mắt_cỏ
24-04-2006, 11:43 PM
Đức đã nằm ngay ngắn trên giường,có thể nghe rõ tiếng ngáy đều đều của nó.Tôi lẳng lặng bước ra hè châm một điếu thuốc rồi nhả khói vào không gian yên tĩnh của đêm khuya,đêm khuya trong trẻo và thanh vắng quá.Mấy cây mai chiếu thủy đầu hồi tỏa hương ngan ngát hòa vào với mùi ngọc lan làm tôi quên hẳn cái mùi rượu nồng nặc từ miệng Đức.Xa xa,dãy núi Vũng Chua hiện ra lờ mờ .Tháng ngày đã qua đang rải miên man trong trí nhớ như những con sóng nhỏ trong một hồ nước lớn thì bỗng trong nhà,Đức lại ú ớ " Hoa!Mình nói này...ho..a...mình ...n..ó..".
* * *
Thôi ngủ đi Đức ạ!Mày còn điên làm gì nữa.Tao xin mày,mày đừng mãi hành tội cái thân mày,và cả cái thân tao nữa.Mày có biết không,mỗi khi mày say,tao lại tự nguyện làm cái bị cho mày trút giận,để rồi sáng mai nhận của mày một lời xin lỗi.Mày cũng biết tao đau,mày cũng hối hận đầy người.
Bình thường tao lạnh nhạt và hờ hững với mày lắm phải không?Có lần mày đã nói với tao một câu thế này:"tao chẳng hiểu sao cứ mang cái giận đâu đâu về phòng rồi lại nhè đầu mày mà trút."Tao chỉ cười.Bởi với mày,tao chưa bao giờ nói được một lời chia sẻ,bởi với mày tao chỉ là cái bóng ma chỉ biết ra vào và mỉm cười ,hay nhíu mày trợn mắt mỗi khi tao không đồng ý điều gì.Là một người bạn,tao cũng ân hận vì tao tồi quá.Nhưng tính tao là thế.Mỗi khi tao nói ra một chuyện buồn,thì tao sợ nỗi buồn ấy lại lan sang mày.Mỗi khi tao vui,tao lại sợ niềm vui của tao quá tầm thường và nhạt nhẽo với mày.Còn mỗi khi mày buồn,tao lại sợ một lời động viên sẽ trở thành trống rỗng và vô vị.
Mày hay nói cười, để rồi mỗi khi say mày lại khóc.Khóc để làm gì?Mày điên thật rồi Đức ạ! bởi mày tỉnh như tao thì tao đã vả vào cái mặt mày.
Hoa bây giờ đâu còn như Hoa ngày trước,một cô bé vẫn thẹn thùng và rụt rè trước người lạ.Bó bằng lăng mà mày đã đem về tặng hôm sinh nhật nàng được trịnh trọng cho vào một cái cái bì đen rồi quăng vào sọt rác.
Mày biết không?còn tao thì tao biết.Nhưng cái biết của tao đã không thể bù vào cái không biết của mày.Có lẽ đến bây giờ thì mày vẫn nghĩ tình yêu là niềm tin và là sự trải nghiệm, bởi chân lí rằng cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đến trái tim,mà để đến mỗi trái tim thì mỗi người chọn cho mình một con đường khác nhau phù hợp?
Mày có tin một người không có tim không?Còn tao tin,một người một lúc nhận lời yêu cả hai người,một người luôn dùng cân tiểu li để suy xét thiệt hơn trong tình cảm thì trái tim của họ đã teo thắt ,mất rồi.
Thôi! mày đừng có điên nữa.Bởi chính trong lòng tao,có lẽ cũng cuồng điên như thế.Nhưng điên để làm gì?Điên liệu có gọi mời được trái tim con người trở lại?
* *
*
Trận mưa lớn đổ ào xuống thành phố.Lạ thật!trời khi nãy trong hế sao bây giờ lại mưa?Đức vẫn thở đều đều và ngủ hồn nhiên như một đứa trẻ.Tôi nằm ghé bên cạnh ,khí trời lành lạnh kéo về một giấc ngủ chập chờn vì bị cắt ra bởi nhiều ác mộng./.
Qui Nhơn 2006
Tom
* * *
Thôi ngủ đi Đức ạ!Mày còn điên làm gì nữa.Tao xin mày,mày đừng mãi hành tội cái thân mày,và cả cái thân tao nữa.Mày có biết không,mỗi khi mày say,tao lại tự nguyện làm cái bị cho mày trút giận,để rồi sáng mai nhận của mày một lời xin lỗi.Mày cũng biết tao đau,mày cũng hối hận đầy người.
Bình thường tao lạnh nhạt và hờ hững với mày lắm phải không?Có lần mày đã nói với tao một câu thế này:"tao chẳng hiểu sao cứ mang cái giận đâu đâu về phòng rồi lại nhè đầu mày mà trút."Tao chỉ cười.Bởi với mày,tao chưa bao giờ nói được một lời chia sẻ,bởi với mày tao chỉ là cái bóng ma chỉ biết ra vào và mỉm cười ,hay nhíu mày trợn mắt mỗi khi tao không đồng ý điều gì.Là một người bạn,tao cũng ân hận vì tao tồi quá.Nhưng tính tao là thế.Mỗi khi tao nói ra một chuyện buồn,thì tao sợ nỗi buồn ấy lại lan sang mày.Mỗi khi tao vui,tao lại sợ niềm vui của tao quá tầm thường và nhạt nhẽo với mày.Còn mỗi khi mày buồn,tao lại sợ một lời động viên sẽ trở thành trống rỗng và vô vị.
Mày hay nói cười, để rồi mỗi khi say mày lại khóc.Khóc để làm gì?Mày điên thật rồi Đức ạ! bởi mày tỉnh như tao thì tao đã vả vào cái mặt mày.
Hoa bây giờ đâu còn như Hoa ngày trước,một cô bé vẫn thẹn thùng và rụt rè trước người lạ.Bó bằng lăng mà mày đã đem về tặng hôm sinh nhật nàng được trịnh trọng cho vào một cái cái bì đen rồi quăng vào sọt rác.
Mày biết không?còn tao thì tao biết.Nhưng cái biết của tao đã không thể bù vào cái không biết của mày.Có lẽ đến bây giờ thì mày vẫn nghĩ tình yêu là niềm tin và là sự trải nghiệm, bởi chân lí rằng cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đến trái tim,mà để đến mỗi trái tim thì mỗi người chọn cho mình một con đường khác nhau phù hợp?
Mày có tin một người không có tim không?Còn tao tin,một người một lúc nhận lời yêu cả hai người,một người luôn dùng cân tiểu li để suy xét thiệt hơn trong tình cảm thì trái tim của họ đã teo thắt ,mất rồi.
Thôi! mày đừng có điên nữa.Bởi chính trong lòng tao,có lẽ cũng cuồng điên như thế.Nhưng điên để làm gì?Điên liệu có gọi mời được trái tim con người trở lại?
* *
*
Trận mưa lớn đổ ào xuống thành phố.Lạ thật!trời khi nãy trong hế sao bây giờ lại mưa?Đức vẫn thở đều đều và ngủ hồn nhiên như một đứa trẻ.Tôi nằm ghé bên cạnh ,khí trời lành lạnh kéo về một giấc ngủ chập chờn vì bị cắt ra bởi nhiều ác mộng./.
Qui Nhơn 2006
Tom