Ha_Quyen
08-02-2007, 10:41 AM
Lần đầu tiên Ha_Quyên viết truyện gì thế các bạn đọc có gì sai xót góp ý cho HQ nhé để HQ bik mà viết tốt hơn,
cũng là lần đầu viết nên kô bik có hay kô các bạn đọc ủng hộ HQ nhé.
Tình Đợi Chờ
Chương I
Ánh nắng trên cao len lỏi chiếu vào ô cửa sổ kế ngay dãy ghế 3 người ngồi của chiếc phi cơ. Ngồi cạnh của sổ mặc cho những tia nắng chói chang cứ chiếu vào người vào mặt, Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, tay chống càm nhìn ra phía xa xa của ánh mặt trời trên cao, mặc cho mọi hành khác trên phi cơ chuyện trò đủ chuyện, người thì bắt chuyện làm quen với bạn đồng hành ngồi kế bên, người thì nói chuyện với bạn bè huyên thuyên chuyện tiếu lâm chuyện gia đình chính trị, rồi những trận cười dòn giã của những hàng khách.
Chỉ có mình Nguyên mắt đâm chiêu u sầu dù cái nắng mạnh mẻ của mặt trời soi gọi vẫn không xua đc nét thoáng buồn trên khuôn mặt của Nguyện Một khuôn mặt thuộc loại điển trai, mắt sâu mày rậm mũi cao đôi môi lúc nào cũng mím chặt ít khi nào cười nói, đôi mắt chứa đựng 1 nổi u sầu thâm thẳm lâu ngày chưa đc bộc phát ra.
Có vài người tiếp viên hàng không đi ngang qua phụ vụ thức uống vẫn chiêu đãi mời Nguyên nhưng Nguyên vẫn không màng trả lời trừ khi nào khát lắm Nguyên mới 1 ly và phê đen không đường, đó là thói quen của Nguyên từ rất lâu. Cầm tách cà phê trên tay xoay xoay Nguyên suy nghĩ.
Lần đầu tiên trong 5 năm qua Nguyên mới trở về Việt Nam sau lần đi xa nhà thế này, anh không biết VN giờ có gì thay đổi hay không, đường phố, đời sống, xã hội. Có còn như trước không. Rồi còn có em nữa em có gì thay đổi không hay vẫn như xưa hay đã lấy chồng, 5 năm qua rồi còn gì. Lúc mới đi Nguyên còn giữ liên lạc với em rồi sao đó mất hẳn không bik em có còn chờ anh không hay theo chân người.
Nguyên lại suy nghĩ khi xưa vì đâu mà 2 đứa phải cách hai nơi thế này để anh bơ vơ nới đất khách quê người suốt 5 năm qua.
Kí ức quay về với Nguyên khi anh còn là 1 sinh viên năm thứ 3 trường XXX khoa Ngoại Giao, còn em vẫn còn là 1 cô bé lớp 12 nhí nhảnh hồn nhiên pha lẫn chút bướng bĩnh ương ngạch. Tình cở gặp nhau buổi chiều mưa Sài Gòn
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^ ^^^^^^
Mưa đầu mùa đang nặng hạt rơi điều trên đường Sài Gòn, hạt mưa lấm tấm rơi xuống đường rồi vở òa lan thành nhìu vũng nước lớn. Bất chấp cho trời cứ mưa cô bé cứ điều bước chân bước đi như một thử thách mới, vừa đi cô bé vừa cười vừa lẩm bẩm gì trong miệng mà không ai nghe đc, ngoài tiếng mưa tí tách. Người đi đường ai nhìn vô cô bé cứ tưởng cô bé bị bệnh không được bình thường cho lắm. Cô bé mặc trên người chiếc áo dài trắng học sinh mà cứ đi dưới mưa nước mưa ướt làm cho chiếc áo dài cứ vô tư mà bám vào da thịt cô bé, hình như cô bé không để ý lắm tới chuyện đó cô vẫn cứ ngông mà hát theo đuổi ý tưởng dưới mưa của cô bé. Làm cho những người đi đường không khỏi ghé mắt nhìn vào thân hình ướt mưa một cách thích thú, có kẻ thì ngần ngại có kẻ thì ham muốn thích thú.
Đằng xa một chiếc xe máy đang chạy với tốc khá cao với mức quy định của đoạn đường này mà gặp trời mưa nữa nên cứ tưởng là 1 tay đua xe thứ thiệt đang lao về phía trước.
Rồi chỉ nghe 1 tiếng la thất thanh phát ra tư xa.
Thì ra cô bé đang đi liu xiu mà không bik rằng đằng sau có xe, rồi vô tình bước chân xuống đường dành cho xe, cũng như với chiếc xe chạy với tốc độ khá cao thắng không kịp chì còn biết bẻ tay láy qua một bên thế là quẹt chúng cô bé đồng thời cũng ngã xe.
- Ông chạy xe cái kiểu gì thế, không thấy đường à đui chắt!
- Cô này mới lạ đó, cô nhìn lại đi cô đang đi dưới đường giành cho xe, làm sao tui trách kịp chứ với trời đang mưa mà.
- Nhưng ông cũng đã quẹt chúng tay tui rồi nè! Cô giơ chổ cánh tay bị quẹt lên cho người láy xe xem.
- Thế cũng vì cô mà xe tui bị ngã rồi, trầt xướt gì tui còn chưa tính với cô nữa còn ở đó cãi.
- Ông nói gì thế ai thèm cãi với những người chạy xe không nhìn đường chứ.
- Tui cũng không cãi tay đôi với người đi đường kô biết luật như cô.
Cô bé không biết nói gì hơn, nhưng cô không thể nào thua cho cái anh chàng mòm mếp này đc.
- Nhưng anh quẹt chúng tay tui trầy gớm máu rồi nè.
Anh cũng nhìn thấy rằng cách tay của cô bé đang gớm máu nhưng với tính ngang như cua của cô thì anh kô phục.
- Thế còn xe tui bị hư thì cô tính sau.
- Người gì xem xe hơn tính mạng, thiếu lương tâm. Cô lẩm bẩm một mình
- Cô nói ai thế hả
- Còn ai trồng khoai đất này.
Anh cảm thấy không ai chịu thua ai cứ đà này thì kô kết thúc đc câu chiện, mà lại cứ phải đứng dưới mưa thế này thì bất tiện quá. Anh đề nghị.
-Thế này nhé trời đang mưa tui thì không muốn mình bị cảm lạnh đâu vào 1 cái quán cà phê ven đường chúng ta nói chiện.
Anh đở xe dậy ùi cùng cô bước vào cái quán gần đó, cô cũng cảm thấy lạnh khi cứ đứng 1 chổ cãi với 1 người bất lịch sự này.
Vào quán anh kêu ly cà phê nóng uống cho ấm còn cô cũng kêu 1 ly sữa nóng uống
trong khi chờ đợi chủ quán bưng nước ra để cả hai tiếp tục câu chiện cãi nhau giữ chừng, ngồi đối diện với nhau anh có thể quan sát rỏ hơn cái cô bé ngang bướng này. Mái tóc dài hơn dai đang rối tung gì nước mưa, khuôn mặt nhìn rất ư là dễ thương nhưng lại có nét rất ngang bướng, đôi mắt to tròn đang nhìn đâm chiu về anh, anh nghĩ chắc cô cũng đang quan sát anh đó mà, cô có đôi môi mỏng xinh xinh dường như đang lẩm bẩm gì đó, ánh mắt anh khẻ nhìn xuống 1 tí, anh hơi ngần ngại với cái áo cũng như thân hình của cô nó dính vào nhau, còn cô hình như kô hay biết gì
- Cô khoác đở cái áo của lạnh của tui đi: thoạt anh cở chiếc áo đang mặc ra dù nó đã ước sững
- Sao tự nhiên tốt với tui thế hả : Cô tròn xoe mắt nhìn vẻ ngạc nhiên.
- Thì cô xem lại người cô xem, không lẻ để mọi người nhòm ngó à.
Cô cuối người xuống nhìn như anh bảo, cô ửng đỏ mặt liền, cô không ngờ với người thế này mà đã đi ngoài đường suốt nãy giờ còn ngồi nói chiện với cái anh chàng kô biết lịch sự này. Nhưng giờ có lẽ từ kô biết lịch sự nhẹ hơn lúc nãy.
- Cám ơn anh! Cô khoác áo lên người : cùng lúc chủ quán bưng 2 ly nước ra.
- Thế này nhé. Anh lên tiếng trước khi cô đang hớp ly sửa nóng.
- Tôi quẹt trúng tay cô, còn cô thì làm xe tui ngã bị trầy, tính ra thì ai cũng có lỗi hết gì vậy ta hều nhau nhé.
- Nhưng dù gì tui cũng là con gái mà.
- Thế thì... bữa nước hôm nay tui đãi.
Cô bé có vẽ suy nghĩ rồi cười.
- Vậy cũng đc.
- À mà cô tên chi thế nói chiện nãy giờ cũng lâu rồi mà chưa biết đc tên cô.
- Có quen nhau đâu, hỏi tên làm gì.
- Thì...đề còn biết mà gọi, lỡ mai này còn gặp lại thì sau chứ.
- Chưa chắt à nha! Cô hất mái tóc mình ra sau, 1 của chỉ rất nhanh nhẹn.
- Thì... cũng có thể biết đc để mai mốt nhớ rằng hôm nay người này tên này làm ngã xe tui nữa chứ.
- Đàn ông con trai gì mà...thù dai dễ sợ.
- Nói giỡn với cô vậy thôi chứ tui tên là Nguyễn Vũ Nguyên hiện đang là SV năm thứ 3 khoa Mỹ Thuật. Anh chàng tự giới thiệu.
- Ý ngộ chưa, tui nào có hỏi lí lịch anh đâu chứ mà anh khai ra rồi, không sợ tui đem tên họ anh đi rao bán hoặc đăng tin à.
- Nhìn mặt cô không giống người như vậy chút nào. Anh cười khoáy nhẹ ly cà phê
- Thì để coi. Tui không nói đùa như anh đâu. Cô hất càm vẻ đắt ý
- Thế cô tên gì?
- Thì anh đoán thử đi!
- Nhìn cô bướng như vậy chắc cái tên cũng bướng như cô quá suy nghĩ coi. Anh làm mặt vẽ như nhà bát học đang nghiêm cứu 1 loại hoác học mới vậy.
- Nhã Trân phải không?
- Ủa sao anh đoán hay vậy phục anh lun.
- Vậy bái làm sư phụ đi. Anh cười đắt trí
- Còn lâu. Cô trề môi vẻ rất tinh nghịch.
- Mà nè sau anh biết mà đoán hay vậy. Cô vẽ tò mò
- Thì cô nhìn xuống cái phù hiệu của cô đi. hahahahaha anh cười 1 cách vô tư
- Thì ra là vậy, thế mà tui tưởng anh thông minh lắm... xí.... 1 tiếng xí dài ơi là dài của cô bé.
- Tại cô giỏi thách thứ người ta đoán làm chi, mà không kiểm tra trước rằng câu trả lời trước mắt hihihi.
Nhã Trân làm ra vẽ không vui rùi đứng lên.
- Cô làm gì vậy? Nguyên vội hỏi.
- Về chứ sao.
- Nói chút nữa rồi hẳn về ngồi nói chiện chút. Nguyên ra vẻ nan nỉ.
- Chiện giải quyết xong rồi, tên cũng biết rồi, còn nói gì nữa. Nhã Trân ra vẽ không hài lòng.
- Thì xã giao cũng đc mà.
- Thui anh tìm 1 người nào gãnh hơn tui đi với lại trời tạnh mưa rồi, tui còn phải về nữa chứ. Nhã Trân cởi áo khoác của Nguyên ra
-Trả anh cái áo nè tui không muốn mang của nợ về đâu nhé.
- Thì cô cứ giữ lấy mà khoác, chứ cô để vậy ra đường coi chừng... xe nó đụng nhau đó. Anh nhăn mặt nhìn cô.
- Và người đầu tiên bị đụng là anh đó. Nhã Trân không vừa.
- Thì cô cứ giữ lại mà khoác đi, cô đang lạnh đúng không.
Thiệt thì cô cũng đang lạnh cái ly sữa nóng kô làm cô ấm tí nào.
- Được rồi! tôi giữ lại nhưng làm sao trả lại cho anh chứ. Nhã Trân nhăn mặt.
- Hay là sáng Chủ nhật tuần tới Nhã Trân tới quán này lúc 9h sáng đi Nguyên đợi ở đây.
Nhã Trân thầm nghĩ sao giống 1 lời hò hẹn thế không biết, nhưng dù gì cũng phải trả cái của nợ chứ.
- Thôi được rồi sáng CN tôi tới, mà ai thất hẹn thì phải phạt đó... 1 chầu ăn nhé. Nhã Trân nháy mắt với Nguyên.
- Được thôi để coi ai đãi ai nhé.
- Thui bye bye về đây, cám ơn anh ly nước với cái áo.
- Ơn nghĩ gì chứ có qua có lại mà. Nguyên huýt sáo ra vẽ rằng tuần sau có người khao mình ăn vậy.
- Tuỳ anh thôi. Chào!
Thế là 2 người, 2 đường, nạnh ai nấy đi.
( Còn Tiếp)
cũng là lần đầu viết nên kô bik có hay kô các bạn đọc ủng hộ HQ nhé.
Tình Đợi Chờ
Chương I
Ánh nắng trên cao len lỏi chiếu vào ô cửa sổ kế ngay dãy ghế 3 người ngồi của chiếc phi cơ. Ngồi cạnh của sổ mặc cho những tia nắng chói chang cứ chiếu vào người vào mặt, Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, tay chống càm nhìn ra phía xa xa của ánh mặt trời trên cao, mặc cho mọi hành khác trên phi cơ chuyện trò đủ chuyện, người thì bắt chuyện làm quen với bạn đồng hành ngồi kế bên, người thì nói chuyện với bạn bè huyên thuyên chuyện tiếu lâm chuyện gia đình chính trị, rồi những trận cười dòn giã của những hàng khách.
Chỉ có mình Nguyên mắt đâm chiêu u sầu dù cái nắng mạnh mẻ của mặt trời soi gọi vẫn không xua đc nét thoáng buồn trên khuôn mặt của Nguyện Một khuôn mặt thuộc loại điển trai, mắt sâu mày rậm mũi cao đôi môi lúc nào cũng mím chặt ít khi nào cười nói, đôi mắt chứa đựng 1 nổi u sầu thâm thẳm lâu ngày chưa đc bộc phát ra.
Có vài người tiếp viên hàng không đi ngang qua phụ vụ thức uống vẫn chiêu đãi mời Nguyên nhưng Nguyên vẫn không màng trả lời trừ khi nào khát lắm Nguyên mới 1 ly và phê đen không đường, đó là thói quen của Nguyên từ rất lâu. Cầm tách cà phê trên tay xoay xoay Nguyên suy nghĩ.
Lần đầu tiên trong 5 năm qua Nguyên mới trở về Việt Nam sau lần đi xa nhà thế này, anh không biết VN giờ có gì thay đổi hay không, đường phố, đời sống, xã hội. Có còn như trước không. Rồi còn có em nữa em có gì thay đổi không hay vẫn như xưa hay đã lấy chồng, 5 năm qua rồi còn gì. Lúc mới đi Nguyên còn giữ liên lạc với em rồi sao đó mất hẳn không bik em có còn chờ anh không hay theo chân người.
Nguyên lại suy nghĩ khi xưa vì đâu mà 2 đứa phải cách hai nơi thế này để anh bơ vơ nới đất khách quê người suốt 5 năm qua.
Kí ức quay về với Nguyên khi anh còn là 1 sinh viên năm thứ 3 trường XXX khoa Ngoại Giao, còn em vẫn còn là 1 cô bé lớp 12 nhí nhảnh hồn nhiên pha lẫn chút bướng bĩnh ương ngạch. Tình cở gặp nhau buổi chiều mưa Sài Gòn
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^ ^^^^^^
Mưa đầu mùa đang nặng hạt rơi điều trên đường Sài Gòn, hạt mưa lấm tấm rơi xuống đường rồi vở òa lan thành nhìu vũng nước lớn. Bất chấp cho trời cứ mưa cô bé cứ điều bước chân bước đi như một thử thách mới, vừa đi cô bé vừa cười vừa lẩm bẩm gì trong miệng mà không ai nghe đc, ngoài tiếng mưa tí tách. Người đi đường ai nhìn vô cô bé cứ tưởng cô bé bị bệnh không được bình thường cho lắm. Cô bé mặc trên người chiếc áo dài trắng học sinh mà cứ đi dưới mưa nước mưa ướt làm cho chiếc áo dài cứ vô tư mà bám vào da thịt cô bé, hình như cô bé không để ý lắm tới chuyện đó cô vẫn cứ ngông mà hát theo đuổi ý tưởng dưới mưa của cô bé. Làm cho những người đi đường không khỏi ghé mắt nhìn vào thân hình ướt mưa một cách thích thú, có kẻ thì ngần ngại có kẻ thì ham muốn thích thú.
Đằng xa một chiếc xe máy đang chạy với tốc khá cao với mức quy định của đoạn đường này mà gặp trời mưa nữa nên cứ tưởng là 1 tay đua xe thứ thiệt đang lao về phía trước.
Rồi chỉ nghe 1 tiếng la thất thanh phát ra tư xa.
Thì ra cô bé đang đi liu xiu mà không bik rằng đằng sau có xe, rồi vô tình bước chân xuống đường dành cho xe, cũng như với chiếc xe chạy với tốc độ khá cao thắng không kịp chì còn biết bẻ tay láy qua một bên thế là quẹt chúng cô bé đồng thời cũng ngã xe.
- Ông chạy xe cái kiểu gì thế, không thấy đường à đui chắt!
- Cô này mới lạ đó, cô nhìn lại đi cô đang đi dưới đường giành cho xe, làm sao tui trách kịp chứ với trời đang mưa mà.
- Nhưng ông cũng đã quẹt chúng tay tui rồi nè! Cô giơ chổ cánh tay bị quẹt lên cho người láy xe xem.
- Thế cũng vì cô mà xe tui bị ngã rồi, trầt xướt gì tui còn chưa tính với cô nữa còn ở đó cãi.
- Ông nói gì thế ai thèm cãi với những người chạy xe không nhìn đường chứ.
- Tui cũng không cãi tay đôi với người đi đường kô biết luật như cô.
Cô bé không biết nói gì hơn, nhưng cô không thể nào thua cho cái anh chàng mòm mếp này đc.
- Nhưng anh quẹt chúng tay tui trầy gớm máu rồi nè.
Anh cũng nhìn thấy rằng cách tay của cô bé đang gớm máu nhưng với tính ngang như cua của cô thì anh kô phục.
- Thế còn xe tui bị hư thì cô tính sau.
- Người gì xem xe hơn tính mạng, thiếu lương tâm. Cô lẩm bẩm một mình
- Cô nói ai thế hả
- Còn ai trồng khoai đất này.
Anh cảm thấy không ai chịu thua ai cứ đà này thì kô kết thúc đc câu chiện, mà lại cứ phải đứng dưới mưa thế này thì bất tiện quá. Anh đề nghị.
-Thế này nhé trời đang mưa tui thì không muốn mình bị cảm lạnh đâu vào 1 cái quán cà phê ven đường chúng ta nói chiện.
Anh đở xe dậy ùi cùng cô bước vào cái quán gần đó, cô cũng cảm thấy lạnh khi cứ đứng 1 chổ cãi với 1 người bất lịch sự này.
Vào quán anh kêu ly cà phê nóng uống cho ấm còn cô cũng kêu 1 ly sữa nóng uống
trong khi chờ đợi chủ quán bưng nước ra để cả hai tiếp tục câu chiện cãi nhau giữ chừng, ngồi đối diện với nhau anh có thể quan sát rỏ hơn cái cô bé ngang bướng này. Mái tóc dài hơn dai đang rối tung gì nước mưa, khuôn mặt nhìn rất ư là dễ thương nhưng lại có nét rất ngang bướng, đôi mắt to tròn đang nhìn đâm chiu về anh, anh nghĩ chắc cô cũng đang quan sát anh đó mà, cô có đôi môi mỏng xinh xinh dường như đang lẩm bẩm gì đó, ánh mắt anh khẻ nhìn xuống 1 tí, anh hơi ngần ngại với cái áo cũng như thân hình của cô nó dính vào nhau, còn cô hình như kô hay biết gì
- Cô khoác đở cái áo của lạnh của tui đi: thoạt anh cở chiếc áo đang mặc ra dù nó đã ước sững
- Sao tự nhiên tốt với tui thế hả : Cô tròn xoe mắt nhìn vẻ ngạc nhiên.
- Thì cô xem lại người cô xem, không lẻ để mọi người nhòm ngó à.
Cô cuối người xuống nhìn như anh bảo, cô ửng đỏ mặt liền, cô không ngờ với người thế này mà đã đi ngoài đường suốt nãy giờ còn ngồi nói chiện với cái anh chàng kô biết lịch sự này. Nhưng giờ có lẽ từ kô biết lịch sự nhẹ hơn lúc nãy.
- Cám ơn anh! Cô khoác áo lên người : cùng lúc chủ quán bưng 2 ly nước ra.
- Thế này nhé. Anh lên tiếng trước khi cô đang hớp ly sửa nóng.
- Tôi quẹt trúng tay cô, còn cô thì làm xe tui ngã bị trầy, tính ra thì ai cũng có lỗi hết gì vậy ta hều nhau nhé.
- Nhưng dù gì tui cũng là con gái mà.
- Thế thì... bữa nước hôm nay tui đãi.
Cô bé có vẽ suy nghĩ rồi cười.
- Vậy cũng đc.
- À mà cô tên chi thế nói chiện nãy giờ cũng lâu rồi mà chưa biết đc tên cô.
- Có quen nhau đâu, hỏi tên làm gì.
- Thì...đề còn biết mà gọi, lỡ mai này còn gặp lại thì sau chứ.
- Chưa chắt à nha! Cô hất mái tóc mình ra sau, 1 của chỉ rất nhanh nhẹn.
- Thì... cũng có thể biết đc để mai mốt nhớ rằng hôm nay người này tên này làm ngã xe tui nữa chứ.
- Đàn ông con trai gì mà...thù dai dễ sợ.
- Nói giỡn với cô vậy thôi chứ tui tên là Nguyễn Vũ Nguyên hiện đang là SV năm thứ 3 khoa Mỹ Thuật. Anh chàng tự giới thiệu.
- Ý ngộ chưa, tui nào có hỏi lí lịch anh đâu chứ mà anh khai ra rồi, không sợ tui đem tên họ anh đi rao bán hoặc đăng tin à.
- Nhìn mặt cô không giống người như vậy chút nào. Anh cười khoáy nhẹ ly cà phê
- Thì để coi. Tui không nói đùa như anh đâu. Cô hất càm vẻ đắt ý
- Thế cô tên gì?
- Thì anh đoán thử đi!
- Nhìn cô bướng như vậy chắc cái tên cũng bướng như cô quá suy nghĩ coi. Anh làm mặt vẽ như nhà bát học đang nghiêm cứu 1 loại hoác học mới vậy.
- Nhã Trân phải không?
- Ủa sao anh đoán hay vậy phục anh lun.
- Vậy bái làm sư phụ đi. Anh cười đắt trí
- Còn lâu. Cô trề môi vẻ rất tinh nghịch.
- Mà nè sau anh biết mà đoán hay vậy. Cô vẽ tò mò
- Thì cô nhìn xuống cái phù hiệu của cô đi. hahahahaha anh cười 1 cách vô tư
- Thì ra là vậy, thế mà tui tưởng anh thông minh lắm... xí.... 1 tiếng xí dài ơi là dài của cô bé.
- Tại cô giỏi thách thứ người ta đoán làm chi, mà không kiểm tra trước rằng câu trả lời trước mắt hihihi.
Nhã Trân làm ra vẽ không vui rùi đứng lên.
- Cô làm gì vậy? Nguyên vội hỏi.
- Về chứ sao.
- Nói chút nữa rồi hẳn về ngồi nói chiện chút. Nguyên ra vẻ nan nỉ.
- Chiện giải quyết xong rồi, tên cũng biết rồi, còn nói gì nữa. Nhã Trân ra vẽ không hài lòng.
- Thì xã giao cũng đc mà.
- Thui anh tìm 1 người nào gãnh hơn tui đi với lại trời tạnh mưa rồi, tui còn phải về nữa chứ. Nhã Trân cởi áo khoác của Nguyên ra
-Trả anh cái áo nè tui không muốn mang của nợ về đâu nhé.
- Thì cô cứ giữ lấy mà khoác, chứ cô để vậy ra đường coi chừng... xe nó đụng nhau đó. Anh nhăn mặt nhìn cô.
- Và người đầu tiên bị đụng là anh đó. Nhã Trân không vừa.
- Thì cô cứ giữ lại mà khoác đi, cô đang lạnh đúng không.
Thiệt thì cô cũng đang lạnh cái ly sữa nóng kô làm cô ấm tí nào.
- Được rồi! tôi giữ lại nhưng làm sao trả lại cho anh chứ. Nhã Trân nhăn mặt.
- Hay là sáng Chủ nhật tuần tới Nhã Trân tới quán này lúc 9h sáng đi Nguyên đợi ở đây.
Nhã Trân thầm nghĩ sao giống 1 lời hò hẹn thế không biết, nhưng dù gì cũng phải trả cái của nợ chứ.
- Thôi được rồi sáng CN tôi tới, mà ai thất hẹn thì phải phạt đó... 1 chầu ăn nhé. Nhã Trân nháy mắt với Nguyên.
- Được thôi để coi ai đãi ai nhé.
- Thui bye bye về đây, cám ơn anh ly nước với cái áo.
- Ơn nghĩ gì chứ có qua có lại mà. Nguyên huýt sáo ra vẽ rằng tuần sau có người khao mình ăn vậy.
- Tuỳ anh thôi. Chào!
Thế là 2 người, 2 đường, nạnh ai nấy đi.
( Còn Tiếp)