PDA

Xem đầy đủ chức năng : Cô ấy đã dũng cảm hay là đã điên???



Gió Tây
19-07-2006, 04:56 AM
Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn toả ngát hương thơm.Nàng đang sống hạnh phúc cùng những người bạn láng giềng.

Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn , nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở: "so với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình được làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".
Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ:
- Có chuyện gì xảy ra với con vậy?
Nàng Violet cất giọng tha thiết:
- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa Hồng !
Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa:
- Con có biết mình đang đòi hỏi điều gì không? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.
Nhưng Violet vẫn một mực nài nỉ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý . Bà chạm ngón tay thần kì của mình vào thân Vilolet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng đỏ rực trên cành.
Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây, làm bật gốc cả những cây cao to . Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những loài hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet .
Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cánh hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng thương xót :
- Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy!
Nàng Hoa Hồng nằm quặt dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào:
- Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ , đã có những lúc tôi cảm thấy thoải mái và hài lòng với chính mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt nhận thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ bị vùi lấp dưới tuyết trắng xoá. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết đến thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đã ngẩng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe được lời thì thầm của chị Gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi đã có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng thôi đã đi được đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.

=Tori=
19-07-2006, 05:01 AM
:oh: Chòi oi , chơi cái front này thì sao mà coi được :rain:

Gió Tây
19-07-2006, 05:09 AM
Các bạn nghĩ gì
Thử nói với tôi xem nào:gladd:
:hhh: :hhh: :hhh: :hhh: :hhh:
Sau đó hãy cho tôi biết nhé
_______________________________________
:blinking: :DD:

tiểu thư lang thang
19-07-2006, 05:55 AM
Câu chuyện về hoa violet này TT đã từng đọc một lần trên báo Hoa,hồi đó thích lắm.Suy nghĩ của TT lúc đó là cảm phục cho loài hoa nhỏ bé mà cực kỳ dũng cảm.Hồi đó nghĩ tới 2 câu thơ :"Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt-còn hơn buồn le lói suốt trăm năm" ( Xuân Diệu).Còn bây giờ thật khó mà nói ra cảm xúc của mình.Bạn có thể định nghĩa cho tôi quan niệm của bạn thế nào là "điên" ,thế nào là "dũng cảm" không ?

Gió Tây
19-07-2006, 06:44 AM
Gió Tây cũng chẳng rõ nữa, trong trường hợp này thì "dũng cảm" và "điên" hình như có biên giới hơi mỏng!!!:gladd:

Thật trùng hợp, khi mới đọc bài này lần đầu, mình cũng nghĩ đến câu nói mà tiểu thư lang thang vừa nhắc đấy. Nhưng chi gái của mình lại nghĩ rằng Nàng Violet thật ngốc nghếch. Chị ấy nghĩ rằng cứ sống an phận bình yên lại là hơn.Có thể chị ấy đúng:clap: Nhưng mà nói sao đây nhỉ, mình thì mình vẫn nghĩ Violet làm đúng,mình nghĩ cô ấy đã thật dũng cảm khi quyết định cảm nhận cuộc sống theo cách hoàn toàn mới. Mình nghĩ miễn sao trong cuộc đời con người không phải nuối tiếc điều gì là được, phải không ????:hhh:

chuonggio
19-07-2006, 06:57 AM
Lúc trước chuonggio cũng từng nghĩ là cuộc sống mình cứ mãi bình yên là hạnh phúc rồi,đừng có sự xáo trộn gì lớn lao vì chuonggio sợ mình không đối mặt được.Nhưng từ khi quen biết một người bạn,người đó đã tạo ra nhiều điều bất ngờ làm cho cuộc sống và suy nghĩ của chuonggio thay đổi hẳn,chuonggio thấy mình trước kia thật tẻ nhạt và buồn chán,mỗi ngày như mọi ngày , khi người bạn đó chỉ rằng cuộc sống phải có những bất ngờ thì sẽ thú vị và trưởng thành hơn thì chuonggio thấy rất đúng.Cũng như hoa Violet,đã tự mình thay đổi để thấy những điều mới lạ,chuonggio nghĩ là câu chuyện này hay lắm và Violet thật đáng để học hỏi :)

baby_Iloveyou
19-07-2006, 07:31 AM
mình thì nghĩ cô ấy thật dũng cảm................bởi cuộc đời con người chỉ có 1 và con người cũng chỉ có 1 cơ hội để thực hiện giấc mơ của mình mà thôi tất nhiên cô ấy đã phải trả giá quá đắt nhưng đến khi chết cô ấy vẫn cảm thấy mãn nguyện về cách sống của mình ko có gì phải hối hận.............và tui thấy rằng violet cũng là 1 tấm gương để tui học hỏi

wolfman
19-07-2006, 09:45 AM
Hảy sống cho những mong ước của bản thân mình,hãy bảo vệ những gì mình tin tưởng.Cô ấy dũng cảm đấy chứ.

me_luv_mit
19-07-2006, 05:44 PM
"thà một lúc huy hoàng rồi chợt tắt ..còn hơn bùn le lói suốt trăm năm " .........

*cao nguyen*
19-07-2006, 06:59 PM
thực ra để mà hiểu thế nào là điên, thế nào là dũng cảm cũng khó lắm. rất nhiều cách suy nghĩ khác nhau và cảm nhận cũng khác nhau.
cái mình muốn nói ở đây là chỉ xin dùng từ "dám"
Violet đã dám sống thật với bản thân mình
sống với ước mơ và khát vọng của mình.
từ dám đó luôn đi kèm với thành công và đồng hành cùng thất bại .
nhưng con người sống luôn ước mơ và luôn khát vọng
khi đã đến đc cái đích đó rồ thì có gì đâu mà phải hối tiếc.
Chúng ta có thể khen violet cũng dc
chê cũng đc
nhưng chúng ta cần phải có từ "dám" trong cuộc sống
dám đương đầu với thử thách, ko những sẽ đi đến thành công mà còn vui vì đã sống hết lòng.
cho dù có thất bại cũng chớ nên hối tiếc và chùn bước!

lys_rain
19-07-2006, 08:10 PM
Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
"...Đời người chỉ sống một lần,...phải sống sao cho sau khi chết đi không phải tiếc vì những năm tháng đã sống hoài,sống phí..."Sống chứ không phải là tồn tại...