Raul_and_me
16-07-2006, 08:08 AM
Lần đầu tiên mình can đảm post bài.... Các bạn đừng cười nếu "đứa con đầu lòng" của minh k được hoàn mỹ cho lắm nha!
Lucky or unlucky?
Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể giải thích được vì sao mình lại phải trải qua 1 tuần tối tăm đến như vậy! Hôm nay là chủ nhật, ngày cuối cùng của cả 1 tuần đen đủi và quái dị. K biết còn thứ tai hoạ gì có thể trút xuống đầu tôi được nữa đây?
Một ngày thứ 2 bình thường như bao ngày thứ 2 khác. Miệt mài học đến tiết thứ 3, tôi bỗng thấy đau đầu, chóng mặt. Một tờ đơn xin phép nghỉ học được tôi thảo ra 1 cách thuần thục và bắn sang bàn con Vân. Khoác cặp lên vai tôi chuồn lẹ làng ra khỏi cái giảng đường ngột ngạt. Thay vì về nhà, tôi phóng xe đến nhà Tùng. Chắc giờ này anh đang xếp quần áo để chiều đi công tác. Anh bảo tôi k cần ra tiễn nhưng đằng nào thì tôi cũng về sớm. Cửa phòng anh mở. Tôi bước vào và kinh hoàng nhìn Tùng ôm hôn 1 cô gái lạ rất tình cảm. Bàng hoàng, choáng váng, ghê tởm!
Suốt 2 ngày sau đó tôi nằm sốt li bì trên giường, ngắm nghía từng giọt nước thánh thót nhỏ trong chai dịch. Tất cả những gì có giữa tôi và Tùng trong 2 năm qua kết thức gọn gàng trong 3 tin nhắn:
1. "A biet e dang rat buon. A k co gi de thanh minh. Khi nao e binh tinh hon a se goi lai cho e"
2. "Sao a goi e k nhac may? A biet a da sai nhung chung minh can fai noi chuyen"
3. "Co le e k muon noi chuyen voi a. Cung dc. A chi muon noi la chung ta k hop nhau. E qua gai goc va noi loan. Con a lai can 1 ng fu nu hien diu va nhu mi. A rat tiec nhung tat ca nen ket thuc o day. A xin loi"
Tin nhắn trả lời của tôi chỉ ngắn gọn trong 2 kí tự: OK (thậm chí tôi k buồn thêm dấu chấm than). Tôi nhếch mép cười chua chát, ừ , phải, gai góc và nổi loạn là vậy đấy!
Hôm nay là thứ 4. Vậy là tôi đã bỏ qua 2 bài kiểm tra quan trọng. Chiếc Nouvo mới mua tôi dựng ở đầu ngõ nhà Tùng bị dắt mất vì tôi quên k khoá. Tôi cứ thế đi bộ dưới cái nắng 35 độ của mùa hè. Một việc làm vô ích và ngu xuẩn.
Thứ 5, tôi thấy trong ng đã khá hơn nên quyết định đi học. Con Vân bảo sang đón tôi nhưng k hiểu sao tôi muốn đi xe buýt. Xe buýt chật chội và nóng bức, chen mãi tôi mới có được 1 chỗ để đứng. Một gã trông khá bảnh đứng lên nhường chỗ cho tôi. Tôi thoáng nghi ngờ khi bắt gặp nụ cười đểu giả tinh quái của hắn. Tôi chép miệng, chỉ là 1 chỗ ngồi thôi mà. Cái giá phải trả cho 1' nhẹ dạ là chiếc Nokia hơn 5 triệu của tôi đã k cánh mà bay. Gã đẹp trai xuống bến từ lúc nào. Một vết rạch nhỏ nơi tay gã "vô tình" chạm phải ban nãy khiến chiếc túi 200 nghìn của tôi trở nên vô duyên. Chậc...của đi thay người.
Ngày thứ 6, tôi đi shopping với con Vân cho thư giãn. Nghe nó bảo Triumph đang có hàng hạ giá. Tôi loay hoay chọn mãi cũng được 3 cái ưng ý. Vừa chọn tôi vừa kể cho con Vân nghe chuyện giữa tôi với Tùng. Được cái nào tôi lại dí ra đằng sau cho con Vân cầm hộ, k quên lải nhải rằng số mình thật đen đủi.
- ...Và còn nói tao là đứa gai góc, nổi loạn nữa chứ!!!
Sau khi đã khá hài lòng, tôi quay lại ngắm nghía thành quả. Con bạn chết tiệt biến từ lúc nào. Cầm 3 chiếc áo nhỏ xíu hộ tôi là 1 gã lạ hoắc tầm 28 tuổi với nụ cười giả nai nở sẵn trên môi:
- Em quả là có con mắt tinh tế. Đây từng là những mẫu đẹp nhất của công ty anh đấy. Nếu em muốn anh có thể giới thiệu cho em vài loại mới cũng rất đẹp...
Tôi giật phăng 3 chiếc áo từ tay hắn, miệng lầm bầm: "Cám ơn nhưng như vậy là quá đủ rồi!" và quay ngoắt ra quầy thanh toán. Tôi chắc mất trí rồi. Gã còn gọi với theo bằng giọng ngọt ngào:
- K có chi! Chỉ là tư vấn chút thôi. Trách nhiệm của anh mà.
Mấy con bé thu ngân cười khúc khích: "Quản lý của bọn em đấy chị ạ.". Tôi lừ mắt. Một thằng cha thích bóc mẽ ng khác. Tôi về thẳng 1 mạch, cho con Vân ngơ ngác 1 phen. Ai bảo nó biến tôi thành trò hề trước mặt gã đáng ghét đó.
Sáng thứ 7 tôi dậy trễ hơn 1 chút. Mượn xe anh trai, tôi một mình lượn lên hồ Gươm ăn kem Tràng Tiền. Tự nhiên thấy thèm! Có lẽ vì thỉnh thoảng tôi hay tự mình làm theo ý mình như vậy (mà thường thì ý thích của tôi rất quái gở) nên Tùng bảo tôi nổi loạn. Chậc...đã bảo k nhắc đến hắn nữa...
Gì mà đông thế này? Nóng nữa chứ! Chen khoảng 10' tôi thò được mặt vào quầy thì con bé bán hàng kêu hết kem, 10' nữa ng ta mới đưa hàng đến. Thật hy hữu!!! S***! Tôi chửi thầm. Đen đến thế này nữa sao. Tôi hậm hực bỏ ra ngoài mua tạm 1 hộp kem Thuỷ Tạ, ra ngồi ghế đá bên bờ Hồ, vừa ăn vừa hóng mát.
Nóng chảy cả mỡ. Xúc được 4 thìa kem, tôi cởi bớt cái sơ mi khoác ngoài. Cũng hơn gờn gợn nhưng cái áo tôi đang mặc còn kín đão chán so với mấy cô em xung quanh. Xúc đến thìa thứ 7 thì 1 thằng Tây balô lại làm tôi cụt hứng:
- Hey, babe! Can I sit down?
Tôi nhún vai ngồi dịch sang 1 bên. Chắc ng Mỹ, mắt xanh lơ, tóc vàng, cao và đẹp trai. Ngồi được 1 lúc hắn quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý, cuối cùng rút ra 50 đô và nói nhỏ cùng cái nháy mắt:
- Will we have a wonderful night?
Tôi giật bắn mình, đánh rơi thìa kem định đút vào miệng. Ra thế! Phải cho thằng Tây bệnh hoạn này biết điều 1 tí. Tôi hạ giọng ngọt ngào rồi gằn từng tiếng một:
- What the hell do you think I am?
Nhét 50 đô vào túi quần hắn, tôi bực bội đã phăng hộp kem xuống hồ và phủi quần đứng dậy. Thằng Tây còn gọi với: "Not enough?". Đến nước này thì quá lắm rồi! Cho hắn ăn 1 cái tát nổ đom đóm mắt tôi gầm gừ: "Go away and never let me see you again. Such a f**king week!"
Thằng Tây trợn mắt xoa xoa má bỏ đi. Đáng đời đồ đàn ông bệnh hoạn. Tôi cười đắc thắng.
- Này cô! Chưa ai dạy cô phải biết bảo vệ môi trường à? Sao lại đá cả hộp kem đang ăn dở xuống hồ như thế kia?...
Chôn chân nghe ông quản lí mắng khoảng 5' nữa, tôi ngán ngẩm lê bước lên xe về nhà. Đến đầu ngõ, tôi nhớ ra cái áo sơ mi vẫn còn vắt trên ghế đá.
Và hôm nay là CN...
(còn tiêp..)
Lucky or unlucky?
Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể giải thích được vì sao mình lại phải trải qua 1 tuần tối tăm đến như vậy! Hôm nay là chủ nhật, ngày cuối cùng của cả 1 tuần đen đủi và quái dị. K biết còn thứ tai hoạ gì có thể trút xuống đầu tôi được nữa đây?
Một ngày thứ 2 bình thường như bao ngày thứ 2 khác. Miệt mài học đến tiết thứ 3, tôi bỗng thấy đau đầu, chóng mặt. Một tờ đơn xin phép nghỉ học được tôi thảo ra 1 cách thuần thục và bắn sang bàn con Vân. Khoác cặp lên vai tôi chuồn lẹ làng ra khỏi cái giảng đường ngột ngạt. Thay vì về nhà, tôi phóng xe đến nhà Tùng. Chắc giờ này anh đang xếp quần áo để chiều đi công tác. Anh bảo tôi k cần ra tiễn nhưng đằng nào thì tôi cũng về sớm. Cửa phòng anh mở. Tôi bước vào và kinh hoàng nhìn Tùng ôm hôn 1 cô gái lạ rất tình cảm. Bàng hoàng, choáng váng, ghê tởm!
Suốt 2 ngày sau đó tôi nằm sốt li bì trên giường, ngắm nghía từng giọt nước thánh thót nhỏ trong chai dịch. Tất cả những gì có giữa tôi và Tùng trong 2 năm qua kết thức gọn gàng trong 3 tin nhắn:
1. "A biet e dang rat buon. A k co gi de thanh minh. Khi nao e binh tinh hon a se goi lai cho e"
2. "Sao a goi e k nhac may? A biet a da sai nhung chung minh can fai noi chuyen"
3. "Co le e k muon noi chuyen voi a. Cung dc. A chi muon noi la chung ta k hop nhau. E qua gai goc va noi loan. Con a lai can 1 ng fu nu hien diu va nhu mi. A rat tiec nhung tat ca nen ket thuc o day. A xin loi"
Tin nhắn trả lời của tôi chỉ ngắn gọn trong 2 kí tự: OK (thậm chí tôi k buồn thêm dấu chấm than). Tôi nhếch mép cười chua chát, ừ , phải, gai góc và nổi loạn là vậy đấy!
Hôm nay là thứ 4. Vậy là tôi đã bỏ qua 2 bài kiểm tra quan trọng. Chiếc Nouvo mới mua tôi dựng ở đầu ngõ nhà Tùng bị dắt mất vì tôi quên k khoá. Tôi cứ thế đi bộ dưới cái nắng 35 độ của mùa hè. Một việc làm vô ích và ngu xuẩn.
Thứ 5, tôi thấy trong ng đã khá hơn nên quyết định đi học. Con Vân bảo sang đón tôi nhưng k hiểu sao tôi muốn đi xe buýt. Xe buýt chật chội và nóng bức, chen mãi tôi mới có được 1 chỗ để đứng. Một gã trông khá bảnh đứng lên nhường chỗ cho tôi. Tôi thoáng nghi ngờ khi bắt gặp nụ cười đểu giả tinh quái của hắn. Tôi chép miệng, chỉ là 1 chỗ ngồi thôi mà. Cái giá phải trả cho 1' nhẹ dạ là chiếc Nokia hơn 5 triệu của tôi đã k cánh mà bay. Gã đẹp trai xuống bến từ lúc nào. Một vết rạch nhỏ nơi tay gã "vô tình" chạm phải ban nãy khiến chiếc túi 200 nghìn của tôi trở nên vô duyên. Chậc...của đi thay người.
Ngày thứ 6, tôi đi shopping với con Vân cho thư giãn. Nghe nó bảo Triumph đang có hàng hạ giá. Tôi loay hoay chọn mãi cũng được 3 cái ưng ý. Vừa chọn tôi vừa kể cho con Vân nghe chuyện giữa tôi với Tùng. Được cái nào tôi lại dí ra đằng sau cho con Vân cầm hộ, k quên lải nhải rằng số mình thật đen đủi.
- ...Và còn nói tao là đứa gai góc, nổi loạn nữa chứ!!!
Sau khi đã khá hài lòng, tôi quay lại ngắm nghía thành quả. Con bạn chết tiệt biến từ lúc nào. Cầm 3 chiếc áo nhỏ xíu hộ tôi là 1 gã lạ hoắc tầm 28 tuổi với nụ cười giả nai nở sẵn trên môi:
- Em quả là có con mắt tinh tế. Đây từng là những mẫu đẹp nhất của công ty anh đấy. Nếu em muốn anh có thể giới thiệu cho em vài loại mới cũng rất đẹp...
Tôi giật phăng 3 chiếc áo từ tay hắn, miệng lầm bầm: "Cám ơn nhưng như vậy là quá đủ rồi!" và quay ngoắt ra quầy thanh toán. Tôi chắc mất trí rồi. Gã còn gọi với theo bằng giọng ngọt ngào:
- K có chi! Chỉ là tư vấn chút thôi. Trách nhiệm của anh mà.
Mấy con bé thu ngân cười khúc khích: "Quản lý của bọn em đấy chị ạ.". Tôi lừ mắt. Một thằng cha thích bóc mẽ ng khác. Tôi về thẳng 1 mạch, cho con Vân ngơ ngác 1 phen. Ai bảo nó biến tôi thành trò hề trước mặt gã đáng ghét đó.
Sáng thứ 7 tôi dậy trễ hơn 1 chút. Mượn xe anh trai, tôi một mình lượn lên hồ Gươm ăn kem Tràng Tiền. Tự nhiên thấy thèm! Có lẽ vì thỉnh thoảng tôi hay tự mình làm theo ý mình như vậy (mà thường thì ý thích của tôi rất quái gở) nên Tùng bảo tôi nổi loạn. Chậc...đã bảo k nhắc đến hắn nữa...
Gì mà đông thế này? Nóng nữa chứ! Chen khoảng 10' tôi thò được mặt vào quầy thì con bé bán hàng kêu hết kem, 10' nữa ng ta mới đưa hàng đến. Thật hy hữu!!! S***! Tôi chửi thầm. Đen đến thế này nữa sao. Tôi hậm hực bỏ ra ngoài mua tạm 1 hộp kem Thuỷ Tạ, ra ngồi ghế đá bên bờ Hồ, vừa ăn vừa hóng mát.
Nóng chảy cả mỡ. Xúc được 4 thìa kem, tôi cởi bớt cái sơ mi khoác ngoài. Cũng hơn gờn gợn nhưng cái áo tôi đang mặc còn kín đão chán so với mấy cô em xung quanh. Xúc đến thìa thứ 7 thì 1 thằng Tây balô lại làm tôi cụt hứng:
- Hey, babe! Can I sit down?
Tôi nhún vai ngồi dịch sang 1 bên. Chắc ng Mỹ, mắt xanh lơ, tóc vàng, cao và đẹp trai. Ngồi được 1 lúc hắn quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý, cuối cùng rút ra 50 đô và nói nhỏ cùng cái nháy mắt:
- Will we have a wonderful night?
Tôi giật bắn mình, đánh rơi thìa kem định đút vào miệng. Ra thế! Phải cho thằng Tây bệnh hoạn này biết điều 1 tí. Tôi hạ giọng ngọt ngào rồi gằn từng tiếng một:
- What the hell do you think I am?
Nhét 50 đô vào túi quần hắn, tôi bực bội đã phăng hộp kem xuống hồ và phủi quần đứng dậy. Thằng Tây còn gọi với: "Not enough?". Đến nước này thì quá lắm rồi! Cho hắn ăn 1 cái tát nổ đom đóm mắt tôi gầm gừ: "Go away and never let me see you again. Such a f**king week!"
Thằng Tây trợn mắt xoa xoa má bỏ đi. Đáng đời đồ đàn ông bệnh hoạn. Tôi cười đắc thắng.
- Này cô! Chưa ai dạy cô phải biết bảo vệ môi trường à? Sao lại đá cả hộp kem đang ăn dở xuống hồ như thế kia?...
Chôn chân nghe ông quản lí mắng khoảng 5' nữa, tôi ngán ngẩm lê bước lên xe về nhà. Đến đầu ngõ, tôi nhớ ra cái áo sơ mi vẫn còn vắt trên ghế đá.
Và hôm nay là CN...
(còn tiêp..)