It's Never Too Late
06-05-2006, 07:57 AM
Khi Bạn Có Niềm Tin
Tôi không nhớ tôi muốn trở thành giáo viên từ khi nào . Muốn hơn bất kì thứ gì khác . Hồi nhỏ , tôi chơi trò cô giáo - học sinh với mấy anh chị em họ và những đứa trẻ cùng xóm , cho rằng mình đang tập luyện kỹ năng cho sự nghiệp tương lai . Nhưng chỉ đến khi học trung học tôi mới nhận ra rằng giấc mơ của mình ... đắt đỏ đến mức nào . Gia đìng tôi chỉ đủ sống , còn tôi thì mơ ước vào trường đại học Connecticut - một trong những trường đại học danh tiếng cả về chất lượng lẫn giá cả . Mà tôi thì không muốn chấp nhận một một giải pháp nào tốt hơn .:think:
Năm học lớp 12 , tôi đã bắt đầu đăng kí vào các trường đại học , trong đó có trường ĐH Connecticut . Nhưng có một chướng ngoại vật rất lớn giữa tôi và ĐH Connecticut : tiền học phí .
Ban đầu , tôi định bỏ cuộc bởi ai sẽ cho tôi tiền học phí đây ? Tôi không phải là học sinh giỏi nhất lớp , thậm chí cũng chưa từng tiến gần vị trí đó . Học bổng chỉ dành cho những học sinh học thật giỏi , trường hợp của tôi gần như vô vọng .
Nhưng trái tim không cho tôi đặt mục tiêu thấp hơn . Tôi sẽ đăng kí cho tất cả học bổng mà trường Connecticut có . Đằng nào thì tôi cũng chẳng có gì để mất .:)
Đến cuối kì nghỉ hè , các bạn của tôi bắt đầu nhận được những thư nhập học của các trường . Sau vài ngày lo lăáo , tôi cũng nhận được thư mời nhập hoc của trường Connecticut . Tất nhiên là tôi sẵn sàng rồi . Tôi đã được nhận vào học thì tại sao tôi phải bỏ cuộc ?
Tôi lao đi làm thêm . Làm cả ngày . Nhưng số tiền tôi kiếm được chẳng bằng 1 phần 10 học phí . Bố mẹ tôi thì chắc chắn không thể có số tiền đó , nhưng bố mẹ là những người tuyệt vời . Bố mẹ dạy tôi không bao giờ được từ bỏ ước mơ của mình , không bao giờ được do dự về những gì mình thật sự mong muốn . Và tôi tiếp tục nuôi hi vọng . :)
Nhưng rồi một tháng trời trôi qua mà tôi vẫn không nghe tin gì từ trường Connecticut nữa , có lẽ tôi đã hi vọng nhiều quá . Niềm tin của tôi ngày càng giảm .
Cuối cùng 1 tập tài liệu được gửi đến cho tôi . Lúc đó tôi đã mệt mỏi đến độ không hiểu tập tài liệu nói những gì . Tôi mang tập tài liệu đó đến tận trường Connecticut để hỏi . Và để rồi tôi biết rằng mình không chỉ nhận được một học bổng của trường mà những hai . Tôi bật khóc ngay lúc đó ! Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực một phần nhờ niềm tin !!!:)
Bây giờ tôi đã là sinh viên năm thứ nhất của trường Connecticut , khoa Tiếng Anh , tôi sẽ là giáo viên Tiếng Anh .
Và tôi tin vào câu nói này : " Bạn nhất định phải với tay lên bầu trời , vì nếu chẳng may bạn không trở thành Mặt Trời được thì bạn vẫn sẽ nằm trong sô những ngôi sao "
Theo : Rose Torcash
P/s : Có lẽ nhiều người đã hỏi tại sao mình lại đặt tên nick của mình là như vậy và mình đã trả lời nó là một câu chuyện mình rất khâm phục = có ý nghĩa:) ... Chính vì vậy , hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe cậu chuyện đó !!! Có lẽ câu chuyện này về văn vẻ thì không hay nhưng mình tin rằng ý nghĩa của nó rất to lớn và quan trọng , đúng không ???:)
Tôi không nhớ tôi muốn trở thành giáo viên từ khi nào . Muốn hơn bất kì thứ gì khác . Hồi nhỏ , tôi chơi trò cô giáo - học sinh với mấy anh chị em họ và những đứa trẻ cùng xóm , cho rằng mình đang tập luyện kỹ năng cho sự nghiệp tương lai . Nhưng chỉ đến khi học trung học tôi mới nhận ra rằng giấc mơ của mình ... đắt đỏ đến mức nào . Gia đìng tôi chỉ đủ sống , còn tôi thì mơ ước vào trường đại học Connecticut - một trong những trường đại học danh tiếng cả về chất lượng lẫn giá cả . Mà tôi thì không muốn chấp nhận một một giải pháp nào tốt hơn .:think:
Năm học lớp 12 , tôi đã bắt đầu đăng kí vào các trường đại học , trong đó có trường ĐH Connecticut . Nhưng có một chướng ngoại vật rất lớn giữa tôi và ĐH Connecticut : tiền học phí .
Ban đầu , tôi định bỏ cuộc bởi ai sẽ cho tôi tiền học phí đây ? Tôi không phải là học sinh giỏi nhất lớp , thậm chí cũng chưa từng tiến gần vị trí đó . Học bổng chỉ dành cho những học sinh học thật giỏi , trường hợp của tôi gần như vô vọng .
Nhưng trái tim không cho tôi đặt mục tiêu thấp hơn . Tôi sẽ đăng kí cho tất cả học bổng mà trường Connecticut có . Đằng nào thì tôi cũng chẳng có gì để mất .:)
Đến cuối kì nghỉ hè , các bạn của tôi bắt đầu nhận được những thư nhập học của các trường . Sau vài ngày lo lăáo , tôi cũng nhận được thư mời nhập hoc của trường Connecticut . Tất nhiên là tôi sẵn sàng rồi . Tôi đã được nhận vào học thì tại sao tôi phải bỏ cuộc ?
Tôi lao đi làm thêm . Làm cả ngày . Nhưng số tiền tôi kiếm được chẳng bằng 1 phần 10 học phí . Bố mẹ tôi thì chắc chắn không thể có số tiền đó , nhưng bố mẹ là những người tuyệt vời . Bố mẹ dạy tôi không bao giờ được từ bỏ ước mơ của mình , không bao giờ được do dự về những gì mình thật sự mong muốn . Và tôi tiếp tục nuôi hi vọng . :)
Nhưng rồi một tháng trời trôi qua mà tôi vẫn không nghe tin gì từ trường Connecticut nữa , có lẽ tôi đã hi vọng nhiều quá . Niềm tin của tôi ngày càng giảm .
Cuối cùng 1 tập tài liệu được gửi đến cho tôi . Lúc đó tôi đã mệt mỏi đến độ không hiểu tập tài liệu nói những gì . Tôi mang tập tài liệu đó đến tận trường Connecticut để hỏi . Và để rồi tôi biết rằng mình không chỉ nhận được một học bổng của trường mà những hai . Tôi bật khóc ngay lúc đó ! Giấc mơ của tôi đã thành hiện thực một phần nhờ niềm tin !!!:)
Bây giờ tôi đã là sinh viên năm thứ nhất của trường Connecticut , khoa Tiếng Anh , tôi sẽ là giáo viên Tiếng Anh .
Và tôi tin vào câu nói này : " Bạn nhất định phải với tay lên bầu trời , vì nếu chẳng may bạn không trở thành Mặt Trời được thì bạn vẫn sẽ nằm trong sô những ngôi sao "
Theo : Rose Torcash
P/s : Có lẽ nhiều người đã hỏi tại sao mình lại đặt tên nick của mình là như vậy và mình đã trả lời nó là một câu chuyện mình rất khâm phục = có ý nghĩa:) ... Chính vì vậy , hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe cậu chuyện đó !!! Có lẽ câu chuyện này về văn vẻ thì không hay nhưng mình tin rằng ý nghĩa của nó rất to lớn và quan trọng , đúng không ???:)