Akite_for_you
11-06-2006, 09:53 AM
http://download.gameland.ru/xakep/post/14881/sarah_connor_-_from_sarah_with_love.mp3
Thu
http://vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/My-thuat/2004/07/3B9D455A/8_tr.jpg
Tôi sinh ra ở Hà Nội, nhưng lớn lên và học tập ở một nơi khác ? Kinh đô của ánh sáng ? Pháp. Có lẽ bởi thế nên tôi yêu đến vô cùng những ngày Thu Hà Nội ấy. Tình cờ quen em qua một người bạn, một cô bé đáng yêu và cá tính, nhưng lại rất lạ lùng và bướng bỉnh. Như một xúc cảm bất thường nào đó len lỏi vào giữa, khiến tôi cảm thấy cô bé thân thiết đến lạ kì. Chúng tôi vẫn thường ngồi tán gẫu với nhau hàng giờ trên mạng, đôi khi chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối. Thỉnh thoảng tôi hát cho em nghe về những bài ca Hà Nội, nơi những phố cổ, những con đường ? tất cả đều đặc quánh trong nỗi nhớ Mùa Thu của tôi. Thỉnh thoảng em chun chun mũi cười khì và nói: Anh, anh làm như em không biết mùa Thu Hà Nội thế nào vậy. Em cũng là con gái Bắc Kỳ mà! Nói là vậy nhưng em vẫn mặc nhiên ngồi hàng giờ để mặc tôi lang thang trong những triền ký ức và nghe kể về những con đường mùa Thu của mình.
Tôi kể cho em nghe về cái nền trời xanh ngắt ấy, rất cao và rất xa. Nhưng lại trong trẻo đến lạ, như hút hồn người khác vậy. Tôi kể cho em nghe về cái vạt nắng vàng lách qua từng kẽ lá và rớt vào lòng bàn tay mình. Nhớ đến một câu thơ của Hoàng Cầm khi nghe tôi nói đến cái vạt nắng Thu ấy, em type nhanh một dòng chữ trên màn hình:
Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa Thu toả nắng..
?.
Đôi khi những lần chen ngang của em làm tôi bừng tỉnh và bị văng ra khỏi dòng suy tưởng của mình, nhưng lại không hề gây một chút khó chịu nào cả. Có lẽ bản dạ khúc mùa Thu của tôi cần những biến tấu như thế chăng?
Không dưới một lần, trong lần trò chuyện như thế, tôi không hề thôi nghĩ tới một con đường rợp bóng lá giữa cái nền trời xanh Hà Nội, và ở đó tôi được nắm tay em, đi dạo mát quanh bờ hồ, dẫn em đi ăn kem ở phố Tràng Tiền hay ở Hồ Tây. Cùng em qua cầu Thê Húc, cong cong cái lưng đỏ nổi lên giữa mặt nước hồ xanh thẳm, đi thắp hương ở Quốc tử Giám. Tôi cũng không thể bắt mình ngừng thôi không nghĩ về một con phố cổ, với những mái ngói tường rêu cổ kính, về những bức tường xây gạch xa xưa để đựoc cùng em lắng nghe cái nhịp thở trầm tư của thời gian giữa cái ồn ào của cuộc sống.
Như sợ tôi biến mất vào trong những hoài tưởng ấy, em gửi tặng cho tôi một khúc nhạc Trịnh, da diết và đầy nhớ thương. Lắng nghe, im lặng và hoài tưởng. Thỏang thốt, em lay gọi bằng những ngôn từ hỗn loạn của riêng em, mùa Thu Tôi tỉnh giấc nhưng vẫn không thể thôi nghĩ đến về những con đường Thu ấy. Về những ghế đá công viên, về những quán cóc vỉa hè. Thỉnh thoảng, trong hoài tưởng một chiếc lá Thu rớt xuống, chao nghiêng và hạ cánh nhẹ nhành nơi cuối phố, tôi nghe thấy bên cạnh cốc trà còn thơm mùi lá mới, những câu chuyện phố chuyện phường, những câu chuyện chẳng có mở đầu mà cũng chẳng có kết thúc. Thỉnh thoảng, có tiếng ai đó chép miệng, nói về một dấu hiệu bất thường nào đấy của tiết trời rồi lắc đầu thở dài: Năm nay lại rét lắm đây! Cứ lạc trong những giấc mơ ấy, thật bình dị và hạnh phúc làm sao!
Thỉnh thoảng, tôi nhận được những e-card của em, những tấm thiệp do em tự design về một cái miền thu của riêng tôi, nhưng sao hình như, lẫn vào đó, len vào giữa những vạt nắng vàng là những gam màu chút lạnh, một cái gì đó rất khác lạ, cái nhịp điệu mà không tài nào tôi nắm bắt được.
Mùa thu cứ lửng lơ, để mơ về một ngày đó sẽ gặp nhau ở phía cuối đường!
Đông
http://i13.photobucket.com/albums/a290/restart86/Linhtinh/winter20cissy20chair.jpg
Thỉnh thoảng lại nghe anh than phiền về những con đường ngập tràn tuyết trắng. Tò mò, thích thú và thèm khát, tôi cứ bắt anh phải chụp một tấm hình có anh và nhiều thật nhiều tuyết trắng rồi gửi về cho mình. Ở nơi tôi chỉ có nắng, có gió và những cơn mưa ngập trời mà thôi. Ngốc, mùa đông lạnh lắm đấy cô bé ạ! Anh thường mắng tôi như vậy. Kệ, tôi bướng bỉnh nói, em thích là được. Mà anh quên rằng em cũng là con gái Bắc Kỳ à!
Tôi quen anh cũng thật tình cờ, bất chợt như con gió mùa đông thổi giữa bản dạ khúc mùa thu vậy. Một hôm, khi đang luyên thuyên nói chuyện với một người bạn đang là du học sinh ở Pháp bỗng chen ngang là một cái messenger, thêm một cái click chuột, một bài hát về mùa thu Hà Nội thật ấm áp và dịu nhẹ. Hờ hững bỏ qua một cơ hội làm quen với một người bạn mới, tôi bỏ qua và tiếp tục với câu chuyện của mình. Không bỏ cuộc, trên desktop một dòng chữ hiện lên: Cô bé có thích bản giao hưởng mùa thu mà tôi vừa gửi không? Không, tôi thích những cơn gió mùa Đông hơn. Tranh luận, tranh luận và tranh luận rồi chẳng hiểu cái ngang nghạnh trong tôi, hình như, đã lẫn vào một chút âm hưởng của mùa thu từ anh rồi.
Không hay thường xuyên, nhưng tôi cũng đôi lần nói cho anh nghe về những cơn gió Mùa Đông của mình.
_ Con gái thường hay bướng bỉnh. Và em cũng vậy!
Im lặng mỉm cười! Có lẽ thế, mùa đông của tôi không ngọt ngào và tươi sắc như mùa Xuân, cũng không sôi nổi và nhiệt huyết như mùa Hạ, cũng không dịu mềm và thanh khiết như mùa thu, tôi chỉ là một mùa Đông với những ngày bầu trời mang một màu xám kì bí, gần đến nổi tưởng chừng như giơ tay là với được nhưng lại lạnh lẽo đến vô cùng. Chia sẻ với anh về cảm giác đương đầu mỗi lần chạy xe ngược chiều gió, nghe những cơn gió táp vào mặt, lạnh và bỏng rát. Chỉ cho anh thấy những nhánh cây khô, gầy chĩa ngược lên nền trời xám ngoét, như đang với tới một niềm hi vọng, một chút tin nào đó. Về những ngả đường rợp xác lá, về những bức tường bám đầy những nếp nhăn của thời gian, về những con đường bụi mù khô khốc sỏi đá. Kể cho anh nghe về sự biến đổi hình dạng, ngô nghê đến mức kì dzị của mình. Kể cho anh vì sao tôi lại có cái nickname là Pé Gấu, vì sao trong suốt những mùa đông đó tôi không một lần mang khăn quàng cổ và tất tay ?! Kể rất nhiều. Tôi còn nhớ, một lần bất chợt anh hỏi tôi, sao em lại thích mùa đông đến vậy, mùa đông lạnh lẽo và tưởng chừng vô vị lắm. Tôi gửi cho anh một bức ảnh chụp vào một ngày đông xưa. Trong hình là một con nhóc đứng giữa hai hàng cây trụi lá, chiếc áo jacket quá đầu gối, đôi ủng màu đen, chiếc áo len cổ lọ màu xanh rêu buồn bã, những lọn tóc nhỏ tung lên trong gió và đôi bàn tay trần đang giơ ra. Anh nói nhìn tôi thật ngộ nghĩnh, gai góc và bướng bỉnh hệt như một chú Gấu nhỏ.
Trả lời anh tôi nói rằng: em cũng đã nhiều lần tự hỏi mình như thế, có lẽ bởi em thích cái cảm giác lạnh lẽo đó, có lẽ vì em thích cái cảm giác đương đầu đó, có lẽ vì em thương những nhành cây kìa, nhưng có lẽ, chỉ đơn giản rằng em là một cơn gió mùa đông mà thôi anh ạ, lạnh lẽo, lạ lùng mà không hề Vô Cảm. Khi cô đơn, khi lạnh giá người ta mới hiểu hết giá trị của tình yêu thương! Lắc đầu, có lẽ hoàn toàn anh chẳng thể hiểu tôi đang nói gì!
Mùa Đông tôi lạnh lùng, bướng bỉnh nhưng không vô cảm. Bàn tay tôi muốn được lồng trong một Bàn tay khác. Và Mái đầu tôi thèm được ngả đầu lên một Bờ Vai ấm hơn nhiều lần việc đội một chiếc mũm hay quàng một cái khăn to xù mà vô cảm.
Mùa đông vốn lạnh lẽo nên luôn khao khát về một Vòng tay ấm.
Và ?.
Ranh giới!
http://i13.photobucket.com/albums/a290/restart86/Linhtinh/Goodbye.jpg
Nhẹ cầm chiếc kéo
Cắt vào thời gian
Thế là không gian
Chia thành hai nửa
Bên này là Thu
Nắng vàng rực rỡ
Bên kia mùa Đông
Rét tràn xứ sở
Chỉ một ranh giới nhỏ thôi
Mùa đã thành Thu ? Đông ấm lạnh
Chỉ một chút giận hờn
Em đánh rơi một thửo trong lành.
Giữa hai mùa Thu và Đông không biết có ranh giới nào không nhỉ mà sao cứ như hai kẻ hững hờ, cứ song hành cùng nhau trên cùng một con đường?. Biết đấy, thương đấy mà chẳng chịu hẹn gặp nhau ở một giao điểm nào? Cứ mãi ngắm nhìn nhau, soi thấu lòng nhau, cũng chẳng là dửng dưng, mà cũng chẳng phải nhiệt lòng, cứ mơ tưởng, cứ hoài ước vậy thôi sao? Mùa Đông em cứ giam mình ở cái chốn chỉ có nắng, có gió và những cơn mưa để nhớ, để ao ước, để thèm khát được một lần tìm lại cái cảm giác về những ngày mùa đông, về những cơn gió cuồng rét lạnh. Còn mùa Thu anh, mãi lặn ngụp trong những hạt tuyết trắng mà vẫn chẳng chịu thôi mơ tưởng về những con đường thu ngập tràn nắng ấy. Thu & Đông, ai là kẻ tạo ra ranh giới giữa hai mùa? Cái khoảng cách ấy, chỉ là về địa lý hay đã nhuốm cái màu bàng bạc trong tim mỗi người rồi? Có lẽ tại mùa Đông quá bướng bỉnh, có lẽ tại mùa Thu quá hững hờ để hai mùa cứ mải miết song hành cạnh nhau nhưng chẳng bao giờ tìm được một ngõ chung hẹn gặp cả. Cứ tin, cứ mong, cứ ước rằng, một ngày nào đó 2 mùa sẽ chẳng chịu đừng nhìn nhau nữa, sẽ hẹn gặp nhau ở một giao điểm nào đấy, như khắc giao mùa chẳng hạn. Gặp nhau và sẽ mãi chung một con đường.
Chẳng phải Gió vẫn đi về qua những con đường đấy thôi!
TL
9.5.06
Thu
http://vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/My-thuat/2004/07/3B9D455A/8_tr.jpg
Tôi sinh ra ở Hà Nội, nhưng lớn lên và học tập ở một nơi khác ? Kinh đô của ánh sáng ? Pháp. Có lẽ bởi thế nên tôi yêu đến vô cùng những ngày Thu Hà Nội ấy. Tình cờ quen em qua một người bạn, một cô bé đáng yêu và cá tính, nhưng lại rất lạ lùng và bướng bỉnh. Như một xúc cảm bất thường nào đó len lỏi vào giữa, khiến tôi cảm thấy cô bé thân thiết đến lạ kì. Chúng tôi vẫn thường ngồi tán gẫu với nhau hàng giờ trên mạng, đôi khi chỉ là những câu chuyện không đầu không cuối. Thỉnh thoảng tôi hát cho em nghe về những bài ca Hà Nội, nơi những phố cổ, những con đường ? tất cả đều đặc quánh trong nỗi nhớ Mùa Thu của tôi. Thỉnh thoảng em chun chun mũi cười khì và nói: Anh, anh làm như em không biết mùa Thu Hà Nội thế nào vậy. Em cũng là con gái Bắc Kỳ mà! Nói là vậy nhưng em vẫn mặc nhiên ngồi hàng giờ để mặc tôi lang thang trong những triền ký ức và nghe kể về những con đường mùa Thu của mình.
Tôi kể cho em nghe về cái nền trời xanh ngắt ấy, rất cao và rất xa. Nhưng lại trong trẻo đến lạ, như hút hồn người khác vậy. Tôi kể cho em nghe về cái vạt nắng vàng lách qua từng kẽ lá và rớt vào lòng bàn tay mình. Nhớ đến một câu thơ của Hoàng Cầm khi nghe tôi nói đến cái vạt nắng Thu ấy, em type nhanh một dòng chữ trên màn hình:
Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa Thu toả nắng..
?.
Đôi khi những lần chen ngang của em làm tôi bừng tỉnh và bị văng ra khỏi dòng suy tưởng của mình, nhưng lại không hề gây một chút khó chịu nào cả. Có lẽ bản dạ khúc mùa Thu của tôi cần những biến tấu như thế chăng?
Không dưới một lần, trong lần trò chuyện như thế, tôi không hề thôi nghĩ tới một con đường rợp bóng lá giữa cái nền trời xanh Hà Nội, và ở đó tôi được nắm tay em, đi dạo mát quanh bờ hồ, dẫn em đi ăn kem ở phố Tràng Tiền hay ở Hồ Tây. Cùng em qua cầu Thê Húc, cong cong cái lưng đỏ nổi lên giữa mặt nước hồ xanh thẳm, đi thắp hương ở Quốc tử Giám. Tôi cũng không thể bắt mình ngừng thôi không nghĩ về một con phố cổ, với những mái ngói tường rêu cổ kính, về những bức tường xây gạch xa xưa để đựoc cùng em lắng nghe cái nhịp thở trầm tư của thời gian giữa cái ồn ào của cuộc sống.
Như sợ tôi biến mất vào trong những hoài tưởng ấy, em gửi tặng cho tôi một khúc nhạc Trịnh, da diết và đầy nhớ thương. Lắng nghe, im lặng và hoài tưởng. Thỏang thốt, em lay gọi bằng những ngôn từ hỗn loạn của riêng em, mùa Thu Tôi tỉnh giấc nhưng vẫn không thể thôi nghĩ đến về những con đường Thu ấy. Về những ghế đá công viên, về những quán cóc vỉa hè. Thỉnh thoảng, trong hoài tưởng một chiếc lá Thu rớt xuống, chao nghiêng và hạ cánh nhẹ nhành nơi cuối phố, tôi nghe thấy bên cạnh cốc trà còn thơm mùi lá mới, những câu chuyện phố chuyện phường, những câu chuyện chẳng có mở đầu mà cũng chẳng có kết thúc. Thỉnh thoảng, có tiếng ai đó chép miệng, nói về một dấu hiệu bất thường nào đấy của tiết trời rồi lắc đầu thở dài: Năm nay lại rét lắm đây! Cứ lạc trong những giấc mơ ấy, thật bình dị và hạnh phúc làm sao!
Thỉnh thoảng, tôi nhận được những e-card của em, những tấm thiệp do em tự design về một cái miền thu của riêng tôi, nhưng sao hình như, lẫn vào đó, len vào giữa những vạt nắng vàng là những gam màu chút lạnh, một cái gì đó rất khác lạ, cái nhịp điệu mà không tài nào tôi nắm bắt được.
Mùa thu cứ lửng lơ, để mơ về một ngày đó sẽ gặp nhau ở phía cuối đường!
Đông
http://i13.photobucket.com/albums/a290/restart86/Linhtinh/winter20cissy20chair.jpg
Thỉnh thoảng lại nghe anh than phiền về những con đường ngập tràn tuyết trắng. Tò mò, thích thú và thèm khát, tôi cứ bắt anh phải chụp một tấm hình có anh và nhiều thật nhiều tuyết trắng rồi gửi về cho mình. Ở nơi tôi chỉ có nắng, có gió và những cơn mưa ngập trời mà thôi. Ngốc, mùa đông lạnh lắm đấy cô bé ạ! Anh thường mắng tôi như vậy. Kệ, tôi bướng bỉnh nói, em thích là được. Mà anh quên rằng em cũng là con gái Bắc Kỳ à!
Tôi quen anh cũng thật tình cờ, bất chợt như con gió mùa đông thổi giữa bản dạ khúc mùa thu vậy. Một hôm, khi đang luyên thuyên nói chuyện với một người bạn đang là du học sinh ở Pháp bỗng chen ngang là một cái messenger, thêm một cái click chuột, một bài hát về mùa thu Hà Nội thật ấm áp và dịu nhẹ. Hờ hững bỏ qua một cơ hội làm quen với một người bạn mới, tôi bỏ qua và tiếp tục với câu chuyện của mình. Không bỏ cuộc, trên desktop một dòng chữ hiện lên: Cô bé có thích bản giao hưởng mùa thu mà tôi vừa gửi không? Không, tôi thích những cơn gió mùa Đông hơn. Tranh luận, tranh luận và tranh luận rồi chẳng hiểu cái ngang nghạnh trong tôi, hình như, đã lẫn vào một chút âm hưởng của mùa thu từ anh rồi.
Không hay thường xuyên, nhưng tôi cũng đôi lần nói cho anh nghe về những cơn gió Mùa Đông của mình.
_ Con gái thường hay bướng bỉnh. Và em cũng vậy!
Im lặng mỉm cười! Có lẽ thế, mùa đông của tôi không ngọt ngào và tươi sắc như mùa Xuân, cũng không sôi nổi và nhiệt huyết như mùa Hạ, cũng không dịu mềm và thanh khiết như mùa thu, tôi chỉ là một mùa Đông với những ngày bầu trời mang một màu xám kì bí, gần đến nổi tưởng chừng như giơ tay là với được nhưng lại lạnh lẽo đến vô cùng. Chia sẻ với anh về cảm giác đương đầu mỗi lần chạy xe ngược chiều gió, nghe những cơn gió táp vào mặt, lạnh và bỏng rát. Chỉ cho anh thấy những nhánh cây khô, gầy chĩa ngược lên nền trời xám ngoét, như đang với tới một niềm hi vọng, một chút tin nào đó. Về những ngả đường rợp xác lá, về những bức tường bám đầy những nếp nhăn của thời gian, về những con đường bụi mù khô khốc sỏi đá. Kể cho anh nghe về sự biến đổi hình dạng, ngô nghê đến mức kì dzị của mình. Kể cho anh vì sao tôi lại có cái nickname là Pé Gấu, vì sao trong suốt những mùa đông đó tôi không một lần mang khăn quàng cổ và tất tay ?! Kể rất nhiều. Tôi còn nhớ, một lần bất chợt anh hỏi tôi, sao em lại thích mùa đông đến vậy, mùa đông lạnh lẽo và tưởng chừng vô vị lắm. Tôi gửi cho anh một bức ảnh chụp vào một ngày đông xưa. Trong hình là một con nhóc đứng giữa hai hàng cây trụi lá, chiếc áo jacket quá đầu gối, đôi ủng màu đen, chiếc áo len cổ lọ màu xanh rêu buồn bã, những lọn tóc nhỏ tung lên trong gió và đôi bàn tay trần đang giơ ra. Anh nói nhìn tôi thật ngộ nghĩnh, gai góc và bướng bỉnh hệt như một chú Gấu nhỏ.
Trả lời anh tôi nói rằng: em cũng đã nhiều lần tự hỏi mình như thế, có lẽ bởi em thích cái cảm giác lạnh lẽo đó, có lẽ vì em thích cái cảm giác đương đầu đó, có lẽ vì em thương những nhành cây kìa, nhưng có lẽ, chỉ đơn giản rằng em là một cơn gió mùa đông mà thôi anh ạ, lạnh lẽo, lạ lùng mà không hề Vô Cảm. Khi cô đơn, khi lạnh giá người ta mới hiểu hết giá trị của tình yêu thương! Lắc đầu, có lẽ hoàn toàn anh chẳng thể hiểu tôi đang nói gì!
Mùa Đông tôi lạnh lùng, bướng bỉnh nhưng không vô cảm. Bàn tay tôi muốn được lồng trong một Bàn tay khác. Và Mái đầu tôi thèm được ngả đầu lên một Bờ Vai ấm hơn nhiều lần việc đội một chiếc mũm hay quàng một cái khăn to xù mà vô cảm.
Mùa đông vốn lạnh lẽo nên luôn khao khát về một Vòng tay ấm.
Và ?.
Ranh giới!
http://i13.photobucket.com/albums/a290/restart86/Linhtinh/Goodbye.jpg
Nhẹ cầm chiếc kéo
Cắt vào thời gian
Thế là không gian
Chia thành hai nửa
Bên này là Thu
Nắng vàng rực rỡ
Bên kia mùa Đông
Rét tràn xứ sở
Chỉ một ranh giới nhỏ thôi
Mùa đã thành Thu ? Đông ấm lạnh
Chỉ một chút giận hờn
Em đánh rơi một thửo trong lành.
Giữa hai mùa Thu và Đông không biết có ranh giới nào không nhỉ mà sao cứ như hai kẻ hững hờ, cứ song hành cùng nhau trên cùng một con đường?. Biết đấy, thương đấy mà chẳng chịu hẹn gặp nhau ở một giao điểm nào? Cứ mãi ngắm nhìn nhau, soi thấu lòng nhau, cũng chẳng là dửng dưng, mà cũng chẳng phải nhiệt lòng, cứ mơ tưởng, cứ hoài ước vậy thôi sao? Mùa Đông em cứ giam mình ở cái chốn chỉ có nắng, có gió và những cơn mưa để nhớ, để ao ước, để thèm khát được một lần tìm lại cái cảm giác về những ngày mùa đông, về những cơn gió cuồng rét lạnh. Còn mùa Thu anh, mãi lặn ngụp trong những hạt tuyết trắng mà vẫn chẳng chịu thôi mơ tưởng về những con đường thu ngập tràn nắng ấy. Thu & Đông, ai là kẻ tạo ra ranh giới giữa hai mùa? Cái khoảng cách ấy, chỉ là về địa lý hay đã nhuốm cái màu bàng bạc trong tim mỗi người rồi? Có lẽ tại mùa Đông quá bướng bỉnh, có lẽ tại mùa Thu quá hững hờ để hai mùa cứ mải miết song hành cạnh nhau nhưng chẳng bao giờ tìm được một ngõ chung hẹn gặp cả. Cứ tin, cứ mong, cứ ước rằng, một ngày nào đó 2 mùa sẽ chẳng chịu đừng nhìn nhau nữa, sẽ hẹn gặp nhau ở một giao điểm nào đấy, như khắc giao mùa chẳng hạn. Gặp nhau và sẽ mãi chung một con đường.
Chẳng phải Gió vẫn đi về qua những con đường đấy thôi!
TL
9.5.06