Xem đầy đủ chức năng : "Giá trị của một người con gái"
player
30-05-2006, 07:12 AM
Cuộc sống vẫn là một màu đen và màu trắng.Đồng tiền vẫn mang trong nó một sức mạnh kinh hồn mà chúng ta khó lòng cưỡng lại được.Giữa nhân cách của một con người và những tờ tiền sáng chói kia,bên nào nặng bên nào nhẹ.
"Trích từ báo tuổi trẻ "
“Nữ sinh tầm gửi”
TTCT - Khoảng 4-5 năm trở lại đây, hiện tượng nữ sinh viên “tầm gửi” ở Hà Nội được nhắc đến ngày càng nhiều. Hầu như trường đại học nào cũng có những nữ sinh viên như vậy.
T., một nữ sinh viên, ngay từ năm 1 Trường ĐH KH đã phải đi làm oshin cho một chủ hộ giàu có ở Kim Liên. Gần một năm học trôi đi, bạn bè trong lớp chỉ biết T. phải làm oshin theo ca để mỗi tháng kiếm 300.000-400.000 đồng mua sách vở, đóng học phí... Ai cũng thương nhưng chẳng thể giúp được gì. Đùng một cái có tin cô bị bà chủ đánh ghen, vì bà ta phát hiện cô cặp bồ với anh chồng gần 40 tuổi của mình.
Trong khi đó, T. cũng đã có người yêu là sinh viên học cùng trường. Nhưng họ chỉ có tình yêu và cảnh nghèo thôi nên cũng chẳng giúp gì được nhau. Anh chồng rất sợ vợ, còn khai rằng hai bên đã lén lút quan hệ được gần 1 năm, đã từng làm T. có thai, phải lén lút xuống Hải Phòng nạo hút. Anh ta cũng đã chi thêm cho T. khá nhiều tiền bao hằng tháng chứ không chỉ khoản tiền công giúp việc nhà. Tại sao T. cặp bồ với anh ta là một câu hỏi ngây thơ mà cũng rất khó lý giải.
T. không cần tiền để theo trai đến vũ trường, cô cũng không cần nhu cầu đến quán bar, đi hát karaoke, không cần nhiều quần áo đẹp... và lại càng không cần nhu cầu “có đàn ông”, nhưng cuộc đời nó thường cuốn theo chiều gió. Sau vụ đó T. và chàng người yêu sinh viên cũng chia tay. T. cũng không đi làm oshin nữa, gần đây tôi dò la được biết cô lại đang cặp bồ với một gã đàn ông khác.
Nhưng kinh khủng hơn là trường hợp một nữ sinh cặp bồ với ông già đã bằng tuổi ông nội mình! Mới bước vào năm 2 Trường ĐH KT, M. đã bám được một “ông nội” vào tuổi “thất thập cổ lai hi” ở phố Bà Triệu. Cô “săn” được lão nhờ một lần ngồi nghỉ chân ở hồ Thiền Quang sau cả buổi cắp hồ sơ đi xin làm thêm khắp địa chỉ quen mà không đâu nhận. Lão già hay ra hồ ngồi hóng “gió non”, cứ thấy đàn bà con gái đi qua là vẫy.
Thấy cô ủ rũ, có vẻ “đói tiền”, lão ngồi ghế đá bên cạnh bắt thóp, sau khi trâng trâng ngắm vuốt một hồi liền đánh tiếng sang làm quen. Ban đầu M. cũng nghĩ cô chỉ là bậc con cháu của lão, chuyện trò đối đáp cũng thường tình, nhưng rồi rủ rỉ suốt một buổi, lão tán thế nào mà cô chấp nhận nửa con nuôi nửa vợ hờ của “bố già”. Lão kể: “Tao sống có một mình, nhà cửa thênh thang mà chỉ có mấy con chim làm bạn.
Vợ chồng tao ly thân đã hơn chục năm nay rồi. Mấy đứa con tao cũng toàn đồ thất đức, đứa nào cũng trốn nuôi tao nhưng có mảnh đất trên Phú Thượng chúng nó cứ nhăm nhe về gạ tao ký giấy bán để chia tiền. Chúng nó chưa kịp trở tay tao đã bán dúi bán dụi, đem tiền gửi vào ngân hàng lấy lãi, gần 2 tỉ tao ăn đến già chưa chắc đã hết.
Tao thấy mày cũng ngoan lắm, nếu mày túng thiếu thì về mà ở với tao, chủ yếu mày chăm sóc tao, lo chôn cất nếu tao chết, cứ về hẳn nhà tao mà ở, đồ đạc ở đấy tha hồ mà dùng”. M. như đứa ăn mày mò được mật mã kho gạo, nghĩ bụng “kể cả làm vợ lão cũng có sao, lão già khọm rồi còn quờ quạng được gì nữa”, rồi chuyển hẳn sách vở đến nhà lão ở. Ở với nhau rồi mới thực tin bố già giàu thật, có nhiều tiền thật.
Trong mơ hồ M. đã ước làm sao được giàu như lão! Cô ở với lão cũng chẳng phải làm lụng gì. Cơm nước, lau nhà, đổ rác đã có chị oshin làm theo ca. Thi thoảng “bố già” bắt phải đấm lưng, tẩm quất. Một đêm lòng buồn bực, chẳng hiểu nổi hứng thế nào bố già “xơi tái” cô. Bố già hỉ hê cho là cô đã bị vào tròng, nhưng M. cũng hỉ hê nghĩ chính lão đã mắc bẫy mình.
Một hôm cô nghĩ ra kế giục lão ra phường làm giấy đăng ký kết hôn, không cần phải cưới cheo, để chính thức được thừa kế tài sản khi lão chết hoặc cần thì ly dị ngay cũng chiếm được nửa tài sản. Nhưng lão cũng cáo, bảo “tao ngần này tuổi, râu bạc như lông mà còn ra đấy làm giấy cưới vợ người ta bảo tao điên hả”. Cô đành chuyển cách yêu chiều lão để moi được nhiều tiền chi tiêu các khoản: đóng học phí, sắm áo quần, uốn tóc, sơn sửa móng tay, tắm trắng, một chút gửi về cho mẹ và còn nuôi cả giai nữa...
Thế nên cuộc đời bi kịch lại càng nảy sinh bi kịch. Có chút nhan sắc, M. lại cặp bồ với một gã đàn ông hơn cô 12 tuổi, chuyên buôn lậu hàng điện tử từ Lạng Sơn về Hà Nội. Cứ tối đến lão lại thấy cô son phấn rồi tha thướt ra khỏi nhà. M. dối rằng “em đi học thêm ngoại ngữ”. Mấy lần lão ra cửa sổ ngó xuống đều thấy một gã trai ngoài 30 tuổi đứng đợi M.. Đêm nào cũng bị lão đay nghiến, xỉ vả M. cũng tính chuồn, nhưng lại nghĩ so với bố già này, gã bạn trai cô mới quen chỉ là tép riu lại ki bo nên cô cứ bám.
Cũng thân “tầm gửi” nhưng nhiều nữ sinh còn chịu nhục hơn cả nô hầu thời xưa. Một nữ sinh tên L., học năm 2 Trường ĐH NT, cặp bồ với một gã trung niên ngoài 30 tuổi, làm chủ ba cửa hiệu kinh doanh điện thoại di động cũ, mặc dù chưa vợ nhưng anh ta nói thẳng với cô rằng anh ta không có ý nghĩ lấy cô làm vợ.
Cứ mỗi lần L. ỏn ẻn xin tiền, gã lại lôi tổ sư, cha mẹ cô ra chửi. Lần nào vào ký túc xá đón cô, thấy một số sinh viên trai trẻ thập thò đến phòng tặng hoa gửi quà, hắn cũng lôi L. đến một quán bar tra nã như điều tra viên hỏi cung tội phạm, nhưng L. vẫn không trốn chạy được vì cô còn nợ tiền gã, phải trả lại thì gã mới cho “phóng sinh”.
Nữ sinh viên T.Tr., thì “ký sinh” vào một gã trung niên đã có vợ và hai con sống tận Hải Phòng, hiện đang làm kiến trúc sư tại Hà Nội. Khi tán tỉnh cô, gã sắm cho cô rất nhiều đồ quí, đắt tiền: nhẫn vàng, bóp, váy, kem, son, túi, xắc, vòng cổ, hoa tai, áo choàng lông..., nhưng chỉ yêu nhau được vài tháng, sau khi đã xơi tái “một tòa thiên nhiên” thì gã tỉnh queo lột lại tất cả vật dụng mà gã tặng cô rồi “chuyển nhượng” cho tay bạn, đương khi T.Tr. đang nóng tiền đóng học phí vì không đóng thì nhà trường cho nghỉ thi.
Đến lượt gã này bẻ hoa vặt nhụy chán lại “chuyển nhượng” tiếp cho một gã bạn buôn xe máy ở Bà Triệu mà T.Tr. cũng đành phải buông xuôi dòng đời vì đối với cô đó là cách duy nhất để sinh tồn!
“Nữ sinh viên bây giờ thực dụng lắm. Muốn quen thì phải có cái gì cho mấy em. Muốn yêu thì phải có quà đặc biệt. Yêu suông chẳng được đâu” - H., 29 tuổi, nhân viên của một công ty thuê trụ sở trên tòa nhà xanh HITC, nói. H. đã có vợ thế nhưng vẫn săn được một nữ sinh viên năm 3 Trường ĐH Sư phạm Hà Nội. Cô biết H. đã có vợ nhưng vẫn yêu vì H. thoáng tay cung cấp cho cô nhiều thứ đúng lúc.
Cô công khai với cả phòng ký túc xá: “Anh H. chỉ là bồ tao thôi, anh đã có vợ”. Thi thoảng H. cũng ra vẻ nhân văn, bảo: “Anh thật có lỗi với em. Anh ăn nằm với em như vậy mà lại không thể lấy em được, không biết rồi đây em ra sao?”. Cô thản nhiên: “Anh thương em anh cứ cho em thêm tiền chi tiêu là được”.
Hiện tượng sinh viên “tầm gửi” khiến tôi giật thót hơn khi được biết hiện ở Hà Nội còn xuất hiện cả những “đường dây môi giới cặp bồ sinh viên”, “đường dây tầm gửi”, hay phải nói đúng hơn sinh viên “tầm gửi” đang ngày càng chuyên nghiệp hơn... Nói môi giới cho tiện gọi, thực tế thì không phải bỏ ra khoản phí nào, được thực hiện giữa các nhóm bạn, mối quen, huynh đệ với nhau.
Theo cách đó, cùng một lúc tôi nhận được lời giúp đỡ từ hai người bạn khi họ tiết lộ hiện trong danh bạ điện thoại của họ có cả tá sinh viên Trường Múa, Trường Sân khấu điện ảnh, Trường cao đẳng Nghệ thuật quân đội, Trường ĐH Ngoại thương, Trường ĐH Luật Hà Nội... có nhu cầu “ký gửi”, “miễn là ông tỏ ra chịu chơi, quần áo, xe cộ, ví tiền, điện thoại... trông mốt, phong lưu một tí, nhưng quan trọng hơn là phải chịu chi một tí”. Một người bạn khác hứa hẹn sẽ dẫn đường mở lối nếu tôi có nhu cầu nuôi “tầm gửi” vì hiện anh ta đang nai lưng nuôi tới 4-5 “con” (tức nữ sinh tầm gửi, cách gọi của anh ta).
Thật éo le khi xã hội ngày càng xuất hiện những biến động tâm lý mới. Những năm đầu thập niên 1990, ám ảnh nhất của sinh viên chúng tôi khi bước chân vào giảng đường đại học là cảnh những nữ sinh viên tự tử vì tình - hình ảnh dễ bắt gặp và day dứt là nữ sinh treo cổ lên móc trần, uống thuốc độc, nhảy hồ... khi bị người yêu ngoại tình, ruồng bỏ, “chạy bụng”...
Những nữ sinh đó đã sống si tình, coi tình yêu là tặng phẩm thiêng liêng, không chấp nhận giả dối và phản bội. Nay thì có nhiều nữ sinh sẵn sàng bán rẻ phẩm tiết, tình yêu non tơ của mình để nuôi thân, bất cần “đối tác” trao tình gửi phận là ai, chỉ cần anh ta, ông ta chi trả nhiều tiền.
Trong con mắt nhiều người, giảng đường đại học là nơi thật lý tưởng, nhưng phía sau các giảng đường lại tồn tại một tiểu xã hội vô cùng đa dạng thì không phải ai cũng biết được. Hầu như trong mùa khai giảng năm nào Trường ĐH KHXH&NV (ĐH Quốc gia Hà Nội) cũng mời một số cán bộ quản lý an ninh trật tự xã hội ở Hà Nội vào nói chuyện chuyên đề cho tân sinh viên, như một cách để nhắc nhở và giáo dục các tân sinh viên chuẩn bị hành trang tinh thần, phẩm chất cần thiết đặng có thể đi suốt 4-5 năm đại học.
Mỗi lần nói chuyện, họ lại không thể không dẫn ra những trường hợp sinh viên cặp bồ với người già, sinh viên “tầm gửi” và những kết cục đau thương để giáo huấn lứa sinh viên mới đừng mắc phải vết xe đổ. Nhưng kỳ thực cuộc đời chẳng biết đâu mà lần...
Sinh viên đúng là nghèo thật nhưng muốn kiếm được tiền cũng không phải là chuyện khó .Cái khó đây là những đồng tiền ta kiếm được ta phải trả cho nó một cái giá là bao nhiêu ???
****Ý kiến của một nữ sinh viên:*****
Lấy cái nghèo làm cớ cho sự suy đồi...
TTCT - Là một nữ sinh viên, tôi muốn nói lên một vài ý kiến của mình. Cái gì cũng có cái giá của nó. Khi đang là một sinh viên, sự khó khăn chật vật dường như là thường trực nếu như bạn chỉ là con của một gia đình lao động bình thường,
Nhưng liệu có gì đáng xấu hổ hay khó khăn quá không khi bạn đi làm một gia sư, một người rửa chén bát thuê, một “nhà văn” nghèo hay một “ôsin” gia đình?
Dù bạn chỉ kiếm được vài ba trăm ngàn một tháng (vừa đủ cho sách vở, học phí) nhưng đó là đồng tiền thật. Sự lười lao động và sống bám vào thân xác mình là kiểu sống rẻ tiền và nhơ bẩn. Cái nghèo không bao giờ có tội nhưng kẻ xem cái nghèo là cái lý cho sự suy đồi về phẩm giá của mình thì tội lỗi lắm.
Là con người ai cũng có một thân xác, một trí tuệ. Đó là thứ tài sản vô giá và thiêng liêng được tạo ra bởi mẹ cha, bán rẻ nó kiếm đồng tiền còm nuôi miệng xem ra còn tệ hơn cả bất hiếu.
Thật đáng buồn, trong cái “tiểu xã hội” sinh viên hiện nay không chỉ có “nữ sinh tầm gửi” mà cả các nam sinh cũng đang “đua” theo cái “mốt” ăn bám này. Chỉ có điều những anh/chị sinh viên đang hoặc đã lao vào kiểu sống này ý thức rất rõ cái giá của nó nhưng để phục vụ cho cái cớ “kiếm tiền học, tiền sách” thì ai cũng sẵn sàng. Nhưng câu trả lời hậu kỳ cho giải pháp “kiếm sống” như trên là không còn tương lai cho cái sự học hành.
Buồn thay!
lys_rain
30-05-2006, 07:21 AM
Cuộc sống vẫn là một màu đen và màu trắng.Đồng tiền vẫn mang trong nó một sức mạnh kinh hồn mà chúng ta khó lòng cưỡng lại được.Giữa nhân cách của một con người và những tờ tiền sáng chói kia,bên nào nặng bên nào nhẹ.
Thật không dễ dàng để vượt lên sức cám dỗ của đồng tiền nhưng đó là cách duy nhất để làm một con người chân chính.
shrek010sky
30-05-2006, 07:22 AM
Đúng như tiêu đề của bài này: Tầm gửi! Thật đáng lên án cho một lối sống....
tigontranghp
31-05-2006, 03:27 AM
hi`, tui nghĩ trí tuệ và sức lao động thì vẫn có thể bán được mà, đôi khi người ta phải bán những cái đó để theo đến cùng ước mơ và con đường đã chọn... nhưng phẩm giá thì không bao giờ phải không ? đáng buồn là xung quanh tôi vẫn luôn có những người "tầm gửi", không riêng gì nữ nhi mà nam nhi cũng nhiều....nam nhi mà phải sống tầm gửi thì...hix...chắc không còn cái nhục nào bằng
lys_rain
31-05-2006, 07:07 AM
hi`, tui nghĩ trí tuệ và sức lao động thì vẫn có thể bán được mà, đôi khi người ta phải bán những cái đó để theo đến cùng ước mơ và con đường đã chọn... nhưng phẩm giá thì không bao giờ phải không ? đáng buồn là xung quanh tôi vẫn luôn có những người "tầm gửi", không riêng gì nữ nhi mà nam nhi cũng nhiều....nam nhi mà phải sống tầm gửi thì...hix...chắc không còn cái nhục nào bằng
có thể dùng tiền mua trí tuệ và sức lao động nhưng k thể để đồng tiền mua nhân cách của mình được
player
31-05-2006, 08:25 AM
Thời mà đất nước còn chiến tranh.Hình tượng người con gái VN thật đẹp biết bao ,thật kiêu hãnh biết bao,thùy mị đoan trang ,nhưng lại kiên cường bất khuất đến dường nào.Không chỉ đẹp bên ngoài mà còn cả bên trong,cả nội tâm ,cả tâm hồn.Thế mà giờ đây không còn nữa .................(không phải Player đánh đồng hết các bạn nữ nhưng Player cảm nhận được sự thay đổi dần dần của người con gái VN).
"Khó khăn gian khổ không là thử thách lớn nhất đối với con người .Mà chỉ có sự ấm no mới có thể giết con người trong gang tấc"
Cuộc sống ngày càng phát triển ,kéo theo nó cả con người cũng dần thay đổi .Con gái thời nay phải nói là đẹp hơn thời trước về các vẻ bề ngoài.Đi giữa lòng thành phố nhìn các bạn nữ thật xinh biết dường nào.Đánh phấn thoa son,chạy trên chiếc SH ,hay @ trông thật duyên dáng.Điều đó không phải là xấu gì cả .Thành phố HCM,trung tâm về kinh tế ,khoa học kĩ thuật ,quả là nơi phồn vinh và phát triển.Thành phố nào càng phát triển thì ắt keo theo nó là Entertainment phát triển.Thế là Bar phát triển,Discotheque phát triển...Cuộc sống theo văn hoá Mĩ tây bắt đầu được truyền vào .Chiếc áo hai dây,hở cổ hơi sâu ... làm cho các bạn càng thêm thu hút cánh đàn ông chúng tôi.Và bắt đầu thêm nữa là về chuyện yêu đương ,chuyện yêu đương bắt đầu xảy ra sớm hơn,lớp 7 đã bắt đầu yêu rùi.Phải chăng do cuộc sống phát triển nên dẫn đến tâm sinh lý của con người cũng phát triển sớm hơn.Tiếp theo đó là quan niệm về "sống thử".Sự tò mò con người thật là đáng sợ.Tuổi trẻ luôn tò mò không biết sống thử là như thế nào...Bạn có bao giờ để ý không nhĩ hầu hết các bạn nữ xinh đẹp nếu có bạn trai đều sẽ thấy người con trai đó đi chiếc xe thật đắt tiền,to tổ chẳng .Mặc dầu người đó có thể là trẻ cũng có thể là già.Hình như con gái bây giờ không còn coi trọng trí tuệ của người con trai nữa mà chỉ quan tâm đến người đó giàu hay nghèo mà thôi (đa số là vậy theo cách nhìn của mình) cách suy nghĩ của họ hình như dần theo xu hướng thực dụng của người MĨ,dễ dãi hơn một chút .Có lẽ họ luôn nghĩ rằng người con trai giỏi đến đâu mà nếu nghèo thì cũng chỉ là một người nghèo mãi mãi mà thôi.Họ không có kiên nhẫn chờ đợi.Chỉ thấy được hạnh phúc của mình trong những năm ngắn ngủi.Những năm mình được nhận được những món quà có giá trị,được mặc những chiếc áo lộng lẫy ,đi những chiếc xe đắt tiền và sài những chiếc di động trông thật sành điệu.Nhưng họ không thấy được cái bên trong của thời thế này.Một thời thế mà trí tuệ chính là hàng đầu,chính là cái sẽ tạo ra hàng chục triệu đô trong nháy mắt ,là cái lâu dài tạo ra hạnh phúc của cuộc sống chúng ta về sau....
(Đây chỉ là cách nhìn của Player bạn nào có ý kiến khác xin hãy post cho mọi người và Player tham khảo)
lys_rain
31-05-2006, 10:24 AM
Những gì Player post k hề sai.Cuộc sống thay đổi kéo theo nó là sự thay đổi của một bộ phận người trong xã hội.Những người đó coi đồng tiền là quan trọng,những gì thể hiện sự giàu có là quan trọng.Từ đó họ tìm mọi cách gắn mình với sự giàu có bằng đủ mọi cách mà k cần biết là đúng hay sai.Trong số đó có những cô gái.Những cô gái ấy bỏ đi các giá trị đích thực của một ng con gái mà chạy theo những thứ phù phiếm mang cho họ cảm giác về sự giàu sang.Nhưng đó k phải là tất cả,chỉ là một bộ phận mà thôi.Còn rất nhiều những người con gái khác vẫn rất đẹp,nét đẹp từ trong tâm hồn tính cách.Đó mới là số đông.Rất cần lên án những lối sống chưa đúng nhưng k thể chỉ vì một bộ phận nhỏ mà đánh giá chung cho cả số đông còn lại được.Đừng vì một số nhỏ mà mất niềm tin vào số đông.Mọi ng có nghĩ như lys k?Cùng chia sẻ ý kiến nhé.
tigontranghp
01-06-2006, 05:24 AM
tui hoàn toàn đồng ý với LYS RAIN,ai cũng biết người phụ nữ ngày xưa nết na, thùy mị, đẹp về nhân cách nhưng họ không có điều kiện để phát triển tri thức , mà tri thức quyết định TRIẾT LÍ SỐNG VÀ PHONG CÁCH SỐNG,người con gái của ngày xưa đó nếu tồn tại ở XH bây giờ không hẳn đã phù hợp , ngược lại còn lạc lõng.Bản thân tôi nghĩ những giá trị bất biến thì nên giữ lại , nhưng mình cũng luôn phải tiếp thu những cái mới để theo kịp thời đại.Ba mẹ tôi luôn yêu cầu tôi phải đi nhẹ nói khẽ , duyên dáng uyển chuyển như các cụ ngày xưa nhưng cuộc sống bây giờ cần một sự năng động và nhạy cảm với mọi vấn đề xung quanh hơn, ai chiếm lĩnh được tri thức trước thì người đó sẽ là người chiến thắng.Người phụ nữ ngày xưa được nam giới yêu , người phụ nữ bây giờ còn được cánh nam giới nể trọng, chúng tôi luôn hướng tới sự hoàn thiện bản thân, cái đẹp không còn dừng lại ở những giá trị bên trong mà còn cả ở sự hoàn thiện bên ngoài...
for PLAYER:bạn đã xem cuộc thi hùng biện bằng tiếng PHÁP do FRANCOPHONIE tổ chức ở HN mới đây chưa?có một nữ SV đã chọn đề tài "SỐNG THỬ" để trình bày,bạn ấy đã đưa ra một cách nhìn hoàn toàn mới so với báo trí hiện nay, và người ta đã hỏi bạn ấy về vấn đề truyền thống, bạn đã lí giải rất xuât sắc...tôi hoàn toàn đồng ý với những lí lẽ bạn SV này đã đưa ra, TÌNH YÊU là không biên giới , không nên gán ghép nó vào vấn đề truyền thống,điều đáng bàn là làm thế nào để tìm kiếm được tình yêu thực sự và duy trì nó.?bài hùng biện hoàn toàn xứng đáng được giải nhất không phải vì nó đề cập đến đề tài nóng hổi hiện nay, mà là một cách nhìn hoàn toàn táo bạo và mới mẻ ve`" SONG THU",đề cao cái TÔI cá nhân , đề cao hạnh phúc thực sự,GIÁ TRỊ NHÂN BẢN của cuộc sống đã được những người VN trẻ coi trọng ,họ không còn là nô lệ cho những lễ giáo phong kiến ngày xưa ...bi kịch chỉ diễn ra với những người nông nổi và thiếu hiểu biết....như tôi vẫn nói ở trên , ai chiếm lĩnh được tri thức trước và biết làm chủ nó, làm chủ bản thân mình thì người đó sẽ là người chiến thắng...
endless_love_410
01-06-2006, 08:51 PM
Có lẽ trong thời đại đồng tiền lên ngôi nó đã chiếm 1 vị trí quá cao
ngự trị trong tâm hồn của những người giàu tham vọng. Việt Nam còn
nghèo quá, còn biết bao những hoàn cảnh éo le .Sự chênh lệch, phân biệt
trong giai cấp vẫn diễn ra......... Tại sao con người không muốn sống 1 cuộc
sống bình thường và no đủ mà lúc nào cũng chạy theo đồng tiền? Phải chăng là
để đáp ứng cuộc sống vật chất hằng ngày?............. Vì sao?
lovely_02
12-06-2006, 08:56 PM
.Người phụ nữ ngày xưa được nam giới yêu , người phụ nữ bây giờ còn được cánh nam giới nể trọng, chúng tôi luôn hướng tới sự hoàn thiện bản thân, cái đẹp không còn dừng lại ở những giá trị bên trong mà còn cả ở sự hoàn thiện bên ngoài...
...
hay lắm,bạn nói rất đúng,các bạn trai đừng nghĩ chúng tôi không biết hoàn thiện bản thân , chúng tôi luôn tìm cách tự hoàn thiện mình mỗi ngày, đừng thấy một số nhỏ mà đã vội kết luận tất cả
caykeomut
12-06-2006, 09:22 PM
Trước khi phê phán bất cứ điều gì có lẽ ta nên suy nghĩ kĩ tại tất cả chỉ vì 1 chữ TIỀN. Khi cuộc sống muốn làm gì cũng đặt tiền lên hàng đầu thì thử hỏi ko TIỀN liệu có làm đc gì ? Ko phải sung sướng gì khi phải làm thân tầm gửi , có người do hoàn cảnh xô đẩy , trong tay họ TIỀN ko đủ chi trả cho cuộc sống ,và wan trọng bên cạnh họ ko có 1 bờ vai , 1 bàn tay có thể lôi họ lại giúp họ mạnh mẽ ko mắc sai lầm .
tigontranghp
14-06-2006, 04:42 AM
TIGON rất thích chủ đề "GIÁ TRỊ CỦA MỘT NGƯỜI CON GÁI" mà PLAYER đã post, lâu rồi không thấy PLAYER vào chủ đề đó nữa, không biết bạn có thêm ý kiến gì không?lthực ra đó là một chủ đề khá hay, PLAYER đã rất đúng khi nêu ra một thực trạng của con gái trong XH bây giờ "nữ sinh tầm gửi" ....nhưng TIGON vẫn luôn tin vào bản thân mình và những bạn gái như mình.Nhân tiện post câu chuyện này cho các bạn cùng đọc , coi như câu trả lời của TIGON, những tình huống rất thật mà TIGON vẫn gặp trong cuộc sống quanh mình
MỘT CUỘC ĐUA
Thấy tôi tái xanh tái xám, mồ hôi mồ kê bước vào nằm chuồi ra giường , cái Thúy ngừng đọc báo:
-Mày sao thế , hôm nay không đi dạy à?
-Ừ, thằng quỷ bảo hôm nay em trúng gió, cô cạo gió giùm em rồi hắn cởi áo....Tao dằn lòng lắm mới không cho nó cái tát.Đạp xe đi về gần 15 cây số tốn hao bao nhiêu calo mà chẳng được gì.Chỗ gặp học trò trời sợ, chỗ thì phụ huynh cứ giả vờ quên ngày trả tiền, chỉ tặng đồ quá đát...
-Có cái này dành cho mi đây!Coi gặm được không?-Cái Thúy chìa tờ báo , tôi dán mắt vào chỗ nó chỉ:
"Cần một giúp việc nữ dưới 25, lí lịch rõ ràng, ngoại hình khá, dễ mến, trình độ phổ thông trung học, có khả năng chăm sóc người bệnh nằm một chỗ .50.000 đ/2 giờ.Thử việc 3 buổi..."
-Dạy kèm không ra gì, tiếp thị bia không xong thì giúp việc nhà thời công nghiệp vậy.Tính ra tháng bằng 4 chỗ dạy kèm! Ăn học thoải mái.
-Tiền nào mệt nấy, mày đừng có mơ
-Đồng tiền lương thiện bao giờ cũng nhọc nhằn.Lấy xe máy tao đi.
-Đi giờ ?
Chụp giật liền.Lương cao khối đứa nhào vô-cái Thúy giục.
-Giúp việc nhà mà làm như tranh suất học bổng đi nước ngoài ,lại còn ngoại hình khá!
Tôi càu nhàu nhưng tôi vẫn nghe lời cái Thúy đứng dậy.Nó đáng nể.Tiếp thị bia để ăn học mà tâm hồn ,thể xác 2 năm rồi còn nguyên xi.Nó tránh né những thói sàm sỡ bằng thứ dịu dàng bọc thép, còn tôi mới làm chưa được một tuần đã tung chưởng bốp vào má một ông thầy tuồn tay vào váy và lập tức bị đuổi việc.
Tôi thay cái quần Jean cũ rồi nhìn mình trong gương.Đứa con gái trong đó nhìn lại tôi.Tóc ngang vai , không trang điểm, không "dễ mến".Gai nhọn trong ánh nhìn.Môi khép hờ như nụ hồng nhưng mở ra có thể là hai lưỡi dao bén.Tôi nhớ những từ người ta quẳng vào mình:CON MỌI CỨNG ĐẦU,THỨ KHÔNG MẸ KHÔNG CHA , NGHÈO MÀ CHẢNH....
Tôi đến địa chỉ trong báo.Đúng là giàu .Biệt thự mặt tiền, xe hơi phủ vải ở gara, Béc-giê xổ một tràng tiếng cẩu.Một người đàn bà khoảng dưới 40 nhìn tôi qua cửa sắt.Tôi chìa tờ báo có mẩu tìm người.Bà ta gật đầu rồi mở cửa.Cuộc phỏng vấn tiến hành chớp nhoáng:
-Hãy giới thiệu ngắn gọn về mình
-Tên PHƯỢNG , 21 tuổi , sinh viên,
-Nghe đến đó, bà ta chìa tay.Tôi hiểu ý rút ví lấy thẻ sinh viên.Bà ta nhìn ảnh rồi nhìn tôi săm soi từ đầu đến chân.
-Cô biết đùa , hát karaoke , nói chuyện phiếm giải buồn không ?
-Biết
-Kiên nhẫm chịu khó không ?
-Tôi dễ thương tổn nhưng lì lợm, không dễ đầu hàng.
-Mấy người trước đều bảo họ thừa dịu dàng kiên nhẫn.Tôi thấy cô thẳng thắn , cứng cáp, nếu cô trụ được, cô có thể được 2 triệu/tháng để ăn học.Còn không , 200 ngàn cho 3 buổi rồi đi.Mai cô bắt đầu, từ 3h đến 5h chiều.Để lại địa chỉ , thẻ sinh viên hoặc chứng minh thư.
-Công việc cụ thể của tôi là gì?
-Trò chuyện , chịu đựng người bệnh , giảm áp lực buồn chán vì nằm một chỗ.
Trên đương về"con hai triệu "tung tăng chạy trước ngoắc ngoắc tôi.Vì nó , tôi sẵn sàng chịu đựng 2 giờ chịu đựng cho 22 giờ còn lại, cho cuộc đời tôi tự chọn và đi bằng đôi chân mình.Đêm ấy "con hai triệu " và một người không hình dáng chập chờn quấy nhiễu giấc ngủ của tôi.Nam hay nữ , già hay trẻ , người hay quỷ....
BUỔI ĐẦU.....
Bà quản gia dẫn tôi đến phòng bệnh nhân.Bà thì thào:"cậu chủ ngủ, ngồi đợi"
Phòng rộng, tháng nhưng bề bộn đồ đạc.Trên giường cũng bề bộn một hình hài.Tóc nhuộm hai màu chỏi nhau, chăn mỏng đắp hờ ngang bụng, hai tay giăng ngang như bị đóng đinh .Lũ gối lớn nhỏ vây quanh cả chục cái .Tôi ngạc nhiên nhìn gương mặt trẻ măng đang ngủ mà mày nhíu lại như vật lộn với nan giải.
-Khi cậu chủ dậy cô giới thiệu cô là người thú 13.
Bà ta đi ra.Tôi cúi nhặt mấy tờ báo trên nền bỗng bị một cái gối ném trúng .Ngẩng lên ,tôi chạm phải đôi mắt đày hận thù trên gương mặt khoảng chừng đôi mươi.
-Mày là con đĩ nào ?
Tôi đã hình dung ra nhiều tình huống nhưng không phải tình huống này , máu dồn lên mặt , nhưng "con hai triệu " vuốt giận tôi.
-Người thứ 13 -tôi đáp
-Đứng dậy
Ánh mắt thằng nhãi lướt trên tôi rồi cắm vào đôi chân lành lặn của tôi với vể ghen tị:
-Mày có cặp giò mặc váy chắc đẹp , tao....-Hắn bỏ dở câu nói rối ném vào chân tôi cái gối .Tôi đón lấy ,cái nữa ,,,cái nữa,,,,Tôi cáu:
-Tôi sẽ quẳng lại nếu cậu tiếp tục.
Gối cứ tỉnh bơ nhắm tôi bay tới .Tôi gạt phăng "con hai triệu" qua bên chụp lấy ném trở lại vào mặt thằng chủ.Thấy tôi ném hăng quá , thằng nhãi nhà giàu ngạc nhiên:
-Không sợ mất việc hả ?
-Mày tưởng có tiền rồi làm cha thiên hạ chắc?-tôi chống nạnh trừng mắt
Thằng nhãi trố mắt nhìn tôi rồi bật cười
-Trông mày cũng hay hay.Đỡ buồn-nó chống tay ngồi dậy nhưng không được
-Giỏi ném nữa đi!
-Đỡ tao ngồi dậy!tao thuê mày để làm việc đó
-Nhưng nếu tao không cần làm thuê nữa thì mày gọi đứa thứ 14 tới mà đỡ !tao đi đây!-tôi quay lưng.
-Này!-thằng chủ gọi giật
Tôi dừng.Đời tôi , tôi chưa đầu hàng cái gì trong vòng 15 phút.
-Tôi cần tiền, cậu cần người giúp đỡ.Có tôn trọng nhau thì hợp tác .Không thì thôi.Không có màn sỉ nhục-Tôi đứng ở cửa ra điều kiện.
-Tên gì ?
-Phượng
-Sinh viên hả ?
-Ừ
-Lại đây đỡ tao!
Tôi đến gần...."con hai triệu " động viên:"hắn không đứng dậy được , đừng sợ"
-Bế tao ra xe lăn-Thằng chủ chỉ tay về phía cửa sổ
Tôi dịnh lật mền nhưng hắn thì thào ":để thế"
Tôi luồn tay qua cổ hắn và cảm nhận cái mềm mỏng rủ xuống ở tay kia.Hắn quàng tay qua tôi, mắt lấp lánh ánh tinh quái,Tôi đe:
-Chớ dại , nếu không sẽ bị quảng ngay xuống đất.
Thằng nhóc thè lưỡi nép vào tôi.Lần đầu tiên tôi chạm vào một người đàn ông dù hắn ta dường như chỉ còn một nửa!
BUỔI THỨ 2.....
Vừa dựng xe đạp tôi đã nghe tiếng gào tiếng khóc, tiếng chửi rủa sa sả. Một quí bà sực nức son phấn và nước hoa từ phòng cậu chủ đi ra , vừa đi vừa lau nước mắt.Thấy tôi , bà dừng lại:
-Nghe nói cô đã qua buổi đầu tiên êm thấm với nó .Nếu cô làm dịu những cơn khủng hoảng thần kinh của con tôi , cô sẽ được trả gấp đôi.
-Tôi có thể biết nguyên nhân và tình trạng của cậu ấy được không ?
-Đua xe.Bạn gái chết , còn nó phải cắt cụt hai chân vì xe tải nghiền nát .Đã hai tháng nay tôi sống trong địa ngục , sợ những âm thanh cuồng nộ của nó đến không dám ở nhà ....
Tôi vào phòng , đến bên hình hài tàn phế đang nằm thở dốc và khóc .
-Thứ 13 đến rồi -tôi bảo
-Trả chân cho tao-gã gào lên.
-Tôi không lấy chân cậu , có chân không đi, trời lấy lại ,
Gã há miệng như nghẹt thở rồi cầm "con dế" bên gối định ném tôi, nghĩ sao gã lại vứt nó qua cửa sổ .
-Ông không còn chân gọi thằng nào cũng không đến
-Đúng là ném tiền qua cửa sổ
-Bảy triệu đấy , nhưng tiền để làm gì -Gã thò tay xuống gối lấy gì đó ném vào tôi, gã luôn ném để khẳng định mình còn đôi tay quyèn lực.Tôi nhặt lên , ngỡ ngàng nhìn tờ trăm đô xếp thành hình con hạc giấy .Cảm nhận được sức nặng của con hạc trong tay nhưng tôi vẫn ném trả .Gã lại ném qua...Cả bầy hạc giấy dưới chân tôi....
-Nằm một chỗ bà già vẫn phát lương .Còn mua sẵn chiếc xe hơi an ủi .Nhưng giờ tôi chỉ muốn chết ,.Hãy chỉ cho tôi cách chết ít đau đớn nhất .Tôi sẽ trả công cho cô.
-Tôi nhặt hết 5 con hạc giấy đặt xuống gối gã
-Cho đấy !
-Tôi làm công nhận lương , không nhận tiền cho không
-Nghèo mà chảnh nhỉ -Gã ngạc nhiên
-Hôm nay có mấy kiểu chết trên báo , cậu chọn kiểu nào ? nhảy từ cafe 33 tầng vào ngày sinh nhật thứ 21.Hỗn chiến tại quán bia bị đâm.Một nữ sinh 17 tuổi dắt xe đạp băng qua đường sắt bị tàu đụng.Một thanh niên đi xe máy sụp ổ gà bị xe rác cán chết .
-Toàn ghê rợn-gã nhăn mặt
Làm gì có cái chết dịu dàng !để tới cái chết phải băng qua đau đớn
Và bỗng nhiên , hình ảnh mẹ tôi nằm chết trên mặt đường hiện ra trong vũng nắng
-Cô sao thế?
Tôi lau vội giọt nước mắt ứa ra, lắc đầu ...
-Cậu chọn cái chết thì cũng chẳng cần người giúp việc làm gì nữa ! Toi về đây , mất thì giờ!
-Đừng để tôi một mình -hã kéo tay tôi-Ở thêm với tôi, tôi trả cô một con hạc.Đây là tiền công chứ không phải cho không
-Được , dại gì không lấy , giờ cậu muốn tôi làm gì?
-Cô sẽ làm gì nếu mai cô chết ?-gã hỏi lại
-Tôi sẽ đấu tranh đến cùng để mai tôi vẫn sống.Một ngày là một cuộc chiến
-Giá nghèo như cô , tôi sẽ không bất hạnh như thế này ,Không có xe để đua , không có tiền để đốt đời mình ....
-Tại cậu chưa nếm mùi nghèo khổ !Tàn bạo , khốc liệt lắm,cuốn trôi bao ước mơ, đè bẹp bao số phận.Nhưng khi thừa mứa quá , nỗi đau trong tim còn dữ dội hơn cả cái đói .Một nhà văn đã nói thế
-Cô nói đúng .Tôi thừa tiền mà đầy trống vắng .Nhà tôi ai cũng sống giả dối , mọi thứ bọc tiền mua .Mà này , cô em bằng tuổi tôi sao già thế?
-Một chiếc xe chở ba người đã cướp mất tuổi thơ của tôi khi tôi lên 6 tuổi, bởi vậy tôi ghét những đứa giết người rồi bị người giết như cậu.... tôi văng khỏi chiếc xe đạp khóc ré lên còn mẹ tôi nằm trên đường trưa im lặng....Tôi không có cha .Người đàn ông nào đó đã bỏ mẹ tôi khi tôi tượng hình.ÔNG cậu đem tôi về, lấy hết tiền người ta bồi thường , cho đi học nửa buổi còn nửa buổi sai vặt, bưng bê trong quán cafe của họ... 14 tuổi , tôi bị bà mợ ép bán trinh cho một doanh nhân.Tôi cầm trai rượu quật vào đầu ông ta....
-Rồi sao ?
Ông ta bưng đầu chạy, còn tôi từ đó không nhà , lang thang vất vưởng rồi lương thân trong một mái ấm toàn những đứa trẻ không có tuổi thơ như mình.Tôi tự kiếm sống bằng mọi cách , giương vuốt bảo vệ mình và cố đổi thay số phận.
-Đời cô buồn nhỉ !
-Bởi vậy mỗi ngày của tôi là một cuộc chiến, chiến đấu để tồn tại, để biến đời buồn thành vui...
BUỔI THỨ 3.....
Ngày thứ 3 gã không la hét cũng không ném thứ gì .Gã nói chuyện , cùng tôi đi hát karaoke.Bà quản gia dường như không tin tiếng hát vọng ra từ phòng gã , sững sờ đứng chôn chân ở cửa .Gã thắng tôi dễ dàng .
-Tôi thích sự thách thức.Chính vì vậy mà tôi lao vào cuộc đua xe-gã thở dài.
-Giờ cậu dám đua nữa không ?
-Đua với ai khi thế này .. ?
Với tôi.CHÚNG TA ĐUA NGOI LÊN DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI.Thời hạn 5 năm
Gã không trả lời , tư lự.Khi tôi bế gã từ xe lăn trở lại giường, gã nhìn vào mắt tôi:
-Cô có đôi mắt rất đẹp.Thăm thẳm ánh buồn nhưng ánh nhìn quyết liệt.Đôi mắt ấy....
-" Khóc người một con......"-tôi nhìn gã đáp.
* *
*
Tôi qua trót lọt 3 buổi thử việc nhưng không có duyên với "con hai triệu ". Ngày hôm sau, một người đến tận chỗ tôi trọ gửi tiền công 3 buổi và một gói quà.Mở ra tôi thấy một bầy mười con hạc giấy xếp bằng tiền đô thật.Tôi và cái Thúy đọc:
"Cô không cần đến buổi thứ tư.Tôi vốn là một đứa sáng dạ chỉ cần 3 buổi là ngộ.... tôi nhân lời" đua " với cô . ĐUA NGOI LÊN DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI để" còn hai con mắt khóc người một con".Mười con hạc giấy này tôi tặng cô, nó chỉ bằng hai trai rượu tôi uống trong những đêm đốt đời mình.TRƯỚC KHI BAY , NGƯỜI TA CŨNG CẦN ĐÔI CÁNH.đừng chảnh, hãy nhận nó vì tấm lòng thành của tôi.hẹn gặp lại cuối đường đua.
-Thằng này chưa phải là đồ bỏ.Hoặc nó điên , hoặc rất lãng mạn-cái Thúy bảo
-KHÔNG AI LÀ ĐỒ BỎ CẢ.Đi mua máy vi tính với tao.Tao khởi đầu cuộc đua đấy
CÂU CHUYỆN CHO MÌNH RẤT NHIỀU BÀI HỌC,,,,, BÀI HỌC ĐẦU TIÊN ĐÓ LÀ CUỘC SỐNG VÔ CÙNG KHẮC NGHIỆT, LÀ NHỮNG THỬ THÁCH VÀ CÁM DỖ LIÊN TIẾP ...TA PHẢI LUÔN ĐẤU TRANH ĐỂ VƯỢT QUA,,,, ĐẤU TRANH VỚI NGHỊCH CẢNH ,,, ĐẤU TRANH VỚI CẢ SỰ NHU NHƯỢC CỦA BẢN THÂN
tigontranghp
14-06-2006, 04:48 AM
lâu không thấy PLAYER vào lại chủ đề này nhỉ? không biết y kiến của bạn thế nào ?
player
14-06-2006, 08:13 AM
Đây quả là một câu chuyện rất thật ,rất hay .Nhưng nó vẫn mang trong nó một sự may mắn một điều cổ tích.Nếu câu chuyện là có thật thì đó là một điều may mắn đối với cô sinh viên Phượng đi giúp việc kia .Vì không phải lúc nào cô cũng may mắn gặp được con người tốt bụng và giàu có nhưng cái anh chàng kia trong câu chuyện đâu nhĩ.Hoàn cảnh tạo nên tính cách của một con người
Một chiếc xe chở ba người đã cướp mất tuổi thơ của tôi khi tôi lên 6 tuổi, bởi vậy tôi ghét những đứa giết người rồi bị người giết như cậu.... tôi văng khỏi chiếc xe đạp khóc ré lên còn mẹ tôi nằm trên đường trưa im lặng....Tôi không có cha .Người đàn ông nào đó đã bỏ mẹ tôi khi tôi tượng hình.ÔNG cậu đem tôi về, lấy hết tiền người ta bồi thường , cho đi học nửa buổi còn nửa buổi sai vặt, bưng bê trong quán cafe của họ... 14 tuổi , tôi bị bà mợ ép bán trinh cho một doanh nhân.Tôi cầm trai rượu quật vào đầu ông ta...
Tuổi thơ của cô đã trải qua nhiều cay đắng và qua nhiều cạm bẫy nên có lẽ cô rất kiên cường và rất khôn lõi .Cô ấy thật đáng khâm phục nhĩ .Nhưng nếu cô ấy cứ sống như thế mãi thì sẽ có một ngày cô sẽ bị đồng tiền khống chế.Chứ không may mắn là có thể giảng đạo cho một người con trai giàu có bằng tuổi mình đâu nhĩ.Nếu "Player" đổi câu chuyện này một chút thì sẽ ra sao nhĩ.Liệu cô ấy có qua được thử thách này không ta.Thứ nhất cậu chủ này không bị què,vẫn bình thường như một người con trai khác.Nhưng lại là một tay chơi kiệt xuất ,một tên tán gái ra phết.
BUỔI ĐẦU.....
Cậu ta chỉ trò chuyện với cô ấy.Kể cho cô ta nghe về mình và một câu chuyện tình thật lãng mạn.
Buổi thứ hai...
Cậu ta cũng trò chuyện ...nhưng lần này trả cho cô 100$ vì công cô ngồi nghe cậu ấy kể
Buổi thứ ba ....
Cậu ta cũng trò chuyện ..và cũng trả cho cô 100$ vì công cô ngồi nghe cậu ấy kể
Buổi thứ tư ....
Cậu ta cũng trò chuyện ....nhưng lần này có mời cô ăn nhẹ ,thêm một chút nước ngọt hay bia,và cũng sẵn sàng trả cô 100$ như thường lệ và còn tặng cô một sợ dây chuyền vì cho rằng cô đã trở thành bạn thân của mình .Nhưng có một điều là trong nước lại có viên thuốc lắc.Vậy bạn nghĩ cô ấy có bị dính cái cạm bẫy này hông?Bảo đảm dính liền cho dù cô có ba đầu sáu tay.Chắc bạn biết là chuyện gì sẽ xảy ra nữa đúng hông ? 300$ đâu phải dễ nuốt đâu nhĩ phải trả cho nó một cái giá bạn àh.Trên đời này không bao giờ có bữa cơm miễn phí cả.
Và nếu cô ấy bị lấy đi cái đẹp nhất của người con gái thì liệu cô ta có còn nghị lực như trước không nhĩ hay là cô buôn xui cả cuộc đời mình .Hay là cô tiếp tục bản rẻ bản thân mình để tiếp tục đánh đổi những đồng đô la xanh kia mà không hề phải tốn những giọt mồ hôi kia.Con gái thời nay luôn mơ mộng ,luôn mơ trong đời mình sẽ gặp những chàng trai giàu có đẹp trai như trong những phim Hàn Quốc thường chiếu trên Ti vi.Nhưng thật sự nó lại không như vậy , càng mơ tưởng thì chỉ càng đánh đổi những khổ đau mà thôi.Cô sinh viên ấy vẫn không nghĩ ra một cách có thể làm thay đổi cuộc đời của cô, đó là toàn tâm học tập.Nếu như chỉ để sống và học mà không cần se xua với đời thì có thể vay tiền ngân hàng để học và sống.Và nếu muốn đi làm kiếm thêm tiền thì có thể đi dạy học khi rãnh rỗi .Bạn có tin rằng có sinh viên đi dạy thôi đó cũng đã có thể kiếm 1-2 triệu trong một tháng rồi không cần đi giúp việc nhà đâu.Vì công việc đó quá nguy hiểm ,mà đâu có ai đoán trước được.Còn rất nhiều cạm bẫy trong cuộc sống này nhưng có mấy ai dám bảo đảm rằng mình có thể vượt qua, tốt nhất là nên tránh né nó càng nhiều càng tốt .Sức cám dỗ đồng tiền rất lớn ,đừng nên thấy cái lợi trước mặt mà nhào vô .Biết đâu đó chỉ là miếng mồi để nhử ta cắn câu .Hãy bán sức lao động của mình và trí tuệ của mình đúng với cái giá mà nó cần phải được trả .
tigontranghp
14-06-2006, 09:22 PM
.Cô sinh viên ấy vẫn không nghĩ ra một cách có thể làm thay đổi cuộc đời của cô, đó là toàn tâm học tập.Nếu như chỉ để sống và học mà không cần se xua với đời thì có thể vay tiền ngân hàng để học và sống.Và nếu muốn đi làm kiếm thêm tiền thì có thể đi dạy học khi rãnh rỗi .Bạn có tin rằng có sinh viên đi dạy thôi đó cũng đã có thể kiếm 1-2 triệu trong một tháng rồi không cần đi giúp việc nhà đâu. .
bạn nghĩ đi vay tiền của thiên hạ dễ vậy sao ?một người không có gì như cô SV đó , ngay cả người quen cũng ko cho vay chứ đừng nói đến ngân hàng với nhiều thủ tục.Nếu PLAYER đọc kĩ câu chuyện , bạn sẽ thấy ko có chuyện tình yêu ở đây , cô SV này chỉ đang muốn cố gắng kiếm tiền để duy trì cái sự học của mình, để thực hiện ước mơ..Cô ấy cũng có lòng tự trọng , ko nhận ko của ai cái gì, và cũng ko phải một cô gái dễ nghe những lời nịnh hót ngon ngọt để xập bẫy.......mình thấy cảm phục những người như thế, câu chuyện này tặng" HANGNGA_HP103" nếu bạn đọc được.Tôi muốn nói rằng tôi cảm phục bạn và những người như bạn.LUÔN ĐẤU TRANH ĐỂ NGOI LÊN DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI
TO PLAYER:đồng tiền chân chính ko dễ kiếm chút nào, bản thân TIGON là SV sư phạm tối nào cũng đi dạy thêm mà chưa bao giờ kiếm nổi quá con số 1 triệu/tháng, vậy liệu có bao nhiêu SV kiếm được 2 triệu/tháng ???
Hến Sò
15-06-2006, 03:17 AM
Bản lĩnh của người kon gái
Tuyệt hay, nó cho tui thấy giá trị đích thực của một người kon gái . Cần tiền nhưng không vì tiền mà bán rẻ bản thân mình . Có thể đối với cuộc sống tiền là tất cả nhưng một sự thách thức đặt ra để đánh bại đồng tiền,một cuộc đua ý chí đầy thử thách và mang đậm tư cách của một kon người
the_warm_winter
15-06-2006, 03:52 AM
Hôm nay mình mới đọc topic này, thú vị thật đấy. Nhưng mình nghĩ rằng con trai hay con gái thì cũng có nhiều kiểu, nhiều loại, và bản lĩnh của mỗi người khác nhau. Hãy cứ tin vào câu chuyện cổ tích nhưng đừng nhắm mắt khi đi trên đường, và đừng có luôn luôn khóc khi gặp khó khăn, vì Bụt chẳng hiện ra đâu. Lan man nhỉ? Mình chỉ muốn nói rằng phải tự lực cánh sinh thôi. Những cái xấu, có thể có, có thể có rất nhiều, nhưng so với những gì tốt đẹp thì nó chỉ như một giọt mực trên tờ giấy trắng thôi. Phải không? Mình tin thế.
Akite_for_you
15-06-2006, 05:36 AM
Không biết Player có phải là đã quá khắc nghiệt rồi không? Hay Player cứ bắt bưộc con người ta phải chịu nhiều thử thách, chịu nhiều đau khổ rồi mới được sống đường hoàng?
BUỔI ĐẦU.....
Cậu ta chỉ trò chuyện với cô ấy.Kể cho cô ta nghe về mình và một câu chuyện tình thật lãng mạn.
Buổi thứ hai...
Cậu ta cũng trò chuyện ...nhưng lần này trả cho cô 100$ vì công cô ngồi nghe cậu ấy kể
Buổi thứ ba ....
Cậu ta cũng trò chuyện ..và cũng trả cho cô 100$ vì công cô ngồi nghe cậu ấy kể
Buổi thứ tư ....
Cậu ta cũng trò chuyện ....nhưng lần này có mời cô ăn nhẹ ,thêm một chút nước ngọt hay bia,và cũng sẵn sàng trả cô 100$ như thường lệ và còn tặng cô một sợ dây chuyền vì cho rằng cô đã trở thành bạn thân của mình .Nhưng có một điều là trong nước lại có viên thuốc lắc.Vậy bạn nghĩ cô ấy có bị dính cái cạm bẫy này hông?Bảo đảm dính liền cho dù cô có ba đầu sáu tay.Chắc bạn biết là chuyện gì sẽ xảy ra nữa đúng hông ? 300$ đâu phải dễ nuốt đâu nhĩ phải trả cho nó một cái giá bạn àh.Trên đời này không bao giờ có bữa cơm miễn phí cả.
Hãy bán sức lao động của mình và trí tuệ của mình đúng với cái giá mà nó cần phải được trả .
Đúng! Thừa nhận rằng chẳng có bữa cơm nào miễn phí, cũng chẳng có đồng tiền nào được trả nhiều hơn với cái giá mà nó đáng được hưởng, nhưng người con gái đó, cô ta cũng đâu phải là kẻ không công? Năm con hạc giấy, mỗi con gấp bằng tờ trăm đô, một số tiền quá lớn mà một cô gái nghèo có thể có, cô ta có thể lấy, có thể lắm chứ, và hầu như việc đó cũng chẳng đủ làm nhân cách cô ta kém cỏi đi. Nhưng, mỗi con người, ai cũng có một nguyên tắc sống của mình, như cô gái ấy -Tôi làm công nhận lương , không nhận tiền cho không , cũng đáng để khâm phục rồi!
Và nếu muốn đi làm kiếm thêm tiền thì có thể đi dạy học khi rãnh rỗi .Bạn có tin rằng có sinh viên đi dạy thôi đó cũng đã có thể kiếm 1-2 triệu trong một tháng rồi không cần đi giúp việc nhà đâu
Những người bạn của akite, chưa một ai có số tiền dạy thêm đến quá 1 triệu cả.
Player thường hay quá khắc nghiệt, khắc nghiệt với bản thân mình và khắc nghiệt với cả người khác nữa.
themanwhowalkalone
18-06-2006, 05:08 AM
con gái bây giờ nhiều khi cũng sợ lắm , bất chấp tất cả luôn.... tôi không định nói tất cả đều thế nhưng bây giờ tôi thấy khó tin tưởng con gái
player
30-06-2006, 03:47 AM
Thật và giả
"Nga là một sinh viên rất xinh,và được mọi người yêu mến.Cái nga vẫn luôn mơ về một hoàng tử đẹp trai và giàu có như trong những bộ phim của Hàn quốc hay đài loan (Hoàng tử ếch chẳng hạn) .Nhưng bản thân nhà cô thì không được giàu có.Cô sống trong kí túc xá của trường.Cô được rất nhiều sinh viên nam làm thơ và tán tỉnh nhưng nào có ai lọt vào đôi mắt xanh của nàng sinh viên xinh đẹp này chứ.Rồi một ngày nọ,khi cô đi chơi với bạn bè của mình ,cô đã gặp được một chàng sinh viên tên Lộc đẹp trai găng lăng và giàu có.Con tim của cô sinh viên xinh đẹp này đã rung động về một chàng lãng tử sinh viên.Cô ước mong ,sao cho chàng mời cô đi chơi vào một ngày đẹp trời nào đó .Đó cũng chỉ là một ước ao bình thường thôi nhĩ.Và rồi cô cũng đã thoả lòng mình.Anh chàng sinh viên đó đã mời cô đi chơi ,đến một vũ trường để bắt đầu lần hẹn hò đầu tiên của hai người.Cô rất vui nhưng lại lo lắng và bồn chồn,không biết mình sẽ mặc gì vào cái ngày ấy đây nhĩ ,làm sao mà mình có thể để lại ấn tượng cho chàng đây.Thế là cô đã mượn một sợ dây chuyền của một người bạn nữ giàu có.Cô quyết định làm cho mình sẽ nổi bật vào đêm ấy để có thể cưa đổ anh chàng lãng tử đó.Nhưng trước khi mượn cô bạn của cô đã dặn dò là : "dây chuyền này rất đắt nha 1000 USD đó vì đó là món quá của bố tặng cho mẹ mình đó ,mình đem ra đeo để khoe mà hi hi".Cái đêm đó rồi cũng đến nó thật lãng mạn biết bao ,cả hai ăn uống và nhảy một bài tango thật tuyệt .Khi chia tay cô đã từ chối Lộc muốn đưa cô về tận nhà,vì cô sợ rằng anh ta sẽ nhìn thấy cái nghèo của mình.Thấy bản thân cô chỉ là một cô sinh viên nghèo trong kí túc xá.Thế là cô diện cớ để tự mình đón xe về kí túc xá.Khi về gần đến kí túc xá cô gặp hai chàng thanh niên đang cãi lộn với nhau và thế là họ đã tìm đến cô để phân xử.Trong lúc phân xử cô vẫn chưa hiểu gì hết thế mà hai thanh niên đó vẫn cứ cãi nhau òm sòm rùi quơ tay qua lại,làm cô choáng cả mặt.Cãi một hồi quá mệt ,thế là hai thanh niên đó bỏ đi.Cô thấy làm lạ ,nhưng chợt phá hiện ra rằng mình đã mất sợ dây chuyền.Hichic sợi đó quá đắt đối với cô sinh viên nghèo như mình vậy.Bạn bè không ai còn có thể giúp được cô.Cô chợt nhớ và tìm đến anh bạn trai mới wen của mình .Ôi sự thật phũ phàng vì anh chàng đó cũng chỉ là một sinh viên nghèo như cô ,nhưng vì anh ta đã mượn xe hơi của bạn,khoác lên mình những bộ áo đắc tiền cộng thêm khuôn mặt khá đẹp trai lãng tử để cho anh chàng này dễ dàng đi tán gái.Cô trở nên buồn bả và thất vọng ,không biết làm sao mình có thể trả lại dây chuyền đây .Những ngày suy nghĩ ấy đã làm cô túng quẫn,và cuối cùng cô quyết định bán thân mình một đêm cho một người giàu có để có 1000USD mua lại dây chuyền khác trả lại cho bạn.Cái giá đó đối với một tên giàu có nào có nghĩa lí gì nhưng nó lại là tất cả đối với Nga.Ngày cô đến nhà người bạn của mình để trả sợ dây chuyền thì cô mới thật sự sốc bởi câu nói của người bạn mình :"Dây chuyền hả ,bạn không cần mất công đến trả đâu ,đó chỉ là dây giả thôi.Thật hay giả đâu quan trọng phải không mày chủ yếu là bản chất bên trong của mày thôi"
=> Con người đôi lúc vẫn không biết lượng sức của mình vẫn muốn ganh đua và mơ mộng hảo huyền.Bản thân của mình ra sao thì hãy chơi với sức mình như vậy.Đừng cố gắng chơi vượt sức của mình để rồi mình lại hối hận,và buôn thả cả bản thân.Mặc cho nó trôi về đâu.Thế gian này chỉ là địa ngục
lys_rain
30-06-2006, 07:54 AM
Player à,có phải là bạn đang bi quan quá không?Lys biết là những người như trong câu chuyện bạn vừa kể kia vẫn có ngoài đời thực,họ vẫn sống giữa chúng ta.Nhưng chắc chắn đó chỉ là thiểu số.Cuộc sống còn rất nhiều những con người khác sống đẹp mà.Dĩ nhiên đứng trước những cái xấu,ta phải đấu tranh để loại bỏ nó.Nhưng không nên chỉ nhìn vào những cái xấu đó mà có cái nhìn bi quan với cuộc sống.Hãy tin vào cuộc sống nhé player .
HUYEN PHONG LINH
14-07-2007, 08:43 PM
Tại sao chúng ta chỉ lên án những "cây tầm Gửi "mã quên đi những cái "cây cổ thụ" kia.Đặt câu hỏi về giá trị của người con gái la không sai nhưng con thiếu ,thiếu trầm trọng ,thế ai sẽ là người lên án những con "DÊ GIÀ" ỷ có tiền nên gặm cỏ non đây.
Tóm lại cả xã hội suy thoai đạo đức chữ không riêng gì người phụ nữ ,có chăng họ chỉ là nốt thanh trong bản nhac trầm mà thôi.
[Lady] Eric [V.Pi]
15-07-2007, 01:51 AM
một người con gái ko hề có giá trị, họ là vô giá...
dontcry_kitty
15-07-2007, 03:53 AM
giá mà mình biết cái topic này sớm hơn :(
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.