Hà Nội hiền
16-04-2006, 09:37 PM
Trời lạnh...gió mơn man thổi...từng chiếc lá nhỏ khẽ động đậy...như tim tớ đứng trước ấy...
Nhớ quay quắt lần ấy xoa đầu tớ và bảo tớ đừng buồn, nhớ cồn cào nhứng lần ấy gọi tớ là ú là đôrêmon.Nhớ...
Tớ chẳng bao giờ ngờ được chúng ta lại là bạn của nhau.Học cùng ấy 2 năm mà chưa 1 lần nói chuyện.Chỉ mơ hồ ấy là người mà tớ rất sợ,tớ rất sợ ấy.Thế giới của ấy là đánh nhau là rượu là thuốc lá là quát nạt.Thế giới ấy ko bao giờ là thế giới của tớ.Và thế giới của tớ cũng chẳng bao giờ là thế giới của ấy.Nhưng tớ chỉ đúng 1 nửa.Ấy lại có thể là người của thế giới của tớ.
Tớ nhớ nhất ngày đầu tiên mà ấy nói chuyện với tớ.Ngày valentin 14/02/06.Tớ vẫn vô tư cười nói với mọi người và bình thản với việc ko quà valentin, vì từ trước đến giờ đó là điều hiển nhiên và tớ cũng chẳng mong đợi.Tớ ko xinh, ko quá cá tính và tớ biết điều đó.Hôm đó vẫn vậy ko quà valentin.Tớ nghe tiếng ấy gọi : Ú! hôm nay valentin ko ai tặng quà ah?.Tớ quay lại và thấy ấy đang hỏi.Tớ gật đầu nhìn ấy = ánh mắt sợ hãi, đó là câu đầu tiên ấy nói chuyện với tớ.Rồi tớ chuyển từ sợ hãi sang ngạc nhiên cực độ: Ú! Tặng quà valentin cho tớ đi.
Tớ chẳng hiểu gì cả?Tớ ớ cả người ra chẳng nói đc câu nào , mãi mới cố nặn ra được 1 nụ cười.Và ấy quát, lại quát: cười gì.Tặng quà tớ đi.
Đó là lần đầu...
Nhớ quay quắt lần ấy xoa đầu tớ và bảo tớ đừng buồn, nhớ cồn cào nhứng lần ấy gọi tớ là ú là đôrêmon.Nhớ...
Tớ chẳng bao giờ ngờ được chúng ta lại là bạn của nhau.Học cùng ấy 2 năm mà chưa 1 lần nói chuyện.Chỉ mơ hồ ấy là người mà tớ rất sợ,tớ rất sợ ấy.Thế giới của ấy là đánh nhau là rượu là thuốc lá là quát nạt.Thế giới ấy ko bao giờ là thế giới của tớ.Và thế giới của tớ cũng chẳng bao giờ là thế giới của ấy.Nhưng tớ chỉ đúng 1 nửa.Ấy lại có thể là người của thế giới của tớ.
Tớ nhớ nhất ngày đầu tiên mà ấy nói chuyện với tớ.Ngày valentin 14/02/06.Tớ vẫn vô tư cười nói với mọi người và bình thản với việc ko quà valentin, vì từ trước đến giờ đó là điều hiển nhiên và tớ cũng chẳng mong đợi.Tớ ko xinh, ko quá cá tính và tớ biết điều đó.Hôm đó vẫn vậy ko quà valentin.Tớ nghe tiếng ấy gọi : Ú! hôm nay valentin ko ai tặng quà ah?.Tớ quay lại và thấy ấy đang hỏi.Tớ gật đầu nhìn ấy = ánh mắt sợ hãi, đó là câu đầu tiên ấy nói chuyện với tớ.Rồi tớ chuyển từ sợ hãi sang ngạc nhiên cực độ: Ú! Tặng quà valentin cho tớ đi.
Tớ chẳng hiểu gì cả?Tớ ớ cả người ra chẳng nói đc câu nào , mãi mới cố nặn ra được 1 nụ cười.Và ấy quát, lại quát: cười gì.Tặng quà tớ đi.
Đó là lần đầu...