.Se7eN.
17-07-2006, 09:11 PM
Hôm qua ta lại gặp nó ... Nó vẫn như những lần ta gặp trước kia ... vẫn đôi mắt buồn ... nhìn về phía chân trời xa . Như những lần trước ... ta đến bên nó ... ngồi xuống cạnh nó ,
ta và nó cùng ngồi và lắng nghe thời gian trôi .
Lúc nào đôi mắt đó cũng chứa đựng một nỗi buồn ... một nỗi buồn vô vọng .
Cho đến hôm qua ... khi ta ngồi cạnh nó ... lần đầu tiên nó nói chuyện với ta . Nó đã nói chuyện ... đã tâm sự với ta ... kể cho ta nghe một câu chuyện ... một câu chuyện về chính bản thân của nó .
Nó là con út trong một gia đình 3 anh em . Ngày bé , nó sướng lắm , hạnh phúc lắm . Có lẽ vì nó là con út , nên lúc nào cũng được ba má , hai anh cưng và nuông chiều . Đi chơi đâu , ba nó cũng cho nó theo , mỗi lần công tác xa nhà , ba nó vẫn thường nhắc nhở , dặn dò và hứa mua quà về cho nó . Còn nó ở nhà thì được 2 anh trai bế bồng đi chơi với lũ trẻ con hàng xóm . Lúc này , có lẽ là quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất của cuộc đời nó .
Cho đến một ngày , kể từ ngày ba nó xa nhà , đi công tác , đã hơn 1 tháng rồi . Nó nhớ ba nó lắm , khi nghe tin má dặn tối nay sẽ ra Hà Nội . Tâm trạng nó lúc này vừa vui vừa mừng , nó lại gặp ba nó rồi , nó yêu ba nó lắm . Và cũng đã lâu lắm rồi , cả gia đình nó chưa được đi chơi cùng nhau .
Khi xuống Nội , nó giật mình khi thấy các cô dì chú bác của nó đều có mặt ở đó . Mọi người sao hôm nay đến đông thế ? Mà tại sao ai cũng khóc vậy ? Ai đánh họ sao ?
Những câu hỏi luôn được nó đặt ra trong đầu . Rồi , nó nhìn thấy ba nó rồi , nó mừng lắm , vui lắm , ba nó đang ngủ , đang nằm đó . Muộn rồi , sao ba nó vẫn ngủ , ba nó chưa ngủ dậy để chơi cùng nó sao ?
Nó đâu biết rằng ... giấc ngủ đó , là giấc ngủ mãi mãi ... giấc ngủ vĩnh hằng của ba nó ... ba nó mãi mãi không tỉnh dậy nữa .
Nó chỉ còn được nhìn thấy ba nó qua những bức ảnh mà thôi .
Sau chuyện đó , gia đình nó đã ra Hà Nội , cuộc sống nó đã thay đổi ... thay đổi từ ngày đó . Đến đoạn đó , nước mắt của nó đã không kìm nén được , lần đầu tiên ta thấy nó khóc , trên khuôn mặt buồn và lạnh lùng đó ... cuối cùng cũng đến lúc không kìm nén nổi nữa . Nó òa khóc , nó đã òa khóc bên cạnh ta . Ta thấy nó thật đáng thương và tội nghiệp .
Ta hiểu nó chứ ... nó buồn lắm , cô đơn lắm , từ bé , nó đã phải đối mặt với chuyện này rồi .
Kể từ hồi đi học mẫu giáo , nó rất ghét màn đêm , ghét bóng tối . Vì mỗi khi đêm về là nó lại một mình , nó lại phải ngồi trước cổng trường và đợi gia đình nó đến đón nó .
Hay những buổi tối nhạc hội ngoài Hồ Gươm , khi đi cùng lũ trẻ cùng phố , nó rất vui , rất hạnh phúc , vì nó có bạn , có bạn đi cùng nó . Nhưng rồi , khi kể đến đoạn này , nước mắt nó lại rơi ... vì khi ra đến đó , nỗi buồn và nước mắt đã dập tắt nụ cười vui tươi của nó . Bạn bè nó , anh chị em họ hàng nó , ai ai cũng ra đó ... và có gia đình , ai ai cũng ngồi đùa nghịch trên lưng của ba hay được ấp ủ bởi vòng tay âu yếm dịu dàng của má .
Nó không kìm nén được cảm xúc , nó đã chạy ra một nơi vắng vẻ , và nó òa khóc . Nó đã khóc ... đã khóc rất to , nó mong sao sẽ có một ai đó đến bên nó , dỗ dành nó , giúp nó vui vẻ hơn một chút , hay chỉ một chút của lòng thương hại thôi cũng đủ để nó cười rồi .
Lớp một , ngày đầu tiên đi học , má nó dắt nó đến trường , và hừa rằng trưa sẽ đến đón nó , má nó hứa với nó rồi , nó cũng biết má nó hứa với nó chứ , nhưng trên đường đi , nó vẫn giữ vẻ mặt tươi cười , nhún nhẩy trên đường tới trường , nhưng nó tự biết , nó phải nhận biết được nó đã đi đến đâu , đã qua những con phố nào , nó đã gặp những gì ... để rồi trưa ... để rồi nó có thể tự về đến nhà được . Vì nó biết , rằng má nó sẽ không đến đón nó đâu , nó sẽ tiếp tục phải ngồi đó , và chờ đợi một ai đến đón nó về .
Lớp 5 , lên lớp 5 , lúc đó nó mới có những người bạn , hàng ngày mỗi khi đi học về , tụi nó lại tụ tập , lại ra quán Game đó ngồi chơi , và reo hò . Lúc đó , đã lâu lắm rồi , nó mới tìm lại được cảm giác vui vẻ đó .
Lên cấp hai , má nó đã nhờ người quen gửi nó vào một ngôi trường có tiếng và giàu có của Hà Nội để học . Để hòa nhập , nó đã có những buổi trốn học đi chơi , những ngày nghịch nước trong trường hay những trận xích mích , cãi lộn và ... thậm chí là đánh nhau .
Nhưng rồi , cuối cùng , số không vẫn mãi chỉ là con số không , khi nó lên lớp 8 , nó đã bị tẩy chay ... các bạn mà nó yêu thương , quí mến đã tẩy chay nó , nó buồn lắm , thất vọng nữa , chỉ vì ... nhà nó nghèo , mỗi buổi trưa , khi các bạn đạp xe đi về , thì nó phải đi bộ , phải đi bộ rất lâu , rất xa mới về đến được nhà .
Suốt hai năm học lớp 8 lớp 9 , nó đã bị cô lập , đã có những lúc nó bật khóc , khi mọi người hỏi nó rằng : " êu , mày học lớp tao à ? sao tao không biết mày nhỉ ? "
Đã có ai gặp cảnh như nó chưa ? Nó là thế , mãi là như thế , bị mọi người ghét bỏ .
Lớp 10 , nó thi và đạt điểm cao , nhưng nó ko đi học , ko đến trường nộp đơn , nó đã xin với má nó , nó muốn được về quê học .
Về quê , một thằng con trai đất Hà Nội xin được về quê học ? Nó điên chắc ?
Nhưng ta biết , nó xin về đó , là tốt cho nó . Vì ở đó , sẽ không có ai biết nó , không hiểu nó nghĩ gì . Và ở đó , không gian yên tĩnh , chỉ có ruộng đất , kênh mương và ... ao cá .
Những buổi chiều ngày đó , nó thường ra sông , ra ao ngồi một mình , nó trải mắt , nhìn về phía chân trời xa , nơi mà bóng đêm đã giăng đầy phủ kín nơi đó . Nó nhìn gì ở đó vậy ?
Rồi lớp 11 , khi đó , má nó đã có nhiều tiền , và muốn cho nó đi du học , du học ở một nơi không có ai , nó không biết ai , không gia đình , người thân hay bạn bè . Ta biết , với nó , lúc này là một không gian , một hoàn cảnh tốt cho nó . Nó sẽ có thể được ở một mình , được làm lại từ đầu , và có thể , nó sẽ có hạnh phúc mới ở nơi đó .
Nhưng rồi , đã có những con người ... những người đã từng một lần vội vàng bước qua cuộc đời nó . Họ không biết ... không biết rằng nó chỉ cần một ai đó quan tâm , hiểu hay dù chỉ một chút thương hại đến nó thôi ... cũng đủ với nó lắm rồi .
Chỉ cần một ai , dang tay , chỉ cần một ai , cho nó một chút vương vãi của sự thương hại , thì cũng đủ để nó có một nụ cười rồi .
Hôm qua , khi ta tạm biệt nó và ra về , nó vẫn giữ đôi mắt đó , nỗi buồn đó , và tâm trạng đó . Không gian quanh nó thật lạnh lẽo và vô vọng . Vẫn chân trời xa xôi , một không gian lạnh lẽo , mắt nó trải dài về đó ... nó vẫn nhìn ... nó nhìn gì ở nơi đó vậy ?
ta và nó cùng ngồi và lắng nghe thời gian trôi .
Lúc nào đôi mắt đó cũng chứa đựng một nỗi buồn ... một nỗi buồn vô vọng .
Cho đến hôm qua ... khi ta ngồi cạnh nó ... lần đầu tiên nó nói chuyện với ta . Nó đã nói chuyện ... đã tâm sự với ta ... kể cho ta nghe một câu chuyện ... một câu chuyện về chính bản thân của nó .
Nó là con út trong một gia đình 3 anh em . Ngày bé , nó sướng lắm , hạnh phúc lắm . Có lẽ vì nó là con út , nên lúc nào cũng được ba má , hai anh cưng và nuông chiều . Đi chơi đâu , ba nó cũng cho nó theo , mỗi lần công tác xa nhà , ba nó vẫn thường nhắc nhở , dặn dò và hứa mua quà về cho nó . Còn nó ở nhà thì được 2 anh trai bế bồng đi chơi với lũ trẻ con hàng xóm . Lúc này , có lẽ là quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất của cuộc đời nó .
Cho đến một ngày , kể từ ngày ba nó xa nhà , đi công tác , đã hơn 1 tháng rồi . Nó nhớ ba nó lắm , khi nghe tin má dặn tối nay sẽ ra Hà Nội . Tâm trạng nó lúc này vừa vui vừa mừng , nó lại gặp ba nó rồi , nó yêu ba nó lắm . Và cũng đã lâu lắm rồi , cả gia đình nó chưa được đi chơi cùng nhau .
Khi xuống Nội , nó giật mình khi thấy các cô dì chú bác của nó đều có mặt ở đó . Mọi người sao hôm nay đến đông thế ? Mà tại sao ai cũng khóc vậy ? Ai đánh họ sao ?
Những câu hỏi luôn được nó đặt ra trong đầu . Rồi , nó nhìn thấy ba nó rồi , nó mừng lắm , vui lắm , ba nó đang ngủ , đang nằm đó . Muộn rồi , sao ba nó vẫn ngủ , ba nó chưa ngủ dậy để chơi cùng nó sao ?
Nó đâu biết rằng ... giấc ngủ đó , là giấc ngủ mãi mãi ... giấc ngủ vĩnh hằng của ba nó ... ba nó mãi mãi không tỉnh dậy nữa .
Nó chỉ còn được nhìn thấy ba nó qua những bức ảnh mà thôi .
Sau chuyện đó , gia đình nó đã ra Hà Nội , cuộc sống nó đã thay đổi ... thay đổi từ ngày đó . Đến đoạn đó , nước mắt của nó đã không kìm nén được , lần đầu tiên ta thấy nó khóc , trên khuôn mặt buồn và lạnh lùng đó ... cuối cùng cũng đến lúc không kìm nén nổi nữa . Nó òa khóc , nó đã òa khóc bên cạnh ta . Ta thấy nó thật đáng thương và tội nghiệp .
Ta hiểu nó chứ ... nó buồn lắm , cô đơn lắm , từ bé , nó đã phải đối mặt với chuyện này rồi .
Kể từ hồi đi học mẫu giáo , nó rất ghét màn đêm , ghét bóng tối . Vì mỗi khi đêm về là nó lại một mình , nó lại phải ngồi trước cổng trường và đợi gia đình nó đến đón nó .
Hay những buổi tối nhạc hội ngoài Hồ Gươm , khi đi cùng lũ trẻ cùng phố , nó rất vui , rất hạnh phúc , vì nó có bạn , có bạn đi cùng nó . Nhưng rồi , khi kể đến đoạn này , nước mắt nó lại rơi ... vì khi ra đến đó , nỗi buồn và nước mắt đã dập tắt nụ cười vui tươi của nó . Bạn bè nó , anh chị em họ hàng nó , ai ai cũng ra đó ... và có gia đình , ai ai cũng ngồi đùa nghịch trên lưng của ba hay được ấp ủ bởi vòng tay âu yếm dịu dàng của má .
Nó không kìm nén được cảm xúc , nó đã chạy ra một nơi vắng vẻ , và nó òa khóc . Nó đã khóc ... đã khóc rất to , nó mong sao sẽ có một ai đó đến bên nó , dỗ dành nó , giúp nó vui vẻ hơn một chút , hay chỉ một chút của lòng thương hại thôi cũng đủ để nó cười rồi .
Lớp một , ngày đầu tiên đi học , má nó dắt nó đến trường , và hừa rằng trưa sẽ đến đón nó , má nó hứa với nó rồi , nó cũng biết má nó hứa với nó chứ , nhưng trên đường đi , nó vẫn giữ vẻ mặt tươi cười , nhún nhẩy trên đường tới trường , nhưng nó tự biết , nó phải nhận biết được nó đã đi đến đâu , đã qua những con phố nào , nó đã gặp những gì ... để rồi trưa ... để rồi nó có thể tự về đến nhà được . Vì nó biết , rằng má nó sẽ không đến đón nó đâu , nó sẽ tiếp tục phải ngồi đó , và chờ đợi một ai đến đón nó về .
Lớp 5 , lên lớp 5 , lúc đó nó mới có những người bạn , hàng ngày mỗi khi đi học về , tụi nó lại tụ tập , lại ra quán Game đó ngồi chơi , và reo hò . Lúc đó , đã lâu lắm rồi , nó mới tìm lại được cảm giác vui vẻ đó .
Lên cấp hai , má nó đã nhờ người quen gửi nó vào một ngôi trường có tiếng và giàu có của Hà Nội để học . Để hòa nhập , nó đã có những buổi trốn học đi chơi , những ngày nghịch nước trong trường hay những trận xích mích , cãi lộn và ... thậm chí là đánh nhau .
Nhưng rồi , cuối cùng , số không vẫn mãi chỉ là con số không , khi nó lên lớp 8 , nó đã bị tẩy chay ... các bạn mà nó yêu thương , quí mến đã tẩy chay nó , nó buồn lắm , thất vọng nữa , chỉ vì ... nhà nó nghèo , mỗi buổi trưa , khi các bạn đạp xe đi về , thì nó phải đi bộ , phải đi bộ rất lâu , rất xa mới về đến được nhà .
Suốt hai năm học lớp 8 lớp 9 , nó đã bị cô lập , đã có những lúc nó bật khóc , khi mọi người hỏi nó rằng : " êu , mày học lớp tao à ? sao tao không biết mày nhỉ ? "
Đã có ai gặp cảnh như nó chưa ? Nó là thế , mãi là như thế , bị mọi người ghét bỏ .
Lớp 10 , nó thi và đạt điểm cao , nhưng nó ko đi học , ko đến trường nộp đơn , nó đã xin với má nó , nó muốn được về quê học .
Về quê , một thằng con trai đất Hà Nội xin được về quê học ? Nó điên chắc ?
Nhưng ta biết , nó xin về đó , là tốt cho nó . Vì ở đó , sẽ không có ai biết nó , không hiểu nó nghĩ gì . Và ở đó , không gian yên tĩnh , chỉ có ruộng đất , kênh mương và ... ao cá .
Những buổi chiều ngày đó , nó thường ra sông , ra ao ngồi một mình , nó trải mắt , nhìn về phía chân trời xa , nơi mà bóng đêm đã giăng đầy phủ kín nơi đó . Nó nhìn gì ở đó vậy ?
Rồi lớp 11 , khi đó , má nó đã có nhiều tiền , và muốn cho nó đi du học , du học ở một nơi không có ai , nó không biết ai , không gia đình , người thân hay bạn bè . Ta biết , với nó , lúc này là một không gian , một hoàn cảnh tốt cho nó . Nó sẽ có thể được ở một mình , được làm lại từ đầu , và có thể , nó sẽ có hạnh phúc mới ở nơi đó .
Nhưng rồi , đã có những con người ... những người đã từng một lần vội vàng bước qua cuộc đời nó . Họ không biết ... không biết rằng nó chỉ cần một ai đó quan tâm , hiểu hay dù chỉ một chút thương hại đến nó thôi ... cũng đủ với nó lắm rồi .
Chỉ cần một ai , dang tay , chỉ cần một ai , cho nó một chút vương vãi của sự thương hại , thì cũng đủ để nó có một nụ cười rồi .
Hôm qua , khi ta tạm biệt nó và ra về , nó vẫn giữ đôi mắt đó , nỗi buồn đó , và tâm trạng đó . Không gian quanh nó thật lạnh lẽo và vô vọng . Vẫn chân trời xa xôi , một không gian lạnh lẽo , mắt nó trải dài về đó ... nó vẫn nhìn ... nó nhìn gì ở nơi đó vậy ?