kem dâu mút
09-12-2006, 08:45 PM
Thấy mọi người hay nói đến tình yêu, có người thì vui như hội, có người thì lâng lâng, có người thì buồn vu vơ, có người thì buồn đến chết, có người thì đau, có người thì bệnh, … có người luôn tự hỏi “tình yêu là gì?” , thôi thì đủ cả, muôn hình vạn trạng...
Trong những người như vậy chắc chắn cũng không loại trừ mình.
Thế nhưng, cái nghĩa yêu, để hiểu tường tận nó, để thẩm thấu và cảm nhận về nó, có ai không nhỉ? Ngày trước các nhà thơ, nhà văn cứ đem tình yêu ra mà diễn tập, mà tỏ bày để ngày nay ta học, ta đọc và ta cũng làm thơ. Thôi chết, người ta làm thơ chứ không phải mình. Thơ không phải là phạm trù của mình, tệ!
Đêm qua, không ngủ được, tự nhiên nghĩ – Yêu, sao cứ như là “nuôi cá”….
Chứ không phải vậy à, khi người ta ra tiệm bán cá, người ta bắt gặp một chú cá nhỏ nhoi, xinh xắn và rất đáng yêu và họ mua nó về chăm sóc, mua thêm cả một cái hồ thủy tinh nhỏ thật đẹp để có chỗ mà nuôi. Thế chẳng hóa ra như kiểu người ta có tình yêu, người ta đem vào trong tim rồi nuôi dưỡng nó từng ngày sao. Không hiểu mọi người sẽ tưởng tượng chú cá kia là một người tình trong mộng hay là gì và cái hồ thủy tinh là gì? Riêng mình, mình lại nghĩ nó là “niềm tin” và “tình yêu” . ”Niềm tin” là một gia vị cần và đủ cho “tình yêu” thật đẹp đẽ và màu sắc.
Vậy rồi, ta nuôi chú cá “niềm tin” ấy từng ngày, từng ngày, giành trọn niềm vui cho cái thú nuôi cá ấy, thay nước và cho cá ăn hằng ngày, còn mua thêm cả những cọng rong xanh mát để vào cho cái hồ trở nên đẹp hơn.
Bỗng một ngày, chẳng hiểu vì cớ sự gì, cũng có thể là do ai đó đã vô tình đá trái bóng trúng vào hồ cá và cũng có thể là người ta sơ ý làm rơi cái hồ cá đó xuống nền nhà ….
Hồ cá tan tành, nước đổ lênh láng, chú cá kia có thề chưa “ra đi” nhưng một vài mảnh thủy tinh đã cứa vào da chú để rồi … chú vẫn phải “ra đi”. Cũng chẳng hiểu mọi người sẽ tưởng tượng ra gì nhưng riêng mình, mình lại nghĩ rằng, cái hồ thủy tinh “tình yêu” kia đã vỡ, người nuôi cá buồn bã, thất vọng, đau lòng khi phát hiện ra đến cả chú cá “niềm tin” cũng “ra đi” . Dù rằng, hồ “tình yêu” người ta có thể mua lại được, có thể là một cái hồ đẹp hơn, người ta cũng có thể thay nước hằng ngày như kiểu làm đổi mới cho “tình yêu”, họ cũng có thể có những cọng rong biển xanh mát của “hy vọng”, và cũng có thể cho một chú cá khác ăn hằng ngày như thể đem “tiếng cười” đến vậy. Nhưng chú cá hôm nay họ nuôi là chú cá mà họ không thể mua lại được bởi không có chú cá nào giống một chú cá nào cho dù bản chất thì vẫn chỉ là loài cá. Điều này cũng giống như tình yêu thì vô bờ và rộng lớn, tình yêu hôm nay mất nhưng còn có thể tìm lại được. Niềm hy vọng, tiếng cười nhưng những vui vẻ tươi mới thì họ không thể mất đi được, rồi họ sẽ lấy lại được. Thế nhưng niềm tin, một khi đã mất đi thì cái mới đến nó không thật trọn vẹn. Chỉ có tình yêu mới làm cho niềm tin trở nên như thế bởi “cái mảnh thủy tinh đã cắt vào da chú cá” một vết rất sâu …
Tặng... :(
Trong những người như vậy chắc chắn cũng không loại trừ mình.
Thế nhưng, cái nghĩa yêu, để hiểu tường tận nó, để thẩm thấu và cảm nhận về nó, có ai không nhỉ? Ngày trước các nhà thơ, nhà văn cứ đem tình yêu ra mà diễn tập, mà tỏ bày để ngày nay ta học, ta đọc và ta cũng làm thơ. Thôi chết, người ta làm thơ chứ không phải mình. Thơ không phải là phạm trù của mình, tệ!
Đêm qua, không ngủ được, tự nhiên nghĩ – Yêu, sao cứ như là “nuôi cá”….
Chứ không phải vậy à, khi người ta ra tiệm bán cá, người ta bắt gặp một chú cá nhỏ nhoi, xinh xắn và rất đáng yêu và họ mua nó về chăm sóc, mua thêm cả một cái hồ thủy tinh nhỏ thật đẹp để có chỗ mà nuôi. Thế chẳng hóa ra như kiểu người ta có tình yêu, người ta đem vào trong tim rồi nuôi dưỡng nó từng ngày sao. Không hiểu mọi người sẽ tưởng tượng chú cá kia là một người tình trong mộng hay là gì và cái hồ thủy tinh là gì? Riêng mình, mình lại nghĩ nó là “niềm tin” và “tình yêu” . ”Niềm tin” là một gia vị cần và đủ cho “tình yêu” thật đẹp đẽ và màu sắc.
Vậy rồi, ta nuôi chú cá “niềm tin” ấy từng ngày, từng ngày, giành trọn niềm vui cho cái thú nuôi cá ấy, thay nước và cho cá ăn hằng ngày, còn mua thêm cả những cọng rong xanh mát để vào cho cái hồ trở nên đẹp hơn.
Bỗng một ngày, chẳng hiểu vì cớ sự gì, cũng có thể là do ai đó đã vô tình đá trái bóng trúng vào hồ cá và cũng có thể là người ta sơ ý làm rơi cái hồ cá đó xuống nền nhà ….
Hồ cá tan tành, nước đổ lênh láng, chú cá kia có thề chưa “ra đi” nhưng một vài mảnh thủy tinh đã cứa vào da chú để rồi … chú vẫn phải “ra đi”. Cũng chẳng hiểu mọi người sẽ tưởng tượng ra gì nhưng riêng mình, mình lại nghĩ rằng, cái hồ thủy tinh “tình yêu” kia đã vỡ, người nuôi cá buồn bã, thất vọng, đau lòng khi phát hiện ra đến cả chú cá “niềm tin” cũng “ra đi” . Dù rằng, hồ “tình yêu” người ta có thể mua lại được, có thể là một cái hồ đẹp hơn, người ta cũng có thể thay nước hằng ngày như kiểu làm đổi mới cho “tình yêu”, họ cũng có thể có những cọng rong biển xanh mát của “hy vọng”, và cũng có thể cho một chú cá khác ăn hằng ngày như thể đem “tiếng cười” đến vậy. Nhưng chú cá hôm nay họ nuôi là chú cá mà họ không thể mua lại được bởi không có chú cá nào giống một chú cá nào cho dù bản chất thì vẫn chỉ là loài cá. Điều này cũng giống như tình yêu thì vô bờ và rộng lớn, tình yêu hôm nay mất nhưng còn có thể tìm lại được. Niềm hy vọng, tiếng cười nhưng những vui vẻ tươi mới thì họ không thể mất đi được, rồi họ sẽ lấy lại được. Thế nhưng niềm tin, một khi đã mất đi thì cái mới đến nó không thật trọn vẹn. Chỉ có tình yêu mới làm cho niềm tin trở nên như thế bởi “cái mảnh thủy tinh đã cắt vào da chú cá” một vết rất sâu …
Tặng... :(