NHớ Ngày Xưa
20-09-2006, 11:53 AM
Mưa, Dưới con đường đường rợp bóng những cây bằng lăng ấy, nó vẫn đi đi mà chẳng muốn dảo chân bước nhanh hoặc vô đâu chúi, lang thang dưới những cơn mưa to, sở thích của nó, đột nhiên có tiếng gọi:
- Hà Anh! Duy gọi.
Vẫn đôi mắt thẫn thờ, cô không nghe thấy gì hết, văng văng bên tai chỉ tiếng gió rít nhẹ với những hạt mưa lã trã, rơi vô vô mắt, ánh mắt đỏ hoe vì những mưa( cách giải thích mà cô thường nới
- Hà Anh! ..duy gọi to thêm lần nữa ...
Như thức tỉnh ...
- ơi ừ, ..có chuyện gì không Duy, ..
- Trời mưa lạnh lắm, lên đây Duy chở về, kẻo ốm đó, ..Duy nhẹ nhàng dừng lại nói với cô.
- Không cần đâu Duy, Hà thích như thế này mà, ...^^
- Nhưng ....Duy gập ngừng, ..đã bao nhiêu lần, Anh gặp cô lang thang trải bước dưới những cơn mưa, và không bao giờ có ô hoặc gì hết, và chắc chắn Hà Anh sẽ ốm, nhưng dù nói thế nào cô cũng không bao giờ chịu lên xe của Anh, biết thế nhưng trong lòng Anh nhìn cô lang thang trong cô đơn như vậy, Anh không cam tâm. Nhìn cô mà lòng nghẹn ngào Anh nói
- Hà thật sự không muốn đi với Duy sao? ...mà sao mắt Hà ..?? ....
Thoáng nhìn thấy, khuôn mặt buồn rầu, đã bao nhiêu lần đề nghị chở cô về nhưng không lần nào được toại nguyện, lại thêm anh đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe không phải vì nước mưa mà ...vì .... Hà Anh lên tiếng.
- Lúc nãy gió to quá, bụi vô mắt, ..lên ...
- Có sao không hà? ..để Duy coi cho ....
- Không sao đâu, hết vướng rồi mà, ..Hà vội vàng lên tiếng!
Lùi lại, một chút, Hà Anh nói tiếp.
- Duy nè, đừng đối xử tốt với Hà như thế, sự quan tâm này khiến Hà mệt mỏi lắm ...
- Duy như hiểu ra ...bao lâu nay, bao nhiêu việc làm từ trước đến giờ, ..cuối cùng cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi ...đang miên man suy nghĩ ..Hà Anh lên tiếng tiếp.
- Duy về trước đi kẻo mưa ướt hết bây giờ, Hà bận chút nữa sẽ về ngay, thế nha, ..pai Duy!
Hụt hẫng vô cùng khẽ thở dài Duy ...- Vậy Duy về trước nhé, ..Hà cẩn thận lạnh ốm đó ...
- pai pai ..Hà lại mơ hồ đi tiếp ...
Cô nghĩ lại những cơn mưa năm xưa, Những tiếng cười, giọt mưa hồi đó sao mà ấm áp thế, chứ không lạnh lẽo buồn tẻ như vậy ...Nước mặt lại khẽ khẽ rơi trên khuôn mặt với nỗi buồn luôn hiện hữu ..Hà Anh nhớ lại Ngày xưa, nhớ lại khoảng khắc đã qua, ...
Về đến nhà, Nhìn cô ướt nhẹp, ..nhưng không còn bất ngờ nữa, mưa là như vậy ...Nhìn Hà Anh, ...lan khẽ lên tiếng.
- Thay đồ, rồi xuống ăn bánh ..hôm nay chị làm nè.
- Vầng. rồi vội vã Hà bước chân lên cầu thang, Những bước chân, mệt mỏi chán chường ...
Lan người giúp việc trong gia đình cô, chị đã gắp bó với gia đình được hơn 4 năm rồi, Hà Anh coi lan như người chị, ..và đã vui vẻ chấp nhận chị ở lại với mình trong ngôi nhà lạnh lẽo cô đơn ...không biết đã có bao nhiêu người đến nhà cô chỉ được 1 tháng, 2 tháng, thậm chí có người chỉ một tuần thôi ..đã phải bỏ việc,
Hà Anh, tính cách ngang bướng, nghịc ngợm luôn vui vẻ, nhưng ...sâu thẳm trong tâm fhồn lúc nào cũng buồn và cô đơn, lạnh lẽo, ...nhưng tính cách của cô không bao giờ mất ...
Ba là tổng giám đốc một công ty dược phẩm, quền thế, tiền tài ..Ông luôn chu cấp cho cô con gái diệu thừa thãi nhưng về tình cảm thì ..có những lần hàng tháng cho con mới gặp mặt nhau.
Mẹ cô. Giám đốc, công ty của ông ngoại ...để lại ..bận bịu, ..chẳng có thời gian chải tóc cho cô con gái mà bà iu quý, ...từ lâu Hà Anh sống với chiếc bóng ..cô quạnh như thế ..Những cơn mưa lẻ loi như thế ...rồi một nagỳ cơn mưa đó, con người đó, Mang ngọn lửa sưởi ấm tim cô ..nhưng rồi lại ra đi bỏ lại cô ...cuộc đời lại một mầu đen xám xịt ..!!!
- Hà Anh! Duy gọi.
Vẫn đôi mắt thẫn thờ, cô không nghe thấy gì hết, văng văng bên tai chỉ tiếng gió rít nhẹ với những hạt mưa lã trã, rơi vô vô mắt, ánh mắt đỏ hoe vì những mưa( cách giải thích mà cô thường nới
- Hà Anh! ..duy gọi to thêm lần nữa ...
Như thức tỉnh ...
- ơi ừ, ..có chuyện gì không Duy, ..
- Trời mưa lạnh lắm, lên đây Duy chở về, kẻo ốm đó, ..Duy nhẹ nhàng dừng lại nói với cô.
- Không cần đâu Duy, Hà thích như thế này mà, ...^^
- Nhưng ....Duy gập ngừng, ..đã bao nhiêu lần, Anh gặp cô lang thang trải bước dưới những cơn mưa, và không bao giờ có ô hoặc gì hết, và chắc chắn Hà Anh sẽ ốm, nhưng dù nói thế nào cô cũng không bao giờ chịu lên xe của Anh, biết thế nhưng trong lòng Anh nhìn cô lang thang trong cô đơn như vậy, Anh không cam tâm. Nhìn cô mà lòng nghẹn ngào Anh nói
- Hà thật sự không muốn đi với Duy sao? ...mà sao mắt Hà ..?? ....
Thoáng nhìn thấy, khuôn mặt buồn rầu, đã bao nhiêu lần đề nghị chở cô về nhưng không lần nào được toại nguyện, lại thêm anh đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe không phải vì nước mưa mà ...vì .... Hà Anh lên tiếng.
- Lúc nãy gió to quá, bụi vô mắt, ..lên ...
- Có sao không hà? ..để Duy coi cho ....
- Không sao đâu, hết vướng rồi mà, ..Hà vội vàng lên tiếng!
Lùi lại, một chút, Hà Anh nói tiếp.
- Duy nè, đừng đối xử tốt với Hà như thế, sự quan tâm này khiến Hà mệt mỏi lắm ...
- Duy như hiểu ra ...bao lâu nay, bao nhiêu việc làm từ trước đến giờ, ..cuối cùng cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi ...đang miên man suy nghĩ ..Hà Anh lên tiếng tiếp.
- Duy về trước đi kẻo mưa ướt hết bây giờ, Hà bận chút nữa sẽ về ngay, thế nha, ..pai Duy!
Hụt hẫng vô cùng khẽ thở dài Duy ...- Vậy Duy về trước nhé, ..Hà cẩn thận lạnh ốm đó ...
- pai pai ..Hà lại mơ hồ đi tiếp ...
Cô nghĩ lại những cơn mưa năm xưa, Những tiếng cười, giọt mưa hồi đó sao mà ấm áp thế, chứ không lạnh lẽo buồn tẻ như vậy ...Nước mặt lại khẽ khẽ rơi trên khuôn mặt với nỗi buồn luôn hiện hữu ..Hà Anh nhớ lại Ngày xưa, nhớ lại khoảng khắc đã qua, ...
Về đến nhà, Nhìn cô ướt nhẹp, ..nhưng không còn bất ngờ nữa, mưa là như vậy ...Nhìn Hà Anh, ...lan khẽ lên tiếng.
- Thay đồ, rồi xuống ăn bánh ..hôm nay chị làm nè.
- Vầng. rồi vội vã Hà bước chân lên cầu thang, Những bước chân, mệt mỏi chán chường ...
Lan người giúp việc trong gia đình cô, chị đã gắp bó với gia đình được hơn 4 năm rồi, Hà Anh coi lan như người chị, ..và đã vui vẻ chấp nhận chị ở lại với mình trong ngôi nhà lạnh lẽo cô đơn ...không biết đã có bao nhiêu người đến nhà cô chỉ được 1 tháng, 2 tháng, thậm chí có người chỉ một tuần thôi ..đã phải bỏ việc,
Hà Anh, tính cách ngang bướng, nghịc ngợm luôn vui vẻ, nhưng ...sâu thẳm trong tâm fhồn lúc nào cũng buồn và cô đơn, lạnh lẽo, ...nhưng tính cách của cô không bao giờ mất ...
Ba là tổng giám đốc một công ty dược phẩm, quền thế, tiền tài ..Ông luôn chu cấp cho cô con gái diệu thừa thãi nhưng về tình cảm thì ..có những lần hàng tháng cho con mới gặp mặt nhau.
Mẹ cô. Giám đốc, công ty của ông ngoại ...để lại ..bận bịu, ..chẳng có thời gian chải tóc cho cô con gái mà bà iu quý, ...từ lâu Hà Anh sống với chiếc bóng ..cô quạnh như thế ..Những cơn mưa lẻ loi như thế ...rồi một nagỳ cơn mưa đó, con người đó, Mang ngọn lửa sưởi ấm tim cô ..nhưng rồi lại ra đi bỏ lại cô ...cuộc đời lại một mầu đen xám xịt ..!!!