beyeuchu
04-12-2006, 06:46 AM
Kinh nghiệm hẹn hò của 1 cô gái...
Anh số 1 :
Anh này là đứa bạn mình cho số đt của mình nên mới gọi làm quen, đã nói chuyện vài lần, vài lần rủ đi uống nước nhưng mình toàn bận. Hôm nọ đang buồn chán, anh gọi điện rủ đi chợ đêm, đi luôn. :chayle:
7h đi, nhưng mà mình lại chưa ăn cơm, vì chẳng có gì để ăn. Thế nên mình rụt rè đề nghị là đi ăn cái gì đó đã, anh đồng ý luôn làm mình phấn khởi lắm. Nhưng anh lại thêm một câu là anh đã ăn cơm ở nhà rồi. Vậy là quyết định đi ăn cháo cho anh đỡ bị no (hơ hơ).
Trên đường đi nói chuyện về ăn uống. Gì chứ ăn uống là sở trường của mình, nên mình nói rất say mê và trót khoe với anh là có bữa kỉ lục nhất em ăn được 10 bát cơm. Anh nhìn mình sửng sốt, mình hơi ngại nên giải thích thêm là bát nhà em nhỏ, xới lại vơi, nên chắc là so với nhà anh là 5 bát (hehe). :jerry:
Anh gật gù hiểu ra "Vậy là em ăn cũng khỏe đấy, nhưng chưa bằng anh, con gái làm sao ăn khỏe bằng con trai được". Chuyện trò đến đó thì mình cũng vừa ăn xong 1 bát cháo. Anh thấy vậy bảo "Gọi thêm bát nữa đi em, em chưa ăn gì mà".
Mình định bảo vâng ạ nhưng chợt nhớ ra làm thế mất hình tượng ngọc nữ (hớ hớ) nên bẽn lẽn bảo anh là "Thôi anh à, ăn ít mới thấy ngon, ăn nhiều ngán lắm".
Xời, duyên dáng nhẹ nhàng tế nhị cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhỉ? Nhỉ? Nhỉ?:clap:
Ấy thế mà cái thằng cha hiếu chiến đó hông biết đường, lại phán một câu mà có lẽ cả tháng sau phải hối hận và ray rứt "Thế mà em cũng kêu là ăn khoẻ lắm, chỉ được cái bốc phét giỏi, thế này mà ăn thi với anh là bét ngay".
Hừ, mình ghét nhất đứa nào khích bác đểu, nó lại còn kêu mình bốc phét mới đau chứ. Thế là mình gọi luôn bát thứ 2.
Ăn xong bát thứ 2, mình thấy hơi hối hận. Con gái lần đầu đi chơi ai lại ăn 2 bát liền bao giờ, mất mặt quá. Nhưng thằng hiếu chiến nó có để mình hối hận lâu đâu. Nó nhìn mình khinh khỉnh cười kêu "No rồi phải hông?".
Mình cười toe toét "Thôi, ăn thế thôi anh ạ, mình còn đi ĂN MÓN KHÁC" (he he)
Và cuộc chiến bắt đầu.... :box:
Trước tiên rẽ ngay ra quán sữa chua, mọi khi mình chỉ ăn sữa chua trắng, nhưng hôm nay thì quyết ăn đủ 4 loại: cam, dâu, khoai môn, sầu riêng. Xong, 4 cốc sữa chua, anh lại gợi ý là ở đây có kem nữa. Mình kêu là em chỉ thích ăn kem dưa gang (thật ra là thích ăn kem vani) vậy là lại đi ăn kem. Xong, 1 cốc nếu hông phải vì anh í hông thích ăn kem thì mình đã ăn 2 cơ.
Rồi anh vẫn chưa chịu câm nín cái cổ họng lại, lại khích đểu "Ăn thế vẫn chưa no đâu nhỉ?". Mình đáp "Vâng, bây giờ phải đi ăn cái gì nóng nóng, em hơi lạnh". Thế là đi ăn chả cá, sủi cảo, mì vằn thắn. Chốt hạ cuối cùng là đi ăn nem chua rán, gọi 15 cái nem nhưng anh chỉ động vào có một cái còn đâu ngồi nhìn mình... ăn.
Hai anh em nói chuyện cũng rôm rả nhưng mình để ý anh ít nói hẳn (hé hé). Ăn xong mình đòi trả tiền (thật ra lần nào mình cũng đòi trả 1/2 nhưng anh hông đồng í). Thấy mình trả tiền rồi anh nhìn ông bán hàng xem thối lại mình bao nhiêu tiền rồi đưa cho mình đúng ngần ấy tiền bao gồm cả 1 đồng xu 1000. Chẹp, thế có gọi là nguời đàn ông chuẩn mực, hông bít có chính xác hông nhể?
Đến lúc này thì anh hông còn gạ gẫm gì mình nữa, im lặng buồn hông nói... (hi hi). Mình hả hê đứng dậy, trời ơi, sao mà bụng căng tức mún tụt cả quần ra thế này, công nhận là no quá thể, sao đứng lên mới thấy no nhỉ, lúc ăn thì hông thấy mấy. Mình đi lại lặc lè khó nhọc. Anh hỏi có đi chợ đêm nữa hông? Mình bảo là thôi, 9h30 em phải về rồi, thực ra là ăn quá no thì mình chỉ muốn nằm lăn ngay ra đất ngủ.
Suốt đường đi anh chả thèm nhìn sang mình, chả nói gì luôn... mơ hồ cảm nhận có lẽ phải rất lâu sau anh mới lại gặp mình, mà có lẽ là chả bao giờ cũng nên....
Mình làm gì sai à? hông... chả làm gì cả, mình đã rất ý tứ, tại anh khích mình trước đấy chứ. Hẹn hò anh số 1 thế là kết thúc, mình no 2 ngày.
Anh số 2 :
Cũng giống như anh số 1 anh số 2 cũng là do một người quen cám hấp nào đó của mình giới thiệu "tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy...". Đấy, đại loại vậy. Phải cái là anh này khác hẳn anh kia, hầu như chả gọi điện, chỉ toàn chat YM.
Chủ nhật, 12h kém 15 phút, mình đang ngồi thái dưa chuột để làm salat thì điện thoại reng. Thật tình cờ và thật là bất ngờ, anh số 2 gọi điện.
"À lố, ai đó?". "Anh đây".
"Anh nào?". "Hông nhớ anh à em?".
"Anh T à? Em không đùa đâu nhé". "Hông, anh là Q mà".
"Thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà... thiên nga thế này" (hé hé) :so_funny:
"Em lắm anh nhỉ? Uh, anh mới ra TP, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh hông?"
Ăn trưa à? Mất 3 giây để suy nghĩ, rút kinh nghiệm anh số 1, mình nghĩ là mình cần thời gian để quên đi kỉ niệm đau thương, ăn thì phải từ chối thôi nếu hông mún mối quan hệ sẽ đi quá xa (hí hí).
"Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."
"Thế hông ăn trưa được thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều được hông em? "
"Dạ được".
Anh chào mình rồi định cúp máy làm mình ú ớ gọi với theo... "Ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu, địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ?"
"Sao em lại phải đến mà hông phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? Được hông?"
Ôi ôi ôi, oánh trúng tâm lí của mình. Mình vốn lười nên rất thích được đưa đón chiều chuộng.
Anh số 2 đã ghi điểm ầm ầm. Anh cúp máy rồi mà mình vẫn còn mơ màng tưởng tượng. Anh í thật là galant, thật là tâm lí, đúng là đàn ông đích thực. Hông quản ngại đường xa đưa đón. Tự nhiên thấy hồi hộp quá đi. Mình sẽ phải mặc bộ quần áo nào đây? mặc cái gì đây? để tóc kiểu gì đây?... ăn cơm mình vẫn nghĩ, ngồi xem Đê Chang Kưm mình vẫn mơ màng nghĩ... (Thật ra sau này mới biết nhà anh ở gần xịch nhà mình, nếu biết sớm thì chả cần phải suy nghĩ nhiều thế).
Nghĩ cho lắm vào, loáng cái đã 2h, anh đã đến. Buổi hẹn đầu thì hông thể để anh chờ quá 5 phút, công nhận hông? Thế nên rốt cục mình mặc nguyên bộ đồ đang mặc trên người (quần lửng trắng, áo phông xanh).
Anh đèo mình, vừa đi vừa nói chuyện kiểu... Em ăn cơm chưa? Em ăn cơm rồi, anh ăn cơm chưa anh cũng ăn cơm rồi....vv... Thế quái nào mà cả cuộc đời này hẹn hò có lẽ mình chỉ toàn nói chuyện ăn uống. Anh hỏi mình có thích nấu nướng và hay nấu nướng hông? Câu trả lời tất nhiên là hông nhưng mà giác quan thứ 5 một phần hai của mình mách bảo là nên trả lời là có (he he).
Đi một hồi thì anh đèo thẳng mình đến một quán tên gọi là N. Hơ hơ, hơi choáng, thông thường các anh hẹn hò hay hỏi mình là em thích đi đâu? em thích làm gì nào?... Thằng cha này thì chả hỏi lấy một câu, đèo thẳng đến hiện trường luôn. :so_funny: Chậc, hông sao, chắc anh ý là người mạnh mẽ có tài chỉ huy (thích chỉ huy thì đúng hơn, hê hê)
Quán khá yên tĩnh vì vắng, không gian cũng sang trọng nhã nhặn, chỗ ngồi bố trí dọc sát hàng lang có cửa kính rộng, view nhìn xuống đường phố.
Gọi nước rồi bắt đầu nói chuyện. Lúc nãy mình có nói là anh đang hỏi mình về chuyện nấu nướng. Mình phát hiện ra là đó có lẽ là tài lẻ và là sở thích của anh. Bằng chứng là mình cứ lái sang chuyện xem phim với chơi game là anh lại ậm ừ, cầm cốc nước lên hớp một ngụm rồi lại "Thế em có biết thứ tự các món dọn lên trong bàn tiệc của tây hông?... Thế em có biết vị trí để dao nĩa? Thế em có biết... em có biết...". Mình đọc sách thấy nói rằng, một trong những cách gây thiện cảm ngay với người khác là biết gợi cho người ta nói về cái người ta thích và lắng nghe nhiệt tình.
Mình chăm chú nghe anh nói, anh bảo là anh thích ăn ngon và nấu ăn cũng rất ngon, mẹ anh nấu ăn cũng rất ngon, nấu món này phải thế này, ăn món này phải thế kia... Đôi lúc mình chớp chớp mắt, những lúc hông chớp thì mình trợn tròn mắt nghe từng lời anh (1 là cho thấy mình đang lắng nghe, 2 là trợn mắt lên cho mắt nó to cho nó xinh đẹp). Mình thêm vào những câu như là "Ôi thế á!"... "Vậy sao? Thật là hay quá!"... "Anh giỏi thật đấy"... Thật là vô cùng duyên dáng ý tứ, công nhận hông?
Nhưng rồi anh chợt đổi giọng...
"Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Hông có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế không giữ nổi chồng đâu. Mà có khi chưa chắc đã lấy được chồng í chứ đừng nói chuyện giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén hông? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80% là nấu ăn hông tồi.
Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy".
Hơ hơ... mình đang ngồi ngả ngớn trên ghế đệm tự nhiên càng nghe anh nói mình càng từ từ ngồi thẳng lưng, tiến gần mép ghế, chỉ ngồi bằng nửa mông, một tay chống lên bàn giữ thăng bằng một tay với cốc sinh tố dưa hấu, hút một hơi từ từ để lấy lại thăng bằng. Sợ nhỉ, hông lấy được chồng, sợ nhỉ, phải ở với bố mẹ chồng, sợ nhỉ, phải biết dọn dẹp, sợ nhỉ,... ôi sợ quá.
Mình khẽ nghiêng đầu, lấy tay xoắn tóc, mắt nhìn vu vơ... "Vâng, em cũng biết điều đó". Chừng như thấy mình nói quá nhiều nên anh gợi í là đến lượt em nói về em đi, rảnh em thường làm gì.
Trong đầu mình thì nghĩ là em thường ăn và ngủ và xem phim nhưng hông hiểu sao đi từ não bộ thốt ra đến bờ môi gợi cảm thì nó lại thành thế này "Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng hông biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi". Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời thớ lợ của mình (hĩ hĩ) :so_funny:
Xem chừng anh chỉ cần biết về mình có thế thôi, anh nhìn đồng hồ, 4h15, anh lại đứng lên, quay sang mình nói: "Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về". Đến và đi cun cút như chim, chả có cơ hội lựa chọn và đưa ra ý kiến.
Đưa mình về, anh bảo là rất vui được gặp em, em thường rảnh ở nhà lúc nào để anh gọi điện cho em. Thế cơ đấy, có cảm tình với mình thế cơ đấy, chả bao giờ gọi điện bây giờ lại gọi điện.
Mình trả lời "Ah, anh gọi lúc nào cũng được, ngoài những lúc hông có nhà thì em toàn ở nhà." (He he) :so_funny:
Anh số 1 :
Anh này là đứa bạn mình cho số đt của mình nên mới gọi làm quen, đã nói chuyện vài lần, vài lần rủ đi uống nước nhưng mình toàn bận. Hôm nọ đang buồn chán, anh gọi điện rủ đi chợ đêm, đi luôn. :chayle:
7h đi, nhưng mà mình lại chưa ăn cơm, vì chẳng có gì để ăn. Thế nên mình rụt rè đề nghị là đi ăn cái gì đó đã, anh đồng ý luôn làm mình phấn khởi lắm. Nhưng anh lại thêm một câu là anh đã ăn cơm ở nhà rồi. Vậy là quyết định đi ăn cháo cho anh đỡ bị no (hơ hơ).
Trên đường đi nói chuyện về ăn uống. Gì chứ ăn uống là sở trường của mình, nên mình nói rất say mê và trót khoe với anh là có bữa kỉ lục nhất em ăn được 10 bát cơm. Anh nhìn mình sửng sốt, mình hơi ngại nên giải thích thêm là bát nhà em nhỏ, xới lại vơi, nên chắc là so với nhà anh là 5 bát (hehe). :jerry:
Anh gật gù hiểu ra "Vậy là em ăn cũng khỏe đấy, nhưng chưa bằng anh, con gái làm sao ăn khỏe bằng con trai được". Chuyện trò đến đó thì mình cũng vừa ăn xong 1 bát cháo. Anh thấy vậy bảo "Gọi thêm bát nữa đi em, em chưa ăn gì mà".
Mình định bảo vâng ạ nhưng chợt nhớ ra làm thế mất hình tượng ngọc nữ (hớ hớ) nên bẽn lẽn bảo anh là "Thôi anh à, ăn ít mới thấy ngon, ăn nhiều ngán lắm".
Xời, duyên dáng nhẹ nhàng tế nhị cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhỉ? Nhỉ? Nhỉ?:clap:
Ấy thế mà cái thằng cha hiếu chiến đó hông biết đường, lại phán một câu mà có lẽ cả tháng sau phải hối hận và ray rứt "Thế mà em cũng kêu là ăn khoẻ lắm, chỉ được cái bốc phét giỏi, thế này mà ăn thi với anh là bét ngay".
Hừ, mình ghét nhất đứa nào khích bác đểu, nó lại còn kêu mình bốc phét mới đau chứ. Thế là mình gọi luôn bát thứ 2.
Ăn xong bát thứ 2, mình thấy hơi hối hận. Con gái lần đầu đi chơi ai lại ăn 2 bát liền bao giờ, mất mặt quá. Nhưng thằng hiếu chiến nó có để mình hối hận lâu đâu. Nó nhìn mình khinh khỉnh cười kêu "No rồi phải hông?".
Mình cười toe toét "Thôi, ăn thế thôi anh ạ, mình còn đi ĂN MÓN KHÁC" (he he)
Và cuộc chiến bắt đầu.... :box:
Trước tiên rẽ ngay ra quán sữa chua, mọi khi mình chỉ ăn sữa chua trắng, nhưng hôm nay thì quyết ăn đủ 4 loại: cam, dâu, khoai môn, sầu riêng. Xong, 4 cốc sữa chua, anh lại gợi ý là ở đây có kem nữa. Mình kêu là em chỉ thích ăn kem dưa gang (thật ra là thích ăn kem vani) vậy là lại đi ăn kem. Xong, 1 cốc nếu hông phải vì anh í hông thích ăn kem thì mình đã ăn 2 cơ.
Rồi anh vẫn chưa chịu câm nín cái cổ họng lại, lại khích đểu "Ăn thế vẫn chưa no đâu nhỉ?". Mình đáp "Vâng, bây giờ phải đi ăn cái gì nóng nóng, em hơi lạnh". Thế là đi ăn chả cá, sủi cảo, mì vằn thắn. Chốt hạ cuối cùng là đi ăn nem chua rán, gọi 15 cái nem nhưng anh chỉ động vào có một cái còn đâu ngồi nhìn mình... ăn.
Hai anh em nói chuyện cũng rôm rả nhưng mình để ý anh ít nói hẳn (hé hé). Ăn xong mình đòi trả tiền (thật ra lần nào mình cũng đòi trả 1/2 nhưng anh hông đồng í). Thấy mình trả tiền rồi anh nhìn ông bán hàng xem thối lại mình bao nhiêu tiền rồi đưa cho mình đúng ngần ấy tiền bao gồm cả 1 đồng xu 1000. Chẹp, thế có gọi là nguời đàn ông chuẩn mực, hông bít có chính xác hông nhể?
Đến lúc này thì anh hông còn gạ gẫm gì mình nữa, im lặng buồn hông nói... (hi hi). Mình hả hê đứng dậy, trời ơi, sao mà bụng căng tức mún tụt cả quần ra thế này, công nhận là no quá thể, sao đứng lên mới thấy no nhỉ, lúc ăn thì hông thấy mấy. Mình đi lại lặc lè khó nhọc. Anh hỏi có đi chợ đêm nữa hông? Mình bảo là thôi, 9h30 em phải về rồi, thực ra là ăn quá no thì mình chỉ muốn nằm lăn ngay ra đất ngủ.
Suốt đường đi anh chả thèm nhìn sang mình, chả nói gì luôn... mơ hồ cảm nhận có lẽ phải rất lâu sau anh mới lại gặp mình, mà có lẽ là chả bao giờ cũng nên....
Mình làm gì sai à? hông... chả làm gì cả, mình đã rất ý tứ, tại anh khích mình trước đấy chứ. Hẹn hò anh số 1 thế là kết thúc, mình no 2 ngày.
Anh số 2 :
Cũng giống như anh số 1 anh số 2 cũng là do một người quen cám hấp nào đó của mình giới thiệu "tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy...". Đấy, đại loại vậy. Phải cái là anh này khác hẳn anh kia, hầu như chả gọi điện, chỉ toàn chat YM.
Chủ nhật, 12h kém 15 phút, mình đang ngồi thái dưa chuột để làm salat thì điện thoại reng. Thật tình cờ và thật là bất ngờ, anh số 2 gọi điện.
"À lố, ai đó?". "Anh đây".
"Anh nào?". "Hông nhớ anh à em?".
"Anh T à? Em không đùa đâu nhé". "Hông, anh là Q mà".
"Thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà... thiên nga thế này" (hé hé) :so_funny:
"Em lắm anh nhỉ? Uh, anh mới ra TP, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh hông?"
Ăn trưa à? Mất 3 giây để suy nghĩ, rút kinh nghiệm anh số 1, mình nghĩ là mình cần thời gian để quên đi kỉ niệm đau thương, ăn thì phải từ chối thôi nếu hông mún mối quan hệ sẽ đi quá xa (hí hí).
"Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."
"Thế hông ăn trưa được thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều được hông em? "
"Dạ được".
Anh chào mình rồi định cúp máy làm mình ú ớ gọi với theo... "Ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu, địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ?"
"Sao em lại phải đến mà hông phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? Được hông?"
Ôi ôi ôi, oánh trúng tâm lí của mình. Mình vốn lười nên rất thích được đưa đón chiều chuộng.
Anh số 2 đã ghi điểm ầm ầm. Anh cúp máy rồi mà mình vẫn còn mơ màng tưởng tượng. Anh í thật là galant, thật là tâm lí, đúng là đàn ông đích thực. Hông quản ngại đường xa đưa đón. Tự nhiên thấy hồi hộp quá đi. Mình sẽ phải mặc bộ quần áo nào đây? mặc cái gì đây? để tóc kiểu gì đây?... ăn cơm mình vẫn nghĩ, ngồi xem Đê Chang Kưm mình vẫn mơ màng nghĩ... (Thật ra sau này mới biết nhà anh ở gần xịch nhà mình, nếu biết sớm thì chả cần phải suy nghĩ nhiều thế).
Nghĩ cho lắm vào, loáng cái đã 2h, anh đã đến. Buổi hẹn đầu thì hông thể để anh chờ quá 5 phút, công nhận hông? Thế nên rốt cục mình mặc nguyên bộ đồ đang mặc trên người (quần lửng trắng, áo phông xanh).
Anh đèo mình, vừa đi vừa nói chuyện kiểu... Em ăn cơm chưa? Em ăn cơm rồi, anh ăn cơm chưa anh cũng ăn cơm rồi....vv... Thế quái nào mà cả cuộc đời này hẹn hò có lẽ mình chỉ toàn nói chuyện ăn uống. Anh hỏi mình có thích nấu nướng và hay nấu nướng hông? Câu trả lời tất nhiên là hông nhưng mà giác quan thứ 5 một phần hai của mình mách bảo là nên trả lời là có (he he).
Đi một hồi thì anh đèo thẳng mình đến một quán tên gọi là N. Hơ hơ, hơi choáng, thông thường các anh hẹn hò hay hỏi mình là em thích đi đâu? em thích làm gì nào?... Thằng cha này thì chả hỏi lấy một câu, đèo thẳng đến hiện trường luôn. :so_funny: Chậc, hông sao, chắc anh ý là người mạnh mẽ có tài chỉ huy (thích chỉ huy thì đúng hơn, hê hê)
Quán khá yên tĩnh vì vắng, không gian cũng sang trọng nhã nhặn, chỗ ngồi bố trí dọc sát hàng lang có cửa kính rộng, view nhìn xuống đường phố.
Gọi nước rồi bắt đầu nói chuyện. Lúc nãy mình có nói là anh đang hỏi mình về chuyện nấu nướng. Mình phát hiện ra là đó có lẽ là tài lẻ và là sở thích của anh. Bằng chứng là mình cứ lái sang chuyện xem phim với chơi game là anh lại ậm ừ, cầm cốc nước lên hớp một ngụm rồi lại "Thế em có biết thứ tự các món dọn lên trong bàn tiệc của tây hông?... Thế em có biết vị trí để dao nĩa? Thế em có biết... em có biết...". Mình đọc sách thấy nói rằng, một trong những cách gây thiện cảm ngay với người khác là biết gợi cho người ta nói về cái người ta thích và lắng nghe nhiệt tình.
Mình chăm chú nghe anh nói, anh bảo là anh thích ăn ngon và nấu ăn cũng rất ngon, mẹ anh nấu ăn cũng rất ngon, nấu món này phải thế này, ăn món này phải thế kia... Đôi lúc mình chớp chớp mắt, những lúc hông chớp thì mình trợn tròn mắt nghe từng lời anh (1 là cho thấy mình đang lắng nghe, 2 là trợn mắt lên cho mắt nó to cho nó xinh đẹp). Mình thêm vào những câu như là "Ôi thế á!"... "Vậy sao? Thật là hay quá!"... "Anh giỏi thật đấy"... Thật là vô cùng duyên dáng ý tứ, công nhận hông?
Nhưng rồi anh chợt đổi giọng...
"Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Hông có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế không giữ nổi chồng đâu. Mà có khi chưa chắc đã lấy được chồng í chứ đừng nói chuyện giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén hông? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80% là nấu ăn hông tồi.
Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy".
Hơ hơ... mình đang ngồi ngả ngớn trên ghế đệm tự nhiên càng nghe anh nói mình càng từ từ ngồi thẳng lưng, tiến gần mép ghế, chỉ ngồi bằng nửa mông, một tay chống lên bàn giữ thăng bằng một tay với cốc sinh tố dưa hấu, hút một hơi từ từ để lấy lại thăng bằng. Sợ nhỉ, hông lấy được chồng, sợ nhỉ, phải ở với bố mẹ chồng, sợ nhỉ, phải biết dọn dẹp, sợ nhỉ,... ôi sợ quá.
Mình khẽ nghiêng đầu, lấy tay xoắn tóc, mắt nhìn vu vơ... "Vâng, em cũng biết điều đó". Chừng như thấy mình nói quá nhiều nên anh gợi í là đến lượt em nói về em đi, rảnh em thường làm gì.
Trong đầu mình thì nghĩ là em thường ăn và ngủ và xem phim nhưng hông hiểu sao đi từ não bộ thốt ra đến bờ môi gợi cảm thì nó lại thành thế này "Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng hông biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi". Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời thớ lợ của mình (hĩ hĩ) :so_funny:
Xem chừng anh chỉ cần biết về mình có thế thôi, anh nhìn đồng hồ, 4h15, anh lại đứng lên, quay sang mình nói: "Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về". Đến và đi cun cút như chim, chả có cơ hội lựa chọn và đưa ra ý kiến.
Đưa mình về, anh bảo là rất vui được gặp em, em thường rảnh ở nhà lúc nào để anh gọi điện cho em. Thế cơ đấy, có cảm tình với mình thế cơ đấy, chả bao giờ gọi điện bây giờ lại gọi điện.
Mình trả lời "Ah, anh gọi lúc nào cũng được, ngoài những lúc hông có nhà thì em toàn ở nhà." (He he) :so_funny: