PDA

Xem đầy đủ chức năng : Vũ Hòang Chương



Hàn Cát Nhi
29-05-2006, 06:13 AM
Chợ chiều





Nắng phai để mộng tàn lây
Tình đi cho gió sương dầy quán không
Chợ tan ngàn nẻo cô phòng
Sầu dâng bàn bạc cánh đồng tịch liêu
Hồn đương lắng bước chân chiều
Đâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời

Mong manh tình đã rụng rồi
Tơ vương còn thắt tim người chia ly
Áo thêu chăn gấm ngày đi
Lều không quán bỏ hồn si chợ tàn
Chiều lên từ thuở lìa tan
Nắng ơi lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa
Hôm hôm cánh rụng lầu ngà

Một mùa ly biệt đã già nhớ thương
Xiết bao tươi thắm ven đường
Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều
Ai ân sắc lợt bình xiêu
Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi
Hoàng hôn là xứ chia phôi
Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng.

Hàn Cát Nhi
29-05-2006, 08:39 AM
Đời còn chi





Cha mẹ khuất đi lạnh hương khói
Một chị một em sầu má hồng,
Khuya sớm cô dơn giọt lệ tủi,
Ấu thơ đã trêu gì hoá công?

Thân còn nhờ vả, nói chi phận,
Nhắm mắt vui đâu tình với duyên!
Một sớm thu tàn chị lẳng lặng,
Bước xuống đò ngang không chọn thuyền.

Chị đi lấy chồng, một em khóc,
Bơ vơ đã dễ nào yên thân,
Nay đó mai đây bọt theo sóng,
Đổi nơi nương tựa mấy mươi lần

Tan tác hoa khô rụng đầy nẻo,
Thu sang... Trăng lạnh mờ đêm sương
Ôi lòng giá băng ngày tháng héo!
Ai xót đời em, ai tiếc thương?

Nhưng chàng đã tới một chiều đẹp,
Rủ rỉ bên tai lời ái ân;
Lan nở hang sâu nụ vẫn khép,
Hồn trinh phong kín trao tay chàng.

Những tưởng yêu thương đến chọn kiếp.
Mong sẽ trăm năm cùng bạc đầu,
Nhờ chàng an ủi nỗi đơn chiếc,
Tấm thân trôi dạt từ bao lâu.

Ai ngờ giữa lúc lửa hương đượm,
Tình em thắm thiết gần si mê,
Tiếng gọi phồn hoa một buổi sớm,
Đã cuốn chàng đi chẳng trả về.

Chàng còn lưu luyến cuộc đời cũ.
Lòng gửi trăm nơi ngàn chốn yêu
Dẵm lên thề thốt mặc riêng khổ,
Mình em vò võ sầu cô liêu.

Thư chàng không lại cuối rằng thẳm.
Chàng nhớ gì đâu người xa xôi,
Đời em còn có một tia sáng
Chàng đã dang tay dập tắt rồi.

Mưa ngâu chiều nay càng nặng giọt,
Em không còn lệ chung khóc than,
Người khóc biệt ly khóc xum họp,
Em khóc tình phai khóc mộng tàn.

Thôi hết chờ mong, thôi hạnh phúc!
Ai dễ tìm vui trong lãng quên?
Từ nay sống để nhớ ngày cũ,
Chàng đã bỏ em đời hết duyên.

Họ hàng không phải cưỡng ép nữa,
Lấy ai em cũng sẵn lòng đi,
Từ nay sống để gợi ngày chết,
Chàng đã bỏ em đời còn chi?

Cha mẹ không còn để phụng dưỡng
Chị gái theo chồng thân đã yên,
Thương kiếp long đong từ tấm bé,
Giọt tủi rừng sâu riêng khóc em.

Hàn Cát Nhi
29-05-2006, 05:02 PM
Động phòng hoa trúc





Lìa cõi Mộng, dong thuyền qua bến Tục,
Đoái hoài chi băng tuyết sẽ vùi chôn
Em khao khát dìu Anh tìm hạnh phúc,
Ở men nồng chăn ấm tối tân hôn.

Đuốc hoa toả, xiêm y càng rực rỡ
Khói trầm dâng, son phấn ngát lây hương .
Da thịt cháy, nhưng còn hơi bỡ ngỡ,
Nấp sau rèm tơ lụa mỏng hơn sương.

Vàng di gót, đầy tay chân với ngọc,
Cổ long lanh loà chói những kim cương
Nhưng đã biến, trên mầu nâu mái tóc
Vong linh quang phơn phớt của Thiên Đường

Rượu hợp cẩn đem theo từ Nguyệt điệu
Mấy vò thơm chuốc mãi tận sông Ngân.
Nhưng đến lúc kề môi trên miệng chén,
Chỉ than ôi nồng cháy những men trần.

Kìa, nệm gối đường chờ ta xô lệch,
Thầm bên tai nhắc gọi phút điên say.
Và đương rụng, giữa luồng giăng chênh chếch,
Cánh hoa tàn sau chót của Thơ Ngây.

Thôi hết nhé! Thoả đi, niềm rạo rực!
Từ cung trăng rơi ngã, xuống trần gian.
Ta sắp uống bùn nhơ, và sự thực
Sẽ mai đây dầy xéo giấc mơ tàn.

Hàn Cát Nhi
29-05-2006, 09:51 PM
Tiểu đăng khoa





Tặng Nguyễn Đình Thân

Từ đi muôn dậm sầu chơ vơ,
Phương Nan, chân bướm, bằng theo mơ
Bá cổ, hôm nay mặt nhìn mặt,
Ai xa, ta đợi cho nghe thơ.
Đêm đêm bề gió lạnh,
Nhớ nhung ai bề mong chắp cánh.
Mưa khuya chén rượu say cô đơn,

Lòng vấn vương hoài mưa chẳng tạnh
Mưa đã tạnh bề nay trăng sáng,
Tay lại cầm tay bề vui xiết bao!
Ánh biếc tràn lan bề đâu đây mây bề quang đãng.
Mừng lại mừng thêm; người bốn phương,
Xênh xang áo gấm về quê hương

Sắt cầm thoả nguyện vui cao đường,
Chút mong đừng phụ duyên văn chương
Trăm thương dù muôn thương,
Chớ như ai an phận bề quên phong sương
Dặm liễu dừng cương,
Phút giây bề tráng sĩ.
Cố nhân gọi có lời tri kỷ,
Riêng tặng, xin đừng khoe tân nương.

Hàn Cát Nhi
29-05-2006, 10:56 PM
Bức khăn mừng cưới





Lời thiếu nữ

Giờ đây phu trạm vừa đem,
Lá thư anh gởi mừng em lấy chồng.
Lá thư phấn đượm hương nồng,
Kèm theo một bức khăn hồng anh cho.
Nên quen vì một chuyến đò,
Anh ơi bèo nước hẹn hò chi đâu!
Kẻ xuôi người ngược bấy lâu.

Hằng năm một buổi thấy nhau hoạ là.
Tình thân sao khác người ta,
Không ai thề thốt sao mà nhớ mong
Chia tay dù mấy năm ròng,
Xa xôi đâu dám ngạt lòng mến tin,
Ấu thơ buổi ấy đầu tiên,
Trọn đời chưa dễ ai quên được nào.

Từ xưa muốn ngỏ mà sao
Bâng khuâng, chẳng biết rằng trao gửi gì.
Đến nay gần lúc vu quy,
Gối chăn sắm sửa mang đi theo chồng.
Nhận thư ướm bức khăn hồng,
Em buồn với cả tấm lòng, anh ơi!

Hàn Cát Nhi
30-05-2006, 03:12 AM
tân hôn





Do dự mãi, đêm nay rời xứ mộng
Ta chiều em, bỏ cánh tại cung Trăng ,
Lên bước xuống thuyền mây chờ cửa động
Vội vàng đi, quên biệt giã cô Hằng

Gió đêm lồng lộng thổi
Thuyền mây vùn vụt trôi
Đang bâng khuâng, điện biếc đã xa rồi
Giữa lúc toả muôn hương đàn sáo nổi.
Ngực sát ngực, môi kề môi,
Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi

Nguyệt chẳng phải, Tỳ không, càng không Cầm với Sắt;

Tai dẫu quen mà lạ tiếng tre.
Cung Sế lẫn cung Hồ dìu dặt;
Mình tơ réo rắt
Hồn trúc đê mê
Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe,
Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt,
Đầy nhớ thương gọi tha thiết ta về.

Gió bỗng đổi chiều, trên táp xuống.
Nặng chĩu hai vai, Nàng cố gượng
Thắt vòng tay ghì riết lưng ta.
Những luồng run chạy khắp thịt da ngà.
Run vì sợ hay vì ngây ngất?
Ta chẳng biết nhưng rời tay chóng mặt,
Toàn thân lạnh ngắt,
Thuyền chìm sâu sâu mãi bể hư vô.

Mà hương ngát đâu đây còn phảng phất.
Mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ,
Ngửa trông lên cung quế tít mù xa
Dần dần khuất,
Dưới chân ta
Thuyền mây sóng lật,
Không gian vừa sụp đổ xung quanh,
Một trời đêm xiêu rụng tan tành

Dư hưởng yếu từng giây,
Dư hương dần loãng nhạt,
Trong tay níu đôi thân liền sát.
Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh
Sao lìa ngôi, phương hướng ngã bên mình,

Cơn lốc nổi,
Đờn tiên thôi gọi.
Âm thầm xa bặt tiếng tiêu,
Nhưng mê man say uống miệng người yêu.
Ta cũng như Nàng,
Cảnh mộng chốn Bồng lai đâu nhớ tới.

Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải,
Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn.
Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi Hạ giới,
Đã dâng lên ngập qúa nửa linh hồn.

Hàn Cát Nhi
30-05-2006, 11:26 PM
Hơi tàn Đông Á





Tặng Lưu Trọng Lư

Phơi phới linh hồn lỏng khoá then,
Say nghe giọt nhựa khóc trên đèn;
Mê ly, cả một trời Đông Á
Sực tỉnh trong lòng tấm mộ đen

Đáy cốc bao la vạn vực sầu;
Ngai vàng Mông Cổ ngự đêm nâu,
Hãy nghe bão táp trong cô tịch:
Vó ngựa dân Hồi dẵm đất Âu.

Thuyền chiến nằm mơ cuộc viễn chinh
Buồm neo rời rạc bến u minh
Đâu đây quằn quại trong làn khói
Lớp lớp uy nghi Vạn Lý Thành.

Thuốc cháy âm thầm hãy lắng tai
Phương Đông là một tiếng than dài.
Bao nhiêu năm đã từng oanh liệt
Bốn bể quy hàng nép dưới ngai.

Nhựa chín dần trên ngọn lửa đào,
Ngược giòng năm tháng khói lên cao.
Hương thiêng rẽ lối, đôi bờ mộng
Cung các vàng son một thuở nào.

Gối nệm lênh đênh xác thịt bờ,
Thuyền say một cánh lướt dòng Thơ.
Trăng hiu hắt ngủ đêm khuya rợn,
Sương khói Phù Dung ngập bến bờ.

Thế kỷ huy hoàng của Á Châu
Hiện về trên gối một đêm nâu
Mây xanh cánh rộng ai mơ đó,
Hồn có tiêu tan vạn cổ sầu?

Hàn Cát Nhi
31-05-2006, 03:59 AM
Chân hứng





Tặng Chân Liêm

Từ thuở chàng say ôm vũ trụ
Thu trong bầu rượu, một đêm trăng
Nhẩy xuống muôn trùng sông quạnh quẽ
Đem theo chân hứng gửi cô Hằng

Chừng như Thơ náu mãi cung tiên
Lóng lánh canh khuya bạc cạnh thuyền;
Không đoái hoài chi dương thế nữa,
Nhạc trần tơ phím mãi vô duyên.

Bữa tiệc phàm phu, ai đáng mặt
Nối bài Dâng Rượu thuở xưa đâu!
Trích Tiên đã khuất, đời ai kẻ
Tìm thấy trong men ý nhiệm màu?

Chếnh choáng đêm nay ta buộc ngựa,
Ven rừng hiu quạnh suối cô liêu
Xốn xang mạch máu ngàn thương xót:
Tài nghệ bao đời có bấy nhiêu!

Ngựa ơi! Hãy nghỉ chân cuồng khấu
Cho thoả lòng ta nỗi khát khao!
Ta chẳng mò trăng như Lý Bạch
Nhưng tìm thi hứng mất đêm nao...

Tình hoa thuở trước xô về đọng
Ở phiến gương vàng một tối nay
Ta lặng buông thân, trời lảo đảo,
Mơ hồ sông nước choáng men say...

Hỡi ơi! Lầu Nguyệt té xiêu rồi!
Từng mảnh thơ ngà tản nát trôi,
Hồn cũ Thịnh Đường muôn nẻo sáng,
Ta ghì hư ảnh chút mà thôi.

Hàn Cát Nhi
31-05-2006, 06:17 AM
Sai lạc





Nao nao tiếng sắt dội trên đường.
Sầu trở đầy xe nẻo cố hương,
Đá gập ghềnh nghiêng đôi bánh gỗ
Tre làng mươi đảo biếc trong sương.

Dĩ vãng mơ hồ sau khóm tre,
Đâu đây trường học trống tan về,
Bờ ao gợn đỏ màu hoa sắn:
Kỷ niệm khơi cùng vết bánh xe.

Bâng khuâng vòng sắt nặng nề quay,
Vang bóng thời xưa tản mác đầy:
Sông ngủ hoàng hôn, lều đượm khói
Men chiều nghiêng ngả chiếc xe say.

Lưỡi tê thành bại đắng giang hồ,
Bánh lệch thăng bằng lối mấp mô.
Nao nức thăm quê sầu chểnh mảng,
Phong trần sai nhịp với ngây thơ.

Hàn Cát Nhi
31-05-2006, 08:45 AM
Hận rừng mai





Tặng Dương Tuệ

Ngàn mai lối tuyết đêm đông lạnh.
Hai gã say sưa lạc nẻo về ,
Đắm giấc mơ tình trên nệm tuyết,
Quanh người âu yếm lá mai che.

Phấn hương đờn sáo khi tàn mộng
Dìu dặt như còn vướng gốc mai
Gối tuyết lạnh lùng thêm cợt nhắc
Màu da ngà nõn cánh tay ai.

Hôm nay khắc khoải hồn xuân muộn!
Chán nản vào sâu tận đáy tim,
Nhớ tiếc, bai chàng theo dấu cũ,
Mong cùng sống lại giấc mơ tiên

Hỡi ơi! Chỉ thấy màu hoa úa,
Trăng hạ tuần soi lối mấp mô!
Lệ tuyết âm thầm tuôn đã cạn,
Rừng mai xơ xác nắm xương khô.

Tuyết tan mây rụng còn đâu nữa?
Dĩ vãng tìm đâu một chút ghi!
Chăn gối đêm xưa, nơi vực thẳm
Điêu tàn, mang cả ái ân đi...

- Về thôi với cuộc vui quần chúng,
Tiệc yến phù hoa lộng lẫy xưa,
Với những tình yêu đầy vật chất,
Mê nam giả dối xót thương vờ.

Mai Tuyết là hai Nàng bạc mệnh,
Lấy xuân làm mộ, nắng làm tang
Nâng niu đưa tới nguồn say đắm,
Chỉ một đêm đông gió phũ phàng.

Hàn Cát Nhi
31-05-2006, 08:32 PM
Con tàu say





Tặng Duy Linh

Khói tuôn mờ trắng đêm sâu,
Men rừng say một con tàu ngả nghiêng
Lắng tai, nhịp sắt liền liền;
Đường sương nổi dậy ưu phiền dưới chân,
Còi khuya vọng mãi tiếng ngân,
Lao đao, núi thẳm cây gần tương tư

Tha phương đã réo mong chờ,
Con tàu luân lạc đêm mờ còn say;
Rượu ngon chở mấy toa đầy,
Bánh xe muôn dặm còn ngây hương rừng.
Giữa đêm, cây núi chập chùng,
Non sông chếnh choáng biết dừng nơi nao!

Hàn Cát Nhi
31-05-2006, 11:05 PM
Nhớ quê nâu





Một trời nâu ngát khói lung lay,
Đôi má huyền thơm mọng ý say
Quê mướn tình thương hai nỗi nhớ,
Hờn đơn trên gối một phương bay
Hỡi ơi! Nguồn máu nghe xao xuyến,
Ai thắt trên lòng những ngón tay?

Lưu Nguyễn khi xưa từng phụ bạc,
Thiên Thai đòi mãi đứa con vay
Mênh mông gió bụi, về chi được
Cõi Nát Bàn xưa ngủ đắng cay.
Da thịt bâng khuâng hồn phách lả,
Nhớ quê sầu trắng một đêm nay.

Hàn Cát Nhi
01-06-2006, 03:42 AM
Chết nửa vời





Bước đã mỏi mà trông càng đã mỏi,
Ta dừng chân nhắm mắt một đêm nay
Thả chiếc bách không chèo trên bể khói,
Mặc trôi về đâu đó nước non say.

Kìa một cõi trăm bình muôn vạn tiếng
Đương dần phai dần hiện, tắt rồi vang.
Ta cố gọi những giác quan lười biếng.
Để ghi cho hậu thế phút mơ màng.

Nhưng vũ trụ hư huyền tuy rộng mở,
Ta đê mê, cảm được chút gì đâu!
Hồn với xác chỉ còn thoi thóp thở,
Trong hai bàn tay sắt bọc nhung nâu.

Hàn Cát Nhi
01-06-2006, 08:32 AM
Nghe hát





Tặng Vương Toàn

Phách ngọt, đàn say, nệm khói êm,
Tiếng ca buồn nổi giữa chừng đêm
"Canh khuya đưa khách..." Lời reo ngọc
Mơ gái Tầm Dương thoảng áo xiêm.
Ai lạ nghìn thu, xa tám cõi,
Sen vàng như động phía châu liêm.
Nao nao khói biếc bìa thương nữ;
Trở gối, hoa lệ rụng trắng thềm.

Hàn Cát Nhi
01-06-2006, 09:28 PM
Bài hát cuồng





Y thị hà nhân ngã thị thuỳ

Trang Tử

Xuân có sang mà hoa không tươi.
Ý ngát hoài chăng hề tuổi chớm ba mươi?
Nằm say ngõ lạnh
Buồn nghe mưa rơi
Chiều xuống chênh song hề gió lên đầy trời.

Ta đợi bóng hoa nào hiện?
Ta lắng tin hương nào đến?
Duyên kiếp gì đâu hề ta có chờ ai!
Hương một sớm đã tan hề hoa đa phai.

Đời họ bỏ ta hề riêng gì kẻ ấy.
Tình trót lầm trao hề ta hỡi ta ơi!
Đốt lửa mà lên hề về đâu chẳng vậy.
Chới với hư vô hề ném xa hồn người.

A ha! dập cho nát vụn;
Tuôn châu oà bật lên cười;
- Ta có là ta chăng hề ai chứ là ngươi!

Chậu sành tiếng đập nghìn năm cũ
Hoạ điệu chiều nay xác rã rời,
Hoạ điều chiều naylòng rạn vỡ,
Bi thương chưa hề đột nhập hồn tan tác rơi.

Ta đã say hề men chuếch choáng
Ta đã mê hề khói chơi vơi
Sao chiều xuống chênh song hề còn đau thân thế?
Còn tủi bình sinh hề khi gió lên đầy trời?
Một giấc mơ hề dìm trong đáy chén
Bảy dây tình hề thiêu trên lửa ngời.

Xuân đã lại rồi ư? Mùa xuân nào đấy nhỉ?
Mà ta cũng mang mang lòng hoa úa hoa tươi.
Khoáng dã hề thâm lâm, ngự viên hề u cốc.
Đây với đấy chắc đâu hề ý ngát không hoài thôi.
Mà lo lắng ngày qua xanh tóc về bạc.
E mộng héo thiên thu hề tuổi chín ba mươi.

Say gắng say lên hề lên tận độ:
Gắng say hề cho tỉnh nhé ai ơi!
Điên đảo thời gian hề linh đài vụt sáng.
Lẫn lộn không gian hề trần tâm sẽ vơi.
Sụp đổ bóng đêm hề năm đường cảm giác,
Tiềm thức bừng lên hề muôn ánh Sao Mai.
Đâu đó tà dương hề treo ngọn bấc.

Đâu đó cuồng phong hề reo đáy chai.
Mùa chi ngày chi hề tuổi bao rồi nhỉ?
Quanh chiều rộn tang thương hề tinh anh ngoài đời.
Xác bỏ trống trơ hề trí vào mê loạn
Say tới Vô Vi hề ta đó ta ơi!

Hàn Cát Nhi
02-06-2006, 03:21 AM
Tuý hậu cuồng ngâm





Thời bất lợi hề truy bất thệ

Tây Sở Bá Vương

Ôi! lòng ta sao buồn không nguôi?
Niềm u uất dâng cao về tháng ngày trôi xuôi.
Há vì cơm áo chẳng no lành?
Há vì đời không ai mắt xanh?

Nhớ thuở xưa chưa có ta hề đường đi thênh thang
Kịp tới khi có ta hề chông gai mông mênh.
Cuồng vọng cả mà thôi, bốn phương hề vướng mắc
Ba mươi năm trên vai hề trống không bình sinh.
Lều nát hề trơ trơ, ngõ mưa lầm lội.

Trăng lạnh đèn mờ, bồn đơn hề le lói;
Đọc truyện cổ nhân hề lòng ta quằn quại đau.
Gió bụi xôn xao hề thương vay người sau
Càng xót thân mình vô dụng
Thiên hạ chê bai hề lạc nẻo sang giàu.
Ta chỉ tiếc cho thân hề vô duyên bấy lâu.
Bá Nhạc đời không ai hề ngẩn ngơ vó câu
Gươm sắc uổng cho gươm hề Phong Hồ có đâu!

Ai đó mách giùm ta với!
Quấn gót thế nhân hề như đàn quạ kia chăng?
Hay như mây cao đơn chiếc hề cánh chim băng?
Ấp úng cân đai hề trói giam tài năng?
Vỡ ruộng buông câu hề kho trời gió giăng?
Ôi đường gai góc là bao hề sóng cồn mặt bể!
Thương cho tay lái non hề thuyền lao đao.
Tiếc cho cơ hội muộn hề chặt gai được sao!

Lá úa cành khô, thu đông hề nối gót,
Chuếnh choang giang san hề còn say hát ngao.
Mây hồng tím phương tây hề tà huy thoi thóp.
Đời sắp tàn chăng hề bấc lu dầu bao?
Ngõ hẹp giường tre, giấc mơ hề chới với.
Thôi hết mùa thu tươi,
Hết thôi chờ đợi!
Rượu hề rượu hề! Giùm quên nhé ngươi!

Sao lòng ta đêm nay buồn không thể nguôi?
Niềm u uất dâng cao hề tháng ngày trôi xuôi.

Hàn Cát Nhi
02-06-2006, 04:49 AM
Qua áng hương trà





Hương biếc tràn quanh nắp đậy bờ
Ấm sành nho nhỏ khói lên tơ
Hồn sen thoảng ngát, trà dâng đượm
Ai biết mình sen rụng xác xơ?

Hoa sống trong bùn thuở trước đây,
Lầu son gia kín nhuỵ vàng hây.
Dễ đâu bướm thoả lòng khao khát,
Trinh bạch toàn thân kiếp đoạ đầy.

Mặt nước đìu hiu, một sớm thu,
Hồng trang vắng vẻ lối hoa cù
Đào phai thắm rụng, tay phàm vín,
Rao bán mười phương chợ xuất phu.

Cánh rã rời theo nhịp ngón thu;
Trắng phau, muôn giọt lệ hương tròn
Lần rơi trên lớp trà khô héo.
Lưu chút thơm thừa gửi nước non...

Nâng chén, mời anh thưởng vị trà,
Đừng quên tan tác mấy đời hoa.
Cạn từng hớp nhỏ cho sen đượm,
Vớt lại trần ai một chút ta.

Hàn Cát Nhi
02-06-2006, 05:59 AM
Hờn thặng phấn





Lòng ngát tràng giang, mộng bể hồ.
Sầu ai chuông lên giấc Cô Tô,
Gió thu ngày trắng hương vương giả,
Bạc gãy bồng hoen bụi đế đô.
Nửa kiếp phong lưu hờn thặng phấn,
Một trời sương móc lạnh vi lô.
Cửa trăng, bướm lạc đường chăn gối...
Mặt giếng thêu vàng xác lá ngô.

Hàn Cát Nhi
02-06-2006, 08:41 AM
Ngoài ba mươi tuổi





Nằm say, nhựa toả cánh siêu siêu
Giường thấp, nghe trời xuống tịch liêu,
Sự nghiệp, nào đâu? Trưa nắng xế.
Hoa phai thề ước, lá tàn yêu,
Ngoài ba mươi tuổi, duyên còn hết?
Một ván cờ thua, ngả bóng chiều.
Ai khóc đời ai trên bấc lụi?
Đây mùa thu sớm lửa dần thiêu.

Hàn Cát Nhi
02-06-2006, 07:11 PM
Đời tàn ngõ hẹp





Gối vải mộng phong bầu
Vàng son mờ gác xép,
Bừng tỉnh mưa còn mau,
Chiều tàn trong ngõ hẹp.

Mưa lùa gian gác xép,
Ngày trắng theo nhau qua.
Lá rơi đầy ngõ hẹp:
Đời hiu hiu xế tà.

Ôi! ta đã làm chi đời ta?
Ai đã làm chi lòng ta?
Cho đời tàn tạ lòng băng giá
Sương mong manh quạnh chớm thu già.

Mải mê theo sự nghiệp,
Quá trớn, lỡ giàu sang;
Mưa rơi, chiều ngõ hẹp,
Lá vàng bay ngổn ngang...

Dìu vương nhau mươi chiếc lá khô vàng,
Xuân đời chưa hưởng kịp,
Mây mùa thu đã sang.

Giấc hồ nghe phấp phới
Cờ biển nhìn mơ màng,
Đường hoa son phấn đợi,
Áo gấm về xênh xang...

Chập chờn kim ốc giai nhân...
Gió lạnh đưa vèo,
Khoa danh trên gối rụng tàn theo!
Nao nao đàn sáo phai dần...

Hạnh phúc tàn theo,
Nửa gối thê nhi lá rụng vèo!
Song hồ lơ lửng khép,
Giường chiếu ấm hơi mưa;

Chiêm bao mờ thoáng hương thừa,
Tan rồi mộng đẹp,
Ôi thời xưa!

Ta đã làm chi đời ta xưa?
Ta đã dùng chi đời ta chưa?

Thiên thu? ngờ sự nghiệp!
Chiều mưa rồi đêm mưa;

Gió lùa gian gác xép,
Đời tàn trong ngõ hẹp.

Hàn Cát Nhi
03-06-2006, 01:03 AM
Mười hai tháng sáu





Riêng gửi Kiều Thu

Trăng cửa nhà ai? trăng một phương!
Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường
Ở! đêm tháng sáu mười hai nhỉ!
Tố của Hoàng ơi! hỡi nhớ thương.

Là thế! là thế! Là thế đó!
Mười năm thôi thế mộng tan tành!
Mười năm, trăng cũ ai nguyền ước?
Tố của Hoàng ơi! Tố của anh!

Tháng sáu, mười hai, từ đấy nhé
Chung đôi, từ đấy nhé lìa đôi!
Em xa lạ quá, đâu còn phải
Tố của Hoàng xưa, Tố của tôi.

Men khói đêm nay sầu dựng mộ
Bia đề tháng sáu, ghi mười hai,
Tình ta, ta tiếc! cuồng, ta khóc.
Tố của Hoàng nay Tố của ai?

Tay gõ vào bia mười ngón rập,
Mười năm theo máu hận trào rơi.
Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp,
Khúc Cổ Bồn Ca gõ hát chơi.

Kiều Thu hề Tố em ơi,
Ta đương lửa đốt tơi bời Mái Tây.
Hàm ca nhịp gõ khói bay
Hồ, xừ, xang, xế, bàn tay điên cuồng

Kiều Thu hề trọn kiếp thương!
Sầu cao ngùn ngụt mấy đường tơ khô
Xừ, xang, xế, xự, xang, bồ.
Bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên.

Kiều Thu hề Tố hỡi em!
Nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng.
Xê, hồ, xang... Khói mờ rung,
Nhịp vươn sầu toả năm cung ngút ngàn.

Hàn Cát Nhi
03-06-2006, 02:34 AM
Lá thư ngày trước





Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư!
Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư,
Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh
Rượu chẳng ấm, mưa hoài, chăn chiếu lạnh,
Chút hơi tàn leo lắt ngọn đèn khuya
Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê,
Gió âm hưởng bay về quanh nệm gối

Trong mạch máu, chút gì nghe vướng rối,
Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa...
Ngón tay run ghì nét chữ phai nhoà,
Hỡi năm tháng, hãy đưa đường giấc điệp!
Yêu mê thế! để mang sầu trọn kiếp!
Tình mười năm còn lại chút này đây.
Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
Còn e ấp, thuở duyên vừa mới bén.

Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn?
Lần đầu tiên ai dám ký: Em anh?
Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh,
Lòng tự thú giữa khi tìm chốn nấp.
Mươi hàng chữ đơn sơ, ồ ngượng ngập!
E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ!
Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ,
Tình hé nụ hừng thơm trong nếp giấy ...

Ôi thân mến! Nhắc làm chi thuở ấy!
Đêm nay đây hồn xế nẻo thu tàn...
Khóc chia lìa, ai níu gọi than van?
Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối.
Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối,
Mưa, mưa hoài! Rượu chẳng ấm, lòng đau.
Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau?
Vàng son có thay màu đôi mắt biếc!

Tình đã rời đi, riêng mình tưởng biếc,
Thôi rồi, đậy: chiều xuống giấc mơ xưa
Lá lá rơi, nằm bệnh mấy tuần thưa,
Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ
Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở,
Áo xiêm nào rực rỡ, ngựa xe ai?
Đây mưa bay, mờ chậm bước đêm dài,
Đêm bất tận, đêm liền đêm kế tiếp...

Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại chút này thôi,
Lá thư xưa màu mực úa phai rồi,
Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó.

Hàn Cát Nhi
03-06-2006, 11:21 PM
Buồn đêm đông





Mây bay mờ thấp lối đông sang,
Hồn lạnh tương tư nẻo gió vàng.
Hương cúc mong manh tà áo lụa,
Tình thu dài mãi chút dư vang.

Hoa gầy lây lứt níu cành xương
Cánh nhỏ đêm qua rụng ngập đường
Gối chiếc nằm nghe sầu bốn mặt
Đều đều mưa nhịp ý thê lương.

Rượu cũ hoàng hoa vị đắng rồi,
Men tàn thêm gợi nhớ nhớ xa xôi
Hương say nhạt với màu thu úa,
Chén lẻ sầu dâng lạnh thấm môi.

Buồng vắng ơ bờ chăn chiếu đơn,
Phên thưa lọt gió buốt từng cơn,
Ngoài xa bàng bạc lên sương khói
Tuyết phủ chiêm bao mộng chập chờn.

Hàn Cát Nhi
05-06-2006, 12:36 AM
Trăng cũ





Nguyệt lạnh màu sương dãi phố khuya
Hàn quang mơ khói bước say về...
Dưới chân bóng lá đường thêu gợn,
Trên ấy chừng rung nhịp áo nghê!
Nét thuý phai vàng, rêu biếc ngõ;
Trăng nười năm nhạt dáng hoa lê.
Chàng si! Thôi chớ làm duyên nữa!
Khúc Phượng, thanh âm trộn Sở Tề.

Hàn Cát Nhi
05-06-2006, 04:58 AM
Một phút ngừng say





Bấc trĩu hoa đèn, nhựa úa nâu
Phai say nằm khóc mộng ban đầu...
Bước chân mong ngóng vòng tay mở,
Dạo ấy, người ơi, xa lắm đâu!
Chớm nụ, tiếc cho tình quá ngát;
Mà thương trời bể quá cao sâu...
Tiếc thương lẻn khói vào tâm trí
Mưa gió tàn đêm lộng quán sầu.

Hàn Cát Nhi
05-06-2006, 08:58 AM
Nửa đêm ca quán





Nẻo bướm rờn tươi lửa cố đô,
Mộng phai ca quán tủi giang hồ
Từ xa kinh khuyết, cây lìa gốc,
Đời chớm vào thu, nhựa đã khô
Tình dứt, men còn say vĩnh biệt,
Tiếng tì đâu vẳng gái Hà Mô...
Nửa đêm, cạnh gối trơ hồng phấn;
Thao thức... vèo trăng một lá ngô.

Hàn Cát Nhi
05-06-2006, 06:13 PM
Đời vắng em rồi say với ai





Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu,
Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu.
Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối,
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau.

Trai lỡ phong vân gái lỡ tình,
Này đêm tri ngộ xót điêu linh,
Niềm quê sực thức lòng quan ải,
Giây lát dừng chân cuộc viễn trình

Tóc xoã tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lá hoa dung,
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo,
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.

Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay.
Buồn mưa, trăng lạnh: nắng, hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung một hướng say.

Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai.
Ra đi chẳng hứa một ngày mai.
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu,
Đời vắng em rồi say với ai?

Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây, người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng?

Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không?
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi,
Thoảng gió... trà mi động mấy bông.

Hàn Cát Nhi
06-06-2006, 07:55 AM
Em là công chúa





Bồng bềnh mun chảy óng lưng thon
Nhạc tía đền vua chuyển gót son
Yểu điệu Hương Giang mềm nếp áo,
Trầm bay sóng mỏng vạt trăng non.

- Công chúa! - Là đây mộng ngự thuyền.
Bài thơ mờ tỏ nón nghiêng duyên.
Hàng mi ánh phới tình thanh liễu
Gợn gợn dòng thu mắt ngọc tuyền.

Môi trĩu mùa nho ngọt ý thương.
Má thơm hồng hạnh kín tin hương
Lòng ơi! Nghe đã niềm xưa động
Nắng quái bờ mây, gấm tịch dương

Kề song, nguyệt chếch ngủ chung giường
Kinh khuyết trời xa trán tuyết sương.






--------------------------------------------------------------------------------

Hàn Cát Nhi
19-06-2006, 09:48 PM
Nhắn về thiên cổ





Nậm sứ, bẻ sành, cũng đến say
Lưng ong nào chẳng khít vòng tay!
Tuềnh toàng son phấn, bừa chai cốc,
Ai chọn mà quen với Đổi Thay!
Vạn thuở tiền thân lòng vốn khép,
Hoa đừng rụng nữa, bướm đừng bay.
Hát ngao nhắn vọng về thiên cổ;
Tình vẫn nguyên hương, rượu vẫn đầy.

Hàn Cát Nhi
23-06-2006, 01:40 AM
Ghé bến trần gian





Người say muôn thuở ghe qua chơi,
Nhựa níu, men chào, tóc lả lơi,
Trau chuốt, ân cần... thôi uổng quá!
Dạ phàm đâu buộc cánh chơi vơi.
Cuộc đi: khói, rượu, thơ, tình, mộng,
Ăm ắp đầy then, chẳng mượn đời,
Hưng sẵn, neo thuyền ghi chút cảm,
Buông về Cao Rộng mấy trung khơi.

Hàn Cát Nhi
23-06-2006, 03:11 AM
Đào nguyên lạc lối





Chiều đã tím ở lưng chừng dãy núi.
Sắc thu mờ lơ đãng dáng hoàng hôn
Lặng nằm nghe bốc tự đáy linh hồn
Nỗi thương mến xa khơi tình kiếp trước...

Sóng ngu dưới chân thuyền, im gió nước
Đã ai say lạc bước tới vô cùng
Sương đầy khoang nghe thấp thoáng bao dung
Mà lối ngát đào nguyên chừng hé mở
Trời cũ với hồn nay còn bỡ ngỡ,
Thuyền đã nghiêng và nghiêng hẳn dòng sông
Trên dốc say vùn vụt hướng về Đông.

Ta nghe rõ con thuyền trôi phấp phới
Non động hoang mang, tình xưa bạn mới.
Hoa chờ, tươi: mây đợi, thắm lưng đèo.
Suối quanh co bờ đá dựng cheo leo
Sườn bích lập nâng cao trần thạch nhũ.
Vòm nho nhỏ còn ghi thương nhớ cũ,
Lệ chia phôi ngàn thuở đọng lưng chừng.

Lối vào sâu mấy khoá nẻo sau lưng,
Khe nước hẹp khép dần sau bánh lái.
Đôi bờ gấm chập chờn xê xích lại,
Nóc rêu nhung buông rủ sát ngang đầu.
Hồn phiêu dao tưởng cõi chiếc thuyền câu
Lách hang đá bay về non nước Tấn.

Sương khói bânh khuâng, sông cùng núi tận.
Thời xa xôi dìu dặt áng hương mơ.
Đất Vũ Lăng chàng đánh cá năm xưa,
Mê sắc thắm tơi bời khe suối rụng,
Ven giải đào nguyên, buộc thuyền cửa động.
Dẫn bước xem trời mở cuối hang sâu.
Ôi thời gian! Sông núi vẫn tươi mầu

Hàn Cát Nhi
23-06-2006, 05:42 AM
Dựng





Tay tiên gió táp mưa sa

(Nguyễn Du)

Đàn rưng rưng lệ phách dồn mưa
Tiếng hát tàn rơi hận thuở xưa
Bụi nhuốm Thiên Thai nhoà hứng rượu;
Đời sau say giúp mấy cho vừa!
Cô đơn, men đắng sầu trăng bến
Đất trích Tầm Dương quạnh tiễn đưa,
Nhịp đổ càng mau nghe ríu rít
Tê rời tay ngọc lúc buông thưa.

Hàn Cát Nhi
23-06-2006, 08:20 AM
Dâng tình





Bốn trời sương lạnh.
Đường xanh bóng trăng,
Lửa đào lung lay phấp phới.
Thi nhân ơi! Xin dừng bước lại!
Đây Hàng Châu thường mơ ước... đêm Hoa Đăng!
Đêm Hoa Đăng đường xanh bóng trăng,
Đêm Hoa Đăng đèn quanh lối xóm.
Đây cầm ca người mộng, gái xưa Kim Lăng.

Hãy dừng đây, chàng say!
Mà điên cuồng lơi lả,
Đón muôn đời thanh sắc ngã trong vòng tay,
Nhịp trúc buông khoang,
Sóng tơ dồn chậm,
Môi nồng tươi, da mịn ấm.
Liễu xinh xinh thon dáng, liễu cong cong đôi nét mày.

Lũ chúng em chờ chàng qua chín kiếp.
Tình giang hồ phong nhuỵ vẫn nguyên hương.
Rượu dâng nồng đây son phấn mười phương.
Khói lên biếc, và đây hồn tứ xứ...
Trên cánh nhạc đê mê chàng hãy ngự,
Đàn tơ mây theo phách gỗ trầm hương.
Nhịp lời ca lơi lả bóng Nghê Thường,
Âm điệu sẽ ru chàng say đến cuối.

Lũ chúng em ca nhi,
Đón dâng chàng, một buổi,
Nỗi yêu mê cuồng dại nén từ lâu.
Rồi mai đây chàng rong ruổi,
Thuyền buộc sông mưa,
Ngựa dừng trăng khuyết,
Tình nhân thế chua cay người lịch duyệt,
Niềm giang hồ tan tác lệ Giang Châu,

Xin bẻ thuyền quay hướng
Xin giục ngựa quay đầu
Về cùng chúng em.
Buồng xuân chờ, cửa ngõ,
Khóm trúc đợi, xanh màu.
Họp cùng chúng em,
Có nàng tiên, má hồng nâu,
Giúp đôi cánh biếc dâng sầu lên khơi.

Hãy dừng đây chàng ơi!
"Cùng lận đận bên trời một lứa".
Đêm Hoa Đăng vắng chàng thoi thóp lửa.

Tiếng đàn sênh rời rạc khúc Thiên Thai!

Hãy dừng đây. Sương gió lạnh bên ngoài...

Hàn Cát Nhi
23-06-2006, 05:16 PM
Giang Nam người cũ





Thác là thể phách, còn là tinh anh

Nguyễn Du

Ai phụ tình ai, lỗi tóc tơ!
Đèn khuya truyện cũ hận dâng mờ
Giang Nam...! Mực động sầu trên giấy;
Chữ đảo điên rồi, thánh thót mơ

Ý tóc niềm da lượm kiếp nào
Đọng về mây tuyết nửa chiêm bao,
Đông A bừng thắm môi hàm tiếu,
Trăng phới bài ngân, liễu vướn cao.

Sương bay giải áo mướt rờn nhung
Sao ánh xiêm thêu ngọc rủ chùng,
Thưa thớt không gian, chìm tiếng nói,
Âm thanh huyền hoặc thoáng mờ rung.

Tính qua giọng suối ngợ tai phàm
Nhạc thấp cung Hồ, mộng phớt lam
Hơi gió xa khơi lời nhỏ nhẹ,
- Em nghìn thu cũ gái Giang Nam?

Bừng thức tiền nhân choàng cảm giác,
- Ai nghìn thu cũ gái Giang Nam?

........

Ta nhớ rồi! Em: hồn lẫn xác,
Em nghìn thu cũ gái Giang Nam.

Cô hàng xóm nhỏ chớm si mê,
Trầm lạn. Tây Sương lỡ dở thề,
Kiếp trước đời sau tình vẫn một,
Thời gian xuôi gửi tiếc thương về.

U uất không tan nẻo dạ đài,
Hồn trinh phiêu dạt lánh phàm thai
Sắc hương lơ lửng trôi dằng dặc,
Kết nhớ dồn yêu vọng với ai.

Ai đó là ta một kiếp nào,
Trầm luân, hồn tỉnh giữa chiêm bao.
Giác quan vụt chảy niềm run rẩy
Xưa đã nghìn thu gửi má đào

Cặp má đào xưa vừa độ chín,
Ôi nghìn thu cũ gái Giang Nam!

....

Đổi xác bao lần, ta lỗi hẹn.
Em nghìn thu vẫn gái Giang Nam.

Hàn Cát Nhi
23-06-2006, 08:24 PM
Tình liêu trai





Liệu ưng yếm tác nhân gian ngữ
ái thính thu phần quỷ xướng thi

(Vương Ngư Dương)

Quê nàng xa lắm, tận phương Đông,
Mãi xóm bình minh dậy lửa hồng;
Vóc liễu, y thường hoa phấp phới,
Trùng dương ngàn dặm nhớ mênh mông.

Chưa gặp bao giờ ta đã mê!
Này đêm trăng thiếu, rượu xa về...
Có ai ngăn bước cầm tay nhủ:
"Xá muội tình sầu, chớ lỗi thề!"

Lời nói như làn hương thoảng đưa ,
Sóng trăng gờn gợn chút âm thừa:
Liêu Trai nghi hoặc người trong truyện,
Hay đó tình duyên một kiếp xưa?

Rượu ngấm, say nằm dưới gốc mai
... Khói sương tha thướt áo bay dài...
Đê mê, trở gối..., ồ trăng lặn!
Rêu biếc còn ghi nhẹ dầu hài.

Nẻo mặt trời lên thoảng dáng mây,
Xiêm y mờ nhạt vóc hoa gầy...
Bể Đông nàng đã dần lui gót,
Kỷ niệm chừng lưu một chút đây

Gạn giấc chiêm bao với mảnh bình
Tóc xoà buông rỉ, má tròn xinh
Hoa mai thêu trắng nền xiêm lụa,
Đôi mắt ngời sao, miệng đẫm tình.

Lòng cháy yêu đương tự bấy giờ,
Sá chi ngoài thực với trong mơ!
... Đêm đêm, ảo ảnh thơm chăn gối,
Tình hướng về Đông, dạ lắng chờ.






--------------------------------------------------------------------------------

Hàn Cát Nhi
24-06-2006, 05:44 AM
Nửa truyện Hồ Ly





Dàn dưa mưa lất phất
Mênh mông sầu xứ đêm dài...
Hư vô, động tiếng giầy ai?

- Mình ta buồn dặc dặc,
Say giữa hai tờ Liêu Trai!
Rún rẩy hoa đèn rung ngọn bấc
Không gian dàn mãi tiếng giầy ai!

Dầu cạn lưng chừng phao,
Sợ nhỏ thon mềm dáng liễu;
Hài son phơi phới lửa đào,
Khói biếc màu xiêm yểu điệu...

Ai đó? phải chăng hồn Cỏ Cây?
Bấc thơm dầu quánh nhựa hây hây,
Dầu vơi bấc mỏng manh gầy,
Bước chân nào bợ ngợ?
Hoa đèn lung lay.

Ai đó? phải chăng hồn Cỏ Cây
- Mộ vắng lầu hoang, ngơ ngác sợ,
Cùng đêm nương về đây,
Cùng mưa vương về đây,
Nửa truyện Hồ Ly trang sách dở,
Lung linh tiếng giầy.

Hàn Cát Nhi
24-06-2006, 09:04 AM
Đêm đông xem truyện quỷ





Ngõ nhớ hoa vàng, gác nhớ trăng,
Chiêm bao giợn tuyết, gối ngờ băng.
Sương vây bể xám, lòng hoang đảo
Nằm hấng thơ mưa độc vận bằng.
Phới gót, mùa say về, ẩn hiện
Giữa đôi dòng chữ sách Khiêu Đăng.
Xôn xao vò nậm bừng hương cúc,
Thu nhập hồn men cựa đó chăng?

Hàn Cát Nhi
24-06-2006, 11:17 PM
Đậm nhạt





Da thịt đìu hiu rợp bóng mây.
Sương lam mờ cỏ gió vàng cây
Song sa nắng xế dần ân ái,
Lạnh cả mùa xưa nguyệt mái Tây.

Nẻo ngắt chiêm bao: nhịp rụng đều:
Tâm tư ngờ chạm bước hài thêu,
Tiền thân nửa gối, vường mưa lá,
Vết cũ phong sầu đậm nhạt rêu.

Tình chủng bơ vơ, độc viễn hành.
Nàng Thôi thôi đã...! Hết Oanh Oanh!
Gót sen chùa cổ đêm trăng ấy
Vọng thấu luân hồi nhạc mỏng manh.

Mùa nhớ thương sang, mộng nõn nà,
Tình anh nghìn kiếp thoáng dư ba,
Hồn ai xác mới nghe thoi thóp
Vang bóng hài xiêm chuyển thớ da.

Hàn Cát Nhi
25-06-2006, 04:33 AM
Cảm thông





Tri ngã dả, kỳ tại thanh lâm hắc tái giang hồ
Bồ Tùng Linh

Đã lâu trăng cứ tuần trăng sáng
Hoa cứ mùa hoa dậy sắc hương
Phai, thắm, đầy, vơi, hờ hững nhịp;
Vô tình lui tới lớp tang thương

Triều đại hưng vong, đều tiếng cuốc
Duyên tình quên nhớ, giỡn hoàng ly
Trắng đen thề nguyện, trầm lên vút
Cao thấp sầu vui, phẳng trúc ly.

Ai thấy não nề trên lá thắm
Buồn ai cung nữ lạnh chia phôi?
Nào ai linh cảm màu sông trắng
Hận kẻ ôm thuyền khóc lứa đôi?

Khi thiêng chừng sớm lìa nhân thế
Dương thịnh rồi chăng? Âm đã suy?
Quạnh quẽ thu phần thơ bặt tiếng,
Lầu hoang chìm cỏ dấu bồ ly.

Còn đâu thuở ấy niềm khăng khít!
Quỷ với người chung một mái nhà,
Trăng bạn, hoa em, trầm mối lái,
Đèn khuya dìu dặt bóng yêu ma.

Dăm ngã thư sinh vừa lạc đệ,
Mươi nàng xuân nữ sớm chìm châu,
Cảm thông một phút bừng ân ái,
Miếu nguyệt vườn sương gặp gỡ nhau.

Âm Dương kề sát đôi bờ suối,
Vạn dịp cầu tơ chắp ý duyên
Xao xuyến muôn loài thơm nhạc sống
Gỗ nào danh sĩ? đá, thuyền quyên?

Tương tư có nghĩa gì non ải?
Gác trọ buồng khuê một nỗi bàn
Trang sách chập chờn, run lửa nến,
Hài thêu nâng gọi, ngắn không gian.

Hỡi ơi! dâu bể mòn thương nhớ
Gỗ đá còn trơ gỗ đá thôi!
Lớp lớp biên cương, tình chật hẹp,
Mùa xưa thông cảm đã qua rồi.

Qua rồi thuở ấy tình sâu nặng
Trăng mới cuồng si nụ bán khai
Ta nhớ tiền thân, phòng lại ngỏ...
Giấc bồ thơm tóc gái Liêu Trai.

Hàn Cát Nhi
25-06-2006, 08:41 PM
Bạc tình





Hoa trắng đầy mồ:
Não một tiếng ai vừa khóc?
Sương vẩn đục,
Khói mơ hồ,
Nhìn quanh: chiều xám với tha ma!
Vắng tanh! Ôi, chiều, nơi tha ma!

Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa
Mà thảm thiết? Hay thu vừa nức nở?
- Không, không phải giọng hờn trong Sắc úa
Không! cũng không âm nhạc của Màu phai
- Tiếng mùa thu ta lắng đã quen tai!
- Nhưng gió tắt mà sao còn động cỏ,

Hoa lung lay; vật vã nắm hương tàn?
Hay tiếng khóc dâng lên từ đáy mộ,
Của muôn đời chưa nín hận lìa tan?
Ngậm ngùi u uất
Não một than van
Oán thương chi mà cay đắng muôn đời?

Ta chẳng biết, nưng ai mà biết được
Chân đứng lại hồn trôi vào thuở trước,
Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa,
Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu,
Tiếc cung điện Trường An còn nức nở;
Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở,
Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay!
Mắt mòn trông, ải Nhạn khói mây đầy!

Ngậm ngùi u uất
Não một chua cay
Oán thương chi mà xương máu tràn đầy?
Sao tiếng khóc còn dâng thê thiết mãi?
- Bóng chiều buông đã lạnh kín tha ma!
Từ cõi âm còn vẳng đến lòng ta
Niềm di bấn của ai người bạc mệnh.

Tay run rẩy, nhưng không vì gió lạnh
Bỗng để rơi trên cỏ nắm vàng hương
Ta vừa thấy một linh hồn mỏng mảnh
Níu vai ta đòi trả lại yêu đương

Lòng chơ vơ rùng rợn nỗi kinh hoàng
Lời cay đắng tưởng vô cùng bất tuyệt.
Ngậm ngùi thống thiết
Rầu rĩ thê lương
Tiếng nức nở trên vai nhường giỏ huyết
Niềm oán hận càng nghe càng rõ rệt,
Ôi, trăm đau nghìn tủi quá bi thương!

Chiều hôm nay ta viếng mộ một tình nương.

Hàn Cát Nhi
25-06-2006, 10:39 PM
Vườn tâm sự





Tặng N.H

Một dĩ vãng tràn thơ và đẫm lệ,
Những u hoài chôn kín tận thâm tâm
Anh dùng dắng, mãi chiều nay mới kể,
Mặc dầu em thúc giục đã bao năm.

Vườn tâm sự sắc hương nào có thiếu,
Nhưng hương tàn trong nhị, sắc trên hoa,
Đây đó, ngủ âm thầm muôn cánh héo,
Nụ cười tươi tan tác, phấn son nhoà

Đây chiếc tổ, chim không nhìn nhận nữa,
Để buồng rơm mục nát giá hơi may
Kia, ủ dột đôi ba mồ lá úa
Ngổn ngang nằm thoi thóp dưới chân cây.

Hãy nín thở đi em, và rón rén
Kẻo bước chân xô rạt những hồn thơm
E tiếng nói sẽ làm kinh động đến
Của thời xưa niềm thương nhớ yêu đương.

Hãy đứng lại trầm ngâm bên mộ lá,
Hãy nâng niu từng cánh rụng đài sơ,
Nhưng chớ hỏi bướm vàng đâu vắng cả,
Cùng chim xanh thôi hót tự bao giờ

Chớ căn vặn: buồng rơm sao bỏ trống?
Mà uyên đi còn hẹn trở về chăng?
Cũng đừng nhắc: phiến gương hồ ảo mộng,
Còn hay thôi ngời tỏ dấu sao Băng?

Hãy yên lặng, nhưng trông tìm hãy khắp
Hiểu cho xa và cảm nữa cho sâu,
Rồi em sẽ thấy lòng thơ tràn ngập,
Sóng buồn thương xô đến tự đâu đâu

Từng bước đã theo anh vào quá khứ,
Hãy theo anh từng bước lặng ra về.
Đó, hết thảy, em ơi đời tâm sự,
Vui gì đâu mà em cố đòi nghe!

Trời xuân quang đãng ngoài kia,
Giấu nhanh giọt lệ ra về thôi em.
Lần sau muốn lại vào xem,
Đừng quên khẽ tiếng và êm gót giầy.

Bước chân lời nói thơ ngây,
Nếu làm xao động những ngày tháng qua,
Thời anh đóng cửa vườn hoa;
Thôi không kể nữa đâu mà, nghe em!

Hàn Cát Nhi
26-06-2006, 04:11 AM
Cánh buồm trắng





Đằng xa mây tán loạn
Gió bấc thổi không ngừng
Rặng núi còn đâu nữa
Giải lụa quấn ngang lưng

Mặt trời xuống bụi trúc,
Mây nhẹ đua nhau trôi;
Tiếng trống trên chòi huyện
Thu không đã đổ hồi

Ánh vàng lây lứt vướng
Trên đồng lúa bao la;
Màu tím hồng tan nát
Từng mảnh trên sông Đà.

Dưới chân sóng nức nở,
Ta ngồi nghe buổi chiều.
Bên tai gió nức nở,
Ta ngồi mong người yêu

Một cánh buồm vải trắng
Trôi theo nước lững lờ;
Từ khoang thuyền lanh lảnh
Tiếng hát bỗng cao đưa.

Cánh buồn ngày một nhỏ,
Tiếng hát ngày thêm xa,
Ta nhìn theo không chớp,
Ta lắng mãi lời ca.

Phải đương đầu với gió,
Phải bơi ngược dòng sông,
Tiếng ca dần đuối sức
Còn thoi thóp não nùng.

Rồi sau chìm tắt hẳn,
Như ánh nẵng chiều đông
Đã tắt trên đầu núi,
Đã chìm trên mặt sông.

Rồi từ cao ập xuống
Rồi từ xa dồn về
Bóng đêm dần chiếm cứ
Tràn ngập nơi thôn quê

Nhưng trong khung cảnh vật
Cứ từng phút tối hoài,
Xa xa cánh buồm nhỏ
Màu trắng vẫn chưa phai.

Nào tím, vàng lá mạ
Vời hồng tía, còn đâu!
Chỉ còn một điểm trắng
Hấp hối trong đêm sầu

Em ơi! ta trằn trọc,
Khắc khoải đã bao đêm,
Nhớ mong, rồi ngờ vực
Đến cả tấm tình em.

Vì những điều mơ ước
Của tuổi trẻ yêu đời,
Thắm tươi như ánh nắng
Đã phai rồi, em ơi!

Giấc uyên ương liền cánh
Mộng trăm năm lứa đôi,
Êm đềm như tiếng hát,
Đã tan rồi em ơi!

Trong lo buồn chán ngán
Trong hoàn cảnh éo le
Tuy ta còn nhận rõ
Lòng em yêu xưa kia.

Nhưng mai ngày, bóng tối
Xẫm mãi trên đường đi:
Biết đâu còn nữa
Lòng em yêu, xưa kia.

Ta đâu còn giữ được
Lòng em yêu như xưa;
Em ơi! cánh buồm trắng
Sắp biến trong đêm mờ!






--------------------------------------------------------------------------------

Hàn Cát Nhi
26-06-2006, 08:59 AM
Chậm quá rồi





Mãi hôm nay lá úa ngập lòng ta,
Lệ ngâu đã bắt đầu reo thánh thót,
Sen từng cánh với sương trinh từng giọt,
Bắt đầu rơi: thu đã tới lòng ta!

Mãi hôm nay, ôi nửa kiếp trông chờ!
Nàng mới đến, tay chèo khua nhẹ sóng,
Tóc trễ nải trên lưng còn bỏ thõng,
Vòng hoa đào ôm lệch trán ngây thơ

Mãi hôm nay một buổi sáng thu mờ,
Nắng đã tắt nơi lòng ta lạnh lẽo,
Hương đã nhạt mà hoa dần đã héo,
Còn chi đâu nồng thắm để yêu mơ!

Có ai đem xây đắp một ban thờ
Với những mảnh bình tan trâm gẫy nát?
Có ai tặng, để cho người đỡ khát,
Một vò không, hay một trái tim khô?

Bao nhiêu năm, tưởng đã phí công chờ,
Ta xé vụn ân tình reo rắc mãi,
Nay dẫu muốn thu về khâu chắp lại,
Cũng không sao toàn vẹn được như xưa!

Lòng ta ơi! Xin trở lại bên mồ,
Để thương xót những đêm tàn lá rụng;
Và đôi cánh vô duyên, đừng mở rộng,
Đón đưa người Nhan Sắc đến lầu thơ,

Kìa đã thôi rún rẩy cặp vai ngà,
Nàng quăng mái chèo đi rồi đấy nhé,
Tay đương vẫy, miệng nhung đào sắp bé,
Bốn trời sương sắp vọng bốn tên ta.

Lánh đi thôi, Nàng đã bước lên bờ!
Dấu đi nữa, cả không gian sầu muộn,
Ta chẳng nỡ, trời ơi, ta chẳng muốn,
Của lòng ta Nàng đến lúc thu sơ.

Hàn Cát Nhi
26-06-2006, 11:35 PM
Lo sợ





Trên lớp sóng mây viền ánh sáng,
Con thuyền trăng bạc lững lờ trôi.
Đêm nay bánh lái trầm hương lỏng,
Không biết ai trêu tháo trộm rồi.

Đem dấu cả bơi chèo gỗ quế
Để Hằng Nga sợ nép trong khoang
Gió khuya lồng lộng từ muôn hướng
Xô chiếc thuyền cong doạ mãi nàng

Biển mây sóng nổi càng to gấp
Bọt trắng dâng lên quá mạn thuyền.
Vũ trụ say nhìn trăng lảo đảo,
Chừng e sóng lật cướp người tiên.

Hàn Cát Nhi
23-07-2006, 09:14 AM
U tình





Anh biết em từ độ,
Em mới tuổi mười hai,
Anh yêu em từ thuở,
Em còn tóc xoã vai.

Tháng ngày đi mau quá,
Chốc đã sáu năm trời,
Tình anh vẫn chưa hiểu:
"Chưa, là "không", em ơi!

Em vẫn tin anh lắm,
Em vẫn mến anh nhiều.
Nhưng em tin em mến,
Đâu phải là em yêu.

Trái tim hờ hững ấy,
Đâu thổn thức vì anh.
Anh cũng không hề muốn,
Van xin một ái tình...

Cho nên dòng lệ tủi
Thấm ướt những trang đời.
Xoá nhoà hy vọng cũ,
Hoen ố cả ngày mai.

Lòng anh dần uống cạn
Đến giọt cuối yêu đương
Chỉ còn của dĩ vãng
Một dư vị chán chường

Hôm qua tình đã chết,
Anh đã chôn nó rồi.
Anh khóc vì chôn nó
Là chôn cả một đời.

Nhưng anh không đào huyệt,
Không vùi đất như ai,
Cũng không mua vải liệm,
Cũng không mua quan tài.

Anh chỉ đem chôn nó,
Với nỗi niềm chua cay;
Từng mảnh từng mảnh một
Trong mấy vần thơ đây

Rồi một chiều xuân thắm,
Say hạnh phúc lứa đôi
Vô tình em có nhớ
Đến người cũ xa xôi.

Mong em thu nhặt giúp,
Đôi tay dù hững hờ,
Mong em vì bắn lượm,
Những mảnh tình bơ vơ.

Chắp lại và thương xót
Dành cho một nấm mồ,
Ở nơi dù hẹp nhất,
Của lòng em say sưa.

Hàn Cát Nhi
24-07-2006, 01:05 AM
Tình si





Lá khô
Rụng
Kín gương hồ
Sóng
Nhấp nhô...
Mũi thuyền rẽ lá vàng khô,
Sao ngà vụt tự đáy hồ bay lên

Long lanh giọt lệ tuyết,
Lặng lẽ trôi theo thuyền.
Say sưa hàng lá dang tay đón
Hạt ngọc quỳnh đâu lạc động tiên.
E thẹn sau thuyền sao lẩn trốn,
Ôm bờ, lá vẫn rõi theo bên...

Bẽ bàng lá vẫn theo bên,
Thuyền, trôi vẫn quyến sao đêm,
Hào quang vẫn ngủ êm đềm trong mơ.

Sóng
Nhấp nhô...
Lá khô
Rụng
Kín gương hồ

Hàn Cát Nhi
24-07-2006, 02:19 AM
Tạm ghé thuyền





Hạnh phúc thôi rồi lạc cánh uyên
Sông xa buồm biếc hỏi Đào Nguyên
Gió cao một sớm rời tay lái
Đã nửa tuần trăng tạm ghé thuyền
Mê chút thơ ngây tìm đến trọ
Cùng em đâu phải ý trao duyên
Hây hây xuân chớm hồng đôi má
Thêm gợi hình xưa kẻ lỗi nguyền

Buổi tan về học mấy chiều hương
Ta đón chờ em nẻo đến trường
Mộng cũ phai tàn nghe lại thắm
Ôi người xưa hứa trọn đời thương

Then châu lầu ngọc giam tình nhỏ
Riêng trắng lòng ta một bến sương
U uất sầu đâu bừng nổi dậy
Thuyền ơi neo hãy cắm tha phương

Ta nhổ thuyền đây từ giã em
Ái ân mồ đắp phía sau rèm
Mênh mông đâu đó ngoài vô tận
Một cánh thuyền say lạc hướng đêm

Hàn Cát Nhi
24-07-2006, 11:58 PM
Mùa thu đã về





Thu về mảnh dẻ, bước chân êm,
Mong manh sương thoáng mờ y xiêm.
Gió thơm dẹp lối, xôn xoa lá,
Rung hoa, làm gợn nguồn trăng đêm.

Phơi phới lâng lâng đôi gót nhỏ
Xa lạ như muôn đời thượng cổ,
Hoang đường như một giấc chiêm bao.
Không nơi đâu ngăn cấm được Thu vào,
Cho đến tận thâm khuê còn trống ngỏ;
Chân vô ảnh biết chi là cổng ngõ!

Gót sen êm dịu dịu bước như ru
Lời suối êm nhè nhẹ cất như ru,
Gọi trao buồn thoáng sầu vô cớ.
Không thi sĩ cũng nghe lòng rộng mở,
Trái tim nào then khoá với Nàng Thu?
Muôn dây đa cảm đều xao xuyến,
Áo mỏng, chân êm Nàng đã đến.
- Chiếc đề cung vừa nhẹ lướt trên tơ.

Ai rằng Thu khơi nguồn tiêu sơ?
Ta rằng Thu gây mầm tình mơ,
Chính tay Thu reo rắc mến thương bờ,
Bởi nàng Thu là chị của Nàng Thơ

Hàn Cát Nhi
30-07-2006, 04:18 AM
Dịu nhẹ





Gợn trắng ngàn mai thoảng dáng xuân,
Màu trinh e lệ gió ân cần,
Mươi bông cúc nõn chờ tay với,
Một chút hoa đào vướng gót chân.

Thuyền nhỏ sông lam yểu điệu về,
Cỏ chen màu liễu bước chân đê.
Tình xuân ai chở đầy khoang ấy,
Hương sắc thanh bình ngập lối quê.

Nắng nhẹ mây bờ, sương hơi hơi,
Sương thưa, nắng mỏng, nhạc khoan lời,
Dây đàn chầm chậm hôn trên phím,
Muôn vạn cung "Hồ" lả lướt rơi.

Khói dịu hương êm tản mác đầy,
Tơ chùng điệu thấp, bốn phương say
Mùa xuân lẳng lặng về không tiếng,
Duyên khép tình em ngậm dấu giầy.

Là ánh trăng non chớm độ rằm
Xuân là duyên nụ tuổi mười lăm,
Mến thương không ngỏ, Chàng như Thiếp,
Hồn khoá then trinh lặng nhớ thầm.

Tìm chi nao nức giữa mùa tươi,
Xuân chẳng đàn cao ở phím đời,
Rượu ngọt men hiền say chút ít,
Chàng Lưu đừng ngại thiếu Mai Khôi.