tín nào nữa để lãnh đạo mọi người.
Hừ ! Chết tiệt... - Hướng mắt về chiếc máy thu hình, gã lầm bầm mắng - Chết tiệt chiếc Camera khốn kiếp. Tự nhiên cho mắt gã nhìn thấy cản Tịnh Nghi cúi nhặc cái vỏ chai làm gì cho nên nỗi. Một phần cũng tại gã cũng hồ đồ quá , chưa gì đã vội nghĩ người ta là đồ ăn cắp. Tính sao bây giờ... Mà... một phần cũng tại thái độ lấm lét của Tịnh Nghi. Đi ăn đám cưới mà nét mặt cứ gian gian như sợ hãi, như đang làm điều gì ám muội , sợ bị người phát hiện là gì , để gã phải lầm năn , hố to như vậy ?
- Có một câu xin lỗi, làm gì mà suy nghĩ lâu vậy hả ?
Như hiểu được nỗi lòng của gã, Tịnh Nghi lên tiếng cười khiêu khích :
- Mau gọi gã tiếp viên tên Hùng vào đây.
- Hừ! Đúng là quân tử khó nuốt lời !
Thở hắt ra một cái, gã lầm lì đứng dậy. Có thể gọi Hùng qua chiếc micro và loa nội bộ , nhưng gã muốn đích thân ra tìm hơn. Biết đâu... sẽ có một phép màu giúp gã gỡ được bàn thua trông thấy này.
- Giám đốc ! Chuyện thế nào rồi ? - Vừa nhình thấy gã, viên tiếp viên lo lắng hỏi ngay - Cô ả còn lấy những thứ gì nữa hả ? Có cần gọi bảo vệ không ?
- Gọi gọi cái gì ! - Sẳn cơn quạu, gã mắng luôn - Hồ đồ ! Làm cho tao phải vạ lây. Kẻ cắp đâu chẳng thấy , chỉ thấy tao sắp phải quỳ xuống xin lỗi người ta đây này.
- Ủa ! Sao vậy ? - Hùng chưng hửng.
Biết không thể giấu lâu, gã đành phải kể hết ta với viên thuộc cấp của mình. Nghe xong, Hùng như biết lỗi , cười bẽn lẽn :
- Em xưa nay hay hồ đồ... ai bảo giám đốc tin làm gì ?
Hừ! - Lườm tên Hùng một cái dài , gã gắt :
- Thôi đừng quanh co chạy tội nữa , mau cùng tôi giải quyết chuyện này rồi tống cô ả về cho rồi. Nhớ không được tiết lộ chuyện này cùng ai đấy.
- Dạ.
Hùng gật đầy ngoan ngoãn. Đi được mấy bước , Hùng chợt kêu lên :
- Giám đốc ạ ! Có chuyện này... em không biết có nên nói với giám đốc không.
- Chuyện gì ? - Gã vẫn đều chân bước - Tao đang rối trí đây... chẳng muốn nghe gì đâu.
- Nhưng chuyện có liên quan đến cô ả tên Tịnh Nghi kia. Tôi nghĩ...
- Hả ? - Hùng chưa nói hết câu , gã đã quay phắt người trở lại - Chuyện gì ? Nói mau.
Đạ... chuyện nầy không nói lớn được đâu.
Hạ giọng. Hùng thì thầm vao tai tên giám đốc. Nghe xong , đối mắt gã sáng bừng lên. Vỗ vai Hùng thân mật , gã cười vui vẻ :
- Hay lắm ! Tin tức kịp thời lắm...
Rồi với một vẻ tự tin, đầy hứng khởi, gã đẩy cửa ph`ong giám đốc bước nhanh vào. Hùng ngẩn người ra ngơ ngác vài giây rồi cũng nhún vai bước theo sau, vừa kịp nghe giọng Tịnh Nghi vang lớn :
- Sao lâu thế ? Làm tôi cứ ngỡ ông trốn luôn rồi chứ ? À ! Có cả anh tiếp viên lúc nãy bắt tôi đây , ông quỳ xin lỗi luôn đi cho lẹ.
Đúng là xuất khẩu cuồng ngôn quá. Hùng xanh mặt lắc đầu. Điếc nên không sợ súng mà. Tịnh Nghi đâu biết mình vừa phạm thượng đến ông chủ nổi tiếng nghiêm khắc và khó tính nhất nhà hàn. Nơi đây trên dưới hơn một trăm nhân viên, từ phó giám đốc đến viên bảo vệ , ai cũng răm rắp nghe lời Hữu Bằng không dám hó hé đến nửa lời , lạng quạng là bị mắng ngay , bị cho thôi việc ngay lập tức. Vì dù rất tốt bụng, rất nhân từ nhưng ông chủ nhà hàng lại rất độc tài, gia trưởng. Ông không chịu nổi ai trả treo mình, cũng như làm trái ý mình. Đó làưu điểm mà cũng là nhược điểm duy nhất của Hữu Bằng.
- Tôi sẽ phải quỳ, sẽ phải xin lỗi , nếu cô đúng là một khách hàng thật sự.
Không nổi nóng như mỗi khi bị ai trái ý mình, Hữu Bằng điềm tĩnh mỉm cười. Ngồi xuống salon , châm một điếu xì gà, anh thong thả phà từng luồng khói chầm chậm.
- Ông nói vậy nghĩa là sao ?
Tịnh Nghi hỏi , vẻ chưa hiểu. Một vòng tròn khói được thả ra , Hữu Bằng nhịp nhịp chân xuống nền gạch láng :
- Nghĩa là... cô đã không qua được mắt tôi, nghĩa là... tôi đã biết cô làm một thực khách chuyên đi ăn lậu đám cưới người ta.
- Hả ? - Chiếc bóp trên tay Tịnh Nghi rơi nhanh xuống đất , mặt không còn giọt máu. Cô run run phủ nhận - Ông đừng nói bậy.
- Tôi không nói bậy - Gạt nhanh điếu xì gà vào cái gạt tàn , Hữu Bằng nhổm người lên - Tôi có đầy đủ chứng cớ để buộc cô phải nhận đây. Duy Hùng ! Lấy cái phong bì trắng của cô ấy ra đây và mời luôn cả cô dâu chú rể dang ở ngoài ph`ong khách vào, để họ xác nhận xem đây có phải là một thực khách đã được mời không.
Đdừng mời nữa. - Tịnh Nghi kêu lên khi thấy Duy Hùng dợm bước - Tôi đúng là một thực khách không được mời đấy.
- Sao ?
Sự thú nhận dễ dàng của Tịnh Nghi đã làm Hữu Bằng ngạc nhiên quá đỗi. Lúc nãy, nghe Duy Hùng nói anh còn thấy ngỡ ngan`g, lạ lẫm và khó tin. Nếu không vì tình thế cấp bách, anh sẽ chẳng đời nào dám quy cho người ta một tội "tày trời" như vậy , nhất là khi mình chỉ vừa mơ hồ, bán tín , bán nghi chưa rõ thực sự câu chuyện.
Không ngờ cô ả có tật giật mình. Chỉ phủ đầu mấy câu đã thú nhận rồi. Hừ! Cuộc đời muôn mặt, lắm thủ đoạn gạt lừa. Từng trải đã nhiều, nhưng... kiểu lươn lẹo thế này, quả lần đầu tiên trong đời Hữu Bằng được nghe , được biết.Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ anh sẽ cho đây là một chuyện tiếu lâm , khôi hài, không có thật trong cuộc sống.
Một suất ăn chẳng đáng giá gì với Hữu Bằng, và... trong chuyện này kẻ bị thiệt hại cũng không phải là anh, nhưng anh lại nghe bừng giận dữ. Có lẽ tại tính anh xưa nay vẫn vậy, vốn ghét kẻ tham lam, lường gạt dù chỉ một đồng, anh cũng quyết làm cho ra lẽ không tha.
Cô gái này... Hữu Bằng nhìn kỹ Tịnh Nghi hơn chút nữa. Trông cũng đẹp, kiểu cách ăn mặc cũng sang trọng không đến đỗi nào... Có lẽ mục đích chính của cô chẳng phải là những suất ăn lậu không mất tiền, mà là một cái gì đó cao hơn ? Đợi khách sơ hở , tráo bóp họ ,hay định lợi dụng sự thân mật trong đám cưới, đánh thuốc mê cho khách rồi báo cho đồng bọn đến chỗ vắng vẻ lấy hết nữ trang của khách ? Cũng dám lắm chứ ? Cô ta trông đáo để lắm mà. Đã ăn lường , ăn lậu còn không sợ, còn dám nghinh ngang ra điều kiện bắt anh phải quỳ xin lỗi nữa.
- Giám đốc ! Anh xử cô ta sao hả ?
Thấy Hữu Bằng cứ ngồi yên bất động , Duy Hùng lên tiếng nhắc. Ngẩng đầu lên, Hữu Bằng nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nghi, giễu cợt :
- Cô muốn tôi xử sao đây hả ?
- Tùy anh thôi. Xấu hổ quá.
Cảm giác kẻ cắp bị bắt quả tang , Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí. Hữu Bằng gật đầu :
Đdược. Vậy tôi xử thế này, cô nghe xem có vừa ý không nhé ?
- Vâng.
Hơi ngẩng đầu lên , Tịnh Nghi hồi hộp lắng nghe. Hữu Bằng chậm rãi buông từng tiếng:
- Thứ nhất, để bảo vệ quyền lợi cho khách hàng, tôi buộc cô phải trả lại cho họ một suất ăn một trăm ngàn. Từ trước đến nay cô đã dự cả thảy bao nhiêu đám cưới rồi hả ?
- Sáu.
Tịnh Nghi thật thà, nhưng Hữu Bằng không tin :
- Tôi sẽ kiểm tra lại. Nhưng tạm thời cứ tính là sáu đám cưới đi. Cô hãy đem sáu trăm ngàn đó đưa cho Duy Hùng, hắn sẽ có nhiệm vụ trao trả tận tay từng khách hàng. An tâm đi, hắn không dám tham lam, chặn bớt của cô đâu.
Sáu trăm ngàn ! Tim Tịnh Nghi giật thót trong lồng ngực. Số tiền quá lớn, bằng cả tháng lương của cô , cô biết tìm đâu giao cho gã lúc này ? Còn đang hoang mang chưa tìm ra lối thoát, Tịnh Nghi lại điếng hồn nghe Hữu Bằng tuyên án tiếp khung hình phạt thứ hai sẽ tặng cho mình.
- Nể tình cô lần đầu phạm tội ở nhà hàng, tôi sẽ không giao nộp cô cho cảnh sát. Tôi sẽ chụp cô một tấm hình rồi bố cao lên, báo cho mọi người cùng biết , để họ không phải bị cô lường gạt nữa. Hùng ! Lấy máy ảnh giùm tôi.
Chụp hình, đăng báo, bố cáo công khai mọi chuyện ư ? Tịnh Nghi nghe bao nhiêu tóc trên đầu mình dựng đứng cả lên vì sợ hãi. Gã khốn kiếp này thật biết cách trừng phạt quá , chỉ cần mấy từ thôi... gã đủ giết chết cô rồi.
Trời ơi! Tịnh Nghi không thể nào hình dung nổi hậu quả khủng khiếp, một bài báo được đăng lên. Rồi đây... mọi ngườinghĩ về cô như thế nào ? Nhật Hà sẽ nghĩ về cô ra sao ? Mọi chuyện sẽ đồn đến tai mẹ. Bà sẽ xấu hổ mà chết mất. Bao nhiêu lần mẹ đã dạy chị em của cô rồi. "Nghèo cho sạch, rách cho thơm ". Sao cô vì một miếng ăn để đến nổi phải nhục nhã thế này.
- Nào , cô gái ! Nếu muốn đẹp thì ngẩng đầu lên, nhoẻn cười một cái. Đừng xuất hiện trên mặt báo với vẻ mặt khó coi như thế.
"Tách " một cái. Tịnh Nghi chưa kịp nói gì chiếc máy ảnh đã lóe sáng trên tay Hữu Bằng. Như vẫn chưa yên tâm, anh còn cẩn thận bấm liên tục hai ba kiểu nữa.
- Thưa giám đốc...
Không thể để mọi chuyện được lan truyền trên báo , Tịnh Nghi hạ mình nài nỉ :
- Xin ông bỏ qua chuyện này giùm, xin đừng đăng lên báo , tôi sẽ biết ơn ông nhiều lắm. Tôi sẽ đền bù thiệt hại cho ông , không phải sáu trăm ngàn , mà là một triệu đồng.
- Vậy sao ?
Vẻ thảm não của Tịnh Nghi không làm Hữu Bằng thấy động lòng. Mỉm cười, anh hỏi với vẻ khôi hài, giễu cợt :
- Nếu tôi nhớ không lầm, dường như lúc nãy có người vừa bảo với tôi rằng : danh dự không thể dùng tiền mà mua được.
- Vâng, thưa ông. - Gật đầu rồi vẫn với vẻ cam chịu, phục tùng, Tịnh Nghi bước đến gần Hữu Bằng cất lời năn nỉ, dù điều này hòan toàn ngược với tính cách của cô - Lúc nãy tôi đã lỡ lời , xin lỗi ông. Xin ông hãy rộng lòng tha thứ, tôi hứa sẽ không tái phạm.
- Tôi không tin vào lời của cô đâu - Khoát tay nói vẻ bất cần, Hữu Bằng đứng dậy - Và tôi cũng không có nhiều thời gian đôi co với cô. Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong, cô đừng làm phiền tôi nữa.
Nói xong, anh đẩy mạnh ghế dợm bước đi. Tịnh Nghi vội nắm lấy tay anh kéo lại :
- Ông gíam đốc , xin ông đừng đi.
- Ơ, cái cô này !
Bực mình, Hữu Bằng giằng mạnh tay mình lại. Tịnh Nghi quỳ xuống chân anh, bật khóc...
- Hãy tha cho tôi lần này... tôi van ông đấy.
- Giám đốc à ! Thái độ cô thành khẩn tội nghiệp quá ! - Duy Hùng không nỡ lòng , đành nói chen vào - Tha cho cô ta một lần đi.
- Mày biết gì mà nói. - Hữu Bằng quắc mắt - Biết đâu tha cô ta lần này, cô ta lại đếm làm ầm ĩ những nhà hàng khác.Không phải là những suất ăn chẳng mất tiền, mà là những mưu đồ chiếm đoạt khác. Khóc lóc, van xin, chẳng qua vì sợ mọi người nhận mặt không còn làm ăn được chứ gì ?
- Thật ư ?
Tin ngay lời giám đốc , Duy Hùng sợ hãi đứng yên. Cũng phải thôi, bọn gian manh bây giờ tinh vi , xảo quyệt. Quỷ kế đa đoan...
- Không đâu. Tôi không phải là phường trộm cướp, gian manh. Tịnh Nghi òa lên khóc lớn - Tôi xin thề có đất có trời...
- Thôi được. Tôi sẽ không đăng bố cáo nữa.
- Thật ư ? - Tinh Nghi kêu lên mừng rỡ - Ôi ! Cám ơn ông... Ông thật là tốt quá.
- Còn cô thì quá ư rắc rối. - Gõ nhẹ đầu mình , Hữu Bằng mệt mỏi - Hảy mau trả tiền cho khách rồi về đi. Tôi không muốn kéo dài chuyện này cùng cô nữa.
- Nhưng... - Tịnh Nghi lại cắn môi mình, nói ngập ngừng - Biết nói sao bây giờ... Thú thật... sáu trăm ngàn... trả lại khách... tôi không có.
- Cái gì ? - Đôi mày chau lại , Hữu Bằng gằn giọng - Được đằng chân, lân đằng đầu hả ? Tôi không rảnh để đùa với cô đâu. Nếu không có tiền thì... Hùng ! Hãy đưa cô ấy đến công an.
- Khoan ! Xin ông đừng nóng... - Một lần nữa Tịnh Nghi nắm lấy tay Hữu Bằng
- Tôi không phải kẻ như ông nghĩ , cũng chẳng phải đang đùa với lòng tốt của ông. Mà là...
Ngưng một chút, cô rưng rưng kể cho Hữu Bằng rõ hoàn cảnh của mình. Từ việc cô là nhân viên bỏ rau cải cho nhà han`g của anh, đến lời xúi bẩy của bà bếp trưởng ra sao, cô đều kể tất không giấu giếm.
Giọng cô thật thà ánh mắt cô trung thực quá, đến nỗi Hữu Bằng dù muốn nghi ngờ cũng không nghi ngờ được. Thì ra..Tịnh Nghi chính là cô gái bỏ hàng bông mà đã nhiều lần anh được nghe các nhân viên phụ trách phần nấu ăn khen ngợi đây. Không ngờ cô ta trông nhỏ bé, mảnh khảnh như vậy mà mạnh quá. Sáng nào cũng đẩy một xe ba gác rau cải đầy ắp. Lại còn nghe đâu , ngoài nhà hàng của anh , cô còn đẩy đi giao hàng cho đến ba nhà han`g khác nữa. Sức làm việc như vậy thật khâm phục, đáng khâm phục vô cùng.
Cơn giận lui dần, thành kiến cũng lui dần , Hữu Bằng nhận ra mình đã hơi nặng tay với Tịnh Nghị Tội nghiệp ! Không phải là dân lừa đảo. Nãy giờ chắc cô sợ lắm, mất cả hồn vía chớ chẳng chơi. Hừm ! Nghĩ lại mình cũng ác lắm đấy.
Nhưng đang căng như vậy, lẽ nào... bây giờ lại đột nhiên tha bổng ? Hữu Bằng nghe khó xử. Xưa nay anh rất lập trường, giải quyết vấn đề dứt khoát độc tài lắm , đâu thể dùng dà dùng dằng, suy đi tính lại như con gái. Hiếm khi có cơ hội bắt bẻ một cô gái đẹp như Tịnh Nghi lắm. Bỏ qua thật uổng.
À ! Hay là... Mắt Hữu Bằng vụt long lanh sáng. Phải rồi... Anh chồm thẳng người lên hào hứng :
- Tôi sẽ không đăng bố cáo tội của cô lên báo. Cũng như sẽ thay cô trả lại khách hàng số tiền bị thiệt thòi , nếu như cô chịu đáp ứng cho tôi một điều kiện nhỏ.
- Chỉ một điều kiện nhỏ thôi ư ? - Tịnh Nghi không tin vào sự dễ dãi đột xuất này - Thế điều kiện ấy là gì ? Tôi chỉ nhận lời khi điều kiện ấy không trái với lương tâm, tổn thương đến danh dự của mình.
- Dĩ nhiên rồi. - Hữu Bằng vui vẻ - Điều kiện đó rất dễ dàn , cô chỉ cần...
Chợt thấy Duy Hùng đang đứng cạnh bên mình, đang dỏng đôi tai lắng nghe, Hữu Bằng đột ngột dừng lời quay sang bảo Duy Hùng :
- Nơi đây đã hết chuyện của anh rồi , hãy ra ngoài làm việc. Nhớ khép cửa lại cho tôi đấy.
- Dạ.
Quay lưng xăng xái bước đi mà lòng Duy Hùng tràn đầy thất vọng. Từ đầu đến giờ cho người ta chứng kiến. Vậy mà, phần kết cuộc lại không biết được. Hữu Bằng đòi điều kiện gì mà ra chiều bí mật thế ? Vui vẻ, hớn hở vậy , hổng lẽ giám đốc của mình đã động lòng trước sắc đẹp của Tịnh Nghi rồi ? Ồ , không đâu ! Hữu Bằng không háo sắc , không tiểu nhân đê tiện thế ? Cần gái đẹp , ông ta chỉ búng tay một cái thôi. Vậy điều kiện ông đòi Tịnh Nghi đáp ứng là điều kiện gì , có trời mới đoán ra.
Mặc dù hết thảy mọi người, ai cũng nói mới có thai hai tháng thì chưa thể thấy bụng được đâu, Tịnh Nghi vẫn không tin, vẫn đi tìm một cái khăn quấn vòng quanh bụng rồi mới mặc áo vào.
Trông giống giống rồi đấy. Xoay mình qua lại trước gương, cố bắt chước dáng đi của mấy bà bầu môt. lần nữa, cô mới an tâm đẩy cửa bước ra ngoài.
- Chị Nghi ! Tướng của chị hôm nay sao lạ quá. Bộ chị bị đau xương sống hả ?
Nhật Hà đang ngồi học thấy cô bước ra, ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
- Ừ. Hôm qua vác giỏ rau nặng quá nên xương sống có vấn đề...
Trả lời cho xuôi với nó mà lòng Tịnh Nghi nghe tê tái. Người ta giả mang bầu mà bảo là đau xương sống , cái thằng sao mà vô duyên quá. Bước lên xe buýt, tìm một chỗ ngồi , Tịnh Nghi lại rút tấm kịch bản trong giỏ ra đọc lại.Đã thuộc làu làu, nhưng cô cứ thấy lòng lo lắng quá.
Lần đầu tiên phải nói dối, phải đóng kịch, liệu cô có tự nhiên được không ? Hay là sẽ phá ra cười sặc sụa.
- Hữu Bằng ơi! Dù không thương xin anh nghĩ chút tình. Đứa con trong bụng em là của anh đây, lẽ nào anh không nhìn nhận ?
- Cô ơi ! Cô sao vậy ?
Tay áo bỗng bị lay mạnh, Tịnh Nghi ngỡ ngàng bừng mắt dậy. Hai người đàn bà ngồi cạnh bên đang nhìn cô đầy lo lắng.
Thôi chết ! Tịnh Nghi vội bịt lấy miệng mình xấu hổ. Thì ra vì lo lắng quá nên cô đã đọc to lời thoại kịch bản. Những người kia hẳn nghĩ cô đang mắc bệnh tâm thần.
- Dạ, không sao , không có gì đâu ạ. Cháu... tập tuồng thôi.
- Thì ra cô là diễn viên hả ? - Hết ngạc nhiên, đến tò mò, hai người đàn bà quay hẳn người về phía Tịnh Nghi - Cô tên gì vậy ? Trông lạ quá , chắc cô it'' diễn trên tivi lắm hả ?
- Dạ, cháu còn đang học.
Đáp nhát gừng một câu , Tịnh Nghi quay mặt nhìn qua khung cửa sổ. Nghĩ đến cảnh lát nữa đây mình sẽ phải sướt mướt khóc trước mặt Hữu Bằng và nhiều người nữa...
Đúng là rắc rối, đúng là nhiều chuyện. Cái gã Hữu Bằng này... Tịnh Nghi lầm bầm mắng. Diễn như vậy được rồi, còn bắt cô phải khóc cho lâm li bi đát. Gã chẳng biết là đã hàng trăm lần cô phải tập diễn đi diễn lại cảnh này mà chẳng lần nào khóc được không ? Hôm nay thủ sẵn chai dầu cù là của mẹ , hy vọng là nước mắt sẽ chảy ra khi bị bôi dầu vào mắt.
Hai triệu đồng tuy lớn, nhưng nếu hôm đó không phải vì sợ Hữu Bằng chụp hình đưa lên báo, cô chẳng đời nào làm một việc khốn nạn như thế này đâu. Độn bụng giả mang bầu để phá hoại đám cưới người ta. Thất đức và xấu hổ lắm.
Mà cái gã Hữu Bằng này nghĩ ra cũng lạ đời. Là đàn ông , ai cũng thích cưới vợ, sinh con, chỉ có mỗi mình hắn là sợi hãi. Bác bếp trưởng còn kể cho cô nghe nhiều huyền thoại lắm. Rằng... mỗi lần ông chủ Thái, ba của hắn đưa một giai nhân về nhà giới thiệu cho gã chọn là gã lập tức chuồn êm.
Lần này, nghe đâu nội và ba của gã phải làm áp lực ghê lắm mới buộc được gã chịu đính hôn. Chắc là cô dâu xấu ghê gớm lắm , gã mới phải nhờ đến cô đứng ra phá đám.
- Ê , ê ! Dừng lại, tôi đến nơi rồi.
Mãi nghĩ, Tịnh Nghi không hay xe chạy lố một đoạn xa, đến khi dừng đèn đỏ mới giật mình hét lớn.
- Trời ơi! Lúc nãy ngay trạm sao không xuống. Dừng giữa đường như vầy công an phạt chết. Thôi, chờ đến trạm sau đi.
Không cho xe dừng lại, gã lơ cằn nhằn. Tịnh Nghi chưa kịp nài nỉ gã thì một người trong xe đã lên tiếng :
- Khó khăm làm gì, người ta bầu bì nặng nề. Dừng lại đi !
- Hừ !
Quay lại nhìn vào bụng Tịnh Nghi như để kiểm tra , gã lơ mới chịu đập ầm ầm vào thùng xe cho bác tài dừng lại.
Bước xuống xe, đi bộ vòng trở lại , hai bàn tay xoa nhẹ xuống bụng , Tịnh Nghi thầm nghĩ : Đến ngày mình mang bầu thật... chà chà , sẽ như thế nào nhỉ ? Ai sẽ là cha của đứa con trong bụng cô đây ? Có vô tình, có phụ bỏ cô như gã Hữu Bằng trong kịch bản kia.
Chắc chắn chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Mà dù có xảy ra, cô cũng chẳng bao giờ đi năn nỉ như thê ''này đâu. Chồng của cô sẽ là một người đàn ông giàu có, rất đẹp trai và hết mực ga lăng, hoàn toàn trái ngược với tính cách gã Hữu Bằng cộc cằn thô lỗ, không biết cưng chiều phụ nữ là gì.
Ồ ! Đây rồi. Tịnh Nghi vội dừng chân suýt tí đã bươc'' đi luôn.Chà ! Sắp bắt đầu rồi , sao bỗng dưng run quá , tiếng tim đập mạnh , chân tay nghe lạnh toát vầy nè.
Can đảm, can đảm lại. Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, Tịnh Nghi nhẩm lại những lời thoại đã thuộc lòng. Cả phần thoại của Hữu Bằng cô cũng thuộc... Chắc không rắc rối gì đâu. Hữu Bằng bảo cô chỉ phải diễn xuất cho nội và ba của gã xem thôi. Còn cô dâu và mẹ của cô ta... sẽ không còn ai cả.
Được rồi. Hơi thở dần trở lại điều hòa , Tịnh Nghi thu hết sức bình sinh đặt tay lên núm chuông đồng, nhẹ bấm.
Binh boong... Binh boong...
Tiếng chuông vang thánh thót, Tịnh Nghi nghe thích quá. Cô đặt tay lên núm chuông lần nữa , nhưng chưa kịp bấm thì cánh cửa đã mở và một cô gái trẻ thò đầu qua ô cửa tròn, ngơ ngác. Ngạc nhiên về cách ăn mặc quá xuềnh xoàng của Tịnh Nghi :
- Xin hỏi , chị tìm ai ạ ?
- Tôi cần gặp Hữu Bằng. - Giọng Tịnh Nghi run nhẹ, cô chưa tin tưởng lắm vào vai diễn của mình.
- Có chuyện gì cần lắm không ? - Cô bé hỏi mà vẫn không mở cửa - Hôm nay là ngày đính hôn của cậu chủ.
- Có. - Gật đầu , Tịnh Nghi nói đúng theo kịch bản - Tôi có chuyện phải nói gấp với Hữu Bằng. Anh ấy không thể đính hôn được. Tôi... tôi đã có thai với anh ấy rồi.
Hả. - Chùm chìa khóa trên tay cô gái rơi nhanh xuống đất , cô sững sờ - Cô nói gì ? Cô đã có thai với cậu Bằng ư ? Ôi trời ơi !
Lời hét to hốt hoảng của cô gái nhỏ vô tình lọt vào tai những người đang có mặt trongđại sảnh. Như tiếng sấm nổ giữa thinh không , như phát hiện ra có người ngoài hành tinh xuất hiện , họ ùa nhanh về phía hai người. Cánh cửa bật mở tung trước sự ngỡ ngàng, sợ hãi của Tịnh Nghi.
Trời ơi! Không pah?i năm hay mười người như lời Hữu Bằng đã nói, mà trước mặt cô dễ chừng hơn một trăm người thì phải , toàn dân "tai to mặt bự " , toàn những người giàu có, sang trọng, danh tiếng có chức phận trong xã hội. Tệ hại hơn nữa là có sự hiện diện của các phóng viên. Đánh mùi được tin giật gân , những chiếc máy ảnh của họ cứ hướng vào cái bụng nhô to của cô chớp lia , chớp lịa.
Tay chân run rẩy, rã rời , Tịnh Nghi sững sờ chết điếng. Những lời trong kịch bản phút chốc bay biến cả , cô không còn biết mình l`a ai, đến đây để làm gì nữ ạ Sợ quá, cô bỗng quay người vùng bỏ chạy.
- Dứng lại ! Cô kia , đứng lại mau !
Từ đám đông, một người đàn ông lực lưỡng trạc ngũ tuần lao nhanh ra tóm lấy tay Tịnh Nghi chặt cứng.
Đám đến đây vu oan, bôi nhọ danh dự dòng họ Phan Trần này hả ? Mau đến đây nói cho ra lẽ, đứa con này trong bụng cô là của Hữu Bằng hả ?
Ông ta lôi mạnh quá, Tịnh Nghi không tài nào vùng ra nổi. Phần sợ chiếc khăn quấn quanh bụng rơi ra , cô đành líu ríu theo ông trở về phía ngôi biệt thự. Cùng lúc Hữu Bằng khoác tay cô vợ mới đính hôn đẹp như Hằng Nga nghe ồn ào bước ra ngơ ngác. Nhìn thấy Hữu Bằng, Tịnh Nghi mừng quá. Quên hết những lời thoại trong kịch bản, cô chạy đến nắm cứng tay anh :
- Hữu Bằng ! Anh nói đi... Chuyện này... không phải do tôi tự đặt ra...
Sắc mặt tái dần đi , Hữu Bằng nhẹ gỡ tay Tịnh Nghi ra khỏi tay mình , nhẹ giọng :
- Nơi đây không có việc của cô nữa. Về đi !
- Vâng.
Mừng như trút gánh nặng ngàn cân, Tịnh Nghi vội bước đi ngay. Nhưng người đàn ông đã nhanh chân chấn ngang trước mặt :
- Không được. Chuyện này phải làm cho ra lẽ.Cô ta bảo mang thai với con rồi, chuyện này có đúng không ?
- Không có đâu ba à. - Hữu Bằng nhăn mặt kéo tay ông - Đừng ồn ào nữa, hãy để cô ta về đi.
- Ba không thể để cô ta về một cách tự nhiên như vậy được. Cô ta dám vu khống đặt điều bôi nhọ danh dự của con. Ba đưa cô ta đến đồn công an truy cứu, trả lại sự trong sạch cho con.
Vu khống , đặt điều, đến đồn cảnh sát bồi thường danh dự là sao chứ ? Bây giờ mới hiểu hết ý nghĩa tội danh người đàn ông mà Hữu Bằng gọi bằng cha vừa nói, Tịnh Nghi ngẩng người ra lạ lẫm. Rõ ràng... Hữu Bằng đã viết kịch bản để kéo cô đến đây nhận mang thai, sao bây giờ lại chối ? Lý do gì anh lại dửng dưng , lại nhìn cô như người xa lạ chẳng hề quen biết ?

Đến đồn cảnh sát thì sao ? Mồ hôi rịn ra khắp thái dương, Tịnh Nghi bắt đầu nhận ra tai họa đang dần đến với mình. Đến đồn cảnh sát với chiếc khăn độn trong bụng, cô biết mình nói gì người ta cũng chẳng tin đâu. Mọi người sẽ tin vào lời phủ nhận của Hữu Bằng , sẽ cho cô là kẻ đặt điều , phá họai danh dự hạnh phúc của Hữu Bằng, sẽ bỏ tù... sẽ bắt cô bồi thường danh dự. Ôi... Hữu Bằng ! Tại sao gã lại hại cô ra nông nỗi ?
Phải tự cứu mình thôi. Tinh Nghi vụt thóat dòng suy tưởng. Trút nhanh xấp hình trong chiếc giỏ da đeo bên người ra , cô hét lớn :
- Tôi không đặt điều , không vu khống cho Hữu Bằng. Rõ ràng anh ấy có quan hệ tình cảm với tôi... những tấm hình này sẽ làm chứng cho tôi.
Hơn năm mưoi tấm ảnh chụp cảnh Hữu Bằng và cô âu yếm yêu nhau được chuyền tay khắp các vị khách mời. Nét mặt ông Thái lập tức giãn ra. Thật lạ , khi sự thật được chứng minh con mình hư đốn, ông chẳng những không buồn, còn lộ vẻ mừng hớn hở.
- Đúng rồi. - Ông gật đầu thừa nhận rồi quay sang nhìn Tịnh Nghi, dịu dàng nói :
- Cháu đừng sợ , cứ đứng đây. Mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi. Hữu Bằng ! Con nói gì nói , sự thật rành rành này.
- Con... - Cầm lấy xấp ảnh từ tay cha, Hữu Bằng nhẹ nhún vai một cái nói cất giọng tỉnh như không - Con không chối đã quan hệ tình cảm với cô ta... Nhưng... làm sao biết được đứa con trong bụng cô ả là của con kia chứ.
Bốp !
Hữu Bằng chưa nói dứt lời , Tịnh Nghi đã thấy bàn tay mình vung mạnh tát vào mặt gã. Khốn kiếp ! Hại cô điêu đứng còn chưa đủ, gã còn ngang nhiên chà đạp lên danh dự của cô. Mà sự thật , cô chẳng mang thai, cũng chẳng yêu thương gì hắn cả nhưng không phải vì thế mà gã được quyền lăng nhục cô là hạng gái chẳng đàng hòng, tình cảm lăng nhăng, đã muốn chối bỏ đứa con trong kịch bản. Vì sao thế ? Tịnh Nghi thầm đoán : Có lẽ lúc đầu ngỡ cô dâu xấu như ma lem, gã sợ nên mới viết kịch bản nhờ cô đóng. Không ngờ đến giờ chót, thấy cô dâu đẹp như tiên , nên đổi ý...
Hừ ! không dễ dàng thế đâu. Tịnh Nghi này chẳng phải tay mơ để ngươi có thể ngang nhiên vùi dập, hại ta điêu đứng ư ? Đừng hòng, người điêu đứng sẽ là ngươi đó. Hôm nay, Tịnh Nghi này quyết phát tan buổi lễ đính hôn của ngươi. Không chỉ để mọi người nguyền rủa ngươi, mà cả cô vợ chưa cưới kia cũng sẽ phải ghê tởm, khinh khi ngươi trọn kiếp. Một tên đạo đức giả , sở khanh.
- Tịnh Nghi ! Sao cô dám đánh tôi ?
Phút sững sờ chợt mất , Hữu Bằng giận dữ giằn mạnh tay Tịnh Nghi, hét lớn.
- Chẳng những đánh anh, mà tôi còn giết anh chết nữa kìa. - Rít lời qua hai hàm răng nghiến chặt, mắ tTịnh Nghi long lanh tia lửa căm thù - Đồ đàn ông đốn mạt, hèn hạ, dám làm không dám nhận. Hứ ! Được lắm. Đứa con này không phải của anh chứ gì ? Đừng ân hận khi tôi phá bỏ nó đi. Vĩnh biệt.
Mắng xong một hơi dài , Tịnh Nghi bỏ đi một nước, thầm khen mình sao khôn quá đã tìm được cách thoát thân.
- Khoan đã cháu...
Nhưng sự đời chẳng giản đơn như Tịnh Nghi lầm tưởng. Đi chưa đầy mười bước đã nghe bên tai giọng một người đàn bà gọi lớn :
- Đừng giận dữ thế, không có lợi cho thai nhi đâu. Chuyện đâu còn đó mà...
Lại chuyện gì nữa đây trời ? Tịnh Nghi sững người , không chớp mắt nhìn vào người đàn bà đối diện. Trên dưới bảy mươi bà trông phúc hậu và sang trọng trong chiếc áo dài bằng nhung mày tím thẫm.
- Vào đây cháu.
Nhẹ nắm tay Tịnh Nghi, bà dịu dàng dắt cô trở vào nhà. Đến trước mặt Hữu Bằng bà trừng mắt, cất giọng nghiêm trang :
- Ở đời, đừng đối xử tuyệt tình thế , cháu ạ. Nội đã dạy cháu bao lần, làm người phải có nhân , có hậu.
- Nội à ! Sự thật...
Nhăn mày, nhăn trán , Hữu Bằng chưa nói hết câu đã bị Ông Thành, ba của cô dâu nói chen vào :
- Hừ ! Tôi thật không ngờ cậu trông bảnh bao , đẹp đẽ vậy mà... tâm hồn độc ác và đê tiện quá. May mà tôi kịp nhìn ra mặt thật của cậu, không thì đã gả lầm con gái cho cậu rồi. Kim Tuyết ! Về thôi con. Cuộc hôn nhân này, từ nay xin đừng ai nhắc đến trước mặt tôi nữa.
Nói xong, không chờ Hữu Bằng kịp có phản ứng gì ,ông nắm tay cô dâu lôi nhanh ra cửa , mặc cho cô ta cứ ngoái đầu nhìn lại , đôi mắt đỏ hoe nửa như lưu luyến, nửa nhìn oán hờn, căm hận kẻ bạc tình.
Một đoàn người khá đông cũng lục tục theo ông bỏ về, mặc cho Hữu Bằng hết lời cất tiếng thanh minh :
- Mình về đây , chúc cậu giải quyết êm thấm việc này. Nhớ... đừng tuyệt tình quá nhé.
- Xin lỗi nhé , Hữu Bằng. Hành động của cháu quả là khó chấp nhận được.
Tiếp đến đám đông cũng tạ từ ra về cả. Tuy miệng vẫn nói những câu niềm nở, nhưng qua nét mặt của họ, Tịnh Nghi nhìn thấy rõ sự bất bình, khinh bỉ cho hành động của Hữu Bằng. Điều đó làm cô thấy hài lòng. Phải vậy chứ. Tịnh Nghi này đâu phải kẻ dễ bị ăn hiếp , dễ bị gạt lừa phản phé.
Mọi người đã về hết cả rồi. Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại năm người : Cô , Hữu Bằng, ông Thái, người giúp việc và người đàn bà mà gã kêu bằng bà nội. Cả không gian lặng ngắt như tờ , có thể nghe rõ được tiếng máy lạnh rì rì chạy.
- Thôi, cháu cũng về đây.
Một phút trôi qua, chợt nhớ ra mình chẳng còn việc gì để làm ở đây , Tịnh Nghi vội tìm cách đánh bài chuồn. Hữu Bằng hẳn là đang giận lắm , không mau biến đi , gã sẽ cho cô một trận nên thân đó.
- Khoan đã cháu. - Nhưng bà Thanh đã kịp nắm tay giữ cô ở lại - Bà biết Hữu Bằng đã xúc phạm cháu, đã làm cháu giận, nhưng... cháy hãy nghĩ lại đi, đứa bé kia vô tội , cháu không thể phá bỏ nó một cách oan uổng như vậy được.
- Phải đó. - Tịnh Nghi vừa há mồm, chưa kịp nói đã bị Ông Thái nói chen vào Đdừng giận dỗi. Thay mặt Hữu Bằng, ta xin lỗi cháu. Hãy ở lại với chúng ta và sanh đứa con ra.
Sanh đứa con ra ? Đặt vội tay xuống bụng mình, Tịnh Nghi lắc đầu nguây nguẩy :
- Ồ ! Không... không được đâu... cháu làm sao mà sanh được...
- Sao không được ? - Bà Thanh lại nắm tay cô , hạ giọng chân thành - Đừng lo... Bà không để cháu mang tiếng chửa hoang đâu. Cháu và đứa bé kia sẽ có một danh phận rõ ràng.
- Không phải vậy. - Tịnh Nghi lắc đầu sợ hãi - Sự thật... cháu... không hề có con với Hữu Bằng. Lúc nãy... chẳng qua là...
Đdừng giận dỗi như con nít nữa. - Nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của mọi người , Hữu Bằng chợt chen vào - Nội và ba tôi đã bảo thế thì cô cứ ở lại đi. Đứa con đó dù sao cũng của tôi , cô đâu thế phá bỏ một cách dễ dàng như vậy được.
- Hả ?
Lùi nhanh về sau một bước , mắt Tịnh Nghi mở trợn tròn kinh hãi.
Gã Hữu Bằng này muốn giở trò gì nhỉ ? Lúc nãy không chịu nhận, giờ lại bảo đứa con này của gã ? Trả thù cô chuyện vừa rồi ư ? Không... không thể mắc lừa gã được. Phải nhanh chóng hạ màn tiết lộ sự thật cho nội và ba của gã biết đi thôi.
- Tịnh Nghi... - Bà nội lại kêu lên vui vẻ - Hữu Bằng nó biết lỗi , chịu nhận đứa con rồi , cháu cũng nên cho nó một cơ hội đi thôi.
- Không phải đâu... - Tịnh Nghi chỉ biết lắc đầu - Xin bà và bác đừng tin lời gã. Sự thật... con và gã... chẳng có quan hệ gì, cũng không có đứa con nào... Chẳng qua...
- Tính em xưa nay vẫn vậy , cứng đầu và ngoan cố quá. - Bước lên một bước, quàng tay sang cổ Tịnh Nghi, Hữu Bằng cắt ngang lời - Khi giận là lập tức bảo anh chẳng là gì cả. Ba và nội hãy yên tâm. Con sẽ khuyên cô ấy.
- Con liệu lời năn nỉ đấy. - Ông Thái trừng đôi mắt - Tịnh Nghi mà rời khỏi nhà này thì ta cũng không xem con là con của ta đâu.
Gật đầu đồng tình lời con , bà Thanh nháy mắt ra hiệu với con Sen rồi cùng lui gót. Cả gian ph`ong rộng chỉ còn lại hai người :
- Anh muốn giở trò gì nữa hả ? Sao bỗng dưng giở quẻ giữa chừng ?
Mọi người chưa kịp khuất sau dãy hành lang , Tịnh Nghi đã vùng lên hét lớn.
- Im ! Im nào... - Bịt vội lấy miệng Tịnh Nghi, Hữu Bằng kéo cô vào một góc vắng, thì thào :
- Đừng nói lớn. Chuyện lúc nãy coi như tôi quấy, xin lỗi cô.
- Một lời xin lỗi suông chẳng giải quyết được gì đâu. - Gạt mạnh tay Hữu Bằng ra khỏi người mình, Tịnh Nghi trừng mắt - Nhưng thôi , chuyện ai phải , ai quấy tôi không cần bàn tới nữa. Mau mở cửa cho tôi về... chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc rồi, đừng làm phiền tôi nữa.
- E không kết thúc được đâu. - Thở ra một hơi dài , Hữu Bằng châm cho mình một điếu xì gà - Cô không nghe ba và nội tôi vừa nói gì ư ? Nếu cô bỏ đi, tôi cũng sẽ bị họ từ luôn đó.
- Vậy anh còn muốn bắt tôi làm gì nữa ? - Tịnh Nghi quắc đôi mắt sáng.
- Chẳng có gì. - Hữu Bằng từ tốn - Nghe lời họ, ở lại đây làm vợ của tôi và sanh cho họ một đứa cháu thật tròn, thật trắng.
- Tôi không giỡn với anh đâu.
Tịnh Nghi hét to giận dữ. Hữu Bằng chớp mắt :
- Thì tôi có giỡn với cô đâu , chuyện nghiêm túc thật sự đấy.Nhưng thôi, lại đây ăn cái đã. Cô đói bụng rồi phải không ?
- Không.
Chiếc má ph`inh to ,cùng lúc cái bụng kêu to một tiếng dài phủ nhận. Đáng kiếp! Tịnh Nghi xấu hổ tự mắng min`h. Cái tật tham lam không bỏ. Hễ nghe nói đến ăn là nước miếng tuôn tràn như đồ chết đói. Mà đói thật , chiều giờ cô đã ăn gì đâu chứ ?
- Thôi, đừng chối nữa. - Hữu Bằng cười xòa , sảng khoái - Hãy ăn một bửa phủ phê đi, thức ăn ê hề ra đó.
Theo hướng tay chỉ của Hữu Bằng.Tịnh Nghi nhìn thấy một kệ dài bày đầy những thức ăn đặc sản , dành để đãi khách dự lễ đính hôn đấy mà. Chưa ai chạm món nào nên trông thật đẹp, thật ngon mắt.
Nước miếng lại ứa ra , Tịnh Nghi cố nuốt vào một cách nhẹ nhàng , nhưng Hữu Bằng vẫn trông thấy. Gã cười cười, lấy một cái dĩi không trao cho cô :
- Tự chọn thức ăn đi. Miễn phí, không phải mất tiền đâu mà sợ.
- Sợ gì chứ ?
Không kềm nổi cơn thèm ăn, Tịnh Nghi giật mạnh chiếc dĩa trên tay gã, tiến thẳng đến kệ để thức ăn. Không khách sáo, cô chọn ngay một con tôm càng nướng thật to , thật thơm ngon.
- Thử thưởng thức món này xem - Hữu Bằng lại đem đến cho cô một diã dầy - Bào ngư nấu dầu hào đấy. Món đặc sản ngon nhất của nhà hàng "Thiên Thanh" đấy.
Hừ ! Lườm Hữu Bằng một cái rồi không nói không rằng , Tịnh Nghi kéo hết mấy dĩa thức ăn về phía mình, nhai ngấu nghiến. Ngon thật. Đúng là chủ nhân nhà hàng đãi có khác , toàn đặc sản cao cấp... Ngu gì không ăn một bụng đầy , no nê chứ ?
- Sao cơ ? Con phải ngủ chung phòng với Hữu Bằng à ?
Thấy ông Thái và bà Thanh mở cửa phòng Hữu Bằng đẩy mình vào, Tịnh Nghi kêu lên hốt hoảng :
- Con không chịu đâu.
- Tịnh Nghi ! Đừng vậy cháu. – Nhẹ vuốt tay cô, bà Thanh dịu dàng :
- Nội biết, cháu hãy còn giận Hữu Bằng nhiều lắm, nhưng tại nó nhất thời nông nổi. Nó không phải kẻ bạc tình phụ nghĩa, chẳng qua … lỡ với cháu rồi, nó sợ bị bà và ba của nó la nên mới từ chối đứa con trong bụng cháu. Giờ hiểu ra, cháu cũng đã chịu trở lại đây rồi, lẽ nào còn giận dỗi, còn đòi ngủ riêng như vậy … Tội nghiệp nó lắm cháu à !
Nghe bà thuyết một hơi dài, Tịnh Nghi chỉ còn biết kêu trời trong bụng. Cô có giận Hữu Bằng đâu ? Càng không phải vợ Hữu Bằng, làm sao ngủ chung cho được.
Chẳng thể kể bà nghe rằng mình và Hữu Bằng là một cặp chồng hờ, vợ tạm, rằng sự hiện diện của mình trong nhà này là do Hữu Bằng bỏ tiền mua lấy. Tịnh Nghi chỉ còn một cách, nàng quyết định bước vào phòng Hữu Bằng ngủ đở, đợi gả về …bàn tiếp.
Chà ! Nếu như hôm nào Tịnh Nghi đã phải ngỡ ngàng trước sự giàu có lộng lẫy của toà biệt thự thì giờ đây … cô càng ngỡ ngàng, ngạc nhiên hơn trước sự gọn gàng, ngăn nắp của một căn phòng quá đầy đủ tiện nghi sang trọng.
Không thể tin đây là phòng của một gã trai độc thân chưa vợ. Tịnh Nghi không hiểu nổi, sao mọi thứ ở đây lại ngay ngắn, phẳng phiu đến thế. Từ chiếc gối nằm, tấm drap, nệm đến những chồng hồ sơ, những chiếc đĩa nhạc, thậm chí có đôi dép xốp đi lại trong nhà, tất cả đều được đặt gọn gàng đúng trật tự theo ý chủ nhân. Chẳng bù cho cô … ngủ dậy mùng mền, gối chiếu đều bị vo nùi vo cục, nhồi vào một góc cho có lệ. Chà! Để xếp được chiếc mền vuông vức thế này chắc là tốn nhiều công sức lắm.
Hữu Bằng chu đáo quá, trong phòng anh không thiếu bất cứ thứ gì. Đồ trang trí nội thất toàn bằng gỗ cao cấp, bóng ngời, đẹp không tin nổi. Đi một vòng sờ mó tất cả những vật dụng có thể chạm tay vào, Tịnh Nghi bổng cảm thấy buồn buồn. Giá có thể một lần đưa mẹ đến đây, cho mẹ được cuộc sống giữa những tiện nghi cao cấp này, để mẹ được biết thế nào là nệm lò xo, là máy lạnh. Ôi ! sao mà cô bất lực đến dường này.
Ngồi thừ xuống mép giường, Tịnh Nghi nghe thích thú trước sự đàn hồi của chiếc nệm lò xo cao cấp. Không nén nổi lòng, cô nhoài người nằm xuống. Ôi ! Tuyệt làm sao ! Êm dịu quá. Thật khác hẳn với lúc cô ngủ ở nhà trên chiếc giường ọp ẹp.
Lăn một vòng rồi hai vòng trên chiếc giường gỗ quý trang trí đẹp như giường của một vị vua, Tịnh Nghi miệng cười sảng khoái. Thầm hỏi từ đâu rơi xuống tay mình một cơ hội bằng vàng như thế.
Nhớ hôm đó, để cho cô ăn xong một bụng no căng, Hữu Bằng mới từ tốn lặp lại lời đề nghị :
- Tịnh Nghi ! Theo cô thì tôi phải trả bao nhiêu một tháng thì cô mới chịu nhận lời làm vợ của tôi ?
- Hả ?
Trái nho Mỹ mắc nghẹn giữa lưng chừng cổ. Tịnh Nghi nghe giận run người. Thật không ngờ Hữu Bằng coi thường cô quá. Tự tiện ngã giá với cô như một con điếm trên đường.
Cũng tại mày, ham ăn quá, để người ta xem rẻ. Giận mình không thể moi trả những thứ đã nuốt vào , Tịnh Nghi bật khóc trong hối hận :
- Sao vậy ? - Hữu Bằng ngơ ngác - Sao lại khóc ? Ăn no chưa hả ?
- No no cái gì ? - Tịnh Nghi oà lên nức nở - Khinh người quá lắm, dám tự tiện ngã giá với tôi như vậy, anh xem tôi là hạn người gì ?
- Hả ?
Chưng hửng một giây rồi chợt hiểu ra, Hữu Bằng vội lắc đầu.
- Không. Cô hiểu lầm. Tôi không hề có ý xem thường, cũng không muốn ngã giá mua vui. Tôi chỉ cần cô đóng kịch, đến ở đây làm vợ hờ gạt nội và ba của tôi thôi.
- Vợ hờ ?
Những giọt nước mắt thôi tuôn chảy, Tịnh Nghi ngơ ngác. Hữu Bằng gật đầu :
- Phải rồi. Vợ trên danh nghĩa vậy thôi. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ trả cho cô một tháng năm triệu.
Năm triệu đồng một tháng. Tịnh Nghi ngỡ tai mình bị ù đi. Có thật Hữu Bằng sẽ trả cô một tháng năm triệu tiền lương cho một công việc dễ như trở bàn tay ấy.
Chao ôi ! Trong một giây, bao tương lai xán lạn hiện ra đầy trước mặt Tịnh Nghi. Với số tiền năm triệu ấy, cô sẽ làm được nhiều việc lắm. Đầu tiên là tạm sửa lại căn nhà tranh dột nát, đưa mẹ đến bệnh viện điều trị sẽ thong thả hơn sẽ dành dụm mua cho Nhật Hà một chiếc xe gắn máy. Em chắc sẽ mừng lắm, sẽ hoan hô vạn tuế bà chị này hết cở, rồi …
- Sao hả ? Đồng ý không mà cười có vẻ vui mừng vậy ?
Giọng Hữu Bằng vang lớn, Tịnh Nghi giật mình thoát cơn suy tưởng. Thẹn thùng vì đã biểu lộ sự hân hoan lên nét mặt, Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu :
- Tôi không nhận lời đâu.
- Sao thế ? - Hữu Bằng lo sợ.
Tịnh Nghi cắn nhẹ môi :
- Vì anh là kẻ hay lật lọng, nói chẳng giữ lời. Lúc nãy, suýt tí đã hại tôi chết tươi rồI. Biết đâu lần này, khi tôi mắc mưu rồi anh sẽ quên, sẽ lật lọng, sẽ bảo tôi là vợ thật.
- Cái gì ? Xem cô là vợ thật ! Ôi … - Hữu Bằng bật lên cười lớn - Tịnh Nghi ! Cô đánh giá mình hơi cao rồi đấy. Nhờ cô, chẳng qua vì tôi không muốn bị ba và nội ép buộc phải cưới vợ thôi. Nếu muốn vợ, tôi thà cưới quách Kim Tuyết lúc nãy cho xong cần gì phải dài dòng rắc rối. Cô ta chẳng phải đẹp hơn cô, đủ điều kiện hơn cô gấp vạn lần sao ?
Hừ ! Bị so sánh thua sút, tự ái dâng trào, Tịnh Nghi hất mặt lên cãi lại :
- Tôi công nhận mình nghèo hơn cô ta thật, chứ không công nhận mình xấu hơn cô ta đâu.
- Hả ? - Hữu Bằng lại bật cười, gã gật đầu - Ừ, thì cô đẹp, nhưng sắc đẹp của cô cũng như hàng vạn cô gái khác không bao giờ làm động lòng được tôi đâu. Tin đi - Ngưng một chút gã hỏi - Sao hả ? Đồng ý chứ ?
Muốn gật đầu vì mức lương hấp dẫn, nhưng Tịnh Nghi vẫn còn nghe nghi ngại :
- Vậy thì anh nói đi. Tại sao lúc nãy lại lật lọng, hại tôi điêu đứng chứ ?
- Ừ thì …
Đưa tay gãi tóc, Hữu Bằng khẽ ngập ngừng. Thật tình anh chẳng muốn hại cô, cũng không nghĩ là mọi việc lại diễn ra tồi tệ thế.
Hồi sáng thức dậy, vừa chải răng, anh còn vừa lảm nhảm lại mấy câu trong kịch bản. Chỉ đến khi bước xuống thang lầu mới giật mình hoảng hốt. Trời ! Không ngờ ba lại mời khách đông đảo thế. Vậy mà mấy bửa nay anh cứ định ninh, cứ ngỡ ông sẽ theo ý mình, tổ chức tiệc đính hôn gọn nhẹ trong phạm vi gia đình thân tộc.
Làm sao bây giờ ? Hữu Bằng nghe run sợ anh không đủ trơ trẻn và bản lĩnh diễn kịck trước từng ấy người đâu. Làm sao anh có thể tự nhận mình là kẻ sở khanh, phụ tình, phụ nghĩa trước từng ấy người. Họ toàn là khách hàng quan trọng, là bạn bè, là bậc trưởng thượng mà anh tôn kính. Mặt mũi nào …
Trong khi rối rắm, Hữu Bằng chỉ kịp nghĩ ra một cách thôi, là chối biến đi tất cả, coi như mình không hề quen biết Tịnh Nghi. Dù vẫn biết rằng dùng cách ấy thì hơi ác, hơi bất công với Tịnh Nghi, nhưng … hiện tại còn cách nào hơn cách ấy. Cô bất quá chỉ là một cô gái giao hàng bình thường không tên tuổi, không danh tiếng, quê một chút chẳng sao. Bù lại … cô sẽ được anh trả thêm ba triệu sau khi sự việc giải quyết xong.
Hữu Bằng không ngờ đến lòng dự ái quá lớn của Tịnh Nghi, càng không ngờ đến cách giải quyết hợp tình, hợp lý đầy tính nhân bản của ba và nội. Họ đã không giận dữ, không xấu hổ trước thái độ trác táng của anh, cũng như không hề quan tâm đến hoàn cảnh xuất thân nghèo khó của Tịnh Nghi. Họ chỉ nghĩ đến đứa cháu đích tôn, đến giọt máu của mình nằm trong bụng Tịnh Nghi thôi.
Trời ơi ! Sao mà anh ngu ngốc quá ! Sao anh không chịu hiểu rằng … đứa cháu chính là nỗi khát khao, là hạnh phúc của nội và ba đã mong đợi bao ngày.
Và cũng chính từ thái độ chào đón của họ đã giúp Hữu Bằng nghĩ ra cách chọn Tịnh Nghi là cô vợ hờ, làm bình phong giúp anh kéo dài thời độc thân đến vô thời hạn.
Chỉ cần mỗi tháng bỏ ra năm triệu, anh có thể ung dung không phải lo lắng gì cả. Một khi đã có Tịnh Nghi cùng đứa con giả trong bụng của cô, anh không cần phải sợ phải lo đối phó với ba và nội. Họ sẽ không còn giận dỗi, bắt buộc anh cưới vợ ngày một ngày hai nữa.
Giọng nói chân thành, ánh mắt sáng trong của Hữu Bằng đã khiến Tịnh Nghi cảm thấy an tâm. Tin lời anh là thật … cô thôi không giận dỗi, vui vẻ nhận lời làm cô vợ hờ của anh vô thời hạn. Tuy vẫn biết chuyện này để lọt ra ngoài, đời của mình kể như xong. Không một chàng trai nào dám cưới cô làm vợ, cũng như không có ai sẽ tin vào sự trong sáng của cô vớI Hữu Bằng.
Nhưng … vì mẹ, vì em, Tịnh Nghi quyết hy sinh tất cả. Trọn kiếp này ở vậy không lấy chồng cũng được mà. Chồng có gì quan trọng mà cô phải lo lắng chứ ? Miên man trong sự suy nghĩ, Tịnh Nghi ngủ quên lúc nào không biết.
Cô đã ngủ một giấc dài … có lẽ là lâu lắm. Và cô sẽ chẳng giật mình thức dậy đâu, nếu không bất ngờ bị một vật gì đó thật nặng đập mạnh xuống người mình, rồi thêm một cái gì thật nặng mùi phủ lên mặt mũi cô nghe khăm khẳm.
ng tay hất tung cái vật nặng mùi ra khỏi mũi mình, Tịnh Nghi nhìn thấy ngay dáng một người đàn ông to tướng. Dù gã quay lưng lại, cô cũng nhanh chóng nhận ra Hưu Bằng. Gã chồng hờ của cô đang làm gì thế nhỉ ?
Ồ ! Gã đang thay quần áo. Và rất vô duyên, rất không ý tứ ném vung vãi áo quần lên người cô. Cái vật nặng đập mạnh xuống bụng cô lúc nãy là chiếc quần Jean, còn cái miếng có mùi khó chịu kia không gì khác hơn là chiếc áo sơ- mi của gã.
Hừ ! Chưa kịp bất bình, Tịnh Nghi đã xanh máu mặt. Hữu Bằng quên mất sự hiện diện của cô rồi sao, mà … cởi hết quần áo ra vậy. Cả chiếc quần lót nhỏ xíu kia … cũng toan cởi nốt không chừa …
- Á … á … - Sợ gã sẽ cởi luôn mảnh vải cuối cùng, bày ra hình dạng nguyên thủy của mình, Tịnh Nghi vội kêu lên - Dừng lại ! dừng lại đi !
Hả ! Giật bắn người lên, Hữu Bằng quay nhanh người lại rồi sững người ra chết điếng. Liêu trai chí dị chăng ? Bổng nhiên trên giừơng ngủ của anh xuất hiện một con hồ ly tinh đầu tóc bờm xờm vậy ? Nửa người được chiếc khăn của anh đắp kín, nửa người đang ngồi nhỏm dậy, đôi mắt trợn trừng nhìn anh như quái vật.
À ! Bây giờ mới giật mình chợt nhớ, Hữu Bằng chụp chiếc khăn treo trên giá quấn nhanh vào bụng mình, cũng như hoàn hồn kịp tỉnh nhớ ra. Hôm nay là ngày Tịnh Nghi đến nhà anh làm vợ như đã hẹn. Trời ơi ! Sao anh vô tâm … quên mất chứ ?
Nhưng …ai cho cô ta vào phòng ngủ của mình ? nhìn đống chăn nệm bị Tịnh Nghi làm nhàu nát, Hữu Bằng kêu lên giận dữ :
- Nửa đêm, sao bổng dưng chui vào phòng người ta hả ?
- Không phải tự dưng đâu. - Chẳng dám nhìn thẳng vào bộ ngực trần quá vạm vỡ của Hữu Bằng, Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí - Tại nội và ba anh bắt tôi vào đây đó.
- Sao hả ? - Quên nỗi bực mình, Hữu Bằng ngồi luôn xuống mép giường, quan tâm hỏi - Chuyện thế nào ? suôn sẻ chứ ? Họ có nghi ngờ chút nào không ?
Nhỏ lớn chưa từng ngồi gần một người đàn ông, nhất là người đàn ông đó lại ở trần, ngoài chiếc quần con chỉ quấn một cái khăn, Tịnh Nghi cảm thấy ghê ghê. Nhích vội vào sát góc tường, cô nhăn mặt :
- Anh mặc quần áo vào đi. Để như vậy, nói chuyện … e không tiện.
- Hả ?
Thốt lên một tiếng rồi mới nhận ra cách ăn mặc của mình kỳ cục quá, khiếm nhã vô cùng, Hữu Bằng thấy quê quê. Lại bị con gái sửa lưng nữa. Thật là mất mặt, mất phong độ quá chừng.
- Áo của anh đây. - Không nhận ra vẻ khó chịu trên mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi nhặt chiếc áo lên trao cho anh - Mặc vào đi !
Xưa nay vẫn quen thói độc tài, Hữu Bằng ghét nhất là phải vâng lời ai đó. Nên dù rằng biết mình sai, anh vẫn bướng bỉnh trừng đôi mắt :
- Sao không tiện ? Ai bắt cô nhìn mà ngại chứ ? Đây là phòng của tôi, tôi muốn mặc gì tùy thích. Không muốn nhìn thì nhắm mắt lại đi.
Sao lại ăn nói ngang tàng như vậy nhỉ ? Tịnh Nghi nghe lạ lẫm. Thật chẳng đúng phong cách một giám đốc chút nào. Cứ như Nhật Hà em cô lúc cãi chày cãi cối.
- Tôi không nhắm mắt lại cũng chẳng thèm tranh cãi đâu. Tôi làm người, it nhiều có chút nguyên tắc riêng của mình. Nếu anh không tôn trọng tôi, tôi sẽ không làm nữa. Hợp đồng … sẽ chấm dứt tại đây.
Nói xong, cô đứng dậy xăm xăm bước nhanh ra cửa. Hữu Bằng vẫn ngồi yên bất động, thi gan. Anh không tin Tịnh Nghi dám bỏ về đâu. Với số tiền năm triệu bỏ ra, anh muốn cô phải hiểu nơi đây anh là ông chủ và … người duy nhất phục tùng mọi mệnh lệnh là cô. Cô không thể bắt bẻ, buộc anh thế này, thế nọ.
Nhưng Tịnh Nghi đã đặt tay lên núm cửa, và … chẳng có vẻ gì sẽ quay đầu lại. Để cô ả về luôn đi. Hữu Bằng muốn thế lắm, song lai. biết mình không thể trơ gan được. Nên khi cánh cửa kia mở ra, anh chợt nghe giọng của mình gọi giật lên :
- Dừng lại.
- Có chuyện gì ?
Không quay đầu lại, Tịnh Nghi hỏi với giọng bề trên. Tức ứa gan, nhưng Hữu Bằng cố nén :
- Hợp đồng vẫn được duy trì. Tôi mặc đồ vào đây.
- Ừ, cứ mặc đi. Bao giờ xong thì gọi một tiếng.
Tịnh Nghi vẫn không buồn quay đầu lại. Hữu Bằng cầm lấy cái áo, nghe máu nóng bừng lên mặt. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, anh nhượng bộ một người con gái.
- Xong rồi, quay mặt lại đi.
Giọng Hữu Bằng gắt gỏng, Tịnh Nghi xoay người lại, nhoẻn miệng cười nhí nhảnh :
- Vậy có được không ?
Rồi chạy đến bên mép giường, cô ngồi xuống cạnh Hữu Bằng. Nhưng anh đã đứng lên.
- Chúng ta ra ghế salon cho nghiêm túc.
Biết anh trả đòn mình, nhưng Tịnh Nghi không cảm thấy phật lòng. Gật đầu, cô nhanh nhẹn chạy ra ghế salon, còn vui vẻ rót trà ra tách mời anh nữa, như không biết hành động của mình càng làm Hữu Bằng ứa gan hơn.
- Bây giờ cô kể đi. Cuộc gặp gở sáng nay ra sao hả ? Ba và nội tôi tin ngay chứ ?
- Vâng. - Tịnh Nghi gật đầu ngay sau khi hớp một hớp trà - Ngon quá … anh uống một tách đi.
- Cám ơn, tôi không khát. Tiếp tục đi.
Hữu Bằng bực bội , tính anh ưa dứt khoát, sao Tịnh Nghi rề rà thế.
- À ! Ba và nội của anh đã tin ngay, chẳng chút nghi ngờ khi tôi bảo với họ rằng : Đích thân anh đã đến nhà tôi, năn nỉ tôi trở lại.
- Cái gì ? - Nhỏm hẳn người lên khỏi ghế, Hữu Bằng cảm thấy bị xúc phạm nặng nề - Ai dạy cô nói thế ? Cương vị tôi thế này mà … năn nỉ cô ư ? Cô tự nâng giá trị mình lên cao quá.
- Tôi không tự nâng giá trị bản thân mình. - Tịnh Nghi bình thản - Tôi chỉ hợp thức hóa vấn đề trở lại của mình thôi. Nếu không bảo anh đến tận nhà năn nỉ, thuyết phục thì … nội và ba anh có tin vào việc tôi bổng dưng xách va li đến nhà anh ở lì không ?
Nghe có lý, nhưng Hữu Bằng vẫn thấy ấm ức làm sao. Anh không đời nào qùy lụy con gái … dù chỉ là trong tưởng tượng, trong lời nói suông thôi.
- Anh yên tâm. Tôi không chà đạp lên sĩ diện đàn ông của anh đâu. - Như hiểu được lòng anh, Tịnh Nghi hạ giọng - Bởi sau câu đó, tôi có nói thêm rằng, vì quá yêu anh, tôi đã không chờ anh nói đến tiếng thứ hai, cũng không cần anh đến rước như đã hứa. Tự mình, tôi đã tìm đến nhà của anh đấy.
- Nghe được. - Hữu Bằng gật đầu trong niềm tự ái được vuốt ve. - Rồi cô tính sao ? Suốt đời ở chung với tôi trong căn phòng này ư ? Tôi thật không chịu nổi sự hiện diện của một người con gái ở cạnh bên tôi suốt đêm ngày như vậy ?
- Thế anh tưởng tôi chịu nổi sao ? - Tịnh Nghi đáp lại ngay - Tại lúc nãy nội và ba của anh ép mãi tôi mới vào thôi. Họ bảo : “Đâu lý nào vợ chồng mà mỗi người một phòng như vậy ?”
Ai da ! Lại nảy sinh vấn đề rồi.
Đưa tay bóp trán, Hữu Bằng cảm thấy điên đầu nhức óc. Là tay sừng sỏ, lừng lẫy chốn thương trường, tính đâu thắng đó, chưa từng sơ hở bao giờ, vậy mà chỉ một việc cỏn con, chẳng đáng gì lại vướng không biết bao nhiêu sai sót chết người.
Thế mới biết phụ nữ là trung tâm của mọi vấn đề rắc rối. Chưa xong việc thanh minh lấy lại tuổi tên, uy tín với mọi người, giờ lại phải đối phó với việc phải ở chung phòng với Tịnh Nghi. Chao ôi ! Ở riêng là phương án không chấp nhận được. Nội và ba sẽ nghi ngờ, sẽ để tâm theo dõi, sẽ hỏng bét. Còn ở chung … Trời ơi ! Làm sao anh chịu nổi ?
- Anh tính lẹ đi, tôi còn phải ngủ nữa, khuya lắm rồi.
Ngáp một cái không ý tứ, Tịnh Nghi vươn vai cho những khớp sương kêu răng rắc. Hữu Bằng nhăn mặt :
- Này, đề nghị mai mốt cô có ngáp, hãy lấy tay che miệng lại. Con gái gì chẳng ý tứ chút nào.
- Được thôi.
Tịnh Nghi gật đầu rồi lại ngáp. Dù cô có lấy tay che miệng, đúng theo lời được bảo, Hữu Bằng vẫn cảm thấy bực mình kinh khủng. Vậy là đêm nay anh và cô ả phải ngủ chung một phòng với nhau rồi. Lẽ nào hôm nay phải mặc nguyên bộ đồ tây để ngủ ? Bực bội, chật chội chết người đi được, bởi xưa nay anh đã quen không mặc đồ mà ngủ.
Chẳng còn cách nào hơn đâu, ngồi đây ca thán mãi được gì ? Hữu Bằng đành đứng dậy, ném mạnh chiếc mền vào người Tịnh Nghi :
- Cứ tạm ngủ ở salon, ngày mai tính tiếp.
- Ngủ salon ? Anh bắt tôi ngủ ở salon ư ?
Giọng Tịnh Nghi đầy bất mản. Hữu Bằng trợn mắt :
- Chứ ở đâu ? Hỏng lẽ … cô muốn lên giường ngủ cạnh bên tôi hả ?
- Ai mà thèm muốn chứ ?
Trề dài môi, Tịnh Nghi phụng phịu đứng lên. Dùng cái chăn phủi lên mặt ghế salon sạch bong mấy cái, cô nằm luôn xuống một cách thản nhiên, như Hữu Bằng không hề có mặt trong phòng vậy.
Khốn kiếp !
Thầm mắng trong lòng, Hữu Bằng bước lên dọn dẹp lại cái giường. Kéo thẳng lại tấm drap đã bị Tịnh Nghi làm nhàu nát, tự nhiên anh cảm thấy ghê ghê. Lúc nãy, Tịnh Nghi đã nằm ở đây rồi, dường như còn phảng phất mùi đàn bà, nghe khó chịu, buồn nôn quá ! Cả bộ đồ chết tiệt này, sao cứ bó chật vào người. Thật là khó chịu !
Máy điều hòa đã mở đến công suất tối đa rồi mà Hữu Bằng vẫn nghe nực nội. Cả đêm dài lăn qua, lộn lại trên giường, anh không sao chợp mắt, ứa gan nghe tiếng ngáy của Tịnh Nghi vang đều đặn. Trời ơi ! cô ả ngủ ngon lành quá.
Thái à ! Nhìn mặt thằng Bằng phờ phạc quá, lại dậy trễ hơn ngày thường nửa tiếng. Chắc đêm qua... nó thức khuya lắm.
Vừa thoáng thấy bóng Hữu Bằng bước xuống thang lầu, bà Thanh lập tức khều vai ông Thái thì thầm :
- Đúng vậy. - Dùng nĩa ghim khoanh xúc xích cho vào trong miệng, ông vui vẻ - Mọi chuyện sẽ đâu vào đó, má cứ tin con đi. Cái chiêu nhốt hai đứa chung một ph`ong của con kinh nghiệm lắm. Hồi hôm, chắc nó đã dỗ được con bé.
Đã trở thành thói quen, nên sáng nào cũng vậy , dù ngủ sớm hay muộn Tịnh Nghi cũng thức dậy đúng năm giờ.
Nấu một ấm nước sôi, rửa mặt, lau mình cho mẹ xong là cô nấu tiếp món điểm tâu cho cả nhà ăn. Chẳng có gì, chỉ là nhúm tôm khô và bánh bún gạo, nhưng nhờ học lóm bác Ba bếp trưởng cách nêm, nên món bún rẻ tiền của cô vừa ngon vừa đẹp. Nhật hà hôm nào cũng ăn một tô đầy, còn đòi thêm chút nữa chứ. Mẹ cũng thích món bún nầy của cô lắm đó.
Chống tay ngồi dậy, Tịnh Nghi bỗng nghe cái cổ mình quẹo đơ, cứng ngắt. Bị trật cổ mất rồi, toàn thân lại đau ê ẩm nữa. Thủ phạm chắc là chiếc ghế salon kia. Tên Hữu Bằng này thật ác, cả đêm dài bắt con gái người ta nằm co trên ghế như con tôm vậy.
Nhìn qua giường , thấy Hữu Bằng vẫn còn đang ngủ , Tịnh Nghi rón rén đẩy cửa bước ra ngoài. Đúng là nhà giàu có khác , cả con Sen cũng chưa thức dậy.
Đi loanh quanh một vòng trong gian nhà im ắng , Tịnh Nghi nghe buồn chán quá. Giờ này, chắc thím Sáu đã sang lo cho mẹ. Cô đã hứa trả cho thím một triệu đồng một tháng, để thím lo săn sóc mẹ thật chu toàn. Số tiền quá lớn, so với mức lương lao động phổ thông nên thím mừng rối rít , hứa sẽ thật cẩn thận chu đáo. Nhưng Tinh Nghi cũng không an tâm lắm, nhủ lòng sẽ trở về xem xét vào một ngày gần nhất.
Lam` gì để giết thời gian bây giờ nhỉ ? Đi lòng vòng một hồi cảm thấy đói bụng, Tịnh Nghi quyết định sẽ làm món điểm tâm đãi mọi người. Không biết trong tủ lạnh có tôm khô không nhỉ ? Cả bún khô nữa. Có lẽ ngày mai, nên dặn con Sen khi đi chợ mua thêm những món này.
Ồ ! Cửa tủ lạnh vừa mở ra, mắt Tịnh Nghi sáng long lanh thích thú. Nhiều đồ ăn quá. Dễ chừng cả một cửa hàng bách hoá sắp đầy trong đó.
Để xem, Tịnh Nghi đưa tay cầm thử từng món lên. Chả lụa, dăm bông, xúc xích, thịt nguội, ham- bơ- gơ , bánh mì sandquich đầy đủ cả. Không cần nấu nướng gì cũng có thể dọn được lên bàn một bữa điểm tâm thịnh soạn. Nhưng... hôm qua đã ăn những món này rồi , hôm nay lẽ nào dùng lại. Toàn thức ăn chế biến sẵn, khô khan quá. Buổi sáng tuyệt nhất vẫn là được ăn một tô bún gao. nấu tôm khô, thơm lừng mùi han`h tỏi, nóng hôi hổi, vừa thổi vừa ăn.
Lục tìm sâu hơn vào trong tủ lạnh, Tịnh Nghi tìm được môt. ít tôm tươi để trong ngăn đá. Nhìn thấy hủ bột gạo đầy trên kệ, cô bỗng nảy ra ý định nấu bánh canh bột xắt.
Món nay, hồi nhỏ mẹ từng nấu cho chị em cô ăn rồi, làm tuy cực nhưng ngon lắm. Phải quết tôm, phải vo bột..lại còn phải nấu hơi lâu nữa.
Hì hục một luc'', Tịnh Nghi cũng nấu xong nồi bánh canh bột xắt. Trông ngon lành, hấp dẫn làm sao vái vẻ lềnh bềnh của bột hòa lẫn những viên tôm màu hồng nhạt, thơm nức mũi, cô chỉ muốn ăn ngay môt. chén đầy.
Thôi chết ! Mình chưa súc miệng. Ăn một miếng rồi mới nhớ ra , Tịnh Nghi bật lên tự cười mình rồi vội chạy về ph`ong. Theo thông lệ , cô biết mình phải tắm một cái, mới có thể sảng khoái, vui vẻ thưởng thức món bánh canh tuyệt vời kia.
Chà ! Bước lại gần cái bồn tắm , mắt Tịnh Nghi lại long lanh sáng. Từng nhìn thấy các diễn viên tắm trong bồn lúc xem phim, cô không ngờ cuộc đời mình lại có lúc được thả nằm dài trong một phòng tắm đủ tiện nghi và sang trọng thế.
Đêm qua trằn trọc đến khuya, nên sáng nay Hữu Bằng dậy muộn. Nhìn lên thấy cây kim đồng hồ đã nhích gần con số bảy, anh hốt hoảng bật dậy ngay. Qươ vội cái khăn treo trên sào, anh bước nhanh vào toilet.
Cửa phòng tắm cài cứng ngắt. Sao lạ vậy ? Hữu Bằng ngẩn người ra ngơ ngác. Phòng vệ sinh này của riêng anh, mọi người ai cũng biết , sao... à, phải rồi, lại cô ả Tịnh Nghi.
Đôi mày cau lại, Hữu Bằng nghe khó chịu và kinh tởm. Anh không chịu nổi cảnh mình phải xài chung toilet với một người con gái. Dơ bẩn và kinh dị lắm. Mà... cô ả làm gì mà lâu thế nhỉ ? Bực mình quá, anh dộng tay ầm ầm vào cánh cửa không cần tế nhị :
- Tịnh Nghi ! Cô chết luôn trong ấy sao ?
- Đợi chút..một chút nữa thôi.
Giọng Tịnh Nghi vọng ra đầy vui vẻ. Hữu Bằng nhăn mặt :
- Nhớ dội cho kỹ đó...
Một chút của Tịnh Nghi đã kéo dài hơn 5 phút. Lần này, Hữu Bằng phải hét lên :
- Tịnh Nghi ! Cô xong chưa ?
- Xong rồi, xong rồi đây. Làm gì mà la dữ. - Cánh cửa bật mở , rồi Tịnh Nghi bước ra với mái tóc tòn nhỏ nước ròng ròng - Tắm... dĩ nhiên phải lâu rồi.
Tắm ! Cánh mũi Hữu Bằng chợt phập phồng. Anh không hiểu Tịnh Nghi xài loại xà bông gì mà mùi nghe lạ quá, đầy ấn tượng, để anh xưa nay vốn bàng quang cùng phái nữ cũng phải tò mò.
Ạch !
Vừa quay lưng , chưa kịp cài chốt cửa , Hữu Bằng bỗng thấy toàn thân mất thăng bằng , bàn chân trượt dài trên nền gạch láng , anh té luôn một cái nằm dài.
- Ối trời ơi ! Anh có sao không ?
Từ ngoài cửa phòng , Tịnh Nghi nhảy bổ vào lo lắng.
Ê ẩm cái bàn tọa. Cái tay dường như trặc mất rồi. Đau quá ! Hữu Bằng mở trừng đôi mắt nhìn Tịnh Nghi giận dữ :
- Còn hỏi nữa, thủ phạm là cô đó.
- Là tôi ư ?
Tịnh Nghi nghiêng đầu hỏi lại, rồi chợt hiểu. Đúng là lỗi tại cô... nhưng chỉ một nữa thôi, một nữa kia là của Hữu Bằng. Ai bảo anh hối quá, để cô không kịp xối sạch hết dung dịch xa bông trơn tuột khắp sàn. Rất muốn trả lời, song tội nghiệp anh vừa bị té, cô thôi không cãi :
- Xin lỗi anh , để tôi rửa sạch hết nước xà bông.
- Không cần. Cô làm ơn biến ra khoải đây giùm tôi.
Hữu Bằng gắt gỏng. Ui da ! Sao vẫn còn đau quá. Té một cái nằm dài trươc'' mặt cô ả còn gì sĩ diện. Đúng là xúi quẩy !
Cài chặt cửa, trút bỏa áo quần ướt nhem, Hữu Bằng bắt đầu công việc vệ sinh răng miệng, cạo râu. Hữu Bằng ngạc nhiên thấy nó trống không. Mới hôm qua hãy còn đầy, sao hôm nay lại không còn một miếng nào ? Đưa mắt nhìn lên hàng xà bông trên kệ , Hữu Bằng giận run người khi chợt hiểu. Thì ra cái mùi xà bông đầy ấn tượng trên người Tịnh Nghi lúc nãy chính là mùi hỗn hợp của tất cả các chai dầu của anh trộn lại , trong đó có cả nước súc miệng , keo xịt tóc... và xà phòng cạo râu của anh đây.
- Tịnh Nghi ! Tịnh Nghi đâu rồi...
Quên mất nửa hàm râu chưa cạo sạch, Hữu Bằng đẩy mạnh cửa bước ra gọi lớn. Không có cô ở trong phò ng , anh vọt thẳng luôn xuống phòng ăn.
Cả nhà đang tề chỉnh thưởng thức món bánh canh bột xắt , nghe tiếng anh gọi lớn đồng ngạc nhiên quay đầu lại :
- Hữu Bằng ! Xuống ăn sáng đi cháu. Hôm nay vợ cháu nấu món bánh canh thơm ngon lắm.
Đưa tay vẫy, bà Thanh đon đả gọi. Trong lúc con sen và ông Th''ai tròn vo đôi mắt nhìn anh đầy lạ lẫm:
- Trời đất ! Hữu Bằng... con sao vậy ?
- Tịnh Nghi đâu rồi ? Lập tức ra đây.
Không để ý thái độ của mọi người, Hữu Bằng hầm hầm gọi lớn.
- Tôi đây. - Tay bưng một tô bánh canh to bốc hơi nghi ngút , Tịnh Nghi bươc'' lên khỏi nhà bếp , vui vẻ Đậy rồi à ? Để tôi múc cho anh một tô ăn luôn nhé.
- Không cần. - Hữu Bằng hầm hầm giọng - Tịnh Nghi ! Ai cho phép cô sử dụng toilet trong phòng tôi chứ ?
- Sao ư ? - Giọng Tịnh Nghi đầy ngơ ngác - Toilet ấy hư rồi, không sử dụng được ư ?
- Không phải hư , nhưng toilet ấy của tôi - Hữu Bằng gằn giọng - Từ nay , cấm cô sử dụng.
- Hữu Bằng ! - Ông Thái ngạc nhiên - Con nói gì lạ thế ? Tịnh Nghi là vợ của con sao không thể cùng sử dụng toilet ? Hổng lẽ con bảo cô ấy sang phòng ba hay phòng nội , mỗi lúc có nhu cầu sao ?
- Sử dụng toilet với con sen có sao đâu.
Mặt Hữu Bằng vẫn không nguôi sắc giận. Ông Thái lắc đầu :
- Càng vô lý hơn. Toilet chung của cả nhà nằm dưới tầng trệt. Tịnh Nghi đang mang thai rất có nhu cầu sử dụng ph`ong vệ sinh, con đâu thể bắt cô ấy mỗi đêm trèo lên, trèo xuống thang lầu nhiều lần như vậy được...
- Cha con các người thật là vô duyên quá. - Bây giờ bà Thanh mới chen vào - Không nhìn thấy mọi người đang ăn hay sao , mà cứ đem cái toilet ra tranh cãi thế ? Còn thằng Bằng, tại sao lại không cho Tịnh Nghi sử dụng chung toilet chứ ? Hai đứa đã là vợ chồng , thì có gì phải ngại ngùng, xấu hổ.
Không phải ngại ngùng , cũng chẳng phải xấu hổ đâu. Hữu Bằng chỉ có cảm giác kinh tởm, gớm ghiếc thôi. Nhăn mặt, anh nói trong khổ sở:
- Thế thì ngày mai con sẽ cho thợ xây thêm một c''ai toilet nữa trong phòng ngủ của con. Ba và nội chẳng thể hình dung nổi đâu , chỉ trong một buổi sáng , cô ta không chỉ xài hết xà bông , kem cạo râu, dầu xịt tóc của con, còn đổ nó ra lênh lang''n cả san` nhà. Báo hại con vừa bước vào đã phải té nằm dài dưới gạch.
- Hả ? - Cố nén mà bà Thanh vẫn phải bật lên cười sặc sụa - Cháu bị té nằm dài trên gạch ư? Thảo nào... Bây giờ thì bà đã hiểu vì sao cháu của bà đùng đùng giận dữ rồi.
- Con không cố ý đâu. Con đã xin lỗi anh ấy rồi. - Cúi thấp đầu , Tịnh Nghi nói trong niềm hối hận - Ngày mai, con sẽ mua đền lại cho anh ấy.
- Nhưng vẫn còn một điều làm ta khó hiểu... - Cố giấu nụ cười vào môi, ông Thanh tò mò nói - Tịnh Nghi... sao con lại phá hết dầu của Hữu Bằng vậy ?
- Con không phá đâu ạ. - Lắc đầu , Tịnh Nghi ngây ngô cãi - Chỉ tại... con không biết , ngỡ là xà bông nên tắm hết thôi.
- Hả ! Ngụm bánh canh trong miệng con sen vọt hết ra ngoài - Tắm một lần từng ấy xà bông ! Cô Tịnh Nghi , sao mà cô tắm nhiều như vậy hả ?
- Cũng tại tôi muốn bắt chước mấy bà nhà giàu trong phim bộ.Sợ một chai không đủ tạo bọt nên tôi mới đổ hết tất cả mấy chai vào. - Ngưng một chút, cô bẽn lẽn nói thêm - Toàn tiếng Mỹ , tiếng Tây làm sao tôi biết chai nào là xà bông, chai nào là keo xịt tóc, là dầu cạo râu kia chứ ?
Trời ơi ! Không hẹn mà cả nhà đồng phát lên cười lớn trước lời thú nhận ngây thơ của Tịnh Nghị Nhất là bà Thanh và ông Thái , cả hai người như ăn phải trái cười, không sao ngưng được, vừa nín l.ai thấy buồn cười, mãi không thôi. Cô bé này... sao ngây thơ ngốc nghếch như vậy nhỉ ?
Hừ ! Đang tức điên mà Hữu Bằng, cũng phải bật cười theo. Hình dung đến cảnh Tịnh Nghi lặn hụp giữa đám xà bông lẫn keo xịt tóc hổ lốn kia.
- A ! - Nhìn thấy nụ cười nở trên môi Hữu Bằng , Tịnh Nghi mừng rỡ vỗ tay reo lớn - Hữu Bằng đã mỉm cười, anh ấy không giận nữa.
- Ai nói thế ? - Xấu hổ vì đã lộ con người thật của mình, Hữu Bằng nghiêm nét mặt - Từ ngày mai, cấm cô bước vào toilet của tôi một bước.
- Sao lại thế ? - Bà Thanh lắc đầu chẳng hài lòng - Đã là vợ chồng , sao cứ xưng hô cô , tôi lạnh lùng như vậy ? Hai đứa con sao lạ quá ?
Lại sơ xuất nữa rồi. Hữu Bằng đưa mắt nhìn Tịnh Nghi. Giải thích sao bây giờ ? Không khéo bà nghi thì lộ hết.
- Dạ, không lạ đâu nội. - Không chút bối rối Tịnh Nghi mỉm cười buồn - Vì chúng con quen miệng thôi. Trước đây lúc yêu nhau, sợ bị phát hiện , nên trước mặt mọi người cứ anh tôi , cô tôi... như ông chủ và nhân viên vậy.
Ra thế. Bà Thanh gật đầu chợt hiểu. Hữu Bằng cũng nghe nhẹ nhõm. Thoát hiểu ! Không ngờ Tịnh Nghi coi vậy mà nhanh nhạy , và thông minh quá
chứ , rất có tài ứng biến.
- Lúc trước vậy , nhưng bây giờ phải khác. Từ hôm nay, ba muốn hai đứa xưng hô thân mật hơn. - Ông Thái chen vào rồi sang nói với Hữu Bằng - Còn chuyện này, ba muốn nói vơi con. Con nên chuẩn bị , mười môt. tháng này , gia đình ta sẽ sang nhà Tịnh Nghi nhận lỗi , rôi xin phép mẹ cô ấy cho chúng ta được làm lễ thú phạt.
- Lễ thú phạt !
Đôi mắt Hữu Bằng mở lớn. Là lễ gì thế nhỉ ? Anh chưa từng biết bao giờ.
Thấy anh con` ngơ ngác, bà Thanh nói rộng ra :
- Tức là lễ thú nhận tội tiền dâm hậu thú của con với người ta đó. Dù sao thì cũng đã ăn ở với Tịnh Nghi đến mang thai, không làm đám cưới được cũng phải có một lễ gọi là xin lỗi.
Ôi trời ơi ! Lại nảy sinh vấn đề rồi. Trán Hữu Bằng lấm tấm mồ hôi. Anh không ngờ cưới một cô vợ lại phải phiền phức thế. Hết lễ này đến lễ kia. Làm sao anh có thể đến nhà Tịnh Nghi để thú nhận một tội lỗi xấu hổ như thế được.
- Dạ , không cần đâu ạ. - Một lần nữa Tịnh Nghi phải cứu anh - Trước khi cháu và anh Bằng chính thức sống với nhau như chồng vợ , chúng cháu đã từng tổ chức đám cưới rồi ạ.
- Hả ?
Những đôi mắt xoe tròn, cả mắt Hữu Bằng cũng thế. Tịnh Nghi nhẹ giọng :
- Dạ, cháu tuy mồ côi cha từ nhỏ, nhưng cũng biết đến câu lễ giáo nho phong, nên đâu thể tự nhiên không chồng mà mang thai được.
Ngưng một chút, cô nhẹ cắn môi nói tiếp :
- Hôm đó , anh Bằng đã nhờ người đóng giả ba và bà nội , đến lạy bàn thờ, xin phép mẹ cháu được cưới cháu rồi.
- Cái thằng... thật lắm mưu mô. - Lắc đầu , ông Th''ai mắng yêu con trong sự hài lòng - May mà được việc.
- Nên việc ba và nội đến nhà con, e không tiện chút nào. - Tịnh Nghi lại nói thêm vào - Thứ nhất vì mẹ cháu không hề biết chuyện Hữu Bằng đánh lừa minh`. Thứ nhì vì đường xá xa xôi cách trở. Quê cháu ở tận Cà Mau lận.
Thở phào nhẹ nhỏm, Hữu Bằng đưa mắt ngó đồng hồ rồi chợt giật mình :
- Thôi chết ! Đến giờ rồi , con phải đến nhà hàng đây. Tạm biệt.
- Hữu Bằng ! - Ông Thái chợt kêu giật giọng - Hôm nay con không phải đi làm đâu. Lúc sáng, ba đã gọi điện , bảo trợ lý của con chu toàn mọi việc. Hôm nay, con sẽ nghĩ một ngày.
- Nghỉ một ngày ? - Đôi mày Hữu Bằng khẽ nhíu lại - Để làm gì ?
Để đưa cháu dâu cưng của nội đi shop thời trang. - Nhẹ vuốt tóc Tịnh nghi , bà Thanh trìu mến - Con không thấy quần áo của vợ con đã cũ hết rồi sao ?
- Chẳng cần rắc rối dài dòng thế. - Hữu Bằng móc túi lấy ra một xấp tiền - Tiền đây, cô cứ tự ý đi mua sắm.
- Không được. - Ông Thái lắc đầu - Con phải đưa nó đi mua, có nữ trang nữa nhé. Con xem, vợ con chẳng đeo gì cả. Mỗi lúc khách đến nhà mà vợ con thì chẳng đeo gì cả , con không cảm thấy thẹn sao ?
Hừ! Lại mệt nữa rồi. Hữu Bằng thở dài ra ngán ngẩm. Thật ra trên thế gian này, chẳng có gì vô bổ , vô tích sự hơn việc dẫn đàn bà đi mua sắm. Đóng kịch thôi mà đã khổ sở thế này , nếu là thật chắc là... điên mất.
- Thì đi. - Lườm Tịnh nghi một cái Hữu Bằng xẵng giọng - Sao cứ ngồi ngây ra đó ?
- Nhưng... anh chưa ăn sáng cơ mà. - Múc một chén bánh canh đặt trước mặt Hữu Bằng. Tịnh Nghi dịu giọng - Đằng nào thì anh cũng nghĩ cả ngày nay, hãy thư thả ăn hết chén bánh canh, trong lúc tôi đi thay đồ.
- Thấy chưa. - Bà Thanh vui vẻ - Hữu Bằng ! Con có phước lắm mới cưới được một cô vợ chu đáo như Tịnh Nghi kia.
"Hừ ! Chẳng qua là bì năm triệu mỗi tháng thôi ". - Hữu Bằng thầm nghĩ. Anh còn lạ gì thái độ nịnh nọt lăng xăng của đám nhân viên dưới cấp. Không phải chỉ là tô bánh canh đâu. Chuyện khó khăn hơn nhiều , bọn chúng cũng ráng hết sức min`h để chiều lòng ông chủ.
- Ăn đi con.
Ông Thái lại lên tiếng giục. Hữu Bằng cầm một cái muỗng lên. Ăn thì ăn chứ ? Không chỉ thế , từ hôm nay anh còn bắt Tịnh nghi hết lòng hầu hạ cho mình nữa. Cho vừa, cho xứng với mức lương và... cả với công anh ga lăng cưng chiều cô trước mặt nội nữa.
- Một lát nữa , nhớ mua cho Tịnh nghi mấy cái áo bầu cháu nhé.
Ngụm bánh canh ngọt lịm trong cổ bỗng trở nên đắng ngắt. Đưa mắt nhìn nụ cười đang nở trên môi ba và nội , Hữu Bằng không biết giữa mình và Tịnh Nghi ai sẽ là người bị đì đây...
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, quả không sai. Hơn một giờ ngắm nghiá trước gương, Tịnh Nghi như vẫn chưa tin nổi, cô bé trắng trẻo, đẹp một cách kiêu kỳ kia chính là mình.
Sao mà lạ thế nhỉ ? Cô mở to đôi mắt nhìn kỹ hơn làn lông mi cong vút của mình. Chỉ mất có mươi phút uốn cho nó cong lên mà đôi mắt của cô trông khác hẳn. To và đen lay láy.
Công trình này là kết quả của một ngày cô theo nội đến mỹ viện tân trang.
Chà ! Xưa nay lời quảng cáo đầy hấp dẫn, cô chỉ thường trề dài môi dè bỉu.
Toàn bịa đặt. Làm gì có việc chỉ cần một lần tắm sữa là sẽ trắng lên ngay.
Vậy mà lạ thật đó. Đưa tay lên vuốt ve làn da trắng mịn màng khắp người mình, Tịnh Nghi nghe ngạc nhiên nhiều lắm. Làn dà đen đủi mốc thếch của cô đã hoàn toàn biến mất , nhường chỗ cho một nước da trắng mịn màng thơm lừng mùi sữa. Chỉ cần hai tiếng đồng hồ với nhiều công đoạn tắm, chà nghệ , ướp trân châu, ngâm sữa , tẩy kem và nhiều nhiều thứ nữa là con người ta trắng từ đầu đến chân rồi.
Còn sung sướng , còn thư giãn nào bằng, được nằm yên cho người ta massage khắp người mình. Các cô thợ chuyên nghiệp với đôi bàn tay khéo léo biết làm cho khách hài lòng với cảm giác dễ chịu và thật là mãn nguyện.
Biết cô là dâu của bà Thanh và sẽ là một khách hàng thân tín trong nay mai, đích thân bà giám đốc mỹ viện đã săn sóc cho cô. Bà còn giới thiệu cho cô hàng lố mỹ phẩm cao cấp nữa. Từ kem thoa mặt, phấn trang điểm. Thuốc dưỡng móng, sữa tắm trắng, nước hoa... nói chung là không thiếu một món gì. Nhìn qua giá cả , Tịnh Nghi tối tăm cả mặt mày. Cô không bao giờ tin nổi thỏi son môi lại được bán với giá tám trăm ngàn, can`g không nghĩ rằng hộp kem dưỡng da bé xíu kia đến một triệu đồng.

deadbluerose
19-11-2006, 09:54 AM
đề nghĩ mod : LÀM ƠN XÓA DÙM TOPIC NÀY ĐI. NÓ BỊ PROBLEM RÙI MÀ VNA64 CỨ ĐỂ ĐÂY CHI CHOÁN CHỖ?

TheCat
24-11-2006, 03:48 AM
Sân trường lại tiếng nô đùa quen thuộc
Chẳng còn đâu tiếng ve sầu ngân vang
Phượng thôi nở lá bàng rung trước gió
Thu đã đến một năm học lại sang

Nghe đâu đây tiếng gọi dưới sân trường
Rất quen thuộc mà dường như hóa lạ
Đã qua hạ mà lòng vẫn hoài hạ
Mong hạ về lỏng chợt thấy bâng khuâng

Áo dài trắng hay trong sân đầy nắng
Dưới sân trường tam vắng một màu hoa
Tà áo ai bay trong gió thướt tha
Tia nắng qua còn vươn tren mái tóc

Giữa giờ học chàng hoc trò ngơ ngẩn
Nhìn ra cừa tựa như đang nghĩ gì
Hay dáng ai còn hoài trong tam trí
Mổi bước đi lưu luyến ở bên ngoài

Cánh phượng ép hoài vươn trên trang giấy
Để ta thấy mình trở nên lạ quá
Vẫn hoài hạ mà lòng mong hạ
Sợ hạ về chúng ta lại chia tay
:so_funny: :so_funny:

yeuanhmakhongdamnoi
25-11-2006, 10:13 PM
quá lãng mạn
nhưng mờ bài nì bùn quá......................................

anh giai giỏi ghê nha
có người iu ma ko báo cáo em

tinyblue
01-12-2006, 07:58 AM
cháu hận chú, chú đểu lắm chú có biết ko !

bluedolphin06
01-12-2006, 10:02 AM
O_o, cái gì vâỵ you? Lộn điạ chỉ rùi!

magicoflove_0820
01-12-2006, 12:24 PM
vad cái gì đây có lẽ có chuyện gì rồi

wickydonan
01-12-2006, 07:38 PM
ủa không hiểu rì hết sao đang yên lại có mỗi một câu cụt lủn thế kia??????????????????

~ vô danh ~
11-12-2006, 07:16 PM
sao ko thấy post tiếp vậy bạn

baquana16
12-12-2006, 02:19 AM
bạn ấy cho link trang web có truyện này vào đó mà đc kìa

iloveblue
16-12-2006, 11:07 AM
Tuyết , tuyết rơi. Mùa đông lại tới rồi. Mùa đông mà tới thì tôi lại thêm một tuổi nữa. Đến lễ Christmas năm nay thì toi đã tròn 16.Tuổi 16? ái tuổi dậy thì đây mà. High School là một gánh nặng lớn đối với tôi. Toàn là bực bội không hà. Hết homework rồi project. Meốn chết. Nhưng từ khi anh đến , anh đã làm cho nỗi buồn bực, cô đơn của tôi biến mất.

vo_tri
22-12-2006, 10:58 AM
Hãy cho người ấy một nụ cười hơn là giọt nước mắt vì hoàng hôn không bao giờ trở lại, nếu có thể cho người ta một tia hy vọng thì đừng buâng khuâng bởi khi vĩnh viễn mất đi cái quý giá nhất thì sẽ mãi là đều hối tiếc… tôi đang suy nghĩ, đang mông lung, đang tìm kiếm hay với tới cái gì đó xa vời vợi…
Những giọt nắng cuối chiều rơi rớt lấp lánh trên lòng đại dương, một khung trời đỏ rực chói lọi như đang ban phát tình yêu cho vạn vật từ phía cuối chân trời… những luồng gió của mẹ biển cả đang làm mát tâm hồn của những người đang yêu bằng tiếng nhạc vu vương của các, sóng và gió … đằng sau những căn chòi lẹp xẹp đang chống chịu với sự giận dữ của thủy triều là những bãi dưa, bãi sắn bạt ngàn, hứa hẹn một mùa bội thu… lúc này trời đã lạng chạng tối, những con chim mắt khoen nhỏ xíu vẫn còn rộn rã tìm chốn ngủ, chúng bay về từng đàn từng đàn làm náo nhiệt cả rừng dương đang đứng im lìm, mặt trời đã lặn gần hết chì còn những vệt đỏ yếu ớt không đủ ngăn màn đêm buôn xuống… em dựa sát vai tôi như biết cũng phải sắp về, nhưng bằng sự thương yêu thương dịu dàng tôi ôm chặt em hơn nữa như hứa hẹn ngày mai chúng ta sẽ lại được ngắm hoàng hôn tiếp tục, không chỉ là ngày mai không, là mãi mãi, mỗi ngày mỗi ngày chúng ta sẽ ở bên nhau và nơi đây chỉ là của riêng ta…………. Em là một người con gái mà tôi đã quen khi mỗi lần xuống biển đều ghé quán của gia đình em, có lẽ quán ăn ngon hay là vì nơi đây là chổ duy nhất có một cô tiếp viên trẻ đẹp, rồi vài lần hò hẹn thế là yêu nhau tự lúc nào cũng không biết, chỉ biết cứ chiều chiều tôi lại bỏ ra một tiếng đồng hồ để xuống gặp em và ngắm cảnh mặt trời lặn.... em có nụ cười rất dễ thương, có thể là nụ cười của thiên thần chăng, mỗi lần thầy em cười tôi có cảm giác khó mà diễn tả được, tôi thường lặng im nhìn em trong lúc em đang làm việc, đó là lúc tôi cảm thấy em hồn nhiên nhất và hình như cuộc sống buôn chảy hàng ngày khiến em phải luôn tươi cười nhưng mà dù thế nào em vẫn để lại ấn tương khó phai trong lòng tôi trong những lần đầu gặp mặt. Tôi không thể quên được làng da trăng trắng, mái tóc xỏa ngang vai, với giọng nói thật nhẹ nhàng êm dịu, có những lần đùa giỡn tôi đã cố ý nắm tay em nhưng chưa bao giờ em giận tôi cả, có lẽ vì tôi quá quen so với những người khác… Rồi mỗi lần xuống biển tôi đều mua một chút gì đó mà em thích ăn, thường thì trái cây sầu riêng, măng cụt, chôm chôm cũng chủ yếu lấy lòng gia đình em… Thế là tôi trở nên thân thuộc với gia đình em mặt dù họ không biết tôi là ai, họ không biết rằng tôi sẽ ra đi với thời gian ngắn nguồi,chuyến thăm quê hương của tôi chỉ được hai tháng bởi tôi còn quay lại tiếp tục đi học, đôi khi tôi kêu họ bằng ba má, họ chỉ cười hình như đang chấp nhận tình cảm của tôi đối với em….
Cứ thế, ngày nào tôi với em cũng nắm tay nhau ngoài bãi biển, khi thì hái dưa, đào sắn, khi thì rượt những con còng gió thật là vui, thỉnh thoảng tôi tạt nước vào em rồi bỏ chạy ,em rượt theo tôi đến những hàng dương nơi chúng tôi ngồi nghỉ mát để nghe những bản đồng giao lãng mạng…….Có khi tôi dạy em thả diều, thật ra thì cũng không có gì khó chỉ tại tôi muốn nắm tay và ôm em vào lòng… tôi chưa bao giờ cảm thấy mình vui sướng đến thế, chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này… Nhưng cuối cùng em cũng biết tôi cũng phải ra đi trong vài tuần nữa, em khóc thật nhiều, ôm tôi thật chật, không nở xa rời tôi dù nữa bước, tôi cũng đã hứa hẹn rất nhiều, bằng tình yêu chân thành tôi đã cho em một niềm tin, niềm mơ ước chúng tôi sẽ sống bên nhau mãi mãi và xây một ngôi nhà nơi đây, dưới tại hàng dương này và đó là ngôi nhà hạnh phúc……… "còn tiếp nếu được sự ủng hộ của các bạn vì đây là tác phẩm đầu tay hic hic"

:::Ch4nG3:::
22-12-2006, 08:06 PM
lãng mạn wa' nhờ :rang:......
típ đi :rain:...vít hay ghia á :D

deadoralive
23-12-2006, 03:15 PM
If you want to feel better about your boss, this is the story to read. The devil in question is Miranda Priestly, the imperious editor of a top fashion magazine who refer to her new willpwy assistant Andy as the "smart, fat girl". Poor Andy must forego lunch and bathroom breaks and fulfill such impossible to-dos as tracking down an unpublished Harry Potter manuscript for Miranda's twins. With the help of senior editor Nigel (Stanley Tucci) who calls her by her dress size, Andy starts changing her image. But in doing so, will she sell her soul to you know who?

Xin lổi các bạn nha, tại vì mình mấy rài không có rảnh, cho nên chỉ post dược tóm
tắc của câu chuyện mà thôi, mong các bạn thông cảm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lần sau mình sẽ post cả câu chuyện cho các bạn xem!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
À sau khi dọc xong cái tóm tắt câu chuyện xin các bạn dóng góp ý kiến dùm mình với
Thannnnnnnnnnnnnnkkkkkkkk Yooooouuuuuuuuuuu !!!!!!!!!:guoc: :guoc: :guoc: :guoc: :guoc: :guoc: :guoc: :guoc:

vo_tri
23-12-2006, 11:38 PM
Câu chuyện kể về một nhiếp ảnh gia vô tình tìm được chiếc chìa khóa là giọt nước mắt của thần linh và đã mở ra chiếc hợp báo trên bàn thờ đã được truyền nhiều đời, theo cuốn cẩm nan nhà nhiếp đó đã giúp cô gái tìm được gia sản mà tổ tiên để lại, và họ đã gặp không biết bao chuyện lạ liên quan mật thiết đến tâm linh huyền bí….. và câu chuyện này được tôi hư cấu từ những truyền thuyết ở quê tôi ai không thích thì dừng tại đây, những ai thích truyện ma thì sẽ rất hứng thu.......

Sau khi tốt nghiệp phổ thông tôi không muốn vào đại học càng không muốn nối nghiệp cha làm kinh danh, tối ngày chỉ biết vùi đầu vào máy ảnh , tôi đi khắp tình miền tây, đông nam bộ rồi lên tây nguyên, ra đảo Phú Quốc, Hòn Chong Hòn Gai …. tâm nguyện duy nhất của tôi là chỉ cần có một tấm ảnh đẹp để đời , tôi có quen một bác tên là Tuân một trong những hội viên hội nhiếp ảnh việt nam, đa phần những kỹ thuật kinh nghiệm của tôi đều học từ bác, có một lần đến nhà nhìn thấy tắm ảnh khỏa thân của một thiếu nữ, tôi như ngây người, bức ảnh với người thiếu nữ độ 18 tóc xỏa ngang vai, làng da trắng non nõn, những đường nét trên cơ thể thật quyến rũ, đẹp đến mức không thể tưởng tượng, suốt ngày đó tôi như kẻ mất hồn, điên dại như một kẻ đi tìm một bảo vật vô giá, tôi cứ luôn miệng hỏi về người đó, hoàn cảnh, tại sao, nhiều …nhiều thứ lằm …. Và từ đó tôi đam mê những đường nét mềm mại mà trời ban cho phụ nữ, tôi không tiếc tiền để mướn những người làm mẫu ảnh ****, nhưng chưa bao giờ tôi hài lòng cả cho đến một hôm, được sự giới thiệu của người bạn có một sinh viên ngoại thương muốn làm người mẫu cho tôi… tôi củng chẳng lấy gì làm lạ đa số họ cần tiền trang trải học phí cho nên cần tiền cũng là thường, với lại tôi chưa bao giờ coi cái nghề làm mẫu này là xấu cả, tuy có trái với thuần phong mỹ tục nhưng bây giờ xã hội đã tiến bộ, họ đi tắm có thề mặt bikini còn đi làm mẫu lại bị lên án nghĩ tới thật nực cười… như thường lệ tôi luôn mời người cộng tác của mình đi uống nước để tiện làm quen và bàn công việc, qua giới thiệu cố ấy tên Hoài Thương nhưng họ lại đặc biệt, vì tôi ít nghe ai nói họ Triệu cả, Triệu Hoài Thương cũng hay hay, nhưng điểm làm tôi chú ý là cô ấy cũng khá xinh, càng ngắm kỹ tôi cứ tưởng tưỡng người tôi nhìn thấy trên bức ảnh hôm nọ trông rất giống cô ấy, sau khi thỏa thuận giá cả và tôi đã hẹn cô ấy ba giờ chiều tại nhà tôi vào ngày hôm sau…..có tiếng chuông reo tôi biết là cô ấy nên ra mở cửa:
_ Ah ….. đợi em lâu rồi! (tôi nói với giọng cũng hơi ngượng)
Vừa nói tay tôi kéo cái cỏng ra cô ấy đẩy xe vào với nét mặt cũng hơi ngượng ngùng. Vừa tới phòng tôi cô ấy không khỏi ngạc nhiên có biết bao nhiêu tấm ảnh khỏa thân khác nhau lớn có, nhỏ có, ảnh màu có, trắng đen có đủ cả loại…
_ Tất cả là anh chụp ah..
_Ừ nhưng chưa có tấm nào vừa ý cả
_ Vậy anh có đem bán không
_ Tôi đâu có thiếu tiền đâu ( nói như trấn an cô ấy vì trong hợp đồng tôi không có quyền buôn bán vật phát tán với mọi hình thức) vừa nói tôi chuẩn bị lại máy ảnh, thật ra đã chuẩn bị lâu rồi tại muốn làm ra vẻ chuyên nghiệp)
_ Tôi nói “ chúng ta bắt đầu”
Cô ấy đỏ cả mặt, tay chân cứ rung rung chẳng biết làm thế nào, tôi cũng khó mà mở miệng nói tiếp vì hiều được cảm giác của người lần đầu tiên làm mẫu… nhưng cô ấy cũng mạnh dạng quay mặt vào trong từ từ cởi khuy áo ra, chợt điện thoại của tôi bỗng reo thì ra nhỏ bạn tôi hỏi thăm coi cô ấy thế nào, tôi chuyền điện thoại cho cố ấy, nhưng vô tình thấy sợi dây chuyền hình giọt nước trên ngực cô ấy với màu xanh nước biển long lanh đẹp dịu kỳ, đợi cô bạn nói chuyện xong tôi không còn tâm trí chụp nữa mà sẵn miệng hỏi cộng dây chuyền
_ Em mua cộng dây chuyền ở đâu mà đẹp vậy
_Cái này của mẹ cho em( vừa nói tay cô ấy vừa cầm cái mặt dây hình giọt nước long lanh)
_ Tôi như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi quê quán thì ra cô ấy cùng quê với ông cố của tôi, nơi đó nhà tôi có một khu đất mộ rộng lớn chỉ dành cho dòng họ, tôi hỏi
_ Em có biết mộ phần của gia đình họ Trần ở đó không?
_Sao anh biết
_ Đó là của dòng họ tôi mà (tôi vừa nói vừa cười)
Tôi hỏi tiếp: Sao mỗi lần về quê tảo mộ chẳng gặp cô nhỉ
_ Chắc là nhà em nằm trong ngỏ nên anh hỏng gặp
Tôi nghĩ thầm năm nào tôi về đó cũng chỉ một ngày nghĩ cũng làm sao gặp Nói một hồi chúng tôi rất thân như là người cùng quê vậy hỏi từ người này đến người kia, tôi cũng nhớ mang máng một điều về cái hộp vàng trên bàn thờ là một người bạn của ông cố tôi, khi sinh thời rất thân với một người bạn ở quê nhà, khi giặc giã người đó mới nhờ ông cố tôi bảo quản và chạy loạn, nhưng sau này không gặp nữa, nhưng có lần nghe nội tôi kể gia đình người đó có chìa khóa để mở hình như là cộng dây chuyền với tấm mặt bằng giọt nước mắt của thần linh gì đó, nói tới đó nhà tôi ai cũng cười kể cả nội, chả ai tin cả, mà cũng chẳng ai thử mở ra bao giờ, vì gia đình tôi vốn làm kinh danh ba bốn đời, không giàu cũng khá giả, coi nó như là bùa may mắn của ông cố để lại họ đặt lên bàn thờ nhưng khóa trong một cái kính rất cẩn thận đề phòng ăn trộm, dù sao cũng bằng vàng. Tôi củng tò mò hỏi cô ấy”
_ Hồi đó giờ mẹ cô có nói cộng dây chuyền đó của ai không
_ Hình như cũng lâu rồi của bà cho mẹ thì phải
Tôi cũng không ngại nói với cô ấy về cái hợp, và cô ấy cũng chưa hề nghe nói nó là chìa khóa gì cả, có thề mẹ cô ấy chưa nói…. Tôi đi tìm chìa khóa mở cái tủ kính ra, lấy cái hộp vàng ra thử…
_ Cho anh mượn cộng dây chuyền thử coi được hôn” … tôi cũng không chắc nhưng cô ấy cùng quê cũng đôi khi trùng hợp, với lại tôi luôn muốn biết bên trong là gì…
_”ừ” vừa nói cô ấy vừa tháo ra đưa cho tôi. Tôi cũng chẳng biết làm sao nhưng trên hộp có cái lỗ nên tôi nhét cái mặt vô đại, rồi cũng chẳng thấy nó mở ra, rồi thuận tay ấn xuống vô tình nó lọt vo trong, hộp cũng chẳng mở tôi cũng thất vọng đành kéo ra, không ngờ khi kéo ra cái hộp lại mở lên, thì ra chẳng có cái khóa gì cả, chỉ cần kiếm một vật bỏ vô kéo lên, vật đó vướng với cai1 chốt bên trong là kéo mở nấp hộp, tại hồi đó giờ gia đình tôi chưa ai thử, và bên trong chẳng có cái gì ngoài bức thư và quyển sách, lại viết chữ hán có trời mà đọc được, Tôi nhìn cô ấy cười
_ Tưởng có cái gì quý lắm” vì cô ấy tận mắt chứng kiến tôi mở cái hộp, nên cũng chả nghĩ gì lạ sợ dây chuyền đó là chìa khóa vì bất cứ cái gì lọt vô kéo lên là ra….nhưng tôi cũng tò mò chả biết trong đó nói gì, nhưng tôi biết ông nội tôi biết chữ Hán tôi cũng nghĩ trong đầu nhờ ông nội dịch dùm…
_ Em đi với anh xuống sau sân vườn kím ông nội coi ổng có biết không….
Khi gặp ông nội tôi nhờ dịch, tôi cũng dấu chuyện cái hộp và nói là của cô ấy, đại khái trong thư nói về một gia đình thầy pháp, gốc ở bên Tàu tình Phúc Kiến Trung Quốc… biết sẽ có binh biến nên đã chôn hết gia sản để sau này hòa bình về lấy lại, vì người này đã coi tử vi cho người bạn thân có phước lớn nên nhờ giữ cái hộp sau này sẽ nhận lại, và tôi biết là ông cố tôi là người bạn thân đó, tôi nói thật với ông nội “ cái này con lấy từ trong hộp của ông cố trên bàn thờ”
_ Ở đâu con có chìa khóa hả” Nội ngạc nhiên hỏi
_ có chìa khòa gì đâu kiếm cái gì đó bỏ lọt vô kéo lên là mở ra, con lấy cộng dây chuyền của bạn con làm thử, tại nó hình giọt nước với lại cô ấy cùng quê với nội nên nghi đút vô thử”
Ông nội hỏi cô ấy rất nhiều ở đâu, con của ai, khi biết cô ấy họ Triệu ông nội tôi nói có thể ông cố của bạn cháu chính là người viết lá thư này, hồi nhỏ nghe ông già kề người đó cùng quê và mang họ Triệu và ở dưới quê chỉ có duy nhất gia đình cô ấy là họ Triệu
_ Em về hỏi má lại coi, có chuyện đó không,
Ừ để em hỏi… ông nội tôi nói tiếp còn cuốn sách thì nói về đạo pháp của những thầy cúng ngày xưa, , ông nội cũng có một cuốn viết ra tiếng việt cũng từ ông cố để lại, cái này hồi nhỏ cũng nằm đọc hoài chả có gì cả, nhưng cuốn trong hộp lại có nói them là chổ chon gia tài ở quê nhà và có nhờ gia đình ông cố tôi giúp họ lấy lên, nhưng trong đó chỉ có ba chữ dịch tiếng Hán có nghĩa là Quy Hải Cuộc chẳng biết là cái gì cả, nhưng trong lòng tôi rất nôn nao muốn tìm cái gia sản đó nhưng mà chẳng có manh mối nào ngoài mấy chữ đó, ông nội tôi kêu về hỏi mẹ cô ấy kỹ lưỡng, cuối cùng họ cũng xác nhận là có nhưng ở dưới quê cũng nghèo đã tìm lâu rồi đất của tổ tiên cũng moi hết mà chả có, và tôi đã hẹn cô ấy về quê chơi cốt để muốn tìm coi được không, lần đâu nghe có gia sản chôn cất muốn tìm thử lắm, tối hôm đó tôi lật sách của nội ra đọc lần nữa nhưng lần này hiểu thêm chút ít, đại khái nói về thuyết âm dương lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sanh ngũ hành, ngủ hành sanh bát quái. lưỡng nghi là hai cực trên đời này có nam có nữ, có ác có xấu, cũng như có đông tây, nam bắc cái gì cũng có hai mặt của nó đối lập nhau, tứ tượng là phong lôi vũ điện chỉ là hiện tượng tự nhiên, ngũ hành là kim mộc thủy hỏa thổ, tương sanh tương khắc lẫn nhau, bát quái có tám cung: càn , cấn, khảm, chấn, khôn, đoài, ly , tốn dựa vào phương hướng trên và tuổi có thể coi thiên văn địa lý nhưng tôi chẳng hiểu, về sau là chỉ cách bùa ngãi gì đó càng chẳng hiểu nhưng cứ đọc và ngủ đi lúc nào không biết……….” phần sau bắt đầu vô chuyện huyền bí, đôi hài vàng vô tình được người dân trong vùng đào lên, và truyền thuyết con gà vàng, những oan hồn trong thế giới chúng ta” đây là những câu chuyện được trích từ quê tôi riêng đôi hài vàng thì là có thật gia đình bạn tôi đào được bán rồi cũng bộn còn con gà vàng nghe nói mà chả ai tìm được hic hic nếu quan tâm thì đọc dùm nha hic hic

lamnham
24-12-2006, 12:27 AM
chẳng hay gì cả ! cốt truyện đâu ? tình huống truyện đâu?

Silent*
24-12-2006, 07:14 PM
Tiếp đi nào bạn ! Mọi người luôn ủng hộ bạn mà! :huglove:

Mua Sao Bang
06-01-2007, 01:01 AM
Mùa Hoa Cuối


" Có những thứ tưởng chừng như quên lãng, nhưng một lúc nào đó nó lại trở về trong tâm trí ta. Một cách rõ ràng như mới xãy ra ngày hôm qua"


Câu truyện bắc đầu vào một mùa đông lạ lẫm. Một sự hiểu lầm.... thành thật

Cầm mảnh giấy giỏ trên tay, Thúy đọc.. và rồi hỏi tôi trước sự chứng kiến của Tuyết Dung
cùng Hồng Nghi.
_ Tờ giấy đó có phài của Triết không?
Tôi sững sờ, nhắm một mắt và ấm úng, chẳng biết chuyện gì đang xãy ra....Đúng là mấy hôm trước tôi có mượn tập của Dung để viết bài, nhưng tôi có biết mảnh giấy nào đâu. Một suy nghĩ dại dột , mà sau đókhiến cho mọi thứ trở nên hỗn độn,
tôi quyết định gật đầu.... để biết chuyện gì đang xãy ra.
Mấy đứa bạn nhìn tôi một cách kì lạ, đến lạ kì, họ không nói gì , mà chỉ cười mĩm mĩm, làm cho tôi thêm tò mò về tấm giấy ấy
Tim tôi đập thình thịch rụng rời khi thấy dòng chữ " I love you with on my heart" mà hôm qua mình đã viết cho thằng bạn thân.... Tôi muốn giãi thích sự thật, nhưng đã không....
Tôi đã làm một chuyện mà có lẽ, Khánh Điền thằng bạn thân cũng không bao giờ ngờ tới.Tôi trách nó, tại sao lại nói dối tôi, về chuyện mượn tập, lại còn chuyện câu tiếng Anh, tôi sẽ làm một điều mà nó sẽ phải hối hận. Chấp nhận đó là lời tỏ tình của mình, Tôi giã vờ say trong mộng tưởng, tập làm thơ, và viết Lưu bút... tất cả như người đang yêu.
Và rồi, khi người ta quen với sự giả dối thì nó chẳng còn giả dối nữa, Cố nhớ hình bóng Tuyết Dung, và cố thích Tuyết Dung, Tôi bắt đầu biết một cảm giác kì lạ...nó ngoài sự khống chế của mình.
Những giờ lên lớp, không hiểu sao ánh mắt của Dung cứ chạm phải vào tôi , rồi vụt mất, cứ như thế, hai người càng xa lạ, không thể nói nên lời với nhau. Tôi biết có một điều gì không phải, có lẽ mình đã dấn sâu hơn vào trò chơi tình ái.
Điền thằng bạn thân cứ giả vờ không biết, tôi hỏi về chuyện tấm giấy nó cứ chối hoài.
Thế rồi tôi cũng dấu nó, như là mình không biết gì về chuyện đó. Thôi cứ để nó mơ hồ như vốn dĩ... Đúng là không ai hiểu nỗi trái tim mình, dường như số phận cứ kéo dần khoảng cách giữ Tôi cùng Dung. Những lần đi chơi chung, hay học thêm trên lớp, mọi người cứ đặt hai đứa tôi cùng nhau.
Dung ngây thơ và nghịch ngợm, lớp mười rồi, mà vẫn còn thích nhảy dây, bắn đạn. Ừm mà tôi cũng vậy.... Tôi thích được ngồi một nơi, nhìn Dung ngây thơ như thế.
Có một lần, tôi hỏi Dung
_ Dung thích gì nhất?
Dung trả lời:
_ Thích những ngôi sao
Tôi hỏi:
_ Sao lại là sao, sao nhỏ xíu hà, Dung không thích trăng sao, mặt trăng tròn và sáng lắm
Dung nói vơi tôi
_ Dung thích sao dẫu rằng những ngôi sao không sáng và nhỏ bé, vì sao không cô đơn, sao có rất nhiều trong bầu trời đêm, Những ngôi sao tình yêu sẽ tìm thấy nhau. Còn trăng, đẹp lắm nhưng trăng cô đơn. Dung không thích cô đơn....
Có lẽ, khi người ta mười sáu, thì tâm hồn mình đơn giản, Khi thích một ai đó thì cứ nói thôi
Đó là một ngày nắng đẹp, khi những cơn gió mùa xuân tràng về nhè nhẹ, lung lai những cánh hoa mai vàng óng ánh. Mùa Xuân, mùa của tình yêu, và tôi cũng yêu. Một quyết định táo bạo, Tôi đã để lá thư tỏ tình vào tập Dung trong giờ ra chơi.... dẫn đến kết quả tôi không thể nào tin được.

xinh_meo_xinh
12-01-2007, 04:28 AM
Thằng bé ở nhà bà. Thèm cốc nước quất, nó hồn nhiên kêu ầm lên, bà nó đi pha cho nó một cốc quất ngâm, uống xong nó lại chơi vui vẻ. Nó thấy bạn bè chơi quay, nó hồn nhiên đòi ông một con quay mới, ông nó vội vã đi ra Đê La Thành mua cho nó. Thằng bé lại thoả mãn.
Thằng bé đi học mẫu giáo, thấy có cô bạn rất xinh. Nó hồn nhiên chạy ra thơm một cái vào má cô bạn, cô bạn đỏ ửng cả mặt lên rồi chạy vào mách cô. Đứng góc lớp một lúc, nhưng mà thằng bé thích vì tự nhiên lại thơm được cô bạn xinh một cái. Trước lúc thơm nó đâu có tính toán rằng sau khi thơm sẽ bị phạt đứng góc lớp.

Đi học lớp 1, thiếu tiền ăn kem, thằng bé ngày nào cũng hồn nhiên lấy trộm tiền của ông nó để mua kem ăn. Bị phát hiện và ăn mắng, nó mới biết việc lấy tiền đấy hoá ra là xấu.

Nhìn thấy thằng bạn bị một tấm bê tông đổ vào người, thằng bé hồn nhiên lao vào đỡ hộ, bị bê tông đè lên người què cả chân, máu me be bét. Lúc trước khi lao vào, thằng bé nào có tính đến chuyện sẽ bị đau như vậy.

Đó là những hình ảnh mà khi đã lớn thằng bé nhớ về tuổi thơ của nó, những khoảnh khắc rất đơn giản và hồn nhiên.

Bác Trịnh Lữ viết hay quá trong lời giới thiệu cuốn Rừng Na Uy: "Ký ức khi đã trưởng thành thường chỉ xúc động vì những điều giản dị".
Nhưng khi lớn lên, người ta không còn sự hồn nhiên giản dị như thế được nữa.

Thích một cô bạn vì xinh đi nữa thì có dám chạy ra thơm như ngày bé hay chỉ biết im lặng đứng nhìn. Bởi nó đã biết tính rằng nếu làm thế sẽ ăn một cái tát.

Thấy thanh niên đánh ông già giữa đường thì có dám lao vào bênh hay lại vội đi nhanh không sợ vạ lây đến bản thân mình.

Tóm lại là khi lớn lên, hồn nhiên mất dần và thay vào đó là toan tính. Mà cũng đúng thôi, không ai có thể ngây thơ như cái thời cởi truồng sang nhà hàng xóm ăn trực được. Đó là một quá trình phát triển hợp lý.

Nhưng ngay cả khi đã lớn rồi, con người vẫn có những lúc rất ngây thơ, ngây thơ đến thảm hại. Có câu: Trong mỗi thằng đàn ông đều có một thằng trẻ con. Câu đó đôi khi rất đúng.

Có đôi khi thằng đàn ông ngây thơ khi nghĩ rằng dăm ba cử chỉ lời nói ngọt ngào đã là biểu hiện của tình yêu.

Có đôi khi thằng đàn ông ngây thơ khi nghĩ rằng những kế hoạch rất viển vông của anh ta vẫn hoàn toàn có thể thực hiện được.

Ngây thơ bao giờ cũng dẫn đến tổn thương và thất bại khi vấp phải thực tế. Và tất nhiên, không ai ngây thơ đến quá nhiều lần, con người cứ khôn dần lên sau mỗi lần dại, rồi khôn đến cái mức không còn dại được nữa. Tóm lại là, anh ta đã tỉnh đến mức không còn có thể say.
Nhưng nào ai biết cái cảm giác say nó hạnh phúc đến mức nào. Rượu có gì ngon đâu mà người ta phải uống, phải uống đơn giản là để được say.

Say là một ảo tưởng đem lại hạnh phúc. Giống như ảo tưởng về một tình yêu cũng đem lại cảm giác hạnh phúc dù cho đó chỉ là ảo tưởng. Ảo tưởng về một kế hoạch viển vông cũng đem lại hạnh phúc cho người vẽ ra nó cho dù không bao giờ kế hoạch ấy biến thành hiện thực.

Tất nhiên, sau một đêm say bao giờ cũng là một ngày mệt mỏi. Sau một ảo tưởng hạnh phúc là một nỗi đau thất bại.

Thế cho nên, đa số cho rằng chẳng hay ho gì chuyện say xỉn và cũng chẳng hay gì chuyện ngây thơ... rằng chúng ta vẫn cần sống tỉnh táo, khôn ngoan và tính toán.

Nhưng, có nhiều khi tôi thấy mình bị ngợp trong những tính toán của chính mình, trong những suy nghĩ của chính mình. Mọi quyết định đều được cân đo đong đếm thiệt hơn kỹ lưỡng, mọi đánh giá đều được phân tích dựa trên những kinh nghiệm cá nhân và cả một mớ những lý thuyết, những mô hình...

Tôi cảm giác gần như không còn là chính mình được nữa mà tôi như một cái máy nghĩ, máy phán xét.

Sách đọc thì hay thật, nó dạy cho ta những kinh nghiệm của những người khác. Nhưng đó cũng là cái nguy hiểm của sách, khi đó mọi nhìn nhận của mình nó không còn là của mình nữa, không còn dựa trên kinh nghiệm của mình nữa mà còn trên cả kinh nghiệm của những người khác. Nhìn nhận cái gì cũng lôi Kant, Hegel, Khổng Tử, Lão Tử, Đức Phật ra để quán chiếu thì hỏng cả cái hồn nhiên của chính mình.

Khi anh biết nhiều thứ hơn và nhìn nhận mọi vấn đề một cách toàn diện hơn, tổng quát hơn, anh không còn nhiệt huyết hồn nhiên, mơ ước hồn nhiên và lòng dũng cảm cũng hồn nhiên như cái thủa ban đầu. Anh không còn dám ra thơm cô bạn xinh như ngày bé vì anh hiểu rằng làm thế sẽ ăn tát, anh không dám thực hiện những kế hoạch đã định vì anh hiểu rằng phần trăm thất bại quá nhiều.

Khi quá thấu biết, anh trở thành triết gia chứ không thể trở thành người hoạt động thực tiễn, anh chỉ có thể trở thành kẻ sỹ chứ không thể trở thành doanh nhân. Anh chỉ là "man of vision" chứ không phải là "man of action".

Mà những người thành đạt hầu hết là những người hành động để cải tạo thế giới chứ không chỉ ngồi đấy mà nhận thức. Những doanh nhân thành công mà tôi quen biết đều là những người dám hành động chứ không phải là những con người luôn sợ hãi và cứ phải tính toán thiệt hơn mọi nhẽ trước khi bắt đầu.

Đấy, cái nguy hiểm khi anh đánh mất đi sự hồn nhiên của chính mình là như thế, cái nguy hiểm khi anh nệ vào sách vở là như thế. Đánh mất hồn nhiên, anh đánh mất luôn cả những mơ ước, đánh mất cả nhiệt huyết hành động, đánh mất cả lòng trắc ẩn và đánh mất thành công...
Nói một cách hơi AQ thì, anh cứ hồn nhiên lao vào thơm một trăm cô, anh nhận được 99 cái tát và có thể chỉ một nụ hôn đáp lại. Nhưng thế cũng coi là thành công rồi.

Anh cứ hồn nhiên thực hiện những kế hoạch mơ ước, 99 lần thất bại và chỉ có lần cuối thành công. Thế là anh đã thành công.
Einstein nói một câu rất hay trong tiểu luận Thế giới như tôi nhìn thấy:

"Cái đẹp đẽ nhất mà chúng ta có thể trải nghiệm được là cái bí ẩn. Kẻ nào không biết đến nó, không còn khả năng thảng thốt hay kinh ngạc, kẻ đó có thể coi đã chết, đã tắt rụi lửa sống trong mắt mình". Người ta chỉ có thể thảng thốt hay kinh ngạc khi còn sự hồn nhiên, như thằng bé hồn nhiên nhìn lên bầu trời đầy sao bí ẩn kia và tự hỏi cái gì đang nhấp nháy trên đầu.

Tôi đang mất dần sự hồn nhiên của chính mình, sự hồn nhiên mà tôi chỉ có thể tìm thấy đôi khi trong men rượu. Chỉ có ở đó, tôi mới biết bật khóc như trẻ con khi có người bạn ôm tôi vào lòng lúc đã quá say, biết rung động khi có người bạn lúc đó mang cho tôi chén nước, đắp cho tôi cái áo hay đơn giản chỉ nói một câu: "Thôi, anh đừng uống nữa...".

Tôi mất phương hướng, mất cân bằng, bế tắc, quẩn quanh đôi khi bởi chính những toan tính của mình, bởi chính những kinh nghiệm mà tôi nhập vào đầu mình từ sách vở và từ người khác.

Tôi đọc Rừng Na Uy và thấy thèm được sự tự nhiên đến hồn nhiên như vậy. Tự nhiên trong cách người ta nói với nhau, trong cách người ta ứng xử với nhau và trong cách người ta yêu nhau. Nhưng làm sao như vậy được nữa khi đầu óc còn mang nặng những tư tưởng bảo thủ thậm chí giáo điều.

Tôi thấy mình quá già nua và tôi thèm được nhìn lại cuộc sống qua ánh mắt trẻ thơ như ngày xưa. Tôi lại muốn được ngây thơ hay thậm chí dại dột. Nhớ lại những khoảnh khắc dại dột và thơ ngây ấy, tôi có cảm giác mình thánh thiện...

Tôi buồn mất một ngày nếu ai đó nói tôi khôn, tôi chỉ buồn một phút nếu ai đó nói tôi dại... Bởi khi dại rồi người ta sẽ khôn nhưng khi khôn rồi người ta không còn dại được nữa, không còn hồn nhiên được nữa.
Ai giúp tôi tìm lại sự hồn nhiên thủa trước bây giờ?

Tôi muốn một sáng ngủ dậy, đầu óc tôi được refresh lại, không còn những triết thuyết, không còn những mô hình, không còn những kinh nghiệm, còn lại chỉ là sự hồn nhiên như thời còn là thằng bé, để lại có cái dũng khí hồn nhiên ngày nào, hồn nhiên lao vào cứu bạn, hồn nhiên ăn cắp tiền của ông bà, hồn nhiên thơm một cô bạn chỉ vì thấy cô ấy xinh...

online_love75
15-01-2007, 03:23 AM
Víi c¸i giäng ®iÖu nh­ canh chua v¾t n­íc cèt chanh, Quúnh Trang cÊt giäng lanh l¶nh hÐt Çm hÐt Ü. Cø t­ëng chuyÖn g× diÔn ra mµ lµm cho c« nµng hÐt t­íng lªn nh­ vËy th× ra c« nµng ®ang qu¸t th¸o TiÕn “®Çn” khèn khæ ngåi ®»ng sau. §ã ®• trë thµnh chuyÖn th­êng ngµy ë phè huyÖn víi hai bµn thø hai vµ ba cña tæ bèn nµy. Ngåi ®èi mÆt bµn gi¸o viªn nªn ë khu vùc cÊm ®Þa nµy toµn nh÷ng khu«n mÆt l¾m måm vµ hoc hµnh vµo lo¹i “tiÕn sÜ” c¶. Tuy nhiªn Quúnh Trang l¹i lµ häc sinh ­u tó mµ c« cµi ®Æt vµo ®Ó chØ gi¸o nh÷ng g­¬ng mÆt ®iÓn h×nh kia. BiÕt vËy nªn c« nµng tá ra kh¸ tinh vi. Tuy nhiªn c¸i tinh vi Êy l¹i cã phÇn d¸ng yªu, dÔ th­¬ng mµ ai còng chÊp nhËn.Quúnh Trang lµ c« bÐ häc giái ®Òu c¸c m«n vµ tr«ng còng kh¸ xinh x¾n nªn mäi ng­êi trong líp ®Òu yªu quý vµ gäi c« b»ng c¸i tªn mÌo con hay tõ ®iÓn sèng. Trang kh¸ hoµ ®ång víi mäi ng­êi xung quanh. C« gi¸o rÊt ­ng ý vÒ c« trß nhá nµy.
§Õn mét ngµy c« nµng ta ®ang say s­a häc bµi th× tõ phÝa sau mét vËt thÓ ®ùoc cÊu t¹o tõ giÊy vµ h×nh giµng gi«ng mét côc b«ng mµ hay nãi ®óng h¬n ®ã lµ mét côc giÊy to t­íng nÐm ®Õn bèp ph¸t vµo ®Çu c« nµng. S½n tÝnh khÝ nãng bèc ho¶ cña nói löa, c« nµng quay ph¾t l¹i cÆp m¾t nh­ tiÕt ra thø ¸nh s¸ng lµm tÕ d¹i bÊt k× hung thñ nµo trong viÖc lµm võa x¶y ra xong. Kh«ng mét chót ®éng tÜnh còng nh­ manh mèi tªn hung thñ, c« nµng quay lªn lÈm bÈm ®Ó ra ch¬i t×m ra thñ ph¹m b»ng ®ùoc. V× ®ã lµ tiÕt Lý –m«n häc ­a thÝch cña c« nµng nªn c« ch¶ng muèn mÊt mét kiÕn thøc nµo dï nhá bµng h¹t c¸t. Trang l¹i ngåi im vµ nghe c« gi¶ng bµi. Mäi viÖc ®©u ph¶i thÕ lµ xong, mét vËt thÓ kh¸c l­ít qua kh«ng khÝ víi tèc ®ä phi th­êng nh­ m¸y b¸y trùc th¨ng vµ víi søc nÆng ngh×n tÊn mµ khi bay qua kh«ng khÝ d­ ©m cña nã ai còng c¶m nhËn ®­îc. VËt thÓ to lï lï kh«ng râ nguån gèc Êy bay vµ ®©m sÇm vµo ®µu c« nµng. VËt thÓ Êy giê chÝnh x¸c céng nhËn lµ mét chiÕc giÇy b©t khñng bè cña mét tªn con trai nµo ®ã trong líp. C« C«ng- gi¸o viªn m«n vËt lý thÊy c« häc trß c­ng bÞ nh­ vËy liÒn quyÕt t©m giµnh thêi gian truy t×m hung thñ. C¶ líp x«n xao vµ dån mäi con m¾t vÒ phÝa Trang ®ang nh¨n nhã «m ®Çu tuy nhiªn vÉn cè dµnh mét ¸nh m¾t s¾c bÐn nhÊt tÆng cho mäi c­ d©n trong líp. C« x­a nay vèn hiÒn dÞu mµ h«m nay bçng thay ®æi nÐt mÆt nghiªm l¹i hái c¶ líp:
-Ai ®• lµm chuþÖn nµy mau ®÷ng dËy nhanh kh«ng téi sÏ nÆng h¬n nÕu c« t×m ra ai lµm.
LÇn mét kh«ng ai d¸m ®øng lªn. C« tiÕp tôc lÆp l¹i c©u ®ã trong vµi lÇn tiÕp. Kh«ng ai d¸m ®øng lªn. C« do¹ sÏ nãi víi c« chñ nhiÖm ®Ò nghÞ h¹ h¹nh kiÓm xuèng møc trung b×nh mµ kÎ dÊu mÆt vÉn im l×m kh«ng hÒ nhóc nhÝch. C« bùc m×nh ®øng lªn ®i ra ch¾c nãi cho c« chñ nhiÖm th× TiÕn th»ng ngåi c¸ch Trang mÊy bµn ®øng dËy. TiÕn lóng tóng. C« bùc m×nh ra lÖnh nãi râ sù thËt th× cËu tra hèt ho¶ng nãi r»ng:
-Em th­a c« cho em ®i vÖ sinh ¹!
CËu ta run b¾n ng­êi cßn c¶ líp th× nh×n nhau mét lóc sau c­êi Çm. C« cè nhÞn c­êi vµ ®Ëp th­íc kÎ xuèng bµn c¸i bèp.
-Em ®ang ®ïa c« ®Êy µ? Em cã biÕt c« vµ c¸c b¹n ®ang ®iÒu tra viÖc b¹n Trang kh«ng? Em ngåi xuèng ®i
TiÕn mÆt t¸i mÐt kh«ng hÐ ®­îc mét lêi, nh×n c«.
-C« ¬i nh­ng em....
-Em lµm sao?
-Em... buån... c« cho em ®i ®i c«
C« nghiªm mÆt l¹i b¶o tiÕn ngåi ngay xu«ng tr­íc khi c« cho cËu ta lµ hung thñ. §Õn lóc nµy, nh­ cã mét søc m¹nh nµo ®ã ®• khiÕn Thµnh ®øng lªn nhËn téi. C« cau mµy l¹i nh×n Thµnh. Thµnh lu«n lµ mét häc sinh næi tiÕng víi mäi trß nghÞch ngîm nªn kh«ng cã g× lµ l¹ víi viÖc nµy. C« hái v× sao th× thµnh chØ nãi lÝ nhÝ lµ kh«ng ph¶i nÐm Trang mµ lµ nÐm b¹n Th×n ngåi tr­íc Trang nh­ng kh«ng may nÐm nhÇm. C« lÊy bót ghi ngay tiÕt yÕu cho líp 8G- mét líp chän trong lÞch sö ®Çu tiªn cã tiÕt yÕu nµy. C« b¾t Thµnh vµ Th×n vÒ viÕt b¶n kiÓm ®iÓm th× thÊy TiÕn mÆt ®á lªn, ch©n th× Ðp chÆt. C« gäi :
-TiÕn em ®i vÖ sinh ®i
TiÕn hèt ho¶ng ®øng lªn nh­ng ®iÒu kh«ng may ®• x¶y ra, mét laäi n­íc ®• ch¶y ra, thÊm ®Ém quÇn cËu, ch¶y lªnh l¸ng ra xung quanh. Mäi ng­êi c­êi Çm lªn. TiÕn ®¸i dÇm, mÆt cËu ta b©y giê ®á lªn mµ bÊt cø mét qu¶ cµ chua chÝn thÕ nµo còng ph¶i gäi b»ng s­ phô. C« kh«ng nhÞn ®­îc c­êi, Trang còng kh«ng tµi nµo nhÞn ®­îc. C« b¶o TiÕn vÒ nhµ thay quÇn cßn cËu ta chØ biÕt v©ng d¹ råi ch¹y th¼ng. TiÕng c­êi ®uæi theo cËu ta vÒ ®Õn tËn nhµ.
Lóc sau, TiÕn ®Õn nh­ng v× nhµ cËu ta kho¸ cöa mµ ch¼ng bao giê chÞu ®em ch×a kho¸ nªn ®µnh m­în t¹m c¸i quÇn cña chó hµng xãm bªn c¹nh. ChiÕc quÇn bß to ®ïng d¹ng quÇn tôt cña d©n hiphop ®ang mèt b©y g׬ nh­ng size quÇn l¹i qu¸ to xo víi cËu nªn thØnh tho¶ng cËu cø ph¶i x¸ch quÇn lªn trong ®Õn ngè.Tíi líp cËu ta véi v• ®i lau chç n­íc quý ho¸ cña chÝnh m×nh. Tin tøc lan réng ®Õn ®©u th× tiÕng c­êi lan theo ®Õn ®ã. TiÕn ®á mÆt chØ cßn biÕt cói m¾t ®i cho thËt nhanh.
Tïng tïng tïng! TiÕng trèng vang lªn b¸o hiÖu ®Õn tiÕt häc thø n¨m cña c¶ tr­êng. TiÕt cuèi cïng cña thø ba nµy lµ thÓ dôc. TiÕn hån nhiªn nh­ c« tiªn cïng c¸c b¹n ra sÕp hµng. Giê TiÕn vinh dù ®ùoc mang mét tªn míi lµ TiÕn dÇm hay TiÕn khai. Nghe tªn ®Õn hay. TiÕng c­êi ®• dÇn l¾ng xuèng khi nh×n thÊy khu«n mÆt cña thÇy Long thÓ dôc. ThÊy ®­îc mÖnh danh lµ cã khu«n mÆt l¹nh nh­ tiÒn vµ ¸nh m¾t th× s¾c nh­ dao. Häc trß khiÕp ®¶m nh×n thÇy. TiÕn sî thÇy nh¸t trong tÊt c¶ c¸c thÇy c« gi¸o trong tr­êng nµy, nh×n thÊy thÇy TiÕn cø run bÇn bËt. H«m nay thi nh¶y xµ, còng may lµ mïa ®«ng ®­îc mÆc quÇn bß nªn thÇy kh«ng nãi g× TiÕn kh«ng th× TiÕn cã mµ ®i ch©n ®Êt treo dÐp c¶ giê. H«m nay nh¶y xµ lÊy ®iÓm thi häc kú. TiÕn xung phong thi ®Çu tiªn v× g× th× g× cËu ta còng lµ mét häc sinh ®• tõng ®i thi thÓ dôc m«n nh¶y xa vµ còng ®• tõng m­êi phÈy m«n nµy ë líp b¶y. ThÇy nh×n nã trong chiÕc quÇn thïng th×nh vµ h¬i b¨n kho¨n. Nh­ng nh×n vÎ mÆt cña cËu ta th× th«i cho cËu nh¶y ®Çu tiªn. TiÕn ®o dµ, ®Õm sè b­íc,...lµm mäi thø chuÈn kü thuËt ®Õn chuÈn x¸c. Tªn nh¶y mét, hai, ba, bèn vµ ®Õn b­íc thø n¨m cËu bËt qua xµ. Cïng víi viÖc nh¶y qua xµ quÇn cËu cung bay theo ®ã lu«n. TiÕn hèt ho¶ng giê cËu ®ang ë t×nh trang : QuÇn bay tr­íc ng­êi l¶ l­ít theo sau. Bän con g¸i nh­ Quúnh Trang th× che mÆt nh­ng vÉn tñm tØm c­êi con bän con trai nh­ th»ng Hoµng, Thµnh, Th©n th× toe toÐt ra c­êi. ThÇy Long x­a nay vèn l¹nh lïng vËy mµ giê còng bËt c­êi tr­íc cËu häc trß. Cßn th©n chñ cña chiÕc quÇn th× ®au ®ín, véi vµng mÆc quÇn l¹i thËt nhanh cho khái ng­îng tr­íc mäi ng­êi. CËu ta xin thÇy vµo líp vµ thÇy còng kh«ng nì lßng nµo ®Ó cËu häc trß ng­îng ngïng tr­íc mÆt mäi ng­êi nh­ thÕ nµy. Cuèi còng trèng còng ®¸nh vµ mäi ng­êi ïa vµo líp lÊy cÆp s¸ch chuÈn bÞ ra vÒ. Nh×n thÊy khu«n mÆt ®ang ®á bõng bõng cña TiÕn nªn cËu ta bÞ l«i ra lµm t©m diÓm cña mäi tiÕng c­êi.TiÕn ng­îng ngïng chuå`n th¼ng mµ nghe ®»ng sau mäi ng­êi ®ang nãi biÕt bao chuyÖn vÒ mét thµnh viªn cña líp 8G mµ h«m nay võa ®¸i dÇm vµo tiÕt bèn råi l¹i bay quÇn vµo tiÕt n¨m. C©u chuyÖn mét ngµy cña TiÕn ®Çn kÕt thóc nh­ vËy nh­ng kh«ng biÕt s¸ng h«m sau víi c¸i måm nh­ loa phãng thanh cña Quúnh Trang th× TiÕn cßn chÞu ®ùng ®Õn mu«n ®êi.

vietquoc154
19-01-2007, 01:19 AM
Năm Lớp 6:
Bạn trợn mắt quát ầm lên khi mình cắm cổ chạy và đâm đầu vào bạn.Nhưng khi ngước nhìn, bạn đỏ mặt ngượng ngùng . Còn mình thì run lẩy bẩy ,không nói nổi một câu. ( Sao lại có đứa ... đẹp trai thế ) . Quyết tâm phục thù . Mình ném đá khi bạn đi gần một vũng nước . Méc thầy khi bạn trốn ... chào cờ . Hét toáng tên phụ huynh của bạn giữa sân trường . Bạn ỷ to xác hơn mình nên cứ chờ tan học là túm cổ , gõ trán , dúi đầu mình . Thật đáng xấu hổ . Vậy mà người ta gọi bạn là ... hotboy cơ đấy

Lớp 8
Mình bị chảy máu khi đá bóng cùng bạn . Vừa băng bó bạn vừa cằn nhằn :" con gái vô tich sự , hậu đậu , lần sau không cho chơi nữa " . Thế nhưng kể từ đó bạn cũng ít đá bóng hẳn đi , và chẳng bao giờ đuổi theo mình nữa . Đối với mình , bạn xấu trai còn hơn ... Chí Phèo . Nhưng ngày nào cũng vậy , bạn trịnh trọng đưa những lá thư tỏ tình , những món quà dễ thương của bọn con gái cho mình ... thèm chơi . Ước gì bọn họ thấy cái cảnh bạn giành ăn với mình , lúc đó nhìn bạn "tiểu nhân" vô cùng . Sao đối với mình bạn gớm ghiếc đến thế . Thật bất công .

Lớp 10
Mỗi lần đi ngang qua lớp mình là bạn vứt qua cửa sổ ( vào bàn của mình ) một vài thứ ăn được : snack , xí muội , ổi , xoài ... Bạn kiêu hãnh đi qua và nhờ thằng bạn đi sau nhìn xem ... mình có nhặt lên không . Ngày 8-3 , bạn tặng mình cành hồng xơ xác ( 3 phút chờ mình , bạn bứt sạch lá và ... gai ) : "Cho cậu đấy , định tặng con Linh nhưng nó không đi học " . Rất tiếc là con Linh đứng ngay sau bạn ...

Lớp 12
Mỗi tối thứ 7 bạn đều " vô tình " ghé vào nhà mình để hỏi số điện thoại , số nhà của một đứa lạ hoắc nào đó . Thấy mình ốm , bạn mang đến một đống thuốc bổ : " mẹ mình uống thuốc này tăng được mấy kí đó . Uống đi , nhìn cậu giống khỉ quá . Xấu ác luôn " . Sinh nhật mình bạn loay hoay chuẩn bị cả tuần : một cái bánh kem to đùng , bó hoa hồng tổ chảng và cuốn Harry Potter mới cóng : " Cảm động à ! Biết ngay là dễ bị con trai dụ mà , thế này thì bị đá dài dài . Đừng tưởng bở , mình mới trúng số đấy " . (Còn lâu nhóc ạ , chỉ mình bạn mới đủ sức dụ mình thôi ) .

Năm 1
Tối thứ 7 một dòng tin nhắn thật buồn : " Đừng khóc nhé nếu không có ai cho cậu đi ké , không ai giành ăn và không ai mượn đĩa CD của bạn mà không bao giờ trả lại . Có muốn chờ mình 4 năm nữa chiến đấu tiếp không ? Đừng khóc nhé ... nếu người đó không phải là mình " . Hôm qua là sinh nhật mình , giọng bạn khiêu chiến tận bên trời Anh : " Vô tích sự thế là cùng , không ai dắt đi chơi à ! Mở PC lên đi , mình cho xem cái này " . Mình vội vàng mở webcam . Một cái bánh kem thật lớn với dòng chữ nhòe dần : HẬU ĐẬU ! MÌNH YÊU BẠN . Cạnh đó là đống CD , bạn mượn mình rồi không trả . Ngày ra đi , bạn chỉ mang theo quần áo và những cái đĩa cũ kĩ ấy . Ôm chiếc điện thoại , mình bật khóc . Trong webcam , mước mắt bạn lăn dài : " nhớ cậu chết mất , khỉ thật . Sao mình yêu cậu nhiều thế , chờ mình nha hậu đậu " . Cuối cùng thì bạn cũng phải thừa nhận điều mà mình muốn nghe bao nhiêu lâu rồi . Dù bạn không nói thì mình vẫn chờ đợi bạn suốt đời . Khỉ thật ! Mình yêu bạn .

vietquoc154
19-01-2007, 01:48 AM
Đọc Xong Cấm Cười



Xin nhiệt liệt chào mừng các đoàn đại biểu đến từ khắp năm châu bốn biển đến tham dự hội thảo Vì Một Thế Giới Ngày Mai hôm nay.

Trước tiên là đoàn Việt Nam, gồm có:

Đào Công Sự
Mai Thanh Toán
Lại Nguyên Văn
Bùi Như Lạc
Trần Như Nhộng
Đinh Ba
Đinh Ốc
Hải Dóng
Phí Công Anh

Đặc biệt là đại biểu người dân tộc Lò Văn Tôn, Cú Có Đeo và Lừa Song Phắn
Phấn đấu bao nhiêu đời, cuối cùng dòng họ Tôn Thất cũng có được những vị trí chủ chốt trong xã hội.

Chúng tôi trân trọng giới thiệu:
- Bộ trưởng Bộ GD&ĐT: Tôn Thất Học
- Bộ trưởng Bộ Lao đông, thương binh và xã hội: Tôn Thất Nghiệp.
- Bộ trưởng Bộ Y tế: Tôn Thất Đức
- Bộ trưởng Bộ Quốc phòng: Tôn Thất Thủ
- Bộ trưởng bộ NN&PTNT: Tôn Thất Bát
- Bộ trưởng Bộ Ngoại giao: Tôn Thất Thế
- Bộ Trưởng Bộ KH&ĐT: Tôn Thất Sách
- Bộ trưởng Bộ Nội vụ: Tôn Thất Sủng
- Bộ trưởng Bộ Tài chính: Tôn Thất Thu
- Bộ trưởng Bộ Du lịch: Tôn Thất Thểu

Lào:

Lông Chim Xoăn Tít
Vay Vay Hẳn Xin Xin Hẳn
Hắc Lào Mông Chi Chít
Đang Ị Lăn Ra Ngủ
Xăm Thủng Kêu Van Hỏng
Ôm Phản Lao Ra Biển
Say Xỉn Xông Dzô Hãm
Cu Dẻo Thôi Xong Hẳn
Cai Hẳn Thôi Không Đẻ
Xà Lỏn Luôn Luôn Lỏng
Ngồi Xổm To Hơn Hẳn
Teo hẳn mông bên phải
Xà lỏn dây thun giãn

Hàn Cuốc Hàn Xẻng: (Korea)

Chim Đang Sun
Chim Sun Sun
Chim Sưng U
Chim Can Cook
Choi Suk Ku
Nâng Su Chieng
Kim Đâm Chim
Pắt Song Híp
Chơi Xong Dông
Soi Giun Kim
Hiếp xong dông
Eo Chang Hy (y chang heo)

Nhật Bản:

XaKuTara
TaChoKuRa
Cutataxoa

Liên Xô:

CuNhétXốp
CuDơNhétxốp
Nicolai NhaiQuaiDep
Ivan CuToNhuPhich
TraiCopXờTi
Mooc Cu Ra Đốp
Ivan Xach Xô Vôi

Gruzia:
Xuyên Phát Nát Đe

Ucraina:
Nâng Cu Lên Cô

Hungary:
Kukelop

Rumany:

Lo Nhet Cu
Lôi Cu Ra Đốp

Trung Quốc:

Bành Tử Cung
Đại Cường Dương

Tây Ban Nha:

RờMông MuTê

Pháp:

Mecci BốCu
MôngToĐítCũngTo
PhăngPhăngXiLip

Bồ Đào Nha:

Fecnando Cuto

Mông Cổ:

Giao Hợp Phát Một
Cấp Tốc Thoát Nước
Lạc Mốc Hột Lép

Thái Lan:
Ki a Ti Suck

Campuchia :

Su Va Đu Mông

Ấn Độ:

XìLípVăngĐi

Apganixtan:

ÔiSaoMà ChimTaĐen (Osama Binladen)

magicoflove_0820
19-01-2007, 03:34 AM
ĐÒ MẤt DẠy MÂy ĐƯa ĐỂu

baquana16
19-01-2007, 09:54 AM
đề nghị admin blog ngay khỏi diễn đàn
đưa thứ tục tĩu lên khu giải trí này mất dạy quá

dangminh_sieuquay
23-01-2007, 10:37 PM
thành phố mùa này không có bước chân anh
Nên con đường buồn và cô đơn lắm
Huế thương ơi Sài Gòn nơi xa thẳm
Ánh mắt dỡi theo sao đủ mấy dặm trường?

khoảng cách xa xôi ko thể cản yêu thương
Em vẫn yeu dẫu biết bàn tay mình không đủ với
Anh lên xe đến miền trời xa vợi
Ngày chua tay em chỉ lặng đứng nhìn.....

Xe lăn bánh rồi anh cũng xa em
Ngày ấy ko mưa sao lòng em tê tái?
Vẫn biết anh đi là mất anh mãu mãi
Huế buồn ơi sao Huế cứ nặng tình?

Ôi tình yêu ko thể gọi thành tên
nõi nhớ âm thầm sao mà da diết quá
Cơn mưa chiều nay - nhớ anh đện lạ
Đường em về đông lắm - văn cô đơn

Sài Gòn giờ này vui lắm phải ko anh?
tiếng còi xe suốt ngày kêu inh ỏi
Người chen lấn người trên những con đường chật chội
Có khoảng trống nào nơi ấy.......cho em??

tình yêu đầu đờiem dành trọn trái tim
Để rồi nhận ra như thế vẫn là chưa đủ
Em ảo tưởng một giấc mơ nào đó
Rồi tự mình đánh vỡ trong cơn mê
Giấc mơ qua đi............
anh chẳng quay về..........

lilo_hihi
26-01-2007, 04:47 AM
hì hì! sao lại post thơ vào thế này
tớ là 1 người ngại đọc truyện dài,nên cũng hok thick thơ lém^^
nhưng vào topic nỳ rùi thì cũng nên để lại j` chứ nhỉ ^^

bluedolphin06
29-01-2007, 03:26 PM
Chào bà kon, Mong Manh mình sẽ típ tục khi có ý, giờ thì mù tịt rùi...
Đây là truyện mới, mong bà kon ủng hộ...


Anti-girl, are you sure?

Con gái ư? Tôi có thể nói gì đây nhỉ, chỉ được nước là chuá rắc rối, lắm điều. Chính bởi vậy một thằng con trai như tôi đã sớm mang trong mình dòng máu "anti-girl" ^___^

Một vài người sẽ bảo tôi hâm hay bị "vấn đề thầm kín" gì đó nên không dám hó hé con gái.
Nhưng xin thưa, tôi hoàn toàn lành lặn không một chút trầy sướt, chỉ trừ mấy hôm quần cả trưa nắng ngoài sân cỏ luyện vài đường với tụi trong xóm là mang mấy cái sẹo thôi.

Không dám phách lối, thằng cu An nhà hàng xóm còn khen tôi đẹp trai là khác.

Tưởng nó nói thật, tôi lấy làm tự hào, bởi con ních có bao giờ biết nói dóc? ^-^

Nhưng không, vì tôi cho thằng nhóc mượn mấy cái đĩa game nên nó...nịnh để còn "nhờ vả tiếp" T___T

Tôi “may mắn” sinh ra trong một gia đình có ba anh chị em, một bà chị gái, tôi là thằng con trai duy nhất và mẹ tôi vẫn không chịu ngừng, cho tiếp một “công chuá nhỏ” nữa. Lý do: vui cửa vui nhà T_______T

Ba tôi đau nặng về trước với tổ tiên và giao lại căn nhà cho một thằng bé vừa 5 tuồi như tôi phải “gánh vác” cho đến tận bây giờ.

Lớn lên trong kiếp “con trai yêu quý” của mẹ, nô lệ của bà chị cộng với kiếp oshin của nhỏ em, tôi thừa biết tính khí con gái chanh chua đến mức nào.

Rút kinh nghiệm, thà không dính vào sướng hơn! ^^

[my life is so beautiful without girl]
Tiếng nhạc chuông “con dế” Nokia thân yêu vang lên.

Đừng mong nó là của con gái, never!

_ Alô!

_ Alô cái đầu mày, hẹn 3 giờ mà bây giờ biết tao đợi bao lâu không?
Liếc nhìn cái đồng hồ treo tường, tôi trả lời tỉnh bơ...

_ Mày có mát dây không vậy, mới có 2h30 gọi làm gì?

_ Nói gì vậy cha nội, 3h45 rồi!

Nhìn kĩ lại cái đồng hồ, tôi tá hoả phát hiện kim giây không nhúc nhích…thì ra nó "chết" từ hôm qua đến giờ T____T

Hèn chi có cảm giác dường như ngày hôm nay…dài hơn.

_ Ok, tao ra ngay, 849 phải không?

_ Ừ, mau mau lên, sắp lên sàn đấu rồi!

Nghe qua có vẻ sặc máu xã hội đen, nhưng 849 thiệt ra là tên một tiệm net ^^
Và sàn đấu có nghĩa là trận tranh hùng trên game online.

Tôi thường ghé mấy hàng net vào mỗi buổi chiều, khi trong trường mấy ông giáo sư không cho việc gì làm.

Hay hôm ấy tôi...ngủ và bỏ lỡ bài học T___T

Tại mẹ tôi cứ cằn nhằn muốn điếc lỗ tai.
"Mày cứ bám cái máy suốt, không học hành gì!"

Hơn nữa, mạng nhà tôi chậm lè tè như rùa đi bộ T___T

Ra tiệm này ngồi vừa rẻ vừa thoải mái, lại có thêm máy lạnh và quan trọng là không tính thêm tiền, vâỵ nên tôi “chấm” ngay!

Đẩy cửa dắt con chiến mã thân yêu ra sân, tôi hào hứng định phi nước đại thì có tiếng léo nhéo sau lưng...

_ Anh ba trốn mẹ đi chơi àh nha!

Con Tina "ba khịa" lại bắt quả tang tôi lần nữa T____T

_ Tao muốn đi đâu thì đi, việc gì đến mày, vào nhà mau!

_ Mẹ bắt anh phải ở nhà trông nhà, hôm nay mẹ về trễ nên kêu anh nấu cơm!

_ Bà Ngân đâu?

_ Chị hai đi sinh nhật bạn từ chiều rồi.

Hey, cái vị trí “long nhong đường phố” đó phải là tôi chứ đâu phải bả!

_ Thì hãy còn sớm, để đó chút tao về.

_ Em đói bụng!

_ Thì đây nè, ăn cây chocolate đi, tao đi chừng 1 tiếng nữa về rồi nấu cơm cho mà ăn.
Con bé đón lấy cây kẹo từ tay tôi, mặt tươi rói. Chắc con nhỏ biết tỏng tôi sẽ phải cho nó cái gì đó để bịt miệng.

_ Ok, bye anh ba, đi nhanh về nhanh!

Được “tiểu công chúa” tha bổng, tôi nhanh chóng đạp như ma đuổi, sợ con bé đổi ý thì toi.
Đó là một trong những lý do tôi không thích con gái, nhõng nhẽo đến phát kinh!

_ Mày đến trễ quá rồi đó!

_ Biêt, tại cái đồng hồ nhà tao die sớm nên không biết thời gian là gì.

_ Vô Sơn Lâm Quán đi, có một thằng nào đang thách đấu dữ dội kìa!

_ Để đó anh mày tính, lo mà chuẩn bị xem chiến thắng oanh liệt này.

Thằng nhóc đối thủ là Thiên Hào địa thủ trong phái Thiếu Lâm.

Chắc lính mới nên không biết cao thủ "Cái Bang" là tôi, được thôi, hôm nay cho mày ăn chưởng cho biết thế nào là mùi đời đen bạc ><
Những trận đánh oanh liệt diễn ra một cách chớp nhoáng, cuối cùng "thằng nhỏ đáng thương" chấp nhận đầu hàng vô điều kiện.

Tôi chiến thắng oanh liệt trước cặp mắt thán phục của thằng Hiếu, đứa bạn thân nhất của tôi, người duy nhất luôn ủng hộ tôi ba cái vụ này^^

_ Phục mày thiệt đó Minh, tao thấy mặt nó "đen" quá nên không dám chơi, kêu nó chờ để tao mời sư phụ, nó không tin giờ thì biết thế nào là cao thủ rồi!

Cái nick Long Thái của tôi luôn luôn đứng trong top những cao thủ có tiếng võ lâm, nói thật, tôi khoái ba cái vụ xưng hùng này quá!

_ Thôi, tao out đây, qua bắn Gun bound một chút cho đỡ nghiền!

_ Sao sớm vậy?

_ Hôm nay phải về phục vụ con Tina, mẹ tao về trễ vì họp hành gì đó. Thiệt tình, ông trời không thương đứa có tinh thần chiến đấu như tao chút nào.

_ Thôi ráng đi, vài năm nữa mày bận chuyện “gia đình” rồi, đâu còn ở bên mẹ mày nữa!

_ Dẹp ba cái chuyện tào lao đó đi, tao không rãnh nói về con gái, có một bà chị cộng một đứa em là muốn độn thổ rồi. Còn đến một cô bạn gái chắc tao die sớm!

_ Điển trai, học giỏi như mày có khối em xếp hàng, tại mày kén quá đo thôi!

_ Chuyện đó với tao hãy còn quá xa vời, tao chỉ sống với một chân lý duy nhất
“Đàn ông sự nghiệp làm đầu
Sau hầu cha mẹ
Vợ con chuyện thừa”

_ Đừng có nói chắc thế, không chừng mai mốt mày dính chấu 1 em!

_ Còn lâu!

Cảm thấy không còn bao nhiêu thời gian, tôi bỏ lửng câu chuyện tiếp tục dán mắt vào màn hình.

sanbatcuop
02-02-2007, 09:04 AM
Thôi đi đi
giữ lại làm gì?
Bàn tay ngón dài ngón ngắn
bỏ ta đi rồi
kẽ tay vô tình xoè cho nước luồn qua


Cứ ngỡ cuộc sống như bản tình ca
Ngờ đâu lại là bản “gloomy Sunday” buồn dại
Guitare gãy rồi gắn lại
Chia ly rồi biết lấy gì gắn lại ...
Em?

Có bao giờ nỗi buồn thăng hoa?
Có bao giờ bản tình ca chết vội?
Có bao giờ những ngón tay nhẹ nhàng khép lại
những giọt mật cuộc đời
đọng lại
nhẹ tênh

sanbatcuop
02-02-2007, 09:09 AM
Tuyết
không rơi
mùa đông không trắng
Những cành cây không được khoác khăn choàng
run rẩy
nhớ

Nắng
trên cao
Kính đổi màu
Đôi mắt giấu sau màu xám
nhìn đời
tự nhiên
vẫn đục


Rượu
Say là đà
Hỏi rằng
"sao lại say?"
Nâng chén, bóng mình trong gương
nhàu nhò
bạc thếch


Mail
những giòng mail vô cảm
đẩy đưa
mình như trôi giữa hai bờ vô định
chẳng ai đoái hoài
hỏi rằng
"bao giờ cho đến tháng mười"
mail ơi


Tim
vẫn đập
đôi lúc chậm
đôi lúc nhanh
đôi lúc ngừng
hỏi:
biết bao giờ tim đập nhanh như lần đầu nắm tay người con gái?
biết bao giờ tim đập chậm như ngủ yên trong lòng mẹ?
biết bao giờ tim ngừng đập
thảnh thơi?

baquana16
02-02-2007, 11:45 PM
điên nặng
kiểu này chác bị man man rùi
post cái này lên chả hiểu để làm gì
nhìn thấy bận mắt quá
chả ra cái gì

Cát
04-02-2007, 12:35 AM
H­¬ng s¾c t×nh yªu
Cïng sinh ra trong mét khu phè N vµ Th­ ch¬I rÊt th©n víi nhau ngay tõ khi cßn nhá. Cho ®Õn sau nµy khi häc lªn cÊp 3 còng vËy. Hai ®øa cïng häc mét tr­êng nªn cø mçi buæi tan tr­êng lµn 2 ®øa l¹I cïng nhau vÒ nhµ, hay ®«I khi l¹I rñ nhau ra Trµng TiÒn ¨n kem. HÌ ®Õn cã lÏ lµ kho¶ng thêi gian ®Ñp nhÊt v× N vÒ quª ch¬I cïng Th­, cïng nhau ®ïa nghÞch ch¨n tr©u, b¾t dÕ, th¶ diÒu cïng bän trÎ hµng xãm. Nh­ng cuéc ®êi cã bao giê nh­ ng­êi ta mong muèn. Thêi gian ®Ñp ®Ï Êy còng qua ®I vµ trë thµnh kØ niÖm ®Ñp. Khi c¶ hai b­íc ch©n vµo cæng tr­ëng ®¹I häc còng lµ lóc viÖc kh«ng mong muèn x¶y ra: bè mÑ Nam tõ n­íc ngoµI trë vÒ ®­a N qua Hång k«ng sèng. Mét mÆt cho cËu häc tËp thªm ë nh÷ng tr­êng tèt, mÆt kh¸c ®Ó cËu lµm quen dÇn víi viÖc kinh doanh cña bè mÑ cËu.nam v× kh«ng muèn bè mÑ buån nªn ®• ®ång ý. Xong nam còng c¶m thÊy buån v× N ph¶I xa T vµ ch¼ng biÕt ®Õn bao giê míi ®­îc gÆp l¹i. Giê lªn m¸y bay s¾p hÕt, ®îi m•I mµ kh«ng thÊy T ra tiÔn N buån l¾m, ®ang ®Þnh quay b­íc ®I vµo n¬I so¸t vÐ th× tiÕng gäi lanh l¶nh cña c« b¹n th©n vang lªn: “ n!N! §îi tí d•!”. T võa ch¹y võa gäi trªn tay cÇm mét c¸I gãi g× nho nhá. C« b¹n th©n võa thë võa nãi nh­ kh«ng ra tiÕng: ghím lµm g× mµ véi thÕ. Kh«ng muèn gÆp tí µ1 b¹n th©n kiÓu g× thÕ!. Råi T nßi: m×nh ®ïa ®Êy! N c­êi, thÇm nghÜ:®óng lµ kh«ng ai gièng nh­ T(vÉn nh­ ngµy x­a ch¼ng thay ®æi g× c¶). n hái T: sao muén thÕ? ChËm tÝ n÷a th× m×nh ®I mÊt.
- T ®¸o ngay: lµ v× c¸I mãn quµ tí muèn tÆng cËu.
- Quµ g× thÕ? N hái.
- Kh«ng nhí µ, mãn quµ tí høa tÆng cËu vµo dÞp noel nµy Êy.
- µ, ra vËy. M×nh quªn mÊt c¸I kh¨n chø g×- N ®¸p.
- õ thÕ bao giê cËu vÒ VN?
- N buån buån ®¸p:
- Còng ch¼ng biÕt n÷a! Nh­ng chît m¾t N s¸ng lªn, vÎ c­¬ng quÕt, N nãi: tí sÏ vÒ, kh«ng l©u ®©u. cè ®îi tí nhÐ!
C©u nãi cña N t­ëng nh­ dÔ hiÓu nh­ng l¹I khiÕn cho T lÊy lµm l¹ vµ nghÜ m•I kh«ng ra.
Giê lªn m¸y bay ®• chØ cßn n¨m phót, N «m T víi nh÷ng giät n­íc m¾t l­u luyÕn giäng nghÑn ngµo: m×nh ®I ®©y, nhí viÕt th­ cho m×nh nhÐ! H•y ®îi m×nh vÒ!
Khi m¸y bay cÊt c¸nh, bay vÒ mét vïng trêi kh¸c vµ trªn chiÕc m¸y bay ®ã cã ng­êi b¹n th©n nhÊt cña m×nh. T c¶m thÊy nghÑn ngµo, n­íc m¾t øa ra vµ l¨n nhÑ trªn gß m¸. ®Çu T b©y giê chång chÊt nh÷ng c©u hái:” sao m×nh l¹I khãc? Sao m×nh l¹I c¶m thÊy nh­ mÊt ®I mét c¸I g× ®ã rÊt quan träng cña cuéc ®êi m×nh. vµ t­ëng trõng nh­ kh«ng thÓ sèng ®­îc nÕu mÊt ®I ng­êi Êy. Råi chît T nhËn ra r»ng tõ lóc nµo ®ã T ®• yªu N mµ T còng kh«ng biÕt. ThËt tai h¹I, t¹I sao l¹I thÕ? T thÇm tr¸ch m×nh. t¹I sao l¹I nhËn ra ®IÒu ®ã qu¸ muén nh­ vËy. T vÒ nhµ trong t©m tr¹ng buån b•. ngåi tr­íc chiÕc m¸y vi tÝnh b¾t ®Çu viÕt nh÷ng dßng ®Çu tiªn cña chiÕc mail mµ T muèn göi cho N.
T­ëng chõng nh­ T sÏ cho N biÕt t×nh c¶m cña m×nh nh­ng thËt bÊt ngê, T ®• kh«ng hÒ ®¶ ®éng g× ®Õn chuyÖn Êy. Bëi v× T nghÜ r»ng: “ nÕu T nãi ra, biÕt ®©u sÏ khiÕn N khã xö th× sao? Vµ N sÏ kh«ng yªn t©m häc ®­îc”. NghÜ vËy nªn T ®• kh«ng nãi ra vµ cø thÕ 4 n¨m ®• tr«I qua. T ®• ra tr­êng vµ cã viÖc. Cßn t×nh c¶m víi N th× ngµy cµng lín dÇn trong T, T cµng nhí N bao nhiªu th× cµng tù tr¸ch m×nh bÊy nhiªu, tr¸ch m×nh ®• kh«ng nhËn ra sím ®Ó giê ph¶I buån vµ sèng trong sù nhí nhung tiÕc nuèi.
Cuéc sèng cña T sÏ diÔn ra su«n sÎ nÕu kh«ng cã c¸I ngµy ®Þnh mÖnh Êy. Khi bè mÑ nãi víi c«: “ con µ! Con còng ®• tèt nghiÖp vµ cã viÖc lµm æn ®Þnh. Còng ®Õn lóc con ph¶I t×m lÊy cho m×nh mét tÊm chång. Bè mÑ muèn giíi thiÖu cho con cËu Qu©n, con mét ng­êi b¹n cña bè” ( tõ tr­íc tíi giê T lu«n nghe lêi bè mÑ, lÇn nµy còng kh«ng ph¶I lµ ngo¹I lÖ.). Kh«ng biÕt tõ chèi thÕ nµo nªn Th­ ®µnh ®ång ý, cho bè mÑ vui lßng. T cø t­ëng r»ng chØ gÆp mét lÇn ch¾c còng kh«ng sao? Nh­ng ngê ®©u chØ mét lÇn gÆp mÆt mµ Q ®• ®em lßng yªu T. Q th­êng xuyªn ®Õn nhµ T ch¬I vµ ®­a ®ãn T ®I lµm. MÆc dï kh«ng yªu Q nh­ng T kh«ng ®ñ can ®¶m ®Ó nãi víi Q, bëi T kh«ng muèn lµm tæn th­¬ng Qu©n-mét ng­êi rÊt tèt. T cø mÆc kÖ cho mäi chuyÖn diÔn ra vµ chí trªu thay vµo c¸I ngµy ®Çu thu Êy, Q ®• ngá lêi víi Th­ vµ xin phÐp bè mÑ cho ®ù¬c c­íi T lµm vî. Tr­íc viÖc bÊt ngê nµy, T v« cïng lóng tóng vµ ch­a biÕt m×nh ph¶I hµnh ®éng thÕ nµo nªn c« ®• xin Qu©n thªm thêi gian ®Ó suy nghÜ. Th­ l¹I tù tr¸ch m×nh ®• kh«ng d¸m nãi ra sù thËt, ®• kh«ng ®ñ tù tin ®èi víi t×nh yªu cña m×nh, ®Ó nãi víi Q r»ng T kh«ng yªu Qu©n vµ mong Q hiÓu cho T. ThÕ råi, Th­ ®• lÊy l¹I b×nh tÜnh vµ quyÕt ®Þnh nãi sù thËt víi Nam. Th­ viÕt mail vµ göi cho N. Mét ngµy, hai ngµy råi 3 tuÇn ®• tr«I qua kÓ tõ ngµy T nãi thËt t×nh c¶m cña m×nh víi N. Giê T rÊt buån, v× kh«ng nhËn ®­îc c©u tr¶ lêi tõ N. Nh­ng råi, giÊu nçi buån Th­ ®• nãi thËt víi Q, mong Q tha lçi cho T v× trong suèt thêi gian qua T ®• kh«ng nãi cho Q biÕt sù thËt. C« hµnh ®éng nh­ vËy víi mong muèn m×nh sÏ lµm l¹I tõ ®Çu vµ kh«ng lµm ai ph¶I buån v× m×nh thªm n÷a. C« cø t­ëng r»ng Q sÏ tr¸ch m×nh khi biÕt ®ù¬c sù thËt nh­ng thËt kh«ng ngê Q ®• kh«ng tr¸ch T mµ cßn c¶m ¬n Th­ v× ®• nãi thËt vµ mong r»ng T sÏ coi Q nh­ mét ng­êi b¹n tèt. Thêi gian cø thÕ tr«I qua, ngµy nµy qua ngµy kh¸c, Q vÉn ®Õn th¨m vµ gióp ®ì T th­êng xuyªn. Còng chÝnh v× ®IÒu ®ã mµ T cµng c¶m thÊy cã lçi vµ day døt h¬n. C« nãi víi Qu©n nh­ng anh ®• nãi r»ng:
-Q coi T lµ b¹n tèt nªn gióp ®ì T lµ chuyÖn ®­¬ng nhiªn mµ.T ®õng nghÜ ngîi nhiÒu vµ h•y më lßng ®Ó ®ãn nhËn ng­êi b¹n nµy nhÐ!
C©u nãi Êy cña Q lµm cho T c¶m thÊy nh÷ng bÕ t¾c trong lßng giê ®• ®­îc gi¶I to¶. T×nh b¹n cña 2 ng­êi v× thÕ mµ còng ngµy cµng tèt ®Ñp h¬n.
C¶ 2 ng­êi th­êng ®I d¹o quanh bê hå vµo nh÷ng buæi chiÒu cuèi tuÇn, t©m sù víi nhau nh÷ng ®IÒu s©u th¼m ®¸y lßng, kÓ cho nhau nghe nh÷ng kØ niÖm ®Ñp thêi th¬ Êu….Mçi khi buån vui, hä th­êng t×m ®Õn nhau ®Ó chia sÎ. Cã lÏ c¶ 2 ng­êi ®• t×m thÊy mét thø t×nh c¶m chung, ®Ñp ®Ï mµ cao quý ®ã lµ t×nh b¹n. ThÕ råi mét n¨m còng dÇn tr«I qua, gi©y phót ®ãn chµo n¨m míi ®ang ®Õn gÇn. Th­ ngåi tr­íc s©n nhµ d­íi gèc c©y hoa s÷a vÎ mÆt nh­ ®ang chiªm nghiÖm ®IÒu g× ®ã. Bçng nhiªn cã tiÕng th»ng Hïng em T :
-chÞ T ¬I! ChÞ cã th­ ®IÖn tö ®Êy.
Th­ giËt m×nh, véi ®I vµo nhµ mµ quªn c¶ chiÕc kh¨n ®ang ®an gië r¬I trªn thÒm nhµ. Trong ®Çu c« chît hiÖn lªn mét suy nghÜ: “cã lÏ nµo l¹I lµ Nam? §óng råi! §óng lµ N råi!”. C« më hép th­ vµ ¸nh m¾t c« dõng laÞ ë dßng ®Þa chØ quen thuéc ngµy nµo. Kh«ng ph¶I cña ai kh¸c mµ chÝnh lµ cña Nam. §iÒu ®ã cµng lµm c« håi hép h¬n vµ tim c« ®Ëp m¹nh h¬n.(nã nh­ mét cèc n­íc l¹nh giê ®ang ®ù¬c h©m nãng l¹i.). Vµ c« b¾t ®Çu ®äc nh÷ng dßng ®Çu tiªn:
“Th­ yªu quý!
Cã lÏ Th­ ®• rÊt buån vµ ®au khæ v× N? N c¶m thÊy rÊt hèi hËn v× nh÷ng g× m×nh ®• kh«ng d¸m lµm. Nam ®• kh«ng d¸m nãi ra t×nh c¶m cña N ®èi víi Th­. Th­ µ! Th­ cã biÕt kh«ng N yªu Th­ nhiÒu l¾m. Nam yªu T tõ l©u l¾m råi nh­ng N ®• kh«ng d¸m thæ lé cïng Th­. M×nh ®• sang H«ngk«ng víi mét t×nh c¶m ®ang lín dÇn lªn mçi ngµy. ThÕ råi, ®Õn mét ngµy kia N nhËn ®ùoc th­ ®IÖn tö cña T, N ®• rÊt vui. Th­ cã biÕt N ®• sung s­íng ®Õn nh­êng nµo kh«ng? Nh­ng niÒm vui Êy ®• chît t¾t bëi N sî r»ng sÏ kh«ng mang l¹I h¹nh phóc cho Th­ vµ lµm Th­ ph¶I chê ®îi trong sù nhí nhung xa c¸ch. Khi ®ã N ®• nghÜ r»ng thµ cø im lÆng cßn h¬n ®Ó T ph¶I chê ®îi , ®Ó T ph¶I buån. Nh­ng ®©u biÕt r»ng sù im lÆng cña N cµng lµm Th­ buån h¬n , ®óng kh«ng Th­? Giê th× kh¸c, giê N ®• ®ñ tù tin ®Ó råi ,N tin r»ng t×nh yªu cña N sÏ ®ñ ®Ó lµm cho T c¶m thÊy h¹nh phóc vµ vui vÎ. Nam sÏ kh«ng im lÆng n÷a! Nam sÏ ®Ó cho con tim m×nh cÊt tiÕng. Th­ ¬I! H•y hiÓu vµ th«ng c¶m cho N nhÐ! H•y tha thø vµ ®ãn nhËn N nhÐ. Dï cã muén nh­ng ®ã lµ t×nh c¶m tËn ®¸y lßng mµ N dµnh cho Th­. Mét tuÇn n÷a m×nh sÏ vÒ. Haü ®îi N, Th­ nhÐ!
Yªu vµ nhí Th­ nhiÒu!”.
§äc xong l¸ th­, Th­ ®• khãc khãc v× m×nh ®• kh«ng thËt sù tin Nam, khãc v× yªu N vµ v× tÊt c¶ nh÷ng g× ®• diÔn ra, khãc cho mét n¨m míi h¹nh phóc h¬n. Cã vÎ khã hiÓu nh­ng sù thËt lµ vËy. Khi h¹nh phóc con ng­êi ta cã thÓ khãc vµ ®ã lµ giät n­íc m¾t h¹nh phóc.
Sau khi nhËn ®­îc l¸ th­ cña N, Th­ c¶m thÊy m×nh tù tin h¬n víi t×nh c¶m cña m×nh vµ vui vÎ v× m×nh ®• cã nh÷ng quyÕt ®Þnh ®óng ®¾n,
Th­ ®îi N trong niÒm vui vµ h¹nh phóc, nh­ng kh«ng thÓ tr¸nh khái sù håi hép. Mét tuÇn còng ®• dÇn qua, mai lµ ngµy N vÒ, ®ªm nay T ngåi ®©y d­íi m¸I hiªn nhµ ®ang nghÜ ngîi ®IÒu g× ®ã. Cã lÏ lµ nh÷ng kú niÖm ®Ñp víi N l¹I hiÖn vÒ trong c«, bëi c« mØm c­êi rÊt h¹nh phóc. §Õn nçi c« quªn c¶ thêi gian ®Õn tËn khuya c« míi sùc tØnh, c« vµo nhµ ngñ nh­ng kh«ng tµI nµo nh¾m m¾t næi bëi nh÷ng kØ niÖm ngµy x­a cø thay nhau hiÖn vÒ trong t©m t­ëng cña c« ®Õn tËn s¸ng. C« chuÈn bÞ ra ®ãn N tõ rÊt sím. C« ®øng ®îi trong s©n bay trong t©m tr¹ng håi hép víi nhiÒu th¾c m¾c: “kh«ng biÕt N cã thay ®æi nhiÒu kh«ng? Kh«ng biÕt N cã cao h¬n kh«ng?…” råi cè l¹I tù nghÜ: “th¾c m¾c thËt lµ ví vÈn”, c« l¹I c­êi . T©m tr¹ng Th­ b©y giê kh¸c h¼n t©m tr¹ng c« mÊy n¨m vÒ tr­íc khi c« tiÔn N ®i. V× m¶I nghÜ qu¸ nªn Nam ®øng sau Th­ lóc nµo c« còng kh«ng hay biÕt, ®Õn tËn lóc Nam gäi c« míi biÕt:
-Th­ lµm g× mµ trÇm t­ thÕ!
C« quay l¹I, b¾t gÆp ngay ¸nh m¾t Nam. Anh vÉn gièng nh­ ngµy nµo anh ®I, trõ n­íc da cã phÇn tr¾ng h¬n vµ kiÓu tãc míi. LÇn nµy N l¹I «m th­ nh­ng kh«ng ph¶I víi sù l­u luyÕn n¨m x­a mµ lµ t×nh c¶m nhí nhung vµ yªu th­¬ng tét cïng.
Hai ng­êi dêi khái s©n bay, ®«I bµn tay th× n¾m chÆt t­ëng nh­ kh«ng cã g× cã thÓ chia rÏ ®­îc. Giê ®©y hä ®• thùc sù ®­îc sèng trong h¹nh phóc mµ bÊy l©u hä kh«ng cã. Cã lÏ sau khi tr¶I qua nh÷ng viÖc nh­ vËy, hä ®• hiÓu ®­ëc r»ng: t×nh yªu lµ ph¶I d¸m nghÜ d¸m hµnh ®éng. Khi yªu ph¶I d¸m ®èi mÆt víi nã. §Ó ng­êi ta yªu vµ c¶ chÝnh b¶n th©n ta sau nµy kh«ng ph¶I hèi tiÕc.
Hai ng­êi tõ s©n bay vÒ th¼ng nhµ Th­. Bè mÑ Th­ do biÕt Nam tõ ngµy cßn nhá nªn khi gÆp anh, «ng bµ còng rÊt vui. Khi Nam th­a chuyÖn vµ xin c­íi Th­ lµm vî, «ng bµ ®• ®ång ý. “bè mÑ t«n träng quyÕt ®Þnh cña c¸c con , v× vËy 2 con h•y sèng sao cho thËt h¹nh phóc.”
§¸m c­íi cña 2 ng­êi ®­îc tæ chøc kh«ng l©u sau ®ã vµ hä nhËn ®­îc rÊt nhiÒu nh÷ng lêi chóc phóc cña moÞ ng­êi , tÊt nhiªn lµ kh«ng thÓ thiÕu Qu©n. Sau ®¸m c­íi, N vµ Th­ bay sang H«ngk«ng sèng. Nhanh thËt ®Êy! Míi ®Êy mµ ®• 2 n¨m råi hä kh«ng vÒ ViÖt Nam! B©y giê ®øng ®©y ®ãn hä mµ c¶m xóc cña anh thËt khã t¶! Qu©n nãi víi Hµ.
-em hiÓu mµ!
vµ c¶ 2 ng­êi cïng mØm c­êi vÎ m•n nguyÖn l¾m! Cã lÏ Qu©n ®• t×m thÊy mét nöa cña chÝnh m×nh ®óng kh«ng c¸c b¹n. §IÒu quan träng kh«ng ph¶I lµ ®¹t ®­îc t×nh yªu b»ng mäi c¸ch mµ ®ã lµ mäi ng­êi ®Òu ®­îc h¹nh phóc, ®óng kh«ng Hµ? Qu©n hái.
Hµ ch­a kÞp tr¶ lêi th× Qu©n cÊt tiÕng:
-hä ra kia råi, mau ra chç hä th«i.
Bèn ng­êi b¹n gÆp nhau sau mét thêi gian kh¸ dµI nªn mäi ng­êi tr«ng rÊt vui vÎ, cã ng­êi ®• ch¬I víi nhau tõ l©uvµ rÊt hiÓu nhau, cã ng­êi th× míi quen song hä ®Òu cã chung mét mong muèn ®ã lµ x©y dùng t×nh b¹n tèt ®Ñp m•I m•i. Sau ®ã, hä cïng nhau dêi khái s©n bay vÒ nhµ víi bao chuyÖn buån vui, hä chia sÎ víi nhau. Hä cßn cïng nhau ®ãn giao thõa , kÓ cho nhau nghe nh÷ng c©u chuyÖn cña riªng m×nh vµ chóc nhau nh÷ng c©u chóc tèt lµnh cho mét n¨m míi thµnh c«ng vµ h¹nh phóc.
ThËt lµ h¹nh phóc, vui vÎ ®óng kh«ng! Chóng t«i ®• t×m ®­îc h¹nh phóc ®Ých thùc vµ chóng t«i cßn t×m thÊy mét thø h­¬ng s¾c ®Æc biÖt cña t×nh yªu. §ã lµ mét ®IÒu kh«ng ph¶I ai còng biÕt….Nh­ng t«I th× ch¾c r»ng nÕu b¹n biÕt sèng vÞ tha vµ më t©m hån m×nh th× h¹nh phóc sÏ ®Õn víi b¹n. vµ biÕt ®©u b¹n còng ®­îc sèng trong c¸I h­¬ng s¾c ®Æc biÖt cña t×nh yªu th× sao?

->> trong cuéc sèng ®«I khi chóng ta cÇn sèng vÞ tha vµ ®Æc biÖt trong t×nh yªu con ng­êi ta cÇn cã sù vÞ tha nhÊt. VÞ tha ®Ó ng­êi ta yªu vµ chÝnh ta ®­îc vui vÎ, vÞ tha cßn ®Ó cã mét t×nh yªu bÒn chÆt vµ ®«I khi cßn cã ®­îc mét thø h­¬ng s¾c ®Æc biÖt cña t×nh yªu…mµ mçi ng­êi nªn cã vµ cÇn cã.

TVSDD
10-02-2007, 12:44 AM
Tui sẽ sáng tác 1 câu chuyện dài, và mỗi chương tui sẽ cho vào 1 topic. Mong mọi người ủng hộ:fi:

Chương 1 :
Đề tài thực hành lần này của cô Lan dạy tiếng Pháp thực sự đã hâm nóng bầu không khí lớp 7a9. Chưa bao giờ đề tài thực hành cuối tháng lại hấp dẫn như vậy.
Những lần trước, cùng lắm thì cũng chỉ đi khảo sát thiên nhiên và kết quả thăm dò, hay tìm tài liệu về ô nhiễm môi trường, về văn hóa Việt Nam & các nước.
Nhưng lần này thì khác. Đề tài là chuẩn bị 1 vở kịch bằng tiếng Pháp sau đó diễn trước lớp. Cả bọn sẽ được mặc sức thể hiện tài năng biên kịch, đạo diễn & diễn xuất. Và thế là, với 1 sự hào hứng đến khó tin, các nhóm kịch bắt đầu hình thành.
Đương nhiên, đáng gờm nhất vẫn là nhóm của Bình Thanh. Bình Thanh là lớp trưởng, ngoài ra còn có Hồng Anh, lớp phó học tập cộng thêm 1 loạt siêu sao khác như Dương, Hà, Lê Anh Đức, Hoàng.
Nhưng chưa chắc nhóm Bình Thanh học giỏi mà đã diễn kịch xuất sắc. Vì còn có 1 nhóm kịch khác xuất sắc không kém : nhóm Hà An.
Hà An là 1 con bé vui vẻ, cá tính và trong đầu nó luôn chứa những ý tưởng bùng nổ. Ngoài ra, các bạn của An cũng không phải "tay vừa" : Cái Nga dễ thương và giả vờ rất giỏi, Hiền Chân cũng là 1 "kịch tác gia" xuất sắc, Châu Linh "quái" không kém An & luôn nhiệt tình, Thiên Hương, cũng thuộc hàng siêu sao của lớp, cứng rắn, quyết đoán nhưng luôn luôn thoải mái. Còn thằng Hùng, thằng Trung, thằng Nguyễn Anh Đức tuy khù khờ nhưng cũng ra chiều hợp tác rất tốt.
Càng lợi thế hơn cho nhóm Hà An khi mà lớp đang xì xào chuyện "tình cảm" trong nhóm Bình Thanh. Vì thế, nội bộ nhóm xảy ra xích mích.
Tuy nhiên, lớp 7a9 không phải đã hết nhân tài. Linh Ngọc diễn xuất rất tốt, Thục Hiền rất nhiệt tình vì nhà nó thuộc loại khá giả nhất nhì lớp, Trà My dịu dàng, điềm đạm, Linh Chi cứng cỏi, mạnh mẽ. Mỗi đứa 1 tính cách càng làm cho vở kịch thêm muôn màu.
****
- Chúng ta viết về thời xưa hay thời nay?
Khi hỏi câu này, Hiền Chân chắc mẩm An sẽ nói là "thời nay", vì "thời xưa" lấy đau ra tiền may phục trang kia chứ?
- Cả 2! An "đánh" huỵch toẹt 1 phát làm cả bọn thoáng ngạc nhiên.
Nhưng chỉ 1 thoáng thôi. Cả cái lớp này là fan của những bộ Manga Nhật, nên cái motif này chẳng khó khăn gì để đoán ra. 1 là 1 nhân vật tương lai lạc về quà khứ. 2 là 1 nhân vật quá khứ lạc đến tương lai. 3 là cùng 1 nhân vật nhưng ở nhiều kiếp, nhiều đời khác nhau.
- Làm về 1 nhân vật quá khứ lạc sang tương lai đi! Châu Linh lên tiếng.
- Không phải 1 mà là 2 nhân vật. 2 nhân vật này còn trẻ nên chưa dày dạn kinh nghiệm, bản lĩnh, cho nên sẽ gặp phải khó khăn để truyện kịch tính hơn.
- Đương nhiên! Nhân vật mà quá già dặn, thanh toán hết mấy cái vớ vẩn thì còn gì là cao trào! Phải thêm mấy "cuộc đấu súng nghẹt thở" nữa đấy nhé!
Giọng thằng Hùng chẳng "véo von, thánh thót, lên bổng xuống trầm" thì thôi, đã thế nó lại đang viêm họng, giọng khản đặc.Vậy mà nó "đổ" luôn 1 tràng vào tai 7 đứa còn lại làm 7 cái miệng há hốc ra cười. Cười cái giọng "khó ưa đến tội nghiệp " của nó, cười bộ mặt "ngây thơ vô tội " của nó khi thấy mọi người cười bò ra, cười cái ngôn ngữ bình thường mà cố chên những từ "sặc mùi dân anh chị" của nó.
***
Kịch bản đã hoàn thành. Hà An tíu tít khoe:
- Kịch bản bọn tớ dài 13 trang!
- Wow! Các nhóm khác nhìn theo ghen tị.
- Nhưng... đoạn đầu tớ cách ra từng này dòng (An xòe tay phụ họa), mỗi lượt thoại tớ để cách từ 1-2 dòng...
- Xời ạ! Bọn nó ngán ngẩm.
Trong vở kịch này, ai cũng có ít nhấ 2 vai, trừ Châu Linh & Hùng đóng 2 anh em "còn trẻ & chưa có kinh nghiệm" lạc vào thế giới hiện tại.
"Vở kịch kể về chàng lính chỉ huy trẻ tuổi tên là William (Hùng đóng) yêu 1 nàng công chúa tên là Charlotte (Nga đóng). Nhưng Harry, 1 chàng lính khác (Trung đóng)cũng yêu Charlotte nên đã nhờ mụ phù thủy Chomolungma, nữ hoàng đỉnh Everest (Hương đóng) giúp đỡ. Vì vậy, William bị Charlotte hiểu nhầm. Anh đi gặp mụ phù thủy Fanxipan (Chân đóng) chế ra 1 loại thuốc độc giúp chàng biến khỏi nơi đây. William đã toại nguyện & chàng cùng cô em gái Brigitte (Châu Linh đóng) đến thế giới tương lai.Họ dã gặp những khó khăn gì? William có thể gặp lại người yêu của mình hay không? Đây có phải 1 vở bi kịch? Mời các bạn đón xem vào sáng thứ 4 tuần này..."
Lời tiếp thị được Thiên Hương nhanh nhảu viết ra giấy rồi chuyển cho những đứa trong nhóm đọc.

2)
- Sao giờ này mà bọn nó vẫn chưa đến nhỉ? Châu Linh sốt ruột. Rồi nó mở sổ điện thoại ra bấm cho thằng Hùng & thằng Đức.
2 câu trả lời nó nhận được hoàn toàn giống nhau :"Nó đi lâu rồi cháu ạ."
- Ghét thật! Đã hẹn là 8h ở nhà Chân vậy mà... mấy thằng này lề mề quá! An làu bàu rồi quay ra Châu Linh định than tiếp nhưng nó chợt sững người lại:
- Ơ, Châu Linh đâu rồi?
Thì ra lúc đó, Châu Linh chẳng nói chẳng rằng phi thẳng xuống tầng 1. Nó đoán là 2 thằng bạn nó không la cà đâu cả. Chỉ là 2 ông tướng đang dò dẫm tìm nhà mà thôi.
Châu Linh đoán trúng phóc. Bên mép đường, có 2 bóng người, 1 cái cao lêu nghêu, 1 cái bé xíu ngồi trên 2 chiếc xe cà tàng đang loay hoay giở 1 mảnh giấy ra xem...

TVSDD
10-02-2007, 01:22 AM
Tui post tiếp nè:
Còn trên nhà, Nga đang đoán già đoán non:
- Chắc nó bực mình nên xuống ngồi 1 mình-Rồi nó ngoắt sang Chân-Cậu thấy tớ nói có đúng không?
- Sai rồi!
Tiếng đáp gọn của Châu Linh làm Nga thoáng giật mình, nhưng sau đó nó nhận ra ngay ai đang nói.
- Tớ mang "khách VIP" lên cho các cậu đây.
Hai vị "khách VIP" đã lộ diện. Bóng thằng Hùng dài, tay chân như mấy cái que tăm gắn lỏng vào cái thân hình, như chực rơi ra ngoài. Đằng sau thằng Hùng là 1 cái bóng ngắn 1 mẩu, chân tay cũng rời rạc không kém. Còn trên đỉnh đầu 2 đứa, hình như quạ vừa làm tổ trên đó không bằng.
- Chẳng biết hôm nay có bước chân trái ra khỏi nhà hay không mà sáng nay bọn tôi bị đến mấy chục cú tông xe.
Tiên Hương lật đật chạy đi lấy nước cho bọn nó uống, nhưng đây là nhà Chân nên nó cứ loay hoay mãi.Cuối cùng, Chân đành bổ vào bếp. Còn thằng Trung thì nghịch ngợm vò đầu bới tóc 2 ông bạn quý hóa của nó, làm 2 cái tổ quạ "đã xù nay còn xù hơn".
Xong đâu vào đấy, mọi người bắt đầu tập. Sau 2 tiếng đồng hồ, cả bọn tập xong. Thằng Đức uể oải rơi phịch xuống con ngựa gỗ, có thể là của em gái Chân. Ngay lập tức, 1 ý tưởng phóng qua An nhanh hơn điện xẹt:
- Đức, tránh ra!
Vừa ra lệnh nó vừa kéo thằng Đức lôi ra. Con ngựa cũng được đấy chứ! Lấy con ngựa này cho thằng Hùng cưỡi, cho giống 1 chiến binh! Bảo đảm khi nó lên sân khấu, bọn bạn ở dưới sẽ bò lăn ra cười cho xem!
Lũ con gái vào làm bếp. Trong lúc đó, Châu Linh ngồi mặt nhăn mày méo vì nó chẳng biết trần mỳ. Nó chỉ ngồi làm mấy món lặt vặt như thái thịt, bóc tỏi mà thôi.
Ở nhà Châu Linh rất ít khi phải nấu ăn nên nó vụng ơi là vụng. Mặc dù nó chơi thân với con nhỏ Phương Linh nhà kế bên, 1 con nhỏ nấu ăn siêu hạng, ai mà ăn món ăn nó nấu bảo đảm lâng lâng suốt ngày. Châu Linh nhìn thấy sách khoa học tự nhiên là vồ lấy nhai ngấu nghiến, có khi không có tiền nó đứng ở hiệu sách coi cọp mấy tiếng đồng hồ. Châu Linh không thuộc hàng "siêu sao" của lớp nhưng kể ra cũng có khối đứa nể. Còn nấu ăn thì tệ kinh khủng. hính vì vậy, nó chẳng bao giờ nấu ăn cho cả nhà, mà nếu có muốn thì cũng chẳng ai tín nhiệm nó. Còn Phương Linh thì ngược lại. Nó là 1 chuyên gia nấu ăn nhưng điểm số thì cứ lẹt đà lẹt đẹt, mặc dù cũng không phải bê bết lắm. Chơi thân như vậy mà Châu Linh hôm nào cũng tê cứng chân trong hiệu sách, còn Phương Linh nhìn quyển vở tức muốn khóc. Chơi thân như vậy mà Phương Linh ngày càng biết nấu nhiều món, còn Châu Linh mỗi khi cao hứng trổ tài là y như rằng cả nhà nó sẽ tranh nhau cái nhà xí!
Châu Linh càng nghĩ, mặt nó càng méo. Nó chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình nấu nướng hơn được ai, nhưng lũ bạn nó đứa nào cũng tất bật ra vào, còn nó thì chết dí 1 chỗ như 1 con nhóc vô tích sự. Thật tức muốn chết! Nhưng may sao, cái Nga đã kịp chặn đứng cục tức nghẹn ứ trong cổ nó:
- Thằng Đức đi chơi điện tử hả Châu Linh?
- Ừ!
- Đã thế, tẹo nữa bọn mình ăn bằng hết, cho nó nhịn luôn!

TVSDD
10-02-2007, 03:23 AM
3)
Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ. Lúc đó, đĩa mì trần to tướng đã sắp cạn.
- Để dành cho thằng Đức với chứ! Thiên Hương can.
- Kệ nó! Cho nó nhịn luôn! Nga ngúng nguẩy.
- Thôi đi bà! Bọn mình mời nó ăn trưa ở đây lại để nó đói là bất lịch sự lắm đấy! Thằng Hùng thằng Trung đã không ăn được ở đây rồi... Châu linh tiếp lời.
- Đói quá!
Tiếng của thằng Đức làm cả lũ con gái tắt đài ngay tuýt xuỵt. Đứa nào đứa nấy tê cứng như bị dòng điện 220KV xuyên qua cơ thể. May mà bọn nó chưa kịp thực hiện "Điệp vụ bất khả thi" do Nga đưa ra, nếu không bây giờ cái tiếng thều thào kia không khác gì tiếng gọi vọng từ cõi âm về.
Thằng Đức giãy nảy khi thấy đĩa mì:
- Mấy bà thiết đãi tôi như vậy hả?
- Ai bảo về muộn? Ăn thì ăn, không ăn thì nhịn ! Nói nhiều quá! Thiên Hương gắt.

TVSDD
10-02-2007, 07:34 AM
Thằng Đức xụi lơ. Nó ngồi vào bàn ăn, cố dồn nén sự tủi thân. Nhưng cái con nhỏ Nga đáng ghét ngồi kế lại "khơi dậy lòng tự ái" của nó:
- Ngon không?
Nga nấu ăn không đến nỗi tồi, nhưng trong tâm trạng ức chế này, thằng Đức muốn thét lên rằng món ăn này rất tệ, rất chán. Cụ thể hơn nữa thì càng nhiều lí do: mỡ quá nhiều, thịt quá dừ, mì quá dai... Nhưng sợ Nga tủi thân rồi nện cho nó 1 trận thì nó cũng yên thân, nó dành đáp đại:
- Ngon!
Nhưng cái Nga chưa buông tha nó. Nga nhận ra rằng câu trả lời của thằng Đức chỉ là đẻ cho xong việc chứ chẳng thật lòng tẹo nào.
- Ngon, cái Nga nói mỉa, ngon mà mặt ông thế kia thì ngon cái đầu ông ấy!
Thằng Đức vừa gắp thức ăn vào miệng mà Nga đã "nện" thẳng cánh, khiến lũ thức ăn trong miệng nó như đang "tổng tấn công đoì trả tự do" vậy, và sau đó, nó sẽ nói cho cái Nga 1 trận. Thấy vậy, Chân can ngay:
- Thôi thôi, Nga để cho nó ăn đi, để nó ăn xong rồi muốn nói gì thì nói!
Châu Linh cũng tham gia:
- Ông cứ ăn đi! Để đứa nào đó nấu cho ông bát nữa là được chứ gì?
- Sao lại "đứa nào đó"? Vậy bà không biết nấu hử?
Tình thế đã xoay chuyển, lần này, Châu Linh là người bị lũ nước mắt "tổng tấn công", chúng chỉ trực thi nhau trượt xuống, và thủ phạm lại chính là thằng Đức. Thằng Đức nói câu đó, chắc là vô tình, nhưng kỳ thực lại quá "hiểm". Nếu như bình thường thì không nói làm gì, nhưng bây giờ Châu Linh vừa mới dẹp cái cục tủi thân này xuống chưa đầy nửa tiếng, thằng Đức lại bới lên. Nhìn thằng Đức, Linh ước nó là 1 cài bao tải cát để Linh thỏa sức đấm đá cào cấu cho bõ tức.
Thấy tình thế nguy cấp, An vội can thiệp "giải vây":
- Đức à, mày đừng nói nhiều nữa, tao đi xuống làm cho mày bát khác là được chứ gì?
Thực ra, nếu An không nói câu ấy thì thằng Đức cũng chẳng dại gì nói thêm. Khóe mắt cài Linh càng lúc càng đầy, nhìn nó chằm chằm ra vẻ thù tức nó lắm, thì nó biết ngay mình đang làm gì. Nó vừa im re vừa thầm trách mình tơi tả. Nó cố nhìn đi chỗ khác để tránh bắt gặp cái ánh mắt làm gáy nó rờn rợn ấy.
Nhưng may cho thằng Đức, cai Linh không phải đứa thù dai. Buổi chiều cả lũ đi học, cái Linh lại tươi cười với mọi người, kể cả thằng Đức. Còn thằng Đức, nó cảm thấy có ai nhắc khỏi ngực mình 1 tảng đá to tổ chảng. Dù nó không phải 1 nhà tâm lý, nhưng nó cũng biết lũ con gái là chúa hay dỗi. Gặp trường hợp như nó, có khối đứa dỗ khô nước bọt mà đối phương vẫn nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn. Vì vậy, nó thấy mình thật may mắn.
Cái An lên xe thằng Đức, bắt nó chở đi.Thằng Đức nhỏ con nên nó đèo đi 1 cách mệt nhọc. Chuyến đi này cũng giống chuyến hồi sáng : vài chục cú tông xe. May là An bản lĩnh đầy mình, chứ nếu đó là mấy đứa yếu bóng vía như cài Trang, cài Ngân, cái Hoàng Anh, chắc chúng nó đã xỉu lăn đùng rồi. Đã vậy, giữa đường, thằng Đức con trêu tức An bằng mấy câu: "Hôm qua tôi thấy ma đấy! Nó màu trắng trắng, tóc dài, lướt qua cửa sổ nhà tôi. Sao, sợ tè ra quần chưa?"
Thật là 1 câu hỏi xúc phạm quá mức. Mỗi lần như thế An lại thúc nó cái rõ đau & xe đâm liền! Cũng đáng đời cho nó, tay lài không vững mà cứ thích tự chuốc họa.

TVSDD
12-02-2007, 06:28 AM
Ai post 1 nhận xét đi chứ. Buồn ghê !

lisasa
13-02-2007, 12:37 AM
Bài này công nhận dài thật, tui đọc mới chương 1 phần 1 đã thấy mỏi con mắt

TVSDD
13-02-2007, 04:50 AM
@ lisasa: Dài nhưng có hay không?

lisasa
13-02-2007, 04:40 PM
Tạm được à xin lỗi mình đánh giá về tác phẩm wa dở nhé

TVSDD
14-02-2007, 03:55 AM
Có thể cụ thể hơn được không bạn? (buồn ghê!:timvo:)

magicoflove_0820
23-02-2007, 02:05 PM
BÓ Tay. CƠm. Canh HẾt ThuỐc ChỮa HÔng HiÊu Chi HÊt

Banglang_tim
23-02-2007, 04:26 PM
BÓ Tay. CƠm. Canh HẾt ThuỐc ChỮa HÔng HiÊu Chi HÊt

Xin lỗi nha! mình đang viết thì máy bị down ,xóa mất bài ,phải viết lại,chính vì thế nên mất nhiều thời gian,mong bạn thông cãm,thank you:slider: