PDA

Xem đầy đủ chức năng : Bao Năm Qua



Ha_Quyen
23-09-2006, 09:56 AM
Mẹ tôi nấu ăn dưới bếp. Trong chiếc áo khoác đính lông vũ ở cổ, đôi giày cao gót, chiếc mũ phớt màu đỏ xinh xắn, tôi bước vào vui sướng kêu lên: "Mẹ nhìn này, con có xinh không!"


Mẹ ngước nhìn tôi mỉm cười cặp mắt ngấn nước. Lúc này, tôi đã bắt đầu nhận thấy mình đáng yêu chừng nào. Tôi bốn tuổi và mẹ là người bạn của tôi.

"Ôi mẹ này, đẹp quá! Con thích lắm! Cám ơn mẹ nhiều."

Tôi kêu lên khi xúng xính trong chiếc áo đầm mới. Những ngón tay tôi chạm lên lớp vải satin mềm mại. Mẹ mỉm cười nhìn tôi. Tôi chín tuổi. Nhiều lúc, mẹ vẫn là nàng tiên đỡ đầu tôi.

"Con sẽ rất vui khi sang năm được vào đại học và không phải sống ở đây nữa.", tôi hét lên với mẹ.

"Nếu con cứ đà như vậy," mẹ nói trong thất vọng, "mẹ cũng sẽ mừng lắm".

Bị tổn thương và sốc bởi câu nói này, tôi ào ra khỏi phòng và ôm mặt khóc. Tôi mười bảy tuổi. Hay có những lúc mẹ như là người đối lập với tôi.

"Con làm đúng rồi! Con được điểm A của Giáo sư King." Tôi nhảy lên la hét, vẫy vẫy bảng điểm dưới nhà bếp ấm cúng.

Mẹ bảo mẹ rất tự hào về tôi. Chúng tôi cùng bước ra khỏi bếp trong niềm vui chiến thắng khôn xiết. Tôi 21 tuổi, và mẹ là người cổ vũ lớn nhất của tôi.

Trên sân bay. Tôi không thể nào chịu được thông báo "Chuyến bay ... đến ... sắp sửa cất cánh". Sau tất cả những lần tôi là người đi và mẹ khóc, lần này đến lượt mẹ ra đi và tôi là người ở lại.

Tôi nhìn mẹ và làm một việc tôi đã không làm từ khi bốn tuổi; tôi thốt lên: "Mẹ đừng đi."

Mẹ lắc đầu.

Tôi ôm chặt mẹ: "Con để mẹ đi nhưng mẹ phải hứa sẽ trở lại vào Lễ Giáng Sinh tới."

"Được, mẹ sẽ trở lại."

Tôi 37 tuổi, và mẹ là người bạn của tôi. Lần này, và mãi mãi...

Hàn Cát Nhi
23-09-2006, 09:13 PM
mẹ là người bạn của tôi. Lần này, và mãi mãi...
Đúng vậy , mẹ là người bạn ...là người bạn mãi mãi ..Mẹ đa mang lại cho con nhiều cái , cho con những lời khuyên đúng đắn